Tà Thiếu Dược Vương

Chương 284: Lão đại của tiểu tổ tông

/844


- Gặp... một lần ta đánh một lần... Nhậm Kiệt a Nhậm Kiệt! Ngươi cũng không sợ gió lớn thổi đứt đầu lưỡi ư? Ta là con cháu hoàng gia, ta phụ trách an toàn cho Hội Văn, dù muôn lần chết cũng không từ! Ngươi thật cho là ngươi có thể không chút kiêng kỵ như thế ư? Cho là hoàng gia ta không người hay sao? Nhậm gia ngươi có lợi hại, cũng là thần tử, Lý Nham ta bất kể ra sao đều là huyết mạch hoàng gia, huống chi ngươi vừa rồi còn vũ nhục tam hoàng tử, miệng nói ra lời ô uế, phá vỡ phòng ngự Hội Văn... ngươi thật nghĩ là ngươi có thể tùy ý làm xằng làm bậy sao? Tuy rằng Lý Nham không có quay đầu lại nhìn, nhưng hào quang của Thất Thải Vũ Dực kia, còn có người chung quanh kinh sợ cảm khái, Lý Nham vốn đang hoảng sợ tới mức hai chân run rẩy lập tức đứng thẳng lên, giọng điệu cũng một lần nữa biến đổi trở nên cường ngạnh.

Những người khác đều sợ hãi, cũng may đã đến đây một vị chân chính có hỏa lực, lúc này trong lòng hắn đã vui vẻ nở hoa rồi! Mình là con cháu hoàng gia, Thành Vương này, hắn cũng phải kêu là tiểu tổ tông, Hội Văn lần này sở dĩ hắn tranh thủ làm công tác an toàn, cũng chính vì muốn lôi kéo làm quen cùng Thành Vương.

Lúc này hắn nói dõng dạc như thế, cũng là muốn kích động Thành Vương. Nhậm Kiệt ơi Nhậm Kiệt, để xem lần này ngươi...

“Bốp...” Đúng lúc này, trên Thất Thải Vũ Dực đột nhiên lăng không rút ra mấy cọng lông nhỏ, chung quanh rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy cả người Lý Nham đã bị quất bay ra ngoài, toàn thân bay vọt lên không trung.

- A... Phù... Thân mình Lý Nham bị rút bay thẳng ra ngoài, ở giữa không trung phun ra một búng máu. Bị hai cọng lông quất lên sau lưng của hắn, lại chấn cho hắn nội tạng bị thương, có thể tưởng tượng được lực lượng này kinh người biết bao.

Phải biết rằng, dù sao Lý Nham cũng là con của An Dương Vương, lúc bình thường cũng rất nhát gan sợ chết, trên người luôn mặc nội giáp hộ thân, nhưng cũng không thể chống đỡ được hai cọng lông nhỏ Thất Thải Vũ Dực này quật lên mình.

Ngay sau đó, không đợi thân mình rơi xuống, hai cọng lông nhỏ kia đã quấn quanh thân hắn, lúc sắp rớt xuống nước lập tức lôi hắn lên không trung.

- A... Tiểu... Tiểu tổ tông, Thành Vương... Ngài... ngài đánh lầm... lầm rồi... Lúc này Lý Nham khóc lóc nói, trong miệng đầy máu.

Thế nào cũng không nghĩ tới, chuyện lại chuyển biến thành như vậy, tại sao mình xui xẻo vậy chứ? Tại sao lại đánh mình chứ? Đánh chết hắn hiện tại đều nghĩ không ra.

- Này... Chuyện gì xảy ra? Ta... không nhìn lầm chứ?

- Dĩ nhiên không nhìn lầm, người đều xách lên không trung!

- Không phải nói Thành Vương này đặc biệt bao che khuyết điểm sao? Lý Nham này là thủ hạ của hắn mà, sao đột nhiên đánh người ta!?

- Đâu chỉ thủ hạ thôi, nếu như bàn về bối phận, Lý Nham này còn là đời cháu của hắn đấy!

- Kỳ quái! Chuyện này cũng thật quỷ dị!

- Con bà nó thật tà môn! Trước kia nghe nói Nhậm Kiệt này rất tà, tất cả mọi chuyện gặp hắn đều không làm theo quỹ tích ngươi có thể nghĩ tới, vốn ta còn chưa tin, hôm nay xem như chứng kiến!

- Tà môn... Con bà nó thật tà môn!

