Tà Phượng Nghịch Thiên

Q.1 - Chương 151 - Cầu kiến Như Phong đại nhân.

/379


"Ai?" Vân phu nhân đột nhiên kinh hoảng, trên đầu lại bất giác toát ra mồ hôi lạnh, cắn chặt răng, nhưng bà vẫn nhấc chân chạy ra ngoài rất nhanh.

Ngoài cửa, Hạ Lâm Lạc phụ lưng mà trạm, tay áo khẽ bay, nhìn khuôn mặt già nua kia, lúc này có thể nói là vẻ mặt toả sáng, tinh thần hưng phấn, khuôn mặt lại nở nụ cười sảng khoái.

"Đại Bằng, Tiểu Kim, hai ngươi coi chừng cửa, một con ruồi cũng không cho phép bay ra ngoài."

Thiếu nữ bên cạnh Hạ Lâm Lạc đẹp tuyệt trần, y phục đỏ như máu, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng trong mắt lộ ra tia tàn nhẫn và quyết đoán, làm cho người ta thấy kinh sợ.

"Cô cô."

Hai tiếng rống to vang lên, Đại Bằng và Tiểu Kim bay lên trên trời, ánh mắt màu vàng lạnh lùng nhìn người trên mặt đất.

Trong đại môn Vân gia, đoàn người rất nhanh đi ra ngoài, dẫn đầu là phu nhân Vân gia, phía sau là người gia tộc Vân gia đi theo, cuối cùng đi ra mới là đệ tử của Vân gia.

Những đệ tử của Vân gia kia hiển nhiên không biết tai hoạ ập xuống, từng người chen ra bên ngoài, bọn họ thật muốn nhìn một chút, là ai có lá gan lớn như thế, dám ở ngoài Vân gia kêu gào.

"Để cho Vân Thương Nhiên, Vân Khải Lâm, Vân Tư Quỳnh và mấy lão cẩu kia, cút ra đây cho ta." Hạ Như Phong bước lên, khóe miệng cong lên một chút lãnh ý, nàng vẫn không thể quên, lúc trước mấy người này đuổi giết mình.

"Thì ra là ngươi cẩu tạp chủng này, không ngờ ngươi vẫn còn chưa chết."

Trong đám người, một vị thiếu nữ y phục hồng đi ra, nàng nâng cằm cao ngạo lên, ánh mắt có chút khinh thường, lướt qua khuôn mặt của Hạ Như Phong: "Hừ, mối thù trước kia, ta sẽ từ từ trả lại cho ngươi, cẩu tạp chủng."

Vân Lan vĩnh viễn không thể quên, lúc trước chính thiếu nữ này, chỉ dùng một chiêu, đã đập nát thân phận thiên tài mình kiêu ngạo. Chính thiếu nữ này, để cho bản thân một năm này, hàng đêm có ác mộng quấy rầy.

Dù Vân Lâm trở thành phế vật, vầng sáng thiên tài rơi xuống đầu mình, vậy thì thế nào?

Lần đả kích đó, sao nàng có thể quên được?

Trừ phi Hạ Như Phong chết, trừ phi nàng chết, đoạn sỉ nhục kia, mới có thể từ trên người của nàng biến mất...

"Im miệng, biểu muội không phải là người ngươi có thể sỉ nhục như thế?" Hạ Ngân Nguyệt không đợi Hạ Như Phong mở miệng, cơ thể rất nhanh bay về phía Vân Lan, nâng tay lên, đánh thật mạnh vào hai má của nàng.

"Bốp!"

Tiếng tát tay thanh thúy truyền lại ở dưới bầu trời trong lành, Vân Lan kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía khuôn mặt ôn nhu kia, không tự chủ được, cả người nàng đều run rẩy.

"Ngươi... Ngươi..."

Sao có thể, làm sao có thể như vậy?

Thiếu nữ này vào một năm trước còn bị mình đánh bại, lúc này, lại làm cho nàng có một loại cảm giác không thể địch nổi.

"Vân Lan, ta từng suýt chút nữa chết ở dưới roi của ngươi, bây giờ là lúc đòi lại ngươi từng chút một." Nói xong, Hạ Ngân Nguyệt mới xoay người, mặt quay về phía Hạ Như Phong nói: "Biểu muội, có thể giao Vân Lan cho ta xử lý được không?"

