Hất y phục đỏ lên, trên mặt kẻ địch bị nhiễm máu tươi, mặt của Hạ Như Phong lại không chút thay đổi, dường như chỉ biết giết chóc.
Lúc thăng cấp đến Đại Linh Sư, năng lực Nghịch Thiên Quyết trao cho nàng, đó chính là có được hai Linh Hải. Nhưng cho dù có hai Linh Hải, thì trong trận chiến lúc này cũng làm tiêu hao rất lớn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao các quốc gia luôn sở hữu thế lực mạnh nhất.
Một thế lực chỉ lấy cường giả hoặc thiên tài, mà quốc gia, mặc kệ là cấp bậc gì, đều có thể sắp xếp vào quân doanh.
Linh lực của tu luyện giả luôn có hạn, hắn giết được một người? Nhưng sao có thể giết được nhiều người như vậy? Nếu như linh lực tiêu hao hết, thì số phận chỉ có thể trở thành bị giết.
Nhưng mà quân lính này của Tần vương xem như là đội ngũ tinh anh, bên trong phần lớn mọi người đều là Đại Linh Sư, mà quân lính bình thường, nhiều nhất chỉ ở cấp bậc Linh Sư.
Nhưng Hạ Như Phong không giống như những người khác, nàng không chỉ có hai Linh Hải, mà còn một vị luyện dược sư, không thiếu nhất đó chính là đan dược khôi phục linh lực.
Giết chóc vẫn tiếp tục, trên mặt đất đầy thi thể, có thể hình thành một ngọn núi nhỏ.
Thời gian đã gần đến buổi chiều, mười Linh Vương chiến đấu với Vật Nhỏ đều ngã xuống một đoàn. Ngẩng đầu lên rống to một tiếng, Vật Nhỏ gia nhập chiến trường với Hạ Như Phong, vì có nó gia nhập, nên trận chiến này rốt cuộc cũng đến hồi kết...
"Chủ nhân." Vật Nhỏ vươn đầu lưỡi, liếm máu tươi trên mặt của nàng: "Chủ nhân không có việc gì chứ?"
Lắc đầu, Hạ Như Phong thở dốc một chút, các Thú mệt mỏi lần lượt ngồi xuống, đại chiến này, mặc kệ là linh lực hay là thể lực, chủ yếu đều đã tiêu hao đến cực điểm rồi.
Dù là với nghị lực kiên cường của Hạ Như Phong, đều mệt mỏi đến bất động.
Năm vạn người, cho dù là không phản kháng để cho ngươi giết, cũng đều có thể mệt chết ngươi, huống chi trong năm vạn này, phần lớn lại là Đại Linh Sư, nếu không phải trình độ đã tăng lên Đại Linh Sư cửu cấp, chỉ sợ thật sự khó có thể đối phó nổi.
Lỗ tai lặng yên khẽ động, Hạ Như Phong cảm nhận phía trước có người đang đến, khẽ nhíu mày, nói: "Các ngươi đều trở về thế giới Triệu Hồi Thư trước đi, nhất là ngươi Hỏa Nhi, nên hiểu được trận chiến vừa rồi, hy vọng sẽ hữu ích với ngươi."
Cho dù nhóm Thú không muốn rời khỏi nàng, nhưng vẫn nghe lời trở về thế giới Triệu Hồi Thư.
Ngay ở lúc Hạ Như Phong vừa thu hồi Triệu Hồi Thư, phía trước truyền đến một cơn gió, một lúc sau, lão giả áo bào xanh lam đột nhiên xuất hiện ở trong mắt, ông đã không còn tao nhã như trước, bước chân có vẻ có chút cấp bách.
Nhưng mà lúc ông nhìn thấy thi thể bị xếp thành núi nhỏ bên cạnh Hạ Như Phong, mới hoàn toàn trợn tròn mắt...
Thám tử của hoàng thất ẩn nấp ở trong Tần vương phủ, vụng trộm đến nói với ông Tần vương muốn ám sát Hạ Như Phong, biết việc này ông lập tức đứng dậy rời khỏi hoàng cung, tìm một lúc lâu mới tìm được nơi này.