Đừng nói Lý Nham sắp khóc, người ở chung quanh cũng đều trợn tròn mắt, đây là tình huống gì vậy?

Ngay cả tam hoàng tử Lý Văn Công, nhị hoàng tử Lý Văn Vũ tránh ở xa xa một mực không có xuất hiện, Văn Tử Hào, Hải Thanh Vân ở trên thuyền Nhậm Kiệt, cùng với rất nhiều người ở chung quanh cũng đều ngây dại.

Chuyện này cũng quá khó tin đi! Đây là chuyện gì xảy ra?

Nên biết, từ lúc bắt đầu Hội Văn, bọn họ cũng không ít lần tiếp xúc với Lý Thiên Thành, đích xác bọn họ rất thán phục lực lượng của Lý Thiên Thành, còn nhỏ tuổi mà đã vượt hơn xa bọn họ. Hơn nữa ít nhiều có biết phần nào về tính tình của Lý Thiên Thành, hôm nay đây là vì sao?

- Sai cái gì lầm! Đáng đánh chính là ngươi... “Bốp bốp bốp...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Thiên Thành đỏ bừng, tức giận quát to: “Tên khốn kiếp lại muốn đem mình ra làm thương sử dụng, mà muốn đối phó lại là lão đại của mình!” Nếu là chuyện khác người khác, cho dù muốn thu thập Lý Nham này cũng đợi sau tính sau. Nhưng đối mặt là lão đại của mình, trợ giúp mình đột phá, trợ giúp mình trở thành anh hùng. Lý Thiên Thành trực tiếp khống chế Thất Thải Vũ Dực phía sau kéo Lý Nham tới gần, đưa tay quật thẳng cánh, bởi vì không làm như thế hắn cũng khó có thể nguôi giận!

- A... Lần này, người chung quanh nhìn thấy càng trợn tròn mắt.

Thông minh một chút, trong mắt cũng đều nhìn ra Lý Nham chơi mánh, vừa rồi còn tưởng rằng Lý Thiên Thành là trước tiên trừng phạt Lý Nham, sau đó mới tình chuyện khác, dù sao loại thủ đoạn dùng người khác làm thương sử dụng của Lý Nham này rất là chán ghét, nhưng lúc này vừa nghe Lý Thiên Thành nói như vậy, hơn nữa việc đánh đòn này cũng không phải là có ý trừng phạt một chút, mà đây là đánh thật a.

- Tha... Tha mạng... A... Tiểu tổ tông... Thời khắc này Lý Nham bị đánh kêu gào thê thảm, liên tục hét thảm. Hắn hoàn toàn không rõ vì sao! Cho dù Lý Thiên Thành nhìn ra ý đồ của mình, thì cũng không nên đánh như thế chứ!?

Hiện tại hắn cũng không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ không ngừng cầu xin tha thứ.

“Chuyện gì xảy ra?” Ngay cả Lý Văn Vũ một mực tránh ở xa xa cũng nhíu chân mày, nghĩ không ra vì sao hôm nay Thành Vương làm như thế?

Lý Văn Công bọn họ đứng ở phía dưới lại ngây dại, chung quanh vô số người đều ngừng thở, chỉ nghe có tiếng cầu xin tha thứ không ngừng của Lý Nham cùng thanh âm nặng nề từ bàn tay nhỏ bé của Lý Thiên Thành quất trên mặt Lý Nham.

- Tà môn! Hôm nay Thành Vương này thế nào ấy! Chẳng lẽ Lý Nham trước làm chuyện gì chọc giận Thành Vương... cái này... cũng quá khác thường đi? Văn Tử Hào nhìn xem trợn mắt há hốc miệng, cuối cùng không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm.

- Hắc hắc... Cầm 100 khối linh ngọc trung phẩm đến đây, ta cho ngươi biết! Mập mạp ở một bên cười gian nói.

Văn Tử Hào đang rất là kỳ quái, khó hiểu, bởi vì chuyện phát triển đến lúc này, hắn cảm thấy vô cùng tà môn! Hơn nữa Thành Vương này vừa xuất hiện lại có thái độ như vậy, nên vừa nghe mập mạp nói, hắn cũng vô cùng hào sảng vui vẻ lấy ra 100 khối linh ngọc trung phẩm ném cho mập mạp. 100 khối linh ngọc trung phẩm không phải số lượng nhỏ, tuy nhiên đối với Văn Tử Hào cũng còn có thể chấp nhận, mà tính cách của hắn chính là hào sảng, thống khoái không quan tâm tới tiền tài.

