Vừa mới dùng xong điểm tâm, gia đinh quý phủ đến gọi chúng ta ra đại sảnh.
Trước khi đi, Bao Hựu Văn để ta thay đổi nam trang, làm cái đuôi theo sau hắn. Vì vậy, chờ chúng ta đến, các anh hùng hào kiệt đã tụ tập dưới một mái nhà từ lâu, đại sảnh gần như ngồi không ít. Nhón chân nhìn sơ lược bốn mươi người. Có thể nói, có đủ dạng người, thấp, cao, gầy, mập, không phân rõ giới tính, nói năng thô lỗ... Tuyển chọn tùy ý!
Dĩ nhiên, lão bá có nếp nhăn cũng có mặt ?!
Thật tò mò, ta chen tới chen lui lão nhân gia bên cạnh: "Vị đại gia này, thực sự là càng già càng dẻo dai á, tuổi ngài đã cao cũng đến hưởng ứng lệnh triệu tập sao?"
Người nọ vừa nghe, trên mặt rõ ràng mất hứng, có chút oán trách nhìn ta: "Ngươi mới đại gia, ta năm nay mới hai mươi thôi!"
Ta sửng sốt.
Lúc này, Bao Hựu Văn vội vã đi tới, đền bù thất lễ cho vị "đại gia" kia, ấn đầu ta, đem ta dắt đi.
"Ngươi không muốn sống!"
"?"
"Vị kia chính là cao thủ dùng độc "Ngọc Diện công tử", giết ngươi, ngươi vẫn còn không biết chuyện gì xảy ra!"
"Ngọc Diện??" Ta cất cao giọng nói.
"Chậc ~, ngươi thế nào càng nói càng hưng phấn, thật muốn để hắn làm thịt ngươi?" Nói xong hung hắng ấn đầu ta lần nữa.
Ta vội vàng che miệng, nhìn trộm, quả nhiên sắc mặt vị "đại gia" kia có chút khó coi, trừng mắt nhìn ta... Tiểu sinh sợ hãi ~~ cuống quýt lui về phía sau Bao Hựu Văn nhà chúng ta.
Không bao lâu sau, đột nhiên có một người nói to: "Giang lão gia tới."
Người xung quang yên tĩnh một chút.
Chỉ thấy một nam nhân trung niên hơn ba mươi tuổi, chậm rãi bước vào đại sảnh. Ngũ quan người nọ tuy bình thường nhưng cả người lại tản ra khí thế khinh người. Sải bước đến trước đài, hai tay ôm quyền, thanh âm cất cao : "Chư vị, trước tiên Giang mỗ tại nơi đây cám tạ chư vị bằng hữu đường xa đã đến, tiểu nữ Giang mỗ Giang Nguyệt đến tuổi cưới gả, Giang mỗ..."
Trong lúc ngẩn ngơ, ta nhớ những buổi khai giảng trước kia, thầy hiệu trưởng độc thoại thao thao bất tuyệt, không khỏi cười ha hả, vừa vặn thấy Ngọc Diện đại gia, híp mắt hung ác trừng ta. Ta thông cảm nhìn thoáng qua vị đại gia này, ai ~~ phỏng chừng khi nghiên cứu độc dược, phát sinh sự cố, mới...
"Hiện tại, Giang mỗ phái gia đinh phát cho các vị tờ giấy đỏ đang cầm trên tay là đề thi lần này. Thời gian là một nén nhang, nếu đáp ra, mới có thể tham gia trận đấu chính thức được cử hành vào ngày mai, số người giới hạn chỉ có chín vị." Nói xong, có người thắp hương, trên tay mỗi người đều có một tờ giấy.
Ta nhìn Bao Hựu Văn mở giấy đỏ ra, mặt trên viết hai chữ: "Qua cửa."
Ta cau mày.
Bao Hựu Văn hướng ta cười, giơ tay ra hiệu gia đinh đứng ở trên đài, gia đinh kia thấy kết quả trên giấy đỏ, lớn tiếng tuyên bố: ""Bao Hựu Văn, Bao công tử qua cửa."
Tiếp theo Bao Hựu Văn hướng cha của mỹ nhân, bái một cái nói: "Tại hạ cảm tạ."
