Đùa cái gì vậy? Nàng ta cứu bọn hắn, sao có thể như vậy?
Không thèm nhìn ánh mắt nghi ngờ của bọn họ, Hạ Như Phong cười tự tin, khóe miệng khẽ cong lên, tới gần Mộ Dung Thanh Nguyệt, ngón tay thon dài cầm lấy vạt áo trước ngực Mộ Dung Thanh Nguyệt, kéo “Xẹt” một phát trong sự kinh ngạc của mọi người. Vạt áo bị rách một lỗ to, để lộ Long đồ án (hình vẽ con rồng) di động trên da thịt trắng nõn.
Khuôn mặt đẹp như trích tiên của Mộ Dung Thanh Nguyệt đỏ lên. Từ nhỏ đến lớn, y chưa từng bị đối xử thô lỗ như thế.
"Các ngươi tới coi thử, đây là cái gì." Hạ Như Phong cũng không để ý tới Mộ Dung Thanh Nguyệt, thản nhiên nhìn lướt qua mọi người trong phòng.
Theo hướng chỉ của Hạ Như Phong, bọn họ đều thấy hình như dưới Long đồ án màu xanh có một đường vân màu đỏ không quá rõ ràng, bởi vì đường vân màu đỏ bị Long đồ án màu xanh che mất nên lúc đầu không ai có thể phát hiện.
Nặc Ni cũng sửng sốt, hắn nhớ rõ trong cổ điển không ghi bệnh trạng như vậy.
"Ta có thể nói cho các ngươi biết, hắn không trúng độc gì cả, mà là bị Thị Huyết Trùng Thú chui vào người."
"Thị Huyết Trùng Thú?" Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong ấn tượng của bọn họ, hình như không có Linh thú nào như vậy.
"Phải, Thị Huyết Trùng Thú đã bị diệt sạch từ nhiều năm trước, loại Linh thú này có kích thước rất nhỏ, có thể vô thanh vô tức chui vào trong cơ thể, một khi bị nó chui vào, sinh cơ (sức sống) sẽ bị cắn nuốt từng chút một, nhưng ngoài ra Thị Huyết Trùng Thú luôn luôn ngủ say, chỉ thức tỉnh vào đêm trăng tròn. Ta muốn hỏi một chút, có phải trước khi lệnh công tử mắc loại bệnh này đã đi qua một tảo trạch có loại tảo màu đỏ không?"
"Đúng vậy." Tức giận trong lòng Mộ Dung Tường dần dần lắng xuống, hơi kinh ngạc nhìn Hạ Như Phong. "Tại sao ngươi biết?"
Không nói ra tình trạng bệnh như Nặc Ni, Hạ Như Phong còn biết được cả nơi Mộ Dung Thanh Nguyệt từng đi, nếu không phải là tin tưởng lòng trung thành của đệ tử trong tộc, ông đã nghi không biết có phải có gian tế không.
"Tảo trạch đó là môi trường xấu, thích hợp để Thị Huyết Trùng Thú sinh sống, không ngờ đại lục này vẫn còn tồn tại loại Linh thú tà ác như Thị Huyết Trùng Thú." Hạ Như Phong cười nhạt, nếu không phải là Bạch Thụy từng nhắc tới với nàng, có lẽ nàng cũng không thể nhìn ra bệnh của Mộ Dung Thanh Nguyệt.
"Trong đan dược mà Nặc Ni luyện chế vừa nãy có một loại dược liệu tên là Phạm Thánh Quả, nếu Thị Huyết Trùng Thú ăn được Phạm Thánh Quả, nó sẽ sinh sôi hàng loạt. Nếu không phải Thị Huyết Trùng Thú không đi được tới nơi có Phạm Thánh Quả sinh trưởng, đại lục này đã là thiên hạ của Thị Huyết Trùng Thú."
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cảm thấy sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh. Một con Thị Huyết Trùng Thú đã đáng sợ như thế, nếu như sinh sôi hàng loạt, đại lục này còn có địa vị cho chủng tộc khác sao?
