Như Tiểu Lam ngồi ở chỗ kia xê dịch tới lui, giống như vẫn luôn không tìm được vị trí thoải mái.
Chân mày Thanh Mặc Nhan cau lại: Đừng lộn xộn, bằng không hậu quả tự chịu.
Như Tiểu Lam bị dọa cứng đờ ở nơi đó, cũng không dám lộn xộn nữa.
Nói ta nghe chuyện của nàng. Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nói.
Cái gì, chuyện gì?
Chuyện của nàng ở thế giới kia.
Như Tiểu Lam ngây ngẩn cả người.
Đây là lần thứ hai hắn chủ động hỏi chuyện liên quan đến thế giới hiện đại, lần đầu tiên là hỏi rõ thân phận của nàng.
Chàng muốn biết cái gì?
Gia gia nàng, chính là người đã thu dưỡng nàng, hắn vì sao lại chết.
Câu nói này tựa như tấm màn đen, đột nhiên chụp xuống dưới.
Hô hấp Như Tiểu Lam chợt tăng lên.
Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, không chịu bỏ qua dù chỉ là biểu cảm nhỏ nhất của nàng.
Là... Là chết vì bệnh. Như Tiểu Lam lắp bắp, đầu lưỡi tựa như đóng băng.
Thanh Mặc Nhan lẳng lặng nhìn nàng: Nàng xác định?
Đúng... Hình như là...
Vì sao lại nói là hình như?
Như Tiểu Lam cắn môi, bộ dáng giống như muốn khóc.
Thanh Mặc Nhan kéo nàng vào trong lòng, để toàn bộ thân thể nàng phủ phục ở trên người hắn.
Như Tiểu Lam quên mất thân thể tiếp xúc xấu hổ. Nằm sấp ở nơi đó, toàn thân cứng ngắc tựa như khối gỗ.
Thanh Mặc Nhan nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng: Vật nhỏ, không cần lừa dối chính mình, nói với ta chân tướng không được sao?
Chân tướng?
Như Tiểu Lam ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Thanh Mặc Nhan và nàng gần trong gang tấc, trong con ngươi đen trắng rõ ràng của hắn hiện lên ảnh ngược biểu cảm mờ mịt của nàng.
Gia gia nàng, thật sự là bệnh chết sao?
Như Tiểu Lam chớp mắt một cái.
Nàng nhớ lại lúc ở đại học đột nhiên nhận được điện thoại của tam thúc, nói gia gia nàng qua đời.
Lúc ấy nàng ngơ ngác tại chỗ, đến ngay cả điện thoại rơi xuống đất cũng không biết.
Hôm đó nàng liền rời khỏi trường học, tuy rằng nàng đã tốt nghiệp, nhưng mà còn chưa chính thức rời khỏi trường, cho nên nàng phải mua vé xe để trở về trước.
Chờ ba ngày sau về đến trong trấn, tam thúc gọi điện thoại nói tang lễ đã kết thúc.
Nàng đến chậm.
Đuổi tới trên núi, nàng nhìn thấy chính là linh đường, bài vị, còn có bình tro cốt màu đen kia.
Nàng không màng tam thúc cùng những người trong gia tộc ngăn trở, nhào đến ôm bình tro cốt một hai muốn mở ra xem.
Mọi người tiến lên ngăn cản, có người nói với nàng gia gia của nàng trong lúc tinh lọc oán linh cho một gia đình bất hạnh phát bệnh, trở về không đến hai ngày liền qua đời.
Nàng ôm tro cốt tựa như người điên. Ai muốn tới đoạt với nàng nàng liền liều mạng với người đó, liên tục như thế, tất cả mọi người không dám đụng vào nữa, để nàng ôm cái bình kia lui vào trong góc khóc đến trời đất u ám.
Gia gia là chết vì bệnh sao?
Nàng cũng không có tận mắt nhìn thấy.
Ta không biết, ta không có thấy, bọn họ nói với ta là hắn chết vì bệnh. Như Tiểu Lam đột nhiên giống như vừa tỉnh mộng, ôm lấy cổ Thanh Mặc Nhan khóc thương tâm: Bọn họ nói với ta như thế, nhưng ta không tin, ta không tin...
Thanh Mặc Nhan không nghĩ tới nàng sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, liền hoảng sợ.
