Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
Chương 209 - Hôn Đến Thiếu Dưỡng Khí, Thiếu Khanh Không Ở Đây Hầu Gia Liền Phát Uy
/370
|
Như Tiểu Lam ngốc manh trợn tròn mắt, nhìn Thanh Mặc Nhan chậm rãi cúi người lại đây, đầu ngón tay chạm đến xương quay xanh của nàng, vẽ ra hình dáng của nó.
Nàng né tránh về phía sau.
Thanh Mặc Nhan thế nhưng không có tính toán thối lui, mà lại đột nhiên đem nàng ép vào trong chăn, chuẩn xác ngậm lấy miệng nhỏ của nàng.
Không giống với nụ hôn chuồn chuồn lướt qua trong quá khứ, Thanh Mặc Nhan mãnh liệt xâm nhập vào miệng nàng, cướp đi hô hấp của nàng.
Như Tiểu Lam bị dọa cả người đều cứng lại, nằm ngửa ở nơi đó trừng lớn mắt. Đồng tử phản chiếu ảnh ngược hai tròng mắt sâu thẳm không một tia sáng của Thanh Mặc Nhan.
Đúng lúc này, Huyền Ngọc vội vã từ ngoài cửa tiến vào: Thế tử... Trong cung...
Huyền Ngọc mới nói được một nửa. Chợt thấy bóng dáng hai người gục ngã trên giường hỗn độn, dọa hắn xoay người chạy ra ngoài.
Lăn quay lại đây. Thanh Mặc Nhan buông vật nhỏ dưới thân ra, kéo chăn lên bao lấy nàng: Người trong cung tới sao?
Vâng. Huyền Ngọc nhắm mắt lại. Không dám nhìn lấy một cái vào phòng trong: Hoàng thượng sai người nâng một cỗ kiệu vào phủ, nói là muốn triệu ngài tiến cung. Nếu bệnh quá nặng, phải nâng cũng sẽ mang ngài nâng đi...
Thanh Mặc Nhan thở dài.
Hoàng thượng gấp như thế, nhất định là vì chuyện của Vu Tĩnh Kỳ, tuy rằng hắn đã viết tấu chương, nhưng mà Hoàng đế làm sao có thể yên tâm.
Đã biết, lát nữa ta sẽ ra. Thanh Mặc Nhan vừa nói, vừa rũ mắt nhìn Như Tiểu Lam ở trên giường.
Hắn nhìn thấy nàng đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào trong trăn, cũng không biết lúc này nàng có những biểu cảm gì.
Sợ hãi? Hay là chán ghét? Hay là...
Nhẹ nhàng kéo chăn ra, Thanh Mặc Nhan ngây ngẩn cả người.
Như Tiểu Lam chu miệng nhỏ đỏ bừng lên, cư nhiên đã ngủ rồi.
Nàng dậy quá sớm, lại lăn lộn trong chăn với hắn đến hừng đông, vừa rồi còn bị hắn hôn đến đầu óc thiếu dưỡng khí, cho nên đã trực tiếp năn ra hô hô ngủ.
Thanh Mặc Nhan ngắm nghía khuôn mặt say ngủ của nàng, nửa ngày khẽ cười ra tiếng.
Thật là vật nhỏ vô tâm vô phế.
Bất quá như vậy cũng tốt, chỉ cần nàng không chán ghét là được rồi. Đợi sau này nàng hiểu được tư vị tuyệt vời trong đó, tin tưởng có một ngày nàng sẽ không còn mặt đỏ tai hồng, chủ động để hắn tiến tới hái đi.
Thanh Mặc Nhan sai người canh chừng sân, tự mình thay đổi một thân y phục, bị người trong cung nâng rời khỏi Hầu phủ.
Bên này Thanh Mặc Nhan vừa mới ra khỏi phủ, lão Hầu gia ở tiền viện đã nhận được tin báo.
Thế tử bị triệu vào cung, còn được nâng ra khỏi phủ... Nhìn qua có vẻ bị thương rất nặng. Hạ nhân bẩm báo.
