Trại chủ thần sắc buồn bã: A Nhiễm bị người của Độc phu nhân bắt đi.
Thanh Mặc Nhan nhìn vết máu trên vải bố màu trắng: Sao người của nàng lại đi vào trong trại được?
Trại chủ uể oải nói: Kỳ thực không chỉ riêng nơi này của ta, mà ở trong cả Thạch Phường trấn, nơi nơi đều có cơ sở ngầm của nàng.
Thanh Mặc Nhan cầm tấm vải bố lên.
Phía dưới vải bố thình lình lộ ra một phong thư.
Trại chủ xông về phía trước cầm lấy lá thư, sau khi xem qua mặt liền trắng bệch không còn chút máu: Thanh công tử, thư này là Độc phu nhân gửi cho ngài...
Thanh Mặc Nhan thong dong tiếp nhận lá thư.
Trên thư chỉ có một dòng chữ, đại ý là muốn
mời hắn đến dự tiệc một lần nữa, mặc khác còn nói nếu như hắn không đến, thì tánh mạng A Nhiễm khó mà giữ được.
Thanh công tử... Trại chủ khẩn trương nhìn hắn, miệng mấp máy, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Hắn đương nhiên hy vọng có thể cứu được nữ nhi của mình về, nhưng mà độc phu nhân là nhân vật như thế nào hắn cũng hiểu rất rõ, nếu để Thanh công tử đi dự tiệc, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Thanh Mặc Nhan nhìn lá thư trong tay, cười lạnh.
Huyền Ngọc, chuẩn bị xe. Hắn phân phó nói.
Huyền Ngọc lĩnh mệnh đi chuẩn bị.
Trại chủ vừa mừng vừa sợ: Thanh công tử, ngươi thật sự muốn đi sao?
Độc phu nhân đã thịnh tình như thế, sao có thể không đi. Thanh Mặc Nhan cười khẽ một tiếng.
Chợt thấy góc áo bị người kéo động, cúi đầu, chống lại với đôi mắt đẹp như phỉ thúy.
Như Tiểu Lam không nói một tiếng nắm lấy góc áo hắn.
Ngươi... Hắn do dự mở miệng.
Lúc này đi gặp Độc phu nhân còn nguy hiểm hơn lần trước nhiều, hắn không muốn mang nàng theo.
Nhưng mà khi hắn chưa nói hết câu, Như Tiểu Lam đã hoàn toàn phủ định ý nghĩ của hắn.
Ta cũng đi!
Thanh Mặc Nhan trầm mặc một lát, đột nhiên lộ ra mỉm cười.
Hảo.
Quả nhiên giống như nàng nói, mặc kệ hắn ở đâu, nàng cũng sẽ đi theo hắn.
Thanh công tử, có thể mang theo ta không? Trại chủ thăm dò hỏi.
Là phụ thân, hắn đương nhiên không muốn bị bài xích ở bên ngoài.
Thanh Mặc Nhan cũng không cự tuyệt, mang theo Như Tiểu Lam trở về nhà gỗ thu thập đồ đạc, rồi sau đó rời khỏi Thanh Thủy trại.
Thái Nghĩa Minh cũng nghe được tin tức, hắn lo lắng đứng nơi đó nhìn Như Tiểu Lam, hắn không hiểu, chuyện nguy hiểm như thế, tại sao Thanh công tử lại muốn mang nàng theo.
Trại chủ sau khi an bài tốt mọi chuyện trong trại liền đi theo đám người Thanh Mặc Nhan rời đi, trước lúc hừng đông mọi người đã trở lại đến Thạch Phường trấn.
Thanh Mặc Nhan để Sử Đại Thiên quay về trước, sau đó bọn họ trực tiếp đi đến chỗ ở của Độc phu nhân.
Bất đồng với sự quỷ dị lần trước, lúc này đây Độc phu nhân đã sớm ngồi trong phòng khách chờ bọn họ.
Cùng với đó, còn có điểm tâm phong phú.
Nếu chư vị không chê, liền cùng ta dùng bữa sáng đi. Độc phu nhân ưu nhã ngồi sau bàn, mỉm cười với mọi người.
Tuy là nói như thế, nhưng cũng không có ai muốn cùng dùng bữa với vị phu nhân trước mặt này, ngay cả ngày thường miệng tham ăn Như Tiểu Lam cũng không muốn động đến đồ ăn ở nơi đây.
