Hờn dỗi qua đi, bên trong cung điện lại khôi phục yên tĩnh. Phía sau lưng Lãnh Nguyệt dán trên cánh cửa, dưới chân bởi vì đọng nước có chút đứng không vững, sau khi thất tha thất thểu đứng lên, thật vất vả ngừng thở xoay người, khi đè lại cái chốt cánh cửa đang muốn rớt ra, lại nghe đến: "Mấy người các ngươi, chung quanh cẩn thận tìm một chút, ai cũng không được bỏ qua người khả nghi nào!"
Lúc này thủ lĩnh thị về đang đứng ở dưới mái hiên phân phó thị vệ một loạt tìm kiếm không có kết quả, mà hắn đoán chừng không nghĩ đến, người muốn tìm, giờ phút này lại cùng hắn cách một cánh cửa.
Tay Lãnh Nguyệt cứng ở cánh cửa cài chốt, không dám thở mạnh ta, bên ngoài tia chớp chốc hốc xé trời, hình như thủ lĩnh thị vệ kia đang xoay người lại nhìn điện Lương tế.
Tim Lãnh Nguyệt đập mạnh, chẳng lẽ tối nay nàng hoàn toàn cùng đường rồi ? !
Ngoài cửa thị vệ dưới mái hiên, ở chung quanh điện nhìn một vòng, không có nghĩ nhiều liền nâng bước rời đi. Tiếng bước chân truyền vào trong tai Lãnh Nguyệt, nàng như trút được gánh nặng, vừa muốn dãn ra một chút, biến cố nổi lên --- ---
Hai tay nàng vẫn ấn trên cánh cửa, căn bản không nghĩ tới, giữa điện tối đen như mực này, lại sẽ có người từ phía sau đánh lén nàng. Trên mặt mồ hôi nóng cùng nước mưa xen lẫn, mà đột nhiên một đôi bàn tay lạnh lẽo, từ phía sau xuất hiện, tức thì bưng kín miệng Lãnh Nguyệt.
Một cỗ khí chui vào chóp mũi, Lãnh Nguyệt 'nức nở'. muốn phản kháng lại nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể bị người kéo đi từ phía sau. Hai mắt Lãnh Nguyệt muốn nứt ra, nhìn khoảng cách mình cùng cánh cửa càng ngày càng xa.
Lúc này, bên tai thậm chí có thể nghe được lời nói nàng kia hờn dỗi không ngừng : "Vương gia, Vương gia ------ chậm một chút ------"
Ngực Lãnh Nguyệt bị người túm kéo đi, nhưng chốc lát liền nâng tay phải lên, sờ phía trên đỉnh búi tóc, sờ soạn rút ra trâm bạc cài trên tóc, tiếp theo xoay cổ tay liền đâm về hướng phía sau nàng.
Một tiếng kêu rên kiềm nén truyền đến, Lãnh Nguyệt nghe được người phía sau hẳn làm nam nhân. Thế nhưng khí lực đối phương quá lớn, nàng giãy dụa ra sao cũng không có hiệu quả.
Một đường bị nam tử cưỡng ép rời khỏi đại sảnh điện, trên đường thời điểm đi ngang qua phòng phía hành lang, ánh mắt Lãnh Nguyệt rõ ràng nhìn thấy một ngọn nến đơn độc nhen nhóm giữa màn trướng hồng sa, một nam một nữ đang càn rỡ dây dưa.
Cẩu nam nữ !
Lãnh Nguyệt trong lòng khinh thường mắng một câu.
Nam tử phía sau bước đi rất nhanh, chốc lát Lãnh Nguyệt đã bị hắn mang theo cũng không để mắt tới rời đi cửa sau. Mưa tí tách nhỏ giọt xối ở trên người hai người, kẻ khác cả người lạnh một mảnh.
Nam tử kỳ lạ dưới chân nhanh chóng đi, nhanh như chớp, bản lĩnh có thể thấy rõ! Đang lúc Lãnh Nguyệt còn đang suy nghĩ biện pháp là như thế nào có thể chạy trốn, trước mắt lọt vào trong tầm mắt dĩ nhiên là Nhã uyển bản thận đợi cả ngày.
Cửa phòng bị sức mạnh nam tử phía sau bật mở, hai nguiờ mới vừa vào bên trong, Mạn Dao liều chạy tới cửa, thấy người chốc lát một mạt ngạc nhiên hiện lên trong mắt, mà Lãnh Nguyệt cuối cùng cũng được buông ra.
"Gia, sao người lại tới đây?"
Lãnh Nguyệt một hơi không xê dịch đi lên, chỉ thấy Mạn Dao quỳ một gối xuống mà cúi đầu nói. Nhất thời khuôn mặt xinh đẹp sợ hãi quay đầu lại, ngực kịch liệt phập phồng: "Phong Thất Dạ, sao lại là ngươi!"
"An toàn chứ?"
Trên tóc đen Phong Thất Dạ xuất hiện bọt nước nhỏ, liếc mắt nhìn Lãnh Nguyệt, trở lại chuyển mắt hỏi Mạn Dao.
"Gia, không có vấn đề, nhưng mà các người -----!"
Vẻ mặt Mạn Dao kỳ quái càng ngày càng nặng, tầm mắt đảo qua trên người Lãnh Nguyệt cùng Phong Thất Dạ, hình như còn mỉm cười.