Có nghe ngóng được vụ án hắn đang tiếp quản không? Vẻ mặt lão Hầu gia nghiêm túc.
Người trong viện Thế tử đều rất kín miệng, bất quá bên ngoài đồn đãi nói tối hôm qua Bạch Hạc học viện có xảy ra chuyện, Tàng thư lâu lớn như thế đột nhiên sập đổ, học viện bên kia đã bị niêm phong. Như cô nương hôm nay cũng không đến học viện.
Lão Hầu gia suy nghĩ cả nửa ngày cũng không thể nghĩ ra được trong học viện đã xảy ra vụ án gì.
Hắn chỉ hy vọng tra ra được ai là hung thủ hại tiểu Vương gia ở trong cung, đến lúc đó nhân tiện để nhị nhi tử hắn kiếm được chút công lao.
Nếu Thanh Mặc Nhan không phá được án, công việc của nhị thiếu gia sẽ không có tiền đồ gì nữa.
Phái người đến viện Mặc Nhan hỏi thăm đi. Hầu gia phân phó.
Vẻ mặt hạ nhân đau khổ: Hầu gia, sân Thế tử chúng ta vào không được a.
Thanh Mặc Nhan là người như thế nào, lão Hầu gia là người rõ nhất, nghĩ muốn mạnh bạo với hắn, không có cửa đâu.
Các ngươi đến viện nhị thiếu gia tìm Ngũ thị, để nàng nghĩ biện pháp đi thỏi thăm một chút tin tức đi.
Đều là nữ tử, Ngũ thị sẽ dễ dàng tiếp cận Như Tiểu Lam hơn.
Ngũ thị biết được tin, lập tức chuẩn bị mấy món điểm tâm, mang theo hai nha hoàn tâm phúc đi đến sân Thanh Mặc Nhan.
Các nàng vừa đi đến ngoài cửa viện đã bị người ngăn cản.
Thế tử hiện không có ở đây. Tử sĩ thủ vệ mặt không biểu cảm, dù cho người trước mặt là Ngũ thị cùng với hai nha hoàn như hoa như ngọc đang không ngừng liếc mắt đưa tình cũng không thể đả động được trái tim hắn.
Ngũ thị tiến lên một bước: Ta không đến tìm Thế tử, ta tìm Như cô nương, phụ thân bảo ta đến đưa cho nàng vài thứ.
Tử sĩ nhìn thoáng qua Ngũ thị, lại nhìn hai nha hoàn đi theo phía sau nàng: Thế tử hiện không có ở đây, mời các ngươi về cho.
Ngũ thị nơi nào chịu đi, nếu nàng không hoàn thành nhiệm vụ Hầu gia phân phó, trở về không biết còn bị giáo huấn thế nào đâu.
Nhị thiếu gia lại không chịu che chở cho nàng, trong lòng Ngũ thị chỉ còn lại một bãi nước đắng.
Dùng ánh mắt ra hiệu cho hai nha hoàn bên người, hai người ngầm hiểu ý, một người trong số đó nhanh chóng vò rối tóc, rồi nhào về phía tử sĩ.
Nha hoàn còn lại lớn tiếng kinh hô: Phi lễ a! Mau tới xem!
Nhưng mà chưa đợi nha hoàn kia nhào đến trên người tử sĩ. Đã bị đối phương một cướp đạp đi, thân thể lăn xuống bậc thang, liên tục lăn thêm mấy chục bước, đầu đập mạnh vào tảng đá.
Ngũ thị bị dọa trắng mặt.
Nha hoàn vừa kinh hô cũng mở rộng miệng cứng đơ ở nơi đó.
Ngũ thị nơm nớp lo sợ đi qua xem xét, chỉ thấy phần đầu nha hoàn kia chảy ra cả đống máu.
Giết người a! Chủ tớ hai người kinh hô lên.
Tử sĩ thủ vệ nhíu mày.
Ngũ thị mang theo nha hoàn của nàng một đường chạy trốn, đến tiền viện, tìm lão Hầu gia, quỳ gối nơi đó khóc không thành tiếng.