Không ngờ một hành động của thiếu nữ này đã cứu toàn bộ đại lục, hơn nữa nếu chuyện đó thực sự xảy ra, người đầu tiên phải chết chính là Mộ Dung Thanh Nguyệt.
"Ngươi... Ngươi nói dối..." Nặc Ni bò từ dưới đất dậy, hung tợn trừng mắt nhìn Hạ Như Phong. Căn cứ theo cách nói của nàng ta, chẳng phải mình sẽ trở thành tội nhân của đại lục sao? Hắn không tin lời nói của nàng ta, hắn còn chưa từng nghe qua Thị Huyết Trùng Thú gì đó đâu. "Hừ, chẳng qua đó là cái cớ của ngươi thôi, ngươi muốn trốn tránh trách nhiệm mới lấy cớ như vậy."
"Nếu ta nói, ta có thể cứu hắn, vậy làm sao đây?"
"Nếu ngươi chữa khỏi bệnh cho Thanh Nguyệt thiếu gia, từ giờ về sau ta sẽ làm tùy tùng của ngươi, nghe theo mọi lời ngươi nói." Nặc Ni hừ lạnh một tiếng, ngẩng cao đầu, hắn không tin Hạ Như Phong thực sự có bản lĩnh chữa khỏi cho Mộ Dung Thanh Nguyệt.
"Được." Hạ Như Phong nở nụ cười tự tin, nếu Bạch Thụy đã nhắc tới Thị Huyết Trùng Thú, sao lại không giảng qua cách chữa bệnh? Toàn bộ nàng đều có lòng tin của mình. "Phiền mọi người giúp ta tìm mấy dược liệu, theo thứ tự là Hỏa Tương Quả, Thu Nguyệt Thảo, Lạc Tâm Hoa..."
Hạ Như Phong nói trọn vẹn mười hai loại dược liệu, mỗi lần nói ra tên một loại dược liệu, những người khác đều cân nhắc trong lòng xem nàng muốn luyện chế đan dược gì, nhưng phải thất vọng rồi. Mọi người không khỏi đoán rằng, có phải nàng hoàn toàn không chữa được, chỉ tùy tiện nói tên không? Nhưng nhìn thấy tự tin trên mặt nàng, không biết vì sao bọn họ lại cảm thấy tin tưởng.
Bộ tộc đồ đằng không hổ là một trong những chủng tộc cường đại trên đại lục, chỉ trong chốc lát đã có người mang dược liệu nàng muốn tới. Làm người ta kinh ngạc là Hạ Như Phong lại lấy dược đỉnh ra trước mặt mọi người, phải biết lúc luyện dược không thể có người làm phiền, nếu không sẽ thất bại, cho nên luyện dược ở nơi tùy tiện như Hạ Như Phong hoàn toàn không có.
Sau đó mọi người thấy hoa mắt, ngọn lửa đỏ tươi bùng lên trong mắt, cho dù là thủ pháp thuần thục hay là tinh thần lực khống chế đều làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ.Lần này Hạ Như Phong muốn luyện chế đan dược tam phẩm cao cấp Huyết Dung Đan. Bằng năng lực hiện giờ của nàng mà luyện chế đan dược tam phẩm cao cấp thì hoàn toàn không có khó khăn gì, nên trong khi mọi người còn đang kinh ngạc, nàng đã luyện chế thành công, lấy đan dược trong dược đỉnh ra.
"Đây... Đây là..."
Những người có mặt đều khó khăn hoàn hồn, ánh mắt nhìn Hạ Như Phong đã thay đổi, không còn coi thường như lúc đầu, vẻ mặt mỗi người đều cực kỳ chăm chú.
"Ta có thể hỏi đây là đan dược gì không?" Mộ Dung Tường nhìn Hạ Như Phong bằng ánh mắt cổ quái, thông qua khả năng luyện chế thuần thục của nàng ta có thể nhìn ra được thiếu nữ này không hề đơn giản. Nhưng vừa rồi ông lại muốn giết nàng, nếu nàng thật sự chết, vậy chẳng phải Thanh Nguyệt lại không ai cứu được sao?
Dĩ nhiên Mộ Dung Tường tin lời Hạ Như Phong, bởi vì thực lực luyện đan của nàng đã hoàn toàn thuyết phục ông ta.
