Sau khi từ hoàng cung trở về, Dạ Hi trải qua vài ngày yên bình. Quân Mặc Hiên vẫn như cũ mỗi đêm mò về phía uống sữa, thường làm Dạ Hi dở khóc dở cười.
Sáng sớm một hôm, phủ tướng quân phái người tới thông báo Dạ Hi về lại mặt.
Dựa theo quy củ ở Thiên Thần, sau khi Dạ Hi xuất giá bảy ngày thì lại mặt, nhưng từ đầu Dạ Hi cũng không xem việc này ra gì, cho nên đã quá mười ngày, Dạ Hi vẫn như cũ, không hề trở về.
Phủ tướng quân đành phải phái người tới mời hai người.
“Phấn Điệp, để quản gia chuẩn bị tốt lễ lại mặt gì đó, hôm nay đi phủ tướng quân nhìn một cái.” Khóe miệng Dạ Hi hiện lên một nụ cười, lại mặt? A, người ở phủ tướng quân rốt cuộc cũng không ngồi yên được nữa sao?
Lúc này, một chiếc xe ngựa lộng lẫy yên tĩnh chạy nhanh trên đường, mà bên trong xe ngựa cũng một mảng ấm áp. Quân Mặc Hiên và Dạ Hi mỗi người một câu lại một câu trò chuyện. Tuy đều là những vấn đề ngu ngốc, nhưng Dạ Hi vẫn trả lời rất vui vẻ.
Hiên vương phủ cách phủ tướng quân cũng không xa, không bao lâu xe ngựa đã tới phủ tướng quân.
Theo lý thuyết, vương gia, vương phi lại mặt, phủ tướng quân nên quét dọn giường chiếu chào đón. Nhưng khi Dạ Hi cùng Quân Mặc Hiên hai người đứng đợi một hồi cũng có bất kì kẻ nào tới nghênh đón.
Dạ Hi cười lạnh, xem ra địa vị của Dạ Hi tại phủ tướng quân cũng không phải là thấp bình thường. Một khi đã như thế, vậy nàng đành tự mình đi vào thôi.
“Tiểu Mặc Mặc, nhớ kỹ những gì nương tử đã nói với ngươi lúc ở trên xe ngựa không?” Dạ Hi lên tiếng nhắc nhở, nàng cũng không muốn để Quân Mặc Hiên bị những người đó khi dễ.
“Nhớ kỹ.” Quân Mặc Hiên cực kỳ chân chó nói. Thật ra, không cần Dạ Hi nói, hắn cũng biết ở phủ tướng quân không thể vờ ngớ ngẩn, hắn cũng không tính vờ ngớ ngẩn, bởi vì có nương tử ở đây, hắn tin tưởng, những người đó không dám khi dễ hắn.
Nhưng mà, lúc hai người chuẩn bị đi vào cửa, hộ vệ gác cửa lại ngăn cản Dạ Hi cùng Quân Mặc Hiên: “Đứng lại, phu nhân có lệnh, thỉnh tam tiểu thư đi cửa sau.”
Cái gì, đi cửa sau? Sắc mặt Dạ Hi lạnh lùng, hay cho một Âu Quý Tình lại dám kêu nàng đi cửa sau, nói đùa gì vậy.
Hi Bạn, Bạn đang đọc truyện Tà vương được chuyển ngữ tại diendanlequydon.com. Chúc Bạn đọc truyện vui vẻ!
“Xem ra địa vị của phu nhân tướng quân so với Hiên vương gia mà đương kim hoàng thượng sủng ái nhất còn cao hơn, đường đường là vương gia tới phủ tướng quân còn phải đi cửa sau, ngày mai hoàng thượng đích thân tới, sợ là cũng để lão nhân gia người đi cửa sau luôn đấy.” Dạ Hi hờ hững nói một câu, nàng muốn để hộ vệ truyền đạt lời nói của nàng cho phủ tướng quân.
