Tiến vào Thiên điện, Hoàng thượng liền thay đổi sắc mặt.
Các ngươi quỳ xuống cho trẫm!
Thanh Mặc Nhan không kinh không sợ, lôi kéo Như Tiểu Lam quỳ xuống.
Gương mặt Hoàng đế dữ tợn, cơ bắp trên mặt run rẩy liên tục, ngay cả mặt ngoài làn da cũng bị biến thành một màu đỏ thẫm.
Trong lòng Như Tiểu Lam thất kinh, quả nhiên quân vương luôn trở mặt rất nhanh, vừa rồi ở trước mặt mọi người còn là bộ dáng hòa ái dễ gần, thế mà nhanh như vậy đã có thể trở mặt.
Hoàng đế đuổi tất cả cung nữ cùng thái giám ra ngoài.
Thanh Mặc Nhan mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng xem tâm.
Hoàng đế đột nhiên chuyển hướng Như Tiểu Lam: Nha đầu, ngươi nói.
Như Tiểu Lam chớp đôi mắt màu xanh biếc, vô tội nhìn Hoàng đế: Ngài muốn ta nói cái gì a?
Đưa tay ra đây!
Như Tiểu Lam ngoan ngoãn vươn tay.
Hoàng đế một lần nữa nhìn kỹ vòng ngọc trên tay nàng.
Ngài biết thứ này? Như Tiểu Lam hiếu kỳ nói, đồng thời lấy vòng tay ra.
Hoàng đế duỗi tay tiếp nhận, Thanh Mặc Nhan chú ý tới tay hắn run nhè nhẹ.
Không sai... không sai... chính là nó... là nó... Hoàng đế cầm vòng ngọc trong tay, tinh tế vuốt ve, đột nhiên nhắm mắt lại, như là đang mạnh mẽ đè nén rung động trong lòng.
Nha đầu, ngươi mau nói thật, vòng tay này từ đâu mà có?
Đây là đồ của mẫu thân Thanh Mặc Nhan. Như Tiểu Lam giòn tan nói: Sau khi Liễu Dương quận chúa vào phủ, Hầu gia đem nó tặng cho Liễu Dương quận chúa, nhưng mà Thanh Mặc Nhan nói đó là di vật của mẹ đẻ hắn, cho nên ta liền dùng năm trăm lượng hoàng kim ngài thưởng đem đi trao đổi với nhị thiếu gia.
Như Tiểu Lam đơn giản kể qua chuyện lúc trước, Hoàng đế nghe xong nửa ngày không nói một lời, chỉ là hơi thở đã có chút hỗn đoạn.
Thanh Mặc Nhan vẫn luôn duy trì trầm mặc, ánh mắt Hoàng đế xẹt qua trên người hắn, tựa như một con dao nhỏ.
Như Tiểu Lam hiếu kỳ nói: Hoàng đế bá bá, người biết cái vòng này?
Bởi vì hiện tại thân phận nàng là nghĩa nữ huynh đệ của Hoàng đế, cho nên nàng sửa miệng gọi Hoàng đế là bá bá.
Hoàng đế cầm vòng ngọc trong tay, ngón tay vuốt ve mặt trên vòng ngọc, hắn không trực tiếp thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
Nói như vậy, nó thật sự là đồ của mẹ đẻ ngươi? Qua hồi lâu, Hoàng đế mới lẩm bẩm mở miệng.
Đúng vậy. Thanh Mặc Nhan trầm giọng trả lời.
Hoàng đế híp híp mắt: Nếu đã là đồ của mẹ đẻ ngươi, vì sao phụ thân ngươi lại đưa nó cho Liễu Dương quận chúa mới vào cửa?
Thanh Mặc Nhan không nói gì, Như Tiểu Lam lại chu môi lên: Bởi vì Hầu gia không thích Thanh Mặc Nhan.
Nga? Hoàng đế nhìn về phía Như Tiểu Lam, đáy mắt tựa hồ hiện lên tia hàn ý: Trẫm chỉ nghe nói phụ tử bọn họ bất hòa, bất quá không thích theo như lời ngươi nói là có ý gì?
Dù sao hắn chính là không thích Thanh Mặc Nhan, làm cái gì hắn cũng thấy không vừa mắt, còn luôn khi dễ hắn. Như Tiểu Lam tựa như đang cáo trạng, không có chút dè dặt của nữ tử bình thường, còn tỏ ra những lời mình nói rất đúng lý hợp tình: Đến ngay cả đồ Hoàng đế bá bá ban thưởng xuống hắn cũng đoạt đi, còn có... hắn phái người theo dõi Thanh Mặc Nhan, từ trước đến nay đều không cho phép Thanh Mặc Nhan được nhắc tới chuyện liên quan đến mẹ đẻ Lục thị, bằng không hắn liền sẽ trở mặt đâu.
