Quanh thân ấm áp, Như Tiểu Lam hoạt động thân thể một chút.
Hảo ấm áp a, mùi hương quen thuộc ở ngay bên cạnh, cảm giác an toàn khó hiểu khiến nàng không muốn mở mắt ra.
Mùi hương này... Thanh Mặc Nhan vẫn ngủ ở bên người nàng đi.
Ai? Không đúng a.
Nàng mở choàng mắt, chỉ thấy Thanh Mặc Nhan nghiêng mặt ngủ ở bên người nàng.
Mặt gần nàng đến nỗi có thể cảm giác được hô hấp của nhau.
Như Tiểu Lam run run một chút, cúi đầu nhìn về phía dưới thân.
Không xong! Làm dơ mất chăn.
Lặng lẽ di dời thân thể, nàng dịch ra khỏi trong lòng Thanh Mặc Nhan.
Cẩn thận đánh giá gương mặt Thanh Mặc Nhan, hắn giống như chưa có tỉnh lại.
Lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, cũng may cũng may. Hắn vẫn chưa tỉnh lại, bằng không nhất định sẽ lại tức giận.
Như Tiểu Lam nhảy xuống giường, chui vào trong lồng sắt ở trên tủ đầu giường.
Lông mi Thanh Mặc Nhan hơi rung động. Kỳ thực thời điểm vật nhỏ tỉnh dậy hắn cũng đã tỉnh.
Hắn nhắm mắt lại, muốn nhìn một chút xem nàng sẽ làm cái gì, không nghĩ tới chuyện đầu tiên nàng làm khi tỉnh dậy là rời khỏi bên người hắn. Một lần nữa chui vào lồng sắt.
Tâm tình Thanh Mặc Nhan lập tức rơi xuống đáy cốc.
Hắn không có cách nào hình dung loại cảm giác này, cõi lòng đầy vui sướng tỉnh lại, kết quả lại nhìn thấy bộ dáng tránh còn không kịp của nàng.
Như Tiểu Lam mới vừa vào lồng sắt. Có người ở bên ngoài gõ cửa phòng.
Trường Hận vẻ mặt tiều tụy đẩy cửa tiến vào, trong tay bưng khay thuốc cùng đồ ăn.
Thiếu khanh đại nhân? Nàng thấp giọng gọi, nhìn thấy Như Tiểu Lam ở trong lồng lập tức hiểu rõ cái gì đó, đem đồ trên tay đặt lên bàn, lặng yên lui ra ngoài.
Thanh Mặc Nhan có tính cảnh giác cực cao, thời điểm nàng đi vào hẳn là đã sớm tỉnh lại, nhưng hắn vẫn cứ giả bộ ngủ.
Lại nhìn Như Tiểu Lam ở trong lồng, Trường Hận còn có cái gì không rõ.
Âm thầm thở dài, Trường Hận đẩy cửa đi ra.
Dưới hành lang, Huyền Ngọc mặt ủ mày chau đứng ở nơi đó, trên mặt toàn là dấu vết bị mèo cào qua: Thế nào, Như cô nương có hay không...
Trường Hận lắc đầu, từ trong lòng lấy ra hai bình thuốc mỡ, ném cho Huyền Ngọc: Đem cái này phân cho các huynh đệ ở dưới, bảo bọn họ bôi lên vết thương trên mặt.
Trải qua một đêm chiến đấu hăng hái, trên mặt tất cả mọi người đều là mệt mỏi.
Trong viện đều là thi thể mèo hoang, thẳng đến hừng đông đám dã thú này mới chịu thối lui.
Huyền Ngọc sai người quét rửa sân, đem tất cả thi thể mèo hoang đã chết gom hết lại thành một đống.
Trường Hận đứng dưới hành lang nhìn, cố ý nâng cao thanh âm: Hôm nay bảo phòng bếp làm thịt mèo núi ăn đi.
Huyền Ngọc quay sang hỏi: Này thật sự có thể ăn sao?
