Không lâu sau Liễu Dương quận chúa liền sinh bệnh.
Khắp phòng nồng đậm vị thuốc, chỉ mới ngửi thôi đã thấy muốn nôn.
Nhớ tới những ngày khi chưa xuất giá, nếu nàng sinh bệnh, luôn có mẫu thân ở bên dỗ dành, mỗi ngày phụ thân đều mang không ít thứ tốt đến trong phòng nàng.
Trong nhà từ trên xuống dưới, tất cả hạ nhân đều phải nhìn ánh mắt nàng mà làm việc.
Ngày tháng ấy đã không còn nữa!
Phu nhân, uống thuốc. Nha hoàn bưng chén thuốc từ ngoài cửa tiến vào.
Để đó đi. Liễu Dương quận chúa đến mí mắt cũng không nâng.
Nha hoàn do dự nói: Nhị gia nói, phải tận mắt nhìn thấy người uống thuốc...
Cút! Liễu Dương quận chúa lập tức nổi giận. Nhìn chằm chằm nàng khắp nơi, giống như sợ nàng tùy thời sẽ chạy đi đội nón xanh cho nhị thiếu gia vậy.
Tối hôm đó, trên người nàng bị nhị thiếu gia tàn phá vài chỗ. Toàn thân đều đau muốn chết.
Thuốc này ngửi thôi đã khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Ta bảo ngươi cút, lỗ tai ngươi điếc sao! Liễu Dương quận chúa lớn tiếng rít gào.
Nha hoàn bất đắc dĩ, chỉ có thể bỏ chén thuốc xuống. Vẻ mặt đau khổ đi ra ngoài.
Chân trước nha hoàn kia vừa đi, Liễu Dương quận chúa liền phân phó nha hoàn bên người nàng: Đổ nó đi.
Nhưng mà...
Đến ngay cả ngươi cũng không nghe lời ta? Sắc mặt Liễu Dương quận chúa lạnh xuống.
Nha hoàn trong phòng đều là người nàng mang từ phủ quận chúa đến. Tự nhiên là sẽ nghe theo phân phó của nàng, vì thế liền lặng lẽ đem thuốc đổ vào chậu hoa.
Ngũ thị đâu? Liễu Dương quận chúa hỏi: Đi gọi nàng tới, nói mấy ngày nay ta sinh bệnh, muốn nàng đi hầu hạ nhị gia.
Nàng không bao giờ muốn nhị gia bước chân vào phòng ngủ của nàng nửa bước nữa.
Nhưng khi nghe nha hoàn trả lời xong trong lòng nàng lại phát lạnh: Ngũ thị cũng bị bệnh, đã nằm trên giường rất nhiều ngày, mấy ngày nay nhị gia đều nghỉ ở chỗ nha hoàn thông phòng.
Ngũ thị cũng bị bệnh? Nàng mới không tin đâu: Đã mời đại phu xem qua chưa?
Nha hoàn lắc đầu: Không... Nhị gia không cho mời, nói là bệnh nhẹ, nằm vài ngày là tốt rồi.
Thân thể Liễu Dương quận chúa run run một chút.
Nằm vài ngày là tốt rồi...
Chẳng lẽ hắn không biết vì sao nữ nhân trong viện này sinh bệnh sao?
Kia đâu phải bệnh gì, mà là bị hắn làm cho bị thương, cắn thương. Thậm chí...
Nàng không muốn nghĩ sâu thêm nữa.
Đúng rồi, Ngũ thị không có ầm ĩ đòi về Ngũ phủ đi? Liễu Dương quận chúa hỏi nha hoàn bên người.
Nếu phải chết cũng phải chết cùng một chỗ, đừng ai nghĩ chạy được.
Không có, trong viện Ngũ thị vẫn luôn không có động tĩnh gì. Nha hoàn nói: Mấy ngày nay nhị gia cũng không đi đến nơi đó của nàng... Trong viện lúc nào cũng có người của nhị thiếu gia nhìn chằm chằm, trừ bỏ Ngũ thị sai nha hoàn đưa đồ đến viện Thế tử bên kia ra, không còn gì khác...
Liễu Dương quận chúa hơi hơi sửng sốt.
