Ngươi bắt nạt Ngân gia, ta muốn nói cho chủ Ngân, hu hu...
Nguyên Bảo mặt mũi tràn đầy ai oán nhìn Viêm Minh, trong mắt chứa đầy nước mắt.
Ngươi muốn ăn sườn lợn chiên giòn không? Viêm Minh quăng cho nó ánh mắt không thiện, ý tứ hàm xúc uy hiếp rất đậm.
Sườn lợn chiên giòn...
Trong nháy mắt Nguyên Bảo có loại cảm giác rợn cả tóc gáy, vội vàng cuộn mình lại thành một quả cầu, hình như màu đỏ tím có cảm giác an toàn hơn được chứ!
Thời điểm Viêm Minh uy hiếp Nguyên Bảo, bên này chiến tranh của Dạ Thất Thất và Tử Tiếu Lãnh cũng thăng cấp theo.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, nóc phòng tửu lâu Phúc Duyên Lai bị xốc lên, hai bóng dáng bay ra ngoài nhanh như tia chớp.
Giữa không trung, hai bóng dáng một đỏ một xanh kịch đấu không ngừng.
Tu vi chỉ là Thiên Giai trung kỳ, cũng dám lớn lối cuồng vọng như vậy, đây là ngươi tự tìm đường chết! Giờ phút này trong nội tâm Tử Tiếu Lãnh hối hận không kịp, sớm biết nữ tử này tu vi mới chỉ là Thiên Giai trung kỳ, vừa rồi hắn lại không cần khuất phục nịnh hót khắp nơi, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục nhận không nhục nhã?
Lớn lối cuồng vọng là bản tính, có liên quan gì đến tu vi?
Dạ Thất Thất cầm Phệ Hồn roi trong tay, cho dù thân ở trong chiến đấu cũng vô cùng tiêu sái đường hoàng như thường, giọng nói thanh thúy trực tiếp xuyên thấu tầng mây, rõ ràng truyền vào trong tai mọi người.
Tử gia, hôm nay Dạ Thất Thất ta cũng muốn lĩnh giáo một phen phong độ gia tộc đệ nhất Cự Tượng Thành! Giọng nói này giống như Dạ Thất Thất dùng hết sức vào, tiếng vang thấu không trung truyền khắp toàn bộ Cự Tượng Thành.
Giờ phút này Tử Tiếu Lãnh giống như cũng ý thức được cái gì, mặt liền biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Dạ Thất Thất tràn đầy không tốt.
Đáng chết! Ngươi đừng mơ tưởng thực hiện được! Lời còn chưa dứt, Tử Tiếu Lãnh ra tay càng thêm tàn nhẫn, rất có vài phần cảm giác dồn dập tốc chiến tốc thắng.
Bốp! Dạ Thất Thất hung hăng quất tới một roi, giao phong với vũ khí của Tử Tiếu Lãnh ở không trung, Phệ Hồn roi thuộc tính thứ thần khí rõ ràng hơn một chút, Tử Tiếu Lãnh bị động tác của Dạ Thất Thất bức lui hai bước.
Quá nhiều người mơ tưởng muốn giết ta, ngươi tính là cái gì? Những lời này vô cùng lớn lối, tình hình lúc này phối hợp với vẻ mặt của Dạ Thất Thất lại là lớn lối tùy hứng đến cần ăn đòn.
Dù là Tử Tiếu Lãnh hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại nhất thời không làm gì được Dạ Thất Thất.
Bỗng, một bóng dáng thấp bé hiện lên ở trong đầu Tử Tiếu Lãnh.
Thiếu chút nữa quên, còn có hắn!
Nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn của người nọ, khóe môi Tử Tiếu Lãnh gợi ra một nụ cười quỷ dị.
Thấy thế, Dạ Thất Thất hơi hơi nhíu mày, đó là ý gì? Giờ phút này hắn còn có thể cười được, đối với nàng mà nói, tuyệt không phải chuyện tốt.
Không thể ham chiến, tốc chiến tốc thắng!
Gần như trong nháy mắt, trong nội tâm Dạ Thất Thất đã quyết định, hào quang trên Phệ Hồn roi tăng lên mãnh liệt không chỉ một lần, mà ngay cả bóng dáng của Dạ Thất Thất cũng bị hào quang của Phệ Hồn roi che giấu.
Đoạt Hồn Phệ Phách, giết!
Đoạt Hồn Phệ Phách (cắn nuốt hồn phách), là một chiêu cuối cùng trong tiên pháp Phệ Hồn, uy lực khổng lồ, cũng trực tiếp thu hồn phách của địch nhân vào trong Phệ Hồn roi, tru diệt thân thể.
Đây vẫn là thủ đoạn cực kỳ âm độc tàn nhẫn, yêu cầu cực cao đối với người thi pháp, hơi không cẩn thận sẽ gặp phải cắn trả, nhẹ thì bị thương, nặng thì linh hồn bị bắt, tu vi rơi xuống.
Cho nên, Dạ Thất Thất cũng rất ít dùng đến chiêu này.
Nhưng, chuyện làm cho Dạ Thất Thất càng thêm không nghĩ tới còn ở phía sau...
Ngươi, là người phương nào?
Hung hăng chớp mắt vài cái, Dạ Thất Thất xác định mình không có hoa mắt, quả thật có người tướng mạo tinh xảo thật giống như đứa bé tuyết chừng tám chín tuổi một tay nắm Phệ Hồn roi của nàng, cứu Tử Tiếu Lãnh một mạng được hắn bảo hộ ở sau lưng.
