"Người nào đưa cho bọn họ thiếp mời?" Gương mặt già nua trầm xuống, hai mắt âm trầm lạnh lùng quét về phía Hoàng hậu: "Nếu ta nói thiếp mời kia là ta đưa, ngươi có thể có ý kiến gì không?"
Hoàng hậu ngây ngẩn cả người, nàng hiển nhiên cũng không hiểu ý tứ của lão giả.
Những người còn lại cũng dùng hai mắt kinh ngạc nhìn về phía lão giả, sửng sốt há hốc miệng.
"Ha ha, hai tiểu gia hỏa, các ngươi yên tâm, có lão phu ở đây, còn không có ai có lá gan dám thương tổn các ngươi, ta ngược lại muốn nhìn một chút, có ai dám thương tổn người mà lão phu muốn bảo vệ?"
Lão giả phất trường bào, ngay lúc này, tất cả khí phách đều lộ ra ngoài.
"Phụ hoàng, đây, ngươi có lầm hay không? Bọn họ chỉ là hai nhân vật bé nhỏ không đáng kể mà thôi. . ." Hoàng hậu kính sợ liếc nhìn lão giả, nhỏ giọng nói.
Nghe vậy, sắc mặt lão giả lại lạnh vài phần, chau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Hình tượng của ngươi hôm nay, không hề thích hợp với thân phận của nhất quốc chi mẫu, ta sẽ nói một tiếng với Hoàng đế, từ nay về sau, ngươi sẽ biếm làm tần phi, nhưng địa vị của Văn Vũ sẽ không thay đổi."
Cái gì? Trong lòng Hoàng hậu đột nhiên run lên, hai chân mềm nhũn và ngã xuống đất, trong mắt của nàng chứa màu sắc tuyệt vọng.
Lúc trước, nàng ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ tới, sẽ bởi vì sai lầm này mà mất đi địa vị của nàng, mà lúc này hối hận, dĩ nhiên cũng không còn kịp rồi.
Cơ thể run lên, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt phẫn hận ngoan độc nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Đồng.
Đều do nàng, nếu không phải nàng thì mình làm sao lại chọc giận lão nhân này? Sớm biết như thế, nàng không nên để cho hắn cưới nữ nhân này.
Chú ý tới sự tàn nhẫn trong mắt Hoàng hậu, Lâm Ngọc Đồng theo bản năng lui lại sau mấy bước, sợ hãi liếc nhìn nàng một cái, cắn chặt môi đỏ mọng không nói được một lời.
"Hoàng gia gia, mẫu hậu nàng. . ."
"Người nào cũng không được phép cầu tình, mà Lâm Ngọc Đồng cũng không thích hợp trở thành thái tử phi, càng không thích hợp làm mẫu nghi thiên hạ, cho nên nàng sẽ bị biếm làm trắc phi, về phần chính phi thì sẽ được tuyển chọn từ trong mấy đại gia tộc."
Không kiên nhẫn nhăn mày lại, ánh mắt lão giả nhìn về phía Lâm Ngọc Đồng có một chút lãnh ý.
Nữ nhân này quá mức nhu nhược giả bộ, làm sao xứng đáng trở thành thái tử phi của đế quốc? Vị trí trắc phi đã xem như là tốt cho nàng rồi.
"Hoàng gia gia, Ngọc Đồng không có sai, vì sao ngay cả nàng cũng phải bị xử phạt?" Thi Văn Vũ nắm chặt tay Lâm Ngọc Đồng, có lẽ là vì muốn trấn an nàng nên hướng nàng mỉm cười, rồi kiên định nhìn về phía lão giả.
Nhìn thấy nụ cười của Thi Văn Vũ, gương mặt trắng bệch kia của Lâm Ngọc Đồng từ từ phục hồi lại, vẫn cắn chặt môi không nói được lời nào như cũ.
Bộ dáng bị ủy khuất này của nàng rất dễ dàng khiến cho người ta tràn ra lòng đồng tình.
"Văn Vũ, ngươi quên lời ta đã nói với ngươi rồi sao? Ta thừa nhận là thiên phú của ngươi không tệ, đây cũng là lý do để ngươi trở thành thái tử, làm hoàng đế thì thiên phú là quan trọng nhất, nhưng nếu nói về phần tâm tính này thì ngươi thật đúng là không bằng huynh đệ của ngươi."Lão giả lắc đầu, hơi chút đáng tiếc thở dài: "Nhớ kỹ, nhìn người, vĩnh viễn không thể chỉ nhìn bề ngoài, đôi khi, dưới lớp da hoàn mỹ lại cất dấu một tâm địa ác độc không muốn người khác biết."
