Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
Chương 124 - Lấy Không Của Cải Của Nhị Thiếu Gia, Tiệc Cưới Thảm Đạm
/370
|
Thời điểm lão Hầu gia nhìn thấy quyển sách, bỗng nhiên trở nên ngây dại.
Nhị thiếu gia duỗi dài cổ ra muốn xem thử, kết quả lại bị phụ thân hắn tát cho một cái thật mạnh.
Súc sinh! Tại sao ngươi lại mượn đại ca ngươi nhiều thế này!
Nhị thiếu gia bị đánh không dám nên tiếng, quy củ cúi đầu đứng đó nghe giáo huấn.
Lão Hầu gia gắt gao nắm chặt quyển sách trong tay, cả cánh tay đều run lên.
Nhiều thứ như thế... Còn có tiền bạc...
Nếu không phải bị súc sinh này cầm đi tiêu sài, thì những thứ kia có lẽ đã sớm vào trong kho của hắn rồi, làm gì đến nỗi hắn phải ngậm nước mắt phát lương cho hạ nhân như bây giờ.
Đám người Như Tiểu Lam nhìn thấy rõ rành mạch biểu cảm biến hóa trên mặt lão Hầu gia, đến ngay cả tiên sinh trông coi sổ sách cũng cảm thấy không đáng cho Thanh Mặc Nhan.
Bị làm khó nhiều năm như thế, vậy mà thế tử vẫn luôn suy nghĩ cho Hầu phủ, nếu không có thế tử, Thanh Hầu phủ này đã sớm suy tàn từ lâu rồi.
Nhưng mà hắn cùng những người khác lại không hiểu, vì sao Hầu gia có một trưởng tử ưu tú như thế mà lại không biết quý trọng, ngược lại suốt ngày chọn tam nhặt tứ, kết quả làm cho tình cảm phụ tử trở nên xa cách.
Hầu gia lật xem quyển sách, mặt trên ghi lại mấy thứ gì đó không dưới mấy trăm kiện.
Đi lấy những thứ trong kho ra. Hắn quát nhi tử của mình.
Như Tiểu Lam ra hiệu cho Huyền Ngọc, Huyền Ngọc lập tức hiểu ý, tiến lên một bước nói: Những thứ trong kho của nhị gia, chúng ta đã mang hết đến chỗ thế tử không sai biệt lắm, nhưng vẫn còn vài thứ không đúng, có mấy thứ là do lúc trước Hoàng Thượng ban thưởng xuống dưới, sợ là sẽ gặp phải chuyện phiền phức, cho nên phiền nhị thiếu gia để tâm, sớm đem những thứ kia hoàn trả lại, để cấp dưới chúng ta có thể sớm trở về phục mệnh (*).
(*) Phục mệnh: Vâng mệnh làm xong việc rồi trở về báo cáo.
Ý muốn nói, nếu nhị thiếu gia không trả đủ, bọn họ sẽ không đi.
Lão Hầu gia xanh mặt, nhị thiếu gia ấp úng: Phụ thân... Có rất nhiều thứ quý giá trước đây ta đã mang đến hiếu kính người... Những thứ đó chỉ sợ là đang ở trong nhà kho của người...
Không đợi hắn nói hết câu, lão Hầu gia đã đá hắn một cước.
Nhị thiếu gia kêu thảm một tiếng, té ngã trên mặt đất.
Lão Hầu gia hung tợn nhìn thoáng qua Như Tiểu Lam đang ngồi ở trên bàn, hừ một tiếng: Thật đúng là không có quy củ. Xoay người phất tay áo rời đi.
Huyền Ngọc lo lắng liếc mắt nhìn Như Tiểu Lam, Như Tiểu Lam lại hồn nhiên coi như không có chuyện gì, như cũ ngồi thưởng thức ngọc sư tử.
Nàng mới không vì loại việc cỏn con này mà sinh khí đâu, đánh giá vật trên tay, nàng cao hứng còn không kịp.
Mọi người bận bịu một canh giờ, đem những thứ trong sân nhị thiếu gia chuyển đến thất thất bát bát.
Như Tiểu Lam quả giống như là một gian thương, nhìn những thứ vàng bạc châu báu ở trong rương, ánh mắt nàng liền cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.
Nhưng mà mấy thứ này phải để ở đâu đây?