"Tam phẩm cao cấp, Huyết Dung Đan."
"Hí."
Mọi người ở đây đều hít đầy một miệng khí lạnh. Thiếu nữ này chắc cũng chỉ tầm mười lăm tuổi gì đó đúng không? Mười lăm tuổi đã là Luyện Dược Sư tam phẩm cao cấp? Chẳng lẽ thế giới này thật sự bị huyền huyễn rồi sao? Hơn nữa nhìn trình độ của nàng hình như chưa phải cao nhất, cho dù chưa đột phá tứ phẩm cũng không khác tứ phẩm là bao.
Nhất là Nặc Ni, lúc này hắn thật hận không thể lăn ra xỉu.
Nhưng bọn họ vẫn còn nghi ngờ, đam dược tam phẩm cao cấp thật sự có tác dụng sao?
Mộ Dung Thanh Nguyệt nở nụ cười hiền hòa nhìn Hạ Như Phong, nhận đan dược trong tay nàng, không nói lời nào mà uống luôn. Ngay khi y nuốt Huyết Dung Đan, khuôn mặt tái nhợt đỏ lên, mở miệng, phun ra một ngụm máu tươi.
Trong lòng Mộ Dung Tường căng thẳng, đang muốn chất vấn Hạ Như Phong thì lại thấy trên mặt đất có một con sâu màu đỏ đang ngọ nguậy uốn éo thân mình mềm nhũn của mình.
Ánh mắt Hạ Như Phong tối lại, búng tay một cái, ngọn lửa ở đầu ngón tay rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt con sâu màu đỏ biến mất, tới tro bụi cũng không còn. Nàng ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Lệnh công tử đã không còn vấn đề gì, chỉ cần tu dưỡng một khoảng thời gian nữa là có thể hoàn toàn khôi phục."
"Ha ha, đại sư thật sự là anh tài, tuổi trẻ mà đã dễ dàng có kỹ năng như vậy, bộ tộc đồ đằng ta nguyện ý vĩnh viễn giao hảo (qua lại thân thiết) với đại sư."
Mộ Dung Tường như đã quên vừa rồi là ai hận không thể giết Hạ Như Phong, thân thiện cười cười, ánh mắt nhìn Hạ Như Phong càng ngày càng vừa lòng, mười lăm tuổi đã là Luyện Dược Sư tam phẩm cao cấp, nếu nàng là người của bộ tộc Long đồ đằng bọn họ, chẳng lẽ còn sợ bộ tộc Long đồ đằng không lớn mạnh sao?
"Ha ha, chúc mừng chúc mừng, đại sư còn nhỏ tuổi mà đã có bản lãnh như vậy, chúng ta thật sự bội phục."
"Đại sư, sau này nếu ngài muốn tới Thanh thành, hoan nghênh đến Công hội Luyện dược chúng ta làm khách."
"Đại sư, Công hội Luyện Dược của Tinh thành chúng ta luôn luôn chào đón đại sư."
Trên đời này vĩnh viễn không thiếu kẻ muốn vuốt mông ngựa, dù là Luyện Dược Sư tứ phẩm cũng không dám coi nhẹ Hạ Như Phong. Dù sao nàng mới ngần ấy tuổi mà đã có bản lĩnh như vậy, nhất định sau này có thể trở thành Luyện Dược Sư ngũ phẩm, thậm chí là lục phẩm, cho nên bọn họ muốn tạo quan hệ tốt từ ngay bây giờ.
Tục ngữ nói đánh người không đánh mặt người cười, cho dù Hạ Như Phong không thích mấy lão già này nhưng cũng không có lí do gì để đuổi bọn họ đi.
"Phụ thân, thật ra con đến là vì có việc muốn nói với người." Khuôn mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Thanh Nguyệt dần dần khôi phục huyết sắc, nhưng mái tóc trắng bay nhẹ trong gió vẫn chói mắt như vậy. "Con cảm nhận được hơi thở của Long thần."
"Cái gì?" Trái tim Mộ Dung Tường run mạnh một cái, trợn tròn hai mắt, cứng lưỡi nhìn nhi tử của mình.