Nhưng rõ ràng, dường như nàng cũng không cần mình hỗ trợ.
Hơn nữa, lấy một địch vạn? Nàng con mẹ nó cũng thật sự rất biến thái...
Ngay cả Phong Lạc lão nhân cho tới bây giờ vẫn tao nhã thong dong, nhìn thấy một màn kinh người này, cũng có một loại xúc động chửi ầm lên. Có thể tưởng tượng đến, Hạ Như Phong làm ra việc khiến cho người ta rung động mãnh liệt đến cỡ nào...
"Phong Lạc trưởng lão, ngài tới đây có việc gì thế?" Ngẩng đầu, Hạ Như Phong không ngờ người đến lại là Phong Lạc, hơi kinh ngạc, lập tức thu tâm trạng lại, nhàn nhạt hỏi.
Xấu hổ cười hai tiếng, bàn tay của Phong Lạc lão nhân ở sau lưng, đứng ở trên không, nói: "Ta đến đây chính là đi dạo, ừ, đúng vậy, là đi dạo..."
Nếu nàng không sao, việc này, cũng không định nói cho nàng biết.
Đi dạo?
Khóe miệng đột nhiên co rút, đi dạo sẽ đi đến đây sao? Có vẻ ở đây và hoàng cung cách một khoảng rất xa, thật không hổ là cường giả Linh Quân, vẫn không ra bài như bình thường.
"A, như vậy lão nhân ngài hãy từ từ đi dạo đi! Ta đi trước một bước." Dứt lời, đứng dậy, lúc nàng muốn rời đi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, dừng chân lại, nói: "Đúng rồi, việc ở đây, đã làm phiền trưởng lão rồi."
"Đâu có, đâu có." Vuốt râu hoa râm, Phong Lạc khôi phục lại dáng vẻ tao nhã thong dong kia.
Lúc này, Hạ Như Phong cũng không quay đầu lại mà rời khỏi nơi này, chỉ là nàng vẫn không trở về Hạ gia, cũng không về học viện, mà trực tiếp đi công hội luyện dược, mang hai lăm đan dược đưa cho An Đức Lâm.
Sau đó, mới đi về học viện Linh Phong.
Hạ gia, ở dưới sự trợ giúp của hoàng thất, đã có nhiều người muốn gia nhập, nơi đó giao cho Mộ Dung Thanh Nguyệt nên nàng rất yên tâm, còn nhiệm vụ chủ yếu của nàng, đó chính là tăng lên thực lực.
Với hỗ trợ của hoàng đế, nàng biết hoàng đế là muốn lôi kéo mình, nhưng nàng không chán ghét với phương thức lôi kéo của ông ta.
Cho nên, có người nguyện ý hỗ trợ, nàng cũng yên lặng tiếp nhận...
Ai ngờ, vừa mới vào học viện chưa được một lát, đã bị một người ngăn cản đường đi.
"Ngươi là Hạ Như Phong?"
Nam tử trước mặt có ngũ quan tuấn tú, nổi bật dưới y phục màu xanh lục, khiến cho hắn nhìn như tùng như trúc, thân hình thon dài, lưng thẳng tắp, duy chỉ có trong mắt kia đầy tơ máu, vẻ mặt sa sút.
"Là ta." Nhíu mày, Hạ Như Phong nhàn nhạt trả lời.
Đột nhiên nam tử nở nụ cười, nụ cười của hắn đầy hận ý vô cùng: "Được, tốt lắm, ta sẽ khiến ngươi đền mạng cho sư muội của ta."
"Sư muội của ngươi?"
"Ngươi sẽ không xa lạ với tên của nàng, nàng tên là... Thượng Quan Tình." Nói đến ba chữ này, vẻ mặt của nam tử hơi nhu hòa, có lẽ nhớ đến nhân nhi trong tim đã chết, lòng của hắn co rút mạnh mẽ, kiếm nắm trong tay cũng tăng thêm lực.
Cho dù Hạ Như Phong ưu tú hơn Thượng Quan Tình gấp trăm lần, nhưng Khánh Tùng yêu Thượng Quan Tình, sẽ không vì vậy mà thay lòng.
Hắn thầm nghĩ giết nữ nhân này, là báo thù cho sư muội của mình.