Đương nhiên là có thể ăn, đây chính là dược liệu. Trường Hận cất cao giọng nói: Bổ trung ích khí, còn có thể trị trĩ đâu.
Huyền Ngọc thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.
Trường Hận tiếp tục nói: Cũng đừng ném xương mèo núi đi, hầm thật tốt sau đó đưa đến chỗ Thiếu khanh đại nhân, khư phong trừ ẩm. Bổ dưỡng lưu thông máu, cường tráng gân cốt, trấn tâm an thần, rất thích hợp với hắn.
Trong phòng Thanh Mặc Nhan nghe xong đuôi lông mày run lên.
Nếu đặt ở ngày thường, Trường Hận tuyệt đối sẽ không dám không kiêng nể gì chế nhạo hắn như thế.
Ai bảo hắn đến ngay cả sủng vật mình nuôi cũng không trị được, cũng khó trách Trường Hận cố ý dùng lời nói nói kích hắn.
Thanh Mặc Nhan dứt khoát trở mình, giả bộ vừa tỉnh lại.
Như Tiểu Lam trong lồng sắt vội vàng quay người đi, không dám nhìn tới ánh mắt hắn.
Làm dơ chăn, liền muốn né tránh như thế? Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt nói.
Thân thể Như Tiểu Lam run run một chút, ủy khuất quay đầu kêu chít chít hai tiếng với hắn.
Cũng không phải tự nàng chạy đến, có thể trách nàng sao?
Thanh Mặc Nhan ngồi dậy, động vào chỗ vết thương, đau đến hắn chau mày.
Chít chít? Như Tiểu Lam quan tâm dò hỏi.
Này hoàn toàn là hành động theo bản năng, dù cho là giận dỗi với hắn, nhưng mà trong lòng vẫn rất lo lắng cho hắn.
Đáy mắt Thanh Mặc Nhan xẹt qua một tia giảo hoạt.
Một tay đè ngực lại, nhíu mày dựa người bất động ở nơi đó.
Như Tiểu Lam mở to hai mắt, ở trong lồng nhìn hắn.
Chít chít? Sao lại thế này?
Thanh Mặc Nhan nhìn về phía khay thuốc, vén chăn, giống như chuẩn bị xuống giường.
Như Tiểu Lam lập tức nhảy dựng lên Chít chít! Cái dạng này sao có thể xuống giường đi lại!
Thanh Mặc Nhan che ngực thở dốc một trận, quay đầu nhìn về phía nàng thản nhiên nói: Đã đói bụng hay chưa? Nếu đói rồi thì tự mình đi qua ăn đi.
Trong khay còn có đồ ăn sáng của bọn họ.
Mắt mèo Như Tiểu Lam ngập nước, tựa hồ như có chút không thể tin hắn sẽ nói chuyện nhỏ nhẹ ấm áp với nàng như thế.
Thanh Mặc Nhan cau mày nhắm mắt lại, giống như đang dưỡng thần. Lỗ tai lại tập trung nghe ngóng động tĩnh bên người.
Tuy rằng thanh âm cực nhỏ, nhưng vật nhỏ xác thực đã từ trong lồng sắt chui ra, hơn nữa còn đang lặng lẽ tới gần đây.
Thanh Mặc Nhan một cử động cũng không dám. Vẫn duy trì tư thái suy yếu.
Chân mèo mềm mại dừng ở trên người hắn.
Vật nhỏ quả nhiên đi lại đây.
Trong lòng Thanh Mặc Nhan khẽ nhúc nhích, lông mày nhăn càng nhanh.
Chân mèo đè ở trên người hắn.
Thanh Mặc Nhan không nhúc nhích.
Chít chít? Như Tiểu Lam khẩn trương thò lại gần hắn.
Chàng không sao chứ?
Thanh Mặc Nhan đè nén nội tâm nhảy nhót xuống, trên mặt lại lộ ra thần sắc thống khổ.
Như Tiểu Lam hoảng sợ. Hai móng vuốt nhỏ ôm lấy y phục Thanh Mặc Nhan: Chít chít chít? Muốn hay không ta đi tìm Trường Hận tới?
