Hai người coi như chỗ không người mà chàng chàng thiếp thiếp, khiến bao nhiêu người liếc mắt.
Thái tử Nam quốc, Thái tử Bắc quốc, tròng mắt đều nheo lại.
Không nói gì.
Nhưng tâm tư, lại giống nhau.
Thái tử Tây quốc —— Bùi Ngọc thấy thế, đột nhiên cảm thấy, hôm nay không khí có gì đó không đúng lắm, trầm tư một lát mới lên tiếng, "Đông Hoàng bệ hạ, không biết có thể để tiểu vương nói một câu hay không?"
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Bùi Ngọc, "Thái tử Tây quốc khách khí, thái tử Tây quốc người tới là khách, có lời gì, cứ nói đừng ngại!"
"Đông Hoàng bệ hạ, thật ra thì, chuyện như vậy cũng không thể trách Lạc vương và Vô Ưu Quận chúa, là tiểu vương không biết cách quản giáo, mới để cho muội muội thất lễ, kính xin Đông Hoàng bệ hạ, không cần trách cứ Lạc vương và Vô Ưu Quận chúa!"
Thấy Thái tử Tây quốc cũng đã nói như vậy, Đông Hoàng Cung Diệu tự nhiên cũng đi theo lối thoát, "Vậy thì cứ như vậy đi, vẫn là thái tử Tây quốc hiểu lễ nghĩa!"
Nhìn Cung Ly Lạc, hi vọng Cung Ly Lạc nói xin lỗi với Thái tử Tây quốc, nhưng không nghĩ đến, Cung Ly Lạc lại lạnh lùng khẽ hừ, khóe miệng nở một nụ cười.
Lại cười như không cười.
Lãnh khốc, khiêu khích đến cực điểm.
Mọi người nhìn thấy, trong lòng càng kinh sợ hơn, đại thần Đông quốc, trong lòng cũng bắt đầu tính toán, nên vì tương lai của mình, làm chút gì đó.
Vô Ưu ném cái chén rơi trúng Công chúa Tây quốc, như vậy cũng không giải quyết được gì.
Ai cũng không nhắc lại, ngay cả Thái tử Tây quốc —— Bùi Ngọc, cũng không nhắc đến, thậm chí mời rượu Cung Ly Lạc, Vô Ưu.
Một bộ dạng ca ca tốt.
Vô Ưu không khỏi cảm thán, những người này, trời sinh thật sự là diễn viên, một người so với hội diễn, một người so với hội hóa trang.
Không trách được, ép ca ca nàng, thành bộ dạng này.
Mọi người tỏ vẻ chủ và khách đều vui vẻ, vội vàng mời rượu, chỉ có hai người Vô Ưu và Cung Ly Lạc ngồi ở đó, thản nhiên, một bộ dạng không quan tâm.
Vô Ưu không biết, vì sao Cung Ly Lạc không đi, lại nghe được một tiếng hô to.
"Duệ vương đến!"
Âm thanh báo danh này của thái giám thật sự rất hùng hồn, Vô Ưu cũng có thể cảm thấy, trong nháy mắt Cung Ly Lạc, vô cùng căng thẳng.
Cầm tay Cung Ly Lạc thật chặt, an ủi.
Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, mới chậm rãi tỉnh táo lại.
Nghiêng đầu. . . . . . L[ê Q]úy Đ;ôn
Chỉ thấy một nam tử mặc hắc y, mặt như ngọc, dung nhan như tiên giáng trần, cả người khí phách lộ ra ngoài, sau lưng, mười nam tử vạm vỡ, mọi người tay cầm bảo kiếm, mặt không chút thay đổi, coi trời bằng vung, đi vào.
Vô Ưu híp mắt, hắn chính là kẻ thù không đội trời chung của Cung Ly Lạc, Duệ vương sao?
Không trách được vì sao Cung Ly Lạc không đi, thì ra là đang đợi hắn.
Cung Minh Duệ đi tới trước mặt Đông Hoàng Cung Diệu, một chân quỳ xuống, "Nhi thần tham kiến phụ hoàng!"
