Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Ánh sáng mặt trời soi vào trong xe ngựa, ánh nắng màu vàng nhạt chiếu lên lông mi cong vút của nữ tử, có lẽ là cảm nhận được xe ngựa xóc nảy, nữ tử nhướng mày, từ từ mở hai mắt ra, xoa huyệt thái dương, ánh mắt đầy tia nghi hoặc: "Đây là ở đâu? Ta nhớ rõ là bị gió lốc đánh bay ra ngoài, vì sao lại ở chỗ này?"
Lưng lờ mờ truyền đến cảm giác bỏng rát đau đớn, Hạ Như Phong nhướng mày, từ trong giới chỉ vô tận không gian lấy ra một viên đan dược, nuốt vào trong miệng, khi đan dược vào miệng, một cảm giác mát lạnh lan khắp toàn thân, cảm giác đau đớn kia dần biến mất.
Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, màn xe bị xốc mở ra, một nam tử chui đầu vào bên trong xe ngựa, nhìn thấy Hạ Như Phong tỉnh lại, hơi sửng sốt: "Cô nương, ngươi tỉnh?"
"Ừ, xin hỏi... Đây là đâu?" Hạ Như Phong phóng ánh mắt về phía nam tử, giọng nói chứa một tia nghi hoặc.
"Chúng ta là người An gia của Thanh Bình thành, nơi này là sơn mạch Ngải Tư, tiểu thư nhà chúng ta phát hiện ngươi bị trọng thương, nên đã cứu ngươi trở về, hơn nữa tặng xe ngựa của mình cho ngươi." Nói đến cuối cùng, giọng nói của nam tử rõ ràng trở nên không tốt: "Ngươi có thể đi được không? Nếu như có thể đi, thì tự mình rời khỏi đi!"
"A Đạt."
Sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng quát trong trẻo nhưng lạnh lùng, cơ thể của A Đạt run lên, quay đầu lại, mặt nhìn người phía sau, cung kính ôm quyền nói: "Tiểu thư, hình như nàng đã không có gì việc rồi, vậy để cho nàng rời khỏi đây đi, chúng ta còn phải đi tìm An Lĩnh Thảo, dẫn theo nàng cũng không tốt."
"A Đạt." Nữ tử thanh nhíu hai mi thanh tú, đôi mắt hơi trách cứ nhìn A Đạt: " A Đạt, nàng là một nữ tử, sao có thể bình yên rời đi? Nếu như mẫu thân còn sống, biết ta thấy chết mà không cứu, bà nhất định sẽ trách cứ ta, chúng ta cũng không kém một người này, dẫn nàng đi theo đi!"
"Nhưng mà tiểu thư..."
"Được rồi, không có nhưng nhị gì nữa." Nữ tử thanh sam lạnh giọng quyết định A Đạt, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong, khẽ cười: "Ta tên là An Tình, là vì tìm kiếm An Lĩnh Thảo mà đến sơn mạch Ngải Tư, không ngại mà nói, thì gọi ta một tiếng Tình tỷ đi, không biết ngươi xưng hô thế nào? Vì sao xuất hiện ở sơn mạch Ngải Tư."
Nữ tử trước mặt cũng không phải nữ tử được đại gia tộc nuông chiều bình thường như vậy, nhưng thật ra khiến cho Hạ Như Phong bất giác lòng sinh hảo cảm.
"Hạ Như Phong." Sờ mũi, Hạ Như Phong báo ra tên của mình, sau đó mượn cơ hội hỏi: "Ta muốn hỏi một chút, nơi này là Minh Giới sao?"
"Minh Giới?" Nữ tử thanh sam sửng sốt một chút, thản nhiên lắc đầu: "Không, nơi này là Thiên Minh Giới, cũng không phải Minh Giới theo như lời ngươi? Ngươi hỏi cái này để làm gì?"
Thiên Minh Giới? Nói như thế nàng đã thông qua truyền tống không gian đến Thiên Minh Giới? Có lẽ là đã đến chung một thế giới với Dạ Thiên Tà, khuôn mặt của nàng không khỏi hiện ra một vẻ vui mừng, khóe môi không tự giác cong lên tươi cười.
"Như vậy nên làm thế nào mới có thể rời khỏi nơi này?"
