Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 114 - Chương 81

/118


Bóp chết hắn, cũng phải nhìn xem nàng có bản lãnh này hay không đã, thật là. Mông Ngữ, ta nói cho ngươi biết, ngươi lại tiếp tục chọc ta, ta cũng sẽ không để cho ngươi yên.

Ta cần ngươi nhường à ? Mông Cổ phách lối nói .

Hai người lại tiếp tục cãi nhau ngươi một câu ta một câu, mọi người im lặng, mới vừa rồi còn ra vẻ chịu uất ức thật lớn, vậy mà hiện tại lại cãi vã. Thạt đúng là một đôi oan gia vui vẻ.

Thấy không còn kịch vui để xem, mọi người đều tản đi, chỉ để hai người ở lại ồn ào ngươi một câu ta một câu, trả lại sự yên tĩnh vốn dĩ của sa mạc.

Chuyện này ở trong mắt đám người Dạ Hi chỉ là những gì đã qua, thế nhưng lại nhấc lên từng cơn từng cơn sóng lớn trong lòng hai huynh muội A Tháp Hạo. Trước đó không lâu, hắn có đi qua Trung Nguyên một lần, mặc dù chỉ đến Tuyết Dung quốc, thế nhưng danh hào thiên hạ đệ nhất hái hoa tặc này hắn đã từng nghe nói qua.

Người đó là lão bản của Yên Vũ các, từng là hái hoa tặc, một nhân vật rất lợi hại, nghe nói hắn làm việc cho hoàng đế Thiên Thần. Nếu người này thực sự là Hoa Hồ Điệp, chẳng lẽ người được gọi là Hi Mặc kia là Thiên Thần . . .

Không, sẽ không trùng hợp đến như thế. Nhưng nếu thật sự là hoàng đế Thiên Thần, khi phát hiện muội muội lừa bọn họ, phải làm thế nào bây giờ. Lửa giận của mấy người này, làm sao bọn họ có thể chịu nổi.

Mặc kệ là lừa mình dối người hay thế nào, hắn càng muốn tin tưởng vào định luật kia của muội, mấy người này chính là hạng vô danh tiểu tốt.

Bỏ qua muộn phiền trong lòng, A Tháp Hạo dần dần chìm vào trong mộng đẹp, một đêm gió êm sóng lặng, sáng sớm hôm sau, nhiệt độ trong không khí bắt đầu từ từ tăng lên như trước, đoàn người Dạ Hi bắt đầu lên đường.

Đi khoảng hai ngày đường, cuối cùng đoán người cũng đến bộ lạc tộc Ngõa Nạp, tất nhiên cũng chính là nơi mà Dạ Hi cho là Tỏa Thược quốc.

Không phải chứ, đây thật sự là Tỏa Thược quốc sao? Vân Thanh Phong kinh ngạc nói, hắn có xem qua mấy quyển sổ sách kia, hắn chính là xem qua này sổ sách, nhiều bạc như vậy làm sao cũng không giống là loại này nạn dân thu dung quốc cấp đắc khởi a .

Nhìn vẻ bên ngoài, tất cả đều là tường đất không nói, mọi kiến trục xây dựng xung quanh cũng không có một chút mỹ cảm nào. Đây là điều thứ hai, quan trọng nhất là, người ở nơi này, ai ai cũng đen thui giống như là mới lăn qua lăn lại trong đống bụi vậy .

Giờ thì hắn đã biết, vì sao A Tháp Na tự nhận là mỹ nữ, nhìn những người vì dinh dưỡng không đầy đủ nên phát dục không hoàn toàn, bỗng nhiên nhìn thấy một người có dáng vẻ hơi tốt một chút, như vậy còn không phải là mỹ nữ sao? Hơn nữa, so sánh như vậy, chênh lệch cũng rất dễ nhìn ra, cho dù là một con heo mẹ thì ở trong mắt đám người kia cũng có thể sánh ngang với Điêu Thuyền (*).

(*) Điêu Thuyền: (phồn thể: 貂蟬; bính âm: diào chán) là một mỹ nhân xinh đẹp xuất hiện trong tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩa do La Quán Trung hư cấu, nàng được xem là một trong Tứ đại mỹ nhân Trung Hoa.

Sắc đẹp của Điêu Thuyền được ví là Bế nguyệt (閉月). Dù được cho là nhân vật hư cấu từ tiểu thuyết, nhưng hình tượng Điêu Thuyền vẫn được văn hóa dân gian trân trọng và lưu giữ, được đúc kết tái hiện lại trong các câu chuyện liên quan đến Đổng Trácvà Lữ Bố trong văn hóa Trung Hoa.