Đông Hoàng Cung Diệu cười ha ha, ý cười đầy mặt, tràn đầy vui sướng, vui mừng, "Trở lại là tốt, trở lại là tốt!"
Tám chữ ngắn ngủi, nói hết tất cả.
Cung Minh Duệ cười, đứng dậy, ôm quyền với từng người, tham kiến Thái tử Tam quốc, mới thăm hỏi huynh đệ trong nhà.
"Lạc đệ, gần đây tốt không?"
Cung Ly Lạc đứng lên, "Cực tốt!"
Vô Ưu đã trở lại, còn có gì không tốt?
Cung Minh Duệ cười, nhìn Vô Ưu, dung nhan tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành, Cung Minh Duệ thản nhiên nhếch môi, "Ngươi chính là Vô Ưu Quận chúa, vị hôn thê của Lạc đệ sao?"
Vô Ưu đứng lên, gật đầu.
"Tại hạ. . . . . ."
"Ca ca, chúng ta về nhà đi, những người ở nơi này, rất đáng ghét!"
Vô Ưu cướp lời, khiến Cung Minh Duệ kinh ngạc.
Dù sao, có rất ít nữ tử, thấy dung mạo của hắn, không kinh ngạc, không ảo tưởng. Thấy hắn khách khí như vậy, không vui vẻ.
Nữ tử trước mặt, nghe nói nàng tinh thông Cầm Kỳ Thư Họa, Thi Từ Ca Phú, xem ra, đã biết được tâm tư của hắn.
Thú vị, vô cùng thú vị.
Cung Ly Lạc cưng chiều gật đầu, "Vậy chúng ta đi thôi!"
"Ừm!"
Sau khi Vô Ưu, Cung Ly Lạc rời đi, Cung Minh Duệ mạnh vì gạo, bạo vì tiền (phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả), cùng Thái tử Tam quốc xây dựng tình cảm, có thể gọi là như cá gặp nước.
Mấy Thái tử Công chúa, cũng trò chuyện rất vui vẻ với Cung Minh Duệ, giống như, bữa tiệc này, chính là vì Cung Minh Duệ mà làm.
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn, nở một nụ cười.
Có Duệ nhi của hắn ở đây, Cung Ly Lạc, không uy hiếp được.
Thái tử, Thạc vương, Minh vương, Hằng Vương, đều cúi đầu, không nói gì.
Sau bữa tiệc, đều tự hồi phủ, hồi dịch quán.
Tâm tư khác nhau, bắt đầu tính toán.
Đông Hoàng Cung Diệu lưu lại Cung Minh Duệ, sau khi đợi mọi người lui ra, Đông Hoàng Cung Diệu mới cười ha ha.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng!"
"Miễn, miễn, mau để phụ hoàng nhìn một chút!" Đông Hoàng Cung Diệu vui vẻ, kéo Cung Minh Duệ nhìn kỹ một chút, mới ha ha cười nói, "Cao hơn, cũng rắn chắc hơn, võ nghệ thì sao, có từng hạ xuống không?"
"Bẩm phụ hoàng, chưa từng!"
"Ừ, vậy thì tốt!" Đông Hoàng Cung Diệu vui vẻ, an tâm.
"Phụ hoàng, nhi thần theo sự phân phó của người, chuẩn bị một đội ngũ, ước chừng ba mươi lăm ngàn người, bất cứ lúc nào cũng chờ phụ hoàng điều động!"
"Được, tốt!"
Có thần binh này trong tay, lần này nhất định phải giết chết Cung Ly Lạc, mở đường cho Duệ nhi của hắn.
Trở lại Lạc vương phủ.
Vô Ưu phát hiện, tâm tình Cung Ly Lạc không tốt, mặc dù hắn không nổi giận, không nói gì, nhưng mà, một mình hắn đứng ở trước cửa sổ, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, lẳng lặng, cả người cô tịch.
Cả người lạnh lẽo, cả người cô đơn.
