Tà Phượng Nghịch Thiên

Q.1 - Chương 20 - Dạ Thiên Tà xuất hiện

/379


Dưới chân núi tuyết, thiếu nữ nhắm mắt ngồi khoanh chân, một đầu tóc đen mềm mại ở trong gió tuyết dây dưa, hồng y trên nền tuyết trắng vô cùng nổi bật. Thân thể thiếu nữ không hề nhúc nhích, để mặc cho linh khí thiên địa chung quanh chậm rãi chảy vào trong cơ thể.

“Cuối cùng cũng đến bát cấp đỉnh phong, nói vậy không lâu nữa là có thể đột phá đến Cửu cấp, chỉ tiếc tỷ thí sắp bắt đầu, không còn đủ thời gian tu luyện.”

Thiếu nữ chậm rãi mở hai tròng mắt, đó là một đôi mắt như thế nào? Vì còn trẻ nên có hồn nhiên sáng ngời, tuy nhiên lại có lạnh nhạt không phù hợp với lứa tuổi, giống như cái gì cũng không cần, nhưng nếu nhìn kỹ lại phát hiện, vật nàng để ý có rất nhiều, thật là một sự kết hợp mâu thuẫn.

Nhẹ nhàng thở dài, thiếu nữ mở hai tay, nhìn lòng bàn tay của chính mình, khẽ nắm lại.

Hôm nay, dĩ nhiên là ngày tỷ thí. Một tháng, nàng tu luyện từ ngũ cấp linh sĩ đến bát cấp linh sĩ đỉnh phong, nếu để cho người khác biết, nhất định sẽ bị dọa chết. Nhưng nàng biết nguyên nhân là nhờ linh khí trong Nghịch Thiên quyết và viễn cổ Triệu Hồi Thư vượt xa các nơi khác, vì vậy mới đạt tới Bát cấp Linh sĩ đỉnh phong, tuy nhiên vẫn không thế nào vừa lòng.

Chỉ là nàng biết, khi tu luyện cần chú ý nhất là tâm bình khí hòa, chớ tham lam, cho nên tâm trạng chỉ là hơi hơi thất vọng, cũng không mạnh mẽ đột phá đến Cửu cấp Linh sĩ.

“Vật Nhỏ, ta thật sự hâm mộ ngươi đấy! Chín ngày lên một cấp, thể chất của triệu hồi thú thật tốt, thật sự là làm cho người ta hâm mộ!” Hạ Như Phong xách đuôi Vật Nhỏ lên, độc ác nhéo nhéo thân thể mềm mại, có chút hương vị ghen tị quanh quẩn.

Vật Nhỏ bị tra tấn đến cả người khó chịu, ngẩng lên hai mắt to đẫm lệ, đáng thương nhìn chăm chú vào Hạ Như Phong.

Hạ Như Phong nhéo thêm vài cái mới thỏa mãn thả nó xuống dưới, rời khỏi thế giới Triệu Hồi Thư, vừa ra tới bên ngoài, Hỏa Nhi lập tức tiến lại gần, thở dài liếm liếm bàn tay nàng, ánh mắt nhìn dưới đất tràn đầy thú tinh và dược liệu.

Vật Nhỏ tấn chức đến Nhị cấp, thú tinh cấp thấp không có nhiểu tác dụng đối với nó, còn ở trong thế giới Triệu Hồi Thư, cho dù có chứa được dược liệu cũng không thể so sánh với bên ngoài, vì số lượng chỉ đủ luyện mấy viên đan dược. Thậm chí là thuốc gần đạt tam giai, Bạch Thụy chỉ luyện vài lần đã dùng hết một nửa dược liệu, cho nên Hạ Như Phong mới sai Hỏa Nhi đi tìm thú tinh và dược liệu về cho nàng.

Núi lửa không hổ là vùng đất trù phú để thiên nhiên sản xuất dược liệu, mấy ngày ngắn ngủi, dược liệu tìm được đã chất đầy, Hạ Như Phong không hề khách khí, thu tất cả vào trong Linh giới.

“Oa oa oa ngô!” Thấy dược liệu bị thu đi, Hỏa Nhi nhu thuận gào thấp một tiếng, tiến vào thế giới Triệu Hồi Thư.

Thời điểm Hạ Như Phong thu hồi Triệu Hồi Thư, tính toán muốn xuống núi, phía trước truyền đến một giọng nói đáng khinh: “Ô, không ngờ rằng trên núi lửa này còn có một tiểu mỹ nhân nha.”

Mi tâm Hạ Như Phong hơi nhíu, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đoàn người tiến về phía nàng. Người đàn ông vạm vỡ dẫn đầu tay cầm búa lớn, vẻ ngoài xấu xí, trên trán có một con đại bàng lớn màu đen chạy dọc tới cổ, khóe miệng có chất lỏng ghê tởm dính lại, ánh mắt bỉ ổi nhìn chằm chằm Hạ Như Phong.

Những kẻ phía sau nghe thấy thế thì cười ầm lên, ánh mắt thèm thuồng nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp còn chút trẻ con của Hạ Như Phong.

