Ngũ công tử nghe xong câu hỏi của muội muội thì liền sửng sốt.
Tại sao ngươi lại hỏi việc này?
Ngũ tiểu thư ngượng ngùng cúi thấp đầu: Ta cũng chỉ là có chút tò mò mà thôi, các ngươi đều nói hắn là người khó gần, nhưng mà việc hôm nay xem ra... Hình như là không phải thế a.
Ngũ công tử nghiêm túc nhìn muội muội của mình: Thân thể Thanh Mặc Nhan không được tốt, mọi người đều đồn đãi từ nhỏ hắn đã mang theo độc trong người, đến ngay cả thái y trong cung cũng không trị được, cho nên có rất nhiều gia đình không muốn kết thân với hắn, làm gì có ai nguyện ý gả khuê nữ nhà mình đi qua để thủ tiết đây.
Tại sao lại... Ngũ tiểu thư kinh ngạc nói: Nhìn hắn không giống với đang bị bệnh...
Ngũ công tử khoát tay chặn lại lời nói của nàng: Ngươi đừng quan tâm đến việc này nữa, ngươi chỉ cần nhớ lấy một điều, người ngươi phải lấy là nhị thiếu gia của hầu phủ, chờ đến khi Thanh Mặc Nhan chết đi, thì toàn bộ hầu phủ sẽ thuộc về ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ là chủ mẫu của cả hầu phủ.
Nhưng mà tước vị của hầu gia không phải muốn là có thể thừa kế được. Ngũ tiểu thư lo lắng nói.
Hoàng Thượng chắc chắn sẽ nể tình Thanh Mặc Nhan, mà không để cho hầu phủ bị rơi vào tay người ngoài.
Thanh Mặc Nhan... Hắn được hoàng đế tín nhiệm đến thế sao? Niên tiểu thư vẫn không rõ, những người đó làm quan trong triều, ai mà chẳng có lai lịch riêng, giống như Thanh Mặc Nhan tuổi còn trẻ như vậy mà đã tự dựa vào năng lực của chính mình làm đến chức quan tứ phẩm, thật sự là không có mấy người làm được như hắn.
Trở về Ngũ phủ, Ngũ tiểu thư trực tiếp đi tìm mẫu thân của nàng.
Nhị thiếu gia hầu phủ đã đáp ứng tới cầu thân rồi sao? Mẫu thân Ngũ tiểu thư dò hỏi.
Ngũ tiểu thư thẹn thùng cúi thấp đầu: Ta cũng không rõ, việc này là do ca ca bàn bạc.
Mẫu thân cười rộ lên: Lúc này mới biết thẹn thùng, nhị thiếu gia hầu phủ là một người rất thành thật, đến khi ngươi được gả đến đó thì phải chặt chẽ nắm lấy hắn ở trong tay, chức vị chủ mẫu của hầu phủ chắc chắn sẽ thuộc về ngươi.
Đến ngay cả mẫu thân cũng nói như thế. Ngũ tiểu thư hoảng hốt nói: Nhưng mà theo ta thấy, huynh trưởng của nhị thiếu gia nhìn qua cũng không giống như là có việc gì, hơn nữa hắn còn nhận nuôi một hài tử...
Nhận nuôi hài tử? Ngũ phu nhân cả kinh, tiện đà cau mày dò hỏi: Nam hài hay là nữ hài?
Là một nữ hài tử khoảng bốn, năm tuổi, hôm nay Thanh Mặc Nhan cũng mang nàng đi theo, còn tự tay bóc vỏ tôm cho nàng ăn nữa.
Trong mắt Ngũ phu nhân hiện lên một tia kinh ngạc: Ngươi nói, chính là sự thật?
Là ta tận mắt nhìn thấy, đứa nhỏ này chẳng lẽ đang muốn chiếm gia sản của hầu phủ. Ngũ tiểu thư lôi kéo tay áo mẫu thân nàng: Việc này không thể qua loa được, vẫn nên hỏi thăm cho rõ ràng mới tốt.
Nếu thân thể Thanh Mặc Nhan thật sự không đáng ngại, thì chẳng phải nàng sẽ bị gả oan cho nhị thiếu gia sao.
Ngũ phu nhân trầm tư trong giây nát.
Ngũ tiểu thư lại nói tiếp: Vừa đúng lúc hoa thủy tiên ở trong hồ mới nở, không bằng chúng ta mở một yến tiệc thưởng hoa, đến lúc đó để cho đại ca đi tìm hiểu thực hư thế nào.
