Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn, Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ
Chương 40 - Tưởng bở tầm cỡ như này, ai dám so với hắn?
/56
|
Trịnh Vi Ỷ thấp thỏm đến trường thi tham gia thi văn. Trước khi đi, nàng đã bái đi bái lại Mạnh Quyết, Bùi Tịch và Ninh Ninh không biết bao nhiêu lần, chỉ kém nước thắp cho mấy vị này vài nén hương để xin vía thi đỗ.
Ninh Ninh nhỏ nhẹ ôn tồn an ủi nàng: “Sư tỷ đừng lo lắng, trời xanh không phụ người có lòng, dạo gần đây tỷ ôn tập vất vả như vậy, nhất định sẽ đỗ mà.”
Bùi Tịch không hay nói chuyện với người khác, hắn ngồi nghĩ một hồi lâu mới miễn cưỡng nói một câu: “Đại sư tỷ cố lên.”
Tiểu bạch long Lâm Tầm vừa về quê thăm họ hàng về, nghiêm trang móc một lá bùa từ trong người ra cho nàng. Mặt lá bùa được bện từ chỉ vàng, bên trên long trọng viết một chữ: “Đỗ“.
- Đại sư tỷ, đệ nghe nói tỷ sắp đi thi nên đã mang nó từ Long cung đến đây đấy.
Lâm Tầm nói: “Lá bùa này bên trong dệt từ long tiêu, bên ngoài có long lân và long tức được luyện bảy bảy bốn mươi chín canh giờ, nói không chừng có thể giúp được tỷ.”
Đến một lá bùa cũng phải chế tạo công phu như thế, xem ra vị này ở Long cung vẫn là một kẻ tiêu xài phung phí, khó trách sau khi hắn đến phái Huyền Hư lại biến thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi như vậy.
- Chỉ cần muội không quên hết đống kiến thức mà muội đã ôn tập mấy ngày hôm nay là được.
Mạnh Quyết đã chứng kiến nàng đi thi không biết bao nhiêu lần nên ngữ khí với thần thái không khác gì đang nói chuyện phiếm ngày thường: “Nhìn bộ dạng của sư muội, đêm qua muội lại thức trắng đêm ôn bài sao?”
Trịnh Vi Ỷ vô cùng lo lắng nhưng không hề buông thả bản thân mà hạ quyết tâm học hành đến những phút giây cuối cùng, bộ dạng bây giờ của nàng kiểu: “Gió hiu hiu lạnh trên sông Dịch, tráng sĩ một đi không trở lại“.*
(*Trích từ bài thơ “Dịch thuỷ ca“. Hai câu này chép trong Sử ký của Tư Mã Thiên, phần “Kinh Kha truyện“. Kinh Kha khi lên đường làm thích khách để ám sát Tần Thuỷ Hoàng, được Thái tử Đan và quần thần đưa tiễn đến bờ sông Dịch. Tương truyền, tại đây bạn thân là Cao Tiệm Ly gảy đàn trúc, và Kinh Kha khảng khái hát hai câu này.)
Một cơn gió thổi qua làm mái tóc dài của nàng tung bay, đến hơi thở của nàng cũng tràn đầy vẻ bất an, cả người nàng cứ run rẩy không ngừng: “Nếu lần này lại thi trượt thì ta quả thật không có tâm trạng nào mà đi tham gia pháp hội thập phương nữa. Mọi người không biết đâu, đám khốn nạn của Vạn Kiếm Tông lần nào gặp ta cũng phải nhắc lại vụ này, bây giờ đến con trai của thành chủ Loan thành cũng biết ta năm nào cũng thi trượt rồi đấy!”
Loan thành chính là nơi tổ chức thập phương pháp hội.
Mạnh Quyết nhìn nàng một lát, khi nhìn thấy quầng mắt đen xì như gấu trúc thành tinh của Trịnh Vi Ỷ thì không khỏi kinh ngạc: “Đêm qua muội vẫn còn ôn tập sao?”
Trịnh Vi Ỷ uể oải đáp: “Muội ôn lý luận kiếm thuật cả một đêm.”
Mạnh Quyết nhướng mày: “Có hiểu gì không?”
- Không.
Nàng mặt xám mày tro nhìn lên không trung, ánh mắt như người say: “Muội đã nghĩ thông rồi.”
Thế là đại sư tỷ mang theo một đống lời chúc rồi vía vủng đến trường thi, những người khác bận gì thì đi làm nấy, chờ ngày mai kỳ thi kết thúc thì đi tra kết quả.
Mấy người khác hoặc là luyện kiếm hoặc là nghỉ ngơi, Ninh Ninh thân là nữ phụ ác độc duy nhất của nhóm vai chính đương nhiên là không thể nhàn nhã giống họ được rồi, lí do là hệ thống vốn đang giả chết của cô đã ngoi lên ra lệnh cho cô phải ra tay với Ôn Hạc Miên.