Ngũ thị sai người đưa đồ đến viện Thế tử bên kia?
Ân, nghe nói chỉ tặng chút điểm tâm, hình như là muốn lấy lòng Như cô nương.
Liễu Dương quận chúa cười lạnh hai tiếng: Bây giờ lấy lòng tiểu yêu tinh kia thì có ích gì, chẳng lẽ nàng ta tưởng rằng có thể trông cậy vào tiểu yêu tinh kia sao?
Liễu Dương quận chúa đang nói chuyện cùng nha hoàn, bỗng có hai gã sai vặt từ ngoài cửa tiến vào: Nhị phu nhân, người trong cung tới đưa thẻ bài, nói là Hoàng hậu nương nương đồng ý để người tiến cung.
Liễu Dương quận chúa chống tay ngồi dậy, quên cả cơn đau trên người.
Mau... Giúp ta thay quần áo.
Phu nhân, người tiến cung bây giờ luôn sao? Nha hoàn luống cuống tay chân giúp nàng thay quần áo: Nếu nhị gia biết có phải hắn sẽ không vui hay không?
Nàng mới mặc kệ nhị thiếu gia có vui hay không đâu, nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Thu thập xong xuôi, Liễu Dương quận chúa vội vàng chạy tới tiền viện.
Người trong cung vẫn chưa đi, chờ nàng tới tiếp thẻ bài trong cung.
Liễu Dương quận chúa vừa tới tiền viện, đã thấy nhị thiếu gia đang cười khanh khách nói chuyện cùng với thái giám trong cung.
Trong đầu Liễu Dương quận chúa ông lên một tiếng, nếu không phải có nha hoàn bên người đỡ lấy, nàng suýt nữa đã ngã trên mặt đất.
Nhị phu nhân, người sao rồi? Nha hoàn bị dọa không nhẹ.
Nhị thiếu gia nhìn thấy nàng, vội vàng tiến lên đỡ lấy cánh tay của nàng: Liễu Dương quá không cẩn thận, thân thể không tốt còn đi nhanh như thế.
Thái giám cười tủm tỉm nhìn nhị thiếu gia ân cần quan tâm Liễu Dương quận chúa. Gật đầu liên tục.
Cả trái tim Liễu Dương quận chúa đều lui thành một đoàn.
Ghê tởm... Nàng chỉ cảm thấy ghê tởm.
Bây giờ Liễu Dương muốn tiến cung sao? Nhị thiếu gia thân thiết nói: Ta đã sai người chuẩn bị xe ngựa thật tốt, đi thôi. Nói xong lôi kéo Liễu Dương quận chúa đi ra ngoài.
Máu toàn thân Liễu Dương quận chúa như bị đông cứng lại: Ngươi... Ngươi cũng đi?
Đương nhiên. Nhị thiếu gia cười ôn hòa, ở trước mặt người ngoài, hắn chính là một thiếu niên hồn nhiên vô hại, sắc mặt này... Giống hệt khi hắn ở trước mặt lão Hầu gia.
Liễu Dương quận chúa còn muốn nói chút cái gì, lại bị tay nhị thiếu gia ở chỗ tối hung hăng nhéo cho một cái, khiến nàng đau thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Gần đây thân thể Liễu Dương có chút không tốt. Ta thật sự không yên tâm để nàng tiến cung một mình. Vừa nói chuyện cùng thái giám nhị thiếu gia vừa lôi kéo Liễu Dương quận chúa lên xe ngựa.
Liễu Dương quận chúa cùng nhị thiếu gia vừa rời khỏi phủ, Như Tiểu Lam bên kia liền đưa tin đi.
Sử Đại Thiên một đường chạy chậm vào cửa: Như cô nương, người Ngũ phủ tới.
Ánh mắt Như Tiểu Lam sáng lên: Ở đâu?
Ngay tại cửa sau.
Người Ngũ phủ không dám tiến vào từ cửa chính, chỉ có thể chờ ở bên ngoài cửa sau.
Ngươi đến chỗ Ngũ thị bên kia, đem thứ ta muốn mang về đây. Sau đó phái người đưa nàng ra khỏi phủ. Như Tiểu Lam phân phó Sử Đại Thiên.
