Huyền Ngọc khó hiểu trừng mắt nhìn mèo hương.
Ngươi cảm thấy nó thích ăn thứ này? Thanh âm của Thanh Mặc Nhan có chút lạnh.
Huyền Ngọc trung thực gãi gãi đầu: Thuộc hạ cảm thấy nó rất thích mà, ngài xem nó còn đang kích động a.
Kích động cái muội muội ngươi, ta đây là đang tức chết có được hay không!
Như Tiểu Lam tức giận thở phì phò.
Cho ta ăn cái thứ này, ta liền cào hỏng mặt ngươi.
Nàng hướng về phía Huyền Ngọc nhe răng trợn mắt rít gào, nhưng thanh âm nàng phát ra lại cực kỳ non nớt, một chút uy hiếp cũng không có.
Đột nhiên có một bàn tay to chặn mất tầm mắt của nàng.
Trong khi Như Tiểu Lam còn đang ngây người, cái tay kia đã duỗi đến chỗ nàng, cường nghạnh đem miệng nàng mở ra.
Ngón tay có chút thô ở trong miệng nàng tùy ý khuấy đảo, nàng liền không ngừng trốn tránh, muốn đem ngón tay đối phương đẩy ra ngoài.
Vẫn là răng sữa. Thanh Mặc Nhan đánh giá qua hàm răng của nàng.
Huyền Ngọc, ngươi đến nhà bếp lấy một ít sữa dê đến đây.
Sữa dê!
Hai mắt Như Tiểu Lam sáng lên.
Tuy cũng không phải là thứ nàng thích, nhưng tốt xấu gì cũng được tính là đồ ăn của con người, nàng nhịn.
Chỉ một lúc sau, đã thấy Huyền Ngọc bưng một cái chén nhỏ bước vào.
Lần này Thanh Mặc Nhan không để Huyền Ngọc đặt cái chén nhỏ lên trên mặt đất, mà lại duỗi tay trực tiếp nhận lấy.
Thế tử. Huyền Ngọc có chút do dự. Để thuộc hạ làm cho.
Hắn thấy, chủ tử nhà hắn tay chỉ lên cầm bút, hoặc rút kiếm, sao có thể để chủ tự tay hầu hạ cho một con mèo hương ăn được.
Không cần, ngươi đi ra ngoài đi. Thanh Mặc Nhan đem chén sữa ấm áp cầm ở trên tay.
Như Tiểu Lam cuối cùng cũng bất chấp cái gì mà thục nữ ưu nhã rụt rè, đưa hẳn đầu chui vào trong chén.
Lộc cộc lộc cộc……
Gặp quỷ a, cái chén này sao lại sâu đến như thế, nàng sẽ chết đuối mất.
Như Tiểu Lam giãy giụa không ngừng, muốn rút đầu từ trong sữa dê ra.
Nhưng mà tình cảnh hiện giờ của nàng rất nguy hiểm, chén này quá sâu, chân sau của nàng đã vung lên loạn xạ ở trên không khí.
Chẳng lẽ...kết cục cuối cùng của nàng là bị chết đuối ở trong một chén sữa sao, trong giây phút này nàng như đã nhìn thấy qua các đời tổ phụ đang hiện về.
Kia có một cụ ông đang vuốt cằm, cười tủm tỉm nói với nàng: Bé con, cứ lỗ lực cho tốt, rồi sớm một chút đi theo ta nha.
A a a a, cái quỷ gì!
Vào thời khắc mấu chốt, Thanh Mặc Nhan đem nàng kéo ra.
Gương mặt Như Tiểu Lam dính đầy sữa dê, thật quá đáng sợ, nàng còn tưởng sẽ bị ông lão tổ phụ kia đem xuống địa ngục luôn chứ.
Thanh Mặc Nhan mày nhíu chặt lại, lấy khăn lau mặt cho nàng: Chưa từng thấy qua loài động vật nào ngốc như ngươi.
Như Tiểu Lam mang vẻ mặt vô tội.
