Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
Chương 343 - Ngũ Hoàng Tử Hoang Mang, Làm Một Hôn Sự Cũng Phải Cắt Xén
/370
|
Như Tiểu Lam sợ Trường Hận bị người của Ngũ hoàng tử phát hiện, thế là mạnh mẽ thay đổi một thân nữ trang cho nàng, để nàng ăn mặc thành bộ dáng nha hoàn, mỗi ngày lưu nàng ở trong xe ngựa bồi chính mình nói chuyện.
Chưa đến kinh thành, vết thương Ngũ hoàng tử chợt nặng thêm, cuối cùng thậm chí còn hôn mê bất tỉnh.
Thật đúng là thân thể yếu ớt, xem ra lần này ta còn không lộ mặt hắn sẽ chết ở giữa đường mất. Trường Hận nói.
Ngươi muốn đến chỗ Ngũ hoàng tử sao? Như Tiểu Lam hỏi.
Đúng vậy, nếu hắn thật sự chết ở giữa đường. Ngay cả Thiếu khanh cũng sẽ không thoát khỏi liên quan.
Nhưng mà Thanh Mặc Nhan nói với Ngũ hoàng tử người ta là ngươi đã bị hắn xử trí, không thể chữa trị cho người ta được. Như Tiểu Lam chớp mắt: Bằng không như vậy đi. Ngươi giả trang thành nha hoàn, liền nói là ta phái ngươi đến chiếu cố Ngũ điện hạ là được.
Trường Hận ngẩn người, cúi đầu nhìn một thân nữ trang trên người: Như vậy... Được chứ?
Có cái gì không được. Như Tiểu Lam cười hì hì đánh giá nàng: Kỳ thực ngươi mặc một thân nữ trang nhìn vô cùng xinh đẹp nha.
Trường Hận suy nghĩ, cảm thấy Như Tiểu Lam nói cũng có lý. Dù sao nàng đổi một thân nữ trang, đối phương sẽ không biết nàng là ai.
Vì thế nàng mang theo thảo dược, đánh cờ hiệu Minh Duyệt quận chúa đi đến chỗ Ngũ hoàng tử.
Liên tục mấy ngày, Trường Hận đều ở trên xe ngựa Vu Nguyên Quân, bởi vì Vu Nguyên Quân hôn mê bất tỉnh, cho nên nàng cũng không tốn quá nhiều thời gian để rửa sạch miệng vết thương, còn có thay thuốc cho hắn.
Mấy ngày tiếp theo bệnh tình của Vu Nguyên Quân đã chuyển biến tốt lên rõ ràng.
Đợi tới khi đội ngũ đến kinh thành, Vu Nguyên Quân đã có thể tự mình ngồi dậy, thỉnh thoảng còn có thể xuống đất đi lại.
Lần này ít nhiều cũng nhờ Minh Duyệt quận chúa. Gã sai vặt quỳ gối trước mặt Vu Nguyên Quân, một phen nước mắt, một phen nước mũi: Nếu không phải nàng phái nha hoàn tới hầu hạ ngài, nô tài sợ là sẽ không được gặp lại điện hạ nữa...
Vu Nguyên Quân dựa vào trên đệm, thần sắc có chút mệt mỏi: Mấy ngày này đều là nha hoàn bên người quận chúa ở bên cạnh hầu hạ ta?
Đúng.
Vu Nguyên Quân nhăn mày lại.
Trừ bỏ nha hoàn kia còn có ai khác không?
Không có. Gã sai vặt lắc đầu nói.
Có đại phu tới hay không? Vu Nguyên Quân hỏi.
Không có. Nha hoàn kia mang theo rất nhiều dược liệu lại đây, hơn nữa nhìn động tác của nàng rất lưu loát, còn giúp điện hạ đổi thuốc trị thương...
Gã sai vặt càng nói, Vu Nguyên Quân càng cảm thấy mê hoặc.
