Tà Thiếu Dược Vương

Chương 243: Luyện chế Lăng Thiên Bảo Khí, như vậy cũng được?

/844


Bất quá nghĩ đến cái này, lão Đan Vương Ngọc Trường Không vẫn cảm giác được khó có thể tưởng tượng như cũ, cảnh tượng lúc trước bọn họ đánh chết Ngọc Tuyền đạo nhân hãy còn mới mẻ trong ký ức của hắn, thậm chí sau khi Ngọc Tuyền đạo nhân nhìn thấy Nhậm Kiệt liền nổi giận kêu to ở bên trong, hắn cũng nghe rõ một việc.

[CHARGE=4.1]

Thần hồn lực của Ngọc Tuyền đạo nhân kia cũng không phải là luôn luôn thảm như vậy, mà là bị Nhậm Kiệt thương tổn lần nữa mới như thế.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của hắn nhìn về phía Nhậm Kiệt đã trở nên càng ngày càng ngạc nhiên, bởi vì vô luận hắn suy nghĩ như thế nào, cũng khó có thể tưởng tượng ra chuyện bằng vào tu vi Chân Khí Cảnh lúc ấy của Nhậm Kiệt, làm sao có thể đả thương Ngọc Tuyền đạo nhân, nhất là sau cuộc chiến sinh tử với Ngọc Tuyền đạo nhân.

Bản thân lão Đan Vương Ngọc Trường Không rất rõ ràng, nếu như đổi thành bản thân mình một người tới, tuyệt đối thập tử vô sinh, tuyệt đối không thể nào chạy trốn, chớ đừng nói chi là một mình thương tổn Ngọc Tuyền đạo nhân.

Cho dù bọn họ nhiều người liên thủ như vậy, còn có sự chỉ huy thích hợp của Nhậm Kiệt, thận trọng, cũng mới miễn cưỡng thắng thảm.

Nếu như không phải là lúc trước Nhậm Kiệt khống chế được, Tề Thiên kia biến thân bị thương nặng, Nhậm Kiệt trợ giúp chính mình thúc giục Linh khí tuyệt phẩm đến gần trình độ Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm, Nhậm Thiên Túng đáng sợ hóa thân Tu La, nếu như không có toàn bộ những chuyện đó, mọi người căn bản không có thể thắng.

Càng nghĩ càng cảm giác được sự bất khả tư nghị, càng nghĩ càng kinh hãi, có một số việc sau khi chuyện qua đi khi nghĩ lại mới thật sự cảm nhận được sự lợi hại trong đó.

- Bên trong ngàn dặm chung quanh mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn bị đại trận bao phủ, xem ra bọn họ muốn động thủ.

- Cảm nhận được vài cổ khí tức đặc biệt cường đại rời khỏi Nhậm gia, hẳn là Kiếm Vương Long Ngạo, lão Đan Vương Ngọc Trường Không bọn họ, nguyên nhân bởi vì bọn họ ở đây, bất chấp nhích tới gần quá mức để dò xét, chỉ có thể bằng vào một chút trận pháp rất nhỏ vốn có bên trong Ngọc Kinh Thành cùng thần hồn yếu ớt để dò xét tìm hiểu những thứ này.

- Cảm nhận được mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn có chấn động, truyền lại tới mức ở ngoài 1500 dặm cũng có thể cảm nhận được, bên trong hẳn là địa hỏa dung nham phun trào.

- Đại trận phát động, chiến đấu hẳn là đã bắt đầu.

- Chúng ta phái đi ra mấy thám tử ngụy trang thành người bình thường, bị lạc trong đó còn chưa đi ra ngoài.

- Một gã Thần Thông Cảnh bên ngoài tiến vào trong đó, cũng chưa từng đi ra ngoài.

- Cung phụng Âm Dương Cảnh từ bên trong đi ra ngoài, bị thương thật nặng, là bị yêu thú kiến lửa vây giết gây ra, hắn nói bên trong có vô số yêu thú kiến lửa dị biến.

