Gió ấm áp gào thét bên tai, cảnh vật xung quanh thụt lùi rất nhanh, giờ phút này Hạ Như Phong sử dụng Mị ảnh tiên tung tới mức cao nhất. Đây là lần đầu tiên nàng giao chiến với đại linh sư cho nên không dám có một tia lơ là.
Đại linh sư và Linh sư quả nhiên là khác nhau hoàn toàn, Linh sư không thể theo kịp tốc độ của nàng, nhưng Đại linh sư vẫn như cũ có thể theo kịp, mặc dù khoảng cách có chút xa. Cứ thế này cũng không phải biện pháp, Mị ảnh tiên tung là linh kỹ kim giai, tiêu hao rất nhiều linh lực trong cơ thể, nếu linh lực bị cạn sạch, nàng chỉ có thể khoanh tay chịu chết.
"Chết tiệt, đã khi nào ta bị đuổi giết như thế này? Đám cẩu lão đầu kia, lần sau ta trở lại Hỏa Vân thành, chính là ngày bọn hắn trả giá thật lớn."
Trong mắt xẹt qua kiên định, tốc độ dưới chân Hạ Như Phong nhanh hơn, lại bỏ mặc đám người phía sau rất xa.
"Gia chủ, chúng ta cứ như vậy đuổi theo sao?" Một trưởng lão của Vân gia có chút thở hổn hển, hắn không ngờ rằng, một cái tiểu bối có thể tạo khoảng cách lớn như thế với mình, cái linh kỹ thân pháp kia thực sự lợi hại như thế sao?
"Đuổi, nhất định phải đuổi kịp, nếu cho nàng thời gian, trong vòng mười năm, ả nhất định sẽ vượt qua ta, đến lúc đó ta Vân gia sẽ gặp nguy."
Mười năm là Vân Lâm bảo thủ dự đoán, nếu lời nói của hắn bị Hạ Như Phong nghe thấy, khẳng định nàng sẽ cười nhạt. Mười nắm để vượt qua hắn? Hắn cũng quá xem trọng bản thân rồi. Dù sao Hạ Như Phong không cảm thấy, mình vượt qua Vân Lâm còn cần thời gian mười năm.
Suy nghĩ của Hỏa Kình Thiên và Vân Lâm giống nhau, bọn hắn đều không nguyện ý để nàng tiếp tục trưởng thành.
"Không thể, tiếp tục như vậy linh lực tiêu hao quá nhanh..." Hạ Như Phong cảm nhận được hơi thở đuổi theo phía sau, thở dài, lấy ra một bình thuốc, mở ra nắp bình, mơ hồ có thể thấy được bột phấn màu trắng bên trong, nàng lập tức ngửa đầu nuốt xuống, cả thể lực và linh lực đều tăng lên rất nhanh.
Đây là Phục linh tán nhị phẩm cấp thấp, có thể khôi phục linh lực bị tiêu hao của Linh sư rất nhanh, dược liệu Hỏa Nhi giúp đỡ hái ở núi lửa chỉ đủ luyện chế năm bình dược tán, lúc nàng học tập bỏ đi bốn bình, chỉ còn sót lại một bình pha chế sẵn.
Nhưng vì bảo vệ tính mạng, nàng không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ là linh kỹ kim giai rất tốn linh lực, sợ rằng linh lực cấp bậc Linh sư như nàng cơ bản duy trì không được bao lâu.
Sắc trời dần dần sáng, một đêm đã qua trong lúc bọn họ đuổi bắt.
"Sơn động?" Đột nhiên con mắt Hạ Như Phong sáng lên, tầm mắt xuyên qua cỏ dại nhìn về phía sơn động như ẩn như hiện, sơn động này bị cỏ dại cây cối che khuất, nếu không phải khả năng chú ý của nàng luôn cao hơn người thường, chỉ sợ cũng sẽ không chú ý tới nơi này có cái sơn động.