Những thứ lúc trước hoàng đế ban thưởng đều để ở trong kho Thanh Mặc Nhan, bất quá nàng vẫn để vài món đồ nho nhỏ giá trị ở bên người, hoặc là đặt ở những nơi khiến nàng cảm thấy yên tâm nhất.
Nàng đi tới đi lui ở trong phòng, nghĩ tìm nơi giấu những bảo bối này đi.
Thanh Mặc Nhan xem xong sổ sách, ngẩng đầu thì thấy chính phòng đang đóng chặt cửa.
Ai ở bên trong? Thanh Mặc Nhan hỏi.
Tiểu thư vừa mới đi vào không bao lâu. Gã sai vặt hầu hạ ở bên cạnh nói.
Sao lại đóng cửa?
Trong thanh âm gã sai vặt mang theo ý cười: Tiểu thư đang tìm nơi để cất giấu bảo bối đi.
Khóe miệng Thanh Mặc Nhan co rúm.
Vật nhỏ cư nhiên muốn giấu đồ không cho hắn biết, loại thói quen này rất không tốt.
Đem công việc còn lại giao cho Huyền Ngọc, Thanh Mặc Nhan lặng lẽ đẩy cửa chính phòng ra rồi đi vào.
Cách rèm thủy tinh, một cái thân ảnh nho nhỏ đang bận rộn ở trên giường.
Thanh Mặc Nhan dừng bước, khoanh tay đứng ở bên ngoài xem.
Vật nhỏ của hắn đang kiên nhẫn đem từng món bảo bối của nàng giấu xuống dưới giường.
Này cũng quá dễ thấy đi.
Thanh Mặc Nhan nhìn thoáng qua cách bài trí trong phòng, phát hiện ở dưới giường la hán có giấu vài cái bình, một miếng ngọc như ý bị nhét vội xuống dưới đệm, sáu miếng ngọc sư tử cũng đị nhét vào, tất cả đều bị đè phía dưới gối của nàng.
Thanh Mặc Nhan bỗng thấy không còn lời nào để nói.
Nếu còn giấu tiếp, phòng ở của hắn sẽ bị nàng biến thành kho hàng mất.
Sờ sờ cằm, hắn quyết định vẫn không nên đi quấy rầy nàng sẽ tốt hơn.
Chỉ cần bảo bối của nàng đều giấu trong phòng hắn, thì nàng sẽ không đòi ở phòng riêng nữa.
Nhớ tới mùi xạ hương bên gối mỗi tối kia, mắt hắn liền cong lên, lặng lẽ xoay người rời đi.
Thanh Mặc Nhan cũng không hề thu lại hết tất cả mọi thứ, không phải là do nhị thiếu gia không chịu đưa, mà do sân kia đã bị đám người Huyền Ngọc dọn đến không còn cái gì, nếu dọn tiếp cũng chỉ có thể dỡ cả ngói rồi mang về thôi.
Nhị thiếu gia nhìn sân trống không, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Như thế này thì sao hắn còn nạp thiếp được nữa, chẳng phải sẽ làm cho Ngũ tiểu thư chê cười hay sao?
Hắn rất muốn đến chỗ Thanh Mặc Nhan nhận lỗi, nhưng mà nhớ lại hoàn cảnh ở trà lâu hôm đó, Thanh Mặc Nhan hung tàn bóp cổ hắn, lại khiến trong lòng hắn run lên.
Không được, việc này phải đi tìm phụ thân mới được.
Nhị thiếu gia quyết tâm bằng cứ giá nào, quỳ hai ngày liên tiếp ở trước viện, cầu phụ thân làm chủ cho hắn.
Lão Hầu gia từ sự việc trong sân ngày đó liền bắt đầu hối hận, hắn không nên nhất thời xúc động mà để lộ mặt như thế.
Hiện tại bên chỗ Thanh Mặc Nhan đang biến thành truy nợ, mắt thấy đã dọn hết sạch sân con trai thứ hai của hắn thành cái thùng rỗng, mà tiểu thư Ngũ phủ lại sắp vào cửa, hắn cũng không muốn phủ bọn họ bị người ngoài chê cười.
Như mà nếu bảo hắn bỏ tiền ra nhét vào lỗ thủng cho đứa con này, hắn vẫn cảm thấy không cam lòng.
Lão Hầu gia vô cùng đau đầu.