"Đâu đâu, tất cả đều do Bao công tử tài hoa hơn người. Huống hồ ta cùng lệnh đường từng có giao tình." Vô cùng thân thiết vỗ vỗ vai Bao Hựu Văn.
"Vậy, tại hạ xin cáo lui trước."
"Mời."
"Mời."
Ra khỏi đại sảnh, ta không hiểu túm Bao Hựu Văn.
Hắn ăn nói sâu xa sờ sờ đầu ta: "Tiểu Thủy á, hắn cũng vì khuê nữ nhà hắn, ngươi không suy nghĩ một chút nếu trước đó quyết định nội bộ mấy người, vạn nhất đến lúc chọn ra đều là những người loạn thất bát tao, vậy chính là làm khó người khập khiễng. Chẳng phải lầm một đời hạnh phúc của mỹ nhân sao!"
"Vâng ~~ "
"Hôm nay, chỉ chọn chín người, xem ra vẫn còn một người ngay cả xuất hiện cũng miễn. Ta thật hiếu kỳ, có một người cao ngạo như vậy sao?"
Ta hướng Bao Hựu Văn gật đầu, phun ra một chữ: "Hắc! ! !"
Mẹ nó, tuyên bố này cũng chỉ là hình thức, thật đen tối! ! Nếu có kiếp sau, cô nãi nãi ta cũng muốn chọn như vậy !!
Đến bữa trưa, Bao Hựu Văn bị cha của mỹ nhân gọi đi, nói là cùng con rể tương lai tuyển thủ hạt giống hội đàm. Mấy ngày nay Thu Thủy không thể nào nuốt trôi, trên bàn cơm không có Bao Hựu Văn nên ít hăng hái hơn, có vẻ ấm ức trở về phòng ngủ.
Vì vậy, chỉ còn một mình ta.
Nhất thời buồn chán, ta chạy ra sân.
Giang phủ tọa lạc trên đảo nhỏ, thật sự rất đẹp. Cách bài trí hoa cỏ đặc biệt tao nhã, núi giả và cây cối xen lẫn tinh tế với nhau, phối với đình viện rất độc đáo, mặc dù không nguy nga lộng lẫy nhưng trong lành mới mẻ.
Loáng thoáng nghe có người thổi sáo, tiếng sáo kia uyển chuyển du dương, tuy rằng ta không hiểu gì về âm luật nhưng lúc này rất hợp với khung cảnh cực kỳ ưu mỹ.
Ta thở gấp vài cái, chuẩn bị tâm lý. Thử nghĩ, thổi sáo có mấy người không phải là mỹ nam, cái chân nhỏ không có tiền đồ run run, nhưng mà không có cách nào ngăn trở được bước chân ta tiến tới.
Phun nước bọt vuốt vuốt tóc (~(‾▿‾~) chị ở dơ quá), ho nhẹ, ba bước gộp thành hai vọt tới, còn chưa đi đến trước mặt, bỗng nhiên hắn chậm rãi quay đầu, cây sáo trên tay dần dần buông xuống. Ta nhìn mặt hắn trong nháy mắt cả người hóa đá.
Là hắn? Trường bào bạch sắc thanh nhã, dung mạo như tranh vẽ, không nhiễm bụi trần...
"Đường, Mộc?" Ta có chút chần chờ hô to.
Hắn hơi ngẩn người, nhẹ nhàng đem sáo ngọc đặt ở sau lưng. Ngơ ngác nhìn ta, không hề hé răng.
Ta cảm thấy dần dần ủy khuất nước mắt dâng lên, quỷ thần xui khiến đi đến chỗ hắn. Trong phút chốc, ta như quay về khi đó bầu trồi tràn ngập tuyết rơi, hắn dắt ta đến thư trai, nói buổi tối đón ta về nhà... Thân ảnh màu trắng trong tuyết, lại trở nên mờ nhạt mơ hồ...
Hắn lẳng lặng nhìn ta.
Ta kéo tay áo hắn, giống như trước đây, bất đồng duy nhất chính là, trên mặt không biết từ lúc nào tràn ngập nước mắt, khóc ô ô lên.