Thanh Mặc Nhan hơi để nghiêng chén lại, Như Tiểu Lam cuối cùng cũng thuận lợi uống đến lo lê, xong xuôi còn vuốt bụng nhỏ tròn vo rồi ngáp một cái.
Bên ngoài lều trại vẫn còn những âm thanh ồn ào.
Thanh Mặc Nhan phất tay áo tắt đi ngọn đèn, đây là lần đầu tiên hắn không bị cổ độc phát tác mà có thể an an ổn ổn ngủ ngon, việc này trước kia có nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ đến.
Trong đêm tối, hắn nhìn vào cái thứ đã cuộn thành một đoàn, quả cầu toàn là lông đang ghé vào ngủ ở bên người hắn, trong con ngươi đen trắng rõ ràng bắt đầu hiện ra sóng ngầm cuồn cuộn.
Đây gọi là ý trời sao?
Có vật nhỏ này ở đây, hắn rốt cuộc sẽ có cơ hội tìm ra phương pháp giải cổ độc, có một số sự việc cũng đã tới lúc sáng tỏ rồi.
Thời điểm Như Tiểu Lam tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Nàng bị tiếng trống ở ngoài làm cho bừng tỉnh, phát hiện trong lều chỉ còn lại mỗi mình nàng, Thanh Mặc Nhan không biết đã đi đâu.
Nàng trở mình, chợt thấy trên đùi có chút khác thường, quay đầu liền thấy, có một dải lụa một đầu buộc ở trên đùi nàng, còn đầu kia thì bị buộc lên trên mép giường.
Người kia...cư nhiên lại coi nàng là động vật mà buộc lại!
Nàng dùng sức lôi kéo dải lụa.
Hỗn đản, người với người quan trọng nhất là phải tín nhiệm nhau, đây là hắn sợ nàng chạy trốn sao.
Ở lúc nàng đang dùng toàn lực xé rách dải lụa, có một bóng dáng màu trắng đang lặng yên đi vào trong trại...
Ngươi cảm thấy nó thích ăn thứ này? Thanh âm của Thanh Mặc Nhan có chút lạnh.
Huyền Ngọc trung thực gãi gãi đầu: Thuộc hạ cảm thấy nó rất thích mà, ngài xem nó còn đang kích động a.
Kích động cái muội muội ngươi, ta đây là đang tức chết có được hay không!
Như Tiểu Lam tức giận thở phì phò.
Cho ta ăn cái thứ này, ta liền cào hỏng mặt ngươi.
Nàng hướng về phía Huyền Ngọc nhe răng trợn mắt rít gào, nhưng thanh âm nàng phát ra lại cực kỳ non nớt, một chút uy hiếp cũng không có.
Đột nhiên có một bàn tay to chặn mất tầm mắt của nàng.
Trong khi Như Tiểu Lam còn đang ngây người, cái tay kia đã duỗi đến chỗ nàng, cường nghạnh đem miệng nàng mở ra.
Ngón tay có chút thô ở trong miệng nàng tùy ý khuấy đảo, nàng liền không ngừng trốn tránh, muốn đem ngón tay đối phương đẩy ra ngoài.
Vẫn là răng sữa. Thanh Mặc Nhan đánh giá qua hàm răng của nàng.
Huyền Ngọc, ngươi đến nhà bếp lấy một ít sữa dê đến đây.
Sữa dê!
Hai mắt Như Tiểu Lam sáng lên.
Tuy cũng không phải là thứ nàng thích, nhưng tốt xấu gì cũng được tính là đồ ăn của con người, nàng nhịn.
Chỉ một lúc sau, đã thấy Huyền Ngọc bưng một cái chén nhỏ bước vào.
Lần này Thanh Mặc Nhan không để Huyền Ngọc đặt cái chén nhỏ lên trên mặt đất, mà lại duỗi tay trực tiếp nhận lấy.
Thế tử. Huyền Ngọc có chút do dự. Để thuộc hạ làm cho.