Đôi mắt như là có thể thấy rõ hết thảy mọi thứ của hắn nhìn về phía Lâm Ngọc Đồng đang tránh ở phía sau Thi Văn Vũ.
Bị ánh mắt của hắn nhìn tới, Lâm Ngọc Đồng cúi đầu, nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào trong da thịt.
Biết lời nói mà lão giả đã nói ra thì sẽ không có cách nào thu hồi lại, Thi Văn Vũ thở dài và ôm quyền nói: "Dạ, hoàng gia gia, ta đã biết."
"Thái tử." Tâm đột nhiên run lên, Lâm Ngọc Đồng không dám tin nhìn về phía Thi Văn Vũ, không nghĩ tới, hắn vậy mà lại dễ dàng đáp ứng như vậy...
"Ngọc Đồng, ngươi là muốn vị trí chính phi hay là muốn ta? Cho dù về sau ta có chính phi, trái tim của ta đối với ngươi cũng sẽ không thay đổi." Cúi đầu, Thi Văn Vũ thâm tình mà ôn nhu chăm chú nhìn nữ tử bên cạnh.
Lâm Ngọc Đồng cắn môi, khi cúi mắt xuống, trong mắt hiện lên một chút không cam lòng nhưng vẫn ôn nhu mở miệng: "Ngọc Đồng tự nhiên muốn thái tử, về phần vị trí chính phi, Ngọc Đồng cũng không thèm để ý, chỉ cần có thể làm bạn cả đời với thái tử thì đã cảm thấy mỹ mãn."
"Ngọc Đồng, ngươi yên tâm, ta sẽ không cô phụ một mảnh tâm ý của ngươi."
Ánh mắt Thi Văn Vũ lộ ra ánh sáng cảm động, gương mặt như ngọc cũng nhu hòa lại.
Lão giả lắc đầu và thở dài một tiếng, xem ra những lời nói ông đã nói với hắn, hắn vẫn không thể hiểu được, thân là thái tử thì sao có thể dễ dàng bị lừa như thế? Có lẽ, hắn phải tìm một cơ để cho thái tử thấy rõ bản chất thật của nữ nhân này.
Liếc nhìn Hạ Như Phong, lão giả cong khóe môi lên và nói: "Văn Vũ, để cho trắc phi của ngươi đi về trước đi, ngươi dẫn hai tiểu gia hỏa này đi dạo ở Linh đại đế quốc cho thật tốt, cố gắng làm hết chức trách của một chủ nhà."
Hạ Như Phong sửng sốt và nhăn mày lại, đang muốn cự tuyệt, ai ngờ Tiểu Bạch lại hứng thú, vội vàng vỗ tay và nói: "Tốt, cái người nào đó kia, hay là ngươi muốn đi với mỹ nhân tỷ tỷ ta."
Kinh ngạc trong mắt chợt lóe, Hạ Như Phong nhìn về phía Tiểu Bạch, sau khi nhìn thấy trò đùa độc ác hiện lên trong mắt của hắn thì bất giác cong khóe môi lên.
Không biết chính mình có nên bi ai cho Thi Văn Vũ hay không.
Lâm Ngọc Đồng mạnh mẽ ngăn chặn phẫn nộ trong mắt, sát ý trong lòng tràn ra, sau đó hít sâu một hơi, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn chăm chú vào Thi Văn Vũ.
"Ngọc Đồng, ngươi đi về trước đi, chúng ta sẽ trở lại sau!" Thi Văn Vũ dịu dàng cười, vỗ vỗ bả vai của Lâm Ngọc Đồng và nhẹ giọng nói.
"Vâng, thái tử điện hạ." Lâm Ngọc Đồng phúc thân, nắm chặt hai đấm và chậm rãi xoay người rời đi.
Nữ nhân này không thể lưu, nàng sẽ không để cho nàng ta có cơ hội quyến rũ thái tử. . .
"Mỹ nhân tỷ tỷ, trước tiên ngươi đi theo ta một chút." Tiểu Bạch lôi kéo ống tay áo Hạ Như Phong, chớp hai mắt sáng rực và nhỏ giọng nói một câu.
Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Hạ Như Phong vẫn là đi theo Tiểu Bạch đến chỗ không có người.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, ta tìm Tà lão đại có việc, ngươi trước làm cho Tà lão đại xuất hiện đi." Giơ gương mặt non nớt đáng yêu lên, trong mắt Tiểu Bạch hiện lên một chút giảo hoạt.
"Muốn tìm Tà, vậy ngươi đi Phong Tà đại lục, không phải như vậy là được sao?" Hạ Như Phong nhíu mày, trong lòng nghi hoặc càng sâu, nàng thật sự không rõ, rốt cuộc Tiểu Bạch muốn đánh cái chủ ý gì.
"Không thể, ta có chuyện cần phải làm với Tà lão đại, là chuyện rất quan trọng, mà chuyện đó nhất định phải hoàn thành, mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi làm cho hắn xuất hiện đi!" Lôi kéo góc áo Hạ Như Phong, Tiểu Bạch cong môi lên, làm nũng nói.
Hạ Như Phong nhìn Tiểu Bạch, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Ý niệm vừa động, bỗng nhiên bên cạnh Hạ Như Phong nhiều ra một vị nam tử tuấn mỹ tà mị, lúc này, nam tử đang dùng cặp mắt tím đầy tà khí kia đắm đuối đưa tình nhìn nữ tử tuyệt sắc bên cạnh.
"Như Phong, nàng tìm ta có việc sao?"
"Không phải ta, là Tiểu Bạch muốn tìm chàng." Hạ Như Phong nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Mắt tím xẹt qua một chút kinh ngạc, ánh mắt Dạ Thiên Tà nhìn về phía Tiểu Bạch, sau khi nhìn thấy Tiểu Bạch chớp chớp mắt với hắn thì mới hiểu rõ cười.
"Tà lão đại, ngươi quên rồi sao? Chúng ta có việc quên đi làm, thừa dịp này đi hoàn thành luôn, như thế nào?" Vụng trộm nháy hai mắt, Tiểu Bạch cười đặc biệt âm hiểm.
Lười biếng ngáp một cái, hai tay Dạ Thiên Tà để sau đầu, khóe miệng nở nụ cười tà mị: " hình như là có đi! Như vậy chúng ta đi thôi!"
Không biết vì sao, trong lòng Hạ Như Phong xuất hiện một cảm giác không ổn.
Hai vị này, giống như có việc giấu diếm đi. . .
Có lẽ là biết bọn họ sẽ không hại mình, vì vậy Hạ Như Phong không có tìm hiểu đến cùng.
Nếu như bọn họ muốn nói với nàng, như vậy nhất định sẽ nói với nàng, cho nên nàng cái gì cũng không có hỏi.
Nhìn bóng dáng hai người biến mất, Hạ Như Phong lắc đầu thở dài một tiếng, trở lại chỗ cũ thì đã thấy Thi Văn Vũ chờ ở đó từ lâu, Hạ Như Phong nhàn nhạt cười và rời đi theo.
Nam châu chia làm mấy đại bộ phận, trong đó nổi danh nhất chính là Linh đại đế quốc.
Có lẽ là bởi vì giao dịch hội vừa chấm dứt nên ở trên đường phố, người đến người đi vẫn phi thường náo nhiệt như cũ.
Lúc này, ánh mặt trời giữa trưa chiếu xuống cả con đường, Hạ Như Phong và Thi Văn Vũ sóng vai mà đi, trong lúc đó dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người.
Dường như rất nhiều người đều nhận ra thân phận của Thi Văn Vũ, cho nên không khỏi thắc mắc thân phận của Hạ Như Phong.
Chẳng lẽ thái tử phi thất sủng, thái tử có niềm vui mới? Dựa theo dung mạo, nữ tử quả thật xuất sắc hơn rất nhiều so với thái tử phi.
"Hạ cô nương, mấy ngày trước, người của ngươi đánh Lâm Bách, ngươi không sợ Lâm gia trả thù sao?" Thi Văn Vũ chịu không nổi Hạ Như Phong trầm mặc nên tùy ý tìm cái đề tài, giọng điệu ôn hòa nói.
"Lâm gia?"Hạ Như Phong lạnh nhạt nở nụ cười, tươi cười của nàng tràn đầy khinh thường: "Tiểu Bạch nếu muốn đánh hắn, vậy đánh rất tốt, ta cho tới bây giờ vốn chưa từng có sợ người nào, huống chi cũng là do trung thành với ta thôi, chẳng lẽ thái tử điện hạ muốn xuất đầu vì Lâm gia sao?"