Nữ nhân này tạo cho nàng cảm giác cực kỳ nguy hiểm, nàng cũng không muốn lấy thân thử độc.
Ta biết Thanh công tử đang đi khắp nơi tìm kiếm quỷ thảo, hiện tại ở nơi này của ta vừa vặn có một cơ hội có thể cung cấp cho ngươi, không biết Thanh công tử có hứng thú hay không?
Thanh Mặc Nhan ngồi im không nhúc nhích, trại chủ ở một bên lại run run mở miệng nói: Nữ nhi của ta, nàng ở đâu?
Độc phu nhân khinh thường nghiêng đầu nhìn lướt qua trại chủ: Nha đầu kia cả khuôn mặt đều đã bị hủy, ngươi giữ nàng lại cũng không có tác dụng gì, không bằng tặng cho ta đi.
Trại chủ trắng mặt, vị Độc phu nhân này là nhân vật hắn không thể trêu vào, mỗi câu hắn nói ra đều dè dặt cẩn thận, hắn sợ nếu như chọc giận đối phương, rất có khả năng cả trại của hắn đều sẽ gặp tai ương.
Thanh Mặc Nhan nhìn ra trại chủ không ổn, liền mở miệng chuyển hướng câu chuyện: Ngươi nói xem, là cơ hội gì.
Độc phu nhân cười khanh khách, đáy mắt hiện lên tia mị sắc: Không bằng chúng ta cùng chơi một trò chơi đi, nếu ngươi thắng ta sẽ đáp ứng một điều kiện của ngươi, định đổi lấy nha đầu bị hủy mặt kia, hay là một gốc cây quỷ thảo... Đều tùy ngươi chọn.
Lông mày Thanh Mặc Nhan nhíu lại.
Hắn không tin trên đời này có chuyện tốt như vậy.
Là trò chơi gì?
Độc phu nhân cho ngón trỏ vào trong chén rượu, rồi sau đó dùng ngón tay thấm đẫm rượu vẽ lên trên mặt bàn.
Có người trộm đi một gốc quỷ thảo của ta, hắn là người hái thuốc ta thuê nhiều năm, cho nên rất quen thuộc với lãnh địa của ta, nhưng ta lại không cẩn thận để cho hắn chạy mất, nếu ngươi có thể giúp ta giết hắn, tìm quỷ thảo về đây, liền tính ngươi đã thắng trong trò chơi này.
Ngón tay Độc phu nhân vẫn tiếp tục vẽ ở trên bàn, Như Tiểu Lam vụng trộm duỗi dài cổ xem nàng đang vẽ cái gì, kết quả thứ nàng đang vẽ là một đóa hoa đáng yêu cùng những con bươm bướm.
Như Tiểu Lam khẽ rùng mình.
Trước kia nàng từng nghe ông nội nói qua, phàm là người như vậy, tâm lý đều không bình thường.
Nghĩ đến cũng là một nữ nhân huyết tinh ngoan độc, đang ở đây đàm luận chuyện giết người cùng bọn họ, mà trong tay lại vẽ ra được một bức tranh mỹ lệ vô tội... Cũng chỉ có kẻ điên mới làm ra được chuyện như vậy.
Bảo ta đi tìm quỷ thảo về giúp ngươi? Thanh Mặc Nhan cười khẽ khinh thường: Ngươi không sợ ta chiếm nó làm của riêng?
Độc phu nhân mỉm cười nheo mắt lại: Ngươi sẽ không, bởi vì yêu cầu của ngươi là quỷ thảo còn tươi mới, mà thứ người kia trộm đi là gốc quỷ thảo đã bị phơi khô, tuy rằng đều trân quý như nhau, nhưng nó đối với ngươi lại không có tác dụng gì.
Nga? Sao phu nhân biết được thứ ta cần là quỷ thảo còn tươi mới? Trong ánh mắt Thanh Mặc Nhan ẩn hiện ra tia tàn khốc.
Việc hắn tìm kiếm quỷ thảo làm thuốc dẫn cũng không có bao nhiêu người biết.
Độc phụ nhân cười rộ lên: Ở Thạch Phường trấn này, cái gì ta cũng biết.
Trại chủ nhìn về phía Thanh Mặc Nhan, ánh mắt phức tạp.
Hắn muốn cứu nữ nhi, nhưng mà hắn cũng biết, thứ đối phương cần là quỷ thảo còn tươi mới.