- Dưới đất chấn động rất lớn, chiến đấu hẳn là rất kịch liệt, bên trên có vô số yêu thú kiến lửa.

Trong hoàng cung, Hoàng đế ngồi ở ngự thư phòng ngày hôm nay không có nhìn thấy bất kỳ tấu chương, luôn luôn lẳng lặng nhắm mắt ngồi ở chỗ đó, mà lúc Nhậm Kiệt bọn họ đại chiến với Ngọc Tuyền đạo nhân, ở chỗ Hoàng đế không ngừng có người đi dò xét từng cái biến hóa rất nhỏ ở mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn.

Dựa theo Hoàng đế ra lệnh, cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều có các loại tin tức rất nhỏ phản hồi về.

Chẳng trách triệu tập mấy vạn người, nguyên lai chẳng qua là bố trí đại trận, muốn lấy đại trận vây khốn yêu thú kiến lửa, sau đó chầm chậm cắn giết tránh cho tình hình mở rộng, Nhậm Thiên Túng, Chiến Thiên Long các ngươi quả nhiên đoán không sai. Bất quá những yêu thú kiến lửa này có thể không dễ dàng cắn giết như vậy, trẫm phái cung phụng siêu cấp cường giả Âm Dương Cảnh tiến vào đều bị đả thương, các ngươi có thể có bao nhiêu cường giả đủ cường đại, siêu cấp cường giả để tiêu hao?

Kiếm Vương Long Ngạo, lão Đan Vương Ngọc Trường Không cho dù là Sát Thủ Vương tiếp tục trợ giúp Nhậm gia, cộng thêm Tu La Nhậm Thiên Túng cùng phu nhân của hắn, phần thắng chưa đầy hai thành.

Hoàng đế ngồi ở chỗ đó nghe tin tức, trong đầu cũng đoán được mấy phần về tình huống bên trong mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, nắm chặc trong tay, nhưng là . . .

Bất quá thật giống như luôn luôn có một vài vấn đề, rốt cuộc là không đúng chỗ nào đây?

Hoàng đế gần đây đột nhiên cảm giác được có chút vấn đề, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra là nơi nào có vấn đề.

Ngọc Tuyền đạo nhân kết hợp cùng Thú Vương kiến lửa kia, bất kỳ lực lượng nào va chạm vào nhau cũng không thể dễ dàng chiến thắng, cho dù là tông môn cũng sẽ phải trả giá thê thảm, chính mình để cho Nhậm gia đi đối phó, nguyên bổn chính là kế hoạch một hòn đá hạ hai con chim rất chính xác, làm sao lại cảm giác nơi nào đó có vấn đề?

Vấn đề rốt cuộc xảy ra ở đâu?

Dấu vết cùng ấn ký mà chính mình lưu lại cho Nhậm Kiệt cũng không có phản ứng, chứng minh rằng Nhậm Thiên Hành khẳng định không có ở đây, cũng nói rõ những điều kiện khác cũng không phát sinh, vậy thì càng thêm kỳ quái.

Càng nghĩ Hoàng đế càng cảm giác được nghĩ không ra, không nhịn được đứng dậy, đi vào một cái mật thất, sau đó khoát tay, trong nháy mắt cả địa hình mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn hiện ra phía trên một cái sa bàn khổng lồ, những sa bàn kia dưới sự duy trì của pháp lực đã hiện ra mỗi một tấc trong phạm vi ngàn dặm chung quanh Ngọc Tuyền Sơn vô cùng rõ ràng.

Nơi này Hoàng đế cũng không xa lạ, trên thực tế hắn quá quen thuộc nơi này, năm đó vì để đối phó Ngọc Tuyền đạo nhân, hắn từng cùng Nhậm Thiên Hành dò xét nơi đó vô số lần, cùng nhau nghiên cứu xem hành động như thế nào.

Về sau Ngọc Tuyền Sơn này được hắn nắm trong tay nhiều năm như vậy, tình hình về nơi đó hắn càng thêm quen thuộc.