"Ha ha, Hạ cô nương, ngươi lo lắng nhiều rồi, ta cũng không có ý tứ này, là do ta tò mò, Hạ cô nương tới cùng là một người như thế nào, tuổi còn trẻ đã là Luyện dược sư thất phẩm, hoàng gia gia lại cho ngươi đánh giá rất lớn." Con ngươi đen ôn hòa nhìn thật sâu thiếu nữ bên cạnh, Thi Văn Vũ mỉm cười và tò mò hỏi.
"Ta không phải là một người tốt." Hạ Như Phong thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời, giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Thi Văn Vũ hơi sửng sốt, hắn cho tới bây giờ đều chưa từng nghe qua, có người nói chính mình không phải người tốt.
Nữ nhân này, thật đúng là một tồn tại đặc biệt.
"Ta đã từng giết rất nhiều người, có lẽ sau này, ta sẽ còn giết càng nhiều người hơn..."
Nhướng mày, Thi Văn Vũ từ trong lời nói của nàng nghe được sự kiên quyết, cô tịch, còn có một loại hương vị nói không nên lời...
Không biết vì sao, nàng như vậy không khỏi khiến cho hắn đau lòng.
Rốt cuộc là đã trải qua cái gì, nàng mới có thể nói ra những lời nói huyết tinh đến như vậy?
Nàng, thật sự là một sự tồn tại đặc biệt nhất mà hắn đã từng gặp...
"Nhưng mà, ta lại không thể không làm như vậy, bởi vì ta có thứ mà ta muốn bảo vệ, cho dù là từ bỏ hết tất cả, dùng hết tính mạng cũng muốn bảo vệ thứ đó, đối với những thứ mà ta quan tâm, cho dù có hóa thân thành ma thì có làm sao chứ?" Thu hồi ánh mắt lại, Hạ Như Phong lạnh nhạt cười: "Ta không làm sai nên sẽ không công đạo gì với vị trắc phi kia của thái tử ngươi, cho nên, mời ngươi trở về cảnh cáo vị trắc phi kia của ngươi, đừng vọng tưởng ra tay với Tiểu Bạch, long hữu nghịch lân, xúc giả tất phát (rồng có vảy ngược, đụng vào tất sẽ nổi giận), ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm tổn thương tới người mà ta quan tâm."
"Hạ cô nương, ngươi yên tâm, Ngọc Đồng là một nữ tử dịu dàng lương thiện, nàng sẽ không nảy sinh tâm tư trả thù với Tiểu Bạch công tử."
"Tốt nhất là như thế, bằng không, cho dù ngươi muốn che chở nàng, cho dù Linh đại đế quốc có cường đại hơn nữa, ta cũng sẽ cùng với các ngươi..., không chết không ngừng!"
Thân thể Thi Văn Vũ đột nhiên run lên, giọng nói của nữ tử rất có khí phách không khỏi khiến cho trong lòng của hắn có một tia xúc động.
Ngay lúc này, hắn cảm giác được Hạ Như Phong có một chút khác thường, hơi sửng sốt một chút, rồi từ ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn lại, ngay sau đó, nam tử tuấn mỹ nghênh diện đi tới rõ ràng ánh vào trong mắt của hắn.
Nam tử mặc một thân trường bào màu tím, khóe miệng cong lên một chút tươi cười, gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười tà mị, đôi mắt tím kia thâm tình lại chuyên nhất (một lòng, dốc lòng) nhìn chăm chú nữ tử phía trước.
Dường như trong toàn bộ thiên địa, hắn chỉ chú ý đến bóng dáng của nàng.
Cho dù là dung mạo nam tử đẹp như thiên thần, hay là tràn đầy nhu tình ẩn chứa trong đôi mắt tím của hắn, cũng không tự chủ được làm cho người khác sinh ra xúc động.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Dạ Thiên Tà đi đến trước mặt Hạ Như Phong, đầu lông mày nhíu lại, mắt tím nhìn lướt qua Thi Văn Vũ rồi liền thu hồi ánh mắt, trong mắt xẹt qua một chút trò đùa ác ý: "Nương tử, ngươi rời đi thời gian quá lâu, vi phu quá mức nhớ ngươi nên tự mình đến đây tìm ngươi, ha ha, nương tử, ngươi trăm ngàn lần đừng quá cảm động, vi phu sợ sẽ không chịu nổi nhiệt tình của ngươi."