Thật sự là quang cảnh chung quanh rất dễ dàng làm cho nó bị bỏ qua.
Thân mình chợt lóe, nàng chui vào bụi cỏ, chỉ trong giây lát, từ khe hở bụi cỏ nhìn về phía mấy cái bóng dáng xẹt qua, vội vàng ngưng thở. Không qua bao lâu, có lẽ là phát hiện chính mình đã mất dấu, người hai nhà Hỏa Vân chỉ đành oán hận trở về.
Hạ Như Phong rốt cục nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn là không quá mức thả lỏng, ánh mắt bắt đầu đánh giá sơn động này.
Sơn động âm u ươn ướt, trên vách có một ít hình vẽ linh thú, xem niên đại cũng có chút lâu đời. Sơn động này có vẻ rất lớn, Hạ Như Phong nhẹ bước đi vào bên trong, bước chân của nàng rất nhẹ, có lẽ là sợ hãi sẽ quấy rầy thứ gì.
"Nơi này vì sao lại có cái sơn động? Hơn nữa, trong sơn động này hình như có một loại mùi cổ quái..."
Bỗng nhiên Hạ Như Phong dừng bước, dù là bình tĩnh như nàng, giờ phút này cũng vì thứ trước mặt sợ đến ngây người.
Đoạn đường trước mặt phủ kín hai đống bụi, những hạt bụi kia cũng không phải bụi bình thường, bởi vì Hạ Như Phong phát hiện trong một đống bụi có một thứ như xương ngón tay con người, rõ ràng là do những kẻ bước nhầm vào đây biến thành.
Thấy điều quái dị như vậy, toàn thân Hạ Như Phong lạnh như băng, nàng không biết sâu trong động rốt cuộc có cái gì? Vì sao lại có nhiều sinh vật chết như vậy?
"Là Hỏa linh, mau, mau rời khỏi nơi này."
Trong linh hồn truyền đến tiếng Bạch Thụy kinh hoảng rống to, mà ngay khi hắn vừa dứt lời, một luồng hơi thở tràn ngập cuồng bạo từ đối diện đánh tới, ngọn lửa màu đỏ chiếu rọi toàn bộ sơn động sáng trưng, Hạ Như Phong không kịp nghĩ nhiều, vội vàng xoay người chạy về phía cửa động.
Chết tiệt, ai có thể nghĩ một cái sơn động thế này còn cất dấu nguy hiểm trí mạng, nếu bị ngọn lửa kia đuổi theo, nàng tin tưởng chính mình nhất định cũng sẽ hóa tro bụi.
Rốt cục, phía trước xuất hiện chút ánh sáng, tốc độ dưới chân Hạ Như Phong lại nhanh hơn, phía sau hỏa diễm vẫn không ngừng đuổi theo. Nhưng khi ngọn lửa sắp chạm vào Hạ Như Phong, nàng đã nhảy ra khỏi sơn động, hình như mất đi mục tiêu, ngọn lửa bất đắc dĩ lui về sơn động một chút xíu.
"Phịch."
Cuối cùng an toàn chạy thoát, chân Hạ Như Phong mềm nhũn, ngồi trên mặt đất, linh khí trong cơ thể hết sạch, nhưng trong lòng nàng cảm thấy cũng có chút may mắn.
Xem ra sau này không thể tùy ý xông loạn, nếu không chắc chắn lại xảy ra nguy hiểm như hôm nay. Nếu như lúc ấy không phải là thấy những thứ bụi kia mà sinh ra cảnh giác không bước vào nữa, nói không chừng nàng sẽ bị ngọn lửa kia đuổi theo, đến lúc đó hối hận cũng không còn kịp rồi.
Hạ Như Phong vừa định hỏi Bạch Thụy về ngọn lửa kia lại phát hiện xa xa có đoàn người đi đến đây, nhìn dấu hiệu trên quần áo bọn hắn, hình như là lính đánh thuê.