Nếu thật sự giúp Độc phu nhân giết chết người hái thuốc, tìm thứ kia về giúp nàng, nỡ khi đó Thanh công tử không chọn cứu nữ nhi của hắn... Thì hắn phải làm sao bây giờ?
Không đợi hắn sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Thanh Mặc Nhan bên kia đã đứng dậy: Nói đi, người hái thuốc đã chạy trốn kia đang ở đâu?
Rừng sâu u ám, theo sắc trời dần sáng lên, chướng khí cũng dần dần tản ra, chẳng qua nếu so sánh với rừng cây bình thường, nơi này thiếu nhiều sinh cơ, cánh rừng to như vậy mà không nghe được dù chỉ là một tiếng chim hót.
Nơi này chính là lãnh địa của Độc phu nhân. Dẫn đường cho đám người Thanh Mặc Nhan là một gã sai vặt, hắn đưa bọn họ đi tới một khu đất trống bên ngoài cánh rừng, xung quanh cánh rừng là lưới chắn, để cho người bên ngoài biết nó đã có chủ nhân.
Hôm qua người hái thuốc kia đã bỏ chạy vào trong khu rừng này. Gã sai vặt giải thích.
Có khả năng hắn đã chết ở nơi nào đó trong kia rồi không? Như Tiểu Lam hỏi một câu.
Bởi vì đây là một khu rừng rất sâu và nguy hiểm, hơn nữa xung quanh đều tràn ngập tử khí cùng với hơi thở không rõ.
Gã sai vặt mặt không biểu tình: Các ngươi chỉ cần mang đầu của hắn về, còn có đồ vật mà hắn trộm đi là được.
Nói cách khác, Độc phu nhân chỉ quan tâm đến hai việc đó, còn quá trình ra sao, nàng không hề quan tâm.
Như Tiểu Lam nhìn rừng sâu, tròng mắt chuyển động, đi đến bên cạnh lôi kéo tay áo Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan cúi người xuống, Như Tiểu Lam ghé vào lỗ tai nói nhỏ với hắn một trận.
Trong mắt Thanh Mặc Nhan hiện lên một tia tinh quang.
Ngươi có thể để lại vài thứ của người đã chạy trốn kia không, quần áo hay cái gì cũng được.
Thanh Mặc Nhan nhìn vết máu trên vải bố màu trắng: Sao người của nàng lại đi vào trong trại được?
Trại chủ uể oải nói: Kỳ thực không chỉ riêng nơi này của ta, mà ở trong cả Thạch Phường trấn, nơi nơi đều có cơ sở ngầm của nàng.
Thanh Mặc Nhan cầm tấm vải bố lên.
Phía dưới vải bố thình lình lộ ra một phong thư.
Trại chủ xông về phía trước cầm lấy lá thư, sau khi xem qua mặt liền trắng bệch không còn chút máu: Thanh công tử, thư này là Độc phu nhân gửi cho ngài...
Thanh Mặc Nhan thong dong tiếp nhận lá thư.
Trên thư chỉ có một dòng chữ, đại ý là muốn
mời hắn đến dự tiệc một lần nữa, mặc khác còn nói nếu như hắn không đến, thì tánh mạng A Nhiễm khó mà giữ được.
Thanh công tử... Trại chủ khẩn trương nhìn hắn, miệng mấp máy, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Hắn đương nhiên hy vọng có thể cứu được nữ nhi của mình về, nhưng mà độc phu nhân là nhân vật như thế nào hắn cũng hiểu rất rõ, nếu để Thanh công tử đi dự tiệc, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Thanh Mặc Nhan nhìn lá thư trong tay, cười lạnh.
Huyền Ngọc, chuẩn bị xe. Hắn phân phó nói.
Huyền Ngọc lĩnh mệnh đi chuẩn bị.
Trại chủ vừa mừng vừa sợ: Thanh công tử, ngươi thật sự muốn đi sao?
Độc phu nhân đã thịnh tình như thế, sao có thể không đi. Thanh Mặc Nhan cười khẽ một tiếng.
Chợt thấy góc áo bị người kéo động, cúi đầu, chống lại với đôi mắt đẹp như phỉ thúy.
Như Tiểu Lam không nói một tiếng nắm lấy góc áo hắn.
Ngươi... Hắn do dự mở miệng.
Lúc này đi gặp Độc phu nhân còn nguy hiểm hơn lần trước nhiều, hắn không muốn mang nàng theo.