Nương… Nương tử?
Thời gian trôi nhanh, Hạ Như Phong lúc này trợn tròn mắt...
Hoàng hậu ngây ngẩn cả người, nàng hiển nhiên cũng không hiểu ý tứ của lão giả.
Những người còn lại cũng dùng hai mắt kinh ngạc nhìn về phía lão giả, sửng sốt há hốc miệng.
"Ha ha, hai tiểu gia hỏa, các ngươi yên tâm, có lão phu ở đây, còn không có ai có lá gan dám thương tổn các ngươi, ta ngược lại muốn nhìn một chút, có ai dám thương tổn người mà lão phu muốn bảo vệ?"
Lão giả phất trường bào, ngay lúc này, tất cả khí phách đều lộ ra ngoài.
"Phụ hoàng, đây, ngươi có lầm hay không? Bọn họ chỉ là hai nhân vật bé nhỏ không đáng kể mà thôi. . ." Hoàng hậu kính sợ liếc nhìn lão giả, nhỏ giọng nói.
Nghe vậy, sắc mặt lão giả lại lạnh vài phần, chau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Hình tượng của ngươi hôm nay, không hề thích hợp với thân phận của nhất quốc chi mẫu, ta sẽ nói một tiếng với Hoàng đế, từ nay về sau, ngươi sẽ biếm làm tần phi, nhưng địa vị của Văn Vũ sẽ không thay đổi."
Cái gì? Trong lòng Hoàng hậu đột nhiên run lên, hai chân mềm nhũn và ngã xuống đất, trong mắt của nàng chứa màu sắc tuyệt vọng.
Lúc trước, nàng ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ tới, sẽ bởi vì sai lầm này mà mất đi địa vị của nàng, mà lúc này hối hận, dĩ nhiên cũng không còn kịp rồi.
Cơ thể run lên, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt phẫn hận ngoan độc nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Đồng.
Đều do nàng, nếu không phải nàng thì mình làm sao lại chọc giận lão nhân này? Sớm biết như thế, nàng không nên để cho hắn cưới nữ nhân này.
Chú ý tới sự tàn nhẫn trong mắt Hoàng hậu, Lâm Ngọc Đồng theo bản năng lui lại sau mấy bước, sợ hãi liếc nhìn nàng một cái, cắn chặt môi đỏ mọng không nói được một lời.
"Hoàng gia gia, mẫu hậu nàng. . ."
"Người nào cũng không được phép cầu tình, mà Lâm Ngọc Đồng cũng không thích hợp trở thành thái tử phi, càng không thích hợp làm mẫu nghi thiên hạ, cho nên nàng sẽ bị biếm làm trắc phi, về phần chính phi thì sẽ được tuyển chọn từ trong mấy đại gia tộc."
Không kiên nhẫn nhăn mày lại, ánh mắt lão giả nhìn về phía Lâm Ngọc Đồng có một chút lãnh ý.
Nữ nhân này quá mức nhu nhược giả bộ, làm sao xứng đáng trở thành thái tử phi của đế quốc? Vị trí trắc phi đã xem như là tốt cho nàng rồi.
"Hoàng gia gia, Ngọc Đồng không có sai, vì sao ngay cả nàng cũng phải bị xử phạt?" Thi Văn Vũ nắm chặt tay Lâm Ngọc Đồng, có lẽ là vì muốn trấn an nàng nên hướng nàng mỉm cười, rồi kiên định nhìn về phía lão giả.
Nhìn thấy nụ cười của Thi Văn Vũ, gương mặt trắng bệch kia của Lâm Ngọc Đồng từ từ phục hồi lại, vẫn cắn chặt môi không nói được lời nào như cũ.
Bộ dáng bị ủy khuất này của nàng rất dễ dàng khiến cho người ta tràn ra lòng đồng tình.
"Văn Vũ, ngươi quên lời ta đã nói với ngươi rồi sao? Ta thừa nhận là thiên phú của ngươi không tệ, đây cũng là lý do để ngươi trở thành thái tử, làm hoàng đế thì thiên phú là quan trọng nhất, nhưng nếu nói về phần tâm tính này thì ngươi thật đúng là không bằng huynh đệ của ngươi."Lão giả lắc đầu, hơi chút đáng tiếc thở dài: "Nhớ kỹ, nhìn người, vĩnh viễn không thể chỉ nhìn bề ngoài, đôi khi, dưới lớp da hoàn mỹ lại cất dấu một tâm địa ác độc không muốn người khác biết."
