"Có ta ở đây" Tuyết Ẩn mượn lực toát ra với tốc độ rất nhanh, Tuyết Ẩn nghĩ đến hắn có lẽ là sợ hãi bở vì Tuyết Cách vốn là người sợ tuyết. Theo sư phó nói, Tuyết Cách thiếu chút nữa chết vì lở tuyết, cho nên mới sợ hãi đến như vậy.
Tuyết Cách chua sót cười "Ẩn, ta không đối với ngươi thổ lộ đi?"
"A?" Vừa đứng trên đỉnh núi, câu nói của Tuyết Cách khiến cho nàng kinh ngạc, hắn không phải là muốn ở địa phương này thổ lộ đi.
"Ẩn, ngày mới gặp ngươi liếc mắt một cái, ta liền tự nói với mình sẽ bảo hộ ngươi cả đời"
Tuyết Cách ôn nhu nói xong, đôi mắt nhu tình nhìn nàng. Tay nàng như vậy ấm, nắm trong tay hắn như vậy nhỏ, nhưng hắn có tư cách gì nắm lấy bàn tay này, càng không có tư cách noi yêu nàng.
Tuyết Ẩn xoay người , đầu chôn vào ngực hắn, cảm thụ tiếng tim đập vững vàng của hắn "Cách, ta...."
"Thực xin lỗi, Ẩn" Ta biết ngươi muốn nói gì, nhưng là ta không thể nghe ngươi nói được, nếu không ta sẽ không hạ thủ được.
Một giọt nước mắt trong suốt ẩm áp chảy xuống, rơi xuống những sợi tóc mềm mại của Tuyết Ẩn. Này lệ, bị phỏng là ai? Là nàng? Hay là hắn?
Tuyết Cách không chút do dự vươn năm ngón tay mảnh khảnh, đâm thẳng vào bụng của nàng.
Tuyết Ẩn cười khổ, chậm rãi thoát ly ra khỏi ôm ấp của hắn, nhìn bàn tay hắn thấm đẫm máu nàng cùng với Thanh Liên. Đôi mắt bình thản , thật giống như máu kia không phải của nàng, thật giống như Thanh Liên kia không phải trên người nàng cướp đoạt đi ra.
"Vì cái gì?" Vì cái gì vừa rồi còn nói muốn bảo hộ nàng cả đời, thời điểm nàng xoay người đi vào ôm ấp của hắn, lại tước đoạt đi Thanh Liên từ trong cơ thể nàng.
Hắn biết a, Thanh Liên là sinh mệnh của nàng; Thanh Liên ở, nàng ở; Thanh Liên vong, nàng vong.
Thanh Liên a, hắn biết rõ điều đó a. Nhưng mà hắn lại có thể nhẫn tâm tự tay cướp đoạt Thanh Liên của nàng.
Tuyết Cách quyến luyến nhu tình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong tay Thanh Liên vẫn mang theo ấm áp của nàng, máu nhiễm đỏ tay hắn. Cặp tay kia nàng nói chỉ thích hợp đàn dương cầm mà không thích hợp giét người.
"Bởi vì nhiệm vụ lần này là mệnh lệnh mà sư phó giao cho."
"Ha ha" Tuyết Ẩn ngửa mặt lên trời cười to, không hề có cảm giác trong bụng mình trống rỗng, không cảm thụ máu đang chảy, nụ cười của nàng chở nên điên cuồng, là như vậy tuyệt mỹ.
Sư phó đối đãi với nàng giống như thân sinh, Tuyết Cách nói muốn bảo hộ nàng cả đời, nhưng hắn như thế nào có thể hành động ôn nhu, thanh âm ôn thuận nói ra những lời vô tình lạnh như băng như vậy.
Tuyết Cách nhìn thoáng qua Thanh Liên đang nở rộ trong tay mình, không đành lòng nhắm mắt lại, đầu ngón tay biến ra một tia hỏa diễm màu tím xinh đẹp, rất nhanh đem Thanh Liên cắn nuốt.
Một đóa Thanh Liên nở rộ trong nháy mắt hóa thành bột phấn. Tuyết Ẩn giống như xem biểu diễn, nhìn động tác thiêu hoa sen, tựa hồ thiêu không phải là trí mạng Thanh Liên của nàng.
Khóe miệng Tuyết Ẩn chảy ra dòng máu đỏ tươi, con ngươi dần trở nên trắng, ba ngàn sợi tóc nháy mắt ngân phát.
"Ẩn" Tuyết Cách lo lắng hô, hắn thiêu Thanh Liên của nàng, nàng sẽ chết, nhưng là vì cái gì nàng hiện tại lại biến thành cái dạng này.
"Tuyết Cách, nói cho ta biết, sư phó đâu?" Tuyết Ẩn thanh âm lạnh như băng đâm thẳng vào lòng người, ngân mâu đạm mạc cũng khiến cho người ta nhìn thấy mà lạnh cả người.
Nàng hận, con ngươi mang theo vô tận hận ý. Nếu đã nuôi dưỡng nàng, là muốn đem nàng giết chết, sao lúc trước không khiến nàng đông chết ở đầu đường, vì cái gì phải hao tổn tâm tư như vậy.