"Sơn mạch Ngải Tư hung hiểm trùng trùng, đường đi phức tạp, một mình ngươi rất khó đi ra khỏi nơi này, cho nên vẫn nên rời khỏi với chúng ta thì có vẻ tốt hơn." An Tình thân mật mỉm cười, đôi mắt trong suốt nhìn sang bên cạnh, khẽ nhíu mày: "A Đạt, còn bao lâu là có thể đến nơi đó?"
A Đạt mở bản đồ ra, mắt nhìn cảnh vật bốn phía, vừa mới thu bản đồ lại, nhìn về phía An Tình: "Tiểu thư, đường đã không còn dài bao nhiêu."
Nghe vậy, An Tình khẽ thở ra, trong mắt ẩn chứa đầy ý cười, giọng nhẹ nhàng nói: "Ngươi ở chỗ này chờ mấy ngày đi, dựa theo tốc độ bây giờ, đại khái còn cần mấy ngày nữa mới có thể rời khỏi sơn mạch Ngải Tư."
Hạ Như Phong trầm tư trong giây lát, nhưng vẫn gật đầu, nàng cũng không e ngại nguy hiểm trong sơn mạch, chỉ là mới đến, chỉ dựa vào một mình còn không biết bao lâu mới có thể đi ra sơn mạch Ngải Tư này.
Chỉ là với tính cách của nàng căn bản không thích công cụ thay đi bộ như xe ngựa như vậy, cho nên không ở lại bên trong xe ngựa, mà là kiên trì xuống dưới đi bộ, không bao lâu đã làm quen với người An gia, ngay cả A Đạt cũng nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, không hề không tốt như lúc đầu.
Ở trong lúc nói chuyện với nhau, Hạ Như Phong đã biết nguyên do An gia đến đây, tất nhiên cũng nói nguyên nhân mình đến đây ra.
"Như Phong cô nương, nói như vậy, ngươi là vì tìm phu quân của ngươi mà rời khỏi nhà?" Trong mắt A Đạt xẹt qua kinh ngạc, có chút bội phục với nữ tử có tính tình kiên nghị này, cho tới bây giờ hắn đều cho rằng, chỉ có tiểu thư nhà mình mới có tính cách kiên cường như vậy, không ngờ rằng có một nữ tử sẽ không sơ hướng về tiểu thư nhà mình.
Hạ Như Phong thản nhiên cười, không giải thích nhiều, sau đó ánh mắt nhìn về phía trời xanh trong trẻo.
"Như Phong cô nương, chúng ta tin tưởng ngươi còn có thể có một ngày gặp lại phu quân của ngươi." A Đạt vỗ bả vai của Hạ Như Phong, vẻ mặt chân thành tha thiết nói.
Hạ Như Phong xoa mũi, lạnh nhạt trả một câu: "Cảm ơn."
"Đến rồi." Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của An Tình theo gió nhẹ bay tới, mọi người cũng không dừng bước chân, ánh mắt nóng rực nhìn cỏ nhỏ màu xanh biếc lay động ở trong gió kia.
"An Lĩnh Thảo, thật sự là An Lĩnh Thảo, chúng ta rốt cuộc cũng tìm được An Lĩnh Thảo rồi." Trong mắt A Đạt tỏa ra tia cực nóng, rất nhanh đánh về phía cỏ nhỏ màu xanh biếc, ngay lúc này, trong bụi cỏ dại mọc rậm rạp, một ám tiễn đột nhiên bắn ra, nhất thời sắc mặt của mọi người đại biến.
"A Đạt, cẩn thận!"
Thân thể của A Đạt tiếp tục nhảy sang bên cạnh, ám tiễn vừa lúc bắn sượt qua y phục của hắn, đâm thật mạnh vào đại thụ sau lưng hắn.
Ánh mắt mọi người cùng nhìn về phía nơi ám tiễn phóng đến, chỉ thấy trong bụi cỏ, một nam tử trung niên hắc y tay cầm cung tiễn đi ra, vẻ mặt ông ta lộ ra lãnh khốc, bên hông cắm mấy mũi tên, hắc y theo gió mà bay, tăng thêm khí chất lãnh khốc thần bí quanh người ông ta.