Phong Thất Dạ một thân mặc trường bào đen, vạt áo trên mặt đất kéo lôi dấu vết, vừa đi vừa hạ mắt nhìn trâm bạc cắm nửa tấc trên đùi, mặt không chút thay đổi rút ra, thẳng còn đang trên mặt đất, xoay người phóng túng ngang ngạnh ngồi vào chỗ chủ vị, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Hạ Lan Lãnh Nguyệt, ai cho ngươi đến Xuân Hoa điện!"
Lúc này thủ lĩnh thị về đang đứng ở dưới mái hiên phân phó thị vệ một loạt tìm kiếm không có kết quả, mà hắn đoán chừng không nghĩ đến, người muốn tìm, giờ phút này lại cùng hắn cách một cánh cửa.
Tay Lãnh Nguyệt cứng ở cánh cửa cài chốt, không dám thở mạnh ta, bên ngoài tia chớp chốc hốc xé trời, hình như thủ lĩnh thị vệ kia đang xoay người lại nhìn điện Lương tế.
Tim Lãnh Nguyệt đập mạnh, chẳng lẽ tối nay nàng hoàn toàn cùng đường rồi ? !
Ngoài cửa thị vệ dưới mái hiên, ở chung quanh điện nhìn một vòng, không có nghĩ nhiều liền nâng bước rời đi. Tiếng bước chân truyền vào trong tai Lãnh Nguyệt, nàng như trút được gánh nặng, vừa muốn dãn ra một chút, biến cố nổi lên --- ---
Hai tay nàng vẫn ấn trên cánh cửa, căn bản không nghĩ tới, giữa điện tối đen như mực này, lại sẽ có người từ phía sau đánh lén nàng. Trên mặt mồ hôi nóng cùng nước mưa xen lẫn, mà đột nhiên một đôi bàn tay lạnh lẽo, từ phía sau xuất hiện, tức thì bưng kín miệng Lãnh Nguyệt.
Một cỗ khí chui vào chóp mũi, Lãnh Nguyệt 'nức nở'. muốn phản kháng lại nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể bị người kéo đi từ phía sau. Hai mắt Lãnh Nguyệt muốn nứt ra, nhìn khoảng cách mình cùng cánh cửa càng ngày càng xa.
Lúc này, bên tai thậm chí có thể nghe được lời nói nàng kia hờn dỗi không ngừng : "Vương gia, Vương gia ------ chậm một chút ------"
Ngực Lãnh Nguyệt bị người túm kéo đi, nhưng chốc lát liền nâng tay phải lên, sờ phía trên đỉnh búi tóc, sờ soạn rút ra trâm bạc cài trên tóc, tiếp theo xoay cổ tay liền đâm về hướng phía sau nàng.
Một tiếng kêu rên kiềm nén truyền đến, Lãnh Nguyệt nghe được người phía sau hẳn làm nam nhân. Thế nhưng khí lực đối phương quá lớn, nàng giãy dụa ra sao cũng không có hiệu quả.
Một đường bị nam tử cưỡng ép rời khỏi đại sảnh điện, trên đường thời điểm đi ngang qua phòng phía hành lang, ánh mắt Lãnh Nguyệt rõ ràng nhìn thấy một ngọn nến đơn độc nhen nhóm giữa màn trướng hồng sa, một nam một nữ đang càn rỡ dây dưa.
Cẩu nam nữ !
Lãnh Nguyệt trong lòng khinh thường mắng một câu.
Nam tử phía sau bước đi rất nhanh, chốc lát Lãnh Nguyệt đã bị hắn mang theo cũng không để mắt tới rời đi cửa sau. Mưa tí tách nhỏ giọt xối ở trên người hai người, kẻ khác cả người lạnh một mảnh.
Nam tử kỳ lạ dưới chân nhanh chóng đi, nhanh như chớp, bản lĩnh có thể thấy rõ! Đang lúc Lãnh Nguyệt còn đang suy nghĩ biện pháp là như thế nào có thể chạy trốn, trước mắt lọt vào trong tầm mắt dĩ nhiên là Nhã uyển bản thận đợi cả ngày.
Cửa phòng bị sức mạnh nam tử phía sau bật mở, hai nguiờ mới vừa vào bên trong, Mạn Dao liều chạy tới cửa, thấy người chốc lát một mạt ngạc nhiên hiện lên trong mắt, mà Lãnh Nguyệt cuối cùng cũng được buông ra.
"Gia, sao người lại tới đây?"
Lãnh Nguyệt một hơi không xê dịch đi lên, chỉ thấy Mạn Dao quỳ một gối xuống mà cúi đầu nói. Nhất thời khuôn mặt xinh đẹp sợ hãi quay đầu lại, ngực kịch liệt phập phồng: "Phong Thất Dạ, sao lại là ngươi!"
"An toàn chứ?"
Trên tóc đen Phong Thất Dạ xuất hiện bọt nước nhỏ, liếc mắt nhìn Lãnh Nguyệt, trở lại chuyển mắt hỏi Mạn Dao.
"Gia, không có vấn đề, nhưng mà các người -----!"
Vẻ mặt Mạn Dao kỳ quái càng ngày càng nặng, tầm mắt đảo qua trên người Lãnh Nguyệt cùng Phong Thất Dạ, hình như còn mỉm cười.
Phong Thất Dạ một thân mặc trường bào đen, vạt áo trên mặt đất kéo lôi dấu vết, vừa đi vừa hạ mắt nhìn trâm bạc cắm nửa tấc trên đùi, mặt không chút thay đổi rút ra, thẳng còn đang trên mặt đất, xoay người phóng túng ngang ngạnh ngồi vào chỗ chủ vị, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Hạ Lan Lãnh Nguyệt, ai cho ngươi đến Xuân Hoa điện!"
/39
|