"Thượng Quan Tình, thì ra..." Hạ Như Phong bỗng hiểu ra, giờ mới hiểu được, vì sao hắn tranh chấp với mình.
"Ngươi chịu chết đi!" Kiếm chỉ về phía khuôn mặt tuyệt thế của thiếu nữ, vẻ mặt của hắn lạnh lùng, hai mắt kia đầy tơ máu, lộ ra tia khát máu, kiếm phong không lưu tình đâm về phía đối phương.
"Kia không phải là Khánh Tùng bài danh thứ mười một trong bảng Tinh Anh sao?"
Ở đây có một nhóm người đang vây xem, một người trong đó thấy thế, kinh ngạc hô to một tiếng.
"Cái gì, ngươi nói hắn là thành viên trong bảng Tinh Anh? Người trong Tinh Anh Đường, luôn thần long thấy đầu không thấy đuôi, sao lại xuất hiện ở đây."
Mọi người đều tỏ vẻ không tin.
Người nọ có chút xấu hổ, suy nghĩ nửa ngày, nhưng vẫn còn nói: "Thật sự, tám năm trước, ta và Khánh Tùng cùng nhau vào học viện, còn từng ở trong một lớp, nhưng hắn sớm vào Tinh Anh Đường, mà ta lại..."
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của người nọ nhất thời ngừng lại, hiển nhiên là xấu hổ tiếp tục nói tiếp.
Mọi người lúc này mới nhớ đến, người này tuy là thành viên của Phong Vân Đường, lại ở học viện ngây người suốt tám năm, ở học viện nhiều lão sư từng trải như thế, nhưng tự mình tạo ra điều kiện duy nhất chính là không đột phá đến Linh Tướng, hắn quả thật đủ dọa người.
Vốn hắn có tư chất ngu dốt như vậy, sẽ bị học viện cưỡng chế thôi học, nhưng hắn có quan hệ ở bên trong, cho nên mới vẫn ngây ngốc ở trong Phong Vân Đường.
Mà thành viên trong Tinh Anh Đường rất ít đi lại trong học viện, nếu không phải ở trong Huyết Linh Giới tu luyện, thì là xuất môn rèn luyện, trừ phi là lão nhân trong học viện như người nọ nói vừa rồi, đoán chừng rất ít người có thể biết thành viên Tinh Anh.
"Linh Tướng tứ cấp..." Miệng hít vào khí lạnh, Hạ Như Phong không ngừng tránh né kiếm phong đánh tới.
Mị ảnh Tiên Tung tầng thứ nhất, Lăng Ba Vi Bộ, bị nàng thi triển đến mức tận cùng, dù là như thế, vẫn không thể tránh né toàn bộ kiếm phong, máu tươi nhiễm cả kiếm và áo bào đỏ, khiến cho áo bào đỏ càng xinh đẹp rực rỡ.
Đúng lúc này, trong một gian phòng, ngũ trưởng lão Ung Dung Hoa cao quý, bỗng nhiên quay đầu nhìn ngọn núi phía không xa chỗ này, kinh ngạc nói: "Tứ ca, dường như lão lục bế quan đi ra rồi, lần này tiểu gia hỏa kia có thể rất thê thảm, nhưng mà, hơi thở của lão lục vẫn không thay đổi, có lẽ chưa hoàn thành đột phá..."
"Ha ha, xú nha đầu chết tiệt, ta cho ngươi hại chết biểu muội của ta, ha ha... Yên tâm đi, tạm thời ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy, ta sẽ từ từ tra tấn ngươi đến chết."
Kiếm phong lướt qua khuôn mặt của Hạ Như Phong, cứa vào gương mặt tuyệt mỹ kia, máu tươi phun ra, bay trong không trung, chậm rãi rơi xuống mặt đất.
Cho dù Hạ Như Phong đã đến Đại Linh Sư cửu cấp, những vẫn một trời một vực với Linh Tướng tứ cấp.
Nếu Khánh Tùng muốn giết chết Hạ Như Phong, cũng thoải mái dễ dàng, nhưng dường như hắn nổi lên hưởng thụ không khí mèo vờn chuột, vẫn chưa phải một chiêu giết chết, mà là muốn từ từ tra tấn, làm cho nàng chấn kinh sợ hãi chết đi.
