Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 86 - Chương 61.2

/118


Vì vậy, Dạ Hi đi rồi, vẻ mặt của Quân Mặc Hiên không có ý tốt nhìn Quân Tư Mặc, nhi tử à nhi tử, không phải phụ thân không giúp con, thật sự là không thể làm gì .

Nhìn ánh mắt của Quân Mặc Hiên, sợ hãi nhanh chóng thoáng qua trong lòng Quân Tư Mặc, nói lắp: Phụ thân, người .... Người muốn làm gì? Con nói cho người biết nhé, bắt nạt tiểu hài tử là không có đạo đức, hành hạ tiểu hài tử càng phải bị sét đánh.

Tiểu Tư Mặc yên tâm, phụ thân sẽ không ngược đãi con, cùng lắm thì chỉ đánh con một trận thôi. Nói xong, Quân Mặc Hiên nhấc tiểu Tư Mặc lên, làm cho cậu quỳ ở trên đùi của chính mình.

Cời quần ra, bàn tay của Quân Tư Mặc đánh xuống mông nhỏ của tiểu Tư Mặc.

Mặc dù nhìn giống như rất dữ dội, nhưng khi thực sự đánh vào mông của Tiểu Tư Mặc, lại không đau một chút nào. Tâm tử của phụ thân làm sao hắn lại không hiểu, phụ thân đã cố ý tha, vậy hắn cũng phải phối hợp mới được.

Ôi .... Phụ thân nhẹ một chút, đau quá.... hu hu ... Quân Tư Mặc gào khóc thảm thiết một hồi, tiếng kêu kia thực sự rất thê thảm.

Không biết khóc bao lâu, Quân Mặc Hiên thấy không sai biệt lắm, buông tiểu Tư Mặc ra, xoay người rời đi.

Lúc rời đi, vẫn không quên uy hiếp nói: Tiểu tử thối, lần sau còn dám uống rượu, thì không phải là đánh mông đơn giản như vậy đâu. Lần sau còn tái phạm, lão tử chắc chắn sẽ tịch thu cái giường thịt di động của con.

Nghe vậy, vẻ mặt Quân Tư Mặc chân chó gật đầu, vươn tay ôm Tiểu Bạch, rất sợ chiếc giường thịt di động của hắn bị thu mất, cái này còn thảm hơn so với việc lấy mạng của hắn.

Sau khi nghiêm nghị trừng phạt Quân Tư Mặc xong, Quân Mặc Hiên đi đến phòng ngủ của bọn hắn, mặt dày mày dạn cọ lên dường. Mà Tiểu Tư Mặc, vẻ mặt thảm đạm ghé vào trên người Tiểu Bạch ngủ.

Nhất thời, trong Hiên vương phủ một mảnh an bình, trời tối người yên, toàn bộ kinh đô này đều hết sức im lặng. Nhưng mà, có một chỗ lại náo loạn.

Bên trong Long Môn, Vân Thanh Phong đang tẩy rửa thân thể của chính mình rất nhiều lần, dường như tắm rất nhiều lần, vẫn còn có thể gửi được một chút mùi hôi.

Mẹ kiếp, đều tắm mười lần, làm sao vẫn còn thối như thế. Vân Thanh Phong thấp giọng chửi bới, lần này tiểu Hi nhi thật sự làm hại chết hắn. Bình thường người thích sạch sẽ như thế, bỗng nhiên trở nên thối hoắc, làm sao hắn có thể đi ra ngoài gặp người được đây.

Trong lúc Vân Thanh Phong đang hối hận, cửa phòng bị người đẩy ra. Hoa Hồ Điệp xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến, nói đùa, mười vò Nữ Nhi Hồng gần như muốn lấy nửa cái mạng của hắn. Có thể an toàn đến Long Môn đã coi như vô cùng may mắn rồi.

Trên đường, Hoa Hồ Điệp đều là làm cho người ta nâng đi, thật vất vả mới đi đến Long Môn, vốn định làm cho người ta nâng hắn đi vào, không nghĩ tới vừa mới chuẩn bị vào cửa, đã xui xẻo nôn đầy đất.