“Đi, Tiểu Mặc Mặc, không phải ngươi đói bụng sao, chúng ta đi Tụ Hiền các ăn cơm trưa, ăn xong rồi nương tử bồi ngươi đi tìm phụ hoàng chơi. Gặp mặt phụ hoàng ngươi nhớ nói phủ tướng quân ngăn không cho ngươi tiến vào phủ tướng quân, muốn ngươi chui lỗ chó…” Dạ Hi cố ý đề cao âm thanh, thêm mắm thêm muối nói xấu Dạ Viễn Thiên.
Quân Mặc Hiên mang vẻ mặt nghi vấn nhìn Dạ Hi, nhưng trong lòng thì lại vui vẻ lật trời, nương tử nhà hắn á, thực sự là càng ngày càng hư hỏng, việc này mà cũng có thể kéo tới Dạ tướng quân muốn để hoàng thượng chui lỗ chó. Ví như thật sự đi tới chỗ hoàng thượng, Dạ Viễn Thiên cũng không biết mình chết như thế nào.
“Ôi chao, tiểu tử ngốc ngươi, ăn cơm không phải trọng điểm, trọng điểm là cơm nước xong tiến cung tìm phụ hoàng.” Dạ Hi không nói gì nhìn Quân Mặc Hiên.
“À…” Quân Mặc Hiên nửa hiểu nửa không lên tiếng trả lời, trên mặt vẫn còn xoắn xuýt, lập tức lên tiếng hỏi: “Nương tử, gặp phụ hoàng ta phải nói Dạ tướng quân muốn cho ta chui lỗ chó? Cần phải nói chức quan của Dạ tướng quân còn lớn hơn cả phụ hoàng?”
Nhìn như ngốc ngôn ngốc ngữ, lại khiến Dạ Hi nhướng mày, Quân Mặc Hiên người này cũng không ngốc giống như trong truyền thuyết lắm, vậy mà chỉ hai câu đã có thể nói thẳng vào điểm quan trọng, lẽ nào là giả bộ? Dạ Hi nghi ngờ trong lòng, ở cái cổ đại ăn tươi nuốt sống này, Quân Mặc Hiên rất có thể vì mạng sống mà giả ngu, xem ra nàng phải tìm cơ hội thăm dò một phen.
Mà hai người hộ vệ ở ngoài cửa cứng đờ, trán đổ mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy. Tim của ta ôi, tam tiểu thư này sao lại trở nên phúc hắc như vậy, chẳng lẽ sau khi gả cho vương gia ngốc, hai người tổng hợp qua lại, phụ phụ thành chính, biến bình thường rồi.
Để lại lời nói, Dạ Hi liền dẫn Quân Mặc Hiên đi tới Tụ Hiền các ăn cơm, còn về Phấn Điệp cùng quản gia dĩ nhiên cũng cùng đi theo.
Vào thời điểm này, trong Tụ Hiền các cũng không có nhiều người, vừa đến Tụ Hiền các, thì gặp phải Vân Thanh Phong cũng đang ở đây.
“Mặc, Tiểu Hi nhi, không phải các người đi lại mặt sao?” Vân Thanh Phong thấy bốn người Quân Mặc Hiên tới Tụ Hiền các trong mắt hiện lên tinh quang, xem ra lại có trò hay rồi.
Nghe vậy, vào lúc Dạ Hi chưa phát hiện Quân Mặc Hiên hung hăng trừng Vân Thanh Phong một cái, Tiểu Hi nhi cũng chỉ có hắn mới được gọi như thế.
Sống lưng Vân Thanh Phong lạnh run một trận, có cần bao che khuyết điểm như vậy không, không phải là cái tên thôi, đến mức dùng ánh mắt so với hàn băng ngàn năm còn lạnh hơn ra để trừng hắn ta.