Mẫu thân Mặc Nhan... là Lục thị? Thanh âm Hoàng đế có chút run rẩy.
Thanh Mặc Nhan vẫn không tiếp lời, Như Tiểu Lam lập tức thay hắn đáp: Đúng vậy, nghe nói Thanh Mặc Nhan lớn lên rất giống mẫu thân hắn a...
Hắn vì sao lại không thích nhi tử của mình... Hoàng đế buồn bã nói, như là đang hỏi bọn hắn, lại như là đang lẩm bẩm lầu bầu.
Ai biết được, hắn cũng không thích ta. Như Tiểu Lam nói: Bọn họ đều cho rằng ta không biết, kỳ thực chỉ có Thanh Mặc Nhan cùng Hoàng đế bá bá là yêu thương ta nhất, họ ở trước mặt đều gọi ta một tiếng quận chúa, nhưng sau lưng lại luôn nói ta là tiểu yêu quái, chê cười ta không hiểu quy củ, là quỷ đoản mệnh.
Đừng nói bậy. Thanh Mặc Nhan thấp giọng quát nàng một câu.
Ta mới không nói bậy, ta chỉ là có chút ngốc, bọn họ liền cho rằng ta cái gì cũng không biết.
Nàng mới không ngu ngốc. Thanh Mặc Nhan cong cong khóe miệng, lộ ra một tia cười khổ.
Vì sao bọn họ lại gọi ngươi là tiểu yêu quái? Hoàng đế kinh ngạc nói.
Bởi vì ta biết pháp thuật a. Như Tiểu Lam chỉ vào đôi vòng ngọc kia: Lần trước ta còn dùng pháp thuật để Thanh Mặc Nhan thấy được mẹ đẻ hắn đâu.
Hơi thở Hoàng đế chợt cứng lại: Ngươi... ngươi nói cái gì?
Như Tiểu Lam vội vàng giải thích: Chính là mặt trên vòng ngọc còn lưu lại một tia ký ức của chủ nhân, bởi vì nó là ngọc thượng hạng, lại cực kỳ có linh khí, cho nên ta mới có thể dùng pháp thuật để cho hắn nhìn thấy.
Hoàng đế gắt gao nắm chặt vòng ngọc trong tay, nhìn về phía Thanh Mặc Nhan: Ngươi thật sự thấy được?
Vâng. Thanh Mặc Nhan trả lời: Nhưng chỉ là hình ảnh hư ảo, không gặp được, không sờ được, cũng không thể nói một câu nào.
Có thể hay không để nàng làm thêm một lần nữa, để trẫm được mở rộng tầm mắt.
Thanh Mặc Nhan do dự: Tiểu Lam nói thuật này chỉ có thể sử dụng vào buổi tối, ban ngày dương khí tràn đầy, sợ là sẽ không rõ lắm.
Buổi tối cũng được, Trẫm có chút tò mò, thế gian này còn có loại pháp thuật như vậy, nếu không thể chứng kiến quả thực sẽ rất tiếc nuối. Hoàng đế cười rộ lên, thật giống như hắn chỉ vì tò mò nên mới đưa ra yêu cầu này.
Bất quá thuật này có chút ảnh hưởng đến thân thể, Tiểu Lam sau khi thi thuật sợ là không thể tự mình đi ra khỏi cung...
Hoàng đế khoát tay: Trẫm cho phép ngươi mang xe ngựa tiến cung. Nói cách khác, có thể trực tiếp để bọn họ ngồi xe ngựa ra khỏi cung.
Thanh Mặc Nhan cúi đầu nói lời cảm tạ: Thần tuân chỉ.
Đại điện, tiệc mừng thọ của Hoàng hậu vẫn còn tiếp tục, nàng vài lần phái thái giám đi hỏi xem Hoàng đế khi nào trở lại bữa tiệc.
Hoàng đế không có tâm tư, lấy cớ mệt mỏi, đuổi thái giám đi, để lại một mình Thanh Mặc Nhan ở Thiên điện nói chuyện, còn bày bàn cờ, hai người đánh cờ.
Như Tiểu Lam cảm thấy Hoàng đế là muốn nói chuyện riêng với Thanh Mặc Nhan, vì thế liền chủ động xin đi tìm Bát điện hạ chơi.