Trong đó nam tử trung niên dẫn đầu cũng phát hiện ra Hạ Như Phong, dẫn theo bọn thuộc hạ đi tới, hỏi: "Cô nương, một mình cô tới nơi này rèn luyện sao? Nhìn cô hỗn loạn như vậy, có phải đã gặp linh thú cường đại không?"
Vẻ mặt nam tử trung niên thân mật rất dễ dàng làm cho người ta buông lỏng đề phòng, chỉ là Hạ Như Phong vẫn âm thầm chú ý, dù sao tại dị thế này có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
"Ừm, vừa rồi không cẩn thận gặp một con thú cấp hai..." Hạ Như Phong hơi hơi cười, linh lực của nàng lúc này hết sạch, không thể đi qua rừng cây này, hơn nữa nàng không quen thuộc nơi này, có một nhóm lính đánh thuê, vừa vặn dẫn đường cho nàng.
Tuy rằng có thể gọi Hỏa Nhi và Vật Nhỏ ra tìm đường giúp nàng, nhưng bọn chúng không thể quen thuộc tình huống nơi đây hơn lính đánh thuê, chờ chúng tìm được đường không biết phải mất bao lâu.
"Thú cấp hai? Cô nương, vận khí cô thật tốt, bị thú cấp hai đuổi bắt còn có thể chạy thoát..." Nam tử trung niên lắc đầu thở dài một tiếng, nói: "Như vậy đi! Nhà của cô ở đâu? Chúng tôi là Dong Binh Đoàn Tuyết Lang, định tới trấn Hắc Thạch, nếu cùng đường cô có thể đi chung. Một cái tiểu cô nương như cô, ở trong này rất nguy hiểm."
"Đội trưởng?" Đám kia phía sau nam tử trung niên không hài lòng, mang theo nàng, chẳng phải là thêm gánh nặng sao? Nhưng nam tử trung niên đảo mắt qua một cái, bọn hắn chỉ có thể ngậm miệng, lại nhìn Hạ Như Phong bằng ánh mắt rất khinh thường.
Hạ Như Phong cũng không để ý ánh mắt đám người kia, nàng gật đầu: "Ta cũng đang định đi vào trong đó, vậy làm phiền ngươi."
Đại linh sư và Linh sư quả nhiên là khác nhau hoàn toàn, Linh sư không thể theo kịp tốc độ của nàng, nhưng Đại linh sư vẫn như cũ có thể theo kịp, mặc dù khoảng cách có chút xa. Cứ thế này cũng không phải biện pháp, Mị ảnh tiên tung là linh kỹ kim giai, tiêu hao rất nhiều linh lực trong cơ thể, nếu linh lực bị cạn sạch, nàng chỉ có thể khoanh tay chịu chết.
"Chết tiệt, đã khi nào ta bị đuổi giết như thế này? Đám cẩu lão đầu kia, lần sau ta trở lại Hỏa Vân thành, chính là ngày bọn hắn trả giá thật lớn."
Trong mắt xẹt qua kiên định, tốc độ dưới chân Hạ Như Phong nhanh hơn, lại bỏ mặc đám người phía sau rất xa.
"Gia chủ, chúng ta cứ như vậy đuổi theo sao?" Một trưởng lão của Vân gia có chút thở hổn hển, hắn không ngờ rằng, một cái tiểu bối có thể tạo khoảng cách lớn như thế với mình, cái linh kỹ thân pháp kia thực sự lợi hại như thế sao?
"Đuổi, nhất định phải đuổi kịp, nếu cho nàng thời gian, trong vòng mười năm, ả nhất định sẽ vượt qua ta, đến lúc đó ta Vân gia sẽ gặp nguy."
Mười năm là Vân Lâm bảo thủ dự đoán, nếu lời nói của hắn bị Hạ Như Phong nghe thấy, khẳng định nàng sẽ cười nhạt. Mười nắm để vượt qua hắn? Hắn cũng quá xem trọng bản thân rồi. Dù sao Hạ Như Phong không cảm thấy, mình vượt qua Vân Lâm còn cần thời gian mười năm.