Mọi việc vẫn chưa dừng lại ở đó, vốn dĩ Ngũ phủ đã đáp ứng ngày thứ ba sẽ đưa người tới, nhưng mà ngày hôm sau bọn họ lại phái quản gia đến, nói là muốn thương lượng một chút về việc xử lý hôn sự.
Nạp một tiểu thiếp thôi còn phải xử lý hôn sự cái gì! Lão Hầu gia tỏ ra rất bất mãn.
Quản gia Ngũ phủ nói: Lão gia nhà chúng ta nói, nguyện bỏ ra năm trăm lượng bạc, chỉ cần tiểu thư nhà ta được gả đi long trọng một chút.
Xem ra Ngũ phủ đã tận tâm tận lực với nữ nhi này.
Có thể bỏ ra năm trăm lượng bạc tất nhiên là rất tốt, bất quá cũng chỉ là làm vài bàn tiệc rượu, cùng với mời một chút quan khách mà thôi.
Lão Hầu gia gật đầu đáp ứng.
Đến ngày thứ ba, kiệu hoa nâng Ngũ tiểu thư đi vào Thanh Hầu phủ.
Bởi vì trong phủ không có chủ mẫu, cho nên đành tổ chức tiệc ở tửu lâu.
Thời điểm Như Tiểu Lam đi theo Thanh Mặc Nhan đến tửu lâu, đã là buổi trưa, nhưng mà trong tửu lâu lại yên ắng ảm đạm, đến ngay cả nha hoàn hầu hạ cũng không cười dù chỉ là một chút.
Như Tiểu Lam nghiêm túc nhìn y phục trên người nhị thiếu gia, quả thật là hỉ phục đỏ thẫm.
Ngươi nhìn cái gì? Thanh Mặc Nhan hỏi.
Như Tiểu Lam lè lưỡi: Ta còn tưởng là đến nhầm chỗ, tưởng ở đây đang tổ chức tang lễ...
Thanh Mặc Nhan suýt nữa cười ra tiếng, rất nhiều người ở đây khẳng định cũng có loại suy nghĩ này, nhưng mà không có ai dám mở miệng nói ra, cũng chỉ có một mình Như Tiểu Lam khác biệt.
Cũng chỉ là nạp thiếp, đến ngay cả kẻ có tiền cũng sẽ không tổ chức long trọng như vậy, đối với những người có uy tín và danh dự mà nói, nhìn thấy bữa tiệc này sẽ lập tức quay đầu về phủ.
Lấy thân phận của bọn họ, ngồi uống rượu ở nơi như thế này, quả thật chính là đánh mất thân thân phận của bọn họ.
Ngũ phủ bên kia mời đến hai mươi mấy khách nhân, Hầu phủ bên này lại cơ hồ chỉ mời đến mười mấy người, chủ yếu là bằng hữu của nhị thiếu gia.
Quan viên cấp cao ở đây trừ hắn ra, thì cũng không có một ai khác.
Mọi người thấy Thanh Mặc Nhan đến, tức khắc tất cả đều an tĩnh lại, đến ngay cả nhị thiếu gia cũng không khỏi mang theo thần sắc xấu hổ trên mặt.
Như Tiểu Lam không coi ai ra gì nhìn xung quanh, nàng chỉ quan tâm xem những đồ ăn ở đây có hợp với ý nàng hay không.
Đáng tiếc là, tuy nhìn rất phong phú, nhưng mùi vị thì lại kém xa.
Như Tiểu Lam hậm hực đặt mạnh đũa xuống.
Đúng lúc này, trong bữa tiệc có một người đứng dậy, nhìn qua chưa đến hai mươi tuổi, y phục bình thường.
Hắn đi đến trước mặt Thanh Mặc Nhan rồi thi lễ: Thiếu Khanh đại nhân, hôm nay ta mượn rượu kính ngài một ly, ta may mắn được ngài tìm giúp một chức quan ở Công Bộ, hiện giờ ta cũng đã được ngồi vào vị trí cửu phẩm rồi.
Thanh Mặc Nhan đạm nhiên cười: Chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi, lương bổng có đủ lo cho gia đình không?
Người nọ vuốt cằm liên tục: Thiếu Khanh đại nhân yên tâm, lương tháng vừa đủ, công việc cũng nhàn hạ, ít nhiều cũng nhờ có ngài hỗ trợ.
Nghe những lời này, nhị thiếu gia ngồi ở một bên lập tức trắng mặt.