"Mấy năm nay, ngươi, đi đâu... Ô ô... Ngươi có biết, ta tìm ngươi rất lâu không... Rõ ràng đã nói, sẽ đón ta về nhà... Nói, hai ta, sống nương tựa lẫn nhau... Thế nào, thế nào còn chưa đến một ngày ngươi liền lật lọng, đột nhiên không cần ta nữa, ném ta một mình ở đó... Ta chờ đợi ngươi rất lâu, ngươi còn không đến nhận ta, làm sao còn chưa đến..." Không biết vì sao, toàn bộ ủy khuất vọt ra, gần như thở không nổi, chỉ có thể chặt chẽ kéo tay áo hắn, ngồi xổm dưới đất khóc rống lên.
...
Rất lâu, đột nhiên cảm giác được sau lưng có người nhẹ nhàng vỗ xuống.
Đôi tay kia, không có độ ấm còn lành lạnh.
Ta ngẩng đầu, thấy hắn cũng chậm rãi ngồi xổm xuống, vén tay áo trắng như tuyết giúp ta lau nước mắt, nước mũi.
Hắn dịu dàng hướng ta cười nhạt, đôi mắt rất xa lạ.
"Cô nương, sợ là ngươi nhận lầm người đi."
"Tiểu nói lắp?" Ta túm hắn.
"Tuy rằng không biết tại sao cô nương biết tục danh này của tại hạ, nhưng mà đây là lần đầu tiên tại hạ đến Trung Nguyên, cùng cô nương càng là lần đầu tiên gặp mặt." Hắn cười yếu ớt nhẹ nhàng nói.
Thực sự xa lạ.
Nụ cười tuyệt đẹp kia khiến người ta đui mù, nhưng đáy mắt lại không có độ ấm.
"Nếu như không có chuyện gì khác, tại hạ vẫn là cáo lui." Nói xong, hắn chậm rãi đứng dậy, vuốt tay áo, xoay người rời đi.
"Tiểu nói lắp." Ta hướng về phía bóng lưng người kia hô to.
Người nọ không có ý muốn dừng lại, có thể, thật sự là ta gọi người khác.
Ta vẫn ngồi xổm dưới đất, đưa mắt nhìn người kia dần dần biến mất. Đôi mắt lạnh lùng kia, không mang một tia thương xót, quả nhiên, không phải hắn...
Trước khi đi, Bao Hựu Văn để ta thay đổi nam trang, làm cái đuôi theo sau hắn. Vì vậy, chờ chúng ta đến, các anh hùng hào kiệt đã tụ tập dưới một mái nhà từ lâu, đại sảnh gần như ngồi không ít. Nhón chân nhìn sơ lược bốn mươi người. Có thể nói, có đủ dạng người, thấp, cao, gầy, mập, không phân rõ giới tính, nói năng thô lỗ... Tuyển chọn tùy ý!
Dĩ nhiên, lão bá có nếp nhăn cũng có mặt ?!
Thật tò mò, ta chen tới chen lui lão nhân gia bên cạnh: "Vị đại gia này, thực sự là càng già càng dẻo dai á, tuổi ngài đã cao cũng đến hưởng ứng lệnh triệu tập sao?"
Người nọ vừa nghe, trên mặt rõ ràng mất hứng, có chút oán trách nhìn ta: "Ngươi mới đại gia, ta năm nay mới hai mươi thôi!"
Ta sửng sốt.
Lúc này, Bao Hựu Văn vội vã đi tới, đền bù thất lễ cho vị "đại gia" kia, ấn đầu ta, đem ta dắt đi.
"Ngươi không muốn sống!"
"?"
"Vị kia chính là cao thủ dùng độc "Ngọc Diện công tử", giết ngươi, ngươi vẫn còn không biết chuyện gì xảy ra!"
"Ngọc Diện??" Ta cất cao giọng nói.
"Chậc ~, ngươi thế nào càng nói càng hưng phấn, thật muốn để hắn làm thịt ngươi?" Nói xong hung hắng ấn đầu ta lần nữa.
Ta vội vàng che miệng, nhìn trộm, quả nhiên sắc mặt vị "đại gia" kia có chút khó coi, trừng mắt nhìn ta... Tiểu sinh sợ hãi ~~ cuống quýt lui về phía sau Bao Hựu Văn nhà chúng ta.
Không bao lâu sau, đột nhiên có một người nói to: "Giang lão gia tới."