Sờ mũi, Hạ Như Phong thản nhiên gật đầu, hai mắt không chứa độ ấm, lướt qua trên người mọi người Vân gia: "Như thế nào, Vân Thương Nhiên, Vân Khải Lâm, Vân Tư Quỳnh, ngay cả dũng khí đi ra gặp ta các ngươi cũng không có sao?"

"Ha ha, ai nói chúng ta nhát gan?"

Một tiếng cười lớn từ trong viện truyền ra, sau đó, mấy người bước chân ra, đi ở phía trước, là một lão giả áo lục, vẻ mặt có chút u ám, mà người lên tiếng vừa rồi, chính là ông ta.



Hạ Như Phong nhận ra, người đó chính là một trong những người từng tham gia đuổi giết nàng, Vân Thương Nhiên là Đại Linh Sư thất cấp, ở Vân gia, trừ Vân Lâm và Vân Thiên, ông ta là người có địa vị nhất.

"Tiểu nha đầu Hạ gia, nếu một năm trước, Vân Thương Nhiên ta có thể truy đuổi ngươi chạy trốn, như vậy một năm sau, ta vẫn có thể như cũ." Dừng bước chân lại, một đầu tóc hoa râm của Vân Thương Nhiên lướt nhẹ ở trong gió, trong đôi mắt kia đầy khinh thường sâu sắc.

Một năm mà thôi, ông không thừa nhận là Hạ Như Phong có bao nhiêu thành tựu, dù sao, thời gian quá ngắn, thời gian ngắn như thế, nàng có thể làm được cái gì chứ?

Nếu như nàng trốn mấy mười năm, nói không chừng, sẽ tạo cho Vân gia một ít phiền phức.

Đáng tiếc, nàng vẫn còn rất trẻ, thiếu kiên nhẫn, tự cho là thực lực đã đủ nên trở lại, nhưng nàng cũng không nghĩ, Vân gia há lại để nàng động chạm?

Nhưng mà, để cho Vân Thương Nhiên không hiểu là, vì sao Hạ Lâm Lạc lại xuất hiện vào lúc này, không phải ông ta nên tránh ở Hạ gia, chống đỡ công kích của Vân gia sao? Chẳng lẽ Hạ gia bị hủy, nên ông ta mới đến đây báo thù?

Ừ, rất có khả năng này...

"Hỏa Nhi, đưa ba bọn họ đi, những người khác đều giết hết, một người cũng không tha."

Ngay ở lúc Vân Thương Nhiên suy nghĩ vẩn vơ, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, bỗng nhiên truyền vào lỗ tai của ông, ngay lúc ông sửng sốt, một bóng dáng màu đỏ từ phía sau thiếu nữ bay ra, đột nhiên đánh về phía Vân Thương Nhiên.

"A!" Vân Thương Nhiên căn bản không thể phản kháng, đã bị Hỏa Nhi xách lên trên tay, không khỏi hoảng sợ hét to một tiếng.

"Đại trưởng lão!" Vân phu nhân đột nhiên kinh hoảng, bước chân thật cẩn thận lui về phía sau, muốn nhân cơ hội chạy khỏi nơi này.

Đại Bằng phụ trách giám thị rất nhanh phát hiện hành động của bà, ngửa đầu kêu to một tiếng, đáp xuống, móng vuốt như lưỡi dao sắc bén, cào vào trong ngực Vân phu nhân, lồng ngực của đối phương trực tiếp bị rách toang ra.

Vân Thương Nhiên, Vân Khải Lâm, Vân Tư Quỳnh ba người chạy trốn vây bắt, rất nhanh bị đưa đến trước mặt Hạ Như Phong.

"Ha ha, thật lâu rồi lão tử không sảng khoái như vậy." Hạ Lâm Lạc sang sảng cười lớn hai tiếng, cầm vũ khí nhảy vào vòng vây Vân gia, những người này không phải Đại Linh Sư, sao chống lại ông chém giết? Căn bản không địch lại một chiêu của ông.

"Hạ gia gia, ta đến giúp người." Khuôn mặt quyến rũ của Cốc Mị Nhi nở nụ cười an ủi mang theo một tia lạnh lẽo, cũng trực tiếp đi vào giết, nàng đã tấn chức thành Đại Linh Sư, những người đó, sao có thể là đối thủ của nàng?