Trong lúc hôn mê, hắn đối với bên ngoài không phải một chút cảm giác cũng không có, hắn có thể cảm nhận được có người xa lạ đến bên cạnh, hơn nữa hắn còn ngửi được mùi thảo dược ở trên người đối phương.
Loại mùi thảo dược này, lúc trước hắn cũng từng ngửi được ở trên người y quan Đại lý tự, cho nên hắn mới hoài nghi có đại phu tới đây.
Gã sai vặt nói một lúc, đi ra ngoài bê chén thuốc tiến vào.
Vu Nguyên Quân kinh ngạc nói: Sao hôm nay nha hoàn kia không tới?
Bởi vì điện hạ đã tỉnh, cho nên nàng đem tất cả phương thuốc cùng dược liệu giao cho nô tài, còn nàng thì đi về trước. Gã sai vặt lấy lòng nói, cầm chén thuốc đưa tới trước mặt Vu Nguyên Quân: Điện hạ cẩn thận chút, nóng...
Trong lòng Vu Nguyên Quân có chút không thoải mái. Uống thuốc xong liền bảo gã sai vặt thay mặt hắn đi đến chỗ Như Tiểu Lam nói lời cảm tạ.
Cứ nói là ta muốn ban thưởng cho nha hoàn kia, mang nàng đi lại đây một chuyến, ta muốn trông thấy nàng.
Gã sai vặt lĩnh mệnh lui ra, không lâu sau lại một mình chạy trở về.
Vu Nguyên Quân nhíu mi, chỉ bảo hắn mang một người về đây, như thế nào chút việc đó cũng làm không xong.
Vẻ mặt gã sai vặt như đưa đám: Không phải nô tài không dốc sức làm, mà là Minh Duyệt quận chúa nói nếu thân thể điện hạ đã tốt lên, liền không cần nha hoàn của nàng ở bên hầu hạ nữa, hơn nữa nha hoàn kia cũng không ham điện hạ ban thưởng, chỉ hy vọng điện hạ uống thuốc đầy đủ, đến lúc đó thân thể khỏi hẳn chính là phần thưởng lớn nhất cho nàng.
Vu Nguyên Quân phi thường ngoài ý muốn. Bất quá những lời này lại khiến hắn có chút rung động.
Làm hạ nhân, hắn thấy được, nào có ai không muốn ban thưởng.
Đặc biệt thân phận của hắn còn là Hoàng tử, nha hoàn bình thường nếu có thể được hắn coi trọng, chắc chắn sẽ chạy đến bên người hắn không chút do dự.
Lại nói đối phương còn chiếu cố hắn vài ngày, hắn vốn định thưởng cho nha hoàn kia những thứ nàng muốn, cũng coi như báo đáp công chăm sóc mấy ngày này của nàng, không nghĩ tới đối phương lại một chút cũng không kể công.
Đoàn xe đi vào kinh thành, Thanh Mặc Nhan phải trở về Thanh Hầu phủ. Vu Nguyên Quân trước tiên tiến cung phục mệnh.
Xe ngựa Như Tiểu Lam vừa muốn đi đã bị Vu Nguyên Quân ngăn lại.
Quận chúa xin dừng bước. Vu Nguyên Quân khoác áo cừu mỏng, được gã sai vặt đỡ đến trước xe.
Như Tiểu Lam nhớ tới lời Thanh Mặc Nhan cảnh cáo nàng: Ngũ hoàng tử nói với hắn muốn mua hương mèo hương.
Cho nên trong tiềm thức, nàng đối với người này mang theo mười phần cảnh giác.
Vu Nguyên Quân ở trước xe đợi cả nửa ngày cũng không nghe thấy Minh Duyệt quận chúa đáp lời. Không khỏi có chút kinh ngạc.
Lúc này Thanh Mặc Nhan cưỡi ngựa chạy tới: Ngũ điện hạ còn có chuyện gì?