Hắn vốn chỉ nghĩ thăm dò một chút, liên hệ giữa lời của nàng và Như Nguyên tiên sinh lại với nhau, thế nhưng không nghĩ tới lời nói của hắn lại động đến sự thật trước kia nàng vẫn luôn không dám thừa nhận.
Lão nhân sao có thể là bệnh chết!
Như Tiểu Lam nhào đến trên người hắn khóc đầy mặt là nước mắt, cũng may bọn họ đang ở trong ao, Thanh Mặc Nhan dùng nước lau rồi lại lau khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Cuối cùng hắn không nhịn được ôm nàng đi ra khỏi ao.
Nếu nàng còn khóc tiếp, nước trong ao sẽ biến thành mặn mất.
Như Tiểu Lam chôn mặt vào vai hắn, dụi dụi không ngừng.
Thanh Mặc Nhan lau nước trên người hai người, dùng trung y bọc người nàng lại ôm về phòng ngủ.
Thẳng đến khi nằm vào trong chăn Như Tiểu Lam mới nâng mặt lên, ngữ khí bình tĩnh trở lại: Chàng có muốn biết chuyện xảy ra sau đó không?
Thanh Mặc Nhan ngẩn người: Chẳng lẽ nàng còn đi điều tra qua?
... Bằng không ta không cam lòng. Nàng lẩm bẩm nói.
Thanh Mặc Nhan dùng vải bông lau tóc ướt cho nàng: Muốn nói liền nói đi.
Sau khi khóc một trận, Như Tiểu Lam ngược lại cảm thấy tâm tình của mình tốt lên không ít, trước kia thời điểm nhắc tới chuyện này, luôn cảm giác như có một tảng đá to đè xuống ngực.
Hiện tại cư nhiên loại cảm giác này đã biến mất không thấy đâu.
Ta sau đó đi tìm gia đình trước đó đã nhờ gia gia ta tinh lọc oán linh, nhưng mà chờ đến khi ta tìm được nơi đó thì phát hiện chỉ còn lại một gian nhà trống.
Thanh Mặc Nhan yên lặng nghe, không nói một lời.
Chuyện sau đó hắn đã sớm biết, Như Nguyên đã nói tất cả với hắn.
Mặc kệ là hắn, hay là Như Nguyên lão nhân, bọn họ đều không nghĩ đem sự thật nói cho nàng biết.
Như Tiểu Lam nhìn vào hư không, đôi mắt xanh biếc tràn đầy kinh sợ: Ta một mình đi vào căn nhà kia... Nơi nơi đều là máu, trên tường, trên sàn nhà, trên đồ đạc... Nơi nơi đều là...
Thanh Mặc Nhan duỗi tay che khuất đôi mắt của nàng. Nàng lại tiếp tục dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói tiếp.
Sau đó, ta ở trong căn nhà kia phát hiện một mảnh vải dệt nhỏ, đó là mảnh vải trên y phục gia gia vẫn thường mặc. Kiện y phục kia hắn mặc đã nhiều năm, ta nhận ra được, kia nó bị rách tan không nhìn ra bộ dáng, mặt trên dính đầy máu...
Thanh Mặc Nhan hối hận.
Hắn không muốn để nàng nói tiếp, nhưng nàng lại không muốn dừng lại.
Nàng trầm mặc rất lâu, lừa gạt bản thân rất lâu. Hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội nói ra, nàng rốt cuộc không dừng lại được.
Thanh Mặc Nhan không tiếng động thở dài, chỉ có thể ôm nàng, nghe nàng liên miên đến hơn nửa đêm.
Buổi sáng ngày hôm sau, thời điểm Như Tiểu Lam tỉnh dậy, chỉ cảm thấy tâm tình phá lệ thoải mái. Tựa như trọc khí bao nhiêu năm qua đã được đưa ra hết.
Mà sau khi rời giường nàng lại phát hiện, hai mắt của mình không mở ra được, mặc kệ nhìn đi đâu đều là nửa híp.
Thanh Mặc Nhan, đêm qua xảy ra chuyện gì, chàng đánh ta? Như Tiểu Lam vẻ mặt nghiêm túc chất vấn Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan dùng tay che ở trên mặt, cười đến phát run.
Chàng sao lại không nói chuyện? Như Tiểu Lam kéo cánh tay của hắn. Chờ đến khi tay nàng đụng phải thân thể hắn, lúc này mới phát hiện hắn đang cố nhịn cười.
