"Bốp!"
Hoa Cốt Nhi vừa mới nói xong, một bàn tay đánh ở trên mặt của nàng ta, khóe miệng của nàng ta hiện ra một vết máu, khiếp sợ nhìn nữ tử tuyệt sắc, cơ thể mềm mại run rẩy không thôi, như là không dám tin nỉ non: "Vì... Vì sao... Sư phụ..."
Đừng nói mọi trên Thánh Sơn, ngay cả Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà cũng vì hành động của nữ tử tuyệt sắc mà khẽ sửng sốt, không rõ ràng kịch diễn vừa ra là thế nào.
Trong mắt Hoa cốt nhi chứa nước mắt ủy khuất, thật không rõ vì sao sư phụ muốn đánh mình? Chẳng lẽ nàng... Có nói sai cái gì sao?
"Người đâu!" Ánh mắt lạnh lùng của nữ tử tuyệt sắc lướt qua mặt của hoa cốt nhi, lãnh giọng quát: "Nhốt nghiệt đồ này vaò Băng Tuyết Chi Cảnh úp mặt vaò tường sám hối cho ta, trong vòng mười năm không cho phép rời khỏi Băng Tuyết Chi Cảnh, nếu để cho ta biết có ai dám thả nàng ra, vậy sẽ có một kết quả như nàng!"
Nước mắt trong mắt nàng ta cũng không có đả động đến nữ tử tuyệt sắc, nói xong lời này, nữ tử tuyệt sắc thu ánh mắt lại, đôi mắt dừng ở trên người Dạ Thiên Tà, trong mắt của bà hiện ra một tia nhớ nhung và thương cảm: "Khuôn mặt này, còn có đôi mắt tím kia, thật sự rất giống với Dạ ca."
Lập tức nữ tử tuyệt sắc nâng cánh tay lên, muốn vuốt khuôn mặt tuấn mỹ kia, nhưng mà Dạ Thiên Tà chỉ thản nhiên nhìn bà một cái, đưa tay ôm Hạ Như Phong, ôm nàng lùi về mặt phía sau tránh đi, trong mắt tím của hắn dần hiện ra một tia cảnh giác.
Trường bào màu tím vung lên, Dạ Thiên Tà ôm Hạ Như Phong rơi xuống mặt đất, trong mắt tím hàn ý lạnh thấu xương, khẽ thả Hạ Như Phong ra, nhìn sang nữ tử bên cạnh, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười dịu dàng, lạnh lẽo trong mắt cũng rút đi: "Như Phong, bà ta là Thánh Linh, ta có thể đến đối phó với bà ta, nàng ở chỗ này chờ ta."
Nhưng mà, lúc Dạ Thiên Tà giơ liêm đao màu đen trong tay lên, định ra tay với nữ tử tuyệt sắc, một bàn tay mềm mại đưa đến khẽ kéo hắn lại. rũ mắt, nhìn về phía bàn tay đang nắm mình kia, trong mắt tím của Dạ Thiên Tà hiện lên một tia kinh ngạc, chỉ là hắn biết, nàng làm như vậy chắc chắn có nguyên nhân của mình, cho nên hắn cái gì cũng đều không có hỏi, lui về bên cạnh nàng.
"Ta muốn hỏi một chút, bà có thể biết hắn không?" Hạ Như Phong thản nhiên cười, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thâm trầm nhìn nữ tử tuyệt sắc ở chỗ không xa.
Nữ tử tuyệt sắc vụng trộm lau nước mắt ở khóe mắt, cười khổ lắc đầu, nói: "Thật xin lỗi, bộ dạng của hắn và một cố nhân của ta quá giống nhau, nên ta mới kích động như thế, bây giờ các ngươi hãy xuống núi đi, nể mặt vị cố nhân kia, ta sẽ không so đo với các ngươi."
Dứt lời, nữ tử tuyệt sắc nhìn nam tử tuấn mỹ tà mị kia, trong mắt dần hiện ra một tia cảm xúc không muốn.