Vu Nguyên Quân cười cười: Không có chuyện gì lớn. Quận chúa phái nha hoàn bên người tới chiếu cố ta mấy ngày, ta muốn gặp mặt quận chúa nói lời cảm tạ.
Không cần. Thanh Mặc Nhan chắp tay với hắn, nói: Điện hạ chính là Hoàng tử. Chiếu cố điện hạ cũng coi như là giúp Hoàng đế phân ưu, điện hạ không cần suy nghĩ nhiều, Hoàng thượng còn đang ở trong cung chờ ngài, đợi đến ngày đại hôn của hạ quan, sẽ lại mời điện hạ đến uống chén rượu nhạt.
Lời này nghe thì rất uyển chuyển, kỳ thực lại là đang hạ lệnh trục khách.
Vu Nguyên Quân nghe ra được ý tứ bên trong. Chỉ có thể cười cười.
Thanh Mặc Nhan giục ngựa về phía trước.
Xe ngựa Như Tiểu Lam theo sát ở phía sau, gió thổi nhẹ bay màn xe, nâng lên một góc, Vu Nguyên Quân vừa đúng lúc nhìn thoáng qua mọi thứ ở trong xe.
Tuy rằng chỉ là thoáng qua, nhưng mà hắn vẫn nhìn thấy Minh Duyệt quận chúa đang ngồi cùng với một nha hoàn, hai người nghiêng đầu khe khẽ nói nhỏ.
Hắn ẩn ẩn nghe được vài câu.
... Ngũ hoàng tử muốn gặp ngươi đâu...
Có cái gì tốt để gặp...
Nói cũng đúng. Ai biết hắn có tâm tư gì, vẫn là cách xa người hoàng thất một chút...
Mạc danh, Vu Nguyên Quân cảm thấy trong gió mang theo chút hàn ý.
Điện hạ? Gã sai vặt thấy hắn sững sờ. Thấp giọng gọi một câu.
Vu Nguyên Quân chậm rãi xoay người lại, trở lại trên xe, ẩn ẩn phun ra hai chữ: Tiến cung.
Thanh Hầu phủ.
Trong phủ đã sớm treo lên lụa đỏ cùng đèn đỏ. Chỉ chờ Thanh Mặc Nhan trở về liền có thể phụng chỉ thành thân.
Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam vào phủ, lại không có đi đến tiền viện tìm phụ thân hắn.
Hắn cho người gọi Sử Đại Thiên đến trước, phân phó nói: Ngươi đi khắp nơi trong phủ xem xét kỹ, nhìn xem có cái gì không ổn không.
Sử Đại Thiên rất am hiểu công việc này, chỉ đi lại một vòng trong phủ đã thấy quay trở về.
Chậc chậc. Thế tử, ngài sợ là đã bị người hố rồi đi. Sử Đại Thiên thở dài nói: Trước không nói đến nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, nhìn qua có vẻ không tệ, nhưng mà tất cả đều có chút không được tươi mới, đến ngay cả kiệu hoa cũng bị người ăn bớt nguyên vật liệu, này lụa đỏ chất lượng quá kém, tiểu nhân còn mang về một dải, mời ngài xem qua.
Thanh Mặc Nhan tiếp nhận dải lụa đỏ kia, kéo nhẹ một cái, lụa đỏ liền rách thành hai nửa.
Những việc này đều là qua tay ai? Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm nói.
Nghe nói là quản gia trong phủ và nhị thiếu gia cùng nhau đặt mua. Sử Đại Thiên thăm dò nói: Thế tử, có cần tiểu nhân đến trước mặt Hầu gia cáo trạng hay không?
Nếu hôn sự Thanh Mặc Nhan xảy ra sai lầm, kia chính là tương đương với đánh vào mặt bọn họ, Hoàng đế tứ hôn cũng dám qua loa như thế, việc này nếu truyền ra ngoài, Hoàng đế còn không tức đến dậm chân?
Thanh Mặc Nhan hơi hơi cười lạnh: Chúng ta coi như không phát hiện cái gì, hơn những thế còn phải giúp bọn hắn một tay a.