Đã rõ. Sử Đại Thiên thống khoái đáp lời, dẫn theo bốn gã tử sĩ đi đến sân Ngũ thị.
Ngũ thị đã sớm ở trong sân chuẩn bị tốt, Liễu Dương quận chúa cùng nhị thiếu gia vừa rời khỏi phủ nàng liền sai nha hoàn bên người thu thập tốt mọi thứ, của hồi môn của nàng bởi vì bị khóa ở trong kho, nhất thời không lấy ra được, chỉ có thể mang theo chút đồ trang sức bên người.
Sử Đại Thiên vừa bước vào cửa nàng liền lấy một bọc vải cũ ra.
Đây là thứ Như cô nương muốn. Ngũ thị thở dài nói. Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước nàng tội gì phải xảy ra nhiều tranh chấp với Như Tiểu Lam như vậy, kết quả bây giờ phải nhờ vả đến đối phương.
Sử Đại Thiên lật sổ sách, vừa lòng gật gật đầu, phân phó bốn gã tử sĩ phía sau: Đưa Ngũ thị ra khỏi phủ từ cửa sau đi.
Ngũ thị nằm ở trên cáng. Được người nâng ra khỏi phòng, bên người chỉ có nha hoàn của nàng đi theo, cầm một tay nải lớn.
Trong viện có không ít hạ nhân nhìn chằm chằm Ngũ thị. Có người muốn tiến lên ngăn cản, nhưng khi nhìn đến bốn gã tử sĩ lạnh như băng kia, mấy người trong cơ sở ngầm của nhị thiếu gia đều không dám tiến lên một bước.
Sử Đại Thiên tùy tiện từ phía trước đi tới. Miệng còn thì thầm: Nhẹ tay chút, bệnh nặng như thế. Nếu không cẩn thận bị chúng ta làm rơi chết, không phải là nhị thiếu gia sẽ đổ hết tội lên đầu chúng ta sao?
Bọn họ một đường nâng Ngũ thị đến cửa sau phủ.
Xe ngựa Ngũ phủ đã chờ sẵn ở đó.
Ngũ phu nhân nhìn thấy nữ nhi, hai mẹ con ôm nhau khóc rống.
Sử Đại Thiên bĩu môi: Muốn khóc về phủ khóc đi, cọ tới cọ lui, chờ nhị gia chúng ta trở về, sợ là ai cũng không đi được đâu.
Mẹ con Ngũ thị lúc này mới ngừng tiếng khóc, hai người lên xe ngựa, Ngũ công tử cảm tạ Sử Đại Thiên, đoàn xe ngựa vội vàng rời đi.
Sử Đại Thiên cười hì hì cầm sổ sách về báo cáo kết quả làm việc cho Như Tiểu Lam.
Đây là sổ sách ghi chép cũ của Hầu phủ, ngươi lấy cái này làm gì? Sử Đại Thiên không hiểu hỏi.
Mắt mèo Như Tiểu Lam cong cong: Đương nhiên là có việc rồi.
Nếu muốn điều tra rõ thân phận của Thanh Mặc Nhan, phương pháp nhanh nhất chính là trực tiếp tìm được những lão bộc trước kia, nhưng mà nàng đã hỏi thử Thanh Mặc Nhan, hắn nói tất cả hạ nhân trong phủ đều đã bị đổi qua, cho nên nếu muốn tra được, cũng chỉ có thể tra sổ sách.
Trước kia sổ sách luôn ở trong tay lão Hầu gia, sau đó Ngũ thị chủ quản những chi tiêu trong phủ, cho nên nàng liền tiếp nhận lại sổ sách.
Sau khi Ngũ thị gả vào phủ cũng chỉ dùng đến sổ sách mới, sổ sách cũ căn bản chưa từng xem qua.
Cho nên Như Tiểu Lam liền lợi dụng nợ cũ làm điều kiện, trợ giúp Ngũ thị ra khỏi phủ.
Còn những chuyện sẽ xảy ra khi nhị thiếu gia trở về, nàng mới không thèm quan tâm đâu, dù sao phía sau nàng đã có Thanh Mặc Nhan làm chỗ dựa, dù cho nhị thiếu gia có giận cũng không làm gì được nàng.
