Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam rời khỏi thư phòng.
Không biết có phải do ảo giác của hắn hay không, bởi vì khi biết sẽ không sinh ra tiểu yêu quái, Như Tiểu Lam trở nên an tĩnh hơn rất nhiều.
Lúc trước khi hắn ôm nàng ở trong sân, nàng sẽ bất an muốn cự tuyệt, nhưng mà lúc này đây nàng không có phản kháng, mà là thành thật ở bên cạnh hắn.
Nàng không muốn biết ta muốn mang nàng đi đâu sao? Thanh Mặc Nhan cố ý hỏi.
Đi đâu cũng được, chỉ cần là ở bên cạnh chàng. Như Tiểu Lam nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lời này khiến Thanh Mặc Nhan cực kỳ vừa lòng, ôm nàng đi qua sân, làm lơ đám hộ vệ cùng hạ nhân trong sân, hướng về phía tiểu hoa viên đi đến.
Thế tử... Phía sau truyền đến thanh âm vội vàng của Huyền Ngọc.
Bước chân Thanh Mặc Nhan ngừng lại: Chuyện gì? Ngữ khí có chút bất mãn.
Nhị thiếu gia hồi phủ, hắn ở trong cung được Hoàng hậu nương nương ban thưởng... An bài cho hắn làm việc ở Kim ngô vệ.
Nhị thiếu gia cũng vào Kim ngô vệ?
Như Tiểu Lam lập tức nâng đầu lên, hỏi một câu: Để hắn ở Kim ngô vệ làm việc gì?
Là dẫn giá trận.
Như Tiểu Lam nhìn về phía Thanh Mặc Nhan, đối với những chức vị trong cung, nàng cũng không hẳn hiểu biết hết.
Khóe miệng Thanh Mặc Nhan kéo ra ý cười khinh thường: Cũng chỉ là chức quan nhỏ mà thôi.
Dẫn giá trận chính là nghi thức trước khi Hoàng đế xuất hành.
Đáng tiếc hiểu biết của hắn quá kém, ta đoán Hoàng hậu nương nương nhất định là e ngại mặt mũi của Liễu Dương quận chúa, bất đắc dĩ kéo hắn một tay. Vào được dẫn giá trận rồi, hắn cũng chỉ có thể ngẩng mặt lên trời mà thôi.
Ngẩng mặt lên trời làm gì? Như Tiểu Lam hỏi.
Để khóc rống.
Lập tức trong đầu Như Tiểu Lam hiện lên bộ dáng liều mạng khóc rống của nhị thiếu gia, không nhịn được phốc xuy cười ra tiếng.
Nàng cười thân thể run run lên, Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn nàng, sắc mặt hòa dịu chút: Hắn có được công việc này hẳn là sẽ vừa lòng đi, sau này cũng đỡ gây ầm ĩ ở trong viện.
Hầu gia rất cao hứng, nói là muốn mở tiệc chúc mừng ở trong phủ. Huyền Ngọc nói.
Thanh Mặc Nhan hừ lạnh một tiếng: Chỉ là chức dẫn giá trận cũng khiến hắn cao hứng thành như vậy, lúc trước ta tiến vào Đại lý tự còn bị hắn mắng một hồi.
Đó là hắn có mắt không biết kim khảm ngọc, không cần phải tức giận... Như Tiểu Lam ôm lấy hắn, vuốt sau lưng hắn.
Giống như làm vậy có thể xua tan phẫn uất trong lòng hắn.
Ý cười nhàn nhạt trên khóe môi Thanh Mặc Nhan được đẩy ra.
Có một vật nhỏ luôn lo lắng cho hắn như vậy, hắn mới không tức giận đâu.
Huyền Ngọc hồi báo xong chưa kịp lui ra, đã thấy Sử Đại Thiên thở hổn hển chạy tới: Như cô nương... Không, không tốt, nhị thiếu gia dẫn người tìm tới cửa, xem ra là vì chuyện của Ngũ thị...
Nghe xong lời này, Như Tiểu Lam lập tức rụt người vào trong lòng Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan, bây giờ phải dựa vào chàng.
Thanh Mặc Nhan nhịn không được cười ra tiếng.