Không thèm nhìn ánh mắt nghi ngờ của bọn họ, Hạ Như Phong cười tự tin, khóe miệng khẽ cong lên, tới gần Mộ Dung Thanh Nguyệt, ngón tay thon dài cầm lấy vạt áo trước ngực Mộ Dung Thanh Nguyệt, kéo “Xẹt” một phát trong sự kinh ngạc của mọi người. Vạt áo bị rách một lỗ to, để lộ Long đồ án (hình vẽ con rồng) di động trên da thịt trắng nõn.
Khuôn mặt đẹp như trích tiên của Mộ Dung Thanh Nguyệt đỏ lên. Từ nhỏ đến lớn, y chưa từng bị đối xử thô lỗ như thế.
"Các ngươi tới coi thử, đây là cái gì." Hạ Như Phong cũng không để ý tới Mộ Dung Thanh Nguyệt, thản nhiên nhìn lướt qua mọi người trong phòng.
Theo hướng chỉ của Hạ Như Phong, bọn họ đều thấy hình như dưới Long đồ án màu xanh có một đường vân màu đỏ không quá rõ ràng, bởi vì đường vân màu đỏ bị Long đồ án màu xanh che mất nên lúc đầu không ai có thể phát hiện.
Nặc Ni cũng sửng sốt, hắn nhớ rõ trong cổ điển không ghi bệnh trạng như vậy.
"Ta có thể nói cho các ngươi biết, hắn không trúng độc gì cả, mà là bị Thị Huyết Trùng Thú chui vào người."
"Thị Huyết Trùng Thú?" Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong ấn tượng của bọn họ, hình như không có Linh thú nào như vậy.
"Phải, Thị Huyết Trùng Thú đã bị diệt sạch từ nhiều năm trước, loại Linh thú này có kích thước rất nhỏ, có thể vô thanh vô tức chui vào trong cơ thể, một khi bị nó chui vào, sinh cơ (sức sống) sẽ bị cắn nuốt từng chút một, nhưng ngoài ra Thị Huyết Trùng Thú luôn luôn ngủ say, chỉ thức tỉnh vào đêm trăng tròn. Ta muốn hỏi một chút, có phải trước khi lệnh công tử mắc loại bệnh này đã đi qua một tảo trạch có loại tảo màu đỏ không?"
"Đúng vậy." Tức giận trong lòng Mộ Dung Tường dần dần lắng xuống, hơi kinh ngạc nhìn Hạ Như Phong. "Tại sao ngươi biết?"
Không nói ra tình trạng bệnh như Nặc Ni, Hạ Như Phong còn biết được cả nơi Mộ Dung Thanh Nguyệt từng đi, nếu không phải là tin tưởng lòng trung thành của đệ tử trong tộc, ông đã nghi không biết có phải có gian tế không.
"Tảo trạch đó là môi trường xấu, thích hợp để Thị Huyết Trùng Thú sinh sống, không ngờ đại lục này vẫn còn tồn tại loại Linh thú tà ác như Thị Huyết Trùng Thú." Hạ Như Phong cười nhạt, nếu không phải là Bạch Thụy từng nhắc tới với nàng, có lẽ nàng cũng không thể nhìn ra bệnh của Mộ Dung Thanh Nguyệt.
"Trong đan dược mà Nặc Ni luyện chế vừa nãy có một loại dược liệu tên là Phạm Thánh Quả, nếu Thị Huyết Trùng Thú ăn được Phạm Thánh Quả, nó sẽ sinh sôi hàng loạt. Nếu không phải Thị Huyết Trùng Thú không đi được tới nơi có Phạm Thánh Quả sinh trưởng, đại lục này đã là thiên hạ của Thị Huyết Trùng Thú."
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cảm thấy sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh. Một con Thị Huyết Trùng Thú đã đáng sợ như thế, nếu như sinh sôi hàng loạt, đại lục này còn có địa vị cho chủng tộc khác sao?
Không ngờ một hành động của thiếu nữ này đã cứu toàn bộ đại lục, hơn nữa nếu chuyện đó thực sự xảy ra, người đầu tiên phải chết chính là Mộ Dung Thanh Nguyệt.