Vô Ưu đi tới sau lưng Cung Ly Lạc, đưa tay vòng qua eo của Cung Ly Lạc, "Ca ca, ngươi có Vô Ưu!"
Cho dù ngươi không có gì, ngươi vẫn còn có Vô Ưu.
Cung Ly Lạc quay đầu lại, vành mắt hồng hồng, "Ưu nhi. . . . . ."
"Ca ca, ngươi có ta, ta sẽ luôn luôn ở đây, luôn luôn ở đây. . . . . ."
Một đêm này Cung Ly Lạc vô cùng mạnh mẽ, cực kỳ điên cuồng, thực sự tốn sức, mới có thể, ép buộc Vô Ưu đến mức không chống đỡ được, lại chưa từng kêu đau một tiếng, một tiếng cũng không, cũng cố gắng phối hợp với Cung Ly Lạc, để cho hắn được phát tiết, tìm được ấm áp.
Lúc trời sáng, cuối cùng Cung Ly Lạc cũng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, Vô Ưu lại ngồi dậy, nhẹ tay xoa mặt mũi Cung Ly Lạc, tỉ mỉ miêu tả.
"Ca ca. . . . . . !" d đ l q đ
Thiên hạ cũng được, giết người phóng hỏa cũng được, ta nhất định giúp ngươi.
Ngày thứ hai, Vô Ưu rời giường sớm một chút, ở trong sân luyện võ, Mạc Cẩn Hàn ngáp, nhìn thân thủ của Vô Ưu, Mạc Cẩn Hàn nuốt một ngụm nước bọt, lúc xoay người, lại đụng vào Phong Thành Quang.
"Phong tiền bối!"
"Lần sau còn thấy ngươi nhìn lén nha đầu Vô Ưu luyện võ, ta móc mắt chó của ngươi!"
Mạc Cẩn Hàn rùng mình, dù gì hắn cũng đứng đầu một giáo, dù gì hắn cũng giả làm nha hoàn của Vô Ưu, dù gì cũng là thân thích của Cung Ly Lạc, là phân nửa chủ tử của Lạc vương phủ, những người này, có cần, thời thời khắc khắc đả kích hắn không?
"Trừng gì mà trừng, đi chơi đi!"
Phong Thành Quang rống lên một câu, bưng cái mâm ngồi xuống, nhìn Vô Ưu luyện võ, chớp miệng, quay đầu lại, lại thấy Mạc Cẩn Hàn đang đứng một bên, chân mày nhíu lại, "Ngươi không nghe hiểu tiếng người sao?"
Mạc Cẩn Hàn hít sâu, "Không phải, ta sẽ đi!"
Thật là, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Phong Thành Quang cười, lại thấy Vô Ưu thu kiếm đi tới, lập tức ha ha nói, "Nha đầu Vô Ưu, luyện công!"
Vô Ưu liếc Phong Thành Quang một cái, hừ lạnh một tiếng, đi tới nội viện.
Phong Thành Quang gặp rắc rối.
Mạc Cẩn Hàn nhìn, ha ha cười lớn, ác nhân tự có ác nhân trị.
Thật tốt, thật tốt.
Vô Ưu trở lại nội viện, rón rén vào nhà, đi tới bên giường, nhìn Cung Ly Lạc còn đang ngủ, đưa tay nắm một vài sợi tóc, nhẹ nhàng để dưới mũi Cung Ly Lạc, nhẹ nhàng xẹt qua xẹt lại.
"Ưu nhi. . . . . ."
Cung Ly Lạc thấp giọng kêu, âm thanh khàn khàn.
Vô Ưu cười, "Ca ca, hôm nay ngươi lười biếng, mặt trời lên đến mông rồi!"
"Ưu nhi đói không, ta sẽ rời giường làm thức ăn cho Ưu nhi!"
Vô Ưu hì hì cười ra tiếng, "Ca ca, ta đã làm điểm tâm xong, ừ, có bánh bao chay mà ca ca thích ăn, sủi cảo thạch anh, ngũ cốc, dưa muối xào, còn có. . . . . ."
