Tạp Đồ

Chương 224: Tào Đông

/611


- Có lẽ ngươi cũng không ngờ được nơi phát tín hiệu kia nằm ở góc Tây Bắc thành La Dữu, rất gần với nơi ở của chúng ta.

Hồ Tử nói rành mạch:

- Lúc trước tập đoàn Trung Châu từng giám sát qua khu vực này, khi đó ta không hiểu mục đích của bọn họ là gì nhưng giờ nghĩ lại thì rất có khả năng đó là lần đầu tiên bọn họ thu được tín hiệu.

Hồ Tử nói như thể bản thân tận mắt nhìn thấy. truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y

Tiểu Man chết lặng, đúng là thế giới này thật kì diệu a. Nàng giơ tấm tạp phiến màu vàng lên, hỏi:

- Tạp phiến này để làm gì? Dùng để thu tín hiệu à?

Hồ Tử cười thần bí:

Thông minh! Tuy nhiên nó không chỉ dùng để thu tín hiệu không, mà còn có tác dụng như thông tấn tạp. Sau khi phân tích tín hiệu cầu do chúng ta thu được, các chuyên gia tạp giới trong tổ chức đã tìm ra tần số sóng ngắn của tín hiệu kia, từ đó chế tạo ra cái thông tấn tạp này. Thông tấn tạp này chỉ có tác dụng gọi đối phương, khi đối phương tiếp nhận thì có thể dò ra vị trí. Vì gấp gáp nên không thể làm chính xác hơn, chỉ có thể biết được phạm vi đại khái thôi.

- Phạm vi đại khái là bao nhiêu?

Tiểu Man chăm chú hỏi.

- Trong bán kính 250 mét.

Tiểu Man bỗng thấy hứng thú:

- Giờ ta thử dùng nó được không?

Hồ Tử tiếp tục nhàn nhã uống rượu, uể oải nói:

- Đừng trách ta không nhắc ngươi, độ nghi của đối phương đã tắt rồi.

Tiểu Man gọi thử thì đúng là không có chút động tĩnh liền ra vẻ hậm hực. Nàng bỗng nghĩ tới một việc:

- À Hồ Tử, ngươi giúp ta điều tra về ông chủ của Thiên Dực.

Hồ Tử là người phụ trách tình báo nơi này, có vô số cơ sở ngầm.

- Thiên Dực? Ông chủ của nó là Tào Đông? Sao ngươi lại có hứng thú với hắn?

Hồ Tử đặt chén rượu xuống.

- Hắn rất nổi tiếng sao?

Vừa thấy phản ứng của Hồ Tử thì Tiểu Man liền cảm thấy hứng thú.

- Người này có lai lịch thần bí, không ai rõ hắn từ đâu đến. Nghe nói hắn xuất hiện lần đầu ở trong rừng rậm, bên cạnh hắn còn có một người khoảng 28 - 35 tuổi, trầm mặc ít nói, không rõ thực lực. Bọn họ từng cứu Clio của gia tộc Raven khỏi rừng, người ra tay là Tào Đông, hắn sử dụng một tạp phiến thuộc loại toa tạp. Tuy nhiên điều hấp dẫn sự chú ý của mọi người là tài năng của hắn trong lĩnh vực chế tạp. Thiên Dực vốn là một công ty con của gia tộc Raven, chủ yếu là để cho con em trong gia tộc vào làm việc. Để cảm tạ ơn cứu mạng của Tào Đông, gia tộc Raven tặng công ty này cho hắn.

- Hừ!!! Gia tộc Raven đúng là tệ hại mà. Bọn họ lấy công ty như vậy để đền đáp người cứu mạng mình, thật là quá đáng!

Tiểu Man hừ lạnh hai tiếng.

- Ha ha, gia tộc Raven chẳng có ý tốt gì, bọn họ muốn lôi kéo Tào Đông vào gia tộc nên mới cố ý dùng một ít thủ đoạn. Tuy vậy, thủ đoạn của Tào Đông càng tàn nhẫn hơn, vừa tiếp nhận công ty liền đuổi việc mấy tên ăn chơi rồi bắt đầu mở rộng Thiên Dực. Bọn họ trở nên nổi tiếng nhờ hai sự kiện, một là tạp phiến quảng cáo miễn phí, thứ hai là giáo trình tạp của Thiên Dực. Nhất là giáo trình Thiên Dực vừa tốn kém vừa rung động lòng người, nói thật lần đầu ta xem thì ta ngây cả người ra.

