Toàn bộ cơ thể Như Tiểu Lam đều chui vào trong y phục Thanh Mặc Nhan, chỉ có mỗi cái đuôi lông xù là lộ ra bên ngoài, nhìn qua có chút buồn cười.
Bất quá khi thấy một màn này lại không có ai dám cười ra tiếng.
Bởi vì giây phút này, sắc Thanh Mặc Nhan cực kỳ lạnh lẽo: Xử lý?
Hầu gia phân phó như vậy. Quản gia khẩn trương nói thêm: Thế tử không thể mê muội mất đi cả ý chí.
Thanh Mặc Nhan xụ mặt lại: Việc này không cần phụ thân phải lo lắng, tất cả ta đều đã có chủ trương, tất nhiên sẽ không làm mất đi mặt mũi của phụ thân Nói xong hắn lôi Như Tiểu Lam từ trong lòng ngực ra ngoài.
Như Tiểu Lam trộm nhìn phía sau lưng hắn, chỉ thấy Huyền Ngọc đang ôm trong tay cây bạc hà mèo đứng đó, còn quản gia thì sắc mặt lúc trắng lúc đen, tựa hồ như không biết phải làm sao.
Chít chít. Như Tiểu Lam ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.
Như vậy thật sự sẽ ổn sao? Bởi vì nàng mà chống đối với phụ thân của hắn...
Thanh Mặc Nhan cảm giác được bất an trong ánh mắt nàng, liền duỗi tay ra nhéo nhéo lỗ tai lông xù của nàng: Vẫn là tự lo lắng cho chính mình đi, sau này đừng có mà tự tiện chạy loạn nữa.
Chít chít! Nhất định nhất định! Như Tiểu Lam gật đầu liên tục.
Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam đi ra khỏi phủ, đến Đại Lý Tự.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn tấm biển được treo ở trên cao bên ngoài Đại Lý Tự, miệng không khỏi mở lớn.
Hảo khí khái a, đây là tòa án ở cổ đại, quả nhiên là nàng đã theo đúng chủ nhân rồi.
Thanh Mặc Nhan mang nàng đi vào Đại Lý Tự, tiến vào trong phòng, Huyền Ngọc lập tức mang cây bạc hà mèo để lên trên cửa sổ.
Thanh Mặc Nhan phân phó: Đi thỉnh y quan đến đây.
Huyền Ngọc đi một lúc đã thấy từ ngoài cửa bước vào một y quan gương mặt thanh tú.
Thiếu Khanh đại nhân. Y quan hành lễ: Ngài lại không thoải mái sao?
Không phải. Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt nói: Trường Hận, ngươi tới bắt mạch giúp ta, thử xem cổ độc có còn hay không.
Y quan ngồi vào đối diện, Thanh Mặc Nhan liền đưa cánh tay qua.
Như Tiểu Lam ngồi xổm ở trên bàn mở to mắt ra nhìn bọn họ.
Ngón tay y quan kia nhìn rất tinh tế và thon dài.
Nàng nhạy bén cảm giác được hắn có chỗ nào đó không đúng, vì vậy liền dịch người qua thêm vài bước, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào y quan.
Bởi vì trên người hắn mặc y phục to rộng, cho nên nàng nhìn không ra được cái gì.
Chỉ là cảm thấy...ngón tay người này căn bản là không giống nam nhân.
Mới nghĩ đến đây, nàng lập tức vươn móng vuốt ra, chuẩn xác ấn tới trước ngực đối phương...
Hảo mềm.
Như Tiểu Lam nheo mắt lại, lại lần nữa ấn xuống.
Không sai, là mềm.
A a a xúc cảm này... Quả nhiên nàng đoán không sai, y quan này là nữ giả nam trang.
Nàng đang say mê ở trong xúc giác mềm mại, chợt cảm thấy không khí hình như có chút gì đó không thích hợp.
Ngẩng đầu lên, thì thấy Thanh Mặc Nhan cùng y quan đều đang nhìn chằm chằm vào nàng, mà móng vuốt của nàng vẫn còn đang để ở trên ngực y quan.
Thiếu Khanh đại nhân... Thần sắc y quan xấu hổ.
Thanh Mặc Nhan bắt lấy cổ Như Tiểu Lam, lập tức đem nàng nhấc lên.
Vật nhỏ này có chút háo sắc. Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt nói: Ngươi không cần để ý.
Ai háo sắc! Ta đây chỉ là đang kiểm chứng xem vị y quan này có phải là nữ nhân hay không thôi!
Như Tiểu Lam bất mãn kêu chít chít.