Hắn (DTT) chỉ là lớn lên giống hắn (TMD) mà thôi, theo lý thuyết chỉ là người xa lạ, vì sao mình lại không muốn hắn rời đi? Thậm chí Hoa Cốt Nhi nói xấu hắn cũng đều không thể chịu đựng được, đã biết rốt cuộc là làm sao vậy... Hơn nữa, nhìn thấy hắn, không tự chủ được nghĩ đến hài nhi ở trong tã lót của mình kia.
Dạ ca, Tà nhi, đã bao nhiêu năm rồi, ta đã phải rời khỏi các ngươi đã bao nhiêu năm rồi, nhung nhung nhớ những năm gần đây, lại có bao nhiêu người biết?
tất cả mọi người Thánh Sơn kinh ngạc mở to đôi mắt, đây vẫn là Thánh Chủ tính tình lạnh lùng của bọn họ kia sao? Bây giờ bà như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, cố nhân gì đó khiến cho Thánh Chủ để ý như thế lại là thần thánh phương nào? Nhất định có quan hệ không bình thường với Thánh Chủ.
"Cố nhân?" Trong mắt Hạ Như Phong xẹt qua tia đã rõ, tù biểu hiện và xưng hô của nữ tử tuyệt sắc vừa rồi kia, cơ bản đã xác định một chuyện: "Ngươi nói cố nhân, chính là người của Đông Linh đại lục?"
"Ngươi..." Nữ tử tuyệt sắc khiếp sợ nhìn Hạ Như Phong, trong khoảng thời gian ngắn lại không nói ra lời, thật lâu sau mới hoàn hồn lại, trong mắt dần hiện ra một tia kích động: "Sao ngươi biết Đông Linh đại lục? Chẳng lẽ ngươi là người của Đông Linh đại lục? Ngươi còn biết cái gì?"
"Ta không phải là người của Đông Linh đại lục." Hạ Như Phong thản nhiên lắc đầu, ngay ở lúc nữ tử tuyệt sắc thất vọng, giọng nói lạnh nhạt của nàng lại vang lên: "Nhưng ta đã đi qua Đông Linh đại lục, thậm chí biết một người tên là Tử Minh Dạ."
"Ngươi nói cái gì?" Cơ thể của nữ tử tuyệt sắc chợt lóe đã đến trước mặt Hạ Như Phong, hai tay siết chặt bả vai của nàng, bởi vì kích động toàn bộ cơ thể đều run rẩy: "Ngươi biết Dạ ca? Dạ ca hắn... Có khỏe không?"
Xem ra quả thật là bà ấy, Hạ Như Phong khẽ thở dài, nói: "Hơn hai mươi năm qua ông ấy đi khắp Đông Linh đại lục, chỉ vì tìm một nữ tử, thậm chí vì thế mà suýt chút nữa chôn vùi tính mạng, những năm gần đây, ông vẫn tin tưởng vững chắc ngươi còn sống, cho nên cho dù là áp lực đè xuống, cũng vẫn chăm chỉ một mình, chỉ vì chờ ngươi trở lại bên người ông."
Nghe Hạ Như Phong nói xong, nữ tử tuyệt sắc đã sớm rơi nước mắt đầy mặt, tay của bà ôm chặt môi, nước mắt cuồn cuộn không ngừng chảy: "Dạ ca... Dạ ca, thật xin lỗi, nếu lúc trước không phải là ta, chàng cũng sẽ không sống vất vả như vậy..."
"Nếu như lúc đầu, ngươi nói tất cả mọi chuyện với ông ấy, chỉ sợ cũng sẽ không cần phải trải qua nhiều đau khổ như vậy." Hạ Như Phong lắc đầu than nhẹ một tiếng, xảy ra việc này này nữ tử cũng có trách nhiệm, nếu như bà nói rõ những việc đó với Tử Minh Dạ, lấy thực lực và gia thế của Tử Minh Dạ, sao có thể đặt một Thánh Cung nho nhỏ này vào trong mắt?
Như vậy ba cũng không phải chết, Tà cũng không phải bị tra tấn như thế từ nhỏ, Tử Minh Dạ cũng sẽ không vì tìm bà mà suýt chút nữa bị mất mạng, chỉ là nếu không phải xảy ra việc này, chỉ sợ mình cũng không thể gặp được Tà.