Ngũ phu nhân gật gật đầu: Cũng được, ta sẽ bảo đại ca ngươi đi chuẩn bị.
Bên này Ngũ phủ đã bắt đầu an bài tiệc rượu thưởng hoa, còn bên kia Thanh Mặc Nhan giờ mới mang theo Như Tiểu Lam trở về hầu phủ.
Nha hoàn cùng hạ nhân quỳ đầy đất, Như Tiểu Lam mới vừa tiến vào sân đã bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ.
Thanh Mặc Nhan mắt nhìn thẳng, trực tiếp nắm tay nàng đi vào trong phòng.
Như Tiểu Lam không hiểu duỗi đầu nhìn ra bên ngoài, trong miệng nói thầm: Tại sao các nàng phải quỳ a.
Bởi vì ngươi. Thanh Mặc Nhan đi tới phía sau bình phong để thay quần áo.
Vì ta?
Sủng vật của ta mất tích, các nàng trông coi không cẩn thận, tự nhiên là phải thỉnh tội.
Như Tiểu Lam đột nhiên nhớ lại việc nàng cùng chó ngốc chạy ra khỏi phủ, lúc đó nàng vẫn còn đang ở trong bộ dáng của mèo hương, mấy nha hoàn cùng hạ nhân này tìm kiếm liên tiếp mấy ngày mà vẫn không thấy nàng, tự nhiên một đám sẽ bị dọa cho hồn phi phách tán.
Cho nên Thanh Mặc Nhan vừa trở về thì các nàng đã thành thật quỳ ở đây để thỉnh tội.
Không phải ta đang ở đây sao. Nàng yếu ớt nói.
Thanh Mặc Nhan thay đổi kiện áo choàng đi từ phía sau bình phong ra: Chẳng lẽ ngươi muốn nói cho các nàng biết ngươi là yêu quái?
Như Tiểu Lam nghẹn họng.
Sau một lúc lâu, cuối cùng nàng cũng không chịu được mà nói: Ngươi sẽ không thật sự muốn xử trí các nàng đi?
Thanh Mặc Nhan đang cúi đầu xem thư tín ở trên bàn, nghe xong lời này động tác trên tay liền dừng lại một chút, hắn thản nhiên nói: Có gì là không thể?
Không được lạm sát người vô tội! Như Tiểu Lam trừng to mắt, việc này do nàng mà ra, nàng không khỏi có chút áy náy.
Thanh Mặc Nhan không để ý đến nàng, xem xong thư tín trong tay thì lập tức đi ra ngoài.
Như Tiểu Lam ở trong phòng mỏi mắt mong chờ, không bao lâu sau, chỉ thấy từ bên ngoài truyền đến thanh âm kêu khóc của đám nha hoàn.
Thế tử tha mạng!
Như Tiểu Lam chạy ra phía cửa, chưa đợi nàng thấy rõ ràng hoàn cảnh ở bên ngoài, thì trước mắt đã tối sầm lại, đầu của nàng đụng vào người Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan đi nhanh vào bên trong, thuận tay đóng cửa lại.
Ngoài cửa vẫn truyền đến thanh âm kêu rên của hạ nhân: Thế tử, cầu ngài tha cho nô tì đi... .
Như Tiểu Lam bị dọa cho mặt trắng bệch, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Thanh Mặc Nhan: Ngươi... Ngươi thật sự muốn giết các nàng?
Thanh Mặc Nhan nhận ra thanh âm của nàng có chút run rẩy, bộ dáng kia giống như một tiểu thú đang phải chịu hết những khi dễ, điều đó càng làm cho hắn muốn trêu đùa nàng, vì thế hắn liền xụ mặt nói: Các nàng không nghe theo mệnh lệnh của ta, tự nhiên là phải chịu trừng phạt.
Nhưng mà... Không phải ta cũng không có việc gì sao, ngươi không thể giết các nàng được. Như Tiểu Lam biện giải nói.
Các nàng cùng lắm cũng chỉ là hạ nhân, dù giết thì cũng đâu có sao?
Không được! Giết người nhiều sẽ bị giảm thọ. Như Tiểu Lam nhớ tới trước kia ông nội đã nói với nàng điều này.
Thanh Mặc Nhan cười nhẹ ra tiếng: Dù sao ta cũng sẽ không sống lâu được.
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, đến ngay cả hắn cũng ngây ngẩn cả người.
Như Tiểu Lam ở đối diện cũng trừng to mắt lên nhìn hắn.