"Ngươi là người đại bá phái đến?" An Tình lạnh lùng nhìn nam tử trung niên hắc y, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh: "Xem ra ông ta còn thật sự không kịp đợi, trước tiên trừ bỏ ta ở đây, sau đó đối phó với phụ thân và đệ đệ ta của, phải không?"
"Cho dù ngươi đoán được thì sao? Ngươi cho rằng, ngươi có thể sống sót rời khỏi đây sao?" nam tử trung niên lãnh khốc nhìn An Tình, khuôn mặt chứa một vẻ kiêu căng, ông cũng không để nữ tử còn trẻ tuổi trước mặt này vào trong mắt, với ông mà nói, giết nàng đơn giản như giết chết một con kiến.
"Ta muốn biết, rốt cuộc đại bá thân ái kai của ta đồng ý cho ngươi cái gì, mới mời chào được loại cường giả như ngươi làm việc cho ông ta."
"Ông ta đáp ứng, sau khi ta thay ông ta giành được An gia, sẽ cho ta một nửa An gia." Có lẽ là cho rằng An Tình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nam tử trung niên cũng không che dấu giao dịch giữa hai người.
Nghe thấy lời nói của nam tử trung niên, trong lòng An Tình nhất thời dần tức giận, cho dù gia tộc tranh đấu như thế nào, cũng đều là gia sự của bọn họ, bây giờ ông ta lại vì đuổi phụ thân, mà giao một nửa An gia cho người ngoài, sao An Tình có thể không tức giận chứ.
"Đáng chết, Ông ta già rồi hồ đồ sao?" An Tình nắm chặt nắm đấm, nâng khuôn mặt thanh tú lên, nói: "Ta biết, những người chúng ta hôm nay đều không thể trốn khỏi kiếp nạn này, nhưng vị như Phong cô nương này, nàng là vô tội, nàng chỉ là bị ta vô tình cứu, mới liên lụy đến giữa việc này, xin ngươi để nàng rời đi."
Nam tử trung niên nhìn Hạ Như Phong, nở nụ cười lãạnh một tiếng: "Để nàng đi? Cho dù nàng vô tội hay không, hôm nay mọi người ở đây phải chết, muốn trách chỉ có thể trách vận khí của nàng không tốt gặp phải ngươi."
"Ngươi…” Sắc của mặt An Tình chợt đại biến, đầu ngón tay trắng bệch, hít sâu vào một hơi, ánh mắt áy náy nhìn về phía Hạ Như Phong: "Thật xin lỗi, vì ta chỉ muốn cứu ngươi mà thôi, lại không ngờ kéo theo làm liên luỵ ngươi, hôm nay xem ra chúng ta đều không thể trốn thoát." Nàng vốn chỉ là hảo tâm, sợ một mình nàng gặp nạn ở sơn mạch Ngải Tư, mới dẫn nàng đoạn đường, ai ngờ lại ở chỗ này gặp phải chặn giết, sớm biết như thế, nói cái gì nàng cũng sẽ không dẫn theo nàng ấy.
Hạ Như Phong nâng mí mắt lên, lười biếng ngáp một cái, khóe miệng cong lên một nụ cười khinh thường: "Ai nói chúng ta sẽ chết?"
"Cái gì?"
Mọi người đều nhìn về phía Hạ Như Phong, hiển nhiên không rõ lời nàng nói có hàm nghĩa gì.
"Ha ha." Nam tử trung niên ngửa đầu cười phá lên, tiếng cười của ông ta đầy khinh thường, thật lâu sau, mới thu ý cười lại, hai mắt nhìn chằm chằm Hạ Như Phong lóe ra sát khí mãnh liệt: "Tiểu cô nương, ta là nói các ngươi sẽ chết! Từ khi ta thành danh đến nay, người ta muốn giết, còn không có một ai có thể sống sót."
Hai tay Hạ Như Phong khoanh ngực, đôi mắt nhìn nam tử trung niên, nở nụ cười nhàn nhạt: "Ngươi biết không? Có rất nhiều người từng muốn giết ta, nhưng không một ai ngoại lệ đều chết sớm hơn ta."
"Nha đầu cuồng vọng, hôm nay ta sẽ cho ngươi lĩnh giáo một chút sự lợi hại của ta!" Nam tử trung niên nâng cung tiễn trong tay lên, hai tay khéo dây tên, ngay lúc ông muốn bắn ra tên đầu tiên, tiếng quát trong trẻo nhưng lạnh lùng của An Tình lại truyền đến.