Dạ Thiên Tà nhướng mày, đối thoại giữa Hạ Như Phong và nữ tử tuyệt sắc, khiến cho hắn ở như lọt vào trong sương mù, nhưng hắn không cảm thấy ác ý gì từ trên người nữ tử tuyệt sắc, vì vậy lạnh lẽo cả người kia cũng lặng lẽ thu vào, vươn tay kéo Hạ Như Phong vào trong lòng, nhíu mày: "Như Phong, xem ra ta không ở đây một đoạn thời gian nên đã xảy ra rất nhiều chuyện, hơn nữa, cũng biết rất nhiều người."
Hạ Như Phong co rút khóe miệng, nhất thời cảm thấy một trận không nói gì, từ trong giọng nói của Dạ Thiên Tà, nàng loáng thoáng nghe ra một tia ghen tuông.
"Tà, Tử Minh Dạ là phụ thân của chàng, còn bà ấy chính là mẫu thân của chàng Dạ Nguyệt Thường." Hạ Như Phong nắm tay Dạ Thiên Tà, khẽ cười, ánh mắt nhìnvề phía nữ tử tuyệt sắc, khẽ giọng giải thích nói.
Nghe vậy, cơ thể củ Dạ Nguyệt Thường đột nhiên run lên, nâng khuôn mặt tuyệt sắc lên, mắt đẹp chứa tia kinh ngạc, hốc mắt bất giác đã ươn ướt: "Ngươi nói... Hắn là nhi tử của ta Tà nhi? Thật sự là Tà nhi? Ta đây là đang nằm mơ sao? Chả trách bộ dạng giống Dạ ca như thế..."
Dạ Thiên Tà kinh ngạc cũng không kém hơn Dạ Nguyệt Thường, nhưng mà xuất phát từ bản tính, chút kinh ngạc kia cũng bị hắn áp chế ở đáy mắt, từ trên vẻ mặt căn bản là không thể nhìn ra vẻ gì.
"Như Phong, nàng nói, bà ấy là mẫu thân của ta sao?"
Hạ Như Phong khẽ gật đầu, trong đôi mắt đen dần hiện ra một tia vui mừng, đi vào Minh Giới, nàng còn có một mục đích, đó chính là tìm kiếm Dạ Nguyệt Thường, để cho một nhà Tà có thể đoàn tụ, ai có thể nghĩ đến bọn họ đánh bậy đánh bạ, lại thật sự tìm thấy bà.
Như thế, bọn họ đã có thể cùng nhau rời khỏi Minh Giới.
Người Thánh Sơn nhìn thấy cảnh này, đều không tự chủ được trợn tròn mắt, người bọn họ muốn giết lại là nhi tử của thánh chủ... Vậy Thánh chủ sẽ bỏ qua cho bọn họ sao? Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người đều tràn đầy hoảng sợ, trong lòng đều thầm oán Hoa Cốt Nhi.
Nếu không phải là nàng ta, sao bọn họ sẽ đắc tội nhi tử của thánh chủ? Còn có một nữ tử quan hệ không bình thường với nhi tử của thánh chủ.
Chả trách thánh chủ sẽ phát lửa giận lớn như vậy, Hoa Cốt Nhi bị đánh không oan, hơn nữa mười năm trong Băng Tuyết Chi Cảnh cũng đủ để nàng ta nhận được.
Nhưng mà lúc này Dạ Nguyệt Thường không rảnh đi tìm những người đó tính sổ, kéo Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà lại đi đến chỗ ở cũ của mình, bà thông qua vẻ măt của hai người và Dạ Thiên Tà rất bảo vệ Hạ Như Phong, đoán được quan hệ của bọn họ, mà với nhi tử và nhi tức bỗng nhiên rơi xuống này, Dạ Nguyệt Thường đều cảm thấy vạn phần vừa lòng.