Suy nghĩ của Hỏa Kình Thiên và Vân Lâm giống nhau, bọn hắn đều không nguyện ý để nàng tiếp tục trưởng thành.
"Không thể, tiếp tục như vậy linh lực tiêu hao quá nhanh..." Hạ Như Phong cảm nhận được hơi thở đuổi theo phía sau, thở dài, lấy ra một bình thuốc, mở ra nắp bình, mơ hồ có thể thấy được bột phấn màu trắng bên trong, nàng lập tức ngửa đầu nuốt xuống, cả thể lực và linh lực đều tăng lên rất nhanh.
Đây là Phục linh tán nhị phẩm cấp thấp, có thể khôi phục linh lực bị tiêu hao của Linh sư rất nhanh, dược liệu Hỏa Nhi giúp đỡ hái ở núi lửa chỉ đủ luyện chế năm bình dược tán, lúc nàng học tập bỏ đi bốn bình, chỉ còn sót lại một bình pha chế sẵn.
Nhưng vì bảo vệ tính mạng, nàng không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ là linh kỹ kim giai rất tốn linh lực, sợ rằng linh lực cấp bậc Linh sư như nàng cơ bản duy trì không được bao lâu.
Sắc trời dần dần sáng, một đêm đã qua trong lúc bọn họ đuổi bắt.
"Sơn động?" Đột nhiên con mắt Hạ Như Phong sáng lên, tầm mắt xuyên qua cỏ dại nhìn về phía sơn động như ẩn như hiện, sơn động này bị cỏ dại cây cối che khuất, nếu không phải khả năng chú ý của nàng luôn cao hơn người thường, chỉ sợ cũng sẽ không chú ý tới nơi này có cái sơn động.
Thật sự là quang cảnh chung quanh rất dễ dàng làm cho nó bị bỏ qua.
Thân mình chợt lóe, nàng chui vào bụi cỏ, chỉ trong giây lát, từ khe hở bụi cỏ nhìn về phía mấy cái bóng dáng xẹt qua, vội vàng ngưng thở. Không qua bao lâu, có lẽ là phát hiện chính mình đã mất dấu, người hai nhà Hỏa Vân chỉ đành oán hận trở về.
Hạ Như Phong rốt cục nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn là không quá mức thả lỏng, ánh mắt bắt đầu đánh giá sơn động này.
Sơn động âm u ươn ướt, trên vách có một ít hình vẽ linh thú, xem niên đại cũng có chút lâu đời. Sơn động này có vẻ rất lớn, Hạ Như Phong nhẹ bước đi vào bên trong, bước chân của nàng rất nhẹ, có lẽ là sợ hãi sẽ quấy rầy thứ gì.
"Nơi này vì sao lại có cái sơn động? Hơn nữa, trong sơn động này hình như có một loại mùi cổ quái..."
Bỗng nhiên Hạ Như Phong dừng bước, dù là bình tĩnh như nàng, giờ phút này cũng vì thứ trước mặt sợ đến ngây người.
Đoạn đường trước mặt phủ kín hai đống bụi, những hạt bụi kia cũng không phải bụi bình thường, bởi vì Hạ Như Phong phát hiện trong một đống bụi có một thứ như xương ngón tay con người, rõ ràng là do những kẻ bước nhầm vào đây biến thành.
Thấy điều quái dị như vậy, toàn thân Hạ Như Phong lạnh như băng, nàng không biết sâu trong động rốt cuộc có cái gì? Vì sao lại có nhiều sinh vật chết như vậy?
"Là Hỏa linh, mau, mau rời khỏi nơi này."
Trong linh hồn truyền đến tiếng Bạch Thụy kinh hoảng rống to, mà ngay khi hắn vừa dứt lời, một luồng hơi thở tràn ngập cuồng bạo từ đối diện đánh tới, ngọn lửa màu đỏ chiếu rọi toàn bộ sơn động sáng trưng, Hạ Như Phong không kịp nghĩ nhiều, vội vàng xoay người chạy về phía cửa động.