Công việc này không phải là lúc trước Thanh Mặc Nhan tìm cho hắn sao? Tại sao lại đem cho người khác...
Nhị thiếu gia duỗi dài cổ ra muốn xem thử, kết quả lại bị phụ thân hắn tát cho một cái thật mạnh.
Súc sinh! Tại sao ngươi lại mượn đại ca ngươi nhiều thế này!
Nhị thiếu gia bị đánh không dám nên tiếng, quy củ cúi đầu đứng đó nghe giáo huấn.
Lão Hầu gia gắt gao nắm chặt quyển sách trong tay, cả cánh tay đều run lên.
Nhiều thứ như thế... Còn có tiền bạc...
Nếu không phải bị súc sinh này cầm đi tiêu sài, thì những thứ kia có lẽ đã sớm vào trong kho của hắn rồi, làm gì đến nỗi hắn phải ngậm nước mắt phát lương cho hạ nhân như bây giờ.
Đám người Như Tiểu Lam nhìn thấy rõ rành mạch biểu cảm biến hóa trên mặt lão Hầu gia, đến ngay cả tiên sinh trông coi sổ sách cũng cảm thấy không đáng cho Thanh Mặc Nhan.
Bị làm khó nhiều năm như thế, vậy mà thế tử vẫn luôn suy nghĩ cho Hầu phủ, nếu không có thế tử, Thanh Hầu phủ này đã sớm suy tàn từ lâu rồi.
Nhưng mà hắn cùng những người khác lại không hiểu, vì sao Hầu gia có một trưởng tử ưu tú như thế mà lại không biết quý trọng, ngược lại suốt ngày chọn tam nhặt tứ, kết quả làm cho tình cảm phụ tử trở nên xa cách.
Hầu gia lật xem quyển sách, mặt trên ghi lại mấy thứ gì đó không dưới mấy trăm kiện.
Đi lấy những thứ trong kho ra. Hắn quát nhi tử của mình.
Như Tiểu Lam ra hiệu cho Huyền Ngọc, Huyền Ngọc lập tức hiểu ý, tiến lên một bước nói: Những thứ trong kho của nhị gia, chúng ta đã mang hết đến chỗ thế tử không sai biệt lắm, nhưng vẫn còn vài thứ không đúng, có mấy thứ là do lúc trước Hoàng Thượng ban thưởng xuống dưới, sợ là sẽ gặp phải chuyện phiền phức, cho nên phiền nhị thiếu gia để tâm, sớm đem những thứ kia hoàn trả lại, để cấp dưới chúng ta có thể sớm trở về phục mệnh (*).
(*) Phục mệnh: Vâng mệnh làm xong việc rồi trở về báo cáo.
Ý muốn nói, nếu nhị thiếu gia không trả đủ, bọn họ sẽ không đi.
Lão Hầu gia xanh mặt, nhị thiếu gia ấp úng: Phụ thân... Có rất nhiều thứ quý giá trước đây ta đã mang đến hiếu kính người... Những thứ đó chỉ sợ là đang ở trong nhà kho của người...
Không đợi hắn nói hết câu, lão Hầu gia đã đá hắn một cước.
Nhị thiếu gia kêu thảm một tiếng, té ngã trên mặt đất.
Lão Hầu gia hung tợn nhìn thoáng qua Như Tiểu Lam đang ngồi ở trên bàn, hừ một tiếng: Thật đúng là không có quy củ. Xoay người phất tay áo rời đi.
Huyền Ngọc lo lắng liếc mắt nhìn Như Tiểu Lam, Như Tiểu Lam lại hồn nhiên coi như không có chuyện gì, như cũ ngồi thưởng thức ngọc sư tử.
Nàng mới không vì loại việc cỏn con này mà sinh khí đâu, đánh giá vật trên tay, nàng cao hứng còn không kịp.
Mọi người bận bịu một canh giờ, đem những thứ trong sân nhị thiếu gia chuyển đến thất thất bát bát.
Như Tiểu Lam quả giống như là một gian thương, nhìn những thứ vàng bạc châu báu ở trong rương, ánh mắt nàng liền cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.
Nhưng mà mấy thứ này phải để ở đâu đây?
Những thứ lúc trước hoàng đế ban thưởng đều để ở trong kho Thanh Mặc Nhan, bất quá nàng vẫn để vài món đồ nho nhỏ giá trị ở bên người, hoặc là đặt ở những nơi khiến nàng cảm thấy yên tâm nhất.