Hắn không nói không có nghĩa là hắn không biết, muốn chiếm tiện nghi từ trên người hắn, hắn nhất định sẽ đòi lại gấp ngàn lần.
Chưa đến kinh thành, vết thương Ngũ hoàng tử chợt nặng thêm, cuối cùng thậm chí còn hôn mê bất tỉnh.
Thật đúng là thân thể yếu ớt, xem ra lần này ta còn không lộ mặt hắn sẽ chết ở giữa đường mất. Trường Hận nói.
Ngươi muốn đến chỗ Ngũ hoàng tử sao? Như Tiểu Lam hỏi.
Đúng vậy, nếu hắn thật sự chết ở giữa đường. Ngay cả Thiếu khanh cũng sẽ không thoát khỏi liên quan.
Nhưng mà Thanh Mặc Nhan nói với Ngũ hoàng tử người ta là ngươi đã bị hắn xử trí, không thể chữa trị cho người ta được. Như Tiểu Lam chớp mắt: Bằng không như vậy đi. Ngươi giả trang thành nha hoàn, liền nói là ta phái ngươi đến chiếu cố Ngũ điện hạ là được.
Trường Hận ngẩn người, cúi đầu nhìn một thân nữ trang trên người: Như vậy... Được chứ?
Có cái gì không được. Như Tiểu Lam cười hì hì đánh giá nàng: Kỳ thực ngươi mặc một thân nữ trang nhìn vô cùng xinh đẹp nha.
Trường Hận suy nghĩ, cảm thấy Như Tiểu Lam nói cũng có lý. Dù sao nàng đổi một thân nữ trang, đối phương sẽ không biết nàng là ai.
Vì thế nàng mang theo thảo dược, đánh cờ hiệu Minh Duyệt quận chúa đi đến chỗ Ngũ hoàng tử.
Liên tục mấy ngày, Trường Hận đều ở trên xe ngựa Vu Nguyên Quân, bởi vì Vu Nguyên Quân hôn mê bất tỉnh, cho nên nàng cũng không tốn quá nhiều thời gian để rửa sạch miệng vết thương, còn có thay thuốc cho hắn.
Mấy ngày tiếp theo bệnh tình của Vu Nguyên Quân đã chuyển biến tốt lên rõ ràng.
Đợi tới khi đội ngũ đến kinh thành, Vu Nguyên Quân đã có thể tự mình ngồi dậy, thỉnh thoảng còn có thể xuống đất đi lại.
Lần này ít nhiều cũng nhờ Minh Duyệt quận chúa. Gã sai vặt quỳ gối trước mặt Vu Nguyên Quân, một phen nước mắt, một phen nước mũi: Nếu không phải nàng phái nha hoàn tới hầu hạ ngài, nô tài sợ là sẽ không được gặp lại điện hạ nữa...
Vu Nguyên Quân dựa vào trên đệm, thần sắc có chút mệt mỏi: Mấy ngày này đều là nha hoàn bên người quận chúa ở bên cạnh hầu hạ ta?
Đúng.
Vu Nguyên Quân nhăn mày lại.
Trừ bỏ nha hoàn kia còn có ai khác không?
Không có. Gã sai vặt lắc đầu nói.
Có đại phu tới hay không? Vu Nguyên Quân hỏi.
Không có. Nha hoàn kia mang theo rất nhiều dược liệu lại đây, hơn nữa nhìn động tác của nàng rất lưu loát, còn giúp điện hạ đổi thuốc trị thương...
Gã sai vặt càng nói, Vu Nguyên Quân càng cảm thấy mê hoặc.
Trong lúc hôn mê, hắn đối với bên ngoài không phải một chút cảm giác cũng không có, hắn có thể cảm nhận được có người xa lạ đến bên cạnh, hơn nữa hắn còn ngửi được mùi thảo dược ở trên người đối phương.