Với sắc đẹp và tài năng khéo léo của mình, theo tình tiết của tiểu thuyết, Điêu Thuyền đã làm cho bánh xe lịch sử phải đổi hướng khi khiến Đổng Trác bị giết bởi Lữ Bố vì giành giật nàng.

Xin lỗi, là muội muội của ta lừa các ngươi, nơi này là tộc Ngõa Nạp, quê hương của chúng ta. A Tháp Hạo lên tiếng giải thích, người đã đến cho dù có nói sự thật cho bọn hắn biết chắc cũng không có gì.

Đúng vậy, thật ngại quá, chỉ là ta muốn mời các người đến quê nhà của ta làm khách, nhưng lại không tìm được lý do thích hợp, nên không thể làm gì khác hơn là lừa các ngươi đến đây. Nếu đã đến đấy rồi thì ở lại mấy ngày, lúc gần đi ta sẽ nói cho các người biết đường đi đến Tỏa Thược quốc đi như thế nào. A Tháp Na giải thích .

Nàng nên cảm thấy may mắn khi nói câu cuối cùng, nếu không, Quân Mặc Hiên chắc chắn sẽ đập chết hai huynh muội này, cũng dám lừa bọn họ, thật đáng chết.

Mặc dù không tình nguyện, thế nhưng vì muốn tìm được Tỏa Thược quốc ở trong sa mạc mịt mờ này, bọn họ quyết định nhẫn. Chẳng phải chỉ ở lại mấy ngày thôi sao, mấy người này có thể nhấc lên sóng gió gì chứ.

Thấy bọn họ không có tức giận, A Tháp Na khôi phục lại vẻ nhiệt tình như trước, dẫn bọn họ đi xung quanh tham quan tộc Ngõa Nạp. Mà những người trong tộc nhìn thấy có khách đến chơi đều đi ra vậy xem.

Vừa đi vào tộc Ngõa Nạp, mấy người bị những người khác ngắm nhìn giống như đang nhìn động vật quý hiếm vậy, thu hút rất nhiều ánh mắt. Bị nhiều người nhìn như vậy mấy người rất khó chịu, nhất là khi biết A Tháp Na lừa gạt bọn họ, cách nói chuyện của mấy người không còn khách khí như trước nữa.

A Tháp Na tiểu thư, các ngươi ở nơi này đều chưa từng nhìn thấy nam nhân à? Sao mà ai ai cũng giống như sói như hổ vậy! Vân Thanh Phong âm dương quái khí nói .

A Tháp Na nhìn những người trong tộc ở xung quanh, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng, nàng nào biết được những người này sẽ ra xem, ánh mắt kia, ngay cả chính nàng ta nhìn cũng cảm thấy không có ý tức . Trong lúc nhất thời, A Tháp Na thật sự hi vọng những người này không phải là người trong tộc của nàng.

Oa, ngươi xem nhưng nữ nhân này đi, thật điên cuồng, ở chỗ chúng ta vẫn còn có tiểu hài từ đấy biết không? Dạ Hi đưa tay bịt kín mắt của Tiểu Tư Mặc lại . Không cho hắn nhìn những hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi .

Nhìn theo ánh mắt của Dạ Hi, mọi người không biết nói gì, đám người kia chưa từng nhìn thấy nam nhân bao lâu rồi, giữa ban ngày ban mặt, thế nhưng lại cời y phục ra để quyến rũ nam nhân đàng hoàng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Tháp Na đỏ bừng, những người này cũng quá lớn mật rồi, toàn bộ bờ vai đều lộ ra bên ngoài. Bả vai xanh đen lại còn bóng nhẫy. Lần đầu tiên, A Tháp Na nhìn thấy người trong tộc của mình thật xấu, làm cho người ta có cảm giác buồn nôn.

Thật ngại nên không dẫn đám người Dạ Hi đi tham quan tộc Ngõa Nạp nữa, may mà A Tháp Na dẫn bọn họ đến chỗ ở là rời đi luôn.

Nơi ở là một tứ hợp viện, so sánh với biệt thự ở kinh độ thì cái tứ hợp viện này chỉ có thể dùng một từ để hình dung đó là: cũ nát không thể chịu được. Dạ Hi dám cá chỉ cần một cơn bão cát mạnh mẽ đi qua thì căn nhà này chắc chắn sẽ bị quét đi.

Tiểu Hi nhi, chúng ta thật sự phải ở nơi này sao? Vân Thanh Phong không còn lời nào để nói nữa.