"Dừng tay!"
Ánh mắt của nam tử trung niên dừng ở trên người An Tình, trong đôi mắt xẹt qua một tia lãnh khốc, nói: "An tiểu thư, ngươi còn có cái gì muốn nói sao?"
"Để nàng đi." An Tình hít sâu vào một hơi, nắm chặt nắm đấm, hai mắt trong suốt nổi lên hận ý: "Ta không muốn liên lụy đến người vô tội, nếu ngươi thả nàng rời khỏi đây, quyền lợi An gia ta nguyện ý chắp tay đưa cho đại bá thân ái kia của ta."
"Hừ." Nam tử trung niên khinh thường cười lạnh một tiếng, trong mắt đầy trào phúng: "Đáng tiếc, đã chậm rồi, các ngươi chết, quyền lợi An gia cũng sẽ là của chúng ta."
Dứt lời, dùng sức kéo, một mũi tên sắc nhọn bay về phía Hạ Như Phong, nhìn thấy mũi tên nhọn xẹt qua trời không, An Tình khẩn trương hét lớn: "Cẩn thận!"
Chỉ là ở lúc mũi tên nhọn bay về phía Hạ Như Phong, bóng dáng của Hạ Như Phong như gió hư vô mờ mịt, từ từ tiêu tán, ở nơinàng biến mất, để lại tia chớp màu tím nhè nhẹ.
"Ầm ầm!"
Mũi tên bắn thủng cổ thụ, bụi đất tung bay đầy trời, ở trong lúc mọi người đều nghi hoặc, bóng dáng của Hạ Như Phong lại xuất hiện ở trước cổ thụ, môi nhếch lên, lạnh lùng nói ra: "Ngươi muốn giết ta? Nhưng ngươi không có năng lực giết ta, một khi ngươi không thể giết ta, vậy chỉ có thể tùy ý để ta giết."
Nam tử trung niên hơi sửng sốt, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, lại kéo dây cung tên ra, mười tên cùng bắn về phía Hạ Như Phong. . .
Ánh sáng mặt trời soi vào trong xe ngựa, ánh nắng màu vàng nhạt chiếu lên lông mi cong vút của nữ tử, có lẽ là cảm nhận được xe ngựa xóc nảy, nữ tử nhướng mày, từ từ mở hai mắt ra, xoa huyệt thái dương, ánh mắt đầy tia nghi hoặc: "Đây là ở đâu? Ta nhớ rõ là bị gió lốc đánh bay ra ngoài, vì sao lại ở chỗ này?"
Lưng lờ mờ truyền đến cảm giác bỏng rát đau đớn, Hạ Như Phong nhướng mày, từ trong giới chỉ vô tận không gian lấy ra một viên đan dược, nuốt vào trong miệng, khi đan dược vào miệng, một cảm giác mát lạnh lan khắp toàn thân, cảm giác đau đớn kia dần biến mất.
Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, màn xe bị xốc mở ra, một nam tử chui đầu vào bên trong xe ngựa, nhìn thấy Hạ Như Phong tỉnh lại, hơi sửng sốt: "Cô nương, ngươi tỉnh?"
"Ừ, xin hỏi... Đây là đâu?" Hạ Như Phong phóng ánh mắt về phía nam tử, giọng nói chứa một tia nghi hoặc.
"Chúng ta là người An gia của Thanh Bình thành, nơi này là sơn mạch Ngải Tư, tiểu thư nhà chúng ta phát hiện ngươi bị trọng thương, nên đã cứu ngươi trở về, hơn nữa tặng xe ngựa của mình cho ngươi." Nói đến cuối cùng, giọng nói của nam tử rõ ràng trở nên không tốt: "Ngươi có thể đi được không? Nếu như có thể đi, thì tự mình rời khỏi đi!"
"A Đạt."
Sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng quát trong trẻo nhưng lạnh lùng, cơ thể của A Đạt run lên, quay đầu lại, mặt nhìn người phía sau, cung kính ôm quyền nói: "Tiểu thư, hình như nàng đã không có gì việc rồi, vậy để cho nàng rời khỏi đây đi, chúng ta còn phải đi tìm An Lĩnh Thảo, dẫn theo nàng cũng không tốt."