- Thống khoái, thật đơn giản! Lão đại nói gặp một lần đánh một lần, loại chuyện nhỏ này tự nhiên là tiểu đệ phải ra tay! Mập mạp vui vẻ nhận lấy linh ngọc trung phẩm. Từ khi mang theo tên tiểu tử Hổ Hổ này bên người, linh ngọc tiêu hao rất nhiều, hiện tại nàng đã bắt đầu không buông tha bất kỳ cơ hội cướp đoạt linh ngọc. Dĩ nhiên, nàng càng thêm hưởng thụ quá trình vơ vét tài sản. Về điểm này mỗi lần Nhậm Kiệt đều cảm khái: “Học điều hay thì khó, mà học cái xấu thì quá dễ!”

- Hả? Mập mạp nói rất đơn giản, rất rõ ràng, nhưng Văn Tử Hào nghe vào tai đầu óc có hơi rối bời, cái gì?

Tiểu đệ bỏ sức ra tay ư, không thể nào?

Đúng lúc này, rốt cục Lý Thiên Thành xem như đánh hài lòng, đã mấy lần đánh Lý Nham ngất đi rồi tỉnh lại.

- Đánh ngươi đáng tội hay không? Biết tại sao đánh ngươi không? Lúc này, Lý Thiên Thành cũng dừng lại, nhìn Lý Nham hỏi.

Hắn không chỉ đánh vào miệng, mà dưới lực lượng bao trùm kia, làm cho cả người Lý Nham đau đớn như cắt da xé thịt, nhưng cũng không ảnh hưởng hắn nói chuyện; dĩ nhiên, thời điểm này mặt hắn cũng đã sưng vù giống như đầu heo.

- Đáng đánh... Ta... Ô... Ta thật không biết! Lý Nham nước mắt nước mũi đều không ngừng chảy ra. Nếu là người khác đánh hắn, bất kể ra sao hắn đều có thể vùng vẫy, nhưng Lý Thiên Thành là ai chứ? Đó là tiểu tổ tông của Lý gia, bối phận cao như vậy, đánh hắn, hắn ngay cả cái rắm cũng không dám thả...

Cũng như trong gia tộc, gia gia đánh con cháu là chuyện thiên kinh địa nghĩa, huống chi lực lượng của Lý Thiên Thành quá mạnh, bối cảnh quá lớn, ngay cả hoàng đế đều không dám chọc tới hắn, còn ai dám chọc hắn.

Người khác đánh còn có thể nói chuyện phục thù, Lý Thiên Thành đánh hắn, hắn ngay cả ý nghĩ trả thù cũng không dám.

- Đến giờ này cũng không biết tại sao đánh ngươi ư? Xem ra sau này phải thật sự nhìn thấy ngươi một lần đánh ngươi một lần! Sau này nhớ kỹ, đừng để ta hoặc là lão đại ta nhìn thấy ngươi ở Ngọc Kinh Thành, nếu không gặp ngươi một lần đánh ngươi một lần! Lý Thiên Thành nói, một lóng tay chỉ xuống chỗ Nhậm Kiệt nói tiếp: - Nhớ kỹ lão đại của ta kia... Nhậm gia chủ lão đại của ta, tên khốn kiếp ngươi cũng dám gây chuyện, ta xem ra ngươi thật là chán sống rồi!

Lão đại ta... Nhậm gia chủ lão đại của ta...

“Ầm!” Câu này vừa nói ra, cũng giống như một kiện Linh khí thượng phẩm nổ tung, vang dội trong lòng tất cả mọi người.

“Trời ạ! Mình không nghe lầm chứ, cái này...”

“Con bà nó quá hoang đường mà! Lý Thiên Thành này nói điên khùng gì vậy?”

“Không thể nào! Lý Thiên Thành là bối phận gì chứ? Bối phận còn cao hơn so với hoàng đế, hắn... hắn nói Nhậm Kiệt là lão đại của hắn ư?”

“Không phải nói lần trước bọn họ giao phong, Ngụy Lượng bị thương, sau đó Lý Thiên Thành ngươi chết ta sống cùng Nhậm Kiệt sao? Cái này... cái này là chuyện gì xảy ra?”

Tin tức này quá kinh người, Lý Thiên Thành nói lời này tuyệt đối là dọa người không chết không ngừng mà!

“Hắn... Là... Lão đại?” Tam hoàng tử Lý Văn Công vừa rồi tới giờ vẫn còn đang vô cùng lúng túng, thời khắc này lập tức cũng hoảng sợ ngây người, hoàn toàn khiếp sợ ngây người.