Thanh Mặc Nhan đối với nàng kêu to không hề có phản ứng.
Như Tiểu Lam nóng nảy.
Thúc giục nguồn nhiệt lưu trong thân thể, bỗng chốc biến trở về hình người: Thanh Mặc Nhan, ta giúp ngươi đi gọi Trường Hận tới.
Thanh Mặc Nhan đang mừng thầm, chợt thấy nha đầu trần truồng kéo lấy áo ngoài của hắn ở đầu giường, khoác lên trên người rồi nhảy xuống trên mặt đất.
Dọa trái tim của hắn cũng nhảy ra ngoài, duỗi tay muốn giữ nàng lại.
Kết quả động tác Như Tiểu Lam quá nhanh, Thanh Mặc Nhan lại đang bị thương, động tác không thể linh hoạt so với trước kia, cuối cùng hắn chỉ bắt được mắt cá chân của nàng.
Như Tiểu Lam đang chuẩn bị nhảy xuống giường, đột nhiên bị kéo lấy. Đầu to lao xuống, thẳng tắp ngã xuống đất.
Mọi người bên ngoài chợt nghe thấy trong phòng vang lên một tiếng Rầm! thật lớn.
Không lâu sau, Trường Hận một lần nữa đi đến ngoài cửa phòng Thanh Mặc Nhan.
Trường Hận cũng bị lăn lộn một đêm. Vừa mới chuẩn bị trở về phòng ngủ một chút đã bị Huyền Ngọc túm dậy.
Thiếu khanh đại nhân lại xảy ra chuyện gì? Trường Hận hỏi Huyền Ngọc.
Huyền Ngọc lắp ba lắp bắp: Ta... Ta cũng không biết, giống như Như cô nương đang khóc...
Ánh mắt Trường Hận sáng ngời. Nghe được Như Tiểu Lam đang khóc, vậy chứng minh nàng đã biến trở về hình người, cuối cùng cũng không cần phải lo lắng bị mèo hoang bên ngoài quấy nhiễu nữa.
Vào cửa, khi Trường Hận nhìn thấy hai thân ảnh một lớn một nhỏ ngồi trên giường, nhất thời có một loại xúc động muốn ném hòm thuốc lên trên đầu bọn họ.
Thanh Mặc Nhan làm nứt miệng vết thương, trước ngực bị máu nhiễm đỏ một mảng lớn. Như Tiểu Lam bên cạnh trán sưng lên như cái bánh bao, đôi mắt hồng hồng, hiển nhiên vừa mới khóc xong.
Trường Hận tức đến trừng mắt.
Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm vẫn duy trì trấn tĩnh, mặc kệ gặp phải trường hợp gì, hắn đều có thể điều chỉnh tốt được đi, nhưng mà Như Tiểu Lam lại không được như vậy, nàng ngồi cuộn mình, bên ngoài chỉ khoác kiện y phục của Thanh Mặc Nhan, trên lông mi vẫn còn treo nước mắt.
Xem giúp nàng trước. Thanh Mặc Nhan mở miệng nói.
Trường Hận cắn răng, nhưng không thể trái lệnh, tiến lên xem xét trán Như Tiểu Lam.
Đây là bị đụng ở đâu? Trường Hận dò hỏi.
Như Tiểu Lam yếu ớt rụt bả vai: Ta từ trên giường ngã xuống...
Kia vết thương của Thiếu khanh đại nhân, tại vì sao lại nứt ra?
Thanh Mặc Nhan không nói chuyện, Như Tiểu Lam tiếp lời nói: Vì giữ chặt ta nên mới bị nứt.
Thiếu khanh đại nhân là muốn tiếp được ngươi?
Không phải, là bởi vì hắn giữ chặt ta, nên ta mới ngã xuống giường.
Đỉnh đầu Trường Hận thiên lôi cuồn cuộn.
Thiếu khanh đại nhân, cầu ngài yên tĩnh chút đi, tất cả người trong viện này đều một đêm rồi chưa có chợp mắt đâu, ngài rốt cuộc muốn nháo thế nào a!