Hắn than tiếp:

- Sao hồi ta đi học thì không có ai làm ra giáo trình hay như vậy chứ? Nếu không thì ta chắc chắn học rất tốt.

Tiểu Man vốn chăm chú lắng nghe không khỏi trợn trắng hai mắt.

- Sau đó là lúc mà tập đoàn Trung Châu có hành động lớn. Ngươi nghĩ sao?

Hồ Tử hỏi.

- Nhận định thế nào vậy? Việc này thì có quan hệ gì với Tào Đông?

Tiểu Man tò mò.

- Đoạn quảng cáo đó là do Tào Đông làm. Bây giờ đoạn quảng cáo đó đã là tác phẩm kinh điển trong số các huyễn tạp quảng cáo, chấn động cả liên bang! Trong này còn có rât nhiều chuyện thú vị, nghe nói Tào Đông tự tay làm chỉ trong ba ngày. A, có thể làm đến mức chân thật như vậy, nếu như vẽ chân dung tiểu thư Đàm Vũ Mân thì chắc chắn rất hút hàng!

Hồ Tử vuốt hai chòm râu, nở nụ cười bỉ ổi trông đầy dâm ý.

Tiểu Man không chịu nổi vẻ mặt bỉ ổi này, cắt đứt ảo tưởng của hắn:

- Hắn có thể chế tạo chiến đấu huyễn tạp không?

- Chiến đấu huyễn tạp? Ta chưa từng nghe qua chuyện này

Hồ Tử sửng sốt lắc đầu.

Tiểu Man suy tư, đúng lúc này thì Vu Quả bỗng mở miệng:

- Tiểu Man, ngươi phát hiện ra điều gì sao?

Tiểu Man thấy hai người nhìn mình liền vội vàng kể lại chỗ kì lạ của Liệt Diễm Long tạp, rồi kí tự "C" trên tạp phiến, ngoài ra còn cả việc mình bị đuổi ra khỏi Thiên Dực.

- Chế tạp sư?

Vu Quả không khỏi cảm thấy khó hiểu.

- Chẳng lẽ còn tài giỏi hơn Hoa Sinh Đầu?

Hoa Sinh Đầu là một vị chế tạp sư trong tổ chức, Quất Tử và Khoa Đẩu của Tiểu Man đều do hắn chế tạo. Bởi vì kiểu tóc của hắn giống như đậu phộng nên mọi người đều gọi hắn là Hoa Sinh Đầu. Tạp phiến do hắn chế tạo rất được ưa chuộng, cũng là người mà ai cũng ra sức nịnh nọt. Tuy nhiên hắn lại rất thành thật khi đứng trước mặt nữ bạo long Tiểu Man.

Tiểu Man hơi do dự:

- Ta cảm thấy hắn có thể giỏi hơn Hoa Sinh Đầu.

- A!!!

Vu Quả và Hồ Tử đều giật mình. Quả thật có rất ít chế tạp sư nào được Tiểu Man đánh giá cao như vậy.

Vu Quả trầm ngâm:

- Nếu đúng là vậy thì cũng nên tạo quan hệ một chút.

Hồ Tử vừa nghe liền hiểu rõ:

- Được rồi, ta sẽ tìm hiểu xem có thể tạo quan hệ được không.

Gây dựng được mối quan hệ với chế tạp sư tài giỏi là một việc khá quan trọng. Dù trong tổ chức đã có chế tạp sư cao cấp nhưng quen thêm một người thì thêm một lựa chọn, đối với họ thì đây không phải là một chuyện xấu.

Dù vậy Vu Quả vẫn nhắc nhở:

- Chúng ta vẫn phải tập trung sức lực vào tập đoàn Trung Châu, đừng nên quá chú trọng vào chuyện này.

Tiểu Man nhu thuận nói:

- Đại ca Vu Quả an tâm, ta biết nặng nhẹ mà.

***

Khi tỉnh lại thì Trần Mộ phát hiện mình đang nằm trong một cái thùng thủy tinh. Trong thùng có chứa đầy chất lỏng màu xanh nhạt, toàn cơ thể được ngâm bên trong, chỉ có đầu lộ ra bên ngoài.

