Edit:Thiên Hạ Đại Nhân
Thời tiết trong xanh, vạn dặm không mây, quảng trường Thánh thành đã đặt đầy lôi đài, đám người xung quanh như dòng chảy, từ xa nhìn lại, rậm rạp đều là đầu người.
Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà theo đội ngũ Vu gia đi vào nơi sân, mọi người thấy VU gia đã đến, tất cả đều tránh ra một con đường, ánh mắt nghi ngờ nhìn Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà đứng ở trong đội ngũ Vu gia, nhìn vị trí bọn họ đứng cũng không bình thường, khi nào thì Vu gia có thêm hai người như vậy?
"Ha ha, Vu Lạc Linh, tiểu tử này dạo này ngươi chạy đi đâu lêu lổng vậy?" Một bàn tay khoác ở cổ của Vu Lạc Linh, sau đó một khuôn mặt anh tuấn đưa đến, khi nhìn thấy Hạ Như Phong, trong mắt hiện ra kinh diễm: "Lạc Linh, vị mỹ nữ kia là ai?"
Vu Lạc Linh liếc người đó một cái, ánh mắt dừng ở khuôn mặt của Hạ Như Phong: "Nàng là bằng hữu của ta, hơn nữa... Nàng đã có vị hôn phu rồi, ngươi đừng đánh chú ý lên nàng."
Nói đến hai chữ "Vị hôn phu", trong lòng Vu Lạc Linh rất là không cam lòng, nhưng lại không có biện pháp, hắn cũng không thể mạnh mẽ chia rẽ bọn hắn chứ? Huống chi cho dù hắn muốn, cũng không có thực lực kia.
Nhớ đến mấy ngày này, hai người vẫn ở chung một phòng, Vu Lạc Linh đã cảm thấy lòng tràn đầy ghen tị và chua xót, nhưng hắn cũng rõ, vẫn là làm bằng hữu với nàng thì có vẻ tốt hơn, chỉ có như thế, hắn mới thường xuyên nhìn thấy nàng.
Ai có thể nghĩ đến, Vu Lạc Linh cao ngạo không để nữ tử thiên hạ vào trong mắt kia, lại có một ngày cũng sẽ biến thành bộ dạng như vậy.
Ánh mắt của Hoắc Thiên Lạc đảo qua Vu Lạc Linh, dừng lại ở trên người Hạ Như Phong, khẽ cong khóe môi lên, nói: "Có vị hôn phu thì sao? Ha ha, thật vất vả mới nhìn thấy cực phẩm như vậy, nếu như không dẫn về nhà, cũng quá đáng tiếc rồi."
Vu Lạc Linh hơi sửng sốt, vừa định nói với hắn Dạ Thiên Tà cũng không dễ chọc, Hoắc Thiên Lạc cũng đã bước đi về phía hai người.
Dạ Thiên Tà và Hạ Như Phong đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, đột nhiên, ánh sáng mặt trời trước mặt bị người che lại, bọn họ đều mặt nhăn nhướng mày, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Thiên Lạc đứng ở trước mặt hai người.
Nhìn Dạ Thiên Tà, Hoắc Thiên Lạc cũng không để hắn vào mắt, cho dù khí chất trên người nam tử không tầm thường, nhưng thế lực Hoắc gia bọn họ cũng không tệ, cho nên hắn mới có lá gan lớn đi ra như vậy. Mà bước chân của hắn quá nhanh, thế cho nên Vu Lạc Linh căn bản không thể ngăn cản.
"Vị cô nương này, chẳng biết có thể nói với bản công tử tính danh hay không?" Mở quạt giấy trong tay ra, Hoắc Thiên Lạc đùa giỡn cười anh tuấn, khuôn mặt anh tuấn chứa vẻ tình thế bắt buộc.
Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn hắn một cái, rồi thu ánh mắt lại, tiếp tục nói chuyện với Dạ Thiên Tà bên cạnh.
"A?" Hoắc Thiên Lạc nhất thời ngây ngẩn cả người, hắn không thể ngờ rằng, chính mình lại bị bỏ qua, sau đó nhớ đến mỹ nhân nhi này không biết thân phận của hắn, cũng còn có chút bình thường trở lại: "Ha ha, cô nương, ta còn chưa tự giới thiệu một chút, ta tên là Hoắc Thiên Lạc, là thiếu chủ Hoắc gia, ngươi..."