Dựa theo nguyên tác, lần trước nguyên chủ đến Thanh Hư cốc giả mù sa mưa bái sư học nghệ, không ngờ lại bị Ôn Hạc Miên nhìn ra ý đồ thật sự. Hắn chẳng những không để ý đến nguyên chủ mà còn ghét bỏ ra mặt. Nguyên chủ là một đại tiểu thư được nuông chiều, sau có thể chịu đựng được sự sỉ nhục này nên âm thầm ghi hận. Sau khi từ thành Già Lan về, nàng liền lên kế hoạch trả thù Tương Tinh trưởng lão.
Cô vừa nghĩ mình nên tỏ ra ngoan ngoãn dịu dàng trước mặt Ôn Hạc Miên, chờ hắn mềm lòng mà cuỗm cuốn kiếm phổ tuyệt thế khiến bao người thèm muốn vào trong túi, mặt khác cô lại nghĩ lại thái độ mà hắn dùng để đối xử với mình trước đây, chỉ muốn trả thù hắn một vố ra ngô ra khoai. Sau một hồi suy nghĩ, cô thấy nếu không thể trả thù một cách công khai thì còn có thể lén giở trò sau lưng hắn.
Nguyên văn chỉ thị hệ thống gửi cho cô như sau: “Thấy Ôn Hạc Miên chẳng qua chỉ là một phế nhân vô dụng lại dám đối xử lạnh nhạt xa cách với mình như thế, Ninh Ninh vô cùng tức giận. Đang nghiến răng nghiến lợi thì nàng bỗng nghĩ ra một kế. Thanh Hư cốc ít người lui tới nhưng tung tích của mãnh thú lại rất dễ tìm. Bây giờ Ôn Hạc Miên cơ thể suy yếu, không có khả năng phản kháng, chỉ cần nàng bắt một con thú hung dữ đến đây, chờ đến khi hắn rơi vào thế hạ phong thì ra mặt giúp đỡ, như vậy là có thể đạt được sự tin tưởng của hắn dễ như trở bàn tay.”
Vừa tàn nhẫn vừa độc ác, không hổ là nhân vật phản diện sừng sỏ trong nguyên tác, chẳng khác gì con gián đánh mãi không chết, đánh trận nào thua trận đó, nhưng càng thua đánh lại càng hăng, tuy rằng lần này cô cũng sẽ thất bại một cách rất đúng theo kịch bản yêu cầu mà thôi. Ai mà chẳng biết trong tiểu thuyết thì những mưu hèn kế bẩn của những nhân vật phản diện chưa bao giờ thành công cơ chứ.
Thời gian linh thú xuất hiện quá trùng hợp, cái thứ phiền phức như nàng lại xuất hiện ngay chỗ đó lúc đó để anh hùng cứu mỹ nhân. Ôn Hạc Miên không ngốc, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể hiểu được ý đồ của nàng.
Ninh Ninh tuy rằng đã biết trước cái kết cục thê thảm này nhưng không thể không làm theo lời hệ thống mà đi vào trong Thanh Hư cốc. Dù sao thì cô cũng chỉ là nhân viên, một khi sếp đã không hài lòng thì đừng nói đến tiền lương, có khi cái mạng nhỏ của cô cũng khó mà giữ được. Từ cổ chí kim, lời của sếp vĩnh viễn là thánh chỉ.
Thanh Hư Cốc có linh khí dồi dào, bốn mùa như xuân. Phóng mắt nhìn ra xa chỉ thấy cây cối xanh tươi hoa cỏ lộng lẫy, chim chóc hót ríu rít cả ngày. Khi mới đặt chân vào trong cốc, bóng cây còn thưa thớt, đầu cành cây và trên mặt đất chi chít những bông hoa nhỏ màu trắng và vàng, có màu xanh đậm của cây làm nền, trông chúng không khác gì những đốm sao rơi.
Nơi này cho dù có linh thú sinh sống cũng chỉ toàn mấy con thú be bé con con. Ninh Ninh cũng không ngốc đến mức bắt thỏ con hay linh miêu đi dọa người ta, nếu không vở diễn này sẽ không tên là “Nữ phụ độc ác tác oai tác quái” mà nên sửa thành: “Học sinh nhiệt tình mang pet đến thăm người thầy cô đơn, tiểu viện yên tĩnh thoáng chốc tràn ngập tiếng cười ấm áp.”
Nghĩ mà gai hết cả người.
Cô cố tình chọn con đường vừa nhỏ vừa hẻo lánh mà đi, tránh việc đang đi thì bỗng nhiên gặp phải Ôn Hạc Miên. Càng đi sâu vào trong, cây cối trong Thanh Hư Cốc càng rậm rạp, cuối cùng tán lá xanh che kín cả bầu trời, chỉ còn vài sợi nắng nhạt theo kẽ hở giữa các cành cây chiếu xuống. Bốn phía vắng lặng không một bóng người, rừng sâu hun hút, bước đi trong đó cảm giác như có một bàn tay vô hình lạnh lẽo đang áp lên sống lưng.