“Tiểu mỹ nhân, lại đây chăm sóc các ca ca, ha ha.”

“Chỉ cần ngươi đem Linh giới trong tay giao cho chúng ta, lại đi theo nhóm huynh đệ ta một đêm, chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi, thế nào?”



“Ha ha, chúng ta là lính đánh thuê - dong binh đoàn Viêm Huyết, được chúng ta nhìn trúng chính là phúc khí của ngươi.”

Bọn chúng thốt ra những lời nói đáng khinh, khiến sắc mặt Hạ Như Phong lập tức đông cứng, trên môi nở nụ cười thản nhiên, giọng nói lại lạnh thấu xương: “Các ngươi biết ta chán ghét nhất thứ gì không?”

“Cái gì?” Nam tử đứng đầu hơi sửng sốt, cho rằng thiếu nữ xinh đẹp này cũng có ý tứ với mình, vì vậy hưng phấn nói: “So sánh với thứ mà tiểu mỹ nhân chán ghét nhất, ta càng muốn biết, tiểu mỹ nhân thích cái gì nhất, yên tâm, chỉ cần tiểu mỹ nhân thích, ca ca nhất định đem đến cho ngươi.”

Câu môi cười lạnh, Hạ Như Phong ánh mắt sắc như kiếm hung hăng bắn qua, sau đó khóe miệng cong lên, mang theo khinh bỉ: “Ta chán ghét nhất là cóc ghẻ, so với con cóc càng chán ghét , cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, chỉ bằng ngươi, xách giày cho ta cũng không xứng.”

“Ngươi muốn chết!!!” Nam nhân cao lớn nghe nàng châm chọc, sắc mặt không biến đổi không ngừng, khí thế toàn thân bùng nổ, hai tròng mắt tàn nhẫn đảo quanh người Hạ Như Phong. “Tất cả đều lên cho ta, bắt sống nữ nhân này về, dám cười nhạo đại gia, đại gia muốn nàng sống không bằng chết.”

Nghe vậy, đám người phía sau lập tức vây quanh Hạ Như Phong, trong miệng thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười dâm đãng.

Hạ Như Phong nhìn xung quanh, vẻ mặt ngưng trọng, tay cầm trường côn sau lưng, ánh mắt nhìn chăm chú vào tên thủ lĩnh.

Khí thế của kẻ kia ngang với Hạ Lâm Lạc, nếu nàng không đoán sai, hắn cũng là Đại Linh sĩ. Có được Mị Ảnh Tiên Tung và Hỏa Viêm, nàng chắc chắn có thể đánh một trận với Linh sĩ, còn đấu với Đại Linh sĩ, tuy nàng có thể lợi dụng tốc độ để đọ sức, cũng rất khó thắng lợi.

Nghĩ tới điều này, bàn tay đang nắm trường côn của Hạ Như Phong buông lỏng, đang định gọi ra Triệu Hồi Thư, một giọng nói phảng phất như của thiên nhiên xẹt qua bầu trời, truyền vào trong tai những người có mặt.

“Nhiều nam nhân như vậy, ăn hiếp một cô gái thì tốt đẹp gì?”

Giọng nói ấy dường như có tác dụng mê muội, khiến cho đám người ồn ào lập tức im lặng.

Nam tử đón ánh sáng mặt trời đi tới kia đẹp đến tận cùng, chính là loại câu nói tốt đẹp nhất trên đời cũng không có cách gì miêu tả ra vẻ đẹp của hắn, có lẽ nam tử như thế, trên thế gian rất ít gặp? Nói hắn là nam tử đẹp nhất trên thế gian này cũng không đủ.

Nam tử mặc áo choàng màu bạc nạm vàng, hai tay để sau lưng, khuôn mặt lộ vẻ ấm áp tươi cười, giọng nói thấm vào lòng người như gió xuân, sưởi ấm trái tim người khác. Nhưng mà, làm cho mọi người kinh ngạc nhất là, nam tử này lại có một đôi mắt tím vô cùng tà mị.

Đôi mắt ấy giống như thạch anh tím, lộ ra tà khí, không biết vì sao, ngay cả Hạ Như Phong luôn giữ ý chí vững vàng cũng thất thần vì dung nhan và đôi mắt của hắn.

“Haiz, ta đây cũng vô cùng chán ghét nam nhân nào ăn hiếp nữ tử! ” Nam tử lắc lắc đầu, trong tay xuất hiện một lưỡi hái cong cong màu đen không hòa hợp với khí chất trên người, từng đám lửa màu đen chuyển động xung quanh lưỡi hái. Trong mắt nam tử đầy ý cười, bỗng nhiên thân hình biến mất tại chỗ.

Hạ Như Phong chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, trong chớp mắt, nam tử tuấn mỹ vô cùng ấy đã về lại chỗ cũ. Hơi kinh ngạc, ánh mắt Hạ Như Phong chuyển tới đám người đang đứng bên kia.

“Phụt!!!!”