Nếu là trước kia, Hoàng đế nghe xong tất nhiên sẽ có chút không vui.
Bát điện hạ vĩnh viễn là vết thương trong lòng hắn, bất luận kẻ nào chạm đến cũng sẽ khiến hắn không vui, nhưng mà hôm nay hắn lại không chút do dự gật đầu đáp ứng, còn cố ý phái thái giám đưa Như Tiểu Lam đến cung Bát điện hạ.
Dù cho là sinh thần Hoàng hậu, Bát điện hạ Vu Phong Hoa cũng không có cơ hội được tham dự, Như Tiểu Lam vừa vặn nhân dịp này đi tìm gặp hắn.
Không đợi đến ngoài cung Bát điện hạ, Như Tiểu Lam đã gặp phải Lục hoàng tử Vu Như Sương.
Tiểu nha đầu không đi đại điện kính rượu Hoàng hậu, chạy đến đây lười cái gì? Vu Như Sương trào phúng nói: Đừng cho là phụ hoàng ta thích ngươi, ngươi liền có thể muốn làm gì thì làm.
Như Tiểu Lam bởi vì phía sau có thái giám Hoàng đế phái đi theo, cho nên càng thêm không sợ, thái giám trở về sẽ đem tất cả những gì hắn nhìn thấy nói cho Hoàng đế nghe, nàng không cần kiêng dè bất luận kẻ nào.
Vu Như Sương thấy nàng thế nhưng không thèm để ý đến hắn, trực tiếp đi vòng qua, lửa giận ngùn ngụt: Như Tiểu Lam!
Như Tiểu Lam che lỗ tai lại: Kêu lớn tiếng thế làm cái gì, tai ta cũng đâu bị điếc.
Như Tiểu Lam, ngươi cố ý!
Như Tiểu Lam nhướng mày, thế nhưng trực tiếp thừa nhận: Đúng vậy, ta chính là cố ý, ta không muốn nhìn thấy ngươi.
Ngươi...
Như Tiểu Lam một lần nữa đi vòng qua hắn.
Ngươi đứng lại đó cho ta! Vu Như Sương rốt cuộc nhịn không được nữa, đi lên nghĩ kéo Như Tiểu Lam.
Đúng lúc này, từ bên cạnh bỗng nhiên có một bàn tay vươn tới, túm lấy cổ tay Vu Như Sương.
Các ngươi quỳ xuống cho trẫm!
Thanh Mặc Nhan không kinh không sợ, lôi kéo Như Tiểu Lam quỳ xuống.
Gương mặt Hoàng đế dữ tợn, cơ bắp trên mặt run rẩy liên tục, ngay cả mặt ngoài làn da cũng bị biến thành một màu đỏ thẫm.
Trong lòng Như Tiểu Lam thất kinh, quả nhiên quân vương luôn trở mặt rất nhanh, vừa rồi ở trước mặt mọi người còn là bộ dáng hòa ái dễ gần, thế mà nhanh như vậy đã có thể trở mặt.
Hoàng đế đuổi tất cả cung nữ cùng thái giám ra ngoài.
Thanh Mặc Nhan mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng xem tâm.
Hoàng đế đột nhiên chuyển hướng Như Tiểu Lam: Nha đầu, ngươi nói.
Như Tiểu Lam chớp đôi mắt màu xanh biếc, vô tội nhìn Hoàng đế: Ngài muốn ta nói cái gì a?
Đưa tay ra đây!
Như Tiểu Lam ngoan ngoãn vươn tay.
Hoàng đế một lần nữa nhìn kỹ vòng ngọc trên tay nàng.
Ngài biết thứ này? Như Tiểu Lam hiếu kỳ nói, đồng thời lấy vòng tay ra.
Hoàng đế duỗi tay tiếp nhận, Thanh Mặc Nhan chú ý tới tay hắn run nhè nhẹ.
Không sai... không sai... chính là nó... là nó... Hoàng đế cầm vòng ngọc trong tay, tinh tế vuốt ve, đột nhiên nhắm mắt lại, như là đang mạnh mẽ đè nén rung động trong lòng.
Nha đầu, ngươi mau nói thật, vòng tay này từ đâu mà có?
Đây là đồ của mẫu thân Thanh Mặc Nhan. Như Tiểu Lam giòn tan nói: Sau khi Liễu Dương quận chúa vào phủ, Hầu gia đem nó tặng cho Liễu Dương quận chúa, nhưng mà Thanh Mặc Nhan nói đó là di vật của mẹ đẻ hắn, cho nên ta liền dùng năm trăm lượng hoàng kim ngài thưởng đem đi trao đổi với nhị thiếu gia.