Ninh Ninh vốn tính hướng ngoại, cô ở trong cốc một lát đã cảm thấy vừa nhạt nhẽo vừa nhàm chán, Ôn Hạc Miên đã sống một mình ở nơi này lâu như vậy, cô không thể tưởng tượng ra được rốt cuộc hắn đã trải qua hết ngày này đến ngày khác kiểu gì. Bây giờ khó khăn lắm mới có một người đến đây với hắn, thế mà người này cũng một bụng xấu xa, lúc nào cũng chỉ chăm chăm vòi lợi ích từ hắn.
Ninh Ninh lặng lẽ thở dài trong lòng một cái, ngưng thần quan sát các chuyển động xung quanh. Bây giờ ánh nắng đột nhiên vụt tắt, gió nổi lên mang theo một loạt tiếng bước chân cực kỳ nhẹ. Cỏ dại phía sau lưng cô hơi hơi lay động.
Linh thú trong cốc hấp thụ tinh hoa của đất trời nên dần dần cũng có linh lực dư thừa, càng đi sâu vào trong thì cấp bậc của linh thù càng cao. Ninh Ninh không tàn nhẫn độc ác như nguyên chủ nên trước khi đến đã suy nghĩ đâu ra đấy rồi. Tuy rằng cốt truyện cần có tình tiết phải tấn công Ôn Hạc Miên, nhưng dù sao cô cũng là đoàn viên thanh niên cộng sản ưu tú trưởng thành dưới lá cờ đỏ sao vàng, ít nhiều cô cũng có lòng trắc ẩn, không muốn làm hệt như trong nguyên tác để cho hắn bị linh thú gặm nhấm đến mức mình đầy thương tích.
Cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng chỉ đi đến tầng ngoài của Thanh Hư Cốc, lẳng lặng chờ gió thổi cỏ lay để bắt một con linh thú không hung dữ lắm.
Con mồi đã tới.
Tiếng bước chân vừa vang lên, Ninh Ninh lập tức xoay chuyển cơ thể. Khi nhìn thấy một cái bóng màu xám đậm đang chạy như điên về phía mình thì vung xoẹt cho nó một kiếm. Cô dùng lực rất nhẹ, kiếm quyết va vào trán của đối phương, chỉ thấy cái bóng xám đó nhoáng lên một cái rồi mất ý thức ngất xỉu trên mặt đất.
Đó là một con sói khá to lớn nhưng hình như khá hiền lành, mới ăn có một chưởng đã xỉu ngang rồi. Ninh Ninh bước lên nhét nó vào trong túi đựng đồ giống như trong nguyên tác, sau đó chỉ cần tìm được Ôn Hạc Miên rồi thả nó ra là được. Trời cao phù hộ, lần này đừng để cô thất bại thảm hại như mấy lần trước nhé.
***
Phản diện không có hào quang của nhân vật chính, nguyên tác cũng không phải quyển sách hướng dẫn chinh phục họ, thế cho nên khi đề cập đến kế hoạch lần này, tác giả chỉ viết có vỏn vẹn một dòng vô cùng đơn giản: “Sau một hồi tìm kiếm, Ninh Ninh rốt cuộc tìm thấy Ôn Hạc Miên đang ngồi đọc sách trong rừng.” Chỉ vì một câu miêu tả này mà Ninh Ninh cứ đi đi lại lại trong rừng không biết bao nhiêu vòng.
Bây giờ Ôn Hạc Miên không đánh đàn nên không thể dựa vào tiếng đàn để xác định vị trị của hắn. Cô vừa đi về hướng bìa rừng vừa dáo dác nhìn quanh, cuối cùng nhìn thấy người nọ đang ngồi dưới gốc một cây cổ thụ. Giống như tác phẩm miêu tả, hắn đang ngồi dưới gốc cây yên lặng đọc sách.
Cổ thụ cao chọc trời, cành cây rễ cây chằng chịt, thân cây sẫm màu sần sùi nứt nẻ như nham thạch, rêu xanh bám thành từng mảng. Ôn Hạc Miên mặc một bộ quần áo trắng tinh, tóc dài đen như mực. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của hắn, nhuộm hàng mi đen nhánh của hắn thành màu bàng bạc. Hắn ngồi yên không nhúc nhích một chút nào, trông cực kỳ giống người trong tranh.
Ninh Ninh đang bận lo lắng nên không có tâm trạng nào mà ngắm mỹ nhân với thưởng thức mỹ cảnh. Cô lặng lẽ nói một câu xin lỗi Tương Tinh trưởng lão trong lòng sau đó ngồi xổm núp sau một bụi cây, mở túi đựng đồ thả con sói xám kia ra. Như vậy Ôn Hạc Miên sẽ không nhìn thấy cô mà thứ đầu tiên con sói nhìn thấy sau khi ra khỏi túi cũng chỉ có thể là thanh niên đang mặc bạch y ở đối diện với nó. Một loạt các động tác được thực hiện vô cùng suôn sẻ, không chê vào đâu được.