Loại mùi thảo dược này, lúc trước hắn cũng từng ngửi được ở trên người y quan Đại lý tự, cho nên hắn mới hoài nghi có đại phu tới đây.
Gã sai vặt nói một lúc, đi ra ngoài bê chén thuốc tiến vào.
Vu Nguyên Quân kinh ngạc nói: Sao hôm nay nha hoàn kia không tới?
Bởi vì điện hạ đã tỉnh, cho nên nàng đem tất cả phương thuốc cùng dược liệu giao cho nô tài, còn nàng thì đi về trước. Gã sai vặt lấy lòng nói, cầm chén thuốc đưa tới trước mặt Vu Nguyên Quân: Điện hạ cẩn thận chút, nóng...
Trong lòng Vu Nguyên Quân có chút không thoải mái. Uống thuốc xong liền bảo gã sai vặt thay mặt hắn đi đến chỗ Như Tiểu Lam nói lời cảm tạ.
Cứ nói là ta muốn ban thưởng cho nha hoàn kia, mang nàng đi lại đây một chuyến, ta muốn trông thấy nàng.
Gã sai vặt lĩnh mệnh lui ra, không lâu sau lại một mình chạy trở về.
Vu Nguyên Quân nhíu mi, chỉ bảo hắn mang một người về đây, như thế nào chút việc đó cũng làm không xong.
Vẻ mặt gã sai vặt như đưa đám: Không phải nô tài không dốc sức làm, mà là Minh Duyệt quận chúa nói nếu thân thể điện hạ đã tốt lên, liền không cần nha hoàn của nàng ở bên hầu hạ nữa, hơn nữa nha hoàn kia cũng không ham điện hạ ban thưởng, chỉ hy vọng điện hạ uống thuốc đầy đủ, đến lúc đó thân thể khỏi hẳn chính là phần thưởng lớn nhất cho nàng.
Vu Nguyên Quân phi thường ngoài ý muốn. Bất quá những lời này lại khiến hắn có chút rung động.
Làm hạ nhân, hắn thấy được, nào có ai không muốn ban thưởng.
Đặc biệt thân phận của hắn còn là Hoàng tử, nha hoàn bình thường nếu có thể được hắn coi trọng, chắc chắn sẽ chạy đến bên người hắn không chút do dự.
Lại nói đối phương còn chiếu cố hắn vài ngày, hắn vốn định thưởng cho nha hoàn kia những thứ nàng muốn, cũng coi như báo đáp công chăm sóc mấy ngày này của nàng, không nghĩ tới đối phương lại một chút cũng không kể công.
Đoàn xe đi vào kinh thành, Thanh Mặc Nhan phải trở về Thanh Hầu phủ. Vu Nguyên Quân trước tiên tiến cung phục mệnh.
Xe ngựa Như Tiểu Lam vừa muốn đi đã bị Vu Nguyên Quân ngăn lại.
Quận chúa xin dừng bước. Vu Nguyên Quân khoác áo cừu mỏng, được gã sai vặt đỡ đến trước xe.
Như Tiểu Lam nhớ tới lời Thanh Mặc Nhan cảnh cáo nàng: Ngũ hoàng tử nói với hắn muốn mua hương mèo hương.
Cho nên trong tiềm thức, nàng đối với người này mang theo mười phần cảnh giác.
Vu Nguyên Quân ở trước xe đợi cả nửa ngày cũng không nghe thấy Minh Duyệt quận chúa đáp lời. Không khỏi có chút kinh ngạc.
Lúc này Thanh Mặc Nhan cưỡi ngựa chạy tới: Ngũ điện hạ còn có chuyện gì?
Vu Nguyên Quân cười cười: Không có chuyện gì lớn. Quận chúa phái nha hoàn bên người tới chiếu cố ta mấy ngày, ta muốn gặp mặt quận chúa nói lời cảm tạ.