Nhưng mà lần này, ngay cả mí mắt Hạ Như Phong cũng không nâng một chút, hoàn toàn bỏ qua hắn.
Mấy chục năm nay, khi nào thì Hoắc Thiên Lạc chịu qua đãi ngộ như thế? Lại có nữ tử nào nghe thấy thân phận của hắn còn có thể bình yên vô sự?
Nữ tử này thật đúng là đặc biệt, nàng không nhìn hắn, như vậy hắn sẽ càng cảm thấy hứng thú với nàng.
Nghĩ đến đây, khóe môi của Hoắc Thiên Lạc cong lên cười hứng thú, nhưng mà không đợi hắn tiếp tục mở miệng, một tiếng hét phẫn nộ bỗng nhiên truyền đến: "Tiểu tử Hoắc gia, ngươi cũng dám đến quấy rầy khách nhân của lão phu, ngươi muốn chết sao? Còn không cút xa cho lão phu một chút."
Cơ thể ngẩn ra, Hoắc Thiên Lạc ngẩng đầu nhìn Vu Hỏa Luyện nổi giận đùng đùng đi đến kia, lúc này trán toát ra mồ hôi lạnh, ôm quyền, nói: "Ha ha, Vu gia chủ, tiểu tử quấy rầy, vậy cáo từ, lão nhân bớt giận, đừng so đo với một tiểu tử bình thường là ta."
Dứt lời, bước chân, cũng không quay đầu lại chạy trốn, thật giống như phía sau có quỷ đang đuổi theo.
Cuối cùng chạy về vị trí Hoắc gia, Hoắc Thiên Lạc khẽ thở ra, lau mồ hôi lạnh chảy trên trán, thở hổn hển đi về nơi thuộc về mình.
May mắn chạy nhanh, nếu không lão gia hỏa kia không chừng sẽ một cước đá hắn về Hoắc gia, nhiều người như vậy, hắn có thể không còn mặt mũi nữa rồi...
"Lạc Hoắc Thiên Lạc nhi, làm sao vậy?" Gia chủ Hoắc gia Hoắc Lâm đi đến bên cạnh, nhìn đến hắn đầu đầy đổ mồ hôi hột, nhướng mày, không hiểu hỏi.
Hoắc Thiên Lạc nhìn phụ thân của mình, ánh mắt đột nhiên sáng lên, khuôn mặt cong lên tươi cười: "Phụ thân, vừa rồi con nhìn trúng một nữ tử Vu gia."
"A?" Ánh mắt vủa Hoắc Lâm sáng lên, ông cũng hiểu nhi tử của mình có thể nói là một rõ hai ràng, cho đến nay tiểu tử này đều là trong vạn bụi hoa, một cái lá cũng không giữ lại, tiểu thiếp vô số lại vẫn không muốn lấy thê, không ngờ rằng, cuối cùng cũng có nữ tử khiến cho hắn quan tâm, lại người Vu gia, cái này cuối cùng lòng ông cũng có thể buông xuống.
"Con nói đi, là cô nương nào của Vu gia, phụ thân sẽ giúp con đi cầu hôn."
"Nàng không phải là nữ tử của Vu gia." Hoắc Thiên Lạc lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Hạ Như Phong, khóe môi cong lên, nói: "Có vẻ Nàng có chút quan hệ với Vu gia, con muốn cưới nàng làm thê tử."
Bởi vì Hạ Như Phong đã gả cho người khác, Hoắc Thiên Lạc vốn định nói là nạp nàng làm thiếp, nhưng nghĩ đến Vu Hỏa Luyện vừa rồi bảo vệ nàng, tất nhiên không thực sự cho phép nàng làm thiếp, như vậy cũng chỉ có thể như thế. Mà từ ánh mắt đầu tiên bắt đầu nhìn thấy nàng, hắn đã quyết định thu mỹ nhân này vào trong lòng.
Cho dù nàng là thê tử của người khác, hắn cũng phải mạnh mẽ đoạt lấy, hắn không tin, nam nhân kia còn mạnh hơn mình.