Như Tiểu Lam đơn giản kể qua chuyện lúc trước, Hoàng đế nghe xong nửa ngày không nói một lời, chỉ là hơi thở đã có chút hỗn đoạn.
Thanh Mặc Nhan vẫn luôn duy trì trầm mặc, ánh mắt Hoàng đế xẹt qua trên người hắn, tựa như một con dao nhỏ.
Như Tiểu Lam hiếu kỳ nói: Hoàng đế bá bá, người biết cái vòng này?
Bởi vì hiện tại thân phận nàng là nghĩa nữ huynh đệ của Hoàng đế, cho nên nàng sửa miệng gọi Hoàng đế là bá bá.
Hoàng đế cầm vòng ngọc trong tay, ngón tay vuốt ve mặt trên vòng ngọc, hắn không trực tiếp thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
Nói như vậy, nó thật sự là đồ của mẹ đẻ ngươi? Qua hồi lâu, Hoàng đế mới lẩm bẩm mở miệng.
Đúng vậy. Thanh Mặc Nhan trầm giọng trả lời.
Hoàng đế híp híp mắt: Nếu đã là đồ của mẹ đẻ ngươi, vì sao phụ thân ngươi lại đưa nó cho Liễu Dương quận chúa mới vào cửa?
Thanh Mặc Nhan không nói gì, Như Tiểu Lam lại chu môi lên: Bởi vì Hầu gia không thích Thanh Mặc Nhan.
Nga? Hoàng đế nhìn về phía Như Tiểu Lam, đáy mắt tựa hồ hiện lên tia hàn ý: Trẫm chỉ nghe nói phụ tử bọn họ bất hòa, bất quá không thích theo như lời ngươi nói là có ý gì?
Dù sao hắn chính là không thích Thanh Mặc Nhan, làm cái gì hắn cũng thấy không vừa mắt, còn luôn khi dễ hắn. Như Tiểu Lam tựa như đang cáo trạng, không có chút dè dặt của nữ tử bình thường, còn tỏ ra những lời mình nói rất đúng lý hợp tình: Đến ngay cả đồ Hoàng đế bá bá ban thưởng xuống hắn cũng đoạt đi, còn có... hắn phái người theo dõi Thanh Mặc Nhan, từ trước đến nay đều không cho phép Thanh Mặc Nhan được nhắc tới chuyện liên quan đến mẹ đẻ Lục thị, bằng không hắn liền sẽ trở mặt đâu.
Mẫu thân Mặc Nhan... là Lục thị? Thanh âm Hoàng đế có chút run rẩy.
Thanh Mặc Nhan vẫn không tiếp lời, Như Tiểu Lam lập tức thay hắn đáp: Đúng vậy, nghe nói Thanh Mặc Nhan lớn lên rất giống mẫu thân hắn a...
Hắn vì sao lại không thích nhi tử của mình... Hoàng đế buồn bã nói, như là đang hỏi bọn hắn, lại như là đang lẩm bẩm lầu bầu.
Ai biết được, hắn cũng không thích ta. Như Tiểu Lam nói: Bọn họ đều cho rằng ta không biết, kỳ thực chỉ có Thanh Mặc Nhan cùng Hoàng đế bá bá là yêu thương ta nhất, họ ở trước mặt đều gọi ta một tiếng quận chúa, nhưng sau lưng lại luôn nói ta là tiểu yêu quái, chê cười ta không hiểu quy củ, là quỷ đoản mệnh.
Đừng nói bậy. Thanh Mặc Nhan thấp giọng quát nàng một câu.
Ta mới không nói bậy, ta chỉ là có chút ngốc, bọn họ liền cho rằng ta cái gì cũng không biết.
Nàng mới không ngu ngốc. Thanh Mặc Nhan cong cong khóe miệng, lộ ra một tia cười khổ.
Vì sao bọn họ lại gọi ngươi là tiểu yêu quái? Hoàng đế kinh ngạc nói.
Bởi vì ta biết pháp thuật a. Như Tiểu Lam chỉ vào đôi vòng ngọc kia: Lần trước ta còn dùng pháp thuật để Thanh Mặc Nhan thấy được mẹ đẻ hắn đâu.
Hơi thở Hoàng đế chợt cứng lại: Ngươi... ngươi nói cái gì?
Như Tiểu Lam vội vàng giải thích: Chính là mặt trên vòng ngọc còn lưu lại một tia ký ức của chủ nhân, bởi vì nó là ngọc thượng hạng, lại cực kỳ có linh khí, cho nên ta mới có thể dùng pháp thuật để cho hắn nhìn thấy.