Khắp phòng nồng đậm vị thuốc, chỉ mới ngửi thôi đã thấy muốn nôn.
Nhớ tới những ngày khi chưa xuất giá, nếu nàng sinh bệnh, luôn có mẫu thân ở bên dỗ dành, mỗi ngày phụ thân đều mang không ít thứ tốt đến trong phòng nàng.
Trong nhà từ trên xuống dưới, tất cả hạ nhân đều phải nhìn ánh mắt nàng mà làm việc.
Ngày tháng ấy đã không còn nữa!
Phu nhân, uống thuốc. Nha hoàn bưng chén thuốc từ ngoài cửa tiến vào.
Để đó đi. Liễu Dương quận chúa đến mí mắt cũng không nâng.
Nha hoàn do dự nói: Nhị gia nói, phải tận mắt nhìn thấy người uống thuốc...
Cút! Liễu Dương quận chúa lập tức nổi giận. Nhìn chằm chằm nàng khắp nơi, giống như sợ nàng tùy thời sẽ chạy đi đội nón xanh cho nhị thiếu gia vậy.
Tối hôm đó, trên người nàng bị nhị thiếu gia tàn phá vài chỗ. Toàn thân đều đau muốn chết.
Thuốc này ngửi thôi đã khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Ta bảo ngươi cút, lỗ tai ngươi điếc sao! Liễu Dương quận chúa lớn tiếng rít gào.
Nha hoàn bất đắc dĩ, chỉ có thể bỏ chén thuốc xuống. Vẻ mặt đau khổ đi ra ngoài.
Chân trước nha hoàn kia vừa đi, Liễu Dương quận chúa liền phân phó nha hoàn bên người nàng: Đổ nó đi.
Nhưng mà...
Đến ngay cả ngươi cũng không nghe lời ta? Sắc mặt Liễu Dương quận chúa lạnh xuống.
Nha hoàn trong phòng đều là người nàng mang từ phủ quận chúa đến. Tự nhiên là sẽ nghe theo phân phó của nàng, vì thế liền lặng lẽ đem thuốc đổ vào chậu hoa.
Ngũ thị đâu? Liễu Dương quận chúa hỏi: Đi gọi nàng tới, nói mấy ngày nay ta sinh bệnh, muốn nàng đi hầu hạ nhị gia.
Nàng không bao giờ muốn nhị gia bước chân vào phòng ngủ của nàng nửa bước nữa.
Nhưng khi nghe nha hoàn trả lời xong trong lòng nàng lại phát lạnh: Ngũ thị cũng bị bệnh, đã nằm trên giường rất nhiều ngày, mấy ngày nay nhị gia đều nghỉ ở chỗ nha hoàn thông phòng.
Ngũ thị cũng bị bệnh? Nàng mới không tin đâu: Đã mời đại phu xem qua chưa?
Nha hoàn lắc đầu: Không... Nhị gia không cho mời, nói là bệnh nhẹ, nằm vài ngày là tốt rồi.
Thân thể Liễu Dương quận chúa run run một chút.
Nằm vài ngày là tốt rồi...
Chẳng lẽ hắn không biết vì sao nữ nhân trong viện này sinh bệnh sao?
Kia đâu phải bệnh gì, mà là bị hắn làm cho bị thương, cắn thương. Thậm chí...
Nàng không muốn nghĩ sâu thêm nữa.
Đúng rồi, Ngũ thị không có ầm ĩ đòi về Ngũ phủ đi? Liễu Dương quận chúa hỏi nha hoàn bên người.
Nếu phải chết cũng phải chết cùng một chỗ, đừng ai nghĩ chạy được.
Không có, trong viện Ngũ thị vẫn luôn không có động tĩnh gì. Nha hoàn nói: Mấy ngày nay nhị gia cũng không đi đến nơi đó của nàng... Trong viện lúc nào cũng có người của nhị thiếu gia nhìn chằm chằm, trừ bỏ Ngũ thị sai nha hoàn đưa đồ đến viện Thế tử bên kia ra, không còn gì khác...
Liễu Dương quận chúa hơi hơi sửng sốt.
Ngũ thị sai người đưa đồ đến viện Thế tử bên kia?