Đừng nói là hắn, mọi người đều hoàn toàn khiếp sợ, trừ Nhậm Kiệt bọn họ bên này, Văn Tử Hào vừa mới nghe mập mạp nói, xem như có chút chuẩn bị tâm lý, nhưng hắn cũng rất chấn động, dù sao Lý Thiên Thành chính miệng nói ra, đúng là rất kinh người.

Mà mập mạp, Nhậm Kiệt lúc này đột nhiên bốn mắt nhìn nhau, đồng thời không nhịn được cười khổ. Trước đây hai người từng phân tích về Lý Thiên Thành, hắn là loại người một khi nhận định chuyện như vậy là rất nghiêm túc. Hơn nữa không biết hắn bị cái gì ảnh hưởng, đối với lão đại, tiểu đệ nói đến nhập tâm. Trước giữa hắn và Ngụy Lượng chơi một bộ này, không nghĩ tới hôm nay hắn cũng như thế.

Hiển nhiên, tên này là cố ý ở trường hợp này làm như thế, Nhậm Kiệt cũng chỉ có thể cười lắc đầu: Mình đẩy hắn trở thành anh hùng của Ngọc Hoàng Học Viện, hắn hoàn toàn phục rồi, không ngờ lại dùng phương thức này để thừa nhận mình là lão đại của hắn. Tuy rằng điều này nằm trong dự liệu, nhưng cũng khiến Nhậm Kiệt rất là không biết nói gì.

Nguyên vốn Lý Nham đã bị đánh thành đầu heo nghe nói như thế, liền trợn to hai mắt, miệng há hốc hồi lâu không thể khép lại.

Trong lòng hắn sôi trào kịch liệt, đã không cách nào hình dung: “Con bà nó chuyện này là sao vậy? Điều này sao có thể? Mình nghĩ kế hoạch tỉ mỉ, trong đó chính yếu nhất là muốn lợi dụng vị Thành Vương này, hắn nổi đình nổi đám, bao che khuyết điểm, thích chiến đấu ai cũng không e ngại... Hơn nữa nghe nói trước đây còn có mâu thuẫn với Nhậm Kiệt...”

Lý Nham cảm giác đầu óc mình đã có chút không đủ dùng, hắn cảm giác mình sắp điên lên rồi, thật muốn điên người... cái này là sao vậy...

- Hiện tại biết tại sao đánh ngươi rồi chứ? Lý Thiên Thành nhìn Lý Nham, lại hỏi lần nữa.

- Dạ... Dạ... Dạ... Lý Nham vừa nghe hỏi, liền gật đầu lia lịa, nói lắp bắp không rõ. Hắn thật sợ Lý Thiên Thành lại đánh hắn nữa.

- Cút đi! Nhớ kỹ câu nói của Nhậm gia chủ! Lý Thiên Thành cảm thấy cũng đủ rồi, liền vung tay ném hắn xuống thuyền của hắn trước đó, tiếp theo thân hình nhoáng một cái đã rơi trên thuyền của Nhậm Kiệt.

- Ngươi làm ra động tĩnh này cũng không nhỏ đấy, ngươi không sợ người khác ở sau lưng nói ngươi à! Thấy Lý Thiên Thành hạ xuống, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của hắn, sau khi quyết tâm làm xong chuyện còn có chút kích động đỏ hồng, Nhậm Kiệt cười hỏi.

- Lý Thiên Thành ta nhận lão đại, ai dám nói ta liền thu thập người đó! Hơn nữa sự thật chính là như thế, bất quá chúng ta đã nói rồi, nếu một ngày nào đó ta đánh bại lão đại, thì ta chính là lão đại! Lý Thiên Thành nói với xu thế tùy thời chuẩn bị một lần nữa khiêu chiến với Nhậm Kiệt, đồng thời còn cường điệu nói: - Hơn nữa lão đại phải cẩn thận, chính như lời lão đại nói: thắng chính là thắng, thua chính là thua. Đến lúc đó bất kể là mượn ngoại lực hay là pháp bảo, chỉ cần lão đại thua, thì lão đại phải gọi ta là lão đại, giống như ta hôm nay ở trước mặt mọi người thừa nhận ta là tiểu đệ của lão đại!

- Ha ha... hắn lại tới nữa rồi! Mập mạp không nhịn được bật cười ha hả, cười đến gập bụng.

Văn Tử Hào ở một bên càng mơ hồ, càng lấy làm kỳ quái, tên này đang làm gì vậy?