"Con đã muốn, bây giờ ta sẽ đi cầu hôn cho con." Hoắc Lâm từ ánh mắt của Hoắc Thiên Lạc nhìn về phía Hạ Như Phong, khi trông thấy nam nhân bên cạnh nàng, mặt nhăn nhướng mày, chỉ là nhi tử vất vả mới muốn lập thê, cho dù thế nào, ông cũng phải thỏa mãn hắn.
Nghĩ đến đây, Hoắc Lâm không dừng lại, bước nhanh đi về phía Vu gia, theo ông, chuyện này căn bản chính là dễ dàng, dùng một nữ tử không phải là Vu gia, đổi lấy thông gia hai nhà, đáng giá. Huống chi thế lực của Hoắc gia không bằng Vu gia, nhưng cũng không tệ.
Nếu là dòng chính Vu gia, ngược lại là có chút khó khăn, nhưng rõ ràng nữ tử này chỉ là một người ngoài đến tìm Vu gia nương tựa.
Rất xa, Vu Hỏa Luyện đã thấy Hoắc Lâm rất nhanh đi tới, ông tự nhiên rõ ràng là Hoắc Thiên Lạc đã nói gì đó với Hoắc Lâm, mày không khỏi nhíu lại: "Ta biết ý đồ của ngươi đến, cầu hôn phải không? Chuyện này ta không làm chủ được, thứ nhất, nàng không phải là người của vu gia ta, thứ hai, nàng đã thành thân."
Điều thứ nhất Hoắc Lâm không thèm để ý, chỉ cần là nhi tử ông thích, cho dù không có thế lực cường đại ông cũng đồng ý, nhưng mà điều thứ hai này...
Bất đắc dĩ lắc đầu, một nữ tử đã thành thân, sao có thể trở thành thiếu phu nhân Hoắc gia? Nhưng nàng lại có thể miễn cưỡng làm thiếp, cho dù là thiếp, ở thánh thành đều có địa vị rất cao, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều nữ tử muốn vào Hoắc gia.
Ông tin tưởng, nếu nữ nhân này là vật thực tế, vậy sẽ đồng ý yêu cầu của ông.
Nghĩ đến đây, Hoắc Lâm ôm quyền, đi về phía Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà, điều này Vu Hỏa Luyện cũng không ngăn cản, dù sao đây là chuyện của phu thê bọn họ, lấy thực lực của bọn họ hoàn toàn có thể giải quyết, Hoắc gia dẫn ra việc chung thân này, cuối cùng xui xẻo sẽ chỉ là Hoắc gia.
"Vị cô nương này... Có một chuyện, ta muốn nói với ngươi một chút." Hoắc Lâm che ánh sáng mặt trời ở trước mặt Hạ Như Phong, khuôn mặt cố gắng nở nụ cười thân thiện, đánh giá Hạ Như Phong, khẽ thở dài một tiếng, chả trách nhi tử sẽ coi trọng nữ nhân này, mỹ nhân tuyệt sắc như thế, lại có bao nhiêu người có thể chống cự lại?
Hạ Như Phong ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoắc Lâm, khẽ nhíu mày lại, giọng nói chứa tia không kiên nhẫn: "Chuyện gì?"
"Là như vậy, nhi tử của ta nhìn trúng cô nương, muốn nạp cô nương làm thiếp, xin cô nương chuẩn bị sẵn sàng." Hoắc Lâm không hỏi ý kiến của Hạ Như Phong đã nói ra lời này, bởi vì theo ông, Hoắc Thiên Lạc nạp nàng làm thiếp là tình thế bắt buộc, vậy không cần phải hỏi đến ý kiến của nàng.
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Thiên Tà tối sầm lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hoắc Lâm, lạnh lùng quát: "Cút!"
Sắc mặt của Hoắc Lâm chợt biến đổi, nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt xanh mét nhìn Dạ Thiên Tà; "Cho đến bây giờ còn không có ai dám bảo bổn gia chủ cút, tiểu tử, bổn gia chủ không thể không bội phục dũng khí của ngươi, nhưng mà từ nay qua đi, thê tử của ngươi sẽ không thuộc về ngươi, nếu nhi tử của ta xem trọng nàng, như vậy nàng sẽ là tiểu thiếp của Hoắc gia ta, mà ngươi... Vẫn là trở về lão gia ngươi đi thôi!"