Nếu như nói thứ duy nhất không hiểu rõ, chính là không nghĩ tới Ngọc Tuyền đạo nhân ở dưới đáy chỗ sâu năm đó còn sống, hơn nữa còn núp bên trong không ngừng dẫn động địa hỏa dung nham khống chế yêu thú kiến lửa hái mỏ ngọc, hơn nữa thần hồn vô cùng cường đại kinh người, ngay cả mình cũng . . .

Không đúng!

Đột nhiên, Hoàng đế nghĩ đến một việc, mới vừa rồi người dò xét nói, Ngọc Tuyền đạo nhân luôn luôn không có đi ra ngoài. Tình huống này quá khác thường, lúc chính mình dò xét bị hắn phát hiện hắn không có xuất động cũng là bình thường, nhưng giờ phút này đã bị giết tới cửa, hắn làm sao còn không động?

Nếu như hắn không thao túng những yêu thú kiến lửa này, vậy lực công kích của yêu thú kiến lửa sẽ yếu bớt thật to không nói, chính hắn cũng không chịu nổi.

Hơn nữa bị người ta đánh tới cửa, còn không ứng chiến, chỉ có thể nói rõ . . .

Hắn có đồ vật gì đó không thể rời đi, trong giây lát Hoàng đế tỉnh ngộ lại, có cái gì, nơi đó nhất định có đồ vật gì đó để cho Ngọc Tuyền đạo nhân không thể rời đi.

Nói như vậy, năm đó Ngọc Tuyền đạo nhân cũng là bởi vì đồ vật như vậy mà sống sót, trở nên cường đại một lần nữa, hoàn thiện thần hồn lực Thái Cực Cảnh năm đó chưa hoàn toàn đột phá, nếu như vậy, đồ vật này tuyệt đối là chí bảo . . .

- Người đâu, lập tức mời Đại cung phụng tiến vào bên trong mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, vô luận như thế nào cũng phải điều tra rõ ràng chuyện tình bên trong.

Hoàng đế nghĩ đến chỗ này vẻ mặt biến đổi, tay đặt sau lưng nắm lại thật chặt, trong nháy mắt địa hình Ngọc Tuyền Sơn ngưng tụ ra từ hạt cát ầm ầm nổ nát vụn, rơi xuống, mà Hoàng đế cũng thay đổi tâm tình muốn nhìn náo nhiệt, xem kịch vui lúc trước.

Ở dưới đáy của mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, giờ phút này Nhậm Kiệt đã cất xong toàn bộ tất cả chiến lợi phẩm bên trong, 2000 linh ngọc thượng phẩm, 46 vạn linh ngọc trung phẩm, hơn bảy trăm vạn linh ngọc hạ phẩm. Những thứ này so với lúc ban đầu Nhậm Kiệt nhìn thấy, tất cả cũng chẳng qua là một phần rất nhỏ.

Bất quá số lượng này vẫn để cho Nhậm Kiệt không nhịn được mà cười lớn, nếu như toàn bộ những thứ này đổi thành tiền ngọc, đây chính là một tỉ mấy tiền ngọc.

Mặc dù so với phần đã bị Ngọc Tuyền đạo nhân lãng phí hết, đây chỉ là một phần rất ít, chỉ tương đương với 5, 6 phần lượng sản xuất của mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn ở thời kỳ toàn thịnh, nhưng điều này cũng đủ để Nhậm Kiệt cười toe tóet.

Mặc dù Ngọc Tuyền đạo nhân lợi dụng yêu thú kiến lửa, khai thác mạch khoáng linh ngọc này thành quặng nghèo, tới mấy trăm ức tiền ngọc linh ngọc bị khai thác, nhưng dù sao linh ngọc còn dư lại thì Ngọc Tuyền đạo nhân cũng dùng tất cả ở trên người Thú Vương kiến lửa, mà hôm nay Thú Vương kiến lửa toàn bộ đều ở trong trữ vật giới chỉ của chính mình, sau này cũng có thể dùng đến.