Môi Thanh Mặc Nhan giật giật, lộ ra một tia cười khổ: Ta chỉ là tìm quản gia ở trong phủ, đem các nàng bán đi thôi, bởi vì ngươi phải về đây ở, cho nên phải thay toàn bộ người của ta vào trong viện này.
Nguyên lai là vừa rồi hắn cố ý dọa nàng.
Như Tiểu Lam mở nửa miệng, ngốc lăng đứng ở nơi đó.
Thanh Mặc Nhan giơ tay quơ quơ ở trước mặt nàng: Như thế nào, bị dọa sợ rồi sao?
Trong con ngươi xanh biếc như ngọc phỉ thúy rõ ràng đang hiện lên khuôn mặt của hắn.
Ở lúc hắn chuẩn bị duỗi tay ra để xoa đầu vật nhỏ, thì Như Tiểu Lam bỗng nhiên nhào tới, ôm chặt lấy hắn.
Thanh Mặc Nhan, ngươi đừng sợ, ta sẽ không để ngươi phải chết đâu.
Thanh Mặc Nhan cứng đờ, thần sắc vui mừng cùng thống khổ đan xen trên khuôn mặt hắn.
Cánh tay ngắn của Như Tiểu Lam căn bản là không thể ôm hết người hắn được, cho nên nàng chỉ có thể ôm lấy đùi của hắn, nàng nhào tới rất mạnh, kết quả là cái trán trực tiếp đánh vào chỗ bộ vị quan trọng của hắn.
Thanh Mặc Nhan hít vào một ngụm khí, đến động cũng không dám động.
Hắn vui mừng vì vật nhỏ biết lo lắng cho hắn, trong lòng nàng vẫn còn có hắn, hắn còn cảm thấy lúc trước không trực tiếp đem nàng chế thành thuốc dẫn là một quyết định rất sáng suốt.
Nàng đã bắt đầu tin tưởng hắn, ỷ lại vào hắn.
Khi cổ độc phát tác rất đau, nhưng cũng không chống lại được tư vị tuyệt vời của việc vật nhỏ đang ôm lấy hắn vào giờ phút này.
Nhưng mà tư vị tuyệt vời này không duy trì được bao lâu, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Huyền Ngọc: Hầu gia nghe nói ngài nhận nuôi một tiểu hài tử, thì vô cùng tức giận, muốn ngài mang theo hài tử kia qua đó...
Tại sao ngươi lại hỏi việc này?
Ngũ tiểu thư ngượng ngùng cúi thấp đầu: Ta cũng chỉ là có chút tò mò mà thôi, các ngươi đều nói hắn là người khó gần, nhưng mà việc hôm nay xem ra... Hình như là không phải thế a.
Ngũ công tử nghiêm túc nhìn muội muội của mình: Thân thể Thanh Mặc Nhan không được tốt, mọi người đều đồn đãi từ nhỏ hắn đã mang theo độc trong người, đến ngay cả thái y trong cung cũng không trị được, cho nên có rất nhiều gia đình không muốn kết thân với hắn, làm gì có ai nguyện ý gả khuê nữ nhà mình đi qua để thủ tiết đây.
Tại sao lại... Ngũ tiểu thư kinh ngạc nói: Nhìn hắn không giống với đang bị bệnh...
Ngũ công tử khoát tay chặn lại lời nói của nàng: Ngươi đừng quan tâm đến việc này nữa, ngươi chỉ cần nhớ lấy một điều, người ngươi phải lấy là nhị thiếu gia của hầu phủ, chờ đến khi Thanh Mặc Nhan chết đi, thì toàn bộ hầu phủ sẽ thuộc về ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ là chủ mẫu của cả hầu phủ.
Nhưng mà tước vị của hầu gia không phải muốn là có thể thừa kế được. Ngũ tiểu thư lo lắng nói.
Hoàng Thượng chắc chắn sẽ nể tình Thanh Mặc Nhan, mà không để cho hầu phủ bị rơi vào tay người ngoài.
Thanh Mặc Nhan... Hắn được hoàng đế tín nhiệm đến thế sao? Niên tiểu thư vẫn không rõ, những người đó làm quan trong triều, ai mà chẳng có lai lịch riêng, giống như Thanh Mặc Nhan tuổi còn trẻ như vậy mà đã tự dựa vào năng lực của chính mình làm đến chức quan tứ phẩm, thật sự là không có mấy người làm được như hắn.
Trở về Ngũ phủ, Ngũ tiểu thư trực tiếp đi tìm mẫu thân của nàng.