Trừ tên nam nhân cao lớn dẫn đầu đứng ở ngoài, tất cả thân thể giống như bị vũ khí sắc bén cắt qua, máu tươi đầm đìa, bọn chúng còn không kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã một nhát chết tươi.

Giết người trong giây lát, chỉ một giây giết chết một đám Linh sĩ. Cần bao nhiêu sức lực, tài năng mới có thể làm như vậy? Đó là Đại Linh sĩ, không có cách gì trong một giây giết được nhiều đại linh sĩ như vậy! Nam nhân này, rốt cuộc là ai? Hắn cứu nàng vì mục đích gì?

“Thật có lỗi , ngươi đã biết bí mật của ta...” Nam tử nâng lên mắt tím, tươi cười bên khóe miệng vẫn ấm áp như trước, trong mắt nam nhân dẫn đầu kia lại giống như ác ma đang thức tỉnh, hắn chưa bao giờ gặp kẻ có thể mỉm cười mà giết nhiều người như vậy.

Lúc này ai cũng không thể tin, nam tử đột nhiên xuất này, bề ngoài ấm áp như ánh nắng, có lẽ giống như màu tím của đôi mắt, tà khí nghiêm nghị, mới là con người chân chính của hắn.

“Vì thế, đã biết bí mật lớn nhất của ta, ngươi nên đi xuống địa ngục tìm đồng bạn đi.” Nam tử hơi hơi cười, lưỡi hái lại vung lên một độ cong duyên dáng, tên thủ lĩnh còn chưa kịp kêu to đã ngã thẳng xuống mặt đất. Con mắt hắn mở to sợ hãi, cho tới một giây cuối cùng cũng không thể ngờ rằng, hắn đùa giỡn một nữ nhân, lại đem mạng mình vất đi.

Nếu nam tử này không xuất hiện, Hỏa Nhi và Vật Nhỏ cũng không bỏ qua bọn hắn, bởi vậy dù thế nào, bọn hắn nhất định phải chết.

“Ngươi là ai? Vì sao phải giúp ta?” Hạ Như Phong nhíu mày, ánh mắt thản nhiên nhìn nam tử trước mặt, nàng muốn biết, hắn định làm cái gì? Nàng sẽ không tin tưởng, nam tử tà mị này lại vô duyên vô cớ trợ giúp nàng.

Nam tử cười ôn hòa, giống như kẻ giết người không chớp mắt vừa rồi không phải hắn.

“Nhớ kỹ tên của ta, Dạ Thiên Tà, ta nghĩ, chúng ta còn có thể gặp lại.” Một câu cuối cùng của nam tử đầy ý tứ, khiến cho Hạ Như Phong không hiểu nhíu nhíu mày. Thời điểm nàng muốn hỏi lại, phía trước truyền đến một trận tiếng bước chân.

Nghe được tiếng bước chân, Dạ Thiên Tà thở dài, thu hồi lưỡi hái, ngón tay bắn ra, đầu ngón tay xuất hiện một đám lửa màu đen, phân tán đến từng thi thể trên mặt đất. Chỉ trong nháy mắt, tất cả thi thể đều hóa thành khói bụi biến mất không còn dấu vết, ngay cả máu tươi trên mặt đất cũng bị thiêu đốt hết.

Nếu không phải Dạ Thiên Tà vẫn còn trước mặt Hạ Như Phong, nàng đã cho rằng vừa rồi tất cả chỉ là giấc mộng.

“Thiếu gia, sao ngươi chạy đến đây? Thời gian không còn sớm, chúng ta nên nhanh chóng xuất phát.” Người đến là một lão giả đầy kiêu ngạo, trong miệng hắn gọi Dạ Thiên Tà là thiếu gia, giọng điệu lại không có nửa điểm cung kính, trên mặt còn mơ hồ mang theo tia khinh thường.

Dạ Thiên Tà đưa lưng về phía lão giả, vụng trộm nháy mắt với Hạ Như Phong, sau đó xoay người, đối mặt với lão giả, nhẹ gật đầu: “Mặc lão, chúng ta đi thôi!”

Tuy rằng Dạ Thiên Tà không nói rõ, Hạ Như Phong lại có thể hiểu hắn muốn nàng giữ bí mật giúp hắn. Hạ Như Phong không biết vì sao hắn muốn giấu diếm thực lực, cuối cùng vẫn hơi cười, xem như đáp ứng thỉnh cầu ấy.

“Nam nhân này không chỉ tà mị, còn rất phúc hắc a! Giết Đại Linh sĩ trong chớp mắt, thực lực như vậy thật sự là cường hãn. Nhưng biểu hiện của lão giả này rõ ràng là không biết chuyện gì, nếu không cũng sẽ không khinh thường như thế. Nếu thực lực của hắn bộc lộ, không biết lão gia hỏa kia phấn khích cỡ nào.”

Tuy rằng không biết vì sao Dạ Thiên Tà ra tay cứu giúp, nhưng mình chính là Linh sĩ, hắn có thể có ý đồ gì? Cho nên, tạm thời nàng tin tưởng hắn…

“Hy vọng ngươi thật sự không có mục đích gì.”

/379

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status