Hôm nay, bọn họ, tất phải huyết tẩy hai nhà Hỏa Vân.

"Ngươi nói, ngươi từng truy đuổi ta chạy trốn khắp nơi, bây giờ, vẫn có thể như cũ sao?" Cúi mắt, Hạ Như Phong nhìn lão giả mặt rỗ phía trên mặt đất, khóe miệng cong lên cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười kia không chạm đến đáy mắt, trong mắt màu đen không chứa độ ấm.

Giờ phút này Vân Thương Nhiên thật sự sợ hãi, cơ thể di chuyển về phía sau vài bước, sợ hãi nhìn chằm chằm khuôn mặt trẻ con của Hạ Như Phong trước mắt: "Ngươi... Ngươi không thể tổn thương ta, bằng không, Vân Tiêu Phái sẽ không bỏ qua cho các ngươi, Tổ trưởng lão bọn họ đã đến Hạ gia các ngươi, ha ha, Hạ gia các ngươi xong đời, xong đời rồi..."

"Ngươi nói Vân Tiêu Phái?" Nhún vai, vẻ mặt của Hạ Như Phong thoạt nhìn rất là bất đắc dĩ: "Ngượng ngùng, những người Vân tiêu phái đó, không cẩn thận đã bị chúng ta đùa giỡn xong rồi, về phần Tổ trưởng lão kia, cũng bị người của ta đùa chết rồi."

"Cái gì?" Trong lòng run lên, Vân Thương Nhiên không khống chế được quát: "Không thể nào, ngươi đang nói dối!"

"Nói dối?" Khinh thường cười, Hạ Như Phong châm chọc cong môi lên: "Ngươi cho rằng, cần thiết sao? Sao, bây giờ đã biết sợ hãi sao? Lúc trước, mấy người các ngươi hợp lực chặn đường của ta, có nghĩ tới sẽ có một ngày như này không?"

Liều mạng lắc đầu, Vân Thương Nhiên vẫn còn khiếp sợ ở lúc Hạ Như Phong nói chuyện.

Tổ trưởng lão đã chết, Vân Tiêu Phái toàn quân bị diệt, sao có thể... Này sao có thể chứ...

"Đại trưởng lão." Lão giả áo trắng đau lòng một tiếng, ở lúc ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiên định, mang theo lựa chọn coi thường cái chết: "Muốn chém muốn giết, tự nhiên muốn làm gì cũng được, cho dù cho ta một lần cơ hội nữa, ta cũng sẽ lựa chọn như thế, bởi vì ngươi rất nguy hiểm, nguy hiểm đến có thể để ta bất chấp, cũng phải loại bỏ ngươi."



"Ha ha, Vân Khải Lâm, ngươi nói rất đúng, được rồi, nếu các ngươi chỉ đuổi giết ta, nói không chừng, ta sẽ cho các ngươi thoải mái, nhưng mà, Vân gia và đồng sự lại dám vây đánh Hạ gia ta gần một năm, trong một năm, bao nhiêu người Hạ gia chết ở trên tay các ngươi? Các ngươi thân là lực lượng chính của Vân gia, muốn chết, quả thật là rất đơn giản."

Nghe thấy lời nói của Hạ Như Phong, Hạ Lâm Lạc không tự chủ được trên tay dừng chém giết.

Có lẽ là nghĩ đến những người đó vì bảo vệ Hạ gia mà chết, Hạ Lâm Lạc rơi nước mắt, ngửa đầu thở dài: "Phong Nhi, đừng để cho bọn họ dễ dàng chết..."

Gần một năm, có lẽ nhiều người Hạ gia làm phản rời đi, nhưng vẫn còn có một số người, vững vàng bảo vệ người Hạ gia.

Những người đó, là dũng sĩ của Hạ gia, là kiêu ngạo của Hạ gia bọn họ!

Tuy bọn họ không phải chết ở trên tay đám người Vân Thương Nhiên, nhưng Vân Thương Nhiên có quyền nói chuyện lớn nhất trong đám người Vân gia, không thể nghi ngờ là đối tượng để áp dụng trả thù tốt nhất.

Hơn nữa, những người đó đã từng hợp lực chặn đường Hạ Như Phong...