"A Đạt." Nữ tử thanh nhíu hai mi thanh tú, đôi mắt hơi trách cứ nhìn A Đạt: " A Đạt, nàng là một nữ tử, sao có thể bình yên rời đi? Nếu như mẫu thân còn sống, biết ta thấy chết mà không cứu, bà nhất định sẽ trách cứ ta, chúng ta cũng không kém một người này, dẫn nàng đi theo đi!"
"Nhưng mà tiểu thư..."
"Được rồi, không có nhưng nhị gì nữa." Nữ tử thanh sam lạnh giọng quyết định A Đạt, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong, khẽ cười: "Ta tên là An Tình, là vì tìm kiếm An Lĩnh Thảo mà đến sơn mạch Ngải Tư, không ngại mà nói, thì gọi ta một tiếng Tình tỷ đi, không biết ngươi xưng hô thế nào? Vì sao xuất hiện ở sơn mạch Ngải Tư."
Nữ tử trước mặt cũng không phải nữ tử được đại gia tộc nuông chiều bình thường như vậy, nhưng thật ra khiến cho Hạ Như Phong bất giác lòng sinh hảo cảm.
"Hạ Như Phong." Sờ mũi, Hạ Như Phong báo ra tên của mình, sau đó mượn cơ hội hỏi: "Ta muốn hỏi một chút, nơi này là Minh Giới sao?"
"Minh Giới?" Nữ tử thanh sam sửng sốt một chút, thản nhiên lắc đầu: "Không, nơi này là Thiên Minh Giới, cũng không phải Minh Giới theo như lời ngươi? Ngươi hỏi cái này để làm gì?"
Thiên Minh Giới? Nói như thế nàng đã thông qua truyền tống không gian đến Thiên Minh Giới? Có lẽ là đã đến chung một thế giới với Dạ Thiên Tà, khuôn mặt của nàng không khỏi hiện ra một vẻ vui mừng, khóe môi không tự giác cong lên tươi cười.
"Như vậy nên làm thế nào mới có thể rời khỏi nơi này?"
"Sơn mạch Ngải Tư hung hiểm trùng trùng, đường đi phức tạp, một mình ngươi rất khó đi ra khỏi nơi này, cho nên vẫn nên rời khỏi với chúng ta thì có vẻ tốt hơn." An Tình thân mật mỉm cười, đôi mắt trong suốt nhìn sang bên cạnh, khẽ nhíu mày: "A Đạt, còn bao lâu là có thể đến nơi đó?"
A Đạt mở bản đồ ra, mắt nhìn cảnh vật bốn phía, vừa mới thu bản đồ lại, nhìn về phía An Tình: "Tiểu thư, đường đã không còn dài bao nhiêu."
Nghe vậy, An Tình khẽ thở ra, trong mắt ẩn chứa đầy ý cười, giọng nhẹ nhàng nói: "Ngươi ở chỗ này chờ mấy ngày đi, dựa theo tốc độ bây giờ, đại khái còn cần mấy ngày nữa mới có thể rời khỏi sơn mạch Ngải Tư."
Hạ Như Phong trầm tư trong giây lát, nhưng vẫn gật đầu, nàng cũng không e ngại nguy hiểm trong sơn mạch, chỉ là mới đến, chỉ dựa vào một mình còn không biết bao lâu mới có thể đi ra sơn mạch Ngải Tư này.
Chỉ là với tính cách của nàng căn bản không thích công cụ thay đi bộ như xe ngựa như vậy, cho nên không ở lại bên trong xe ngựa, mà là kiên trì xuống dưới đi bộ, không bao lâu đã làm quen với người An gia, ngay cả A Đạt cũng nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, không hề không tốt như lúc đầu.
Ở trong lúc nói chuyện với nhau, Hạ Như Phong đã biết nguyên do An gia đến đây, tất nhiên cũng nói nguyên nhân mình đến đây ra.
"Như Phong cô nương, nói như vậy, ngươi là vì tìm phu quân của ngươi mà rời khỏi nhà?" Trong mắt A Đạt xẹt qua kinh ngạc, có chút bội phục với nữ tử có tính tình kiên nghị này, cho tới bây giờ hắn đều cho rằng, chỉ có tiểu thư nhà mình mới có tính cách kiên cường như vậy, không ngờ rằng có một nữ tử sẽ không sơ hướng về tiểu thư nhà mình.