Thanh Mặc Nhan lại không để ý đến nàng, tiếp tục nói chuyện với y quan.
Cổ độc trong cơ thể ta có dấu hiệu bị yếu bớt đi không?
Y quan lắc đầu: Lần trước ta đã nói qua, muốn hoàn toàn thanh trừ cổ độc thì việc tất yếu là phải gom đủ mấy loại thuốc dẫn, bằng không sớm muộn gì tâm mạch cũng sẽ bạo liệt mà chết.
Như Tiểu Lam kinh hãi trừng lớn mắt.
Cổ độc này lại lợi hại như thế! Xem ra tùy thời Thanh Mặc Nhan đều có thể bị bỏ mạng, cũng không biết hắn có thể sống thêm được bao lâu nữa.
Trong lòng nàng đang nghĩ ngợi, chợt nghe y quan Di một tiếng: Đây chẳng phải là mèo hương sao?
Đúng vậy. Thanh Mặc Nhan đặt Như Tiểu Lam lên trên bàn: Nó là do Tề Quốc tiến cống tới, lại chạy trốn trong lúc săn thú, cuối cùng bị ta nhặt được.
Y quan duỗi tay ôm Như Tiểu Lam lên.
Không hiểu vì sao, trong lòng Như Tiểu Lam dâng lên một dự cảm không tốt.
Nàng liều mạng giẫy chân sau, ý đồ muốn tránh thoát.
Nhưng mà sức lực của nàng quá yếu, căn bản là tránh không được.
Không sai không sai, chính là mùi hương này. Y quan hưng phấn nói: Mùi xạ hương này có thể khắc chế cổ độc ở trên người ngài mặt khác nó cũng là một loại thuốc dẫn, chỉ cần đem mùi hương này tinh luyện ra chế thành túi thơm mang theo bên người, tuy rằng không thể giải độc, nhưng lại có thể khắc thế cổ độc cứ mười ngày lại tái phát một lần của Thiếu Khanh đại nhân.
Như Tiểu Lam hoàn toàn bị cứng đờ lại rồi.
Chế thành túi thơm...
Trong đầu hoàn toàn là cảnh tượng chính nàng bị đồ tể xử lý đến máu chảy đầm đìa.
Không quan trọng, bình tĩnh, bình tĩnh...
Nàng không ngừng tự an ủi chính mình.
Chỉ cần trở về thì sẽ không có việc gì.
Bất quá khi thấy một màn này lại không có ai dám cười ra tiếng.
Bởi vì giây phút này, sắc Thanh Mặc Nhan cực kỳ lạnh lẽo: Xử lý?
Hầu gia phân phó như vậy. Quản gia khẩn trương nói thêm: Thế tử không thể mê muội mất đi cả ý chí.
Thanh Mặc Nhan xụ mặt lại: Việc này không cần phụ thân phải lo lắng, tất cả ta đều đã có chủ trương, tất nhiên sẽ không làm mất đi mặt mũi của phụ thân Nói xong hắn lôi Như Tiểu Lam từ trong lòng ngực ra ngoài.
Như Tiểu Lam trộm nhìn phía sau lưng hắn, chỉ thấy Huyền Ngọc đang ôm trong tay cây bạc hà mèo đứng đó, còn quản gia thì sắc mặt lúc trắng lúc đen, tựa hồ như không biết phải làm sao.
Chít chít. Như Tiểu Lam ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.
Như vậy thật sự sẽ ổn sao? Bởi vì nàng mà chống đối với phụ thân của hắn...
Thanh Mặc Nhan cảm giác được bất an trong ánh mắt nàng, liền duỗi tay ra nhéo nhéo lỗ tai lông xù của nàng: Vẫn là tự lo lắng cho chính mình đi, sau này đừng có mà tự tiện chạy loạn nữa.
Chít chít! Nhất định nhất định! Như Tiểu Lam gật đầu liên tục.
Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam đi ra khỏi phủ, đến Đại Lý Tự.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn tấm biển được treo ở trên cao bên ngoài Đại Lý Tự, miệng không khỏi mở lớn.
Hảo khí khái a, đây là tòa án ở cổ đại, quả nhiên là nàng đã theo đúng chủ nhân rồi.
Thanh Mặc Nhan mang nàng đi vào Đại Lý Tự, tiến vào trong phòng, Huyền Ngọc lập tức mang cây bạc hà mèo để lên trên cửa sổ.
Thanh Mặc Nhan phân phó: Đi thỉnh y quan đến đây.
Huyền Ngọc đi một lúc đã thấy từ ngoài cửa bước vào một y quan gương mặt thanh tú.
