Như Tiểu Lam đi theo Thanh Mặc Nhan, dùng thời gian chín ngày mới về đến đô thành.
Đến khi vào thành, nàng liền cảm thấy dù có nhìn nhiều đến đâu cũng vẫn không đủ.
Đối với nàng mà nói, nhìn đâu đâu cũng toàn là những điều mới lạ, phải biết rằng đây là lần đầu tiên nàng được tận mắt nhìn thấy thành trì ở cổ đại.
Trên đường rộn ràng nhốn nháo, tiếng rao bán của những hàng dong ven đường, trong không khí toàn là mùi hương của mỹ thực.
Những mùi hương kia không có lúc nào là không câu lấy tâm nàng, mấy ngày vừa qua, mỗi bữa nàng cũng chỉ được uống một chút sữa dê, trong miệng đã sớm thấy nhạt lắm rồi.
Dùng đầu lưỡi liếm liếm miệng, nàng ngẩng đầu lên dùng ánh mắt trông mong nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.
Vị này chính là một chủ tử có tiền, nàng biết chỉ cần hắn mở miệng thôi thì nàng sẽ được ăn uống thỏa thích.
Thanh Mặc Nhan cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của vật nhỏ đang nằm trong lồng ngực.
Nhìn cái gì, ngươi mới chỉ có mấy cái răng sữa, ngay cả miếng thịt cũng cắn không được, vậy mà còn muốn ăn cái khác?
Trực tiếp đưa ra lời nói đả kích người.
Như Tiểu Lam hung hăng cắn chặt hàm răng lại, quay đầu đi không thèm để ý đến hắn nữa.
Tức giận? Trải qua mấy ngày ở chung, Thanh Mặc Nhan càng lúc càng thấy con mèo hương này rất thú vị.
Nó chẳng những có thể nghe hiểu lời hắn nói, hơn nữa có lúc còn thể hiện nhiều cảm xúc rất phong phú, đối với những thứ ăn vào trong miệng, nó đặc biệt rất để ý, ở mỗi thời điểm hắn ăn cơm, hắn phát hiện ra ánh mắt nó đều đang sáng long lanh, kia bộ dáng vạn phần chờ mong của nó thực sự làm cho người ta phải mềm lòng.
Chỉ đáng tiếc, nó vẫn còn quá nhỏ, đến cả miếng thịt cũng cắn không được.
Huyền Ngọc, đi mua hai cái về đây. Thanh Mặc Nhan nhìn vật nhỏ đang uể oải ỉu xìu trong lòng ngực nói.
Vâng. Huyền Ngọc nhảy xuống ngựa, đi đến một cửa hàng ở ven đường.
Lỗ tai Như Tiểu Lam lập tức dựng lên.
Không tốn quá nhiều công phu, Huyền Ngọc đã trở lại.
Như Tiểu Lam nhìn Thanh Mặc Nhan đem bao giấy dầu mở ra, bên trong lộ ra hai cái bánh rán trái cây giống y hệt nhau.
Cái gì đây a, còn tưởng là thứ gì ăn ngon, sao lại là loại đồ vật này...
Thanh Mặc Nhan cầm một cái lên, thong thả ung dung cắn một miếng.
Gạch cua ở bên trong lộ ra ngoài, bên cạnh còn có rất nhiều loại nhân khác. (#Linh: Đoạn này ta chịu, cầu mọi người thông cảm =_=)
A a a a, nhịn không nổi nữa.
Như Tiểu Lam mắt sáng đứng dậy, hai cái móng vuốt nhỏ gắt gao túm lấy quần áo của Thanh Mặc Nhan.
Chủ nhân tốt, chủ nhân soái, ta đây cũng muốn ăn.
Vì ăn, nàng đúng là đã mang hết mặt mũi đem đi bán.
Dù sao hiện tại nàng đã bị biến thành động vật, không bằng bây giờ cố gắng để tồn tại, so với việc chạy trốn rồi phải ăn chuột chết, thì thà rằng trước mắt lấy lòng vị thế tử hầu gia này còn hơn, ít nhất hắn sẽ không đem nàng nhốt vào trong lồng.
Hơn nữa tên này nhìn qua cũng rất soái nha.
Thanh Mặc Nhan lại cắn một miếng, cười như không cười nhìn Như Tiểu Lam liếc mắt một cái.
Muốn ăn?
Muốn ăn muốn ăn.
Nàng gật đầu lia lịa.
Thanh Mặc Nhan để ý đến động tác của nàng, càng thêm cảm thấy thú vị.
Nó quả nhiên là hiểu hắn đang nói gì, hơn nữa cặp mắt màu xanh biếc kia còn tỏa ra tràn đầy khát vọng với đồ ăn.