Thừa dịp nhị thiếu gia không ở trong phủ, nàng thả thiếp thất của người ta đi, hắn còn tưởng rằng nàng vô cùng nắm chắc, hóa ra là cáo mượn oai hùm.
Như Tiểu Lam một bộ dáng ta đâu muốn như vậy, Thanh Mặc Nhan càng nhìn càng cảm thấy có ý tứ.
Hảo, nàng không được, vậy xem ta đi. Thanh Mặc Nhan cười đem nàng đặt lên băng ghế trong hoa viên: Chờ ta ở đây.
Như Tiểu Lam nhìn theo bóng lưng Thanh Mặc Nhan dẫn theo Huyền Ngọc cùng Sử Đại Thiên rời đi, một loại thỏa mãn nói không lên lời dâng lên trong lòng.
Khi còn nhỏ, nàng nhìn thấy con nhà người ta sau khi gây họa xong đều có người lớn chống lưng. Mà bên người nàng chỉ có mỗi mình ông nội, hắn còn thường xuyên uống say khướt, cho nên dù cho có xảy ra chuyện nàng cũng sẽ không chủ động nói ra.
Như bây giờ, có phải là nàng đang được bồi thường hay không?
Dù cho nàng có náo loạn Thanh Hầu phủ lên tận trời, Thanh Mặc Nhan cũng sẽ chống lưng cho nàng đi.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi hắc hắc cười ngây ngô lên.
Liễu Dương quận chúa trở về sân, nghe hạ nhân trong viện nói Ngũ thị trốn đi, lúc mới đầu nàng còn không thể tin được.
Dẫn người đi đến phòng ở của Ngũ thị, thật sự không thấy người đâu, đến ngay cả trang sức các loại cũng đều mang đi.
Của hồi môn của Ngũ thị vẫn bị khóa ở trong nhà kho. Có người bẩm.
Liễu Dương quận chúa cười chua xót: Nàng sẽ không trở lại.
Làm sao có thể... Nha hoàn bên người không hiểu nói: Hiện tại nhị thiếu gia đã vào Kim ngô vệ, Ngũ thị biết tất nhiên sẽ hối hận.
Liễu Dương quận chúa xuy cười lạnh: Chẳng lẽ ngươi không biết vì sao nhị thiếu gia vào được Kim ngô vệ, như vậy cũng được coi như là tốt lành?
Nha hoàn cúi đầu không nói.
Đây là Hoàng hậu nương nương cấp ân điển cho Liễu Dương quận chúa, khả năng cũng là ân điển cuối cùng nàng có được.
Sau khi gả đi, nàng là người Thanh Hầu phủ, nam nhân của nàng lại tha thiết đem chính mình đứng vào hàng ngũ nhà mẹ đẻ Hoàng hậu, đến ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không nhìn được nữa, đơn giản cho hắn một chức quan, cũng đỡ phải thấy hắn chắp vá ở trước mặt mình.
Nhị gia đâu? Liễu Dương quận chúa hỏi.
Lấy hiểu biết của nàng về hắn. Nhị thiếu gia vừa có được chức quan, tâm sẽ kiêu ngạo, nhất định sẽ giận dữ.
Nhị thiếu gia nghe nói Như cô nương thả Ngũ thị, đã đi đến chỗ Thế tử bên kia.
Liễu Dương quận chúa hung hăng cắn chặt răng, thấp giọng mắng một câu: Như thế nào không để Thế tử giết chết hắn đi.
Nàng nói chuyện thanh âm cực thấp, chỉ có nha hoàn bên cạnh có thể nghe được. Dọa nha hoàn cúi đầu không dám hé răng.
Liễu Dương quận chúa trở về phòng chính mình, vừa thay xiêm y xong chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Nha hoàn ra ngoài xem xét, trở về nói: Là nhị gia đã trở về, nhìn sắc mặt không tốt lắm.
Liễu Dương quận chúa run run một chút.
Nhị gia sắc mặt không tốt, người trong sân này đừng nghĩ sẽ tốt hơn.