Không cần. Thanh Mặc Nhan chắp tay với hắn, nói: Điện hạ chính là Hoàng tử. Chiếu cố điện hạ cũng coi như là giúp Hoàng đế phân ưu, điện hạ không cần suy nghĩ nhiều, Hoàng thượng còn đang ở trong cung chờ ngài, đợi đến ngày đại hôn của hạ quan, sẽ lại mời điện hạ đến uống chén rượu nhạt.
Lời này nghe thì rất uyển chuyển, kỳ thực lại là đang hạ lệnh trục khách.
Vu Nguyên Quân nghe ra được ý tứ bên trong. Chỉ có thể cười cười.
Thanh Mặc Nhan giục ngựa về phía trước.
Xe ngựa Như Tiểu Lam theo sát ở phía sau, gió thổi nhẹ bay màn xe, nâng lên một góc, Vu Nguyên Quân vừa đúng lúc nhìn thoáng qua mọi thứ ở trong xe.
Tuy rằng chỉ là thoáng qua, nhưng mà hắn vẫn nhìn thấy Minh Duyệt quận chúa đang ngồi cùng với một nha hoàn, hai người nghiêng đầu khe khẽ nói nhỏ.
Hắn ẩn ẩn nghe được vài câu.
... Ngũ hoàng tử muốn gặp ngươi đâu...
Có cái gì tốt để gặp...
Nói cũng đúng. Ai biết hắn có tâm tư gì, vẫn là cách xa người hoàng thất một chút...
Mạc danh, Vu Nguyên Quân cảm thấy trong gió mang theo chút hàn ý.
Điện hạ? Gã sai vặt thấy hắn sững sờ. Thấp giọng gọi một câu.
Vu Nguyên Quân chậm rãi xoay người lại, trở lại trên xe, ẩn ẩn phun ra hai chữ: Tiến cung.
Thanh Hầu phủ.
Trong phủ đã sớm treo lên lụa đỏ cùng đèn đỏ. Chỉ chờ Thanh Mặc Nhan trở về liền có thể phụng chỉ thành thân.
Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam vào phủ, lại không có đi đến tiền viện tìm phụ thân hắn.
Hắn cho người gọi Sử Đại Thiên đến trước, phân phó nói: Ngươi đi khắp nơi trong phủ xem xét kỹ, nhìn xem có cái gì không ổn không.
Sử Đại Thiên rất am hiểu công việc này, chỉ đi lại một vòng trong phủ đã thấy quay trở về.
Chậc chậc. Thế tử, ngài sợ là đã bị người hố rồi đi. Sử Đại Thiên thở dài nói: Trước không nói đến nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, nhìn qua có vẻ không tệ, nhưng mà tất cả đều có chút không được tươi mới, đến ngay cả kiệu hoa cũng bị người ăn bớt nguyên vật liệu, này lụa đỏ chất lượng quá kém, tiểu nhân còn mang về một dải, mời ngài xem qua.
Thanh Mặc Nhan tiếp nhận dải lụa đỏ kia, kéo nhẹ một cái, lụa đỏ liền rách thành hai nửa.
Những việc này đều là qua tay ai? Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm nói.
Nghe nói là quản gia trong phủ và nhị thiếu gia cùng nhau đặt mua. Sử Đại Thiên thăm dò nói: Thế tử, có cần tiểu nhân đến trước mặt Hầu gia cáo trạng hay không?
Nếu hôn sự Thanh Mặc Nhan xảy ra sai lầm, kia chính là tương đương với đánh vào mặt bọn họ, Hoàng đế tứ hôn cũng dám qua loa như thế, việc này nếu truyền ra ngoài, Hoàng đế còn không tức đến dậm chân?
Thanh Mặc Nhan hơi hơi cười lạnh: Chúng ta coi như không phát hiện cái gì, hơn những thế còn phải giúp bọn hắn một tay a.
Hắn không nói không có nghĩa là hắn không biết, muốn chiếm tiện nghi từ trên người hắn, hắn nhất định sẽ đòi lại gấp ngàn lần.
/370
|