Vân Thanh Phong, ngươi nhất định phải chết. Hoa Hồ Điệp tức giận rít gào, cổ tình, hắn thế nhưng lại bị trúng cổ tình nên mới thích Mông Ngữ, ông trời của ta ơi, thế giới này điên thật rồi, tất cả đều điên hết rồi.
Lão Hoa, bình tĩnh, bình tĩnh, chuyện này không phải lỗi của ta Vân Thanh Phong rất muốn nói đây là lỗi của Quân Mặc Hiên, nhưng nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của Quân Mặc Hiên, hắn thực sự không dám nói ra.
Hoa Hồ Điệp làm sao có thể bình tĩnh nghe Vân Thanh Phong giải thích, bước nhanh về phía trước, cho Vân Thanh Phong một trận quyền đấm cước đá.
Bên này, lúc A Tháp Na trở lại, nữ tử mặc y phục màu đen thần bí kia đã sớm chờ ở đó. Thấy A Tháp Na xuất hiện, nàng tiến lên tát một cái .
Ngu xuẩn, một chút chuyện như vậy mà cũng làm không xong. Nữ tử mặc y phục màu đen tức giận.
Ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta. A Tháp Na không phục, muốn ra tay đánh lại nhưng mà nàng lại không biết võ công, lúc vừa mới đưa tay ra đã bị nữ tử mặc y phục mà đen túm lại.
Dựa vào cái gì, chỉ dựa vào việc ngươi làm lãng phí cổ độc của ta, ngươi biết chưa? Cũng bởi vì kẻ ngu ngốc là ngươi, Quân Mặc Hiên không những không ăn vào cổ độc, mà còn sinh lòng đề phòng đối với ngươi, muốn đến gần bọn họ hơn là chuyện không thể nào. Nữ tử mặc y phục màu đen tức giận, tại sao nàng có thể ngu xuẩn đến vậy, thế nhưng lại tin tưởng vào đồ ngu ngốc A Tháp Na này sẽ thành công.
Không ăn phải cổ độc, làm sao có thể? Không có khả năng, rõ ràng ta đã đánh tráo với thuốc cảm mạo rồi. A Tháp Na biện giải .
Nữ tử mặc y phục màu đen không nói gì, biết A Tháp Na ngu xuẩn, nhưng không ngờ nàng không những ngu xuẩn mà còn ngu xuẩn đến mức ngay cả người nào bị bệnh cũng không thèm tra cho rõ. Ngu xuẩn, người bị bệnh là Hoa Hồ Điệp. Nữ tử mặc y phục màu đen tức giận, tiếng đến bóp cổ A Tháp Na tiếp tục nói: Ta mặc kệ người dùng biện pháp gì, tóm lại là ta muốn ngươi phải đưa bọn họ đến chỗ này.
Nữ tử mặc y phục màu đen lấy ra một tấm bản đồ, ngón tay chỉ vào một vị trí ở trên đó.
Dạ . . . Dạ Hi là ai ? A Tháp Na chật vật nói. Bởi vì đám người Dạ Hi dùng tên giả, thế nên nàng cũng không biết tên thật của bọn họ là gì.
Nữ tử mặc y phục màu đen cực độ không nói gì, Dạ Hi chính là những người mà các ngươi nói đó, đường đường là Hoàng hậu của Thiên Thần mà ngươi cũng không biết, thế nào, chẳng lẽ ngươi cho rằng mấy người kia đều là hạng người vô danh tiểu tốt sao?
A Tháp Na kinh hãi trong lòng, hoàng hậu, nàng ta thế nhưng lại là mẫu nghi của một quốc, vậy tướng công của nàng chẳng phải là hoàng đến sao. A Tháp Na hối hận trong lòng, nếu biết trước bọn họ có thân phận như vậy, nàng cũng sẽ không chọc vào. Một chút chỗ tốt cũng không có đã vậy còn dính vào nữ nhân ngoan độc này.
Nói, cuối cùng có biện pháp nào không, nếu không có, vậy thì đi chết đi. Nữ tử mặc y phục màu đen lạnh lùng nói, tăng thêm sức lực trong tay, dường như chỉ cần A Tháp Na nói một từ ‘không’, nàng sẽ bóp chếp A Tháp Na.
Có . . . Có biện pháp, tộc Ngõa Nạp có một bảo vật trấn tộc, chỉ cần lừa bọn họ là ở đó có bảo vật trấn tộc, chắc chắn bọn họ sẽ đến. A Tháp Na vội vàng nói, vì mạng sống, nàng cũng chỉ có thể làm như thế.
May mà, nàng nghe được Dạ Hi muốn bảo vật trấn tộc đó, có lẽ, mảnh bản đồ kho báu này có tác dụng lớn đối với bọn họ.
Ái chà, không nhìn ra, cái chỗ thâm sơn cùng cốc này của các ngươi còn có bảo vật trấn tộc đấy. Nữ tử mặc y phục màu đen trêu ghẹo nói, bảo vật trấn tộc, nàng cũng có hứng thú.
Đúng vậy, là một mảnh nhỏ của tấm bản đồ kho báu. A Tháp Na tự hào nói, cũng bởi vì mảnh bản đồ kho báu này, tộc Ngõa Nạp của bọn họ mới trở thành một bộ lạc lớn nhất ở trong mảnh sa mạc này.
Mảnh bản đồ kho báu, đó chẳng phải là thứ mà chủ nhân muốn sao? Nữ tử mặc y phục màu đen rơi vào trầm tư, dường như đang suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể lấy được bản đồ kho báu. Một lúc sau, giống như nghĩ đến điều gì, nàng buông tay ra nói: Sau khi ngươi dẫn bọn họ đến chỗ này thì mang theo mảnh bản đồ đến gặp ta, nếu không ta sẽ giết cả nhà ngươi. . .
Nói xong, nữ tử mặc y phục màu đen nhảy qua cửa sổ rời đi. Ngây ngốc một lúc lâu, A Tháp Na mới hồi phục lại tinh thần, nghĩ mà sợ, đưa tay vỗ ngực một cái, may mắn, mạng nhỏ vẫn còn .
Tuy nhiên câu nói của nữ tử mặc y phục màu đen vẫn vang vọng trong đầu nàng như trước, bảo vật trấn tộc, bảo vật trấn tộc, đúng rồi, đi tìm phụ thân, không được, nếu đi tìm phụ thân, chắc chắn phụ thân sẽ không đưa mảnh bản đồ kho báo cho nàng, nếu như phụ thân phát hiện mình làm chuyện ngu xuẩn, nói không chừng sẽ đánh chết nàng .
Có rồi, nàng có thể làm cách này. Thế là, suốt đêm A Tháp Na đi ra ngoài bố trí hết mọi thứ.
Sáng sớm hôm sau, ở nơi xa có một luồng khói xanh hình rồng bay thẳng lên trời, làm
/118
|