Khiếp sợ, giật mình, kinh ngạc, sửng sốt... Những từ ngữ này đều không đủ để hình dung tâm tình
Nguyên Bảo mặt mũi tràn đầy ai oán nhìn Viêm Minh, trong mắt chứa đầy nước mắt.
Ngươi muốn ăn sườn lợn chiên giòn không? Viêm Minh quăng cho nó ánh mắt không thiện, ý tứ hàm xúc uy hiếp rất đậm.
Sườn lợn chiên giòn...
Trong nháy mắt Nguyên Bảo có loại cảm giác rợn cả tóc gáy, vội vàng cuộn mình lại thành một quả cầu, hình như màu đỏ tím có cảm giác an toàn hơn được chứ!
Thời điểm Viêm Minh uy hiếp Nguyên Bảo, bên này chiến tranh của Dạ Thất Thất và Tử Tiếu Lãnh cũng thăng cấp theo.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, nóc phòng tửu lâu Phúc Duyên Lai bị xốc lên, hai bóng dáng bay ra ngoài nhanh như tia chớp.
Giữa không trung, hai bóng dáng một đỏ một xanh kịch đấu không ngừng.
Tu vi chỉ là Thiên Giai trung kỳ, cũng dám lớn lối cuồng vọng như vậy, đây là ngươi tự tìm đường chết! Giờ phút này trong nội tâm Tử Tiếu Lãnh hối hận không kịp, sớm biết nữ tử này tu vi mới chỉ là Thiên Giai trung kỳ, vừa rồi hắn lại không cần khuất phục nịnh hót khắp nơi, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục nhận không nhục nhã?
Lớn lối cuồng vọng là bản tính, có liên quan gì đến tu vi?
Dạ Thất Thất cầm Phệ Hồn roi trong tay, cho dù thân ở trong chiến đấu cũng vô cùng tiêu sái đường hoàng như thường, giọng nói thanh thúy trực tiếp xuyên thấu tầng mây, rõ ràng truyền vào trong tai mọi người.
Tử gia, hôm nay Dạ Thất Thất ta cũng muốn lĩnh giáo một phen phong độ gia tộc đệ nhất Cự Tượng Thành! Giọng nói này giống như Dạ Thất Thất dùng hết sức vào, tiếng vang thấu không trung truyền khắp toàn bộ Cự Tượng Thành.
Giờ phút này Tử Tiếu Lãnh giống như cũng ý thức được cái gì, mặt liền biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Dạ Thất Thất tràn đầy không tốt.
Đáng chết! Ngươi đừng mơ tưởng thực hiện được! Lời còn chưa dứt, Tử Tiếu Lãnh ra tay càng thêm tàn nhẫn, rất có vài phần cảm giác dồn dập tốc chiến tốc thắng.
Bốp! Dạ Thất Thất hung hăng quất tới một roi, giao phong với vũ khí của Tử Tiếu Lãnh ở không trung, Phệ Hồn roi thuộc tính thứ thần khí rõ ràng hơn một chút, Tử Tiếu Lãnh bị động tác của Dạ Thất Thất bức lui hai bước.
Quá nhiều người mơ tưởng muốn giết ta, ngươi tính là cái gì? Những lời này vô cùng lớn lối, tình hình lúc này phối hợp với vẻ mặt của Dạ Thất Thất lại là lớn lối tùy hứng đến cần ăn đòn.
Dù là Tử Tiếu Lãnh hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại nhất thời không làm gì được Dạ Thất Thất.
Bỗng, một bóng dáng thấp bé hiện lên ở trong đầu Tử Tiếu Lãnh.
Thiếu chút nữa quên, còn có hắn!
Nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn của người nọ, khóe môi Tử Tiếu Lãnh gợi ra một nụ cười quỷ dị.
Thấy thế, Dạ Thất Thất hơi hơi nhíu mày, đó là ý gì? Giờ phút này hắn còn có thể cười được, đối với nàng mà nói, tuyệt không phải chuyện tốt.
Không thể ham chiến, tốc chiến tốc thắng!
Gần như trong nháy mắt, trong nội tâm Dạ Thất Thất đã quyết định, hào quang trên Phệ Hồn roi tăng lên mãnh liệt không chỉ một lần, mà ngay cả bóng dáng của Dạ Thất Thất cũng bị hào quang của Phệ Hồn roi che giấu.
Đoạt Hồn Phệ Phách, giết!
Đoạt Hồn Phệ Phách (cắn nuốt hồn phách), là một chiêu cuối cùng trong tiên pháp Phệ Hồn, uy lực khổng lồ, cũng trực tiếp thu hồn phách của địch nhân vào trong Phệ Hồn roi, tru diệt thân thể.
Đây vẫn là thủ đoạn cực kỳ âm độc tàn nhẫn, yêu cầu cực cao đối với người thi pháp, hơi không cẩn thận sẽ gặp phải cắn trả, nhẹ thì bị thương, nặng thì linh hồn bị bắt, tu vi rơi xuống.
Cho nên, Dạ Thất Thất cũng rất ít dùng đến chiêu này.
Nhưng, chuyện làm cho Dạ Thất Thất càng thêm không nghĩ tới còn ở phía sau...
Ngươi, là người phương nào?
Hung hăng chớp mắt vài cái, Dạ Thất Thất xác định mình không có hoa mắt, quả thật có người tướng mạo tinh xảo thật giống như đứa bé tuyết chừng tám chín tuổi một tay nắm Phệ Hồn roi của nàng, cứu Tử Tiếu Lãnh một mạng được hắn bảo hộ ở sau lưng.
Khiếp sợ, giật mình, kinh ngạc, sửng sốt... Những từ ngữ này đều không đủ để hình dung tâm tình
/375
|