Hạ Như Phong vỗ tay Dạ Thiên Tà, vẻ mặt cũng lạnh xuống, trong đôi mắt lạnh nhạt tỏa ra một cỗ hàn khí: "Ta nghĩ, cái gì cũng không chưa đồng ý đi?"
"Hừ, chẳng lẽ ngươi còn dám từ chối Hoắc gia ta sao?" Khuôn mặt của Hoắc Lâm lạnh lùng, ánh mắt lạnh bắn về phía Hạ Như Phong: "Hôm nay ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý cho ta, chẳng lẽ ngươi còn trông cậy vào Vu gia cho ngươi chỗ dựa? Gia thế của Vu gia đại không tệ, nhưng mà Vu gia cũng sẽ không tùy tiện xuất đầu vì người."
Vu Hỏa Luyện để cho Hoắc Lâm và Hạ Như Phong đàm luận việc này, là muốn giao chuyện này cho phu thê bọn họ tự mình xử lý, ai ngờ đến Hoắc Lâm hiểu lầm ý tứ của ông, cho rằng Vu Hỏa Luyện không cần Hạ Như Phong, mới dám nói ra lời nói này.
Mà toàn bộ tâm tư của Hoắc Lâm đều đặt ở trên chuyện của Hoắc Thiên Lạc, vì vậy xem nhẹ mắt tím của Dạ Thiên Tà, nếu như ông có thể tĩnh tâm suy nghĩ, có lẽ cũng có thể đoán ra thân phận của hắn giống Vu Hỏa Luyện.
Nghe thấy lời nói của Hoắc Lâm, khuôn mặt của Vu Hỏa Luyện kinh ngạc, lập tức có chút vui sướng khi người gặp họa, tiểu tử Hoắc Lâm này, còn không biết đứng ở trước mặt ông ta là ai, dám xuất khẩu cuồng ngôn, mạnh mẽ cướp thê tử của thiếu chủ Tử Minh phủ, lá gan của ông còn dám lớn hơn một chút hay không?
Tuy thực lực của Vu Hỏa Luyện kém hơn phủ chủ Tử Minh phủ một chút, nhưng toàn bộ thực lực của Vu gia cho dù xa cũng không bằng Tử Minh phủ.
Chỉ vì người Tây Vực không nhiều lắm, sao có thể so sánh với Đông vực phát đạt? Cho nên số lượng cường giả ở đây, phải ít hơn Tử Minh phủ nhiều. Ngay cả Vu gia ông cũng không dám trêu chọc Tử Minh phủ, Hoắc Lâm lại có lá gan đi mạo phạm, còn mắng thiếu công tử Tử Minh phủ, ông có thể không kinh ngạc sao?
Vu Lạc Linh xem thường một cái, không nói gì xoa xoa mũi, với sự hiểu biết của hắn với Vu Hỏa Luyện, tự nhiên biết ôngg là đang lừa Hoắc Lâm, nhưng hắn cũng không đi nhắc nhở.
Ai bảo Hoắc Thiên Lạc tiểu tử chết tiệt kia dám đánh chủ ý lên nàng? Để cho bọn họ nhớ kỹ lâu cũng là quyết định không sai.
Dạ Thiên Tà thả lỏng tay Hạ Như Phong ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoắc Lâm trước mặt, ngay lúc hắn muốn ra tay, một giọng nói chặn ngang động tác của hắn: "Phong Thánh Giả đứng thứ sáu trong Thánh Bảng, muốn khiêu chiến đứng thứ tư Thánh Bảng, không biết xếp thứ tư Thánh Bảng có thể nguyện tiếp nhận?"
Xếp thứ tư Thánh bảng? Chính là người diệt Vân tông, giết tông chủ Vân tông thần bí kia?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ngay lập tức Hoắc Lâm đều quay đầu lại, nhìn về phía chỗ lôi đài không xa, bọn họ đều muốn biết, xếp thứ tư Thánh Bảng thần bí này, rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Thời tiết trong xanh, vạn dặm không mây, quảng trường Thánh thành đã đặt đầy lôi đài, đám người xung quanh như dòng chảy, từ xa nhìn lại, rậm rạp đều là đầu người.
Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà theo đội ngũ Vu gia đi vào nơi sân, mọi người thấy VU gia đã đến, tất cả đều tránh ra một con đường, ánh mắt nghi ngờ nhìn Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà đứng ở trong đội ngũ Vu gia, nhìn vị trí bọn họ đứng cũng không bình thường, khi nào thì Vu gia có thêm hai người như vậy?
"Ha ha, Vu Lạc Linh, tiểu tử này dạo này ngươi chạy đi đâu lêu lổng vậy?" Một bàn tay khoác ở cổ của Vu Lạc Linh, sau đó một khuôn mặt anh tuấn đưa đến, khi nhìn thấy Hạ Như Phong, trong mắt hiện ra kinh diễm: "Lạc Linh, vị mỹ nữ kia là ai?"
Vu Lạc Linh liếc người đó một cái, ánh mắt dừng ở khuôn mặt của Hạ Như Phong: "Nàng là bằng hữu của ta, hơn nữa... Nàng đã có vị hôn phu rồi, ngươi đừng đánh chú ý lên nàng."
Nói đến hai chữ "Vị hôn phu", trong lòng Vu Lạc Linh rất là không cam lòng, nhưng lại không có biện pháp, hắn cũng không thể mạnh mẽ chia rẽ bọn hắn chứ? Huống chi cho dù hắn muốn, cũng không có thực lực kia.
Nhớ đến mấy ngày này, hai người vẫn ở chung một phòng, Vu Lạc Linh đã cảm thấy lòng tràn đầy ghen tị và chua xót, nhưng hắn cũng rõ, vẫn là làm bằng hữu với nàng thì có vẻ tốt hơn, chỉ có như thế, hắn mới thường xuyên nhìn thấy nàng.
Ai có thể nghĩ đến, Vu Lạc Linh cao ngạo không để nữ tử thiên hạ vào trong mắt kia, lại có một ngày cũng sẽ biến thành bộ dạng như vậy.
Ánh mắt của Hoắc Thiên Lạc đảo qua Vu Lạc Linh, dừng lại ở trên người Hạ Như Phong, khẽ cong khóe môi lên, nói: "Có vị hôn phu thì sao? Ha ha, thật vất vả mới nhìn thấy cực phẩm như vậy, nếu như không dẫn về nhà, cũng quá đáng tiếc rồi."
Vu Lạc Linh hơi sửng sốt, vừa định nói với hắn Dạ Thiên Tà cũng không dễ chọc, Hoắc Thiên Lạc cũng đã bước đi về phía hai người.
Dạ Thiên Tà và Hạ Như Phong đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, đột nhiên, ánh sáng mặt trời trước mặt bị người che lại, bọn họ đều mặt nhăn nhướng mày, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Thiên Lạc đứng ở trước mặt hai người.
Nhìn Dạ Thiên Tà, Hoắc Thiên Lạc cũng không để hắn vào mắt, cho dù khí chất trên người nam tử không tầm thường, nhưng thế lực Hoắc gia bọn họ cũng không tệ, cho nên hắn mới có lá gan lớn đi ra như vậy. Mà bước chân của hắn quá nhanh, thế cho nên Vu Lạc Linh căn bản không thể ngăn cản.
"Vị cô nương này, chẳng biết có thể nói với bản công tử tính danh hay không?" Mở quạt giấy trong tay ra, Hoắc Thiên Lạc đùa giỡn cười anh tuấn, khuôn mặt anh tuấn chứa vẻ tình thế bắt buộc.
Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn hắn một cái, rồi thu ánh mắt lại, tiếp tục nói chuyện với Dạ Thiên Tà bên cạnh.
"A?" Hoắc Thiên Lạc nhất thời ngây ngẩn cả người, hắn không thể ngờ rằng, chính mình lại bị bỏ qua, sau đó nhớ đến mỹ nhân nhi này không biết thân phận của hắn, cũng còn có chút bình thường trở lại: "Ha ha, cô nương, ta còn chưa tự giới thiệu một chút, ta tên là Hoắc Thiên Lạc, là thiếu chủ Hoắc gia, ngươi..."