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt Vân Thanh Phong vẫn là vẻ mặt tươi cười chân chó, nhất là khi bị Quân Mặc Hiên trừng mắt như vậy nụ cười trên mặt càng chân chó hơn.
“Ha ha, Hiên vương, Tiểu… Hiên vương phi các người muốn ăn cái gì, cứ gọi tự nhiên, bản thiếu gia mời khách.” Vân Thanh Phong hùng hồn nói, đó là một cơ hội tốt, cơ hội tốt để xem trò hay.
Dạ Hi nhìn thoáng qua Vân Thanh Phong, sao nàng lại không biết tính toán nhỏ nhặt đó của hắn ta, nhưng mà nhìn Quân Mặc Hiên bây giờ, Dạ Hi cũng không nói gì thêm.
Sau khi đám người Dạ Hi rời đi, hai người thị vệ nhanh chóng đi bẩm báo đại phu nhân. Nhưng khi ở trên đường gặp được Dạ Viễn Thiên, lập tức đem sự tình vừa mới phát sinh nói cho Dạ Viễn Thiên.
Sau khi nghe được hai người bẩm báo, Dạ Viễn Thiên cấp bách vội vàng đi tìm Âu Quý Tình. Tới chỗ ở của Âu Quý Tình, Dạ Viễn Thiên đi tới liền cho một cái tát.
Đọc tiếp Tà vương phúc hắc sủng cuồng phi tại Diễn đàn Lê Quý Đôn! Vui lòng không mang truyện đi nơi khác!
“Ngu xuẩn, nhìn chuyện tốt mà bà làm!” Dạ Viễn Thiên nổi giận, Âu Quý Tình sao lại không hiểu chuyện như thế, mấu chốt trong việc này chính là Dạ Hi.
“Lão gia, ông đánh tôi.” Âu Quý Tình hốc mắt rưng rưng nhìn Dạ Viễn Thiên, bọn họ đã là phu thê mấy chục năm, Dạ Viễn Thiên chưa bao giờ đánh bà ta.
“Chính là đánh bà, bà là heo sao? Lại dám để cho vương gia cùng vương phi đi cửa sau! Bà muốn chết, cũng đừng kéo phủ tướng quân theo.” Dạ Viễn Thiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Nghe vậy, Âu Quý Tình vô cùng tức giận, thì ra là vì tiểu tiện nhân Dạ Hi. Thế là, Âu Quý Tình đứng dậy, cãi lại nói: “Lão gia, tôi để nó đi cửa sau thì như thế nào, một đứa phế vật không đi cửa sau lại để cho nó đi cửa trước sao?”
“Bà...” Dạ Viễn Thiên không nói lại, tiếp tục nói: “Bà nghĩ nó còn là Dạ Hi phế vật trước kia hay sao? Ngốc như vậy chờ bà tới ngược nó. Hiện tại nó đang ở Tụ Hiền các ăn cơm, chờ bà tự mình đi mời kìa?”
“Cái gì? Tự mình đi mời, nó cho rằng nó là hoàng thượng chắc, muốn bản phu nhân tự mình đi mời, tôi không đi.” Âu Quý Tình khinh thường nói, một đứa phế vật thôi, cho dù có thông minh cũng là một phế vật.
“Không đi, có thể? Đừng trách tôi không nhắc nhở bà, bà không đi, Dạ Hi đang muốn mang Quân Mặc Hiên tới chỗ hoàng thượng cáo trạng. Nếu như phủ tướng quân xảy ra chuyện gì, người đầu tiên lão tử giết chết chính là bà.” Nói xong, Dạ Viễn Thiên lưu lại một Âu quý Tình vẻ mặt ngu ngơ, xoay người rời đi.
Nghe vậy, trong mắt Âu Quý Tình lóe lên một tia độc ác, muốn bà tự mình đi mời, bà nhất định làm cho tiện nhân Dạ Hi đáng chết này một đi không trở về.
“Thất thần cái gì, còn không đi mau.” Dạ Viễn Thiên tức giận nói.