Nhưng vẻ mặt của Hạ Như Phong vẫn bình tĩnh như cũ, dường như căn bản không nhận thấy tử vong đang buông xuống.
"Vì sao... Vì sao ta không thể trốn công kích của Linh Tướng tứ cấp?" Hạ Như Phong gắt gao cắn môi, tốc độ tăng lên đến cực hạn, trình độ loáng thoáng vượt qua Lăng Ba Vi Bộ nên có.
Nàng biết, nếu mình liều mạng khẳng định không phải đối thủ của Linh Tướng tứ cấp, như vậy chỉ có thể liều mạng so tốc độ.
Nhưng đối phương không chỉ cấp bậc xa hơn mình, lại là một Linh Sư hệ Phong, tốc độ không kém chút nào.
Không cần trong giây lát, Hạ Như Phong đã chật vật đến cực điểm, máu tươi đầm đìa đặc biệt khiếp người, nàng có tâm muốn triệu hồi nhóm Thú ra, đáng tiếc, cho dù thời gian nàng Triệu Hồi Thú ngắn hơn người thường, những vẫn cần thời gian nhất định.
Với tốc độ của hắn, trước khi mình Triệu Hồi Thú ra thì hoàn toàn có thể lấy được tính mạng của mình.
Nàng không dám mạo hiểm như vậy, cũng sẽ không mạo hiểm như thế...
"Ha ha." Có lẽ là chơi đã đủ, Khánh Tùng cụp mắt, trong mắt lộ ra tia khát máu: "Được rồi, trò chơi đã kết thúc, đây cũng là lúc ta đưa ngươi đi gặp biểu muội, kiếp sau, ngươi trăm ngàn đừng đi đắc tội với người không nên đắc tội."
Giơ kiếm trong tay lên, tỏa ra tia sáng lạnh lẽo, đâm về phía ngực của Hạ Như Phong.
Tâm chợt co rút nhanh, nàng rất nhanh tránh sang bên cạnh, nhưng kiếm kia vẫn đâm vào bả vai, "Xuy" một tiếng, âm thanh vũ khí đâm vào người, thanh thúy dễ nghe.
"Vèo."
Không ngờ nàng có thể tránh thoát một kích trí mạng kia, Khánh Tùng khẽ kinh ngạc, dùng sức rút thanh kiếm ra, máu tươi phun ra, từng giọt rơi xuống mặt đất, như hoa hồng nở rộ xinh đẹp.
Ôm bả vai bị thương, khuôn mặt của Hạ Như Phong tái nhợt, bước chân có chút lảo đảo, nàng lấy ra một viên đan dược đưa vào miệng, trong nháy mắt, có thể thấy được miệng vết thương bị thương ở trong mắt thường khôi phục rất nhanh.
"Đan dược chữa thương?" Sửng sốt một chút, trong mắt Khánh Tùng ngoài thù hận ra thì còn thêm một phần tham lam: "Thứ tốt thế này, cho ngươi rất lãng phí, sau khi ngươi chết, tất cả của ngươi sẽ là của ta."
Sát ý quanh người quá nặng, Khánh Tùng cầm kiếm trong tay, tốc độ của hắn cũng phát huy đến cực hạn, nhanh hơn vừa rồi mấy phần.
Hắn quyết định, lần này nhất định phải giết thiếu nữ này ở dưới kiếm của mình.
Ngay lúc quan trọng này, một bóng đen bay tới bên cạnh, chắn trước mặt Hạ Như Phong, ở trong nháy mắt Hạ Như Phong trông thấy trên gương mặt anh tuấn của nam tử da màu đồng đầy vẻ kiên quyết.
"Phốc."
Kiếm hung hăng đâm vào trong ngực của hắn, tay Cổ Phi ôm kiếm, lùi về sau mấy bước, máu tươi của hắn bắn ra tung tóe, đâm đỏ mắt của Hạ Như Phong.
"Cổ... Cổ huynh, ngươi đây là..."