Nàng đi tới đi lui ở trong phòng, nghĩ tìm nơi giấu những bảo bối này đi.
Thanh Mặc Nhan xem xong sổ sách, ngẩng đầu thì thấy chính phòng đang đóng chặt cửa.
Ai ở bên trong? Thanh Mặc Nhan hỏi.
Tiểu thư vừa mới đi vào không bao lâu. Gã sai vặt hầu hạ ở bên cạnh nói.
Sao lại đóng cửa?
Trong thanh âm gã sai vặt mang theo ý cười: Tiểu thư đang tìm nơi để cất giấu bảo bối đi.
Khóe miệng Thanh Mặc Nhan co rúm.
Vật nhỏ cư nhiên muốn giấu đồ không cho hắn biết, loại thói quen này rất không tốt.
Đem công việc còn lại giao cho Huyền Ngọc, Thanh Mặc Nhan lặng lẽ đẩy cửa chính phòng ra rồi đi vào.
Cách rèm thủy tinh, một cái thân ảnh nho nhỏ đang bận rộn ở trên giường.
Thanh Mặc Nhan dừng bước, khoanh tay đứng ở bên ngoài xem.
Vật nhỏ của hắn đang kiên nhẫn đem từng món bảo bối của nàng giấu xuống dưới giường.
Này cũng quá dễ thấy đi.
Thanh Mặc Nhan nhìn thoáng qua cách bài trí trong phòng, phát hiện ở dưới giường la hán có giấu vài cái bình, một miếng ngọc như ý bị nhét vội xuống dưới đệm, sáu miếng ngọc sư tử cũng đị nhét vào, tất cả đều bị đè phía dưới gối của nàng.
Thanh Mặc Nhan bỗng thấy không còn lời nào để nói.
Nếu còn giấu tiếp, phòng ở của hắn sẽ bị nàng biến thành kho hàng mất.
Sờ sờ cằm, hắn quyết định vẫn không nên đi quấy rầy nàng sẽ tốt hơn.
Chỉ cần bảo bối của nàng đều giấu trong phòng hắn, thì nàng sẽ không đòi ở phòng riêng nữa.
Nhớ tới mùi xạ hương bên gối mỗi tối kia, mắt hắn liền cong lên, lặng lẽ xoay người rời đi.
Thanh Mặc Nhan cũng không hề thu lại hết tất cả mọi thứ, không phải là do nhị thiếu gia không chịu đưa, mà do sân kia đã bị đám người Huyền Ngọc dọn đến không còn cái gì, nếu dọn tiếp cũng chỉ có thể dỡ cả ngói rồi mang về thôi.
Nhị thiếu gia nhìn sân trống không, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Như thế này thì sao hắn còn nạp thiếp được nữa, chẳng phải sẽ làm cho Ngũ tiểu thư chê cười hay sao?
Hắn rất muốn đến chỗ Thanh Mặc Nhan nhận lỗi, nhưng mà nhớ lại hoàn cảnh ở trà lâu hôm đó, Thanh Mặc Nhan hung tàn bóp cổ hắn, lại khiến trong lòng hắn run lên.
Không được, việc này phải đi tìm phụ thân mới được.
Nhị thiếu gia quyết tâm bằng cứ giá nào, quỳ hai ngày liên tiếp ở trước viện, cầu phụ thân làm chủ cho hắn.
Lão Hầu gia từ sự việc trong sân ngày đó liền bắt đầu hối hận, hắn không nên nhất thời xúc động mà để lộ mặt như thế.
Hiện tại bên chỗ Thanh Mặc Nhan đang biến thành truy nợ, mắt thấy đã dọn hết sạch sân con trai thứ hai của hắn thành cái thùng rỗng, mà tiểu thư Ngũ phủ lại sắp vào cửa, hắn cũng không muốn phủ bọn họ bị người ngoài chê cười.
Như mà nếu bảo hắn bỏ tiền ra nhét vào lỗ thủng cho đứa con này, hắn vẫn cảm thấy không cam lòng.
Lão Hầu gia vô cùng đau đầu.
Mọi việc vẫn chưa dừng lại ở đó, vốn dĩ Ngũ phủ đã đáp ứng ngày thứ ba sẽ đưa người tới, nhưng mà ngày hôm sau bọn họ lại phái quản gia đến, nói là muốn thương lượng một chút về việc xử lý hôn sự.