Đôi mắt như là có thể thấy rõ hết thảy mọi thứ của hắn nhìn về phía Lâm Ngọc Đồng đang tránh ở phía sau Thi Văn Vũ.
Bị ánh mắt của hắn nhìn tới, Lâm Ngọc Đồng cúi đầu, nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào trong da thịt.
Biết lời nói mà lão giả đã nói ra thì sẽ không có cách nào thu hồi lại, Thi Văn Vũ thở dài và ôm quyền nói: "Dạ, hoàng gia gia, ta đã biết."
"Thái tử." Tâm đột nhiên run lên, Lâm Ngọc Đồng không dám tin nhìn về phía Thi Văn Vũ, không nghĩ tới, hắn vậy mà lại dễ dàng đáp ứng như vậy...
"Ngọc Đồng, ngươi là muốn vị trí chính phi hay là muốn ta? Cho dù về sau ta có chính phi, trái tim của ta đối với ngươi cũng sẽ không thay đổi." Cúi đầu, Thi Văn Vũ thâm tình mà ôn nhu chăm chú nhìn nữ tử bên cạnh.
Lâm Ngọc Đồng cắn môi, khi cúi mắt xuống, trong mắt hiện lên một chút không cam lòng nhưng vẫn ôn nhu mở miệng: "Ngọc Đồng tự nhiên muốn thái tử, về phần vị trí chính phi, Ngọc Đồng cũng không thèm để ý, chỉ cần có thể làm bạn cả đời với thái tử thì đã cảm thấy mỹ mãn."
"Ngọc Đồng, ngươi yên tâm, ta sẽ không cô phụ một mảnh tâm ý của ngươi."
Ánh mắt Thi Văn Vũ lộ ra ánh sáng cảm động, gương mặt như ngọc cũng nhu hòa lại.
Lão giả lắc đầu và thở dài một tiếng, xem ra những lời nói ông đã nói với hắn, hắn vẫn không thể hiểu được, thân là thái tử thì sao có thể dễ dàng bị lừa như thế? Có lẽ, hắn phải tìm một cơ để cho thái tử thấy rõ bản chất thật của nữ nhân này.
Liếc nhìn Hạ Như Phong, lão giả cong khóe môi lên và nói: "Văn Vũ, để cho trắc phi của ngươi đi về trước đi, ngươi dẫn hai tiểu gia hỏa này đi dạo ở Linh đại đế quốc cho thật tốt, cố gắng làm hết chức trách của một chủ nhà."
Hạ Như Phong sửng sốt và nhăn mày lại, đang muốn cự tuyệt, ai ngờ Tiểu Bạch lại hứng thú, vội vàng vỗ tay và nói: "Tốt, cái người nào đó kia, hay là ngươi muốn đi với mỹ nhân tỷ tỷ ta."
Kinh ngạc trong mắt chợt lóe, Hạ Như Phong nhìn về phía Tiểu Bạch, sau khi nhìn thấy trò đùa độc ác hiện lên trong mắt của hắn thì bất giác cong khóe môi lên.
Không biết chính mình có nên bi ai cho Thi Văn Vũ hay không.
Lâm Ngọc Đồng mạnh mẽ ngăn chặn phẫn nộ trong mắt, sát ý trong lòng tràn ra, sau đó hít sâu một hơi, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn chăm chú vào Thi Văn Vũ.
"Ngọc Đồng, ngươi đi về trước đi, chúng ta sẽ trở lại sau!" Thi Văn Vũ dịu dàng cười, vỗ vỗ bả vai của Lâm Ngọc Đồng và nhẹ giọng nói.
"Vâng, thái tử điện hạ." Lâm Ngọc Đồng phúc thân, nắm chặt hai đấm và chậm rãi xoay người rời đi.
Nữ nhân này không thể lưu, nàng sẽ không để cho nàng ta có cơ hội quyến rũ thái tử. . .
"Mỹ nhân tỷ tỷ, trước tiên ngươi đi theo ta một chút." Tiểu Bạch lôi kéo ống tay áo Hạ Như Phong, chớp hai mắt sáng rực và nhỏ giọng nói một câu.
Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Hạ Như Phong vẫn là đi theo Tiểu Bạch đến chỗ không có người.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, ta tìm Tà lão đại có việc, ngươi trước làm cho Tà lão đại xuất hiện đi." Giơ gương mặt non nớt đáng yêu lên, trong mắt Tiểu Bạch hiện lên một chút giảo hoạt.