Ninh Ninh không muốn làm Ôn Hạc Miên bị thương nên chỉ đành căng mắt nhìn xuyên qua khe hở của bụi cây, chăm chăm quan sát cảnh tượng bên kia. Thấy ánh sáng trong túi đựng đồ loé lên, vào khoảnh khắc lúc sói xám bị thả ra, người vốn đang chăm chú ngồi đọc sách không biết linh cảm được gì mà đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ninh Ninh giật thót một cái. Để có thể làm cho con sói nhìn thấy Ôn Hạc Miên đầu tiên, cô đã cố ý chọn vị trí ở đối diện hắn. Thế là Ôn Hạc Miên vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cái tay cầm túi đựng đồ đang hoảng loạn chưa kịp thu lại cộng thêm một đôi mắt đen nhánh tròn xoe.
Nguyên tác không phải như vậy mà! Không phải Ôn trưởng lão nên chăm chú đọc sách từ đầu đến cuối sao! Đi hãm hại người ta nhưng bị người ta bắt tận tay, đây là cảnh tượng đội quần mẫu mực như sách giáo khoa đấy có biết không hả!
Thế mà Ôn Hạc Miên hình như không nhìn ra cô đang xấu hổ, lại còn hướng về cái cánh tay đang quơ quơ bên ngoài bụi cây bình tĩnh nói: “Ninh tiểu hữu.”
Ninh Ninh nghe xong ba chữ này mà mém ngừng tim.
Bởi vì Tương Tinh trưởng lão đang cư ngụ chốn này nên các đệ tử của Huyền Hư kiếm phái đã coi Thanh Hư Cốc là khu vực cấm địa, bình thường sẽ không có ai dám bén mảng tới đây. Thêm nữa cái túi đựng đồ kia được thêu thùa tinh xảo, cộng thêm bàn tay trắng nõn của thiếu nữ, ngoại trừ Ninh Ninh ra thì không còn ai vào đây nữa.
Con sói xám kia hú lên một tràng dài nức nở, Ninh Ninh xấu hổ đến mức suýt xỉu ngang, chỉ muốn đào ngay một cái lỗ mà chôn mình xuống. Cũng may cô nhanh trí, trong lúc hoảng loạn vẫn kịp nghĩ ra biện pháp ứng phó, thế là cô đứng vụt dậy: “Ôn trưởng lão, hôm nay ta tới Thanh Hư Cốc nhìn thấy con chó sói này rất đáng yêu nên định đưa nó đến khoe với ngài.”
Bên tai cô vang lên một loạt tiếng rít gào đinh tai nhức óc, con sói xám kia tuy rằng tu vi không cao nhưng bộ dạng cứ như là bố đời mẹ thiên hạ. Ninh Ninh chịu đựng tiếng gầm rú dữ tợn và hàm răng sắc nhọn của nó, miễn cưỡng tiếp tục cười nói: “Thật là kỳ lạ, ban nãy nó vẫn rất ngoan, sao bây giờ lại hung dữ như vậy?”
Đúng rồi! Chính là như vậy!
Nếu Ôn Hạc Miên đã chính mắt nhìn thấy cô thả con sói này ra, nếu liều mạng biện minh thì chỉ có phản tác dụng, đã thế chi bằng thừa nhận sau đó dùng lý do nào đó qua mặt hắn là được. Ôn Hạc Miên nhất định sẽ đề phòng nó, đợi đến khi sói xám nhào lên tấn công hắn thì Ninh Ninh sẽ một chưởng đánh ngất nó. Nghĩ lại thì như vậy cũng khá giống tình tiết trong cốt truyện rồi còn gì.
Tiểu cô nương thích thú suy nghĩ trong lòng, đôi mắt hạnh hiện ra ý cười đắc ý. Nhưng nụ cười này chưa kịp lan đến khóe miệng thì cô đột nhiên nghe thấy Ôn Hạc Miên dịu dàng nói: “Tiểu Cửu trời sinh nhút nhát sợ người, có lẽ là nhìn thấy người lạ thì hơi sợ một chút thôi.”
Ninh Ninh:?
Thấy nàng vẻ mặt hoang mang, Ôn Hạc Miên tiếp tục cười nói: “Con sói con này do một tay ta nuôi lớn, nó trước nay tính tình hoà nhã, nhưng hơi nghịch ngợm một chút, thích bám lấy người ta. Trước khi Thanh Hư Cốc có người đến, nó là người bạn duy nhất của ta.”
Duyên phận trên thế gian này đúng là một thứ kỳ lạ.
Ồ, thì ra con sói này là do ngài nuôi hả? Vậy thì không việc gì...
Không việc gì mới là lạ!
Vẻ hoảng sợ tràn ra trong mắt Ninh Ninh, cô ra vẻ trấn định mà liếc cái thứ màu xám bên lùm cây bên kia.
Gòi xong. Con sói xám phiên bản cuồng bạo kia vẫn còn nhớ mối thù bị đánh ngất xỉu lúc nãy, giờ đang nhe răng trừng mắt nhìn cô một cách dữ tợn.
Một cục chà bá như vậy mà ngài bảo là “sói con tính tình hoà nhã nhưng hơi nghịch ngợm một chút” ấy hả?