Ân, nghe nói chỉ tặng chút điểm tâm, hình như là muốn lấy lòng Như cô nương.
Liễu Dương quận chúa cười lạnh hai tiếng: Bây giờ lấy lòng tiểu yêu tinh kia thì có ích gì, chẳng lẽ nàng ta tưởng rằng có thể trông cậy vào tiểu yêu tinh kia sao?
Liễu Dương quận chúa đang nói chuyện cùng nha hoàn, bỗng có hai gã sai vặt từ ngoài cửa tiến vào: Nhị phu nhân, người trong cung tới đưa thẻ bài, nói là Hoàng hậu nương nương đồng ý để người tiến cung.
Liễu Dương quận chúa chống tay ngồi dậy, quên cả cơn đau trên người.
Mau... Giúp ta thay quần áo.
Phu nhân, người tiến cung bây giờ luôn sao? Nha hoàn luống cuống tay chân giúp nàng thay quần áo: Nếu nhị gia biết có phải hắn sẽ không vui hay không?
Nàng mới mặc kệ nhị thiếu gia có vui hay không đâu, nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Thu thập xong xuôi, Liễu Dương quận chúa vội vàng chạy tới tiền viện.
Người trong cung vẫn chưa đi, chờ nàng tới tiếp thẻ bài trong cung.
Liễu Dương quận chúa vừa tới tiền viện, đã thấy nhị thiếu gia đang cười khanh khách nói chuyện cùng với thái giám trong cung.
Trong đầu Liễu Dương quận chúa ông lên một tiếng, nếu không phải có nha hoàn bên người đỡ lấy, nàng suýt nữa đã ngã trên mặt đất.
Nhị phu nhân, người sao rồi? Nha hoàn bị dọa không nhẹ.
Nhị thiếu gia nhìn thấy nàng, vội vàng tiến lên đỡ lấy cánh tay của nàng: Liễu Dương quá không cẩn thận, thân thể không tốt còn đi nhanh như thế.
Thái giám cười tủm tỉm nhìn nhị thiếu gia ân cần quan tâm Liễu Dương quận chúa. Gật đầu liên tục.
Cả trái tim Liễu Dương quận chúa đều lui thành một đoàn.
Ghê tởm... Nàng chỉ cảm thấy ghê tởm.
Bây giờ Liễu Dương muốn tiến cung sao? Nhị thiếu gia thân thiết nói: Ta đã sai người chuẩn bị xe ngựa thật tốt, đi thôi. Nói xong lôi kéo Liễu Dương quận chúa đi ra ngoài.
Máu toàn thân Liễu Dương quận chúa như bị đông cứng lại: Ngươi... Ngươi cũng đi?
Đương nhiên. Nhị thiếu gia cười ôn hòa, ở trước mặt người ngoài, hắn chính là một thiếu niên hồn nhiên vô hại, sắc mặt này... Giống hệt khi hắn ở trước mặt lão Hầu gia.
Liễu Dương quận chúa còn muốn nói chút cái gì, lại bị tay nhị thiếu gia ở chỗ tối hung hăng nhéo cho một cái, khiến nàng đau thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Gần đây thân thể Liễu Dương có chút không tốt. Ta thật sự không yên tâm để nàng tiến cung một mình. Vừa nói chuyện cùng thái giám nhị thiếu gia vừa lôi kéo Liễu Dương quận chúa lên xe ngựa.
Liễu Dương quận chúa cùng nhị thiếu gia vừa rời khỏi phủ, Như Tiểu Lam bên kia liền đưa tin đi.
Sử Đại Thiên một đường chạy chậm vào cửa: Như cô nương, người Ngũ phủ tới.
Ánh mắt Như Tiểu Lam sáng lên: Ở đâu?
Ngay tại cửa sau.
Người Ngũ phủ không dám tiến vào từ cửa chính, chỉ có thể chờ ở bên ngoài cửa sau.
Ngươi đến chỗ Ngũ thị bên kia, đem thứ ta muốn mang về đây. Sau đó phái người đưa nàng ra khỏi phủ. Như Tiểu Lam phân phó Sử Đại Thiên.