Hảo ấm áp a, mùi hương quen thuộc ở ngay bên cạnh, cảm giác an toàn khó hiểu khiến nàng không muốn mở mắt ra.
Mùi hương này... Thanh Mặc Nhan vẫn ngủ ở bên người nàng đi.
Ai? Không đúng a.
Nàng mở choàng mắt, chỉ thấy Thanh Mặc Nhan nghiêng mặt ngủ ở bên người nàng.
Mặt gần nàng đến nỗi có thể cảm giác được hô hấp của nhau.
Như Tiểu Lam run run một chút, cúi đầu nhìn về phía dưới thân.
Không xong! Làm dơ mất chăn.
Lặng lẽ di dời thân thể, nàng dịch ra khỏi trong lòng Thanh Mặc Nhan.
Cẩn thận đánh giá gương mặt Thanh Mặc Nhan, hắn giống như chưa có tỉnh lại.
Lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, cũng may cũng may. Hắn vẫn chưa tỉnh lại, bằng không nhất định sẽ lại tức giận.
Như Tiểu Lam nhảy xuống giường, chui vào trong lồng sắt ở trên tủ đầu giường.
Lông mi Thanh Mặc Nhan hơi rung động. Kỳ thực thời điểm vật nhỏ tỉnh dậy hắn cũng đã tỉnh.
Hắn nhắm mắt lại, muốn nhìn một chút xem nàng sẽ làm cái gì, không nghĩ tới chuyện đầu tiên nàng làm khi tỉnh dậy là rời khỏi bên người hắn. Một lần nữa chui vào lồng sắt.
Tâm tình Thanh Mặc Nhan lập tức rơi xuống đáy cốc.
Hắn không có cách nào hình dung loại cảm giác này, cõi lòng đầy vui sướng tỉnh lại, kết quả lại nhìn thấy bộ dáng tránh còn không kịp của nàng.
Như Tiểu Lam mới vừa vào lồng sắt. Có người ở bên ngoài gõ cửa phòng.
Trường Hận vẻ mặt tiều tụy đẩy cửa tiến vào, trong tay bưng khay thuốc cùng đồ ăn.
Thiếu khanh đại nhân? Nàng thấp giọng gọi, nhìn thấy Như Tiểu Lam ở trong lồng lập tức hiểu rõ cái gì đó, đem đồ trên tay đặt lên bàn, lặng yên lui ra ngoài.
Thanh Mặc Nhan có tính cảnh giác cực cao, thời điểm nàng đi vào hẳn là đã sớm tỉnh lại, nhưng hắn vẫn cứ giả bộ ngủ.
Lại nhìn Như Tiểu Lam ở trong lồng, Trường Hận còn có cái gì không rõ.
Âm thầm thở dài, Trường Hận đẩy cửa đi ra.
Dưới hành lang, Huyền Ngọc mặt ủ mày chau đứng ở nơi đó, trên mặt toàn là dấu vết bị mèo cào qua: Thế nào, Như cô nương có hay không...
Trường Hận lắc đầu, từ trong lòng lấy ra hai bình thuốc mỡ, ném cho Huyền Ngọc: Đem cái này phân cho các huynh đệ ở dưới, bảo bọn họ bôi lên vết thương trên mặt.
Trải qua một đêm chiến đấu hăng hái, trên mặt tất cả mọi người đều là mệt mỏi.
Trong viện đều là thi thể mèo hoang, thẳng đến hừng đông đám dã thú này mới chịu thối lui.
Huyền Ngọc sai người quét rửa sân, đem tất cả thi thể mèo hoang đã chết gom hết lại thành một đống.
Trường Hận đứng dưới hành lang nhìn, cố ý nâng cao thanh âm: Hôm nay bảo phòng bếp làm thịt mèo núi ăn đi.
Huyền Ngọc quay sang hỏi: Này thật sự có thể ăn sao?
Đương nhiên là có thể ăn, đây chính là dược liệu. Trường Hận cất cao giọng nói: Bổ trung ích khí, còn có thể trị trĩ đâu.