Nhưng nó là người bạn duy nhất của Ôn Hạc Miên, Ninh Ninh cũng vừa nói nó rất đáng yêu. Nếu cô vẫn đánh ngất nó như kế hoạch ban đầu thì vị Ôn trưởng lão vốn nha nhã hiềnn hoà này nói không chừng sẽ lập tức lật mặt, trở mặt thành thù với cô.
- Ôn trưởng lão.
Ninh Ninh hít vào một hơi, giọng hơi run run: “Sao nó cứ nhìn chằm chằm vào ta vậy?”
Ôn Hạc Miên vô cùng vui mừng: “Hay quá! Tiểu Cửu vốn rất nhạy bén, nó có thể cảm nhận được người nào thiện người nào ác. Lúc trước khi ta muốn thân cận với nó cũng phải phí sức chín trâu hai hổ, bây giờ nhất định là nó với tiểu hữu vừa gặp đã thân, nhất thời quên cả sợ hãi đấy.”
Đây đâu phải vừa gặp đã thân đâu, đây rõ ràng là kẻ thù gặp nhau mắt long sòng sọc mà.
Con sói xám tên là “Tiểu Cửu” kia ra sức trừng mắt với cô, dần dần bước về phía trước, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ nhè nhẹ..
- Nó nó nó... cứ bước về phía ta là sao thế?
Ninh Ninh lui về phía sau một bước: “Ôn trưởng lão, nó còn đang nhe răng với ta nữa kìa!”
Nào biết Ôn Hạc Miên lại càng thêm thích thú, hắn đứng một bên cười dịu dàng như mọi sự chẳng liên quan gì đến mình: “Ninh tiểu hữu đừng sợ, nhất định là nó muốn làm quen với ngươi. Không phải ngươi cũng rất thích nó hay sao? Hai vị quả thật là có duyên.”
Ninh Ninh:...
Có duyên cái con khỉ khô.
Huyền Hư kiếm phái nhiều người như vậy, chỉ có mỗi vị Ôn trưởng lão này lúc nào cũng một mình một đường, cũng là người duy nhất có thể làm cô tức giận đến mức muốn chửi thề.
Ban đầu Ninh Ninh nghĩ rằng hắn bụng dạ đen tối, ai ngờ người này hoá ra lại là một kẻ đơn thuần không rành thế sự, mạch não không hề giống với người bình thường. Ngũ quan đẹp đẽ nhường kia cũng không thể che giấu được chỉ số thông minh có hạn của hắn. Tương Tinh trưởng lão Ôn Hạc Miên đại danh vang xa hoàn toàn xứng đáng với ba chữ “vua tưởng bở“.
Tưởng bở tầm cỡ như này, ai dám so với hắn? Chỉ cần ta tưởng bở đủ nhiều thì kịch bản của nữ phụ ác độc sẽ không theo kịp ta. Không hổ là ngài.
Tuyệt vọng, Ninh Ninh bây giờ đang rất tuyệt vọng.
Con sói xám kia đang hùng hổ xông lại đây, Ôn Hạc Miên, người duy nhất Ninh Ninh có thể dựa vào hiện tại - Ôn Hạc Miên bắt đầu sử dụng tuyệt chiêu “tưởng bở thần công”, bắt đầu tự biên tự diễn một tiểu phẩm mang tên “Trung Lang Cửu Công“.
Ninh Ninh đánh cũng không được mà không đánh cũng không được, chỉ có thể nhanh bọn lui về sau, bỏ chạy té khói trước khi móng vuốt của con sói xám vồ đến mình.
Ánh mặt trời ấm áp, cỏ xanh đung đưa.
Giữa bãi bỏ ngát hương thơm, thiếu nữ hoạt bát xinh đẹp và sói con thật thà nghịch ngợm anh đuổi tôi rượt, đúng là nhìn mà lòng rộn ràng vui sướng. Ôn Hạc Miên vô cùng hân hoan, sau khi họ khan một tiếng thì nhìn xuống cuốn sách cổ trong tay. Trên cuốn sách cổ đã ố vàng có một bức thư chữ xấu như gà bới.
“Tương Tinh trưởng lão thân mến!
Sư tỷ Trịnh Vi Ỷ, môn hạ của Thiên Tiện Tử lại bày sạp bán hàng trước cửa sơn môn. Ta đi ngang qua nhìn thấy cái kính vạn hoa này rất thú vị nên bèn mua gửi cho ngài. Chỉ cần đặt mắt ở một đầu, sau đó dùng tay xoay vòng tròn là có thể nhìn thấy hình ảnh rất xinh đẹp.
Ta đã học xong kiếm pháp nhập môn thức thứ chín, như vậy không bao lâu nữa là có thể được học một chút kiếm pháp cấp cao, đến lúc đó ta cũng có thể xuống núi rèn luyện như sư huynh sư tỷ được rồi.
Ta cũng sắp phải thi viết nữa, mong là có thể thi đỗ!
Tương Tinh trưởng lão xin hãy giữ gìn sức khoẻ nhé.”
