Giờ dần một khác.
Trước cửa Nhã hiên sắc trời bắt đầu sáng lên, hạ nhân liền nối đuôi nhau mà vào. Dù sao cũng là đại hôn của Tà vương, Hạ Lan phủ mặc dù không còn gặp Lãnh Nguyệt nữa, nhưng lễ nghi vẫn không thể thiếu.
Lãnh Nguyệt đã muốn thay chức liêu thô ráp bằng hỉ phục, cả người ngồi ngay thẳng ở trên nhuyễn tháp, trong tay đang cầm quả táo đỏ tươi, trên đầu lại đội mũ phượng bình thường, dù vậy cũng không chút làm giảm sắc đẹp tuyệt trần của nàng. Lông mày như liễu hoàn toàn tự nhiên, con ngươi mắt giống như ngọc lưu ly, như bức tranh dung mạo tiên nũ, mà trên mặt to son nhàn nhạt, làm nàng càng tăng thêm một mạt nhu tình.
Rất nhanh, Hạ Lan Tuyệt cùng Minh thị y phục hết sức tinh tế song song tới. Đương nhìn thấy trong mắt, thần sắc Hạ Lan Tuyệt rõ ràng ngẩn ra, về phần Minh thị, lại dò xét một vòng, hỏi Liễu Thúy bên cạnh: "Đại tiểu thư đâu?"
Liễu Thúy gật đầu: "Bẩm phu nhân, Đại tiểu thư nói là có chút mệt mỏi, cho nên trở về Thu Thủy các muốn ngủ tiếp một lúc!"
"Ừ, cũng tốt!"
Minh thị không nghi ngờ lời nàng ta nói, gật đầu rồi theo Hạ Lan Tuyệt ngỗi ở trên ghế chủ vị ở phòng trong.
"Lão gia, một khắc nữa nên lên kiệu, đội ngũ vương phủ đã ở trên đường đi!"
Quan gia Minh Phúc hơi thở dốc từ ngoài cửa đi vào.
"Được!"
Nói xong, Hạ Lan Tuyệt liền đứng lên hướng bên Lãnh Nguyệt im lặng, mà Minh thị cũng lập tức bắt kịp, cước bộ thậm chí có chút vội vàng.
Hạ Lan Tuyệt nhìn Lãnh Nguyệt, khuôn mặt trước mắt như bức tranh, làm cho hắn lâm vào hồi ức nào đó, nửa giờ cũng chưa từng mở miệng nói chuyện.
Hạ nhân trong phòng kể cả Minh thị, tất cả đều nhìn Hạ Lan Tuyệt, trong lúc nhất thời bầu không khí lại có chút ngưng trệ. Rốt cuộc sau một lát im lặng, giọng điệu Hạ Lan Tuyệt mới như hòa nói: "Vào vương phủ, phải tuân thủ phép tắc, phải có chừng mực!"
Lãnh Nguyệt buông mắt xuống, đợi tầm mắt biến mất tất cả cảm xúc, gật đầu giống như lúc còn nhỏ , nhỏ giọng đáp: "Đã biết. cha!"
"Đi thôi, cha tiễn ngươi lên kiệu!"
Lãnh Nguyệt không từ chối đứng dậy, đi theo Hạ Lan Tuyệt cùng Minh thị cước bộ chậm rãi đi ra khỏi Nhã hiên. Bên cạnh Thu Hà cùng Lạc hoa chia nhau ra đỡ, ở cổng vòm đi ra một lát, Lãnh Nguyệt ngoái đầu lại nhìn thoáng qua Nhã hiên, bây giờ từ biệt nàng không bao giờ sẽ trở về nữa!.
Không có hỉ nương thét to, không có chúc phúc giăng đèn kết hoa, Lãnh Nguyệt cứ như vậy được Hạ Lan Tuyệt cùng Minh thị đưa ra Hạ Lan hầu phủ.