Vừa phun như thế, cả người cũng thanh tỉnh không ít. Lập tức đứng dậy, tự mình đi vào, cũng may mắn là mình hắn đi tới. Nếu không..., Vân Thanh Phong nhất định sẽ không bóp chết hắn không bỏ qua.

Vân, người cứu mạng. Vừa vào cửa, Hoa Hồ Điệp lớn tiếng rống to hơn, hôm nay chỉ có thể khẩn cầu Long Môn có thể để cho hắn trốn tránh được một chút.

Nhưng mà, Hoa Hồ Điệp kêu vài tiếng, không ai đáp lại, ngay sau đó tự ý đi vào. Khi hắn đi tới phía sau bình phong thì thấy Vân Thanh Phong đang tắm .

Kỳ thực, tắm cũng không có gì, mấu chốt là, một đại nam nhân như hắn lại bắt chước nữ nhân tắm cánh hoa, cái này thật đáng sợ.

Ngược lại, vẻ mặt Vân Thanh Phong lại là xanh mét nhìn Hoa Hồ Điệp, giận dữ hét: Hoa Hồ Điệp, người đi đều không có tiếng động như vậy sao?

Mất mặt chết, dáng vẻ chật vật như vậy của hắn thế nhưng bị Hoa Hồ Điệp nhìn thấy, hắn sữ bị lão Hoa cười nhạo cả đời mất.

Ta có kêu, chỉ là ngươi quá tập trung tinh thần, không có phát hiện ra ta mà thôi. Hoa Hồ Điệp cười vẻ mặt tà ác. Hù dọa Vân Thanh Phong một chút như vậy, cảm giác say rượu của hắn tan đi không ít.

Trong nháy mắt, trong đầu thoát ra vô số ý nghĩ tà ác, vẻ mặt ác thú vị nhìn Vân Thanh Phong, cười to nói: Vân, không nghĩ tới, bình thường nhìn ngươi rất đàn ông, không nghĩ tới ngươi lại đàn bà như vậy.

Câm miệng. Vân Thanh Phong cắn răng nghiến lợi nhìn Hoa Hồ Điệp, nếu không phải hắn bị tiểu Hi Nhi làm cho cả người đều tanh tưởi, hắn sẽ tắm cánh hoa sao? Sẽ sao?

Ôi, thẹn quá thành giận, Hoa Hồ Điệp trêu ghẹo nói, giờ phút này hắn thực sự đã quên đi mục đích đến Long Môn.

Cút. Vân Thanh Phong rống giận, chỉ hy vọng Hoa Hồ Điệp cút nhanh lên, cười đi, dù sao tắm cánh hoa vẫn tốt hơn là cả người tanh tưởi.

Aiz, đừng như vậy, hôm nay ta đến là có chính sự. Hoa Hồ Điệp thu hồi vui đùa, nghiêm mặt nói.

Vân Thanh Phong nhíu mày, vẻ mặt thúc giục nhìn Hoa Hồ Điệp như muốn nói: Có chuyện nói mau, có rắm mau thả.

Thấy thế, Hoa Hồ Điệp sờ mũi một cái, thong thả nói ra: Vân, để cho ta tránh một chút đi, nếu không... Tiểu Hi nhi sẽ diệt ta.

Nghe vậy, Vân Thanh Phong nhếch miệng lên cười tà: Lão Hoa, Hi nhi vừa mới về, ngươi đã đắc tội với nàng? Cuộc sống quá thanh nhàn, người vội vã muốn tìm đến cái chết như vậy.

Ôi, không phải cuộc sống của ta quá thanh nhàn, mà là ta bị bắt ép không còn cách nào. Vẻ mặt Hoa Hồ Điệp nghẹn khuất, nói rõ đầu đuôi mọi chuyện vì sao mình lại đắc tội với Dạ Hi.

Khi nghe Hoa Hồ Điệp giải thích xong, Vân Thanh Phong rất không có nghĩa khí cười to lên: Lão Hoa, lá gan của người mập lên, tuy nhiên mạng của bổn thiếu gia rất nhỏ, tốt nhất ngươi hãy mau chóng rời khỏi Long Môn đi. Chỗ nhỏ của ta không thể chứa chấp được tôn đại phật như ngươi.