Nhưng mà lần này, ngay cả mí mắt Hạ Như Phong cũng không nâng một chút, hoàn toàn bỏ qua hắn.
Mấy chục năm nay, khi nào thì Hoắc Thiên Lạc chịu qua đãi ngộ như thế? Lại có nữ tử nào nghe thấy thân phận của hắn còn có thể bình yên vô sự?
Nữ tử này thật đúng là đặc biệt, nàng không nhìn hắn, như vậy hắn sẽ càng cảm thấy hứng thú với nàng.
Nghĩ đến đây, khóe môi của Hoắc Thiên Lạc cong lên cười hứng thú, nhưng mà không đợi hắn tiếp tục mở miệng, một tiếng hét phẫn nộ bỗng nhiên truyền đến: "Tiểu tử Hoắc gia, ngươi cũng dám đến quấy rầy khách nhân của lão phu, ngươi muốn chết sao? Còn không cút xa cho lão phu một chút."
Cơ thể ngẩn ra, Hoắc Thiên Lạc ngẩng đầu nhìn Vu Hỏa Luyện nổi giận đùng đùng đi đến kia, lúc này trán toát ra mồ hôi lạnh, ôm quyền, nói: "Ha ha, Vu gia chủ, tiểu tử quấy rầy, vậy cáo từ, lão nhân bớt giận, đừng so đo với một tiểu tử bình thường là ta."
Dứt lời, bước chân, cũng không quay đầu lại chạy trốn, thật giống như phía sau có quỷ đang đuổi theo.
Cuối cùng chạy về vị trí Hoắc gia, Hoắc Thiên Lạc khẽ thở ra, lau mồ hôi lạnh chảy trên trán, thở hổn hển đi về nơi thuộc về mình.
May mắn chạy nhanh, nếu không lão gia hỏa kia không chừng sẽ một cước đá hắn về Hoắc gia, nhiều người như vậy, hắn có thể không còn mặt mũi nữa rồi...
"Lạc Hoắc Thiên Lạc nhi, làm sao vậy?" Gia chủ Hoắc gia Hoắc Lâm đi đến bên cạnh, nhìn đến hắn đầu đầy đổ mồ hôi hột, nhướng mày, không hiểu hỏi.
Hoắc Thiên Lạc nhìn phụ thân của mình, ánh mắt đột nhiên sáng lên, khuôn mặt cong lên tươi cười: "Phụ thân, vừa rồi con nhìn trúng một nữ tử Vu gia."
"A?" Ánh mắt vủa Hoắc Lâm sáng lên, ông cũng hiểu nhi tử của mình có thể nói là một rõ hai ràng, cho đến nay tiểu tử này đều là trong vạn bụi hoa, một cái lá cũng không giữ lại, tiểu thiếp vô số lại vẫn không muốn lấy thê, không ngờ rằng, cuối cùng cũng có nữ tử khiến cho hắn quan tâm, lại người Vu gia, cái này cuối cùng lòng ông cũng có thể buông xuống.
"Con nói đi, là cô nương nào của Vu gia, phụ thân sẽ giúp con đi cầu hôn."
"Nàng không phải là nữ tử của Vu gia." Hoắc Thiên Lạc lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Hạ Như Phong, khóe môi cong lên, nói: "Có vẻ Nàng có chút quan hệ với Vu gia, con muốn cưới nàng làm thê tử."
Bởi vì Hạ Như Phong đã gả cho người khác, Hoắc Thiên Lạc vốn định nói là nạp nàng làm thiếp, nhưng nghĩ đến Vu Hỏa Luyện vừa rồi bảo vệ nàng, tất nhiên không thực sự cho phép nàng làm thiếp, như vậy cũng chỉ có thể như thế. Mà từ ánh mắt đầu tiên bắt đầu nhìn thấy nàng, hắn đã quyết định thu mỹ nhân này vào trong lòng.
Cho dù nàng là thê tử của người khác, hắn cũng phải mạnh mẽ đoạt lấy, hắn không tin, nam nhân kia còn mạnh hơn mình.