Sau khi tiến vào chỗ ở cũ, Hạ Như Phong đã nói với bà những năm gần đây Dạ Thiên Tà trải qua những gì, nghe thấy Hạ Như Phong kể ra nhưng việc đó, Dạ Nguyệt Thường rơi không ít nước mắt, cầm tay Dạ Thiên Tà, nói: "Tà nhi, là mẫu thân thật sự có lỗi với con, mấy năm nay con vất vả rồi."
Dạ Thiên Tà nhìn Dạ Nguyệt Thường cầm tay của mình, mày không dấu vết nhíu lại, nhưng vẫn không lựa chọn thu tay về.
Có lẽ là do không hưởng thụ qua tình thương của nương, bỗng nhiên chạy ra một mẫu thân, hắn cảm thấy có chút không quen, ngoại trừ Hạ Như Phong ra, hắn cũng không thích nữ tử khác chạm vào hắn. Chỉ là dù sao người này cũng là mẫu thân của hắn, huống chi... Cho dù từ nhỏ hắn không có phụ mẫu, nhưng trước đây vẫn được phụ mẫu bảo vệ, chỉ là ở mười tuổi về sau, đã không còn nhớ đến bọn họ nữa.
Bởi vì khi đó, hắn đã có thể bảo vệ tốt chính mình.
"Dạ gia, Thánh Cung, thật sự là tiện nghi bọn hắn, không chỉ hại chết ta, ngay cả nhi tử của ta cũng không tha, nếu để cho ta ở Minh Giới nhìn thấy bọn họ, ta tuyệt đối sẽ khiến cho bọn họ chết không được tử tế! Nhớ ngày đó, ta vì Thánh Cung mà làm bao nhiêu cống hiến, lại giúp Dạ gia cung cấp bao nhiêu thứ? Khi ta được thế, đám người Dạ gia kia tranh phong thúc ngựa, một khi ta gặp nguy, thì bỏ đá xuống giếng, người như thế thì đáng chết!" Trong mắt Dạ Nguyệt Thường lóe ra sát khí, vẻ mặt cũng hiện vẻ lạnh lùng.
Dạ Thiên Tà nhìn bà một cái, mắt tím lóe ra tia sáng khác thường: "Lan di từng nói qua, mẫu thân của ta là một nữ tử ôn nhu, hình như người không liên quan đến hai chữ ôn nhu này."
"Người sẽ phải trưởng thành, không phải sao?" Dạ Nguyệt Thường cười khổ một tiếng, ánh mắt chứa đầy từ ái nhìn về phía Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà, hỏi: "Đúng rồi, vì sao các con lại ở Minh Giới? Chẳng lẽ các con cũng đã chết sao?"
Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà nhìn nhau, rồi nói biến cố ở Hạ gia với Dạ Nguyệt Thường, lúc nghe nói đám người kia hại chết nhi tử của mình, khuôn mặt của Dạ Nguyệt Thường hiện lên hung ác, trên người tỏa ra một cỗ sát ý dày đặc: "Tạ gia? Bọn họ sẽ vì hành vi của mình mà trả giá đại giới! Đúng rồi, con nói chúng ta có thể rời khỏi Minh Giới, đây là thật sự?"
ánh mắt nóng rực nhìn về phía Hạ Như Phong, trong mắt Dạ Nguyệt Thường dần hiện ra một tia hi vọng, nếu như có thể rời khỏi Minh Giới địa phương quỷ quái này, bà có thể lại nhìn thấy hắn...
"Chúng con chính là vì Phong Linh mà đến, chỉ cần đạt được Phong Linh, là có thể rời khỏi Minh Giới, chỉ là có thể phiền toái người ở trong Phong Tà đại lục ngây ngốc một thời gian, ở đấy có thể bảo vệ linh hồn của người mười năm không tiêu tan, chỉ cần trong mười năm con có thể đột phá đến Thánh Linh, là có thể đúc lại thân thể cho người."
"Chỉ cần có thể rời khỏi nơi này thì tốt rồ." Vẻ mặt của Dạ Nguyệt Thường hiện ra vẻ kích động, dịu dàng cười, nói: "Đúng rồi, các con là vì Phong Linh mới đến, vậy cũng là lúc ta giao Phong Linh cho con, bây giờ các con đi theo ta đến đây!"