Hai người đứng trên đỉnh tuyết sơn, dưới chân máu đã thấm vào từng lớp tuyết, lan rộng, những bông tuyết bay xuống cùng máu dung nhập vào trong đó.
Tuyết Cách chua sót cười "Ẩn, ta không đối với ngươi thổ lộ đi?"
"A?" Vừa đứng trên đỉnh núi, câu nói của Tuyết Cách khiến cho nàng kinh ngạc, hắn không phải là muốn ở địa phương này thổ lộ đi.
"Ẩn, ngày mới gặp ngươi liếc mắt một cái, ta liền tự nói với mình sẽ bảo hộ ngươi cả đời"
Tuyết Cách ôn nhu nói xong, đôi mắt nhu tình nhìn nàng. Tay nàng như vậy ấm, nắm trong tay hắn như vậy nhỏ, nhưng hắn có tư cách gì nắm lấy bàn tay này, càng không có tư cách noi yêu nàng.
Tuyết Ẩn xoay người , đầu chôn vào ngực hắn, cảm thụ tiếng tim đập vững vàng của hắn "Cách, ta...."
"Thực xin lỗi, Ẩn" Ta biết ngươi muốn nói gì, nhưng là ta không thể nghe ngươi nói được, nếu không ta sẽ không hạ thủ được.
Một giọt nước mắt trong suốt ẩm áp chảy xuống, rơi xuống những sợi tóc mềm mại của Tuyết Ẩn. Này lệ, bị phỏng là ai? Là nàng? Hay là hắn?
Tuyết Cách không chút do dự vươn năm ngón tay mảnh khảnh, đâm thẳng vào bụng của nàng.
Tuyết Ẩn cười khổ, chậm rãi thoát ly ra khỏi ôm ấp của hắn, nhìn bàn tay hắn thấm đẫm máu nàng cùng với Thanh Liên. Đôi mắt bình thản , thật giống như máu kia không phải của nàng, thật giống như Thanh Liên kia không phải trên người nàng cướp đoạt đi ra.
"Vì cái gì?" Vì cái gì vừa rồi còn nói muốn bảo hộ nàng cả đời, thời điểm nàng xoay người đi vào ôm ấp của hắn, lại tước đoạt đi Thanh Liên từ trong cơ thể nàng.
Hắn biết a, Thanh Liên là sinh mệnh của nàng; Thanh Liên ở, nàng ở; Thanh Liên vong, nàng vong.
Thanh Liên a, hắn biết rõ điều đó a. Nhưng mà hắn lại có thể nhẫn tâm tự tay cướp đoạt Thanh Liên của nàng.
Tuyết Cách quyến luyến nhu tình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong tay Thanh Liên vẫn mang theo ấm áp của nàng, máu nhiễm đỏ tay hắn. Cặp tay kia nàng nói chỉ thích hợp đàn dương cầm mà không thích hợp giét người.
"Bởi vì nhiệm vụ lần này là mệnh lệnh mà sư phó giao cho."
"Ha ha" Tuyết Ẩn ngửa mặt lên trời cười to, không hề có cảm giác trong bụng mình trống rỗng, không cảm thụ máu đang chảy, nụ cười của nàng chở nên điên cuồng, là như vậy tuyệt mỹ.
Sư phó đối đãi với nàng giống như thân sinh, Tuyết Cách nói muốn bảo hộ nàng cả đời, nhưng hắn như thế nào có thể hành động ôn nhu, thanh âm ôn thuận nói ra những lời vô tình lạnh như băng như vậy.
Tuyết Cách nhìn thoáng qua Thanh Liên đang nở rộ trong tay mình, không đành lòng nhắm mắt lại, đầu ngón tay biến ra một tia hỏa diễm màu tím xinh đẹp, rất nhanh đem Thanh Liên cắn nuốt.
Một đóa Thanh Liên nở rộ trong nháy mắt hóa thành bột phấn. Tuyết Ẩn giống như xem biểu diễn, nhìn động tác thiêu hoa sen, tựa hồ thiêu không phải là trí mạng Thanh Liên của nàng.
Khóe miệng Tuyết Ẩn chảy ra dòng máu đỏ tươi, con ngươi dần trở nên trắng, ba ngàn sợi tóc nháy mắt ngân phát.
"Ẩn" Tuyết Cách lo lắng hô, hắn thiêu Thanh Liên của nàng, nàng sẽ chết, nhưng là vì cái gì nàng hiện tại lại biến thành cái dạng này.
"Tuyết Cách, nói cho ta biết, sư phó đâu?" Tuyết Ẩn thanh âm lạnh như băng đâm thẳng vào lòng người, ngân mâu đạm mạc cũng khiến cho người ta nhìn thấy mà lạnh cả người.
Nàng hận, con ngươi mang theo vô tận hận ý. Nếu đã nuôi dưỡng nàng, là muốn đem nàng giết chết, sao lúc trước không khiến nàng đông chết ở đầu đường, vì cái gì phải hao tổn tâm tư như vậy.
Hai người đứng trên đỉnh tuyết sơn, dưới chân máu đã thấm vào từng lớp tuyết, lan rộng, những bông tuyết bay xuống cùng máu dung nhập vào trong đó.
/228
|