Hắn cười khổ.

Đúng là mình quá xem thường sợi lục tuyến đó! Hắn vốn tưởng rằng ở trạng thái liễm tức thì có thể rút sợi lục tuyến ra. Nó giống như là một vật sống, vừa chuyển động liền khiến các sợi phân bố khắp cơ thể mình động đậy theo. Muốn cậy mạnh rút nó ra thì chỉ là chuyện nằm mơ giữa ban ngày mà thôi, sợ rằng khi rút nó ra thì toàn cơ thể mình cũng bị xé nát.

Khi trạng thái liễm tức hết tác dụng, Trần Mộ còn chưa chịu tác dụng phụ của liễm tức pháp thì liền bị cơn đau đớn bao trùm rồi hôn mê.

Kiểm tra thân thể lại thì hắn giật mình phát hiện vết thương trên tay trái đã khép lại, nhanh thật.

Tô Lưu Triệt Nhu bước vào thì thấy Trần Mộ đã tỉnh, vừa vui vừa sợ nói:

- Ngươi tỉnh rồi!

- Ừ!

Trần Mộ gật gật đầu rồi cười:

- Cảm ơn ngươi đã cứu ta, nếu không thì ta gặp phiền toái rồi.

Tô Lưu Triệt Nhu bối rối:

- Ta chỉ xử lý miệng vết thương mà thôi, còn sợi lục tuyến trong cơ thể ngươi thì ta chưa có đầu mối nào.

Nàng day dứt nhìn Trần Mộ nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Hình như Tào Đông đã khôi phục lại như lúc bình thường, không biết sao nhưng nàng sợ khi thấy gương mặt băng lãnh của hắn.

Trần Mộ nói:

- Không sao, từ từ rồi cũng tìm ra.

Rồi hỏi tiếp:

- Giờ ta ra ngoài được không?

Tô Lưu Triệt Nhu kiểm tra cẩn thận cơ thể trần như nhộng của Trần Mộ một lúc, hắn không để ý rằng mặt mình thoáng đỏ ửng rồi biến mất. Một phút sau, Tô Lưu Triệt Nhu đứng dậy rồi nở nụ cười xinh xắn:

- Vết thương đã khép miệng, ngươi có thể đi được rồi.

Trần Mộ nghe vậy liền bò ra khỏi lồng thủy tinh, làm cho Tô Lưu Triệt Nhu vốn đang định mở lồng thủy tinh phải trợn cả mắt.

Kiểm tra thấy đồ đạc của mình còn đủ thì hắn mới an tâm. Hắn hồn nhiên mặc quần áo mà không để ý rằng còn có một người trong phòng. Tô Lưu Triệt Nhu muốn mở miệng nhắc nhưng chỉ nhìn thoáng qua liền đỏ mặt, vội vàng xoay người đi chỗ khác.

Đeo độ nghi rồi mặc quần áo vào, Trần Mộ lại trở về hình ảnh một thiếu niên bình thường.

Nhưng rốt cuộc thì nàng cũng không xem hắn như một thiếu niên bình thường. Người có thể lạnh lùng rạch cánh tay trái của mình ra thì sao bình thường được chứ? Không ai cảm nhận rõ chỗ bất phàm của thiếu niên Tào Đông này bằng nàng.

Nhìn nụ cười ngượng ngừng trước mắt, Tô Lưu Triệt Nhu không có cách nào gán ghép nó với vẻ mặt hờ hững vô tình lúc trước. Nàng có cảm giác mơ hồ là hắn đã trải qua sự thay đổi nào đó mà không muốn người khác biết, nhưng cái gì có thể làm hắn thay đổi kinh người đến vậy?

Trong lòng nàng, Trần Mộ càng thêm thần bí.

Đột nhiên, không biết nghĩ tới điều gì mà khuôn mặt trắng như tuyết của Tô Lưu Triệt Nhu ửng đỏ đến tận mang tai.

Nàng cắn cắn đôi môi đỏ mọng, cố gắng để bản thân tỉnh táo lại. Cuối cùng khi bước ra cửa thì nàng cũng khôi phục vẻ bình thường.

Mở cửa ra, Trần Mộ thấy Lộ Tiểu Như đang chơi đùa cùng cô bé.


/611

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status