Hạ Như Phong nhìn khuôn mặt nam tử trong nháy mắt mất đi huyết sắc, trái tim cũng mạnh mẽ run rẩy.
Lúc thăng cấp đến Đại Linh Sư, năng lực Nghịch Thiên Quyết trao cho nàng, đó chính là có được hai Linh Hải. Nhưng cho dù có hai Linh Hải, thì trong trận chiến lúc này cũng làm tiêu hao rất lớn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao các quốc gia luôn sở hữu thế lực mạnh nhất.
Một thế lực chỉ lấy cường giả hoặc thiên tài, mà quốc gia, mặc kệ là cấp bậc gì, đều có thể sắp xếp vào quân doanh.
Linh lực của tu luyện giả luôn có hạn, hắn giết được một người? Nhưng sao có thể giết được nhiều người như vậy? Nếu như linh lực tiêu hao hết, thì số phận chỉ có thể trở thành bị giết.
Nhưng mà quân lính này của Tần vương xem như là đội ngũ tinh anh, bên trong phần lớn mọi người đều là Đại Linh Sư, mà quân lính bình thường, nhiều nhất chỉ ở cấp bậc Linh Sư.
Nhưng Hạ Như Phong không giống như những người khác, nàng không chỉ có hai Linh Hải, mà còn một vị luyện dược sư, không thiếu nhất đó chính là đan dược khôi phục linh lực.
Giết chóc vẫn tiếp tục, trên mặt đất đầy thi thể, có thể hình thành một ngọn núi nhỏ.
Thời gian đã gần đến buổi chiều, mười Linh Vương chiến đấu với Vật Nhỏ đều ngã xuống một đoàn. Ngẩng đầu lên rống to một tiếng, Vật Nhỏ gia nhập chiến trường với Hạ Như Phong, vì có nó gia nhập, nên trận chiến này rốt cuộc cũng đến hồi kết...
"Chủ nhân." Vật Nhỏ vươn đầu lưỡi, liếm máu tươi trên mặt của nàng: "Chủ nhân không có việc gì chứ?"
Lắc đầu, Hạ Như Phong thở dốc một chút, các Thú mệt mỏi lần lượt ngồi xuống, đại chiến này, mặc kệ là linh lực hay là thể lực, chủ yếu đều đã tiêu hao đến cực điểm rồi.
Dù là với nghị lực kiên cường của Hạ Như Phong, đều mệt mỏi đến bất động.
Năm vạn người, cho dù là không phản kháng để cho ngươi giết, cũng đều có thể mệt chết ngươi, huống chi trong năm vạn này, phần lớn lại là Đại Linh Sư, nếu không phải trình độ đã tăng lên Đại Linh Sư cửu cấp, chỉ sợ thật sự khó có thể đối phó nổi.
Lỗ tai lặng yên khẽ động, Hạ Như Phong cảm nhận phía trước có người đang đến, khẽ nhíu mày, nói: "Các ngươi đều trở về thế giới Triệu Hồi Thư trước đi, nhất là ngươi Hỏa Nhi, nên hiểu được trận chiến vừa rồi, hy vọng sẽ hữu ích với ngươi."
Cho dù nhóm Thú không muốn rời khỏi nàng, nhưng vẫn nghe lời trở về thế giới Triệu Hồi Thư.
Ngay ở lúc Hạ Như Phong vừa thu hồi Triệu Hồi Thư, phía trước truyền đến một cơn gió, một lúc sau, lão giả áo bào xanh lam đột nhiên xuất hiện ở trong mắt, ông đã không còn tao nhã như trước, bước chân có vẻ có chút cấp bách.
Nhưng mà lúc ông nhìn thấy thi thể bị xếp thành núi nhỏ bên cạnh Hạ Như Phong, mới hoàn toàn trợn tròn mắt...
Thám tử của hoàng thất ẩn nấp ở trong Tần vương phủ, vụng trộm đến nói với ông Tần vương muốn ám sát Hạ Như Phong, biết việc này ông lập tức đứng dậy rời khỏi hoàng cung, tìm một lúc lâu mới tìm được nơi này.
Nhưng rõ ràng, dường như nàng cũng không cần mình hỗ trợ.