Nếu có thể để cho bọn họ dễ dàng ngã xuống, vậy thì không phải Hạ Như Phong.

"Các ngươi muốn làm cái gì?" Nhìn thấy hàn ý trong mắt của Hạ Như Phong, vị lão giả áo bào vàng kia vẫn không mở miệng lùi về phía sau, mắt hiện ra đầy hoảng sợ.

"Ta muốn làm cái gì? Chờ người đến đông đủ, các ngươi sẽ biết." Thản nhiên cười, Hạ Như Phong vẫn không trả lời câu hỏi của ông, ngược lại ngẩng đầu, nhìn về phía nơi chiến đấu kia.

Vốn Vân gia không có gì ngoài Vân Lâm, còn có năm Đại Linh Sư, hai người kia may mắn chết trận, đương nhiên, vì giết hai vị Đại Linh Sư này, trong Dong Binh Đoàn Hỏa Viêm cũng hy sinh hai người.

Về phần vì sao nói hai người kia gặp may, rất nhanh sẽ biết thôi...

Vân gia rất nhiều người, nhưng hai vị Đại Linh Sư ở dưới chém giết với Hỏa Nhi, căn bản không chịu nổi một kích, chỉ trong giây lát, xác chết nằm khắp nơi, máu tươi tụ lại một nơi, hình thành một dòng suối nhỏ.

Vân Khải Lâm nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn một màn tàn nhẫn này, lúc này trong nháy mắt, dường như ông già đi mấy chục tuổi.

"Nha đầu Hạ gia, chẳng lẽ ngươi không thể tha thứ cho những người đó một mạng sao? Bọn họ... Không thể sinh ra uy hiếp gì với Hạ gia các ngươi, vì sao ngươi lại phải đuổi tận giết tuyệt?"

"Ha ha." Hạ Như Phong cười nhẹ hai tiếng, tiếng cười của nàng mang theo một tia trào phúng: "Nếu cuối cùng thua là Hạ gia? Các ngươi sẽ lưu lại một đường cho người Hạ gia? Sẽ sao?"

Cơ thể run lên, Vân Khải Lâm để tay lên ngực tự hỏi, nếu nắm giữ số mệnh của Hạ gia ở trong tay, bọn họ có buông tha cho những người có thực lực yếu ở Hạ gia không?

"Vân Khải Lâm, người thắng làm vua người thua làm giặc, nếu thua, nên nhận thua trừng phạt, hơn nữa, chuyện về sau ai sẽ biết ra sao? Ta không thích đi ôm một tia hy vọng kia, bởi vì, ta thích trực tiếp loại bỏ tất cả uy hiếp ban đầu, bằng không bọn họ sẽ có cơ hội nẩy mầm."

Hạ Như Phong nở nụ cười nhàn nhạt, mạng người ở trong mắt nàng, ti tiện như con kiến, nàng cũng không phải người mềm lòng mà buông tha cho kẻ thù.

Chặt cỏ nếu không trừ tận gốc, gió xuân thổi mầm non lai trồi, nàng sẽ không để cho bất luận kẻ nào, có cơ hội uy hiếp đến Hạ gia. Chỉ sợ bây giờ không có, nhưng chuyện về sau, ai có thể biết chứ?

"Hạ Như Phong, ngươi lòng dạ độc ác như thế, không sợ tên của ngươi sẽ để tiếng xấu muôn đời sao?" Ánh mắt của Vân Thương Nhiên tàn nhẫn, nắm chặt hai tay, hét lớn nói.

"Để tiếng xấu muôn đời?" Không cười, ánh mắt lạnh nhạt của Hạ Như Phong nhìn về phía Vân Thương Nhiên: "Cho dù ta trong mắt thế nhân

, tàn nhẫn tuyệt tình, mất hết nhân tính, vậy thì thế nào? Nếu vì để cho mình giữ lại một danh tiếng tốt, mà cuối cùng lại làm hại người thân bị thương tổn, ta đây mới thật sự là đáng chết, về phần danh tiếng, thứ kia, có gì quan trọng chứ?"

"Ngươi..." Vân Thương Nhiên run rẩy vươn tay chỉ, không nói ra lời.

Người đời, không phải để ý nhất là danh vọng sao? Vì sao ở trong miệng nàng, lại nói không đáng giá nhắc đến?

/379

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status