Ngũ thị thêm mắm dặm muối, chỉ nói mình mang điểm tâm đến cho Như cô nương. Không nghĩ tới nha hoàn bên người lại bị hộ vệ trong viện Thế tử đùa giỡn, nha hoàn cự tuyệt không được, chống cự rồi bị hộ vệ đánh chết.
Ngũ thị quỳ gối trước mặt Hầu gia, khóc lóc cơ hồ muốn ngất đi, từng câu nói ra đều là mong Hầu gia làm chủ cho mình.
Lão Hầu gia vẻ mặt thâm trầm, trong lòng lại cực kì sảng khoái: Người tới, đi đến viện Mặc Nhan, gọi Như cô nương đến đây.
Nháo ra mạng người, xem nha đầu kia còn có thể trốn ở trong viện nữa không?
Như Tiểu Lam nghe nói hộ vệ trong viện mình đánh chết nha hoàn của Ngũ thị, nửa ngày đến chút phản ứng cũng không có.
Gã sai vặt do lão Hầu gia phái đến vô cùng sốt ruột, nhưng cũng không dám thúc giục nàng.
Như cô nương, ngươi nói một câu đi a, Hầu gia bên kia còn đang chờ ngươi qua đó giao đãi đâu.
Giao đãi cái gì? Như Tiểu Lam không hiểu nói.
Gã sai vặt vẻ mặt đau khổ, hóa ra hắn nói nhiều như thế đều là vô ích?
Hộ vệ trong viện ngươi đánh chết nha hoàn Ngũ thị. Hầu gia nói ngươi mang người qua, giao cho ngài ấy xử trí.
Như Tiểu Lam ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Ngoài cửa đứng hai tên tử sĩ, ánh mắt lạnh lùng, đều đang nhìn chằm chằm vào gã sai vặt truyền lời, bọn họ phảng phất như đang tùy thời chờ Như Tiểu Lam lên tiếng, đem gã sai vặt kia xé thành mảnh nhỏ.
Nha hoàn kia là do Ngũ thị mang từ nhà mẹ đẻ tới, hay là người trong phủ chúng ta? Như Tiểu Lam tò mò hỏi.
Này... Hình như là sau khi vào phủ mới mua về. Gã sai vặt nhất thời không kịp phản ứng, không biết vì sao đột nhiên Như cô nương lại hỏi cái này.
Bất quá là một nha hoàn mà thôi, lúc đó mua bao nhiêu tiền, liền bồi thường nàng bấy nhiêu là được. Nói xong Như Tiểu Lam sờ đến bên hông, lúc này mới nhớ tới nàng không có thói quen mang theo túi tiền bên người.
Nàng ngẩng đầu hỏi tử sĩ bảo vệ ở cửa: Uy, trên người các ngươi có ai mang theo tiền không, cho ta mượn một chút, bồi thường tiền cho nha hoàn Ngũ thị trước, chờ Thanh Mặc Nhan trở về ta sẽ bảo hắn trả lại các ngươi.
Trong đó có một tử sĩ chắp tay thi lễ: Như cô nương, Thế tử phân phó qua, khi ngài ấy không có ở đây, viện này sẽ do ngài làm chủ, thu chi bao nhiêu đều do ngài định đoạt, cần bao nhiêu tiền chỉ cần phái người đến phòng thu chi bên kia lấy là được.
Như Tiểu Lam nghe xong lời này trong lòng không khỏi vui vẻ, không nghĩ tới Thanh Mặc Nhan còn rất tín nhiệm nàng, đem quyền quản lý tài chính giao cho nàng, cũng không sợ nàng đi ra bên ngoài ăn chơi trác táng.
Trong lòng nàng kiêu ngạo một phen, hoàn toàn không ý thức được hiện tại bản thân chỉ là một tiểu nha đầu.
Đương lão Hầu gia nhìn qua năm lượng bạc trong tay, lại nhìn gã sai vặt quỳ gối trước mặt không dám ngẩng đầu lên, một cỗ lửa giận xông thẳng lên đầu.