Rất nhanh, đoàn người Dạ gia đã đi tới Tụ Hiền các.
Sáng sớm một hôm, phủ tướng quân phái người tới thông báo Dạ Hi về lại mặt.
Dựa theo quy củ ở Thiên Thần, sau khi Dạ Hi xuất giá bảy ngày thì lại mặt, nhưng từ đầu Dạ Hi cũng không xem việc này ra gì, cho nên đã quá mười ngày, Dạ Hi vẫn như cũ, không hề trở về.
Phủ tướng quân đành phải phái người tới mời hai người.
“Phấn Điệp, để quản gia chuẩn bị tốt lễ lại mặt gì đó, hôm nay đi phủ tướng quân nhìn một cái.” Khóe miệng Dạ Hi hiện lên một nụ cười, lại mặt? A, người ở phủ tướng quân rốt cuộc cũng không ngồi yên được nữa sao?
Lúc này, một chiếc xe ngựa lộng lẫy yên tĩnh chạy nhanh trên đường, mà bên trong xe ngựa cũng một mảng ấm áp. Quân Mặc Hiên và Dạ Hi mỗi người một câu lại một câu trò chuyện. Tuy đều là những vấn đề ngu ngốc, nhưng Dạ Hi vẫn trả lời rất vui vẻ.
Hiên vương phủ cách phủ tướng quân cũng không xa, không bao lâu xe ngựa đã tới phủ tướng quân.
Theo lý thuyết, vương gia, vương phi lại mặt, phủ tướng quân nên quét dọn giường chiếu chào đón. Nhưng khi Dạ Hi cùng Quân Mặc Hiên hai người đứng đợi một hồi cũng có bất kì kẻ nào tới nghênh đón.
Dạ Hi cười lạnh, xem ra địa vị của Dạ Hi tại phủ tướng quân cũng không phải là thấp bình thường. Một khi đã như thế, vậy nàng đành tự mình đi vào thôi.
“Tiểu Mặc Mặc, nhớ kỹ những gì nương tử đã nói với ngươi lúc ở trên xe ngựa không?” Dạ Hi lên tiếng nhắc nhở, nàng cũng không muốn để Quân Mặc Hiên bị những người đó khi dễ.
“Nhớ kỹ.” Quân Mặc Hiên cực kỳ chân chó nói. Thật ra, không cần Dạ Hi nói, hắn cũng biết ở phủ tướng quân không thể vờ ngớ ngẩn, hắn cũng không tính vờ ngớ ngẩn, bởi vì có nương tử ở đây, hắn tin tưởng, những người đó không dám khi dễ hắn.
Nhưng mà, lúc hai người chuẩn bị đi vào cửa, hộ vệ gác cửa lại ngăn cản Dạ Hi cùng Quân Mặc Hiên: “Đứng lại, phu nhân có lệnh, thỉnh tam tiểu thư đi cửa sau.”
Cái gì, đi cửa sau? Sắc mặt Dạ Hi lạnh lùng, hay cho một Âu Quý Tình lại dám kêu nàng đi cửa sau, nói đùa gì vậy.
Hi Bạn, Bạn đang đọc truyện Tà vương được chuyển ngữ tại diendanlequydon.com. Chúc Bạn đọc truyện vui vẻ!
“Xem ra địa vị của phu nhân tướng quân so với Hiên vương gia mà đương kim hoàng thượng sủng ái nhất còn cao hơn, đường đường là vương gia tới phủ tướng quân còn phải đi cửa sau, ngày mai hoàng thượng đích thân tới, sợ là cũng để lão nhân gia người đi cửa sau luôn đấy.” Dạ Hi hờ hững nói một câu, nàng muốn để hộ vệ truyền đạt lời nói của nàng cho phủ tướng quân.