Thái tử Nam quốc, Thái tử Bắc quốc, tròng mắt đều nheo lại.
Không nói gì.
Nhưng tâm tư, lại giống nhau.
Thái tử Tây quốc —— Bùi Ngọc thấy thế, đột nhiên cảm thấy, hôm nay không khí có gì đó không đúng lắm, trầm tư một lát mới lên tiếng, "Đông Hoàng bệ hạ, không biết có thể để tiểu vương nói một câu hay không?"
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Bùi Ngọc, "Thái tử Tây quốc khách khí, thái tử Tây quốc người tới là khách, có lời gì, cứ nói đừng ngại!"
"Đông Hoàng bệ hạ, thật ra thì, chuyện như vậy cũng không thể trách Lạc vương và Vô Ưu Quận chúa, là tiểu vương không biết cách quản giáo, mới để cho muội muội thất lễ, kính xin Đông Hoàng bệ hạ, không cần trách cứ Lạc vương và Vô Ưu Quận chúa!"
Thấy Thái tử Tây quốc cũng đã nói như vậy, Đông Hoàng Cung Diệu tự nhiên cũng đi theo lối thoát, "Vậy thì cứ như vậy đi, vẫn là thái tử Tây quốc hiểu lễ nghĩa!"
Nhìn Cung Ly Lạc, hi vọng Cung Ly Lạc nói xin lỗi với Thái tử Tây quốc, nhưng không nghĩ đến, Cung Ly Lạc lại lạnh lùng khẽ hừ, khóe miệng nở một nụ cười.
Lại cười như không cười.
Lãnh khốc, khiêu khích đến cực điểm.
Mọi người nhìn thấy, trong lòng càng kinh sợ hơn, đại thần Đông quốc, trong lòng cũng bắt đầu tính toán, nên vì tương lai của mình, làm chút gì đó.
Vô Ưu ném cái chén rơi trúng Công chúa Tây quốc, như vậy cũng không giải quyết được gì.
Ai cũng không nhắc lại, ngay cả Thái tử Tây quốc —— Bùi Ngọc, cũng không nhắc đến, thậm chí mời rượu Cung Ly Lạc, Vô Ưu.
Một bộ dạng ca ca tốt.
Vô Ưu không khỏi cảm thán, những người này, trời sinh thật sự là diễn viên, một người so với hội diễn, một người so với hội hóa trang.
Không trách được, ép ca ca nàng, thành bộ dạng này.
Mọi người tỏ vẻ chủ và khách đều vui vẻ, vội vàng mời rượu, chỉ có hai người Vô Ưu và Cung Ly Lạc ngồi ở đó, thản nhiên, một bộ dạng không quan tâm.
Vô Ưu không biết, vì sao Cung Ly Lạc không đi, lại nghe được một tiếng hô to.
"Duệ vương đến!"
Âm thanh báo danh này của thái giám thật sự rất hùng hồn, Vô Ưu cũng có thể cảm thấy, trong nháy mắt Cung Ly Lạc, vô cùng căng thẳng.
Cầm tay Cung Ly Lạc thật chặt, an ủi.
Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, mới chậm rãi tỉnh táo lại.
Nghiêng đầu. . . . . . L[ê Q]úy Đ;ôn
Chỉ thấy một nam tử mặc hắc y, mặt như ngọc, dung nhan như tiên giáng trần, cả người khí phách lộ ra ngoài, sau lưng, mười nam tử vạm vỡ, mọi người tay cầm bảo kiếm, mặt không chút thay đổi, coi trời bằng vung, đi vào.
Vô Ưu híp mắt, hắn chính là kẻ thù không đội trời chung của Cung Ly Lạc, Duệ vương sao?
Không trách được vì sao Cung Ly Lạc không đi, thì ra là đang đợi hắn.
Cung Minh Duệ đi tới trước mặt Đông Hoàng Cung Diệu, một chân quỳ xuống, "Nhi thần tham kiến phụ hoàng!"