Không phải sao, hắn vừa mới bị Dạ Hi chỉnh, cũng không muốn vì Hoa Hồ Điệp mà lại mang chính mình lên tận của để cho Dạ Hi ngược. Hơn nữa, nhìn huynh đệ nhà mình bị chỉnh, cả người hắn đều thoải mái không ít.

Ở chỗ Vân Thanh Phong bị mắng chửi té tát, Hoa Hồ Điệp lại đi tới Huyết Sát, thế nhưng Quỷ Diện cũng không nguyện ý thu lưu hắn. Không còn cách nào khác, Hoa Hồ Điệp chỉ có thể chạy trốn thật nhanh.

Cũng may mà hắn chạy nhanh, nếu không..., Dạ Hi trả thù, chắc chắn sẽ làm cho hắn chết thật thê thảm.

Mấy ngày kế tiếp, tất cả đều bình tĩnh như cũ không có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Nàng vốn cho là Thiên Linh sẽ mượn cơ hội này khai chiến với Thiên Thần, thế nhưng đều sắp được một tuần, cũng không có tin tức gì.

Điều này làm cho Dạ Hi không nghĩ ra, lẽ nào Quốc chủ Thiên Linh quốc đột nhiên đổi tính, muốn buông tha cho họ.

Thực ra không phải như vậy, tất cả đều là do Nam Cung Trần trợ giúp bọn hắn. Sau khi Nam Cung Trần tỉnh lại phát hiện Nam Cung Chấn phải ra mười hai ám sứ truy sát Dạ Hi, lập tức hắn đi khuyên bảo Quốc chủ Thiên Linh quốc.

Lần này, vốn Nam Cung Chấn quyết định xuất binh đi đánh Thiên Thần, nhưng cũng bị Nam Cung Trần ngăn cản.

Vì vậy, Thiên Linh mới yên lặng lâu như vậy mà không có động tĩnh gì. Tuy nhiên, không thể quang minh chính đại đánh, nhưng âm thầm gây rối thì vẫn có thể. Chỉ là tất cả mọi chuyện, Dạ Hi cũng không biết mà thôi.

Trở về được nhiều ngày như vậy, Quân Mặc Hiên bắt đầu bắt tay vào chuyện đăng cơ. Hắn nghĩ là đăng cơ cùng phong hậu đồng thời tiến hành, mặc dù có khó khăn, thế nhưng hắn hy vọng có thể cùng Hi nhi cùng nhau chia sẻ giờ khắc này.

Bởi trong triều có rất nhiều đại thần phản đối, lễ đăng cơ vẫn cứ kéo dài như vậy. Mà Quân Mặc Hiên vội vàng thuyết phục đại thần, làm cho sứt đầu mẻ trán, cũng không có thời gian cùng Dạ Hi bồi dưỡng tình cảm.

Dạ Hi bị lừa gạt, tuyệt không cảm kích, không có Quân Mặc Hiên dây dưa, Dạ Hi thực sự rảnh rỗi buồn chán, đành lôi kéo tiểu Tư Mặc cùng nhau đi dạo phố.

Trên chợ náo nhiệt, hai mẫu tử nhàn nhã đi dạo, lúc đang lo lắng không có chỗ nào đi, một chữ đổ to lớn xuất hiện ở trước mặt Dạ Hi.

Nhất thời, Dạ Hi ngứa tay.Thân thể trước kia của nàng là một cao thủ cờ bạc, quanh năm làm nhà cái ở Las Vegas, thế nhưng chưa bao giờ bị thua.

Nhi tử, mẫu thân dẫn con đi chơi đùa. Vẻ mặt của Dạ Hi nhao nhao muốn thử nhìn cửa lớn, kích động nói.

Nghe vậy, Quân Tư Mặc khóe miệng hung hăng co quắp, loại địa phương này là nơi con nít có thể tới sao? Hắn thế nhưng lại có cảm giác không giống. Tuy là hắn cũng có chút hiếu kỳ, nhưng trải qua chuyện lần trước, hắn vẫn an phận một chút thì hơn. Vạn nhất mẫu thân đang thăm dò hắn, như vậy thì hắn xong rồi.