Hắn ném năm lượng bạc xuống đất, rít gào nói: Đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần truồng, ỷ vào Thanh Mặc Nhan, hiện tại đến ngay cả một tiểu nha đầu cũng dám ra oai trước mặt ta, mang gia pháp tới, hôm nay ta phải dạy cho nàng biết thế nào là quy củ!
Nàng né tránh về phía sau.
Thanh Mặc Nhan thế nhưng không có tính toán thối lui, mà lại đột nhiên đem nàng ép vào trong chăn, chuẩn xác ngậm lấy miệng nhỏ của nàng.
Không giống với nụ hôn chuồn chuồn lướt qua trong quá khứ, Thanh Mặc Nhan mãnh liệt xâm nhập vào miệng nàng, cướp đi hô hấp của nàng.
Như Tiểu Lam bị dọa cả người đều cứng lại, nằm ngửa ở nơi đó trừng lớn mắt. Đồng tử phản chiếu ảnh ngược hai tròng mắt sâu thẳm không một tia sáng của Thanh Mặc Nhan.
Đúng lúc này, Huyền Ngọc vội vã từ ngoài cửa tiến vào: Thế tử... Trong cung...
Huyền Ngọc mới nói được một nửa. Chợt thấy bóng dáng hai người gục ngã trên giường hỗn độn, dọa hắn xoay người chạy ra ngoài.
Lăn quay lại đây. Thanh Mặc Nhan buông vật nhỏ dưới thân ra, kéo chăn lên bao lấy nàng: Người trong cung tới sao?
Vâng. Huyền Ngọc nhắm mắt lại. Không dám nhìn lấy một cái vào phòng trong: Hoàng thượng sai người nâng một cỗ kiệu vào phủ, nói là muốn triệu ngài tiến cung. Nếu bệnh quá nặng, phải nâng cũng sẽ mang ngài nâng đi...
Thanh Mặc Nhan thở dài.
Hoàng thượng gấp như thế, nhất định là vì chuyện của Vu Tĩnh Kỳ, tuy rằng hắn đã viết tấu chương, nhưng mà Hoàng đế làm sao có thể yên tâm.
Đã biết, lát nữa ta sẽ ra. Thanh Mặc Nhan vừa nói, vừa rũ mắt nhìn Như Tiểu Lam ở trên giường.
Hắn nhìn thấy nàng đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào trong trăn, cũng không biết lúc này nàng có những biểu cảm gì.
Sợ hãi? Hay là chán ghét? Hay là...
Nhẹ nhàng kéo chăn ra, Thanh Mặc Nhan ngây ngẩn cả người.
Như Tiểu Lam chu miệng nhỏ đỏ bừng lên, cư nhiên đã ngủ rồi.
Nàng dậy quá sớm, lại lăn lộn trong chăn với hắn đến hừng đông, vừa rồi còn bị hắn hôn đến đầu óc thiếu dưỡng khí, cho nên đã trực tiếp năn ra hô hô ngủ.
Thanh Mặc Nhan ngắm nghía khuôn mặt say ngủ của nàng, nửa ngày khẽ cười ra tiếng.
Thật là vật nhỏ vô tâm vô phế.
Bất quá như vậy cũng tốt, chỉ cần nàng không chán ghét là được rồi. Đợi sau này nàng hiểu được tư vị tuyệt vời trong đó, tin tưởng có một ngày nàng sẽ không còn mặt đỏ tai hồng, chủ động để hắn tiến tới hái đi.
Thanh Mặc Nhan sai người canh chừng sân, tự mình thay đổi một thân y phục, bị người trong cung nâng rời khỏi Hầu phủ.
Bên này Thanh Mặc Nhan vừa mới ra khỏi phủ, lão Hầu gia ở tiền viện đã nhận được tin báo.
Thế tử bị triệu vào cung, còn được nâng ra khỏi phủ... Nhìn qua có vẻ bị thương rất nặng. Hạ nhân bẩm báo.
Có nghe ngóng được vụ án hắn đang tiếp quản không? Vẻ mặt lão Hầu gia nghiêm túc.