- Địa Viêm Chu Quả không thành vấn đề chứ?

Lúc này, Kiếm Vương Long Ngạo bọn họ cũng lần lượt tỉnh táo lại, Kiếm Vương Long Ngạo lão già ngang bướng này khi tỉnh táo lại câu nói đầu tiên là nhìn chằm chằm Nhậm Kiệt, hỏi thăm về Địa Viêm Chu Quả.

Nếu như không phải là đã hiểu một chút về hắn, biết hắn bất quá là không muốn thiếu nhân tình của lão Đan Vương, là vì lo lắng cho lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Nhậm Kiệt thật sự sẽ cho rằng hắn là muốn cướp đoạt.

- Yên tâm đi, mặc dù chỉ có chín thành chín, hơn nữa còn hao tổn một chút, nhưng trị liệu cho lão Đan Vương không có một chút vấn đề gì. Hơn nữa đợi làm xong, còn có thể phối trí một chút dược tề tương ứng cho tất cả mọi người, sẽ có trợ giúp đối với tất cả mọi người.

Mặc dù tất cả chiến lợi phẩm cũng là Nhậm Kiệt nhận lấy, hơn nữa không ai sẽ cho rằng có cái gì không đúng, cũng sẽ không có người nói cái gì.

Nhưng Nhậm Kiệt cũng sẽ không thật sự chiếm toàn bộ những thứ này làm của riêng. Địa Viêm Chu Quả chính hắn phục dụng một viên đã trưởng thành, phục dụng nữa hiệu quả cũng sẽ không quá lớn, còn không bằng luyện chế thành dược tề cho mọi người phục dụng. Về phần những thứ khác, tất cả Nhậm Kiệt cũng sẽ có sắp xếp của mình.

Nghe lời này của Nhậm Kiệt, lúc này Kiếm Vương Long Ngạo mới khẽ gật đầu, đã chậm rãi nắm lấy cự kiếm của hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi. Đối với hắn mà nói, đây là một cái khúc mắc, là chính bản thân hắn tạo thành nên hắn sẽ phải tự mình tháo ra, hôm nay nghe được lão Đan Vương Ngọc Trường Không không có chuyện gì, hắn cũng chuẩn bị rời đi. Dù sao hắn đã dung hợp âm dương, thời gian còn lại đã không tới một năm, trong vòng một năm này hắn phải đột phá, nếu không sẽ chết.

Vốn là lấy tuổi của hắn, căn bản không cần thiết như thế, cơ hồ tất cả mọi người tin tưởng hắn nhất định có thể đạt tới Thái Cực Cảnh ở trước 150 tuổi, nhưng bây giờ chỉ còn lại có một năm.

- Đừng vội đi, còn có một đại sự chưa hoàn thành?

Vừa nhìn lão già ngang bướng Kiếm Vương Long Ngạo này muốn đi, Nhậm Kiệt lập tức ngăn cản hắn.

- Đại sự?

Kiếm Vương Long Ngạo kỳ quái nhìn về phía Nhậm Kiệt.

Không chỉ là Kiếm Vương Long Ngạo, Vân Phượng Nhi đang thấp giọng hỏi thăm tình huống của Lục gia Nhậm Thiên Túng, lão Đan Vương Ngọc Trường Không tất cả cũng ngẩng đầu nhìn về phía Nhậm Kiệt.

- Cơ hội khó có được, cải lương không bằng bạo lực, vừa lúc hiện tại tất cả chúng ta đều ở đây, nơi này còn có lối đi nối thẳng tới phía dưới địa hỏa dung nham do Ngọc Tuyền đạo nhân cùng Thú Vương kiến lửa làm ra, cho nên ta nghĩ không bằng thuận tay làm chút chuyện, luyện chế dược lô tuyệt phẩm trong tay lão Đan Vương thành lò luyện đan.

Nhậm Kiệt vừa nói, vừa cười nhìn về phía lão Đan Vương.

Luyện chế . . . Dược lô . . . Thành lò luyện đan?