Hoàng đế gắt gao nắm chặt vòng ngọc trong tay, nhìn về phía Thanh Mặc Nhan: Ngươi thật sự thấy được?
Vâng. Thanh Mặc Nhan trả lời: Nhưng chỉ là hình ảnh hư ảo, không gặp được, không sờ được, cũng không thể nói một câu nào.
Có thể hay không để nàng làm thêm một lần nữa, để trẫm được mở rộng tầm mắt.
Thanh Mặc Nhan do dự: Tiểu Lam nói thuật này chỉ có thể sử dụng vào buổi tối, ban ngày dương khí tràn đầy, sợ là sẽ không rõ lắm.
Buổi tối cũng được, Trẫm có chút tò mò, thế gian này còn có loại pháp thuật như vậy, nếu không thể chứng kiến quả thực sẽ rất tiếc nuối. Hoàng đế cười rộ lên, thật giống như hắn chỉ vì tò mò nên mới đưa ra yêu cầu này.
Bất quá thuật này có chút ảnh hưởng đến thân thể, Tiểu Lam sau khi thi thuật sợ là không thể tự mình đi ra khỏi cung...
Hoàng đế khoát tay: Trẫm cho phép ngươi mang xe ngựa tiến cung. Nói cách khác, có thể trực tiếp để bọn họ ngồi xe ngựa ra khỏi cung.
Thanh Mặc Nhan cúi đầu nói lời cảm tạ: Thần tuân chỉ.
Đại điện, tiệc mừng thọ của Hoàng hậu vẫn còn tiếp tục, nàng vài lần phái thái giám đi hỏi xem Hoàng đế khi nào trở lại bữa tiệc.
Hoàng đế không có tâm tư, lấy cớ mệt mỏi, đuổi thái giám đi, để lại một mình Thanh Mặc Nhan ở Thiên điện nói chuyện, còn bày bàn cờ, hai người đánh cờ.
Như Tiểu Lam cảm thấy Hoàng đế là muốn nói chuyện riêng với Thanh Mặc Nhan, vì thế liền chủ động xin đi tìm Bát điện hạ chơi.
Nếu là trước kia, Hoàng đế nghe xong tất nhiên sẽ có chút không vui.
Bát điện hạ vĩnh viễn là vết thương trong lòng hắn, bất luận kẻ nào chạm đến cũng sẽ khiến hắn không vui, nhưng mà hôm nay hắn lại không chút do dự gật đầu đáp ứng, còn cố ý phái thái giám đưa Như Tiểu Lam đến cung Bát điện hạ.
Dù cho là sinh thần Hoàng hậu, Bát điện hạ Vu Phong Hoa cũng không có cơ hội được tham dự, Như Tiểu Lam vừa vặn nhân dịp này đi tìm gặp hắn.
Không đợi đến ngoài cung Bát điện hạ, Như Tiểu Lam đã gặp phải Lục hoàng tử Vu Như Sương.
Tiểu nha đầu không đi đại điện kính rượu Hoàng hậu, chạy đến đây lười cái gì? Vu Như Sương trào phúng nói: Đừng cho là phụ hoàng ta thích ngươi, ngươi liền có thể muốn làm gì thì làm.
Như Tiểu Lam bởi vì phía sau có thái giám Hoàng đế phái đi theo, cho nên càng thêm không sợ, thái giám trở về sẽ đem tất cả những gì hắn nhìn thấy nói cho Hoàng đế nghe, nàng không cần kiêng dè bất luận kẻ nào.
Vu Như Sương thấy nàng thế nhưng không thèm để ý đến hắn, trực tiếp đi vòng qua, lửa giận ngùn ngụt: Như Tiểu Lam!
Như Tiểu Lam che lỗ tai lại: Kêu lớn tiếng thế làm cái gì, tai ta cũng đâu bị điếc.
Như Tiểu Lam, ngươi cố ý!
Như Tiểu Lam nhướng mày, thế nhưng trực tiếp thừa nhận: Đúng vậy, ta chính là cố ý, ta không muốn nhìn thấy ngươi.
Ngươi...
Như Tiểu Lam một lần nữa đi vòng qua hắn.
Ngươi đứng lại đó cho ta! Vu Như Sương rốt cuộc nhịn không được nữa, đi lên nghĩ kéo Như Tiểu Lam.
Đúng lúc này, từ bên cạnh bỗng nhiên có một bàn tay vươn tới, túm lấy cổ tay Vu Như Sương.
/370
|