Hoa Cốt Nhi vừa mới nói xong, một bàn tay đánh ở trên mặt của nàng ta, khóe miệng của nàng ta hiện ra một vết máu, khiếp sợ nhìn nữ tử tuyệt sắc, cơ thể mềm mại run rẩy không thôi, như là không dám tin nỉ non: "Vì... Vì sao... Sư phụ..."
Đừng nói mọi trên Thánh Sơn, ngay cả Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà cũng vì hành động của nữ tử tuyệt sắc mà khẽ sửng sốt, không rõ ràng kịch diễn vừa ra là thế nào.
Trong mắt Hoa cốt nhi chứa nước mắt ủy khuất, thật không rõ vì sao sư phụ muốn đánh mình? Chẳng lẽ nàng... Có nói sai cái gì sao?
"Người đâu!" Ánh mắt lạnh lùng của nữ tử tuyệt sắc lướt qua mặt của hoa cốt nhi, lãnh giọng quát: "Nhốt nghiệt đồ này vaò Băng Tuyết Chi Cảnh úp mặt vaò tường sám hối cho ta, trong vòng mười năm không cho phép rời khỏi Băng Tuyết Chi Cảnh, nếu để cho ta biết có ai dám thả nàng ra, vậy sẽ có một kết quả như nàng!"
Nước mắt trong mắt nàng ta cũng không có đả động đến nữ tử tuyệt sắc, nói xong lời này, nữ tử tuyệt sắc thu ánh mắt lại, đôi mắt dừng ở trên người Dạ Thiên Tà, trong mắt của bà hiện ra một tia nhớ nhung và thương cảm: "Khuôn mặt này, còn có đôi mắt tím kia, thật sự rất giống với Dạ ca."
Lập tức nữ tử tuyệt sắc nâng cánh tay lên, muốn vuốt khuôn mặt tuấn mỹ kia, nhưng mà Dạ Thiên Tà chỉ thản nhiên nhìn bà một cái, đưa tay ôm Hạ Như Phong, ôm nàng lùi về mặt phía sau tránh đi, trong mắt tím của hắn dần hiện ra một tia cảnh giác.
Trường bào màu tím vung lên, Dạ Thiên Tà ôm Hạ Như Phong rơi xuống mặt đất, trong mắt tím hàn ý lạnh thấu xương, khẽ thả Hạ Như Phong ra, nhìn sang nữ tử bên cạnh, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười dịu dàng, lạnh lẽo trong mắt cũng rút đi: "Như Phong, bà ta là Thánh Linh, ta có thể đến đối phó với bà ta, nàng ở chỗ này chờ ta."
Nhưng mà, lúc Dạ Thiên Tà giơ liêm đao màu đen trong tay lên, định ra tay với nữ tử tuyệt sắc, một bàn tay mềm mại đưa đến khẽ kéo hắn lại. rũ mắt, nhìn về phía bàn tay đang nắm mình kia, trong mắt tím của Dạ Thiên Tà hiện lên một tia kinh ngạc, chỉ là hắn biết, nàng làm như vậy chắc chắn có nguyên nhân của mình, cho nên hắn cái gì cũng đều không có hỏi, lui về bên cạnh nàng.
"Ta muốn hỏi một chút, bà có thể biết hắn không?" Hạ Như Phong thản nhiên cười, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thâm trầm nhìn nữ tử tuyệt sắc ở chỗ không xa.
Nữ tử tuyệt sắc vụng trộm lau nước mắt ở khóe mắt, cười khổ lắc đầu, nói: "Thật xin lỗi, bộ dạng của hắn và một cố nhân của ta quá giống nhau, nên ta mới kích động như thế, bây giờ các ngươi hãy xuống núi đi, nể mặt vị cố nhân kia, ta sẽ không so đo với các ngươi."
Dứt lời, nữ tử tuyệt sắc nhìn nam tử tuấn mỹ tà mị kia, trong mắt dần hiện ra một tia cảm xúc không muốn.