"Muốn tìm Tà, vậy ngươi đi Phong Tà đại lục, không phải như vậy là được sao?" Hạ Như Phong nhíu mày, trong lòng nghi hoặc càng sâu, nàng thật sự không rõ, rốt cuộc Tiểu Bạch muốn đánh cái chủ ý gì.
"Không thể, ta có chuyện cần phải làm với Tà lão đại, là chuyện rất quan trọng, mà chuyện đó nhất định phải hoàn thành, mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi làm cho hắn xuất hiện đi!" Lôi kéo góc áo Hạ Như Phong, Tiểu Bạch cong môi lên, làm nũng nói.
Hạ Như Phong nhìn Tiểu Bạch, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Ý niệm vừa động, bỗng nhiên bên cạnh Hạ Như Phong nhiều ra một vị nam tử tuấn mỹ tà mị, lúc này, nam tử đang dùng cặp mắt tím đầy tà khí kia đắm đuối đưa tình nhìn nữ tử tuyệt sắc bên cạnh.
"Như Phong, nàng tìm ta có việc sao?"
"Không phải ta, là Tiểu Bạch muốn tìm chàng." Hạ Như Phong nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Mắt tím xẹt qua một chút kinh ngạc, ánh mắt Dạ Thiên Tà nhìn về phía Tiểu Bạch, sau khi nhìn thấy Tiểu Bạch chớp chớp mắt với hắn thì mới hiểu rõ cười.
"Tà lão đại, ngươi quên rồi sao? Chúng ta có việc quên đi làm, thừa dịp này đi hoàn thành luôn, như thế nào?" Vụng trộm nháy hai mắt, Tiểu Bạch cười đặc biệt âm hiểm.
Lười biếng ngáp một cái, hai tay Dạ Thiên Tà để sau đầu, khóe miệng nở nụ cười tà mị: " hình như là có đi! Như vậy chúng ta đi thôi!"
Không biết vì sao, trong lòng Hạ Như Phong xuất hiện một cảm giác không ổn.
Hai vị này, giống như có việc giấu diếm đi. . .
Có lẽ là biết bọn họ sẽ không hại mình, vì vậy Hạ Như Phong không có tìm hiểu đến cùng.
Nếu như bọn họ muốn nói với nàng, như vậy nhất định sẽ nói với nàng, cho nên nàng cái gì cũng không có hỏi.
Nhìn bóng dáng hai người biến mất, Hạ Như Phong lắc đầu thở dài một tiếng, trở lại chỗ cũ thì đã thấy Thi Văn Vũ chờ ở đó từ lâu, Hạ Như Phong nhàn nhạt cười và rời đi theo.
Nam châu chia làm mấy đại bộ phận, trong đó nổi danh nhất chính là Linh đại đế quốc.
Có lẽ là bởi vì giao dịch hội vừa chấm dứt nên ở trên đường phố, người đến người đi vẫn phi thường náo nhiệt như cũ.
Lúc này, ánh mặt trời giữa trưa chiếu xuống cả con đường, Hạ Như Phong và Thi Văn Vũ sóng vai mà đi, trong lúc đó dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người.
Dường như rất nhiều người đều nhận ra thân phận của Thi Văn Vũ, cho nên không khỏi thắc mắc thân phận của Hạ Như Phong.
Chẳng lẽ thái tử phi thất sủng, thái tử có niềm vui mới? Dựa theo dung mạo, nữ tử quả thật xuất sắc hơn rất nhiều so với thái tử phi.
"Hạ cô nương, mấy ngày trước, người của ngươi đánh Lâm Bách, ngươi không sợ Lâm gia trả thù sao?" Thi Văn Vũ chịu không nổi Hạ Như Phong trầm mặc nên tùy ý tìm cái đề tài, giọng điệu ôn hòa nói.
"Lâm gia?"Hạ Như Phong lạnh nhạt nở nụ cười, tươi cười của nàng tràn đầy khinh thường: "Tiểu Bạch nếu muốn đánh hắn, vậy đánh rất tốt, ta cho tới bây giờ vốn chưa từng có sợ người nào, huống chi cũng là do trung thành với ta thôi, chẳng lẽ thái tử điện hạ muốn xuất đầu vì Lâm gia sao?"