Duy nhất treo lụa đỏ trước cửa Hầu phủ, đội ngũ vương phủ đã đợi, khi Hạ Lan Tuyệt nhìn thấy một màn trước mắt, sắc mặt khẽ biến, miễn cưỡng kéo lên một nụ cười gượng, chắp tay đối với đối với hắc y nam tử cưỡi ngựa ở phía trước nói: "Để Long thị vệ đợi lâu! Không biết Tà vương . . . . "
Người sáng mắt không nói tiếng lóng, tuy rằng Hạ Lan Tuyệt chưa nói xong, nhưng hai bên đều hiểu dược hàm ý lời nói. Long tu nghe vậy liền từ trên lưng ngựa tiêu sái đi xuống, một đoi mắt không chứa bất kì cảm xúc gì nhìn Hạ Lan Tuyệt, nói: "Trong triều cấp tấu, cho nên vương gia sáng sớm liền vào cung. Do thuộc hạ thay thế đón dâu, hi vọng Hầu gia bỏ qua!"
Lời nói Long tu cẩn thận nói xong , mà ý tứ trong lời nói, cũng giải thích đại sự trong triều đương nhiên so với cưới Vương phi quan trọng hơn.
Thông minh như Hạ Lan Tuyệt, làm sao lại không nghe ra thâm ý sâu sa trong lời nói. Nhưng mặc dù trong lòng hắn tức giạn, cũng ngại cho thân phận của hắn, cũng chỉ có thể ra vẻ rộng lương: "Không ngại, vương gia nhật lí vạn kỵ, đương nhiên không có thời gian cho việc khác!"
"Đa tạ Hầu gia bao dung! Như vậy liền thỉnh Hạ Lan cô nương lên kiệu đi !"
Cánh tay Long tu kiên cường duỗi, đối với hỉ kiệu đỗ trước bậc thang Hầu phủ tỏ ý. Mà Lúc này Lãnh Nguyệt theo đi ra, mọi người bên trong phủ ló đầu quan sát mới phát hiện, đội ngũ đón dâu vương phủ, thế nhưng chỉ có mười người, thậm chí ngay cả nhạc sư thổi nhạc kí cũng không có chuẩn bị. ( An: anh tiếc tiền ý mà )
Mũ phượng trên đầu Lãnh Nguyệt, buông châu ngọc theo cái trán xuống, giữa hạt châu phát ra âm thanh leng keng giòn vàng, nàng nhìn không chớp mắt, nhìn chăm chú người khác, ung dung vào hỉ kiệu.
Trước cửa Nhã hiên sắc trời bắt đầu sáng lên, hạ nhân liền nối đuôi nhau mà vào. Dù sao cũng là đại hôn của Tà vương, Hạ Lan phủ mặc dù không còn gặp Lãnh Nguyệt nữa, nhưng lễ nghi vẫn không thể thiếu.
Lãnh Nguyệt đã muốn thay chức liêu thô ráp bằng hỉ phục, cả người ngồi ngay thẳng ở trên nhuyễn tháp, trong tay đang cầm quả táo đỏ tươi, trên đầu lại đội mũ phượng bình thường, dù vậy cũng không chút làm giảm sắc đẹp tuyệt trần của nàng. Lông mày như liễu hoàn toàn tự nhiên, con ngươi mắt giống như ngọc lưu ly, như bức tranh dung mạo tiên nũ, mà trên mặt to son nhàn nhạt, làm nàng càng tăng thêm một mạt nhu tình.
Rất nhanh, Hạ Lan Tuyệt cùng Minh thị y phục hết sức tinh tế song song tới. Đương nhìn thấy trong mắt, thần sắc Hạ Lan Tuyệt rõ ràng ngẩn ra, về phần Minh thị, lại dò xét một vòng, hỏi Liễu Thúy bên cạnh: "Đại tiểu thư đâu?"
Liễu Thúy gật đầu: "Bẩm phu nhân, Đại tiểu thư nói là có chút mệt mỏi, cho nên trở về Thu Thủy các muốn ngủ tiếp một lúc!"
"Ừ, cũng tốt!"
Minh thị không nghi ngờ lời nàng ta nói, gật đầu rồi theo Hạ Lan Tuyệt ngỗi ở trên ghế chủ vị ở phòng trong.
"Lão gia, một khắc nữa nên lên kiệu, đội ngũ vương phủ đã ở trên đường đi!"
Quan gia Minh Phúc hơi thở dốc từ ngoài cửa đi vào.
"Được!"
Nói xong, Hạ Lan Tuyệt liền đứng lên hướng bên Lãnh Nguyệt im lặng, mà Minh thị cũng lập tức bắt kịp, cước bộ thậm chí có chút vội vàng.