Hắn thấy, chủ tử nhà hắn tay chỉ lên cầm bút, hoặc rút kiếm, sao có thể để chủ tự tay hầu hạ cho một con mèo hương ăn được.
Không cần, ngươi đi ra ngoài đi. Thanh Mặc Nhan đem chén sữa ấm áp cầm ở trên tay.
Như Tiểu Lam cuối cùng cũng bất chấp cái gì mà thục nữ ưu nhã rụt rè, đưa hẳn đầu chui vào trong chén.
Lộc cộc lộc cộc……
Gặp quỷ a, cái chén này sao lại sâu đến như thế, nàng sẽ chết đuối mất.
Như Tiểu Lam giãy giụa không ngừng, muốn rút đầu từ trong sữa dê ra.
Nhưng mà tình cảnh hiện giờ của nàng rất nguy hiểm, chén này quá sâu, chân sau của nàng đã vung lên loạn xạ ở trên không khí.
Chẳng lẽ...kết cục cuối cùng của nàng là bị chết đuối ở trong một chén sữa sao, trong giây phút này nàng như đã nhìn thấy qua các đời tổ phụ đang hiện về.
Kia có một cụ ông đang vuốt cằm, cười tủm tỉm nói với nàng: Bé con, cứ lỗ lực cho tốt, rồi sớm một chút đi theo ta nha.
A a a a, cái quỷ gì!
Vào thời khắc mấu chốt, Thanh Mặc Nhan đem nàng kéo ra.
Gương mặt Như Tiểu Lam dính đầy sữa dê, thật quá đáng sợ, nàng còn tưởng sẽ bị ông lão tổ phụ kia đem xuống địa ngục luôn chứ.
Thanh Mặc Nhan mày nhíu chặt lại, lấy khăn lau mặt cho nàng: Chưa từng thấy qua loài động vật nào ngốc như ngươi.
Như Tiểu Lam mang vẻ mặt vô tội.
Thanh Mặc Nhan hơi để nghiêng chén lại, Như Tiểu Lam cuối cùng cũng thuận lợi uống đến lo lê, xong xuôi còn vuốt bụng nhỏ tròn vo rồi ngáp một cái.
Bên ngoài lều trại vẫn còn những âm thanh ồn ào.
Thanh Mặc Nhan phất tay áo tắt đi ngọn đèn, đây là lần đầu tiên hắn không bị cổ độc phát tác mà có thể an an ổn ổn ngủ ngon, việc này trước kia có nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ đến.
Trong đêm tối, hắn nhìn vào cái thứ đã cuộn thành một đoàn, quả cầu toàn là lông đang ghé vào ngủ ở bên người hắn, trong con ngươi đen trắng rõ ràng bắt đầu hiện ra sóng ngầm cuồn cuộn.
Đây gọi là ý trời sao?
Có vật nhỏ này ở đây, hắn rốt cuộc sẽ có cơ hội tìm ra phương pháp giải cổ độc, có một số sự việc cũng đã tới lúc sáng tỏ rồi.
Thời điểm Như Tiểu Lam tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Nàng bị tiếng trống ở ngoài làm cho bừng tỉnh, phát hiện trong lều chỉ còn lại mỗi mình nàng, Thanh Mặc Nhan không biết đã đi đâu.
Nàng trở mình, chợt thấy trên đùi có chút khác thường, quay đầu liền thấy, có một dải lụa một đầu buộc ở trên đùi nàng, còn đầu kia thì bị buộc lên trên mép giường.
Người kia...cư nhiên lại coi nàng là động vật mà buộc lại!
Nàng dùng sức lôi kéo dải lụa.
Hỗn đản, người với người quan trọng nhất là phải tín nhiệm nhau, đây là hắn sợ nàng chạy trốn sao.
Ở lúc nàng đang dùng toàn lực xé rách dải lụa, có một bóng dáng màu trắng đang lặng yên đi vào trong trại...
/370
|