Nàng đi soi gương xem. Thanh Mặc Nhan chỉ bàn trang điểm cách đó không xa.
Như Tiểu Lam xuống giường, không hiểu ra sao ngồi xuống trước gương. Chờ đến khi nàng thấy gương mặt hiện lên trong gương, liền A lên một tiếng.
Người có đôi mắt sưng to như cá vàng ở trong gương kia là ai a!
Thanh Mặc Nhan ở Thạch Phường trấn bên này thêm năm ngày, lúc này mới mang theo Như Tiểu Lam. Một lần nữa lên xe ngựa rời khỏi.
Như Nguyên lão nhân ở lại trong phủ quận chúa, Thanh Mặc Nhan vụng trộm dặn dò Ngô tướng quân theo dõi hắn chút, sợ hắn uống say nói ra những lời không nên nói để người khác nghe được.
Trường Hận vẫn là đi theo Thanh Mặc Nhan trở về. Nàng vẫn còn công việc ở Đại lý tự, không thể ném đi mặc kệ.
Đồng hành cùng bọn họ còn có người lần này phụng mệnh đến Thạch Phường trấn truyền chỉ, sứ giả đưa đồ cưới tới cho Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam ngồi trong xe ngựa nhìn thấy Thanh Mặc Nhan đứng ở bên ngoài nói chuyện cùng với một vị nam tử anh tuấn, quần áo bất phàm.
Người kia là ai? Như Tiểu Lam lặng lẽ hỏi Huyền Ngọc canh giữ ở ngoài xe ngựa.
Huyền Ngọc nhìn qua, thấp giọng nói: Đó là Ngũ hoàng tử, Vu Nguyên Quân.
Ngũ hoàng tử? Hắn đến đây làm cái gì? Như Tiểu Lam không hiểu nói.
Người lần này hộ tống đồ cưới của người đến đây chính là hắn. Huyền Ngọc nói, cuối cùng, hắn do dự một lát, bồi thêm một câu: Ngũ hoàng tử tựa hồ muốn giao hảo với Thế tử, cho nên nhiệm vụ này có thể là do hắn tự xin trước mặt Hoàng thượng muốn được đi làm.
Chân mày Thanh Mặc Nhan cau lại: Đừng lộn xộn, bằng không hậu quả tự chịu.
Như Tiểu Lam bị dọa cứng đờ ở nơi đó, cũng không dám lộn xộn nữa.
Nói ta nghe chuyện của nàng. Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nói.
Cái gì, chuyện gì?
Chuyện của nàng ở thế giới kia.
Như Tiểu Lam ngây ngẩn cả người.
Đây là lần thứ hai hắn chủ động hỏi chuyện liên quan đến thế giới hiện đại, lần đầu tiên là hỏi rõ thân phận của nàng.
Chàng muốn biết cái gì?
Gia gia nàng, chính là người đã thu dưỡng nàng, hắn vì sao lại chết.
Câu nói này tựa như tấm màn đen, đột nhiên chụp xuống dưới.
Hô hấp Như Tiểu Lam chợt tăng lên.
Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, không chịu bỏ qua dù chỉ là biểu cảm nhỏ nhất của nàng.
Là... Là chết vì bệnh. Như Tiểu Lam lắp bắp, đầu lưỡi tựa như đóng băng.
Thanh Mặc Nhan lẳng lặng nhìn nàng: Nàng xác định?
Đúng... Hình như là...
Vì sao lại nói là hình như?
Như Tiểu Lam cắn môi, bộ dáng giống như muốn khóc.
Thanh Mặc Nhan kéo nàng vào trong lòng, để toàn bộ thân thể nàng phủ phục ở trên người hắn.
Như Tiểu Lam quên mất thân thể tiếp xúc xấu hổ. Nằm sấp ở nơi đó, toàn thân cứng ngắc tựa như khối gỗ.
Thanh Mặc Nhan nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng: Vật nhỏ, không cần lừa dối chính mình, nói với ta chân tướng không được sao?
Chân tướng?
Như Tiểu Lam ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Thanh Mặc Nhan và nàng gần trong gang tấc, trong con ngươi đen trắng rõ ràng của hắn hiện lên ảnh ngược biểu cảm mờ mịt của nàng.
Gia gia nàng, thật sự là bệnh chết sao?