Mau đi... Kêu hai nha hoàn thông phòng kia đi hầu hạ nhị gia. Liễu Dương quận chúa thúc giục nha hoàn.
Giờ phút này, ai cũng không muốn đi vào hầu hạ nhị gia, ai cũng đều biết nhị thiếu gia vừa đi từ chỗ Thế tử về, không cần nghĩ cũng đoán được kết quả.
Muốn tìm Như cô nương khởi binh vấn tội, trừ phi chờ Thế tử bọn họ chết đi. Bằng không ai cũng đừng mong có được chỗ tốt.
Nha hoàn nơm nớp lo sợ chạy đi, một lúc sau lại vẻ mặt đưa đám trở về: Phu nhân, nhị thiếu gia gọi hai nha hoàn thông phòng kia đến, nói là muốn mời người cùng đi qua...
Kêu ta đi qua làm gì, ta còn đang bệnh nặng. Liễu Dương quận chúa nắm chặt chăn, chuẩn bị nằm xuống.
Nhị gia nói là... Nói là hôm nay cao hứng, muốn các ngươi cùng nhau hầu hạ hắn.
Liễu Dương quận chúa a một tiếng, che mặt ngã xuống giường.
Nha hoàn lo lắng nói: Phu nhân, người vẫn nên đi qua đó xem đi, bằng không để nhị thiếu gia tới thúc giục... Sẽ không tốt.
Súc sinh, đồ súc sinh! Liễu Dương quận chúa khóc mắng: Hôm nay dù cho hắn có đánh chết ta, ta cũng sẽ không đi, đóng cửa lại cho ta... Ai tới gọi cũng không được mở cửa, có bản lĩnh hắn mang một cây đuốc đến thiêu cháy nơi này luôn đi, để ta xem đến lúc đó hắn giải thích với Hoàng hậu nương nương như thế nào!
Sân nhị thiếu gia náo nhiệt cả một buổi tối. Như Tiểu Lam bên này lại nửa điểm tiếng gió cũng không nghe được, sau khi Thanh Mặc Nhan trở về liền dày vò nàng cả một đêm, khiến nàng mệt mỏi không chịu nổi.
Không biết có phải do ảo giác của hắn hay không, bởi vì khi biết sẽ không sinh ra tiểu yêu quái, Như Tiểu Lam trở nên an tĩnh hơn rất nhiều.
Lúc trước khi hắn ôm nàng ở trong sân, nàng sẽ bất an muốn cự tuyệt, nhưng mà lúc này đây nàng không có phản kháng, mà là thành thật ở bên cạnh hắn.
Nàng không muốn biết ta muốn mang nàng đi đâu sao? Thanh Mặc Nhan cố ý hỏi.
Đi đâu cũng được, chỉ cần là ở bên cạnh chàng. Như Tiểu Lam nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lời này khiến Thanh Mặc Nhan cực kỳ vừa lòng, ôm nàng đi qua sân, làm lơ đám hộ vệ cùng hạ nhân trong sân, hướng về phía tiểu hoa viên đi đến.
Thế tử... Phía sau truyền đến thanh âm vội vàng của Huyền Ngọc.
Bước chân Thanh Mặc Nhan ngừng lại: Chuyện gì? Ngữ khí có chút bất mãn.
Nhị thiếu gia hồi phủ, hắn ở trong cung được Hoàng hậu nương nương ban thưởng... An bài cho hắn làm việc ở Kim ngô vệ.
Nhị thiếu gia cũng vào Kim ngô vệ?
Như Tiểu Lam lập tức nâng đầu lên, hỏi một câu: Để hắn ở Kim ngô vệ làm việc gì?
Là dẫn giá trận.
Như Tiểu Lam nhìn về phía Thanh Mặc Nhan, đối với những chức vị trong cung, nàng cũng không hẳn hiểu biết hết.
Khóe miệng Thanh Mặc Nhan kéo ra ý cười khinh thường: Cũng chỉ là chức quan nhỏ mà thôi.
Dẫn giá trận chính là nghi thức trước khi Hoàng đế xuất hành.