Mẫu thân, đây chính là sòng bạc, tiểu hài tử không thể tới nơi này. Vẻ mặt Quân Tư Mặc thành thật nói rằng. Chẳng bao lâu sau, hắn cũng sẽ để cho Hoa Hồ Điệp dẫn hắn tới. Nhưng là Hoa Hồ Điệp lại sống chết cũng không chịu.

Từ lúc ấy, Quân Tư Mặc cảm thất rất tò mò về đổ phường, tuy nhiên ở trước mặt mẫu thân, hắn cũng không dám biểu hiện rất kích động.

Có cái gì, con đều bốn tuổi, không coi là tiểu hài tử. Dạ Hi nghiêm mặt nói.

Nghe vậy, Quân Tư Mặc quýnh, lần trước lúc đi uống hoa tửu, không biết là ai nói hắn là con nít kia mà.

Dạ Hi xem nhẹ vẻ mặt của Quân Tư Mặc, lôi kéo hắn đi vào sòng bạc. Mà Tiểu Bạch, lại một lần nữa bị ném bỏ ở bên ngoài trông cửa.

Nói, làm lão hổ, làm được đến mức này như Tiểu Bạch, thật đúng là trước không có hổ, sau không người đến (*).

(*) ý của câu này là trước đây không có con hổ nào làm được như Tiểu Bạch, sau này cũng không có ai có thể làm được như vậy.

Vừa vào cửa, tiểu Tư Mặc căng đôi mắt to nhìn chung quanh, cùng lúc đó, Dạ Hi cũng là vẻ mặt hưng phấn. Tuy là Dạ Hi cảm thấy biểu hiện của nàng rất trầm ổn, giống như một người trong nghề, thế nhưng theo người khác, hai mẫu tử Dạ Hi chính là hai tên gà mờ lần đầu tiên đến chơi.

Mà cách ăn mặc của hai mẫu tử Dạ Hi, vừa nhìn cũng biết là nữ nhi nhà giàu. Vì vậy, khi hai mẫu tử vừa vào cửa đã bị người của sòng bạc để mắt tới.

Vị phu nhân này muốn chơi cái gì? Chỗ này của chúng tôi cái gì cũng có. Một người ân cần nói rằng. Hai mắt mạo kim quang, nhìn hai mẫu tử Dạ Hi giống như là nhìn hai búp bê bằng vàng.

Không cần, chỉ tùy ý nhìn mà thôi. Dạ Hi không hứng thú lắm nói, nhìn là tốt rồi, những người này còn chưa xứng trở thành đối thủ của nàng.

Mà ở trong mắt người khác, biểu hiện của Dạ Hi lại là mới đến sòng bạc, chỉ là tay mơ đến nhìn xem mà thôi. Thật tình không biết, Dạ Hi mới thật sự là cao thủ, bởi nhìn mê mẩn, Dạ Hi cùng Quân Tư Mặc lạc nhau.

Tuy là, Dạ Hi không phải tay mơ, nhưng Quân Tư Mặc lại là tay mơ thực sự, một tiểu hài tử xấu xa chỉ có thể là đối tượng bị lừa.

Vì vậy, không đến một khắc đồng hồ, bạc trên người Quân Tư Mặc đã thua thất thất bát bát.

Càng thua, càng không phục, vẻ mặt Quân Tư Mặc nghiêm túc, hắn không tin là không thắng được dù chỉ một đồng.

Lần này ta áp lớn. Quân Tư Mặc lấy ra một lượng bạc cuối cùng, đây chính là vốn liếng cuối cùng của hắn.

Kỳ thực, hắn cũng không thua nhiều, chính là thua sạch tiền đi dạo phố ngày hôm nay. Cộng lại cũng gần ngàn lượng bạc mà thôi.

Mà giọng nói của Quân Tư Mặc rất lớn, lập tức làm cho người chung quanh chú ý, dù sao một tiểu thí hài đánh bạc, đây chính là chuyện rất mới lạ.

Đương nhiên, nhiều người vây xem như vậy cũng thành công làm cho Dạ Hi chú ý. Khi nàng nhìn thấy Quân Tư Mặc đang hữu mô hữu dạng ngồi ở trên chiếu bạc chơi xúc xắc, lúc đó thì hỗn độn.

Quân Tư Mặc, con... con

/118

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status