Nạp một tiểu thiếp thôi còn phải xử lý hôn sự cái gì! Lão Hầu gia tỏ ra rất bất mãn.
Quản gia Ngũ phủ nói: Lão gia nhà chúng ta nói, nguyện bỏ ra năm trăm lượng bạc, chỉ cần tiểu thư nhà ta được gả đi long trọng một chút.
Xem ra Ngũ phủ đã tận tâm tận lực với nữ nhi này.
Có thể bỏ ra năm trăm lượng bạc tất nhiên là rất tốt, bất quá cũng chỉ là làm vài bàn tiệc rượu, cùng với mời một chút quan khách mà thôi.
Lão Hầu gia gật đầu đáp ứng.
Đến ngày thứ ba, kiệu hoa nâng Ngũ tiểu thư đi vào Thanh Hầu phủ.
Bởi vì trong phủ không có chủ mẫu, cho nên đành tổ chức tiệc ở tửu lâu.
Thời điểm Như Tiểu Lam đi theo Thanh Mặc Nhan đến tửu lâu, đã là buổi trưa, nhưng mà trong tửu lâu lại yên ắng ảm đạm, đến ngay cả nha hoàn hầu hạ cũng không cười dù chỉ là một chút.
Như Tiểu Lam nghiêm túc nhìn y phục trên người nhị thiếu gia, quả thật là hỉ phục đỏ thẫm.
Ngươi nhìn cái gì? Thanh Mặc Nhan hỏi.
Như Tiểu Lam lè lưỡi: Ta còn tưởng là đến nhầm chỗ, tưởng ở đây đang tổ chức tang lễ...
Thanh Mặc Nhan suýt nữa cười ra tiếng, rất nhiều người ở đây khẳng định cũng có loại suy nghĩ này, nhưng mà không có ai dám mở miệng nói ra, cũng chỉ có một mình Như Tiểu Lam khác biệt.
Cũng chỉ là nạp thiếp, đến ngay cả kẻ có tiền cũng sẽ không tổ chức long trọng như vậy, đối với những người có uy tín và danh dự mà nói, nhìn thấy bữa tiệc này sẽ lập tức quay đầu về phủ.
Lấy thân phận của bọn họ, ngồi uống rượu ở nơi như thế này, quả thật chính là đánh mất thân thân phận của bọn họ.
Ngũ phủ bên kia mời đến hai mươi mấy khách nhân, Hầu phủ bên này lại cơ hồ chỉ mời đến mười mấy người, chủ yếu là bằng hữu của nhị thiếu gia.
Quan viên cấp cao ở đây trừ hắn ra, thì cũng không có một ai khác.
Mọi người thấy Thanh Mặc Nhan đến, tức khắc tất cả đều an tĩnh lại, đến ngay cả nhị thiếu gia cũng không khỏi mang theo thần sắc xấu hổ trên mặt.
Như Tiểu Lam không coi ai ra gì nhìn xung quanh, nàng chỉ quan tâm xem những đồ ăn ở đây có hợp với ý nàng hay không.
Đáng tiếc là, tuy nhìn rất phong phú, nhưng mùi vị thì lại kém xa.
Như Tiểu Lam hậm hực đặt mạnh đũa xuống.
Đúng lúc này, trong bữa tiệc có một người đứng dậy, nhìn qua chưa đến hai mươi tuổi, y phục bình thường.
Hắn đi đến trước mặt Thanh Mặc Nhan rồi thi lễ: Thiếu Khanh đại nhân, hôm nay ta mượn rượu kính ngài một ly, ta may mắn được ngài tìm giúp một chức quan ở Công Bộ, hiện giờ ta cũng đã được ngồi vào vị trí cửu phẩm rồi.
Thanh Mặc Nhan đạm nhiên cười: Chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi, lương bổng có đủ lo cho gia đình không?
Người nọ vuốt cằm liên tục: Thiếu Khanh đại nhân yên tâm, lương tháng vừa đủ, công việc cũng nhàn hạ, ít nhiều cũng nhờ có ngài hỗ trợ.
Nghe những lời này, nhị thiếu gia ngồi ở một bên lập tức trắng mặt.
Công việc này không phải là lúc trước Thanh Mặc Nhan tìm cho hắn sao? Tại sao lại đem cho người khác...
/370
|