Hắn (DTT) chỉ là lớn lên giống hắn (TMD) mà thôi, theo lý thuyết chỉ là người xa lạ, vì sao mình lại không muốn hắn rời đi? Thậm chí Hoa Cốt Nhi nói xấu hắn cũng đều không thể chịu đựng được, đã biết rốt cuộc là làm sao vậy... Hơn nữa, nhìn thấy hắn, không tự chủ được nghĩ đến hài nhi ở trong tã lót của mình kia.
Dạ ca, Tà nhi, đã bao nhiêu năm rồi, ta đã phải rời khỏi các ngươi đã bao nhiêu năm rồi, nhung nhung nhớ những năm gần đây, lại có bao nhiêu người biết?
tất cả mọi người Thánh Sơn kinh ngạc mở to đôi mắt, đây vẫn là Thánh Chủ tính tình lạnh lùng của bọn họ kia sao? Bây giờ bà như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, cố nhân gì đó khiến cho Thánh Chủ để ý như thế lại là thần thánh phương nào? Nhất định có quan hệ không bình thường với Thánh Chủ.
"Cố nhân?" Trong mắt Hạ Như Phong xẹt qua tia đã rõ, tù biểu hiện và xưng hô của nữ tử tuyệt sắc vừa rồi kia, cơ bản đã xác định một chuyện: "Ngươi nói cố nhân, chính là người của Đông Linh đại lục?"
"Ngươi..." Nữ tử tuyệt sắc khiếp sợ nhìn Hạ Như Phong, trong khoảng thời gian ngắn lại không nói ra lời, thật lâu sau mới hoàn hồn lại, trong mắt dần hiện ra một tia kích động: "Sao ngươi biết Đông Linh đại lục? Chẳng lẽ ngươi là người của Đông Linh đại lục? Ngươi còn biết cái gì?"
"Ta không phải là người của Đông Linh đại lục." Hạ Như Phong thản nhiên lắc đầu, ngay ở lúc nữ tử tuyệt sắc thất vọng, giọng nói lạnh nhạt của nàng lại vang lên: "Nhưng ta đã đi qua Đông Linh đại lục, thậm chí biết một người tên là Tử Minh Dạ."
"Ngươi nói cái gì?" Cơ thể của nữ tử tuyệt sắc chợt lóe đã đến trước mặt Hạ Như Phong, hai tay siết chặt bả vai của nàng, bởi vì kích động toàn bộ cơ thể đều run rẩy: "Ngươi biết Dạ ca? Dạ ca hắn... Có khỏe không?"
Xem ra quả thật là bà ấy, Hạ Như Phong khẽ thở dài, nói: "Hơn hai mươi năm qua ông ấy đi khắp Đông Linh đại lục, chỉ vì tìm một nữ tử, thậm chí vì thế mà suýt chút nữa chôn vùi tính mạng, những năm gần đây, ông vẫn tin tưởng vững chắc ngươi còn sống, cho nên cho dù là áp lực đè xuống, cũng vẫn chăm chỉ một mình, chỉ vì chờ ngươi trở lại bên người ông."
Nghe Hạ Như Phong nói xong, nữ tử tuyệt sắc đã sớm rơi nước mắt đầy mặt, tay của bà ôm chặt môi, nước mắt cuồn cuộn không ngừng chảy: "Dạ ca... Dạ ca, thật xin lỗi, nếu lúc trước không phải là ta, chàng cũng sẽ không sống vất vả như vậy..."
"Nếu như lúc đầu, ngươi nói tất cả mọi chuyện với ông ấy, chỉ sợ cũng sẽ không cần phải trải qua nhiều đau khổ như vậy." Hạ Như Phong lắc đầu than nhẹ một tiếng, xảy ra việc này này nữ tử cũng có trách nhiệm, nếu như bà nói rõ những việc đó với Tử Minh Dạ, lấy thực lực và gia thế của Tử Minh Dạ, sao có thể đặt một Thánh Cung nho nhỏ này vào trong mắt?
Như vậy ba cũng không phải chết, Tà cũng không phải bị tra tấn như thế từ nhỏ, Tử Minh Dạ cũng sẽ không vì tìm bà mà suýt chút nữa bị mất mạng, chỉ là nếu không phải xảy ra việc này, chỉ sợ mình cũng không thể gặp được Tà.