"Con đã muốn, bây giờ ta sẽ đi cầu hôn cho con." Hoắc Lâm từ ánh mắt của Hoắc Thiên Lạc nhìn về phía Hạ Như Phong, khi trông thấy nam nhân bên cạnh nàng, mặt nhăn nhướng mày, chỉ là nhi tử vất vả mới muốn lập thê, cho dù thế nào, ông cũng phải thỏa mãn hắn.
Nghĩ đến đây, Hoắc Lâm không dừng lại, bước nhanh đi về phía Vu gia, theo ông, chuyện này căn bản chính là dễ dàng, dùng một nữ tử không phải là Vu gia, đổi lấy thông gia hai nhà, đáng giá. Huống chi thế lực của Hoắc gia không bằng Vu gia, nhưng cũng không tệ.
Nếu là dòng chính Vu gia, ngược lại là có chút khó khăn, nhưng rõ ràng nữ tử này chỉ là một người ngoài đến tìm Vu gia nương tựa.
Rất xa, Vu Hỏa Luyện đã thấy Hoắc Lâm rất nhanh đi tới, ông tự nhiên rõ ràng là Hoắc Thiên Lạc đã nói gì đó với Hoắc Lâm, mày không khỏi nhíu lại: "Ta biết ý đồ của ngươi đến, cầu hôn phải không? Chuyện này ta không làm chủ được, thứ nhất, nàng không phải là người của vu gia ta, thứ hai, nàng đã thành thân."
Điều thứ nhất Hoắc Lâm không thèm để ý, chỉ cần là nhi tử ông thích, cho dù không có thế lực cường đại ông cũng đồng ý, nhưng mà điều thứ hai này...
Bất đắc dĩ lắc đầu, một nữ tử đã thành thân, sao có thể trở thành thiếu phu nhân Hoắc gia? Nhưng nàng lại có thể miễn cưỡng làm thiếp, cho dù là thiếp, ở thánh thành đều có địa vị rất cao, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều nữ tử muốn vào Hoắc gia.
Ông tin tưởng, nếu nữ nhân này là vật thực tế, vậy sẽ đồng ý yêu cầu của ông.
Nghĩ đến đây, Hoắc Lâm ôm quyền, đi về phía Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà, điều này Vu Hỏa Luyện cũng không ngăn cản, dù sao đây là chuyện của phu thê bọn họ, lấy thực lực của bọn họ hoàn toàn có thể giải quyết, Hoắc gia dẫn ra việc chung thân này, cuối cùng xui xẻo sẽ chỉ là Hoắc gia.
"Vị cô nương này... Có một chuyện, ta muốn nói với ngươi một chút." Hoắc Lâm che ánh sáng mặt trời ở trước mặt Hạ Như Phong, khuôn mặt cố gắng nở nụ cười thân thiện, đánh giá Hạ Như Phong, khẽ thở dài một tiếng, chả trách nhi tử sẽ coi trọng nữ nhân này, mỹ nhân tuyệt sắc như thế, lại có bao nhiêu người có thể chống cự lại?
Hạ Như Phong ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoắc Lâm, khẽ nhíu mày lại, giọng nói chứa tia không kiên nhẫn: "Chuyện gì?"
"Là như vậy, nhi tử của ta nhìn trúng cô nương, muốn nạp cô nương làm thiếp, xin cô nương chuẩn bị sẵn sàng." Hoắc Lâm không hỏi ý kiến của Hạ Như Phong đã nói ra lời này, bởi vì theo ông, Hoắc Thiên Lạc nạp nàng làm thiếp là tình thế bắt buộc, vậy không cần phải hỏi đến ý kiến của nàng.
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Thiên Tà tối sầm lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hoắc Lâm, lạnh lùng quát: "Cút!"
Sắc mặt của Hoắc Lâm chợt biến đổi, nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt xanh mét nhìn Dạ Thiên Tà; "Cho đến bây giờ còn không có ai dám bảo bổn gia chủ cút, tiểu tử, bổn gia chủ không thể không bội phục dũng khí của ngươi, nhưng mà từ nay qua đi, thê tử của ngươi sẽ không thuộc về ngươi, nếu nhi tử của ta xem trọng nàng, như vậy nàng sẽ là tiểu thiếp của Hoắc gia ta, mà ngươi... Vẫn là trở về lão gia ngươi đi thôi!"