Nhị thiếu gia hầu phủ đã đáp ứng tới cầu thân rồi sao? Mẫu thân Ngũ tiểu thư dò hỏi.
Ngũ tiểu thư thẹn thùng cúi thấp đầu: Ta cũng không rõ, việc này là do ca ca bàn bạc.
Mẫu thân cười rộ lên: Lúc này mới biết thẹn thùng, nhị thiếu gia hầu phủ là một người rất thành thật, đến khi ngươi được gả đến đó thì phải chặt chẽ nắm lấy hắn ở trong tay, chức vị chủ mẫu của hầu phủ chắc chắn sẽ thuộc về ngươi.
Đến ngay cả mẫu thân cũng nói như thế. Ngũ tiểu thư hoảng hốt nói: Nhưng mà theo ta thấy, huynh trưởng của nhị thiếu gia nhìn qua cũng không giống như là có việc gì, hơn nữa hắn còn nhận nuôi một hài tử...
Nhận nuôi hài tử? Ngũ phu nhân cả kinh, tiện đà cau mày dò hỏi: Nam hài hay là nữ hài?
Là một nữ hài tử khoảng bốn, năm tuổi, hôm nay Thanh Mặc Nhan cũng mang nàng đi theo, còn tự tay bóc vỏ tôm cho nàng ăn nữa.
Trong mắt Ngũ phu nhân hiện lên một tia kinh ngạc: Ngươi nói, chính là sự thật?
Là ta tận mắt nhìn thấy, đứa nhỏ này chẳng lẽ đang muốn chiếm gia sản của hầu phủ. Ngũ tiểu thư lôi kéo tay áo mẫu thân nàng: Việc này không thể qua loa được, vẫn nên hỏi thăm cho rõ ràng mới tốt.
Nếu thân thể Thanh Mặc Nhan thật sự không đáng ngại, thì chẳng phải nàng sẽ bị gả oan cho nhị thiếu gia sao.
Ngũ phu nhân trầm tư trong giây nát.
Ngũ tiểu thư lại nói tiếp: Vừa đúng lúc hoa thủy tiên ở trong hồ mới nở, không bằng chúng ta mở một yến tiệc thưởng hoa, đến lúc đó để cho đại ca đi tìm hiểu thực hư thế nào.
Ngũ phu nhân gật gật đầu: Cũng được, ta sẽ bảo đại ca ngươi đi chuẩn bị.
Bên này Ngũ phủ đã bắt đầu an bài tiệc rượu thưởng hoa, còn bên kia Thanh Mặc Nhan giờ mới mang theo Như Tiểu Lam trở về hầu phủ.
Nha hoàn cùng hạ nhân quỳ đầy đất, Như Tiểu Lam mới vừa tiến vào sân đã bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ.
Thanh Mặc Nhan mắt nhìn thẳng, trực tiếp nắm tay nàng đi vào trong phòng.
Như Tiểu Lam không hiểu duỗi đầu nhìn ra bên ngoài, trong miệng nói thầm: Tại sao các nàng phải quỳ a.
Bởi vì ngươi. Thanh Mặc Nhan đi tới phía sau bình phong để thay quần áo.
Vì ta?
Sủng vật của ta mất tích, các nàng trông coi không cẩn thận, tự nhiên là phải thỉnh tội.
Như Tiểu Lam đột nhiên nhớ lại việc nàng cùng chó ngốc chạy ra khỏi phủ, lúc đó nàng vẫn còn đang ở trong bộ dáng của mèo hương, mấy nha hoàn cùng hạ nhân này tìm kiếm liên tiếp mấy ngày mà vẫn không thấy nàng, tự nhiên một đám sẽ bị dọa cho hồn phi phách tán.
Cho nên Thanh Mặc Nhan vừa trở về thì các nàng đã thành thật quỳ ở đây để thỉnh tội.
Không phải ta đang ở đây sao. Nàng yếu ớt nói.
Thanh Mặc Nhan thay đổi kiện áo choàng đi từ phía sau bình phong ra: Chẳng lẽ ngươi muốn nói cho các nàng biết ngươi là yêu quái?
Như Tiểu Lam nghẹn họng.
Sau một lúc lâu, cuối cùng nàng cũng không chịu được mà nói: Ngươi sẽ không thật sự muốn xử trí các nàng đi?
Thanh Mặc Nhan đang cúi đầu xem thư tín ở trên bàn, nghe xong lời này động tác trên tay liền dừng lại một chút, hắn thản nhiên nói: Có gì là không thể?
Không được lạm sát người vô tội! Như Tiểu Lam trừng to mắt, việc này do nàng mà ra, nàng không khỏi có chút áy náy.