Chết tiệt, ai có thể nghĩ một cái sơn động thế này còn cất dấu nguy hiểm trí mạng, nếu bị ngọn lửa kia đuổi theo, nàng tin tưởng chính mình nhất định cũng sẽ hóa tro bụi.
Rốt cục, phía trước xuất hiện chút ánh sáng, tốc độ dưới chân Hạ Như Phong lại nhanh hơn, phía sau hỏa diễm vẫn không ngừng đuổi theo. Nhưng khi ngọn lửa sắp chạm vào Hạ Như Phong, nàng đã nhảy ra khỏi sơn động, hình như mất đi mục tiêu, ngọn lửa bất đắc dĩ lui về sơn động một chút xíu.
"Phịch."
Cuối cùng an toàn chạy thoát, chân Hạ Như Phong mềm nhũn, ngồi trên mặt đất, linh khí trong cơ thể hết sạch, nhưng trong lòng nàng cảm thấy cũng có chút may mắn.
Xem ra sau này không thể tùy ý xông loạn, nếu không chắc chắn lại xảy ra nguy hiểm như hôm nay. Nếu như lúc ấy không phải là thấy những thứ bụi kia mà sinh ra cảnh giác không bước vào nữa, nói không chừng nàng sẽ bị ngọn lửa kia đuổi theo, đến lúc đó hối hận cũng không còn kịp rồi.
Hạ Như Phong vừa định hỏi Bạch Thụy về ngọn lửa kia lại phát hiện xa xa có đoàn người đi đến đây, nhìn dấu hiệu trên quần áo bọn hắn, hình như là lính đánh thuê.
Trong đó nam tử trung niên dẫn đầu cũng phát hiện ra Hạ Như Phong, dẫn theo bọn thuộc hạ đi tới, hỏi: "Cô nương, một mình cô tới nơi này rèn luyện sao? Nhìn cô hỗn loạn như vậy, có phải đã gặp linh thú cường đại không?"
Vẻ mặt nam tử trung niên thân mật rất dễ dàng làm cho người ta buông lỏng đề phòng, chỉ là Hạ Như Phong vẫn âm thầm chú ý, dù sao tại dị thế này có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
"Ừm, vừa rồi không cẩn thận gặp một con thú cấp hai..." Hạ Như Phong hơi hơi cười, linh lực của nàng lúc này hết sạch, không thể đi qua rừng cây này, hơn nữa nàng không quen thuộc nơi này, có một nhóm lính đánh thuê, vừa vặn dẫn đường cho nàng.
Tuy rằng có thể gọi Hỏa Nhi và Vật Nhỏ ra tìm đường giúp nàng, nhưng bọn chúng không thể quen thuộc tình huống nơi đây hơn lính đánh thuê, chờ chúng tìm được đường không biết phải mất bao lâu.
"Thú cấp hai? Cô nương, vận khí cô thật tốt, bị thú cấp hai đuổi bắt còn có thể chạy thoát..." Nam tử trung niên lắc đầu thở dài một tiếng, nói: "Như vậy đi! Nhà của cô ở đâu? Chúng tôi là Dong Binh Đoàn Tuyết Lang, định tới trấn Hắc Thạch, nếu cùng đường cô có thể đi chung. Một cái tiểu cô nương như cô, ở trong này rất nguy hiểm."
"Đội trưởng?" Đám kia phía sau nam tử trung niên không hài lòng, mang theo nàng, chẳng phải là thêm gánh nặng sao? Nhưng nam tử trung niên đảo mắt qua một cái, bọn hắn chỉ có thể ngậm miệng, lại nhìn Hạ Như Phong bằng ánh mắt rất khinh thường.
Hạ Như Phong cũng không để ý ánh mắt đám người kia, nàng gật đầu: "Ta cũng đang định đi vào trong đó, vậy làm phiền ngươi."
/379
|