Lò . . . Lò luyện đan?

Nghe được lời này của Nhậm Kiệt, Kiếm Vương Long Ngạo thoáng cái không có kịp phản ứng, nhưng là sau một khắc ánh mắt trợn to, không chỉ là hắn, lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Lục gia Nhậm Thiên Túng, Vân Phượng Nhi tất cả cũng trợn lớn hai mắt.

Nói đùa gì vậy, lò luyện đan cùng dược lô chỉ kém chỉ kém một chữ, nhưng là khác biệt trời vực a.

Lò luyện đan là cái gì, lò luyện đan là Lăng Thiên Bảo Khí, Lăng Thiên Bảo Khí a.

Đây chính là bảo bối tồn tại vượt xa Linh khí tuyệt phẩm, ở phía trước Bảo khí thêm hai chữ Lăng Thiên, cũng biết quý trọng bao nhiêu.

Nếu như nói, một Linh khí tuyệt phẩm có thể trấn áp số mệnh của một cái gia tộc, một cái sơn trang, vậy Lăng Thiên Bảo Khí có thể trấn áp số mệnh của tông môn, quốc gia.

Năm đó tổ sư của Minh Ngọc sơn trang, cũng là bởi vì luyện chế Lăng Thiên Bảo Khí thất bại, nên luôn luôn chưa đặt tên cho dược lô tuyệt phẩm này.

- Ngươi đang .... nói giỡn . . . với ta sao?

Kiếm Vương Long Ngạo suy nghĩ một chút, chăm chú nhìn Nhậm Kiệt, trong lòng tự nhủ tiểu tử này chẳng lẽ là thấy chính mình muốn đi, cố ý trêu chọc chính mình chơi?

- Không có.

Nhậm Kiệt lắc lắc đầu nói.

- Ta rất nghiêm túc, chỉ bất quá hiện tại tất cả mọi người bị thương, chuyện này một người không làm được, về phần đổi lại thời gian, lại phải trì hoãn thật lâu, dù sao hiện tại thiên thời địa lợi nhân hoà đều ở đây, cơ hội khó có được.

- Nhậm Kiệt, ngươi . . . Thật không phải đang nói đùa?

Vân Phượng Nhi ở một bên cũng thử hỏi thăm.

- Tiểu tử, ngươi thật có biện pháp, luyện khí ngươi cũng biết. Bất quá cho dù ngươi biết luyện khí, muốn luyện chế thành Lăng Thiên Bảo Khí, đây chính là phải đạt tới Thiên Khí sư, vượt xa Linh Khí sư mới được.

Nhậm Thiên Túng đột nhiên nghĩ đến một việc, một câu nói Nhậm Kiệt nói khi thấy Vân Phượng Nhi nằm ở nơi đó, cho nên thanh âm của hắn cũng đều có chút khẽ run.

Biết Nhậm Kiệt rất thần kỳ, có thể luyện chế ra dược tề vượt xa cực hạn, dược tề còn có hiệu quả tốt hơn nhiều so sánh với các loại đan dược, mặc dù cũng biết những mặt khác hắn cũng biết, nhưng cho dù ban đầu luyện chế Cửu Tinh Phượng Hàm Châu, đó dù sao cũng chỉ là một vật phẩm trang sức mà thôi.

Chuyện đó cùng luyện chế Lăng Thiên Bảo Khí chênh lệch quá xa, Lăng Thiên Bảo Khí a, cũng không trách những người đứng ở đỉnh như bọn họ lại khiếp sợ như vậy, nhất là lão Đan Vương Ngọc Trường Không, đã đứng lên kích động nhìn về phía Nhậm Kiệt, vừa khó có thể tin, vừa vô cùng kích động. Nếu quả như thật có thể, nếu quả như thật có thể, cho dù mình không xong, vậy Minh Ngọc sơn trang cũng . . .

Quý vị vui lòng bấm nút Thanks để tiện theo dõi cho người đọc người dịch!


/844

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status