Huyền Ngọc thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.
Trường Hận tiếp tục nói: Cũng đừng ném xương mèo núi đi, hầm thật tốt sau đó đưa đến chỗ Thiếu khanh đại nhân, khư phong trừ ẩm. Bổ dưỡng lưu thông máu, cường tráng gân cốt, trấn tâm an thần, rất thích hợp với hắn.
Trong phòng Thanh Mặc Nhan nghe xong đuôi lông mày run lên.
Nếu đặt ở ngày thường, Trường Hận tuyệt đối sẽ không dám không kiêng nể gì chế nhạo hắn như thế.
Ai bảo hắn đến ngay cả sủng vật mình nuôi cũng không trị được, cũng khó trách Trường Hận cố ý dùng lời nói nói kích hắn.
Thanh Mặc Nhan dứt khoát trở mình, giả bộ vừa tỉnh lại.
Như Tiểu Lam trong lồng sắt vội vàng quay người đi, không dám nhìn tới ánh mắt hắn.
Làm dơ chăn, liền muốn né tránh như thế? Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt nói.
Thân thể Như Tiểu Lam run run một chút, ủy khuất quay đầu kêu chít chít hai tiếng với hắn.
Cũng không phải tự nàng chạy đến, có thể trách nàng sao?
Thanh Mặc Nhan ngồi dậy, động vào chỗ vết thương, đau đến hắn chau mày.
Chít chít? Như Tiểu Lam quan tâm dò hỏi.
Này hoàn toàn là hành động theo bản năng, dù cho là giận dỗi với hắn, nhưng mà trong lòng vẫn rất lo lắng cho hắn.
Đáy mắt Thanh Mặc Nhan xẹt qua một tia giảo hoạt.
Một tay đè ngực lại, nhíu mày dựa người bất động ở nơi đó.
Như Tiểu Lam mở to hai mắt, ở trong lồng nhìn hắn.
Chít chít? Sao lại thế này?
Thanh Mặc Nhan nhìn về phía khay thuốc, vén chăn, giống như chuẩn bị xuống giường.
Như Tiểu Lam lập tức nhảy dựng lên Chít chít! Cái dạng này sao có thể xuống giường đi lại!
Thanh Mặc Nhan che ngực thở dốc một trận, quay đầu nhìn về phía nàng thản nhiên nói: Đã đói bụng hay chưa? Nếu đói rồi thì tự mình đi qua ăn đi.
Trong khay còn có đồ ăn sáng của bọn họ.
Mắt mèo Như Tiểu Lam ngập nước, tựa hồ như có chút không thể tin hắn sẽ nói chuyện nhỏ nhẹ ấm áp với nàng như thế.
Thanh Mặc Nhan cau mày nhắm mắt lại, giống như đang dưỡng thần. Lỗ tai lại tập trung nghe ngóng động tĩnh bên người.
Tuy rằng thanh âm cực nhỏ, nhưng vật nhỏ xác thực đã từ trong lồng sắt chui ra, hơn nữa còn đang lặng lẽ tới gần đây.
Thanh Mặc Nhan một cử động cũng không dám. Vẫn duy trì tư thái suy yếu.
Chân mèo mềm mại dừng ở trên người hắn.
Vật nhỏ quả nhiên đi lại đây.
Trong lòng Thanh Mặc Nhan khẽ nhúc nhích, lông mày nhăn càng nhanh.
Chân mèo đè ở trên người hắn.
Thanh Mặc Nhan không nhúc nhích.
Chít chít? Như Tiểu Lam khẩn trương thò lại gần hắn.
Chàng không sao chứ?
Thanh Mặc Nhan đè nén nội tâm nhảy nhót xuống, trên mặt lại lộ ra thần sắc thống khổ.
Như Tiểu Lam hoảng sợ. Hai móng vuốt nhỏ ôm lấy y phục Thanh Mặc Nhan: Chít chít chít? Muốn hay không ta đi tìm Trường Hận tới?