Dạ Thiên Tà nhướng mày, đối thoại giữa Hạ Như Phong và nữ tử tuyệt sắc, khiến cho hắn ở như lọt vào trong sương mù, nhưng hắn không cảm thấy ác ý gì từ trên người nữ tử tuyệt sắc, vì vậy lạnh lẽo cả người kia cũng lặng lẽ thu vào, vươn tay kéo Hạ Như Phong vào trong lòng, nhíu mày: "Như Phong, xem ra ta không ở đây một đoạn thời gian nên đã xảy ra rất nhiều chuyện, hơn nữa, cũng biết rất nhiều người."
Hạ Như Phong co rút khóe miệng, nhất thời cảm thấy một trận không nói gì, từ trong giọng nói của Dạ Thiên Tà, nàng loáng thoáng nghe ra một tia ghen tuông.
"Tà, Tử Minh Dạ là phụ thân của chàng, còn bà ấy chính là mẫu thân của chàng Dạ Nguyệt Thường." Hạ Như Phong nắm tay Dạ Thiên Tà, khẽ cười, ánh mắt nhìnvề phía nữ tử tuyệt sắc, khẽ giọng giải thích nói.
Nghe vậy, cơ thể củ Dạ Nguyệt Thường đột nhiên run lên, nâng khuôn mặt tuyệt sắc lên, mắt đẹp chứa tia kinh ngạc, hốc mắt bất giác đã ươn ướt: "Ngươi nói... Hắn là nhi tử của ta Tà nhi? Thật sự là Tà nhi? Ta đây là đang nằm mơ sao? Chả trách bộ dạng giống Dạ ca như thế..."
Dạ Thiên Tà kinh ngạc cũng không kém hơn Dạ Nguyệt Thường, nhưng mà xuất phát từ bản tính, chút kinh ngạc kia cũng bị hắn áp chế ở đáy mắt, từ trên vẻ mặt căn bản là không thể nhìn ra vẻ gì.
"Như Phong, nàng nói, bà ấy là mẫu thân của ta sao?"
Hạ Như Phong khẽ gật đầu, trong đôi mắt đen dần hiện ra một tia vui mừng, đi vào Minh Giới, nàng còn có một mục đích, đó chính là tìm kiếm Dạ Nguyệt Thường, để cho một nhà Tà có thể đoàn tụ, ai có thể nghĩ đến bọn họ đánh bậy đánh bạ, lại thật sự tìm thấy bà.
Như thế, bọn họ đã có thể cùng nhau rời khỏi Minh Giới.
Người Thánh Sơn nhìn thấy cảnh này, đều không tự chủ được trợn tròn mắt, người bọn họ muốn giết lại là nhi tử của thánh chủ... Vậy Thánh chủ sẽ bỏ qua cho bọn họ sao? Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người đều tràn đầy hoảng sợ, trong lòng đều thầm oán Hoa Cốt Nhi.
Nếu không phải là nàng ta, sao bọn họ sẽ đắc tội nhi tử của thánh chủ? Còn có một nữ tử quan hệ không bình thường với nhi tử của thánh chủ.
Chả trách thánh chủ sẽ phát lửa giận lớn như vậy, Hoa Cốt Nhi bị đánh không oan, hơn nữa mười năm trong Băng Tuyết Chi Cảnh cũng đủ để nàng ta nhận được.
Nhưng mà lúc này Dạ Nguyệt Thường không rảnh đi tìm những người đó tính sổ, kéo Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà lại đi đến chỗ ở cũ của mình, bà thông qua vẻ măt của hai người và Dạ Thiên Tà rất bảo vệ Hạ Như Phong, đoán được quan hệ của bọn họ, mà với nhi tử và nhi tức bỗng nhiên rơi xuống này, Dạ Nguyệt Thường đều cảm thấy vạn phần vừa lòng.