"Ngươi... Ngươi nói dối..." Nặc Ni bò từ dưới đất dậy, hung tợn trừng mắt nhìn Hạ Như Phong. Căn cứ theo cách nói của nàng ta, chẳng phải mình sẽ trở thành tội nhân của đại lục sao? Hắn không tin lời nói của nàng ta, hắn còn chưa từng nghe qua Thị Huyết Trùng Thú gì đó đâu. "Hừ, chẳng qua đó là cái cớ của ngươi thôi, ngươi muốn trốn tránh trách nhiệm mới lấy cớ như vậy."
"Nếu ta nói, ta có thể cứu hắn, vậy làm sao đây?"
"Nếu ngươi chữa khỏi bệnh cho Thanh Nguyệt thiếu gia, từ giờ về sau ta sẽ làm tùy tùng của ngươi, nghe theo mọi lời ngươi nói." Nặc Ni hừ lạnh một tiếng, ngẩng cao đầu, hắn không tin Hạ Như Phong thực sự có bản lĩnh chữa khỏi cho Mộ Dung Thanh Nguyệt.
"Được." Hạ Như Phong nở nụ cười tự tin, nếu Bạch Thụy đã nhắc tới Thị Huyết Trùng Thú, sao lại không giảng qua cách chữa bệnh? Toàn bộ nàng đều có lòng tin của mình. "Phiền mọi người giúp ta tìm mấy dược liệu, theo thứ tự là Hỏa Tương Quả, Thu Nguyệt Thảo, Lạc Tâm Hoa..."
Hạ Như Phong nói trọn vẹn mười hai loại dược liệu, mỗi lần nói ra tên một loại dược liệu, những người khác đều cân nhắc trong lòng xem nàng muốn luyện chế đan dược gì, nhưng phải thất vọng rồi. Mọi người không khỏi đoán rằng, có phải nàng hoàn toàn không chữa được, chỉ tùy tiện nói tên không? Nhưng nhìn thấy tự tin trên mặt nàng, không biết vì sao bọn họ lại cảm thấy tin tưởng.
Bộ tộc đồ đằng không hổ là một trong những chủng tộc cường đại trên đại lục, chỉ trong chốc lát đã có người mang dược liệu nàng muốn tới. Làm người ta kinh ngạc là Hạ Như Phong lại lấy dược đỉnh ra trước mặt mọi người, phải biết lúc luyện dược không thể có người làm phiền, nếu không sẽ thất bại, cho nên luyện dược ở nơi tùy tiện như Hạ Như Phong hoàn toàn không có.
Sau đó mọi người thấy hoa mắt, ngọn lửa đỏ tươi bùng lên trong mắt, cho dù là thủ pháp thuần thục hay là tinh thần lực khống chế đều làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ.Lần này Hạ Như Phong muốn luyện chế đan dược tam phẩm cao cấp Huyết Dung Đan. Bằng năng lực hiện giờ của nàng mà luyện chế đan dược tam phẩm cao cấp thì hoàn toàn không có khó khăn gì, nên trong khi mọi người còn đang kinh ngạc, nàng đã luyện chế thành công, lấy đan dược trong dược đỉnh ra.
"Đây... Đây là..."
Những người có mặt đều khó khăn hoàn hồn, ánh mắt nhìn Hạ Như Phong đã thay đổi, không còn coi thường như lúc đầu, vẻ mặt mỗi người đều cực kỳ chăm chú.
"Ta có thể hỏi đây là đan dược gì không?" Mộ Dung Tường nhìn Hạ Như Phong bằng ánh mắt cổ quái, thông qua khả năng luyện chế thuần thục của nàng ta có thể nhìn ra được thiếu nữ này không hề đơn giản. Nhưng vừa rồi ông lại muốn giết nàng, nếu nàng thật sự chết, vậy chẳng phải Thanh Nguyệt lại không ai cứu được sao?
Dĩ nhiên Mộ Dung Tường tin lời Hạ Như Phong, bởi vì thực lực luyện đan của nàng đã hoàn toàn thuyết phục ông ta.