Nhưng mà khi hắn chưa nói hết câu, Như Tiểu Lam đã hoàn toàn phủ định ý nghĩ của hắn.
Ta cũng đi!
Thanh Mặc Nhan trầm mặc một lát, đột nhiên lộ ra mỉm cười.
Hảo.
Quả nhiên giống như nàng nói, mặc kệ hắn ở đâu, nàng cũng sẽ đi theo hắn.
Thanh công tử, có thể mang theo ta không? Trại chủ thăm dò hỏi.
Là phụ thân, hắn đương nhiên không muốn bị bài xích ở bên ngoài.
Thanh Mặc Nhan cũng không cự tuyệt, mang theo Như Tiểu Lam trở về nhà gỗ thu thập đồ đạc, rồi sau đó rời khỏi Thanh Thủy trại.
Thái Nghĩa Minh cũng nghe được tin tức, hắn lo lắng đứng nơi đó nhìn Như Tiểu Lam, hắn không hiểu, chuyện nguy hiểm như thế, tại sao Thanh công tử lại muốn mang nàng theo.
Trại chủ sau khi an bài tốt mọi chuyện trong trại liền đi theo đám người Thanh Mặc Nhan rời đi, trước lúc hừng đông mọi người đã trở lại đến Thạch Phường trấn.
Thanh Mặc Nhan để Sử Đại Thiên quay về trước, sau đó bọn họ trực tiếp đi đến chỗ ở của Độc phu nhân.
Bất đồng với sự quỷ dị lần trước, lúc này đây Độc phu nhân đã sớm ngồi trong phòng khách chờ bọn họ.
Cùng với đó, còn có điểm tâm phong phú.
Nếu chư vị không chê, liền cùng ta dùng bữa sáng đi. Độc phu nhân ưu nhã ngồi sau bàn, mỉm cười với mọi người.
Tuy là nói như thế, nhưng cũng không có ai muốn cùng dùng bữa với vị phu nhân trước mặt này, ngay cả ngày thường miệng tham ăn Như Tiểu Lam cũng không muốn động đến đồ ăn ở nơi đây.
Nữ nhân này tạo cho nàng cảm giác cực kỳ nguy hiểm, nàng cũng không muốn lấy thân thử độc.
Ta biết Thanh công tử đang đi khắp nơi tìm kiếm quỷ thảo, hiện tại ở nơi này của ta vừa vặn có một cơ hội có thể cung cấp cho ngươi, không biết Thanh công tử có hứng thú hay không?
Thanh Mặc Nhan ngồi im không nhúc nhích, trại chủ ở một bên lại run run mở miệng nói: Nữ nhi của ta, nàng ở đâu?
Độc phu nhân khinh thường nghiêng đầu nhìn lướt qua trại chủ: Nha đầu kia cả khuôn mặt đều đã bị hủy, ngươi giữ nàng lại cũng không có tác dụng gì, không bằng tặng cho ta đi.
Trại chủ trắng mặt, vị Độc phu nhân này là nhân vật hắn không thể trêu vào, mỗi câu hắn nói ra đều dè dặt cẩn thận, hắn sợ nếu như chọc giận đối phương, rất có khả năng cả trại của hắn đều sẽ gặp tai ương.
Thanh Mặc Nhan nhìn ra trại chủ không ổn, liền mở miệng chuyển hướng câu chuyện: Ngươi nói xem, là cơ hội gì.
Độc phu nhân cười khanh khách, đáy mắt hiện lên tia mị sắc: Không bằng chúng ta cùng chơi một trò chơi đi, nếu ngươi thắng ta sẽ đáp ứng một điều kiện của ngươi, định đổi lấy nha đầu bị hủy mặt kia, hay là một gốc cây quỷ thảo... Đều tùy ngươi chọn.
Lông mày Thanh Mặc Nhan nhíu lại.
Hắn không tin trên đời này có chuyện tốt như vậy.
Là trò chơi gì?
Độc phu nhân cho ngón trỏ vào trong chén rượu, rồi sau đó dùng ngón tay thấm đẫm rượu vẽ lên trên mặt bàn.
Có người trộm đi một gốc quỷ thảo của ta, hắn là người hái thuốc ta thuê nhiều năm, cho nên rất quen thuộc với lãnh địa của ta, nhưng ta lại không cẩn thận để cho hắn chạy mất, nếu ngươi có thể giúp ta giết hắn, tìm quỷ thảo về đây, liền tính ngươi đã thắng trong trò chơi này.