Lý Thiên Thành này về tu vi lực lượng, hiện nay trong thế hệ trẻ tuổi ở Ngọc Kinh Thành đúng là không ai dám nói dễ dàng thắng hắn, trừ phi tên yêu nghiệt Lam Thiên còn chưa trở về kia, nhưng Lý Thiên Thành này còn nhỏ tuổi hơn rất nhiều so với Lam Thiên, tiền đồ không thể lường. Nghe hắn nói lời này thế nào nghe như là bại dưới tay Nhậm Kiệt mới gọi hắn là lão đại, điều này không có khả năng?

- Được, không thành vấn đề! Nhậm Kiệt thấy bộ dáng nghiêm túc của Lý Thiên Thành, cũng rất nghiêm túc gật đầu nói: - Vậy bây giờ có phải ngươi là tiểu đệ của ta hay không?

Lý Thiên Thành đáp ứng rất sảng khoái: - Dĩ nhiên! Vừa rồi ta đã thừa nhận, nếu không làm sao ta giúp cho lão đại đánh tên Lý Nham kia! Bất quá tên khốn kia đích xác cũng nên đánh, cả ngày làm chuyện thị phi, đã sớm nhìn hắn không thuận mắt. Được rồi, lão đại có chuyện gì nói đi... Tuy nhiên nếu bảo ta đi đánh tam hoàng tử, thì ta cũng không có biện pháp đánh ác như vậy! Tuy rằng bọn họ bối phận rất nhỏ, nhưng nếu để cho ta... Ái chà... lão đại biết đó... nếu để lão nhân gia nàng biết chuyện sẽ không xong. Còn những người khác lão đại muốn đánh người nào, cứ nói đi!

- Ha ha... Nhậm Kiệt nghe nói cười vui vẻ vỗ vỗ vai Lý Thiên Thành nói: - Vậy cũng tốt! Lúc nào ngươi làm lão đại ta sẽ nghe lời ngươi, hiện tại thì ngươi nghe ta! Hôm nay là ta đi ra ngoài giải sầu, chuyện đánh đánh giết giết ta không nói, về phần tên Lý Nham kia cũng là tự mình liều mạng nhảy ra! Được rồi! Không nói chuyện đó nữa, Hội Văn này náo nhiệt như vậy, hôm nay phải đi dạo vui vẻ một phen!

- Nhậm gia chủ nơi này thật náo nhiệt, Thanh Vân cũng muốn tham gia náo nhiệt, cùng kết bạn đồng hành với Nhậm gia chủ, Thành Vương, Văn thiếu gia! Lúc này, những người khác từ từ tản đi, ngay cả tam hoàng tử Lý Văn Công cũng đều lặng lẽ, cực kỳ mất mặt chạy đi, chỉ có một số người ở xa xa quan sát, tuy nhiên bên này đã không còn náo nhiệt, mà Hội Văn còn có rất nhiều chuyện náo nhiệt như so tài các loại, vậy mà Hải Thanh Vân lại không đi, lúc này chủ động đề nghị muốn lên thuyền...

- Nếu ngươi không sợ, cứ đi lên!

Hải Thanh Vân này rõ ràng là có mang theo một chút ý tốt như thế, đồng thời muốn kết thâm giao, đương nhiên Nhậm Kiệt sẽ không cự tuyệt, tuy nhiên Nhậm Kiệt vẫn tươi cười hỏi một câu. Nhậm Kiệt nói sợ, tự nhiên không phải chỉ chuyện vừa rồi, chuyện Hội Văn nơi đây dù chơi đùa như thế nào đi nữa, cũng chỉ là một trò khôi hài. Tên Lý Nham kia vốn không phân rõ hình thức, cho nên mới gây ra trò cười lớn như vậy.

Trấn Hải đại tướng quân Hải Dương để con trai Hải Thanh Vân lưu tại Ngọc Kinh Thành, hiển nhiên không phải đơn giản như vậy, hành trình lần này hắn về kinh gặp vua đặc biệt khẩn trương, sau đó vội vàng rồi đi, mà Hải Thanh Vân lưu tại Ngọc Kinh Thành hiển nhiên có ý muốn tìm hiểu tin tình báo, đồng thời kết giao một số người.

Chỉ có điều, Hải Dương cha của Hải Thanh Vân này vốn cũng không thua kém năm đại gia tộc, chỉ vì một số nguyên nhân đặc thù để hắn thượng vị...


/844

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status