Ngươi còn có biện pháp tốt hơn sao? Dạ Hi hí nửa con mắt hỏi ngược lại. Hắn cho rằng chỉ có một mình hắn không muốn sống ở nơi này thôi sao? Nóng muốn chết không nói, còn không có một nơi ở thoải mái nữa .

Thực ra nơi này đã là nơi ở tốt nhất trong tộc rồi, chỉ là những người này quen nhìn biết thự ở kinh đô rồi, bây giờ nhìn nơi này, tất nhiên sẽ cảm thấy cũ nát không thể chịu nổi.

Vân Thanh Phong sờ mũi một cái không nói chuyện, được rồi, hắn không có những biện pháp khác, thực ra ở nơi này cũng không có gì là không tốt cả. Chí ít được người ta tôn kính, trên đường đi những người ở trong tộc này đều rất hoan nghênh bọn họ.

Dạ Hi không nói gì, những người ở trong tộc này không phải đang hoan nghênh bọn họ, mà chính là muốn lột da rút gân của bọn họ, rồi ăn sống nuốt tươi.

Sau khi mấy người nghỉ ngơi một chút, đã có người đến mời bọn họ đến tham gia vũ hội đêm nay, nghe nói là tộc trưởng muốn hoan nghênh bọn họ nên làm một buổi vũ hội.

Tộc trưởng mời, nên mấy người không thể không đi . Vì vậy, lúc màn đêm buông xuống, đoàn người không nhanh không chậm đi tới nơi diễn ra vũ hội.

Vũ hội rất náo nhiệt, hầu như tất cả mọi người trong tộc đều đến.

Hoan nghênh những vị khách đường xa mà đến, tất cả mọi người trong tộc, cùng giơ lên ly rượu của các ngươi, chào đón bọn họ. Tộc trưởng kích động ngẩng cao nói.

Mấy người này không phải là vật phàm, A Tháp Na đã nói trước với hắn là coi trọng tên tiểu tử Hi Mặc, hắn cũng không hỏi nữ nhi, nhưng người này đều là những kẻ không quyền không thế, tuy dáng vẻ của tiểu tử mặc y phục màu đen này là một nhân tài. Nhưng, nếu trở thành nhi tử thân sinh, thật ra hắn càng thích tiểu tử mặc y phục màu trắng kia hơn.

Nhưng mà A Tháp Na lại vừa khóc vừa gào, chỉ gả cho nam tử mặc y phục màu đen kia, không còn cách nào khác vì hạnh phúc cả đời của nữ nhi, việc này nàng nhất định phải.

Người từ xa đến là khách, nào, mời mọi người cùng thưởng thức rượu trái cây của chúng ta, đây chính là đặc sản. Tộc trưởng giống như dâng bảo vật nói.

Không thể không nói, rượu trái cây này cũng thực không tệ, vừa mới vào miệng có vị hơi chua, sau khi nuốt vào, trong miêng lại mang một chút ngọt, mùi của rượu kết hợp với mùi trái cây nhàn nhạt, quả thật là rượu ngon…. Phù . . . Cuối cùng cũng có một lý do để cho Dạ Hi ở lại.

Quả nhiên là rượu ngon. Quân Mặc Hiên không keo kiệt nói .

Ha ha ha . . .. Thích là tốt rồi, thích là tốt rồi, Hi công tử, mạo muội hỏi một câu, các ngươi đi đến Tỏa Thược quốc làm gì vậy? Tộc trưởng làm như không có chuyện gì xảy ra hỏi .

Nàng có biết Tỏa Thược quốc, nói dễ nghe một chút là một quốc gia, nói khó nghe một chút thì chỉ là một đám nữ nhân mà thôi, bên trong chẳng có đến một nam tử, tất cả đều là nữ tử, vương của bọn họ là Yêu Nguyệt, khinh thường các bộ lạc xung qunh, không cho phép con dân qua lại với nhưng nhân vật nhỏ bé như bọn họ.

Thế nên, tộc trưởng Ngõa Nạp tộc cũng không có cảm tình gì với Tỏa Thược Quốc. Varna tộc trưởng đối với chìa khoá quốc cũng không có cảm tình gì. Dù sao cũng cách xa, một bên ở phía đông, một bên ở phía tây .

Có chút chuyện nhỏ, nếu tộc trưởng có thể báo cho biết đi như thế nào, tại hạ nhất định vô cùng cảm kích, Quân Mặc Hiên khách khí nói, nếu như tộc trưởng có thể

/118

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status