Đông Hoàng Cung Diệu cười ha ha, ý cười đầy mặt, tràn đầy vui sướng, vui mừng, "Trở lại là tốt, trở lại là tốt!"
Tám chữ ngắn ngủi, nói hết tất cả.
Cung Minh Duệ cười, đứng dậy, ôm quyền với từng người, tham kiến Thái tử Tam quốc, mới thăm hỏi huynh đệ trong nhà.
"Lạc đệ, gần đây tốt không?"
Cung Ly Lạc đứng lên, "Cực tốt!"
Vô Ưu đã trở lại, còn có gì không tốt?
Cung Minh Duệ cười, nhìn Vô Ưu, dung nhan tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành, Cung Minh Duệ thản nhiên nhếch môi, "Ngươi chính là Vô Ưu Quận chúa, vị hôn thê của Lạc đệ sao?"
Vô Ưu đứng lên, gật đầu.
"Tại hạ. . . . . ."
"Ca ca, chúng ta về nhà đi, những người ở nơi này, rất đáng ghét!"
Vô Ưu cướp lời, khiến Cung Minh Duệ kinh ngạc.
Dù sao, có rất ít nữ tử, thấy dung mạo của hắn, không kinh ngạc, không ảo tưởng. Thấy hắn khách khí như vậy, không vui vẻ.
Nữ tử trước mặt, nghe nói nàng tinh thông Cầm Kỳ Thư Họa, Thi Từ Ca Phú, xem ra, đã biết được tâm tư của hắn.
Thú vị, vô cùng thú vị.
Cung Ly Lạc cưng chiều gật đầu, "Vậy chúng ta đi thôi!"
"Ừm!"
Sau khi Vô Ưu, Cung Ly Lạc rời đi, Cung Minh Duệ mạnh vì gạo, bạo vì tiền (phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả), cùng Thái tử Tam quốc xây dựng tình cảm, có thể gọi là như cá gặp nước.
Mấy Thái tử Công chúa, cũng trò chuyện rất vui vẻ với Cung Minh Duệ, giống như, bữa tiệc này, chính là vì Cung Minh Duệ mà làm.
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn, nở một nụ cười.
Có Duệ nhi của hắn ở đây, Cung Ly Lạc, không uy hiếp được.
Thái tử, Thạc vương, Minh vương, Hằng Vương, đều cúi đầu, không nói gì.
Sau bữa tiệc, đều tự hồi phủ, hồi dịch quán.
Tâm tư khác nhau, bắt đầu tính toán.
Đông Hoàng Cung Diệu lưu lại Cung Minh Duệ, sau khi đợi mọi người lui ra, Đông Hoàng Cung Diệu mới cười ha ha.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng!"
"Miễn, miễn, mau để phụ hoàng nhìn một chút!" Đông Hoàng Cung Diệu vui vẻ, kéo Cung Minh Duệ nhìn kỹ một chút, mới ha ha cười nói, "Cao hơn, cũng rắn chắc hơn, võ nghệ thì sao, có từng hạ xuống không?"
"Bẩm phụ hoàng, chưa từng!"
"Ừ, vậy thì tốt!" Đông Hoàng Cung Diệu vui vẻ, an tâm.
"Phụ hoàng, nhi thần theo sự phân phó của người, chuẩn bị một đội ngũ, ước chừng ba mươi lăm ngàn người, bất cứ lúc nào cũng chờ phụ hoàng điều động!"
"Được, tốt!"
Có thần binh này trong tay, lần này nhất định phải giết chết Cung Ly Lạc, mở đường cho Duệ nhi của hắn.
Trở lại Lạc vương phủ.
Vô Ưu phát hiện, tâm tình Cung Ly Lạc không tốt, mặc dù hắn không nổi giận, không nói gì, nhưng mà, một mình hắn đứng ở trước cửa sổ, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, lẳng lặng, cả người cô tịch.
Cả người lạnh lẽo, cả người cô đơn.