Sau khi tiến vào chỗ ở cũ, Hạ Như Phong đã nói với bà những năm gần đây Dạ Thiên Tà trải qua những gì, nghe thấy Hạ Như Phong kể ra nhưng việc đó, Dạ Nguyệt Thường rơi không ít nước mắt, cầm tay Dạ Thiên Tà, nói: "Tà nhi, là mẫu thân thật sự có lỗi với con, mấy năm nay con vất vả rồi."
Dạ Thiên Tà nhìn Dạ Nguyệt Thường cầm tay của mình, mày không dấu vết nhíu lại, nhưng vẫn không lựa chọn thu tay về.
Có lẽ là do không hưởng thụ qua tình thương của nương, bỗng nhiên chạy ra một mẫu thân, hắn cảm thấy có chút không quen, ngoại trừ Hạ Như Phong ra, hắn cũng không thích nữ tử khác chạm vào hắn. Chỉ là dù sao người này cũng là mẫu thân của hắn, huống chi... Cho dù từ nhỏ hắn không có phụ mẫu, nhưng trước đây vẫn được phụ mẫu bảo vệ, chỉ là ở mười tuổi về sau, đã không còn nhớ đến bọn họ nữa.
Bởi vì khi đó, hắn đã có thể bảo vệ tốt chính mình.
"Dạ gia, Thánh Cung, thật sự là tiện nghi bọn hắn, không chỉ hại chết ta, ngay cả nhi tử của ta cũng không tha, nếu để cho ta ở Minh Giới nhìn thấy bọn họ, ta tuyệt đối sẽ khiến cho bọn họ chết không được tử tế! Nhớ ngày đó, ta vì Thánh Cung mà làm bao nhiêu cống hiến, lại giúp Dạ gia cung cấp bao nhiêu thứ? Khi ta được thế, đám người Dạ gia kia tranh phong thúc ngựa, một khi ta gặp nguy, thì bỏ đá xuống giếng, người như thế thì đáng chết!" Trong mắt Dạ Nguyệt Thường lóe ra sát khí, vẻ mặt cũng hiện vẻ lạnh lùng.
Dạ Thiên Tà nhìn bà một cái, mắt tím lóe ra tia sáng khác thường: "Lan di từng nói qua, mẫu thân của ta là một nữ tử ôn nhu, hình như người không liên quan đến hai chữ ôn nhu này."
"Người sẽ phải trưởng thành, không phải sao?" Dạ Nguyệt Thường cười khổ một tiếng, ánh mắt chứa đầy từ ái nhìn về phía Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà, hỏi: "Đúng rồi, vì sao các con lại ở Minh Giới? Chẳng lẽ các con cũng đã chết sao?"
Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà nhìn nhau, rồi nói biến cố ở Hạ gia với Dạ Nguyệt Thường, lúc nghe nói đám người kia hại chết nhi tử của mình, khuôn mặt của Dạ Nguyệt Thường hiện lên hung ác, trên người tỏa ra một cỗ sát ý dày đặc: "Tạ gia? Bọn họ sẽ vì hành vi của mình mà trả giá đại giới! Đúng rồi, con nói chúng ta có thể rời khỏi Minh Giới, đây là thật sự?"
ánh mắt nóng rực nhìn về phía Hạ Như Phong, trong mắt Dạ Nguyệt Thường dần hiện ra một tia hi vọng, nếu như có thể rời khỏi Minh Giới địa phương quỷ quái này, bà có thể lại nhìn thấy hắn...
"Chúng con chính là vì Phong Linh mà đến, chỉ cần đạt được Phong Linh, là có thể rời khỏi Minh Giới, chỉ là có thể phiền toái người ở trong Phong Tà đại lục ngây ngốc một thời gian, ở đấy có thể bảo vệ linh hồn của người mười năm không tiêu tan, chỉ cần trong mười năm con có thể đột phá đến Thánh Linh, là có thể đúc lại thân thể cho người."
"Chỉ cần có thể rời khỏi nơi này thì tốt rồ." Vẻ mặt của Dạ Nguyệt Thường hiện ra vẻ kích động, dịu dàng cười, nói: "Đúng rồi, các con là vì Phong Linh mới đến, vậy cũng là lúc ta giao Phong Linh cho con, bây giờ các con đi theo ta đến đây!"
/379
|