Hơn nữa, lấy một địch vạn? Nàng con mẹ nó cũng thật sự rất biến thái...
Ngay cả Phong Lạc lão nhân cho tới bây giờ vẫn tao nhã thong dong, nhìn thấy một màn kinh người này, cũng có một loại xúc động chửi ầm lên. Có thể tưởng tượng đến, Hạ Như Phong làm ra việc khiến cho người ta rung động mãnh liệt đến cỡ nào...
"Phong Lạc trưởng lão, ngài tới đây có việc gì thế?" Ngẩng đầu, Hạ Như Phong không ngờ người đến lại là Phong Lạc, hơi kinh ngạc, lập tức thu tâm trạng lại, nhàn nhạt hỏi.
Xấu hổ cười hai tiếng, bàn tay của Phong Lạc lão nhân ở sau lưng, đứng ở trên không, nói: "Ta đến đây chính là đi dạo, ừ, đúng vậy, là đi dạo..."
Nếu nàng không sao, việc này, cũng không định nói cho nàng biết.
Đi dạo?
Khóe miệng đột nhiên co rút, đi dạo sẽ đi đến đây sao? Có vẻ ở đây và hoàng cung cách một khoảng rất xa, thật không hổ là cường giả Linh Quân, vẫn không ra bài như bình thường.
"A, như vậy lão nhân ngài hãy từ từ đi dạo đi! Ta đi trước một bước." Dứt lời, đứng dậy, lúc nàng muốn rời đi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, dừng chân lại, nói: "Đúng rồi, việc ở đây, đã làm phiền trưởng lão rồi."
"Đâu có, đâu có." Vuốt râu hoa râm, Phong Lạc khôi phục lại dáng vẻ tao nhã thong dong kia.
Lúc này, Hạ Như Phong cũng không quay đầu lại mà rời khỏi nơi này, chỉ là nàng vẫn không trở về Hạ gia, cũng không về học viện, mà trực tiếp đi công hội luyện dược, mang hai lăm đan dược đưa cho An Đức Lâm.
Sau đó, mới đi về học viện Linh Phong.
Hạ gia, ở dưới sự trợ giúp của hoàng thất, đã có nhiều người muốn gia nhập, nơi đó giao cho Mộ Dung Thanh Nguyệt nên nàng rất yên tâm, còn nhiệm vụ chủ yếu của nàng, đó chính là tăng lên thực lực.
Với hỗ trợ của hoàng đế, nàng biết hoàng đế là muốn lôi kéo mình, nhưng nàng không chán ghét với phương thức lôi kéo của ông ta.
Cho nên, có người nguyện ý hỗ trợ, nàng cũng yên lặng tiếp nhận...
Ai ngờ, vừa mới vào học viện chưa được một lát, đã bị một người ngăn cản đường đi.
"Ngươi là Hạ Như Phong?"
Nam tử trước mặt có ngũ quan tuấn tú, nổi bật dưới y phục màu xanh lục, khiến cho hắn nhìn như tùng như trúc, thân hình thon dài, lưng thẳng tắp, duy chỉ có trong mắt kia đầy tơ máu, vẻ mặt sa sút.
"Là ta." Nhíu mày, Hạ Như Phong nhàn nhạt trả lời.
Đột nhiên nam tử nở nụ cười, nụ cười của hắn đầy hận ý vô cùng: "Được, tốt lắm, ta sẽ khiến ngươi đền mạng cho sư muội của ta."
"Sư muội của ngươi?"
"Ngươi sẽ không xa lạ với tên của nàng, nàng tên là... Thượng Quan Tình." Nói đến ba chữ này, vẻ mặt của nam tử hơi nhu hòa, có lẽ nhớ đến nhân nhi trong tim đã chết, lòng của hắn co rút mạnh mẽ, kiếm nắm trong tay cũng tăng thêm lực.
Cho dù Hạ Như Phong ưu tú hơn Thượng Quan Tình gấp trăm lần, nhưng Khánh Tùng yêu Thượng Quan Tình, sẽ không vì vậy mà thay lòng.
Hắn thầm nghĩ giết nữ nhân này, là báo thù cho sư muội của mình.