“Đi, Tiểu Mặc Mặc, không phải ngươi đói bụng sao, chúng ta đi Tụ Hiền các ăn cơm trưa, ăn xong rồi nương tử bồi ngươi đi tìm phụ hoàng chơi. Gặp mặt phụ hoàng ngươi nhớ nói phủ tướng quân ngăn không cho ngươi tiến vào phủ tướng quân, muốn ngươi chui lỗ chó…” Dạ Hi cố ý đề cao âm thanh, thêm mắm thêm muối nói xấu Dạ Viễn Thiên.
Quân Mặc Hiên mang vẻ mặt nghi vấn nhìn Dạ Hi, nhưng trong lòng thì lại vui vẻ lật trời, nương tử nhà hắn á, thực sự là càng ngày càng hư hỏng, việc này mà cũng có thể kéo tới Dạ tướng quân muốn để hoàng thượng chui lỗ chó. Ví như thật sự đi tới chỗ hoàng thượng, Dạ Viễn Thiên cũng không biết mình chết như thế nào.
“Ôi chao, tiểu tử ngốc ngươi, ăn cơm không phải trọng điểm, trọng điểm là cơm nước xong tiến cung tìm phụ hoàng.” Dạ Hi không nói gì nhìn Quân Mặc Hiên.
“À…” Quân Mặc Hiên nửa hiểu nửa không lên tiếng trả lời, trên mặt vẫn còn xoắn xuýt, lập tức lên tiếng hỏi: “Nương tử, gặp phụ hoàng ta phải nói Dạ tướng quân muốn cho ta chui lỗ chó? Cần phải nói chức quan của Dạ tướng quân còn lớn hơn cả phụ hoàng?”
Nhìn như ngốc ngôn ngốc ngữ, lại khiến Dạ Hi nhướng mày, Quân Mặc Hiên người này cũng không ngốc giống như trong truyền thuyết lắm, vậy mà chỉ hai câu đã có thể nói thẳng vào điểm quan trọng, lẽ nào là giả bộ? Dạ Hi nghi ngờ trong lòng, ở cái cổ đại ăn tươi nuốt sống này, Quân Mặc Hiên rất có thể vì mạng sống mà giả ngu, xem ra nàng phải tìm cơ hội thăm dò một phen.
Mà hai người hộ vệ ở ngoài cửa cứng đờ, trán đổ mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy. Tim của ta ôi, tam tiểu thư này sao lại trở nên phúc hắc như vậy, chẳng lẽ sau khi gả cho vương gia ngốc, hai người tổng hợp qua lại, phụ phụ thành chính, biến bình thường rồi.
Để lại lời nói, Dạ Hi liền dẫn Quân Mặc Hiên đi tới Tụ Hiền các ăn cơm, còn về Phấn Điệp cùng quản gia dĩ nhiên cũng cùng đi theo.
Vào thời điểm này, trong Tụ Hiền các cũng không có nhiều người, vừa đến Tụ Hiền các, thì gặp phải Vân Thanh Phong cũng đang ở đây.
“Mặc, Tiểu Hi nhi, không phải các người đi lại mặt sao?” Vân Thanh Phong thấy bốn người Quân Mặc Hiên tới Tụ Hiền các trong mắt hiện lên tinh quang, xem ra lại có trò hay rồi.
Nghe vậy, vào lúc Dạ Hi chưa phát hiện Quân Mặc Hiên hung hăng trừng Vân Thanh Phong một cái, Tiểu Hi nhi cũng chỉ có hắn mới được gọi như thế.
Sống lưng Vân Thanh Phong lạnh run một trận, có cần bao che khuyết điểm như vậy không, không phải là cái tên thôi, đến mức dùng ánh mắt so với hàn băng ngàn năm còn lạnh hơn ra để trừng hắn ta.
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt Vân Thanh Phong vẫn là vẻ mặt tươi cười chân chó, nhất là khi bị Quân Mặc Hiên trừng mắt như vậy nụ cười trên mặt càng chân chó hơn.