Thanh Mặc Nhan đối với nàng kêu to không hề có phản ứng.
Như Tiểu Lam nóng nảy.
Thúc giục nguồn nhiệt lưu trong thân thể, bỗng chốc biến trở về hình người: Thanh Mặc Nhan, ta giúp ngươi đi gọi Trường Hận tới.
Thanh Mặc Nhan đang mừng thầm, chợt thấy nha đầu trần truồng kéo lấy áo ngoài của hắn ở đầu giường, khoác lên trên người rồi nhảy xuống trên mặt đất.
Dọa trái tim của hắn cũng nhảy ra ngoài, duỗi tay muốn giữ nàng lại.
Kết quả động tác Như Tiểu Lam quá nhanh, Thanh Mặc Nhan lại đang bị thương, động tác không thể linh hoạt so với trước kia, cuối cùng hắn chỉ bắt được mắt cá chân của nàng.
Như Tiểu Lam đang chuẩn bị nhảy xuống giường, đột nhiên bị kéo lấy. Đầu to lao xuống, thẳng tắp ngã xuống đất.
Mọi người bên ngoài chợt nghe thấy trong phòng vang lên một tiếng Rầm! thật lớn.
Không lâu sau, Trường Hận một lần nữa đi đến ngoài cửa phòng Thanh Mặc Nhan.
Trường Hận cũng bị lăn lộn một đêm. Vừa mới chuẩn bị trở về phòng ngủ một chút đã bị Huyền Ngọc túm dậy.
Thiếu khanh đại nhân lại xảy ra chuyện gì? Trường Hận hỏi Huyền Ngọc.
Huyền Ngọc lắp ba lắp bắp: Ta... Ta cũng không biết, giống như Như cô nương đang khóc...
Ánh mắt Trường Hận sáng ngời. Nghe được Như Tiểu Lam đang khóc, vậy chứng minh nàng đã biến trở về hình người, cuối cùng cũng không cần phải lo lắng bị mèo hoang bên ngoài quấy nhiễu nữa.
Vào cửa, khi Trường Hận nhìn thấy hai thân ảnh một lớn một nhỏ ngồi trên giường, nhất thời có một loại xúc động muốn ném hòm thuốc lên trên đầu bọn họ.
Thanh Mặc Nhan làm nứt miệng vết thương, trước ngực bị máu nhiễm đỏ một mảng lớn. Như Tiểu Lam bên cạnh trán sưng lên như cái bánh bao, đôi mắt hồng hồng, hiển nhiên vừa mới khóc xong.
Trường Hận tức đến trừng mắt.
Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm vẫn duy trì trấn tĩnh, mặc kệ gặp phải trường hợp gì, hắn đều có thể điều chỉnh tốt được đi, nhưng mà Như Tiểu Lam lại không được như vậy, nàng ngồi cuộn mình, bên ngoài chỉ khoác kiện y phục của Thanh Mặc Nhan, trên lông mi vẫn còn treo nước mắt.
Xem giúp nàng trước. Thanh Mặc Nhan mở miệng nói.
Trường Hận cắn răng, nhưng không thể trái lệnh, tiến lên xem xét trán Như Tiểu Lam.
Đây là bị đụng ở đâu? Trường Hận dò hỏi.
Như Tiểu Lam yếu ớt rụt bả vai: Ta từ trên giường ngã xuống...
Kia vết thương của Thiếu khanh đại nhân, tại vì sao lại nứt ra?
Thanh Mặc Nhan không nói chuyện, Như Tiểu Lam tiếp lời nói: Vì giữ chặt ta nên mới bị nứt.
Thiếu khanh đại nhân là muốn tiếp được ngươi?
Không phải, là bởi vì hắn giữ chặt ta, nên ta mới ngã xuống giường.
Đỉnh đầu Trường Hận thiên lôi cuồn cuộn.
Thiếu khanh đại nhân, cầu ngài yên tĩnh chút đi, tất cả người trong viện này đều một đêm rồi chưa có chợp mắt đâu, ngài rốt cuộc muốn nháo thế nào a!
/370
|