Ngón tay Độc phu nhân vẫn tiếp tục vẽ ở trên bàn, Như Tiểu Lam vụng trộm duỗi dài cổ xem nàng đang vẽ cái gì, kết quả thứ nàng đang vẽ là một đóa hoa đáng yêu cùng những con bươm bướm.
Như Tiểu Lam khẽ rùng mình.
Trước kia nàng từng nghe ông nội nói qua, phàm là người như vậy, tâm lý đều không bình thường.
Nghĩ đến cũng là một nữ nhân huyết tinh ngoan độc, đang ở đây đàm luận chuyện giết người cùng bọn họ, mà trong tay lại vẽ ra được một bức tranh mỹ lệ vô tội... Cũng chỉ có kẻ điên mới làm ra được chuyện như vậy.
Bảo ta đi tìm quỷ thảo về giúp ngươi? Thanh Mặc Nhan cười khẽ khinh thường: Ngươi không sợ ta chiếm nó làm của riêng?
Độc phu nhân mỉm cười nheo mắt lại: Ngươi sẽ không, bởi vì yêu cầu của ngươi là quỷ thảo còn tươi mới, mà thứ người kia trộm đi là gốc quỷ thảo đã bị phơi khô, tuy rằng đều trân quý như nhau, nhưng nó đối với ngươi lại không có tác dụng gì.
Nga? Sao phu nhân biết được thứ ta cần là quỷ thảo còn tươi mới? Trong ánh mắt Thanh Mặc Nhan ẩn hiện ra tia tàn khốc.
Việc hắn tìm kiếm quỷ thảo làm thuốc dẫn cũng không có bao nhiêu người biết.
Độc phụ nhân cười rộ lên: Ở Thạch Phường trấn này, cái gì ta cũng biết.
Trại chủ nhìn về phía Thanh Mặc Nhan, ánh mắt phức tạp.
Hắn muốn cứu nữ nhi, nhưng mà hắn cũng biết, thứ đối phương cần là quỷ thảo còn tươi mới.
Nếu thật sự giúp Độc phu nhân giết chết người hái thuốc, tìm thứ kia về giúp nàng, nỡ khi đó Thanh công tử không chọn cứu nữ nhi của hắn... Thì hắn phải làm sao bây giờ?
Không đợi hắn sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Thanh Mặc Nhan bên kia đã đứng dậy: Nói đi, người hái thuốc đã chạy trốn kia đang ở đâu?
Rừng sâu u ám, theo sắc trời dần sáng lên, chướng khí cũng dần dần tản ra, chẳng qua nếu so sánh với rừng cây bình thường, nơi này thiếu nhiều sinh cơ, cánh rừng to như vậy mà không nghe được dù chỉ là một tiếng chim hót.
Nơi này chính là lãnh địa của Độc phu nhân. Dẫn đường cho đám người Thanh Mặc Nhan là một gã sai vặt, hắn đưa bọn họ đi tới một khu đất trống bên ngoài cánh rừng, xung quanh cánh rừng là lưới chắn, để cho người bên ngoài biết nó đã có chủ nhân.
Hôm qua người hái thuốc kia đã bỏ chạy vào trong khu rừng này. Gã sai vặt giải thích.
Có khả năng hắn đã chết ở nơi nào đó trong kia rồi không? Như Tiểu Lam hỏi một câu.
Bởi vì đây là một khu rừng rất sâu và nguy hiểm, hơn nữa xung quanh đều tràn ngập tử khí cùng với hơi thở không rõ.
Gã sai vặt mặt không biểu tình: Các ngươi chỉ cần mang đầu của hắn về, còn có đồ vật mà hắn trộm đi là được.
Nói cách khác, Độc phu nhân chỉ quan tâm đến hai việc đó, còn quá trình ra sao, nàng không hề quan tâm.
Như Tiểu Lam nhìn rừng sâu, tròng mắt chuyển động, đi đến bên cạnh lôi kéo tay áo Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan cúi người xuống, Như Tiểu Lam ghé vào lỗ tai nói nhỏ với hắn một trận.
Trong mắt Thanh Mặc Nhan hiện lên một tia tinh quang.
Ngươi có thể để lại vài thứ của người đã chạy trốn kia không, quần áo hay cái gì cũng được.
/370
|