“Ha ha, Hiên vương, Tiểu… Hiên vương phi các người muốn ăn cái gì, cứ gọi tự nhiên, bản thiếu gia mời khách.” Vân Thanh Phong hùng hồn nói, đó là một cơ hội tốt, cơ hội tốt để xem trò hay.
Dạ Hi nhìn thoáng qua Vân Thanh Phong, sao nàng lại không biết tính toán nhỏ nhặt đó của hắn ta, nhưng mà nhìn Quân Mặc Hiên bây giờ, Dạ Hi cũng không nói gì thêm.
Sau khi đám người Dạ Hi rời đi, hai người thị vệ nhanh chóng đi bẩm báo đại phu nhân. Nhưng khi ở trên đường gặp được Dạ Viễn Thiên, lập tức đem sự tình vừa mới phát sinh nói cho Dạ Viễn Thiên.
Sau khi nghe được hai người bẩm báo, Dạ Viễn Thiên cấp bách vội vàng đi tìm Âu Quý Tình. Tới chỗ ở của Âu Quý Tình, Dạ Viễn Thiên đi tới liền cho một cái tát.
Đọc tiếp Tà vương phúc hắc sủng cuồng phi tại Diễn đàn Lê Quý Đôn! Vui lòng không mang truyện đi nơi khác!
“Ngu xuẩn, nhìn chuyện tốt mà bà làm!” Dạ Viễn Thiên nổi giận, Âu Quý Tình sao lại không hiểu chuyện như thế, mấu chốt trong việc này chính là Dạ Hi.
“Lão gia, ông đánh tôi.” Âu Quý Tình hốc mắt rưng rưng nhìn Dạ Viễn Thiên, bọn họ đã là phu thê mấy chục năm, Dạ Viễn Thiên chưa bao giờ đánh bà ta.
“Chính là đánh bà, bà là heo sao? Lại dám để cho vương gia cùng vương phi đi cửa sau! Bà muốn chết, cũng đừng kéo phủ tướng quân theo.” Dạ Viễn Thiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Nghe vậy, Âu Quý Tình vô cùng tức giận, thì ra là vì tiểu tiện nhân Dạ Hi. Thế là, Âu Quý Tình đứng dậy, cãi lại nói: “Lão gia, tôi để nó đi cửa sau thì như thế nào, một đứa phế vật không đi cửa sau lại để cho nó đi cửa trước sao?”
“Bà...” Dạ Viễn Thiên không nói lại, tiếp tục nói: “Bà nghĩ nó còn là Dạ Hi phế vật trước kia hay sao? Ngốc như vậy chờ bà tới ngược nó. Hiện tại nó đang ở Tụ Hiền các ăn cơm, chờ bà tự mình đi mời kìa?”
“Cái gì? Tự mình đi mời, nó cho rằng nó là hoàng thượng chắc, muốn bản phu nhân tự mình đi mời, tôi không đi.” Âu Quý Tình khinh thường nói, một đứa phế vật thôi, cho dù có thông minh cũng là một phế vật.
“Không đi, có thể? Đừng trách tôi không nhắc nhở bà, bà không đi, Dạ Hi đang muốn mang Quân Mặc Hiên tới chỗ hoàng thượng cáo trạng. Nếu như phủ tướng quân xảy ra chuyện gì, người đầu tiên lão tử giết chết chính là bà.” Nói xong, Dạ Viễn Thiên lưu lại một Âu quý Tình vẻ mặt ngu ngơ, xoay người rời đi.
Nghe vậy, trong mắt Âu Quý Tình lóe lên một tia độc ác, muốn bà tự mình đi mời, bà nhất định làm cho tiện nhân Dạ Hi đáng chết này một đi không trở về.
“Thất thần cái gì, còn không đi mau.” Dạ Viễn Thiên tức giận nói.
Rất nhanh, đoàn người Dạ gia đã đi tới Tụ Hiền các.
/118
|