Người trong viện Thế tử đều rất kín miệng, bất quá bên ngoài đồn đãi nói tối hôm qua Bạch Hạc học viện có xảy ra chuyện, Tàng thư lâu lớn như thế đột nhiên sập đổ, học viện bên kia đã bị niêm phong. Như cô nương hôm nay cũng không đến học viện.
Lão Hầu gia suy nghĩ cả nửa ngày cũng không thể nghĩ ra được trong học viện đã xảy ra vụ án gì.
Hắn chỉ hy vọng tra ra được ai là hung thủ hại tiểu Vương gia ở trong cung, đến lúc đó nhân tiện để nhị nhi tử hắn kiếm được chút công lao.
Nếu Thanh Mặc Nhan không phá được án, công việc của nhị thiếu gia sẽ không có tiền đồ gì nữa.
Phái người đến viện Mặc Nhan hỏi thăm đi. Hầu gia phân phó.
Vẻ mặt hạ nhân đau khổ: Hầu gia, sân Thế tử chúng ta vào không được a.
Thanh Mặc Nhan là người như thế nào, lão Hầu gia là người rõ nhất, nghĩ muốn mạnh bạo với hắn, không có cửa đâu.
Các ngươi đến viện nhị thiếu gia tìm Ngũ thị, để nàng nghĩ biện pháp đi thỏi thăm một chút tin tức đi.
Đều là nữ tử, Ngũ thị sẽ dễ dàng tiếp cận Như Tiểu Lam hơn.
Ngũ thị biết được tin, lập tức chuẩn bị mấy món điểm tâm, mang theo hai nha hoàn tâm phúc đi đến sân Thanh Mặc Nhan.
Các nàng vừa đi đến ngoài cửa viện đã bị người ngăn cản.
Thế tử hiện không có ở đây. Tử sĩ thủ vệ mặt không biểu cảm, dù cho người trước mặt là Ngũ thị cùng với hai nha hoàn như hoa như ngọc đang không ngừng liếc mắt đưa tình cũng không thể đả động được trái tim hắn.
Ngũ thị tiến lên một bước: Ta không đến tìm Thế tử, ta tìm Như cô nương, phụ thân bảo ta đến đưa cho nàng vài thứ.
Tử sĩ nhìn thoáng qua Ngũ thị, lại nhìn hai nha hoàn đi theo phía sau nàng: Thế tử hiện không có ở đây, mời các ngươi về cho.
Ngũ thị nơi nào chịu đi, nếu nàng không hoàn thành nhiệm vụ Hầu gia phân phó, trở về không biết còn bị giáo huấn thế nào đâu.
Nhị thiếu gia lại không chịu che chở cho nàng, trong lòng Ngũ thị chỉ còn lại một bãi nước đắng.
Dùng ánh mắt ra hiệu cho hai nha hoàn bên người, hai người ngầm hiểu ý, một người trong số đó nhanh chóng vò rối tóc, rồi nhào về phía tử sĩ.
Nha hoàn còn lại lớn tiếng kinh hô: Phi lễ a! Mau tới xem!
Nhưng mà chưa đợi nha hoàn kia nhào đến trên người tử sĩ. Đã bị đối phương một cướp đạp đi, thân thể lăn xuống bậc thang, liên tục lăn thêm mấy chục bước, đầu đập mạnh vào tảng đá.
Ngũ thị bị dọa trắng mặt.
Nha hoàn vừa kinh hô cũng mở rộng miệng cứng đơ ở nơi đó.
Ngũ thị nơm nớp lo sợ đi qua xem xét, chỉ thấy phần đầu nha hoàn kia chảy ra cả đống máu.
Giết người a! Chủ tớ hai người kinh hô lên.
Tử sĩ thủ vệ nhíu mày.
Ngũ thị mang theo nha hoàn của nàng một đường chạy trốn, đến tiền viện, tìm lão Hầu gia, quỳ gối nơi đó khóc không thành tiếng.
Ngũ thị thêm mắm dặm muối, chỉ nói mình mang điểm tâm đến cho Như cô nương. Không nghĩ tới nha hoàn bên người lại bị hộ vệ trong viện Thế tử đùa giỡn, nha hoàn cự tuyệt không được, chống cự rồi bị hộ vệ đánh chết.