Đáng tiếc hiểu biết của hắn quá kém, ta đoán Hoàng hậu nương nương nhất định là e ngại mặt mũi của Liễu Dương quận chúa, bất đắc dĩ kéo hắn một tay. Vào được dẫn giá trận rồi, hắn cũng chỉ có thể ngẩng mặt lên trời mà thôi.
Ngẩng mặt lên trời làm gì? Như Tiểu Lam hỏi.
Để khóc rống.
Lập tức trong đầu Như Tiểu Lam hiện lên bộ dáng liều mạng khóc rống của nhị thiếu gia, không nhịn được phốc xuy cười ra tiếng.
Nàng cười thân thể run run lên, Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn nàng, sắc mặt hòa dịu chút: Hắn có được công việc này hẳn là sẽ vừa lòng đi, sau này cũng đỡ gây ầm ĩ ở trong viện.
Hầu gia rất cao hứng, nói là muốn mở tiệc chúc mừng ở trong phủ. Huyền Ngọc nói.
Thanh Mặc Nhan hừ lạnh một tiếng: Chỉ là chức dẫn giá trận cũng khiến hắn cao hứng thành như vậy, lúc trước ta tiến vào Đại lý tự còn bị hắn mắng một hồi.
Đó là hắn có mắt không biết kim khảm ngọc, không cần phải tức giận... Như Tiểu Lam ôm lấy hắn, vuốt sau lưng hắn.
Giống như làm vậy có thể xua tan phẫn uất trong lòng hắn.
Ý cười nhàn nhạt trên khóe môi Thanh Mặc Nhan được đẩy ra.
Có một vật nhỏ luôn lo lắng cho hắn như vậy, hắn mới không tức giận đâu.
Huyền Ngọc hồi báo xong chưa kịp lui ra, đã thấy Sử Đại Thiên thở hổn hển chạy tới: Như cô nương... Không, không tốt, nhị thiếu gia dẫn người tìm tới cửa, xem ra là vì chuyện của Ngũ thị...
Nghe xong lời này, Như Tiểu Lam lập tức rụt người vào trong lòng Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan, bây giờ phải dựa vào chàng.
Thanh Mặc Nhan nhịn không được cười ra tiếng.
Thừa dịp nhị thiếu gia không ở trong phủ, nàng thả thiếp thất của người ta đi, hắn còn tưởng rằng nàng vô cùng nắm chắc, hóa ra là cáo mượn oai hùm.
Như Tiểu Lam một bộ dáng ta đâu muốn như vậy, Thanh Mặc Nhan càng nhìn càng cảm thấy có ý tứ.
Hảo, nàng không được, vậy xem ta đi. Thanh Mặc Nhan cười đem nàng đặt lên băng ghế trong hoa viên: Chờ ta ở đây.
Như Tiểu Lam nhìn theo bóng lưng Thanh Mặc Nhan dẫn theo Huyền Ngọc cùng Sử Đại Thiên rời đi, một loại thỏa mãn nói không lên lời dâng lên trong lòng.
Khi còn nhỏ, nàng nhìn thấy con nhà người ta sau khi gây họa xong đều có người lớn chống lưng. Mà bên người nàng chỉ có mỗi mình ông nội, hắn còn thường xuyên uống say khướt, cho nên dù cho có xảy ra chuyện nàng cũng sẽ không chủ động nói ra.
Như bây giờ, có phải là nàng đang được bồi thường hay không?
Dù cho nàng có náo loạn Thanh Hầu phủ lên tận trời, Thanh Mặc Nhan cũng sẽ chống lưng cho nàng đi.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi hắc hắc cười ngây ngô lên.
Liễu Dương quận chúa trở về sân, nghe hạ nhân trong viện nói Ngũ thị trốn đi, lúc mới đầu nàng còn không thể tin được.
Dẫn người đi đến phòng ở của Ngũ thị, thật sự không thấy người đâu, đến ngay cả trang sức các loại cũng đều mang đi.
Của hồi môn của Ngũ thị vẫn bị khóa ở trong nhà kho. Có người bẩm.
Liễu Dương quận chúa cười chua xót: Nàng sẽ không trở lại.
Làm sao có thể... Nha hoàn bên người không hiểu nói: Hiện tại nhị thiếu gia đã vào Kim ngô vệ, Ngũ thị biết tất nhiên sẽ hối hận.