Hạ Như Phong vỗ tay Dạ Thiên Tà, vẻ mặt cũng lạnh xuống, trong đôi mắt lạnh nhạt tỏa ra một cỗ hàn khí: "Ta nghĩ, cái gì cũng không chưa đồng ý đi?"
"Hừ, chẳng lẽ ngươi còn dám từ chối Hoắc gia ta sao?" Khuôn mặt của Hoắc Lâm lạnh lùng, ánh mắt lạnh bắn về phía Hạ Như Phong: "Hôm nay ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý cho ta, chẳng lẽ ngươi còn trông cậy vào Vu gia cho ngươi chỗ dựa? Gia thế của Vu gia đại không tệ, nhưng mà Vu gia cũng sẽ không tùy tiện xuất đầu vì người."
Vu Hỏa Luyện để cho Hoắc Lâm và Hạ Như Phong đàm luận việc này, là muốn giao chuyện này cho phu thê bọn họ tự mình xử lý, ai ngờ đến Hoắc Lâm hiểu lầm ý tứ của ông, cho rằng Vu Hỏa Luyện không cần Hạ Như Phong, mới dám nói ra lời nói này.
Mà toàn bộ tâm tư của Hoắc Lâm đều đặt ở trên chuyện của Hoắc Thiên Lạc, vì vậy xem nhẹ mắt tím của Dạ Thiên Tà, nếu như ông có thể tĩnh tâm suy nghĩ, có lẽ cũng có thể đoán ra thân phận của hắn giống Vu Hỏa Luyện.
Nghe thấy lời nói của Hoắc Lâm, khuôn mặt của Vu Hỏa Luyện kinh ngạc, lập tức có chút vui sướng khi người gặp họa, tiểu tử Hoắc Lâm này, còn không biết đứng ở trước mặt ông ta là ai, dám xuất khẩu cuồng ngôn, mạnh mẽ cướp thê tử của thiếu chủ Tử Minh phủ, lá gan của ông còn dám lớn hơn một chút hay không?
Tuy thực lực của Vu Hỏa Luyện kém hơn phủ chủ Tử Minh phủ một chút, nhưng toàn bộ thực lực của Vu gia cho dù xa cũng không bằng Tử Minh phủ.
Chỉ vì người Tây Vực không nhiều lắm, sao có thể so sánh với Đông vực phát đạt? Cho nên số lượng cường giả ở đây, phải ít hơn Tử Minh phủ nhiều. Ngay cả Vu gia ông cũng không dám trêu chọc Tử Minh phủ, Hoắc Lâm lại có lá gan đi mạo phạm, còn mắng thiếu công tử Tử Minh phủ, ông có thể không kinh ngạc sao?
Vu Lạc Linh xem thường một cái, không nói gì xoa xoa mũi, với sự hiểu biết của hắn với Vu Hỏa Luyện, tự nhiên biết ôngg là đang lừa Hoắc Lâm, nhưng hắn cũng không đi nhắc nhở.
Ai bảo Hoắc Thiên Lạc tiểu tử chết tiệt kia dám đánh chủ ý lên nàng? Để cho bọn họ nhớ kỹ lâu cũng là quyết định không sai.
Dạ Thiên Tà thả lỏng tay Hạ Như Phong ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoắc Lâm trước mặt, ngay lúc hắn muốn ra tay, một giọng nói chặn ngang động tác của hắn: "Phong Thánh Giả đứng thứ sáu trong Thánh Bảng, muốn khiêu chiến đứng thứ tư Thánh Bảng, không biết xếp thứ tư Thánh Bảng có thể nguyện tiếp nhận?"
Xếp thứ tư Thánh bảng? Chính là người diệt Vân tông, giết tông chủ Vân tông thần bí kia?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ngay lập tức Hoắc Lâm đều quay đầu lại, nhìn về phía chỗ lôi đài không xa, bọn họ đều muốn biết, xếp thứ tư Thánh Bảng thần bí này, rốt cuộc là thần thánh phương nào.
/379
|