Hạ Như Phong thản nhiên cười, không giải thích nhiều, sau đó ánh mắt nhìn về phía trời xanh trong trẻo.
"Như Phong cô nương, chúng ta tin tưởng ngươi còn có thể có một ngày gặp lại phu quân của ngươi." A Đạt vỗ bả vai của Hạ Như Phong, vẻ mặt chân thành tha thiết nói.
Hạ Như Phong xoa mũi, lạnh nhạt trả một câu: "Cảm ơn."
"Đến rồi." Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của An Tình theo gió nhẹ bay tới, mọi người cũng không dừng bước chân, ánh mắt nóng rực nhìn cỏ nhỏ màu xanh biếc lay động ở trong gió kia.
"An Lĩnh Thảo, thật sự là An Lĩnh Thảo, chúng ta rốt cuộc cũng tìm được An Lĩnh Thảo rồi." Trong mắt A Đạt tỏa ra tia cực nóng, rất nhanh đánh về phía cỏ nhỏ màu xanh biếc, ngay lúc này, trong bụi cỏ dại mọc rậm rạp, một ám tiễn đột nhiên bắn ra, nhất thời sắc mặt của mọi người đại biến.
"A Đạt, cẩn thận!"
Thân thể của A Đạt tiếp tục nhảy sang bên cạnh, ám tiễn vừa lúc bắn sượt qua y phục của hắn, đâm thật mạnh vào đại thụ sau lưng hắn.
Ánh mắt mọi người cùng nhìn về phía nơi ám tiễn phóng đến, chỉ thấy trong bụi cỏ, một nam tử trung niên hắc y tay cầm cung tiễn đi ra, vẻ mặt ông ta lộ ra lãnh khốc, bên hông cắm mấy mũi tên, hắc y theo gió mà bay, tăng thêm khí chất lãnh khốc thần bí quanh người ông ta.
"Ngươi là người đại bá phái đến?" An Tình lạnh lùng nhìn nam tử trung niên hắc y, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh: "Xem ra ông ta còn thật sự không kịp đợi, trước tiên trừ bỏ ta ở đây, sau đó đối phó với phụ thân và đệ đệ ta của, phải không?"
"Cho dù ngươi đoán được thì sao? Ngươi cho rằng, ngươi có thể sống sót rời khỏi đây sao?" nam tử trung niên lãnh khốc nhìn An Tình, khuôn mặt chứa một vẻ kiêu căng, ông cũng không để nữ tử còn trẻ tuổi trước mặt này vào trong mắt, với ông mà nói, giết nàng đơn giản như giết chết một con kiến.
"Ta muốn biết, rốt cuộc đại bá thân ái kai của ta đồng ý cho ngươi cái gì, mới mời chào được loại cường giả như ngươi làm việc cho ông ta."
"Ông ta đáp ứng, sau khi ta thay ông ta giành được An gia, sẽ cho ta một nửa An gia." Có lẽ là cho rằng An Tình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nam tử trung niên cũng không che dấu giao dịch giữa hai người.
Nghe thấy lời nói của nam tử trung niên, trong lòng An Tình nhất thời dần tức giận, cho dù gia tộc tranh đấu như thế nào, cũng đều là gia sự của bọn họ, bây giờ ông ta lại vì đuổi phụ thân, mà giao một nửa An gia cho người ngoài, sao An Tình có thể không tức giận chứ.
"Đáng chết, Ông ta già rồi hồ đồ sao?" An Tình nắm chặt nắm đấm, nâng khuôn mặt thanh tú lên, nói: "Ta biết, những người chúng ta hôm nay đều không thể trốn khỏi kiếp nạn này, nhưng vị như Phong cô nương này, nàng là vô tội, nàng chỉ là bị ta vô tình cứu, mới liên lụy đến giữa việc này, xin ngươi để nàng rời đi."
Nam tử trung niên nhìn Hạ Như Phong, nở nụ cười lãạnh một tiếng: "Để nàng đi? Cho dù nàng vô tội hay không, hôm nay mọi người ở đây phải chết, muốn trách chỉ có thể trách vận khí của nàng không tốt gặp phải ngươi."