Vô Ưu đi tới sau lưng Cung Ly Lạc, đưa tay vòng qua eo của Cung Ly Lạc, "Ca ca, ngươi có Vô Ưu!"
Cho dù ngươi không có gì, ngươi vẫn còn có Vô Ưu.
Cung Ly Lạc quay đầu lại, vành mắt hồng hồng, "Ưu nhi. . . . . ."
"Ca ca, ngươi có ta, ta sẽ luôn luôn ở đây, luôn luôn ở đây. . . . . ."
Một đêm này Cung Ly Lạc vô cùng mạnh mẽ, cực kỳ điên cuồng, thực sự tốn sức, mới có thể, ép buộc Vô Ưu đến mức không chống đỡ được, lại chưa từng kêu đau một tiếng, một tiếng cũng không, cũng cố gắng phối hợp với Cung Ly Lạc, để cho hắn được phát tiết, tìm được ấm áp.
Lúc trời sáng, cuối cùng Cung Ly Lạc cũng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, Vô Ưu lại ngồi dậy, nhẹ tay xoa mặt mũi Cung Ly Lạc, tỉ mỉ miêu tả.
"Ca ca. . . . . . !" d đ l q đ
Thiên hạ cũng được, giết người phóng hỏa cũng được, ta nhất định giúp ngươi.
Ngày thứ hai, Vô Ưu rời giường sớm một chút, ở trong sân luyện võ, Mạc Cẩn Hàn ngáp, nhìn thân thủ của Vô Ưu, Mạc Cẩn Hàn nuốt một ngụm nước bọt, lúc xoay người, lại đụng vào Phong Thành Quang.
"Phong tiền bối!"
"Lần sau còn thấy ngươi nhìn lén nha đầu Vô Ưu luyện võ, ta móc mắt chó của ngươi!"
Mạc Cẩn Hàn rùng mình, dù gì hắn cũng đứng đầu một giáo, dù gì hắn cũng giả làm nha hoàn của Vô Ưu, dù gì cũng là thân thích của Cung Ly Lạc, là phân nửa chủ tử của Lạc vương phủ, những người này, có cần, thời thời khắc khắc đả kích hắn không?
"Trừng gì mà trừng, đi chơi đi!"
Phong Thành Quang rống lên một câu, bưng cái mâm ngồi xuống, nhìn Vô Ưu luyện võ, chớp miệng, quay đầu lại, lại thấy Mạc Cẩn Hàn đang đứng một bên, chân mày nhíu lại, "Ngươi không nghe hiểu tiếng người sao?"
Mạc Cẩn Hàn hít sâu, "Không phải, ta sẽ đi!"
Thật là, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Phong Thành Quang cười, lại thấy Vô Ưu thu kiếm đi tới, lập tức ha ha nói, "Nha đầu Vô Ưu, luyện công!"
Vô Ưu liếc Phong Thành Quang một cái, hừ lạnh một tiếng, đi tới nội viện.
Phong Thành Quang gặp rắc rối.
Mạc Cẩn Hàn nhìn, ha ha cười lớn, ác nhân tự có ác nhân trị.
Thật tốt, thật tốt.
Vô Ưu trở lại nội viện, rón rén vào nhà, đi tới bên giường, nhìn Cung Ly Lạc còn đang ngủ, đưa tay nắm một vài sợi tóc, nhẹ nhàng để dưới mũi Cung Ly Lạc, nhẹ nhàng xẹt qua xẹt lại.
"Ưu nhi. . . . . ."
Cung Ly Lạc thấp giọng kêu, âm thanh khàn khàn.
Vô Ưu cười, "Ca ca, hôm nay ngươi lười biếng, mặt trời lên đến mông rồi!"
"Ưu nhi đói không, ta sẽ rời giường làm thức ăn cho Ưu nhi!"
Vô Ưu hì hì cười ra tiếng, "Ca ca, ta đã làm điểm tâm xong, ừ, có bánh bao chay mà ca ca thích ăn, sủi cảo thạch anh, ngũ cốc, dưa muối xào, còn có. . . . . ."
/107
|