Hoá ra ban nãy hắn không phải đang đọc sách mà đang nghiền ngẫm bức thư này. Nội dung bức thư vẫn là cô bé này kể lể về đủ thứ chuyện. Ôn Hạc Miên cùng ngón tay thon dài khẽ mân mê tờ giấy viết thư. Hắn hơi mím môi cười nhẹ.
Ninh Ninh vẫn luôn gửi thư nặc danh cho hắn, đều như vắt tranh. Nàng ngụy trang thành tiểu đệ tử vừa mới vào trong môn phái, thế nên trong thư vẫn chưa đề cập đến việc nàng xuống núi rèn luyện. Thỉnh thoảng khi Thiên Tiện Tử đến Thanh Hư Cốc thăm hỏi hắn, Ôn Hạc Miên sẽ nói bóng nói gió, lúc đó mới biết được nàng đã vào thành cổ Già Lan, đánh bại ma quân Huyền Diệp.
Cô bé kia đang tuổi thiếu niên, vốn nên sống vui vẻ vô lo vô nghĩ. Giống như bây giờ vậy.
Thân ảnh của thiếu nữ dần dần khuất sau bóng cây, có lẽ vì nàng đang rất vui vẻ nên thỉnh thoảng hưng phấn hét lên vài tiếng. Tuy rằng nghe không rõ lắm nhưng nhờ giờ truyền đi, Ôn Hạc Miên vẫn nghe được mấy chữ mơ hồ.
“Cửu”, “đuổi, “ta”, “không được”, “mau đến đây đi!”, “Nhanh!”, “kẹo“.
Nhất định là nàng và Tiểu Cửu chơi quá hăng, Ôn Hạc Miên tuy không nhìn thấy bọn họ nhưng trong đầu đã phác hoạ ra hình ảnh ấm áp hài hoà của một người một sói rồi. Cô bé cười rạng rỡ, khi quay đầu lại tóc đen phấp phới theo gió:
- Tiểu Cửu, mau đuổi theo ta đi! Mi có đuổi kịp được không đấy? Mau đến đây đi!
Nàng dừng lại một chút rồi như đột nhiên nhận ra gì đó: “Do ta chạy quá nhanh rồi sao? Mi mà đuổi kịp thì ta sẽ cho mi ăn kẹo! Ha ha ha!”
Sói con tung tăng nhảy nhót, nghịch ngợm đáp lại: “Gâu gâu gâu!”
Tuổi trẻ đẹp đẽ thật đấy.
Ninh Ninh nào biết đâu rằng người này đang suy nghĩ lung tung loạn xạ cái gì. Cô chỉ biết duy nhất một điều là con chó sói sát khí đằng đằng kia có thể bổ nhào vào cô bất cứ lúc nào. Nếu như bọn họ có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào như lời Ôn Hạc Miên nói thì thật xin lỗi, chỉ có dyu nhất một khả năng là nó sẽ dùng hàm răng sắc bén của nó hỏi thăm thân mật cái cổ của cô, sau đó cắn cho đứt ngoéo, khoảng cách giữa hai người sẽ là âm 5cm.
Tuy rằng Ninh Ninh có thể lực tốt nhưng chạy một hồi cũng không có kiên nhẫn nữa. Trong lúc hoảng hốt cô chỉ có thể gân cổ lên xin sự giúp đỡ của Ôn Hạc Miên:
- Ôn trưởng lão cứu mạng! Con chó sói này đuổi theo ta từ này đến giờ, ta sắp không chạy nổi nữa rồi! Ngài mau đến đây đi! Ta thật sự không có siro* cho ngươi đâu!”
(*Nguyên văn: “我真的没有太极急支糖浆”, trong đó “急支糖浆” là tên của một loại siro trị ho bên đó. Joke này đến từ cái quảng cáo của hãng này. Trong video quảng cáo, một con báo đang ra sức đuổi theo một cô gái. Cô gái chạy hết nổi bèn dừng lại hỏi con báo: “Tại sao lại đuổi theo tôi?” Con báo đáp vì muốn uống siro, thế là cô gái bèn cho con báo uống một thìa siro. Chiếc quảng cáo này rất nổi tiếng và được liệt vào hàng kinh điển vì độ vô tri của nó, tương tự như quảng cáo Điện Máy Xanh của Việt Nam chúng ta vậy. Ở đây Ninh Ninh đang ví von tình cảnh của mình như chiếc quảng cáo này, các từ rời rạc mà Ôn Hạc Miên nghe thấy từ câu của Ninh Ninh tách ra sẽ có ý nghĩa khác nên hắn mới tưởng tượng lố lăng ô dề như thế.)
***
Ninh Ninh kiệt sức quay về núi. Cô và con sói điên kia giằng co một hồi lâu, Ôn Hạc Miên từ đầu đến cuối vẫn giả chết. Cuối cùng cô thừa dịp hắn không có mặt ở đấy mà dùng một chút linh khí làm cho con sói đen kia bất tỉnh. Cô đưa con sói về cho Ôn Hạc Miên, chỉ nói là con sói chạy nhanh quá vô tình tông vào thân cây ngất xỉu luôn.