"Thượng Quan Tình, thì ra..." Hạ Như Phong bỗng hiểu ra, giờ mới hiểu được, vì sao hắn tranh chấp với mình.
"Ngươi chịu chết đi!" Kiếm chỉ về phía khuôn mặt tuyệt thế của thiếu nữ, vẻ mặt của hắn lạnh lùng, hai mắt kia đầy tơ máu, lộ ra tia khát máu, kiếm phong không lưu tình đâm về phía đối phương.
"Kia không phải là Khánh Tùng bài danh thứ mười một trong bảng Tinh Anh sao?"
Ở đây có một nhóm người đang vây xem, một người trong đó thấy thế, kinh ngạc hô to một tiếng.
"Cái gì, ngươi nói hắn là thành viên trong bảng Tinh Anh? Người trong Tinh Anh Đường, luôn thần long thấy đầu không thấy đuôi, sao lại xuất hiện ở đây."
Mọi người đều tỏ vẻ không tin.
Người nọ có chút xấu hổ, suy nghĩ nửa ngày, nhưng vẫn còn nói: "Thật sự, tám năm trước, ta và Khánh Tùng cùng nhau vào học viện, còn từng ở trong một lớp, nhưng hắn sớm vào Tinh Anh Đường, mà ta lại..."
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của người nọ nhất thời ngừng lại, hiển nhiên là xấu hổ tiếp tục nói tiếp.
Mọi người lúc này mới nhớ đến, người này tuy là thành viên của Phong Vân Đường, lại ở học viện ngây người suốt tám năm, ở học viện nhiều lão sư từng trải như thế, nhưng tự mình tạo ra điều kiện duy nhất chính là không đột phá đến Linh Tướng, hắn quả thật đủ dọa người.
Vốn hắn có tư chất ngu dốt như vậy, sẽ bị học viện cưỡng chế thôi học, nhưng hắn có quan hệ ở bên trong, cho nên mới vẫn ngây ngốc ở trong Phong Vân Đường.
Mà thành viên trong Tinh Anh Đường rất ít đi lại trong học viện, nếu không phải ở trong Huyết Linh Giới tu luyện, thì là xuất môn rèn luyện, trừ phi là lão nhân trong học viện như người nọ nói vừa rồi, đoán chừng rất ít người có thể biết thành viên Tinh Anh.
"Linh Tướng tứ cấp..." Miệng hít vào khí lạnh, Hạ Như Phong không ngừng tránh né kiếm phong đánh tới.
Mị ảnh Tiên Tung tầng thứ nhất, Lăng Ba Vi Bộ, bị nàng thi triển đến mức tận cùng, dù là như thế, vẫn không thể tránh né toàn bộ kiếm phong, máu tươi nhiễm cả kiếm và áo bào đỏ, khiến cho áo bào đỏ càng xinh đẹp rực rỡ.
Đúng lúc này, trong một gian phòng, ngũ trưởng lão Ung Dung Hoa cao quý, bỗng nhiên quay đầu nhìn ngọn núi phía không xa chỗ này, kinh ngạc nói: "Tứ ca, dường như lão lục bế quan đi ra rồi, lần này tiểu gia hỏa kia có thể rất thê thảm, nhưng mà, hơi thở của lão lục vẫn không thay đổi, có lẽ chưa hoàn thành đột phá..."
"Ha ha, xú nha đầu chết tiệt, ta cho ngươi hại chết biểu muội của ta, ha ha... Yên tâm đi, tạm thời ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy, ta sẽ từ từ tra tấn ngươi đến chết."
Kiếm phong lướt qua khuôn mặt của Hạ Như Phong, cứa vào gương mặt tuyệt mỹ kia, máu tươi phun ra, bay trong không trung, chậm rãi rơi xuống mặt đất.
Cho dù Hạ Như Phong đã đến Đại Linh Sư cửu cấp, những vẫn một trời một vực với Linh Tướng tứ cấp.
Nếu Khánh Tùng muốn giết chết Hạ Như Phong, cũng thoải mái dễ dàng, nhưng dường như hắn nổi lên hưởng thụ không khí mèo vờn chuột, vẫn chưa phải một chiêu giết chết, mà là muốn từ từ tra tấn, làm cho nàng chấn kinh sợ hãi chết đi.