Thật là một vật nhỏ dễ thỏa mãn.
Không giống với những người hắn biết...trước mặt thì thế này, nhưng sau lưng lại thế khác.
Chính là ngươi có thể cắn được sao? Thanh Mặc Nhan lấy cái còn lại đưa cho nàng.
Như Tiểu Lam dùng chân gắt gao ôm lấy bịch giấy dầu, mở to miệng cắn xuống.
Tiếp theo...
Không có tiếp theo.
Răng sữa của nàng cắn sâu vào lớp xốp mềm bên ngoài, toàn bộ miệng bị lấp đầy, không cử động được.
Như Tiểu Lam mặt không biểu tình ngẩng đầu lên nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.
Nội tâm nàng không hề dao động, thậm chí còn cảm thấy buồn cười.
Đến ăn mỹ thực cũng gặp phải chuyện như thế này, ông trời mau xuống đây lôi kiếp, rồi đánh chết ta luôn đi.
Ầm vang Một tiếng, trên không trung thật sự vang lên tiếng sét.
Dọa lông tơ trên người nàng đều dựng đứng cả lên.
Ta chỉ nói chơi thôi mà, ai biết được chết ở đây xong còn có thể trở về thế giới của ta hay không, ta tuổi trẻ mĩ mạo như thế, mới không nghĩ là sẽ đi đầu thai sớm đâu.
Đúng lúc này, Thanh Mặc Nhan đưa bàn tay lại đây, đem bánh ở trên miệng nàng lấy ra.
Cái gì cũng không ăn được, ngươi thật may mắn khi gặp được ta, bằng không ngươi sớm đã bị chết đói rồi. Thanh Mặc Nhan cắn một cái, nhưng hắn lại không ăn luôn, mà là phun ra ở trong tay Này, ăn đi.
Như Tiểu Lam trực tiếp hóa đá.
Này ngữ khí sao lại kiêu căng đến như vậy? Bảo nàng ăn đồ từ trong miệng hắn nhổ ra...mặt trên còn đang dính nước miếng của hắn...
Tự tôn của nàng tuyệt đối không cho phép!
Nàng muốn xoay đầu đi chỗ khác, nhưng mà bản năng động vật lại phản bội nàng.
Miệng đưa lại gần...
Thơm quá!
Nước mắt chảy dòng, trong miệng lại nhai không ngừng.
Đến khi vào thành, nàng liền cảm thấy dù có nhìn nhiều đến đâu cũng vẫn không đủ.
Đối với nàng mà nói, nhìn đâu đâu cũng toàn là những điều mới lạ, phải biết rằng đây là lần đầu tiên nàng được tận mắt nhìn thấy thành trì ở cổ đại.
Trên đường rộn ràng nhốn nháo, tiếng rao bán của những hàng dong ven đường, trong không khí toàn là mùi hương của mỹ thực.
Những mùi hương kia không có lúc nào là không câu lấy tâm nàng, mấy ngày vừa qua, mỗi bữa nàng cũng chỉ được uống một chút sữa dê, trong miệng đã sớm thấy nhạt lắm rồi.
Dùng đầu lưỡi liếm liếm miệng, nàng ngẩng đầu lên dùng ánh mắt trông mong nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.
Vị này chính là một chủ tử có tiền, nàng biết chỉ cần hắn mở miệng thôi thì nàng sẽ được ăn uống thỏa thích.
Thanh Mặc Nhan cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của vật nhỏ đang nằm trong lồng ngực.
Nhìn cái gì, ngươi mới chỉ có mấy cái răng sữa, ngay cả miếng thịt cũng cắn không được, vậy mà còn muốn ăn cái khác?
Trực tiếp đưa ra lời nói đả kích người.
Như Tiểu Lam hung hăng cắn chặt hàm răng lại, quay đầu đi không thèm để ý đến hắn nữa.
Tức giận? Trải qua mấy ngày ở chung, Thanh Mặc Nhan càng lúc càng thấy con mèo hương này rất thú vị.
Nó chẳng những có thể nghe hiểu lời hắn nói, hơn nữa có lúc còn thể hiện nhiều cảm xúc rất phong phú, đối với những thứ ăn vào trong miệng, nó đặc biệt rất để ý, ở mỗi thời điểm hắn ăn cơm, hắn phát hiện ra ánh mắt nó đều đang sáng long lanh, kia bộ dáng vạn phần chờ mong của nó thực sự làm cho người ta phải mềm lòng.
Chỉ đáng tiếc, nó vẫn còn quá nhỏ, đến cả miếng thịt cũng cắn không được.