"Tam phẩm cao cấp, Huyết Dung Đan."
"Hí."
Mọi người ở đây đều hít đầy một miệng khí lạnh. Thiếu nữ này chắc cũng chỉ tầm mười lăm tuổi gì đó đúng không? Mười lăm tuổi đã là Luyện Dược Sư tam phẩm cao cấp? Chẳng lẽ thế giới này thật sự bị huyền huyễn rồi sao? Hơn nữa nhìn trình độ của nàng hình như chưa phải cao nhất, cho dù chưa đột phá tứ phẩm cũng không khác tứ phẩm là bao.
Nhất là Nặc Ni, lúc này hắn thật hận không thể lăn ra xỉu.
Nhưng bọn họ vẫn còn nghi ngờ, đam dược tam phẩm cao cấp thật sự có tác dụng sao?
Mộ Dung Thanh Nguyệt nở nụ cười hiền hòa nhìn Hạ Như Phong, nhận đan dược trong tay nàng, không nói lời nào mà uống luôn. Ngay khi y nuốt Huyết Dung Đan, khuôn mặt tái nhợt đỏ lên, mở miệng, phun ra một ngụm máu tươi.
Trong lòng Mộ Dung Tường căng thẳng, đang muốn chất vấn Hạ Như Phong thì lại thấy trên mặt đất có một con sâu màu đỏ đang ngọ nguậy uốn éo thân mình mềm nhũn của mình.
Ánh mắt Hạ Như Phong tối lại, búng tay một cái, ngọn lửa ở đầu ngón tay rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt con sâu màu đỏ biến mất, tới tro bụi cũng không còn. Nàng ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Lệnh công tử đã không còn vấn đề gì, chỉ cần tu dưỡng một khoảng thời gian nữa là có thể hoàn toàn khôi phục."
"Ha ha, đại sư thật sự là anh tài, tuổi trẻ mà đã dễ dàng có kỹ năng như vậy, bộ tộc đồ đằng ta nguyện ý vĩnh viễn giao hảo (qua lại thân thiết) với đại sư."
Mộ Dung Tường như đã quên vừa rồi là ai hận không thể giết Hạ Như Phong, thân thiện cười cười, ánh mắt nhìn Hạ Như Phong càng ngày càng vừa lòng, mười lăm tuổi đã là Luyện Dược Sư tam phẩm cao cấp, nếu nàng là người của bộ tộc Long đồ đằng bọn họ, chẳng lẽ còn sợ bộ tộc Long đồ đằng không lớn mạnh sao?
"Ha ha, chúc mừng chúc mừng, đại sư còn nhỏ tuổi mà đã có bản lãnh như vậy, chúng ta thật sự bội phục."
"Đại sư, sau này nếu ngài muốn tới Thanh thành, hoan nghênh đến Công hội Luyện dược chúng ta làm khách."
"Đại sư, Công hội Luyện Dược của Tinh thành chúng ta luôn luôn chào đón đại sư."
Trên đời này vĩnh viễn không thiếu kẻ muốn vuốt mông ngựa, dù là Luyện Dược Sư tứ phẩm cũng không dám coi nhẹ Hạ Như Phong. Dù sao nàng mới ngần ấy tuổi mà đã có bản lĩnh như vậy, nhất định sau này có thể trở thành Luyện Dược Sư ngũ phẩm, thậm chí là lục phẩm, cho nên bọn họ muốn tạo quan hệ tốt từ ngay bây giờ.
Tục ngữ nói đánh người không đánh mặt người cười, cho dù Hạ Như Phong không thích mấy lão già này nhưng cũng không có lí do gì để đuổi bọn họ đi.
"Phụ thân, thật ra con đến là vì có việc muốn nói với người." Khuôn mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Thanh Nguyệt dần dần khôi phục huyết sắc, nhưng mái tóc trắng bay nhẹ trong gió vẫn chói mắt như vậy. "Con cảm nhận được hơi thở của Long thần."
"Cái gì?" Trái tim Mộ Dung Tường run mạnh một cái, trợn tròn hai mắt, cứng lưỡi nhìn nhi tử của mình.
/379
|