Người xung quang yên tĩnh một chút.
Chỉ thấy một nam nhân trung niên hơn ba mươi tuổi, chậm rãi bước vào đại sảnh. Ngũ quan người nọ tuy bình thường nhưng cả người lại tản ra khí thế khinh người. Sải bước đến trước đài, hai tay ôm quyền, thanh âm cất cao : "Chư vị, trước tiên Giang mỗ tại nơi đây cám tạ chư vị bằng hữu đường xa đã đến, tiểu nữ Giang mỗ Giang Nguyệt đến tuổi cưới gả, Giang mỗ..."
Trong lúc ngẩn ngơ, ta nhớ những buổi khai giảng trước kia, thầy hiệu trưởng độc thoại thao thao bất tuyệt, không khỏi cười ha hả, vừa vặn thấy Ngọc Diện đại gia, híp mắt hung ác trừng ta. Ta thông cảm nhìn thoáng qua vị đại gia này, ai ~~ phỏng chừng khi nghiên cứu độc dược, phát sinh sự cố, mới...
"Hiện tại, Giang mỗ phái gia đinh phát cho các vị tờ giấy đỏ đang cầm trên tay là đề thi lần này. Thời gian là một nén nhang, nếu đáp ra, mới có thể tham gia trận đấu chính thức được cử hành vào ngày mai, số người giới hạn chỉ có chín vị." Nói xong, có người thắp hương, trên tay mỗi người đều có một tờ giấy.
Ta nhìn Bao Hựu Văn mở giấy đỏ ra, mặt trên viết hai chữ: "Qua cửa."
Ta cau mày.
Bao Hựu Văn hướng ta cười, giơ tay ra hiệu gia đinh đứng ở trên đài, gia đinh kia thấy kết quả trên giấy đỏ, lớn tiếng tuyên bố: ""Bao Hựu Văn, Bao công tử qua cửa."
Tiếp theo Bao Hựu Văn hướng cha của mỹ nhân, bái một cái nói: "Tại hạ cảm tạ."
"Đâu đâu, tất cả đều do Bao công tử tài hoa hơn người. Huống hồ ta cùng lệnh đường từng có giao tình." Vô cùng thân thiết vỗ vỗ vai Bao Hựu Văn.
"Vậy, tại hạ xin cáo lui trước."
"Mời."
"Mời."
Ra khỏi đại sảnh, ta không hiểu túm Bao Hựu Văn.
Hắn ăn nói sâu xa sờ sờ đầu ta: "Tiểu Thủy á, hắn cũng vì khuê nữ nhà hắn, ngươi không suy nghĩ một chút nếu trước đó quyết định nội bộ mấy người, vạn nhất đến lúc chọn ra đều là những người loạn thất bát tao, vậy chính là làm khó người khập khiễng. Chẳng phải lầm một đời hạnh phúc của mỹ nhân sao!"
"Vâng ~~ "
"Hôm nay, chỉ chọn chín người, xem ra vẫn còn một người ngay cả xuất hiện cũng miễn. Ta thật hiếu kỳ, có một người cao ngạo như vậy sao?"
Ta hướng Bao Hựu Văn gật đầu, phun ra một chữ: "Hắc! ! !"
Mẹ nó, tuyên bố này cũng chỉ là hình thức, thật đen tối! ! Nếu có kiếp sau, cô nãi nãi ta cũng muốn chọn như vậy !!
Đến bữa trưa, Bao Hựu Văn bị cha của mỹ nhân gọi đi, nói là cùng con rể tương lai tuyển thủ hạt giống hội đàm. Mấy ngày nay Thu Thủy không thể nào nuốt trôi, trên bàn cơm không có Bao Hựu Văn nên ít hăng hái hơn, có vẻ ấm ức trở về phòng ngủ.
Vì vậy, chỉ còn một mình ta.
Nhất thời buồn chán, ta chạy ra sân.
Giang phủ tọa lạc trên đảo nhỏ, thật sự rất đẹp. Cách bài trí hoa cỏ đặc biệt tao nhã, núi giả và cây cối xen lẫn tinh tế với nhau, phối với đình viện rất độc đáo, mặc dù không nguy nga lộng lẫy nhưng trong lành mới mẻ.