Như Tiểu Lam chớp mắt một cái.
Nàng nhớ lại lúc ở đại học đột nhiên nhận được điện thoại của tam thúc, nói gia gia nàng qua đời.
Lúc ấy nàng ngơ ngác tại chỗ, đến ngay cả điện thoại rơi xuống đất cũng không biết.
Hôm đó nàng liền rời khỏi trường học, tuy rằng nàng đã tốt nghiệp, nhưng mà còn chưa chính thức rời khỏi trường, cho nên nàng phải mua vé xe để trở về trước.
Chờ ba ngày sau về đến trong trấn, tam thúc gọi điện thoại nói tang lễ đã kết thúc.
Nàng đến chậm.
Đuổi tới trên núi, nàng nhìn thấy chính là linh đường, bài vị, còn có bình tro cốt màu đen kia.
Nàng không màng tam thúc cùng những người trong gia tộc ngăn trở, nhào đến ôm bình tro cốt một hai muốn mở ra xem.
Mọi người tiến lên ngăn cản, có người nói với nàng gia gia của nàng trong lúc tinh lọc oán linh cho một gia đình bất hạnh phát bệnh, trở về không đến hai ngày liền qua đời.
Nàng ôm tro cốt tựa như người điên. Ai muốn tới đoạt với nàng nàng liền liều mạng với người đó, liên tục như thế, tất cả mọi người không dám đụng vào nữa, để nàng ôm cái bình kia lui vào trong góc khóc đến trời đất u ám.
Gia gia là chết vì bệnh sao?
Nàng cũng không có tận mắt nhìn thấy.
Ta không biết, ta không có thấy, bọn họ nói với ta là hắn chết vì bệnh. Như Tiểu Lam đột nhiên giống như vừa tỉnh mộng, ôm lấy cổ Thanh Mặc Nhan khóc thương tâm: Bọn họ nói với ta như thế, nhưng ta không tin, ta không tin...
Thanh Mặc Nhan không nghĩ tới nàng sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, liền hoảng sợ.
Hắn vốn chỉ nghĩ thăm dò một chút, liên hệ giữa lời của nàng và Như Nguyên tiên sinh lại với nhau, thế nhưng không nghĩ tới lời nói của hắn lại động đến sự thật trước kia nàng vẫn luôn không dám thừa nhận.
Lão nhân sao có thể là bệnh chết!
Như Tiểu Lam nhào đến trên người hắn khóc đầy mặt là nước mắt, cũng may bọn họ đang ở trong ao, Thanh Mặc Nhan dùng nước lau rồi lại lau khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Cuối cùng hắn không nhịn được ôm nàng đi ra khỏi ao.
Nếu nàng còn khóc tiếp, nước trong ao sẽ biến thành mặn mất.
Như Tiểu Lam chôn mặt vào vai hắn, dụi dụi không ngừng.
Thanh Mặc Nhan lau nước trên người hai người, dùng trung y bọc người nàng lại ôm về phòng ngủ.
Thẳng đến khi nằm vào trong chăn Như Tiểu Lam mới nâng mặt lên, ngữ khí bình tĩnh trở lại: Chàng có muốn biết chuyện xảy ra sau đó không?
Thanh Mặc Nhan ngẩn người: Chẳng lẽ nàng còn đi điều tra qua?
... Bằng không ta không cam lòng. Nàng lẩm bẩm nói.
Thanh Mặc Nhan dùng vải bông lau tóc ướt cho nàng: Muốn nói liền nói đi.
Sau khi khóc một trận, Như Tiểu Lam ngược lại cảm thấy tâm tình của mình tốt lên không ít, trước kia thời điểm nhắc tới chuyện này, luôn cảm giác như có một tảng đá to đè xuống ngực.
Hiện tại cư nhiên loại cảm giác này đã biến mất không thấy đâu.
Ta sau đó đi tìm gia đình trước đó đã nhờ gia gia ta tinh lọc oán linh, nhưng mà chờ đến khi ta tìm được nơi đó thì phát hiện chỉ còn lại một gian nhà trống.
Thanh Mặc Nhan yên lặng nghe, không nói một lời.
Chuyện sau đó hắn đã sớm biết, Như Nguyên đã nói tất cả với hắn.