"Ha ha, Hạ cô nương, ngươi lo lắng nhiều rồi, ta cũng không có ý tứ này, là do ta tò mò, Hạ cô nương tới cùng là một người như thế nào, tuổi còn trẻ đã là Luyện dược sư thất phẩm, hoàng gia gia lại cho ngươi đánh giá rất lớn." Con ngươi đen ôn hòa nhìn thật sâu thiếu nữ bên cạnh, Thi Văn Vũ mỉm cười và tò mò hỏi.
"Ta không phải là một người tốt." Hạ Như Phong thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời, giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Thi Văn Vũ hơi sửng sốt, hắn cho tới bây giờ đều chưa từng nghe qua, có người nói chính mình không phải người tốt.
Nữ nhân này, thật đúng là một tồn tại đặc biệt.
"Ta đã từng giết rất nhiều người, có lẽ sau này, ta sẽ còn giết càng nhiều người hơn..."
Nhướng mày, Thi Văn Vũ từ trong lời nói của nàng nghe được sự kiên quyết, cô tịch, còn có một loại hương vị nói không nên lời...
Không biết vì sao, nàng như vậy không khỏi khiến cho hắn đau lòng.
Rốt cuộc là đã trải qua cái gì, nàng mới có thể nói ra những lời nói huyết tinh đến như vậy?
Nàng, thật sự là một sự tồn tại đặc biệt nhất mà hắn đã từng gặp...
"Nhưng mà, ta lại không thể không làm như vậy, bởi vì ta có thứ mà ta muốn bảo vệ, cho dù là từ bỏ hết tất cả, dùng hết tính mạng cũng muốn bảo vệ thứ đó, đối với những thứ mà ta quan tâm, cho dù có hóa thân thành ma thì có làm sao chứ?" Thu hồi ánh mắt lại, Hạ Như Phong lạnh nhạt cười: "Ta không làm sai nên sẽ không công đạo gì với vị trắc phi kia của thái tử ngươi, cho nên, mời ngươi trở về cảnh cáo vị trắc phi kia của ngươi, đừng vọng tưởng ra tay với Tiểu Bạch, long hữu nghịch lân, xúc giả tất phát (rồng có vảy ngược, đụng vào tất sẽ nổi giận), ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm tổn thương tới người mà ta quan tâm."
"Hạ cô nương, ngươi yên tâm, Ngọc Đồng là một nữ tử dịu dàng lương thiện, nàng sẽ không nảy sinh tâm tư trả thù với Tiểu Bạch công tử."
"Tốt nhất là như thế, bằng không, cho dù ngươi muốn che chở nàng, cho dù Linh đại đế quốc có cường đại hơn nữa, ta cũng sẽ cùng với các ngươi..., không chết không ngừng!"
Thân thể Thi Văn Vũ đột nhiên run lên, giọng nói của nữ tử rất có khí phách không khỏi khiến cho trong lòng của hắn có một tia xúc động.
Ngay lúc này, hắn cảm giác được Hạ Như Phong có một chút khác thường, hơi sửng sốt một chút, rồi từ ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn lại, ngay sau đó, nam tử tuấn mỹ nghênh diện đi tới rõ ràng ánh vào trong mắt của hắn.
Nam tử mặc một thân trường bào màu tím, khóe miệng cong lên một chút tươi cười, gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười tà mị, đôi mắt tím kia thâm tình lại chuyên nhất (một lòng, dốc lòng) nhìn chăm chú nữ tử phía trước.
Dường như trong toàn bộ thiên địa, hắn chỉ chú ý đến bóng dáng của nàng.
Cho dù là dung mạo nam tử đẹp như thiên thần, hay là tràn đầy nhu tình ẩn chứa trong đôi mắt tím của hắn, cũng không tự chủ được làm cho người khác sinh ra xúc động.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Dạ Thiên Tà đi đến trước mặt Hạ Như Phong, đầu lông mày nhíu lại, mắt tím nhìn lướt qua Thi Văn Vũ rồi liền thu hồi ánh mắt, trong mắt xẹt qua một chút trò đùa ác ý: "Nương tử, ngươi rời đi thời gian quá lâu, vi phu quá mức nhớ ngươi nên tự mình đến đây tìm ngươi, ha ha, nương tử, ngươi trăm ngàn lần đừng quá cảm động, vi phu sợ sẽ không chịu nổi nhiệt tình của ngươi."
Nương… Nương tử?
Thời gian trôi nhanh, Hạ Như Phong lúc này trợn tròn mắt...
/379
|