Ôn Hạc Miên gật đầu ho nhẹ một tiếng, hình như đã sớm nhìn quen cảnh tượng như vậy, bình thản đáp lại: “Không sao, Tiểu Cửu cũng hay như thế. Chỉ tiếc là hôm nay Ninh tiểu hữu không thể chơi với nó được nữa rồi, chi rằng ngày khác lại đến.”
Ninh Ninh ngoài cười nhưng trong không cười. Vậy ta đa tạ ngài ha! Lần chơi đùa này đúng là cả đời không thể quên được.
Tối hôm đó, Lâm Tầm sau khi ăn tối trở về vô tình chạm mặt Ninh Ninh, thế là bị bộ dạng của Ninh Ninh dọa cho khiếp hồn khiếp vía.
Tiểu sư tỷ xinh đẹp rạng ngời của hắn quần áo tả tơi, giày dép tung toé, tóc tai tán loạn, nhìn không khác gì sợi mì bị trương phềnh lên, hắn nhìn mà còn thấy đói bụng. Khuôn mặt nàng trắng bệch, cả người thất thểu đi một mình dưới bóng cây, trông như nữ quỷ oán khí sâu đậm muốn đi đòi mạng người ta.
- Tiểu, tiểu sư tỷ...
Tiểu bạch long sợ run cả giọng, vỏ dưa hấu đang cầm trong tay rơi lộp bộp trên mặt đất: “Tỷ vừa đi xin cơm về sao?”
HẾT HỒI BỐN.
_____
Meo: Lại một hồi nữa kết thúc rồi, tung hoa tung hoa! Bởi vì lại sắp bước vào thời kỳ ở ẩn cho đến khi hồi mới hoàn thành, tôi muốn thông báo đến các mỹ nữ mỹ nam một vài điều cho mọi người yên lòng nhé!
1. Hồi mới tôi đang làm rồi, rạp xiếc trung ương Tiểu Trùng Sơn lại teamwork với nhau, tôi đang edit và đang cười ẻ.
2. Cho ai chưa biết thì tôi đã hốt được đủ bộ bản sách giấy của cháu nó về rồi, nhìn sơ qua thì không có quá nhiều thay đổi so với bản online ở trên Tấn Giang nhưng cách chia các phần thì có khác một chút cộng thêm có vài ngoại truyện (tôi chưa đọc nên không biết đây có phải ngoại truyện độc quyền không) và phụ kiện khá thú vị, tôi quyết định sẽ cập nhật những thứ đó (sẽ có thông báo sau) và chỉnh sửa bản chuyển ngữ của mình cả thể sau khi lấp hố (vì đọc lại thấy mấy khúc mình edit cũng si đa quá đọc không chấp nhận được:))
3. Ý là tôi chấp nhận việc truyện mình làm bị bê đi chỗ khác rồi, nhưng mà bắt đầu từ hồi năm tôi sẽ add thêm mark (cái dòng chúc mấy đứa đọc lậu ẻ chảy suốt đời ấy) vào trong mỗi chương, mong mọi người thông cảm cho sự bất tiện này nếu nó ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc của mọi người.
4. Các bản chỉnh sửa và cập nhật sau này đều sẽ được tiến hành trên các chương đăng ở wattpad @xiao_ming_ming nên mọi người muốn đọc bản chuẩn chỉnh trau chuốt nhất thì hãy đọc trên wattpad nha. Các nền tảng khác tôi tạm thời chưa có kế hoạch gì.
5. Quên không bảo dạo này mạng Việt Nam lại cấm wattpad rồi nên có thể tình hình update trên wattpad sẽ hơi chậm so với trên fb xíu, mọi người ráng chờ nha!
Ninh Ninh nhỏ nhẹ ôn tồn an ủi nàng: “Sư tỷ đừng lo lắng, trời xanh không phụ người có lòng, dạo gần đây tỷ ôn tập vất vả như vậy, nhất định sẽ đỗ mà.”
Bùi Tịch không hay nói chuyện với người khác, hắn ngồi nghĩ một hồi lâu mới miễn cưỡng nói một câu: “Đại sư tỷ cố lên.”
Tiểu bạch long Lâm Tầm vừa về quê thăm họ hàng về, nghiêm trang móc một lá bùa từ trong người ra cho nàng. Mặt lá bùa được bện từ chỉ vàng, bên trên long trọng viết một chữ: “Đỗ“.
- Đại sư tỷ, đệ nghe nói tỷ sắp đi thi nên đã mang nó từ Long cung đến đây đấy.
Lâm Tầm nói: “Lá bùa này bên trong dệt từ long tiêu, bên ngoài có long lân và long tức được luyện bảy bảy bốn mươi chín canh giờ, nói không chừng có thể giúp được tỷ.”
Đến một lá bùa cũng phải chế tạo công phu như thế, xem ra vị này ở Long cung vẫn là một kẻ tiêu xài phung phí, khó trách sau khi hắn đến phái Huyền Hư lại biến thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi như vậy.
- Chỉ cần muội không quên hết đống kiến thức mà muội đã ôn tập mấy ngày hôm nay là được.