"Ngươi…” Sắc của mặt An Tình chợt đại biến, đầu ngón tay trắng bệch, hít sâu vào một hơi, ánh mắt áy náy nhìn về phía Hạ Như Phong: "Thật xin lỗi, vì ta chỉ muốn cứu ngươi mà thôi, lại không ngờ kéo theo làm liên luỵ ngươi, hôm nay xem ra chúng ta đều không thể trốn thoát." Nàng vốn chỉ là hảo tâm, sợ một mình nàng gặp nạn ở sơn mạch Ngải Tư, mới dẫn nàng đoạn đường, ai ngờ lại ở chỗ này gặp phải chặn giết, sớm biết như thế, nói cái gì nàng cũng sẽ không dẫn theo nàng ấy.
Hạ Như Phong nâng mí mắt lên, lười biếng ngáp một cái, khóe miệng cong lên một nụ cười khinh thường: "Ai nói chúng ta sẽ chết?"
"Cái gì?"
Mọi người đều nhìn về phía Hạ Như Phong, hiển nhiên không rõ lời nàng nói có hàm nghĩa gì.
"Ha ha." Nam tử trung niên ngửa đầu cười phá lên, tiếng cười của ông ta đầy khinh thường, thật lâu sau, mới thu ý cười lại, hai mắt nhìn chằm chằm Hạ Như Phong lóe ra sát khí mãnh liệt: "Tiểu cô nương, ta là nói các ngươi sẽ chết! Từ khi ta thành danh đến nay, người ta muốn giết, còn không có một ai có thể sống sót."
Hai tay Hạ Như Phong khoanh ngực, đôi mắt nhìn nam tử trung niên, nở nụ cười nhàn nhạt: "Ngươi biết không? Có rất nhiều người từng muốn giết ta, nhưng không một ai ngoại lệ đều chết sớm hơn ta."
"Nha đầu cuồng vọng, hôm nay ta sẽ cho ngươi lĩnh giáo một chút sự lợi hại của ta!" Nam tử trung niên nâng cung tiễn trong tay lên, hai tay khéo dây tên, ngay lúc ông muốn bắn ra tên đầu tiên, tiếng quát trong trẻo nhưng lạnh lùng của An Tình lại truyền đến.
"Dừng tay!"
Ánh mắt của nam tử trung niên dừng ở trên người An Tình, trong đôi mắt xẹt qua một tia lãnh khốc, nói: "An tiểu thư, ngươi còn có cái gì muốn nói sao?"
"Để nàng đi." An Tình hít sâu vào một hơi, nắm chặt nắm đấm, hai mắt trong suốt nổi lên hận ý: "Ta không muốn liên lụy đến người vô tội, nếu ngươi thả nàng rời khỏi đây, quyền lợi An gia ta nguyện ý chắp tay đưa cho đại bá thân ái kia của ta."
"Hừ." Nam tử trung niên khinh thường cười lạnh một tiếng, trong mắt đầy trào phúng: "Đáng tiếc, đã chậm rồi, các ngươi chết, quyền lợi An gia cũng sẽ là của chúng ta."
Dứt lời, dùng sức kéo, một mũi tên sắc nhọn bay về phía Hạ Như Phong, nhìn thấy mũi tên nhọn xẹt qua trời không, An Tình khẩn trương hét lớn: "Cẩn thận!"
Chỉ là ở lúc mũi tên nhọn bay về phía Hạ Như Phong, bóng dáng của Hạ Như Phong như gió hư vô mờ mịt, từ từ tiêu tán, ở nơinàng biến mất, để lại tia chớp màu tím nhè nhẹ.
"Ầm ầm!"
Mũi tên bắn thủng cổ thụ, bụi đất tung bay đầy trời, ở trong lúc mọi người đều nghi hoặc, bóng dáng của Hạ Như Phong lại xuất hiện ở trước cổ thụ, môi nhếch lên, lạnh lùng nói ra: "Ngươi muốn giết ta? Nhưng ngươi không có năng lực giết ta, một khi ngươi không thể giết ta, vậy chỉ có thể tùy ý để ta giết."
Nam tử trung niên hơi sửng sốt, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, lại kéo dây cung tên ra, mười tên cùng bắn về phía Hạ Như Phong. . .
/379
|