Đã rõ. Sử Đại Thiên thống khoái đáp lời, dẫn theo bốn gã tử sĩ đi đến sân Ngũ thị.
Ngũ thị đã sớm ở trong sân chuẩn bị tốt, Liễu Dương quận chúa cùng nhị thiếu gia vừa rời khỏi phủ nàng liền sai nha hoàn bên người thu thập tốt mọi thứ, của hồi môn của nàng bởi vì bị khóa ở trong kho, nhất thời không lấy ra được, chỉ có thể mang theo chút đồ trang sức bên người.
Sử Đại Thiên vừa bước vào cửa nàng liền lấy một bọc vải cũ ra.
Đây là thứ Như cô nương muốn. Ngũ thị thở dài nói. Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước nàng tội gì phải xảy ra nhiều tranh chấp với Như Tiểu Lam như vậy, kết quả bây giờ phải nhờ vả đến đối phương.
Sử Đại Thiên lật sổ sách, vừa lòng gật gật đầu, phân phó bốn gã tử sĩ phía sau: Đưa Ngũ thị ra khỏi phủ từ cửa sau đi.
Ngũ thị nằm ở trên cáng. Được người nâng ra khỏi phòng, bên người chỉ có nha hoàn của nàng đi theo, cầm một tay nải lớn.
Trong viện có không ít hạ nhân nhìn chằm chằm Ngũ thị. Có người muốn tiến lên ngăn cản, nhưng khi nhìn đến bốn gã tử sĩ lạnh như băng kia, mấy người trong cơ sở ngầm của nhị thiếu gia đều không dám tiến lên một bước.
Sử Đại Thiên tùy tiện từ phía trước đi tới. Miệng còn thì thầm: Nhẹ tay chút, bệnh nặng như thế. Nếu không cẩn thận bị chúng ta làm rơi chết, không phải là nhị thiếu gia sẽ đổ hết tội lên đầu chúng ta sao?
Bọn họ một đường nâng Ngũ thị đến cửa sau phủ.
Xe ngựa Ngũ phủ đã chờ sẵn ở đó.
Ngũ phu nhân nhìn thấy nữ nhi, hai mẹ con ôm nhau khóc rống.
Sử Đại Thiên bĩu môi: Muốn khóc về phủ khóc đi, cọ tới cọ lui, chờ nhị gia chúng ta trở về, sợ là ai cũng không đi được đâu.
Mẹ con Ngũ thị lúc này mới ngừng tiếng khóc, hai người lên xe ngựa, Ngũ công tử cảm tạ Sử Đại Thiên, đoàn xe ngựa vội vàng rời đi.
Sử Đại Thiên cười hì hì cầm sổ sách về báo cáo kết quả làm việc cho Như Tiểu Lam.
Đây là sổ sách ghi chép cũ của Hầu phủ, ngươi lấy cái này làm gì? Sử Đại Thiên không hiểu hỏi.
Mắt mèo Như Tiểu Lam cong cong: Đương nhiên là có việc rồi.
Nếu muốn điều tra rõ thân phận của Thanh Mặc Nhan, phương pháp nhanh nhất chính là trực tiếp tìm được những lão bộc trước kia, nhưng mà nàng đã hỏi thử Thanh Mặc Nhan, hắn nói tất cả hạ nhân trong phủ đều đã bị đổi qua, cho nên nếu muốn tra được, cũng chỉ có thể tra sổ sách.
Trước kia sổ sách luôn ở trong tay lão Hầu gia, sau đó Ngũ thị chủ quản những chi tiêu trong phủ, cho nên nàng liền tiếp nhận lại sổ sách.
Sau khi Ngũ thị gả vào phủ cũng chỉ dùng đến sổ sách mới, sổ sách cũ căn bản chưa từng xem qua.
Cho nên Như Tiểu Lam liền lợi dụng nợ cũ làm điều kiện, trợ giúp Ngũ thị ra khỏi phủ.
Còn những chuyện sẽ xảy ra khi nhị thiếu gia trở về, nàng mới không thèm quan tâm đâu, dù sao phía sau nàng đã có Thanh Mặc Nhan làm chỗ dựa, dù cho nhị thiếu gia có giận cũng không làm gì được nàng.
/370
|