Thanh Mặc Nhan không để ý đến nàng, xem xong thư tín trong tay thì lập tức đi ra ngoài.
Như Tiểu Lam ở trong phòng mỏi mắt mong chờ, không bao lâu sau, chỉ thấy từ bên ngoài truyền đến thanh âm kêu khóc của đám nha hoàn.
Thế tử tha mạng!
Như Tiểu Lam chạy ra phía cửa, chưa đợi nàng thấy rõ ràng hoàn cảnh ở bên ngoài, thì trước mắt đã tối sầm lại, đầu của nàng đụng vào người Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan đi nhanh vào bên trong, thuận tay đóng cửa lại.
Ngoài cửa vẫn truyền đến thanh âm kêu rên của hạ nhân: Thế tử, cầu ngài tha cho nô tì đi... .
Như Tiểu Lam bị dọa cho mặt trắng bệch, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Thanh Mặc Nhan: Ngươi... Ngươi thật sự muốn giết các nàng?
Thanh Mặc Nhan nhận ra thanh âm của nàng có chút run rẩy, bộ dáng kia giống như một tiểu thú đang phải chịu hết những khi dễ, điều đó càng làm cho hắn muốn trêu đùa nàng, vì thế hắn liền xụ mặt nói: Các nàng không nghe theo mệnh lệnh của ta, tự nhiên là phải chịu trừng phạt.
Nhưng mà... Không phải ta cũng không có việc gì sao, ngươi không thể giết các nàng được. Như Tiểu Lam biện giải nói.
Các nàng cùng lắm cũng chỉ là hạ nhân, dù giết thì cũng đâu có sao?
Không được! Giết người nhiều sẽ bị giảm thọ. Như Tiểu Lam nhớ tới trước kia ông nội đã nói với nàng điều này.
Thanh Mặc Nhan cười nhẹ ra tiếng: Dù sao ta cũng sẽ không sống lâu được.
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, đến ngay cả hắn cũng ngây ngẩn cả người.
Như Tiểu Lam ở đối diện cũng trừng to mắt lên nhìn hắn.
Môi Thanh Mặc Nhan giật giật, lộ ra một tia cười khổ: Ta chỉ là tìm quản gia ở trong phủ, đem các nàng bán đi thôi, bởi vì ngươi phải về đây ở, cho nên phải thay toàn bộ người của ta vào trong viện này.
Nguyên lai là vừa rồi hắn cố ý dọa nàng.
Như Tiểu Lam mở nửa miệng, ngốc lăng đứng ở nơi đó.
Thanh Mặc Nhan giơ tay quơ quơ ở trước mặt nàng: Như thế nào, bị dọa sợ rồi sao?
Trong con ngươi xanh biếc như ngọc phỉ thúy rõ ràng đang hiện lên khuôn mặt của hắn.
Ở lúc hắn chuẩn bị duỗi tay ra để xoa đầu vật nhỏ, thì Như Tiểu Lam bỗng nhiên nhào tới, ôm chặt lấy hắn.
Thanh Mặc Nhan, ngươi đừng sợ, ta sẽ không để ngươi phải chết đâu.
Thanh Mặc Nhan cứng đờ, thần sắc vui mừng cùng thống khổ đan xen trên khuôn mặt hắn.
Cánh tay ngắn của Như Tiểu Lam căn bản là không thể ôm hết người hắn được, cho nên nàng chỉ có thể ôm lấy đùi của hắn, nàng nhào tới rất mạnh, kết quả là cái trán trực tiếp đánh vào chỗ bộ vị quan trọng của hắn.
Thanh Mặc Nhan hít vào một ngụm khí, đến động cũng không dám động.
Hắn vui mừng vì vật nhỏ biết lo lắng cho hắn, trong lòng nàng vẫn còn có hắn, hắn còn cảm thấy lúc trước không trực tiếp đem nàng chế thành thuốc dẫn là một quyết định rất sáng suốt.
Nàng đã bắt đầu tin tưởng hắn, ỷ lại vào hắn.
Khi cổ độc phát tác rất đau, nhưng cũng không chống lại được tư vị tuyệt vời của việc vật nhỏ đang ôm lấy hắn vào giờ phút này.
Nhưng mà tư vị tuyệt vời này không duy trì được bao lâu, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Huyền Ngọc: Hầu gia nghe nói ngài nhận nuôi một tiểu hài tử, thì vô cùng tức giận, muốn ngài mang theo hài tử kia qua đó...
/370
|