Huyền Ngọc, đi mua hai cái về đây. Thanh Mặc Nhan nhìn vật nhỏ đang uể oải ỉu xìu trong lòng ngực nói.
Vâng. Huyền Ngọc nhảy xuống ngựa, đi đến một cửa hàng ở ven đường.
Lỗ tai Như Tiểu Lam lập tức dựng lên.
Không tốn quá nhiều công phu, Huyền Ngọc đã trở lại.
Như Tiểu Lam nhìn Thanh Mặc Nhan đem bao giấy dầu mở ra, bên trong lộ ra hai cái bánh rán trái cây giống y hệt nhau.
Cái gì đây a, còn tưởng là thứ gì ăn ngon, sao lại là loại đồ vật này...
Thanh Mặc Nhan cầm một cái lên, thong thả ung dung cắn một miếng.
Gạch cua ở bên trong lộ ra ngoài, bên cạnh còn có rất nhiều loại nhân khác. (#Linh: Đoạn này ta chịu, cầu mọi người thông cảm =_=)
A a a a, nhịn không nổi nữa.
Như Tiểu Lam mắt sáng đứng dậy, hai cái móng vuốt nhỏ gắt gao túm lấy quần áo của Thanh Mặc Nhan.
Chủ nhân tốt, chủ nhân soái, ta đây cũng muốn ăn.
Vì ăn, nàng đúng là đã mang hết mặt mũi đem đi bán.
Dù sao hiện tại nàng đã bị biến thành động vật, không bằng bây giờ cố gắng để tồn tại, so với việc chạy trốn rồi phải ăn chuột chết, thì thà rằng trước mắt lấy lòng vị thế tử hầu gia này còn hơn, ít nhất hắn sẽ không đem nàng nhốt vào trong lồng.
Hơn nữa tên này nhìn qua cũng rất soái nha.
Thanh Mặc Nhan lại cắn một miếng, cười như không cười nhìn Như Tiểu Lam liếc mắt một cái.
Muốn ăn?
Muốn ăn muốn ăn.
Nàng gật đầu lia lịa.
Thanh Mặc Nhan để ý đến động tác của nàng, càng thêm cảm thấy thú vị.
Nó quả nhiên là hiểu hắn đang nói gì, hơn nữa cặp mắt màu xanh biếc kia còn tỏa ra tràn đầy khát vọng với đồ ăn.
Thật là một vật nhỏ dễ thỏa mãn.
Không giống với những người hắn biết...trước mặt thì thế này, nhưng sau lưng lại thế khác.
Chính là ngươi có thể cắn được sao? Thanh Mặc Nhan lấy cái còn lại đưa cho nàng.
Như Tiểu Lam dùng chân gắt gao ôm lấy bịch giấy dầu, mở to miệng cắn xuống.
Tiếp theo...
Không có tiếp theo.
Răng sữa của nàng cắn sâu vào lớp xốp mềm bên ngoài, toàn bộ miệng bị lấp đầy, không cử động được.
Như Tiểu Lam mặt không biểu tình ngẩng đầu lên nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.
Nội tâm nàng không hề dao động, thậm chí còn cảm thấy buồn cười.
Đến ăn mỹ thực cũng gặp phải chuyện như thế này, ông trời mau xuống đây lôi kiếp, rồi đánh chết ta luôn đi.
Ầm vang Một tiếng, trên không trung thật sự vang lên tiếng sét.
Dọa lông tơ trên người nàng đều dựng đứng cả lên.
Ta chỉ nói chơi thôi mà, ai biết được chết ở đây xong còn có thể trở về thế giới của ta hay không, ta tuổi trẻ mĩ mạo như thế, mới không nghĩ là sẽ đi đầu thai sớm đâu.
Đúng lúc này, Thanh Mặc Nhan đưa bàn tay lại đây, đem bánh ở trên miệng nàng lấy ra.
Cái gì cũng không ăn được, ngươi thật may mắn khi gặp được ta, bằng không ngươi sớm đã bị chết đói rồi. Thanh Mặc Nhan cắn một cái, nhưng hắn lại không ăn luôn, mà là phun ra ở trong tay Này, ăn đi.
Như Tiểu Lam trực tiếp hóa đá.
Này ngữ khí sao lại kiêu căng đến như vậy? Bảo nàng ăn đồ từ trong miệng hắn nhổ ra...mặt trên còn đang dính nước miếng của hắn...
Tự tôn của nàng tuyệt đối không cho phép!
Nàng muốn xoay đầu đi chỗ khác, nhưng mà bản năng động vật lại phản bội nàng.
Miệng đưa lại gần...
Thơm quá!
Nước mắt chảy dòng, trong miệng lại nhai không ngừng.
/370
|