Loáng thoáng nghe có người thổi sáo, tiếng sáo kia uyển chuyển du dương, tuy rằng ta không hiểu gì về âm luật nhưng lúc này rất hợp với khung cảnh cực kỳ ưu mỹ.
Ta thở gấp vài cái, chuẩn bị tâm lý. Thử nghĩ, thổi sáo có mấy người không phải là mỹ nam, cái chân nhỏ không có tiền đồ run run, nhưng mà không có cách nào ngăn trở được bước chân ta tiến tới.
Phun nước bọt vuốt vuốt tóc (~(‾▿‾~) chị ở dơ quá), ho nhẹ, ba bước gộp thành hai vọt tới, còn chưa đi đến trước mặt, bỗng nhiên hắn chậm rãi quay đầu, cây sáo trên tay dần dần buông xuống. Ta nhìn mặt hắn trong nháy mắt cả người hóa đá.
Là hắn? Trường bào bạch sắc thanh nhã, dung mạo như tranh vẽ, không nhiễm bụi trần...
"Đường, Mộc?" Ta có chút chần chờ hô to.
Hắn hơi ngẩn người, nhẹ nhàng đem sáo ngọc đặt ở sau lưng. Ngơ ngác nhìn ta, không hề hé răng.
Ta cảm thấy dần dần ủy khuất nước mắt dâng lên, quỷ thần xui khiến đi đến chỗ hắn. Trong phút chốc, ta như quay về khi đó bầu trồi tràn ngập tuyết rơi, hắn dắt ta đến thư trai, nói buổi tối đón ta về nhà... Thân ảnh màu trắng trong tuyết, lại trở nên mờ nhạt mơ hồ...
Hắn lẳng lặng nhìn ta.
Ta kéo tay áo hắn, giống như trước đây, bất đồng duy nhất chính là, trên mặt không biết từ lúc nào tràn ngập nước mắt, khóc ô ô lên.
"Mấy năm nay, ngươi, đi đâu... Ô ô... Ngươi có biết, ta tìm ngươi rất lâu không... Rõ ràng đã nói, sẽ đón ta về nhà... Nói, hai ta, sống nương tựa lẫn nhau... Thế nào, thế nào còn chưa đến một ngày ngươi liền lật lọng, đột nhiên không cần ta nữa, ném ta một mình ở đó... Ta chờ đợi ngươi rất lâu, ngươi còn không đến nhận ta, làm sao còn chưa đến..." Không biết vì sao, toàn bộ ủy khuất vọt ra, gần như thở không nổi, chỉ có thể chặt chẽ kéo tay áo hắn, ngồi xổm dưới đất khóc rống lên.
...
Rất lâu, đột nhiên cảm giác được sau lưng có người nhẹ nhàng vỗ xuống.
Đôi tay kia, không có độ ấm còn lành lạnh.
Ta ngẩng đầu, thấy hắn cũng chậm rãi ngồi xổm xuống, vén tay áo trắng như tuyết giúp ta lau nước mắt, nước mũi.
Hắn dịu dàng hướng ta cười nhạt, đôi mắt rất xa lạ.
"Cô nương, sợ là ngươi nhận lầm người đi."
"Tiểu nói lắp?" Ta túm hắn.
"Tuy rằng không biết tại sao cô nương biết tục danh này của tại hạ, nhưng mà đây là lần đầu tiên tại hạ đến Trung Nguyên, cùng cô nương càng là lần đầu tiên gặp mặt." Hắn cười yếu ớt nhẹ nhàng nói.
Thực sự xa lạ.
Nụ cười tuyệt đẹp kia khiến người ta đui mù, nhưng đáy mắt lại không có độ ấm.
"Nếu như không có chuyện gì khác, tại hạ vẫn là cáo lui." Nói xong, hắn chậm rãi đứng dậy, vuốt tay áo, xoay người rời đi.
"Tiểu nói lắp." Ta hướng về phía bóng lưng người kia hô to.
Người nọ không có ý muốn dừng lại, có thể, thật sự là ta gọi người khác.
Ta vẫn ngồi xổm dưới đất, đưa mắt nhìn người kia dần dần biến mất. Đôi mắt lạnh lùng kia, không mang một tia thương xót, quả nhiên, không phải hắn...
/24
|