Nhưng vẻ mặt của Hạ Như Phong vẫn bình tĩnh như cũ, dường như căn bản không nhận thấy tử vong đang buông xuống.
"Vì sao... Vì sao ta không thể trốn công kích của Linh Tướng tứ cấp?" Hạ Như Phong gắt gao cắn môi, tốc độ tăng lên đến cực hạn, trình độ loáng thoáng vượt qua Lăng Ba Vi Bộ nên có.
Nàng biết, nếu mình liều mạng khẳng định không phải đối thủ của Linh Tướng tứ cấp, như vậy chỉ có thể liều mạng so tốc độ.
Nhưng đối phương không chỉ cấp bậc xa hơn mình, lại là một Linh Sư hệ Phong, tốc độ không kém chút nào.
Không cần trong giây lát, Hạ Như Phong đã chật vật đến cực điểm, máu tươi đầm đìa đặc biệt khiếp người, nàng có tâm muốn triệu hồi nhóm Thú ra, đáng tiếc, cho dù thời gian nàng Triệu Hồi Thú ngắn hơn người thường, những vẫn cần thời gian nhất định.
Với tốc độ của hắn, trước khi mình Triệu Hồi Thú ra thì hoàn toàn có thể lấy được tính mạng của mình.
Nàng không dám mạo hiểm như vậy, cũng sẽ không mạo hiểm như thế...
"Ha ha." Có lẽ là chơi đã đủ, Khánh Tùng cụp mắt, trong mắt lộ ra tia khát máu: "Được rồi, trò chơi đã kết thúc, đây cũng là lúc ta đưa ngươi đi gặp biểu muội, kiếp sau, ngươi trăm ngàn đừng đi đắc tội với người không nên đắc tội."
Giơ kiếm trong tay lên, tỏa ra tia sáng lạnh lẽo, đâm về phía ngực của Hạ Như Phong.
Tâm chợt co rút nhanh, nàng rất nhanh tránh sang bên cạnh, nhưng kiếm kia vẫn đâm vào bả vai, "Xuy" một tiếng, âm thanh vũ khí đâm vào người, thanh thúy dễ nghe.
"Vèo."
Không ngờ nàng có thể tránh thoát một kích trí mạng kia, Khánh Tùng khẽ kinh ngạc, dùng sức rút thanh kiếm ra, máu tươi phun ra, từng giọt rơi xuống mặt đất, như hoa hồng nở rộ xinh đẹp.
Ôm bả vai bị thương, khuôn mặt của Hạ Như Phong tái nhợt, bước chân có chút lảo đảo, nàng lấy ra một viên đan dược đưa vào miệng, trong nháy mắt, có thể thấy được miệng vết thương bị thương ở trong mắt thường khôi phục rất nhanh.
"Đan dược chữa thương?" Sửng sốt một chút, trong mắt Khánh Tùng ngoài thù hận ra thì còn thêm một phần tham lam: "Thứ tốt thế này, cho ngươi rất lãng phí, sau khi ngươi chết, tất cả của ngươi sẽ là của ta."
Sát ý quanh người quá nặng, Khánh Tùng cầm kiếm trong tay, tốc độ của hắn cũng phát huy đến cực hạn, nhanh hơn vừa rồi mấy phần.
Hắn quyết định, lần này nhất định phải giết thiếu nữ này ở dưới kiếm của mình.
Ngay lúc quan trọng này, một bóng đen bay tới bên cạnh, chắn trước mặt Hạ Như Phong, ở trong nháy mắt Hạ Như Phong trông thấy trên gương mặt anh tuấn của nam tử da màu đồng đầy vẻ kiên quyết.
"Phốc."
Kiếm hung hăng đâm vào trong ngực của hắn, tay Cổ Phi ôm kiếm, lùi về sau mấy bước, máu tươi của hắn bắn ra tung tóe, đâm đỏ mắt của Hạ Như Phong.
"Cổ... Cổ huynh, ngươi đây là..."
Hạ Như Phong nhìn khuôn mặt nam tử trong nháy mắt mất đi huyết sắc, trái tim cũng mạnh mẽ run rẩy.
/379
|