Liễu Dương quận chúa xuy cười lạnh: Chẳng lẽ ngươi không biết vì sao nhị thiếu gia vào được Kim ngô vệ, như vậy cũng được coi như là tốt lành?
Nha hoàn cúi đầu không nói.
Đây là Hoàng hậu nương nương cấp ân điển cho Liễu Dương quận chúa, khả năng cũng là ân điển cuối cùng nàng có được.
Sau khi gả đi, nàng là người Thanh Hầu phủ, nam nhân của nàng lại tha thiết đem chính mình đứng vào hàng ngũ nhà mẹ đẻ Hoàng hậu, đến ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không nhìn được nữa, đơn giản cho hắn một chức quan, cũng đỡ phải thấy hắn chắp vá ở trước mặt mình.
Nhị gia đâu? Liễu Dương quận chúa hỏi.
Lấy hiểu biết của nàng về hắn. Nhị thiếu gia vừa có được chức quan, tâm sẽ kiêu ngạo, nhất định sẽ giận dữ.
Nhị thiếu gia nghe nói Như cô nương thả Ngũ thị, đã đi đến chỗ Thế tử bên kia.
Liễu Dương quận chúa hung hăng cắn chặt răng, thấp giọng mắng một câu: Như thế nào không để Thế tử giết chết hắn đi.
Nàng nói chuyện thanh âm cực thấp, chỉ có nha hoàn bên cạnh có thể nghe được. Dọa nha hoàn cúi đầu không dám hé răng.
Liễu Dương quận chúa trở về phòng chính mình, vừa thay xiêm y xong chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Nha hoàn ra ngoài xem xét, trở về nói: Là nhị gia đã trở về, nhìn sắc mặt không tốt lắm.
Liễu Dương quận chúa run run một chút.
Nhị gia sắc mặt không tốt, người trong sân này đừng nghĩ sẽ tốt hơn.
Mau đi... Kêu hai nha hoàn thông phòng kia đi hầu hạ nhị gia. Liễu Dương quận chúa thúc giục nha hoàn.
Giờ phút này, ai cũng không muốn đi vào hầu hạ nhị gia, ai cũng đều biết nhị thiếu gia vừa đi từ chỗ Thế tử về, không cần nghĩ cũng đoán được kết quả.
Muốn tìm Như cô nương khởi binh vấn tội, trừ phi chờ Thế tử bọn họ chết đi. Bằng không ai cũng đừng mong có được chỗ tốt.
Nha hoàn nơm nớp lo sợ chạy đi, một lúc sau lại vẻ mặt đưa đám trở về: Phu nhân, nhị thiếu gia gọi hai nha hoàn thông phòng kia đến, nói là muốn mời người cùng đi qua...
Kêu ta đi qua làm gì, ta còn đang bệnh nặng. Liễu Dương quận chúa nắm chặt chăn, chuẩn bị nằm xuống.
Nhị gia nói là... Nói là hôm nay cao hứng, muốn các ngươi cùng nhau hầu hạ hắn.
Liễu Dương quận chúa a một tiếng, che mặt ngã xuống giường.
Nha hoàn lo lắng nói: Phu nhân, người vẫn nên đi qua đó xem đi, bằng không để nhị thiếu gia tới thúc giục... Sẽ không tốt.
Súc sinh, đồ súc sinh! Liễu Dương quận chúa khóc mắng: Hôm nay dù cho hắn có đánh chết ta, ta cũng sẽ không đi, đóng cửa lại cho ta... Ai tới gọi cũng không được mở cửa, có bản lĩnh hắn mang một cây đuốc đến thiêu cháy nơi này luôn đi, để ta xem đến lúc đó hắn giải thích với Hoàng hậu nương nương như thế nào!
Sân nhị thiếu gia náo nhiệt cả một buổi tối. Như Tiểu Lam bên này lại nửa điểm tiếng gió cũng không nghe được, sau khi Thanh Mặc Nhan trở về liền dày vò nàng cả một đêm, khiến nàng mệt mỏi không chịu nổi.
/370
|