Ngũ thị quỳ gối trước mặt Hầu gia, khóc lóc cơ hồ muốn ngất đi, từng câu nói ra đều là mong Hầu gia làm chủ cho mình.
Lão Hầu gia vẻ mặt thâm trầm, trong lòng lại cực kì sảng khoái: Người tới, đi đến viện Mặc Nhan, gọi Như cô nương đến đây.
Nháo ra mạng người, xem nha đầu kia còn có thể trốn ở trong viện nữa không?
Như Tiểu Lam nghe nói hộ vệ trong viện mình đánh chết nha hoàn của Ngũ thị, nửa ngày đến chút phản ứng cũng không có.
Gã sai vặt do lão Hầu gia phái đến vô cùng sốt ruột, nhưng cũng không dám thúc giục nàng.
Như cô nương, ngươi nói một câu đi a, Hầu gia bên kia còn đang chờ ngươi qua đó giao đãi đâu.
Giao đãi cái gì? Như Tiểu Lam không hiểu nói.
Gã sai vặt vẻ mặt đau khổ, hóa ra hắn nói nhiều như thế đều là vô ích?
Hộ vệ trong viện ngươi đánh chết nha hoàn Ngũ thị. Hầu gia nói ngươi mang người qua, giao cho ngài ấy xử trí.
Như Tiểu Lam ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Ngoài cửa đứng hai tên tử sĩ, ánh mắt lạnh lùng, đều đang nhìn chằm chằm vào gã sai vặt truyền lời, bọn họ phảng phất như đang tùy thời chờ Như Tiểu Lam lên tiếng, đem gã sai vặt kia xé thành mảnh nhỏ.
Nha hoàn kia là do Ngũ thị mang từ nhà mẹ đẻ tới, hay là người trong phủ chúng ta? Như Tiểu Lam tò mò hỏi.
Này... Hình như là sau khi vào phủ mới mua về. Gã sai vặt nhất thời không kịp phản ứng, không biết vì sao đột nhiên Như cô nương lại hỏi cái này.
Bất quá là một nha hoàn mà thôi, lúc đó mua bao nhiêu tiền, liền bồi thường nàng bấy nhiêu là được. Nói xong Như Tiểu Lam sờ đến bên hông, lúc này mới nhớ tới nàng không có thói quen mang theo túi tiền bên người.
Nàng ngẩng đầu hỏi tử sĩ bảo vệ ở cửa: Uy, trên người các ngươi có ai mang theo tiền không, cho ta mượn một chút, bồi thường tiền cho nha hoàn Ngũ thị trước, chờ Thanh Mặc Nhan trở về ta sẽ bảo hắn trả lại các ngươi.
Trong đó có một tử sĩ chắp tay thi lễ: Như cô nương, Thế tử phân phó qua, khi ngài ấy không có ở đây, viện này sẽ do ngài làm chủ, thu chi bao nhiêu đều do ngài định đoạt, cần bao nhiêu tiền chỉ cần phái người đến phòng thu chi bên kia lấy là được.
Như Tiểu Lam nghe xong lời này trong lòng không khỏi vui vẻ, không nghĩ tới Thanh Mặc Nhan còn rất tín nhiệm nàng, đem quyền quản lý tài chính giao cho nàng, cũng không sợ nàng đi ra bên ngoài ăn chơi trác táng.
Trong lòng nàng kiêu ngạo một phen, hoàn toàn không ý thức được hiện tại bản thân chỉ là một tiểu nha đầu.
Đương lão Hầu gia nhìn qua năm lượng bạc trong tay, lại nhìn gã sai vặt quỳ gối trước mặt không dám ngẩng đầu lên, một cỗ lửa giận xông thẳng lên đầu.
Hắn ném năm lượng bạc xuống đất, rít gào nói: Đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần truồng, ỷ vào Thanh Mặc Nhan, hiện tại đến ngay cả một tiểu nha đầu cũng dám ra oai trước mặt ta, mang gia pháp tới, hôm nay ta phải dạy cho nàng biết thế nào là quy củ!
/370
|