Mặc kệ là hắn, hay là Như Nguyên lão nhân, bọn họ đều không nghĩ đem sự thật nói cho nàng biết.
Như Tiểu Lam nhìn vào hư không, đôi mắt xanh biếc tràn đầy kinh sợ: Ta một mình đi vào căn nhà kia... Nơi nơi đều là máu, trên tường, trên sàn nhà, trên đồ đạc... Nơi nơi đều là...
Thanh Mặc Nhan duỗi tay che khuất đôi mắt của nàng. Nàng lại tiếp tục dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói tiếp.
Sau đó, ta ở trong căn nhà kia phát hiện một mảnh vải dệt nhỏ, đó là mảnh vải trên y phục gia gia vẫn thường mặc. Kiện y phục kia hắn mặc đã nhiều năm, ta nhận ra được, kia nó bị rách tan không nhìn ra bộ dáng, mặt trên dính đầy máu...
Thanh Mặc Nhan hối hận.
Hắn không muốn để nàng nói tiếp, nhưng nàng lại không muốn dừng lại.
Nàng trầm mặc rất lâu, lừa gạt bản thân rất lâu. Hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội nói ra, nàng rốt cuộc không dừng lại được.
Thanh Mặc Nhan không tiếng động thở dài, chỉ có thể ôm nàng, nghe nàng liên miên đến hơn nửa đêm.
Buổi sáng ngày hôm sau, thời điểm Như Tiểu Lam tỉnh dậy, chỉ cảm thấy tâm tình phá lệ thoải mái. Tựa như trọc khí bao nhiêu năm qua đã được đưa ra hết.
Mà sau khi rời giường nàng lại phát hiện, hai mắt của mình không mở ra được, mặc kệ nhìn đi đâu đều là nửa híp.
Thanh Mặc Nhan, đêm qua xảy ra chuyện gì, chàng đánh ta? Như Tiểu Lam vẻ mặt nghiêm túc chất vấn Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan dùng tay che ở trên mặt, cười đến phát run.
Chàng sao lại không nói chuyện? Như Tiểu Lam kéo cánh tay của hắn. Chờ đến khi tay nàng đụng phải thân thể hắn, lúc này mới phát hiện hắn đang cố nhịn cười.
Nàng đi soi gương xem. Thanh Mặc Nhan chỉ bàn trang điểm cách đó không xa.
Như Tiểu Lam xuống giường, không hiểu ra sao ngồi xuống trước gương. Chờ đến khi nàng thấy gương mặt hiện lên trong gương, liền A lên một tiếng.
Người có đôi mắt sưng to như cá vàng ở trong gương kia là ai a!
Thanh Mặc Nhan ở Thạch Phường trấn bên này thêm năm ngày, lúc này mới mang theo Như Tiểu Lam. Một lần nữa lên xe ngựa rời khỏi.
Như Nguyên lão nhân ở lại trong phủ quận chúa, Thanh Mặc Nhan vụng trộm dặn dò Ngô tướng quân theo dõi hắn chút, sợ hắn uống say nói ra những lời không nên nói để người khác nghe được.
Trường Hận vẫn là đi theo Thanh Mặc Nhan trở về. Nàng vẫn còn công việc ở Đại lý tự, không thể ném đi mặc kệ.
Đồng hành cùng bọn họ còn có người lần này phụng mệnh đến Thạch Phường trấn truyền chỉ, sứ giả đưa đồ cưới tới cho Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam ngồi trong xe ngựa nhìn thấy Thanh Mặc Nhan đứng ở bên ngoài nói chuyện cùng với một vị nam tử anh tuấn, quần áo bất phàm.
Người kia là ai? Như Tiểu Lam lặng lẽ hỏi Huyền Ngọc canh giữ ở ngoài xe ngựa.
Huyền Ngọc nhìn qua, thấp giọng nói: Đó là Ngũ hoàng tử, Vu Nguyên Quân.
Ngũ hoàng tử? Hắn đến đây làm cái gì? Như Tiểu Lam không hiểu nói.
Người lần này hộ tống đồ cưới của người đến đây chính là hắn. Huyền Ngọc nói, cuối cùng, hắn do dự một lát, bồi thêm một câu: Ngũ hoàng tử tựa hồ muốn giao hảo với Thế tử, cho nên nhiệm vụ này có thể là do hắn tự xin trước mặt Hoàng thượng muốn được đi làm.
/370
|