Hạ Lan Tuyệt nhìn Lãnh Nguyệt, khuôn mặt trước mắt như bức tranh, làm cho hắn lâm vào hồi ức nào đó, nửa giờ cũng chưa từng mở miệng nói chuyện.
Hạ nhân trong phòng kể cả Minh thị, tất cả đều nhìn Hạ Lan Tuyệt, trong lúc nhất thời bầu không khí lại có chút ngưng trệ. Rốt cuộc sau một lát im lặng, giọng điệu Hạ Lan Tuyệt mới như hòa nói: "Vào vương phủ, phải tuân thủ phép tắc, phải có chừng mực!"
Lãnh Nguyệt buông mắt xuống, đợi tầm mắt biến mất tất cả cảm xúc, gật đầu giống như lúc còn nhỏ , nhỏ giọng đáp: "Đã biết. cha!"
"Đi thôi, cha tiễn ngươi lên kiệu!"
Lãnh Nguyệt không từ chối đứng dậy, đi theo Hạ Lan Tuyệt cùng Minh thị cước bộ chậm rãi đi ra khỏi Nhã hiên. Bên cạnh Thu Hà cùng Lạc hoa chia nhau ra đỡ, ở cổng vòm đi ra một lát, Lãnh Nguyệt ngoái đầu lại nhìn thoáng qua Nhã hiên, bây giờ từ biệt nàng không bao giờ sẽ trở về nữa!.
Không có hỉ nương thét to, không có chúc phúc giăng đèn kết hoa, Lãnh Nguyệt cứ như vậy được Hạ Lan Tuyệt cùng Minh thị đưa ra Hạ Lan hầu phủ.
Duy nhất treo lụa đỏ trước cửa Hầu phủ, đội ngũ vương phủ đã đợi, khi Hạ Lan Tuyệt nhìn thấy một màn trước mắt, sắc mặt khẽ biến, miễn cưỡng kéo lên một nụ cười gượng, chắp tay đối với đối với hắc y nam tử cưỡi ngựa ở phía trước nói: "Để Long thị vệ đợi lâu! Không biết Tà vương . . . . "
Người sáng mắt không nói tiếng lóng, tuy rằng Hạ Lan Tuyệt chưa nói xong, nhưng hai bên đều hiểu dược hàm ý lời nói. Long tu nghe vậy liền từ trên lưng ngựa tiêu sái đi xuống, một đoi mắt không chứa bất kì cảm xúc gì nhìn Hạ Lan Tuyệt, nói: "Trong triều cấp tấu, cho nên vương gia sáng sớm liền vào cung. Do thuộc hạ thay thế đón dâu, hi vọng Hầu gia bỏ qua!"
Lời nói Long tu cẩn thận nói xong , mà ý tứ trong lời nói, cũng giải thích đại sự trong triều đương nhiên so với cưới Vương phi quan trọng hơn.
Thông minh như Hạ Lan Tuyệt, làm sao lại không nghe ra thâm ý sâu sa trong lời nói. Nhưng mặc dù trong lòng hắn tức giạn, cũng ngại cho thân phận của hắn, cũng chỉ có thể ra vẻ rộng lương: "Không ngại, vương gia nhật lí vạn kỵ, đương nhiên không có thời gian cho việc khác!"
"Đa tạ Hầu gia bao dung! Như vậy liền thỉnh Hạ Lan cô nương lên kiệu đi !"
Cánh tay Long tu kiên cường duỗi, đối với hỉ kiệu đỗ trước bậc thang Hầu phủ tỏ ý. Mà Lúc này Lãnh Nguyệt theo đi ra, mọi người bên trong phủ ló đầu quan sát mới phát hiện, đội ngũ đón dâu vương phủ, thế nhưng chỉ có mười người, thậm chí ngay cả nhạc sư thổi nhạc kí cũng không có chuẩn bị. ( An: anh tiếc tiền ý mà )
Mũ phượng trên đầu Lãnh Nguyệt, buông châu ngọc theo cái trán xuống, giữa hạt châu phát ra âm thanh leng keng giòn vàng, nàng nhìn không chớp mắt, nhìn chăm chú người khác, ung dung vào hỉ kiệu.
/39
|