Thiếu Khanh đại nhân. Y quan hành lễ: Ngài lại không thoải mái sao?
Không phải. Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt nói: Trường Hận, ngươi tới bắt mạch giúp ta, thử xem cổ độc có còn hay không.
Y quan ngồi vào đối diện, Thanh Mặc Nhan liền đưa cánh tay qua.
Như Tiểu Lam ngồi xổm ở trên bàn mở to mắt ra nhìn bọn họ.
Ngón tay y quan kia nhìn rất tinh tế và thon dài.
Nàng nhạy bén cảm giác được hắn có chỗ nào đó không đúng, vì vậy liền dịch người qua thêm vài bước, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào y quan.
Bởi vì trên người hắn mặc y phục to rộng, cho nên nàng nhìn không ra được cái gì.
Chỉ là cảm thấy...ngón tay người này căn bản là không giống nam nhân.
Mới nghĩ đến đây, nàng lập tức vươn móng vuốt ra, chuẩn xác ấn tới trước ngực đối phương...
Hảo mềm.
Như Tiểu Lam nheo mắt lại, lại lần nữa ấn xuống.
Không sai, là mềm.
A a a xúc cảm này... Quả nhiên nàng đoán không sai, y quan này là nữ giả nam trang.
Nàng đang say mê ở trong xúc giác mềm mại, chợt cảm thấy không khí hình như có chút gì đó không thích hợp.
Ngẩng đầu lên, thì thấy Thanh Mặc Nhan cùng y quan đều đang nhìn chằm chằm vào nàng, mà móng vuốt của nàng vẫn còn đang để ở trên ngực y quan.
Thiếu Khanh đại nhân... Thần sắc y quan xấu hổ.
Thanh Mặc Nhan bắt lấy cổ Như Tiểu Lam, lập tức đem nàng nhấc lên.
Vật nhỏ này có chút háo sắc. Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt nói: Ngươi không cần để ý.
Ai háo sắc! Ta đây chỉ là đang kiểm chứng xem vị y quan này có phải là nữ nhân hay không thôi!
Như Tiểu Lam bất mãn kêu chít chít.
Thanh Mặc Nhan lại không để ý đến nàng, tiếp tục nói chuyện với y quan.
Cổ độc trong cơ thể ta có dấu hiệu bị yếu bớt đi không?
Y quan lắc đầu: Lần trước ta đã nói qua, muốn hoàn toàn thanh trừ cổ độc thì việc tất yếu là phải gom đủ mấy loại thuốc dẫn, bằng không sớm muộn gì tâm mạch cũng sẽ bạo liệt mà chết.
Như Tiểu Lam kinh hãi trừng lớn mắt.
Cổ độc này lại lợi hại như thế! Xem ra tùy thời Thanh Mặc Nhan đều có thể bị bỏ mạng, cũng không biết hắn có thể sống thêm được bao lâu nữa.
Trong lòng nàng đang nghĩ ngợi, chợt nghe y quan Di một tiếng: Đây chẳng phải là mèo hương sao?
Đúng vậy. Thanh Mặc Nhan đặt Như Tiểu Lam lên trên bàn: Nó là do Tề Quốc tiến cống tới, lại chạy trốn trong lúc săn thú, cuối cùng bị ta nhặt được.
Y quan duỗi tay ôm Như Tiểu Lam lên.
Không hiểu vì sao, trong lòng Như Tiểu Lam dâng lên một dự cảm không tốt.
Nàng liều mạng giẫy chân sau, ý đồ muốn tránh thoát.
Nhưng mà sức lực của nàng quá yếu, căn bản là tránh không được.
Không sai không sai, chính là mùi hương này. Y quan hưng phấn nói: Mùi xạ hương này có thể khắc chế cổ độc ở trên người ngài mặt khác nó cũng là một loại thuốc dẫn, chỉ cần đem mùi hương này tinh luyện ra chế thành túi thơm mang theo bên người, tuy rằng không thể giải độc, nhưng lại có thể khắc thế cổ độc cứ mười ngày lại tái phát một lần của Thiếu Khanh đại nhân.
Như Tiểu Lam hoàn toàn bị cứng đờ lại rồi.
Chế thành túi thơm...
Trong đầu hoàn toàn là cảnh tượng chính nàng bị đồ tể xử lý đến máu chảy đầm đìa.
Không quan trọng, bình tĩnh, bình tĩnh...
Nàng không ngừng tự an ủi chính mình.
Chỉ cần trở về thì sẽ không có việc gì.
/370
|