Mạnh Quyết đã chứng kiến nàng đi thi không biết bao nhiêu lần nên ngữ khí với thần thái không khác gì đang nói chuyện phiếm ngày thường: “Nhìn bộ dạng của sư muội, đêm qua muội lại thức trắng đêm ôn bài sao?”
Trịnh Vi Ỷ vô cùng lo lắng nhưng không hề buông thả bản thân mà hạ quyết tâm học hành đến những phút giây cuối cùng, bộ dạng bây giờ của nàng kiểu: “Gió hiu hiu lạnh trên sông Dịch, tráng sĩ một đi không trở lại“.*
(*Trích từ bài thơ “Dịch thuỷ ca“. Hai câu này chép trong Sử ký của Tư Mã Thiên, phần “Kinh Kha truyện“. Kinh Kha khi lên đường làm thích khách để ám sát Tần Thuỷ Hoàng, được Thái tử Đan và quần thần đưa tiễn đến bờ sông Dịch. Tương truyền, tại đây bạn thân là Cao Tiệm Ly gảy đàn trúc, và Kinh Kha khảng khái hát hai câu này.)
Một cơn gió thổi qua làm mái tóc dài của nàng tung bay, đến hơi thở của nàng cũng tràn đầy vẻ bất an, cả người nàng cứ run rẩy không ngừng: “Nếu lần này lại thi trượt thì ta quả thật không có tâm trạng nào mà đi tham gia pháp hội thập phương nữa. Mọi người không biết đâu, đám khốn nạn của Vạn Kiếm Tông lần nào gặp ta cũng phải nhắc lại vụ này, bây giờ đến con trai của thành chủ Loan thành cũng biết ta năm nào cũng thi trượt rồi đấy!”
Loan thành chính là nơi tổ chức thập phương pháp hội.
Mạnh Quyết nhìn nàng một lát, khi nhìn thấy quầng mắt đen xì như gấu trúc thành tinh của Trịnh Vi Ỷ thì không khỏi kinh ngạc: “Đêm qua muội vẫn còn ôn tập sao?”
Trịnh Vi Ỷ uể oải đáp: “Muội ôn lý luận kiếm thuật cả một đêm.”
Mạnh Quyết nhướng mày: “Có hiểu gì không?”
- Không.
Nàng mặt xám mày tro nhìn lên không trung, ánh mắt như người say: “Muội đã nghĩ thông rồi.”
Thế là đại sư tỷ mang theo một đống lời chúc rồi vía vủng đến trường thi, những người khác bận gì thì đi làm nấy, chờ ngày mai kỳ thi kết thúc thì đi tra kết quả.
Mấy người khác hoặc là luyện kiếm hoặc là nghỉ ngơi, Ninh Ninh thân là nữ phụ ác độc duy nhất của nhóm vai chính đương nhiên là không thể nhàn nhã giống họ được rồi, lí do là hệ thống vốn đang giả chết của cô đã ngoi lên ra lệnh cho cô phải ra tay với Ôn Hạc Miên.
Dựa theo nguyên tác, lần trước nguyên chủ đến Thanh Hư cốc giả mù sa mưa bái sư học nghệ, không ngờ lại bị Ôn Hạc Miên nhìn ra ý đồ thật sự. Hắn chẳng những không để ý đến nguyên chủ mà còn ghét bỏ ra mặt. Nguyên chủ là một đại tiểu thư được nuông chiều, sau có thể chịu đựng được sự sỉ nhục này nên âm thầm ghi hận. Sau khi từ thành Già Lan về, nàng liền lên kế hoạch trả thù Tương Tinh trưởng lão.
Cô vừa nghĩ mình nên tỏ ra ngoan ngoãn dịu dàng trước mặt Ôn Hạc Miên, chờ hắn mềm lòng mà cuỗm cuốn kiếm phổ tuyệt thế khiến bao người thèm muốn vào trong túi, mặt khác cô lại nghĩ lại thái độ mà hắn dùng để đối xử với mình trước đây, chỉ muốn trả thù hắn một vố ra ngô ra khoai. Sau một hồi suy nghĩ, cô thấy nếu không thể trả thù một cách công khai thì còn có thể lén giở trò sau lưng hắn.
Nguyên văn chỉ thị hệ thống gửi cho cô như sau: “Thấy Ôn Hạc Miên chẳng qua chỉ là một phế nhân vô dụng lại dám đối xử lạnh nhạt xa cách với mình như thế, Ninh Ninh vô cùng tức giận. Đang nghiến răng nghiến lợi thì nàng bỗng nghĩ ra một kế. Thanh Hư cốc ít người lui tới nhưng tung tích của mãnh thú lại rất dễ tìm. Bây giờ Ôn Hạc Miên cơ thể suy yếu, không có khả năng phản kháng, chỉ cần nàng bắt một con thú hung dữ đến đây, chờ đến khi hắn rơi vào thế hạ phong thì ra mặt giúp đỡ, như vậy là có thể đạt được sự tin tưởng của hắn dễ như trở bàn tay.”
Vừa tàn nhẫn vừa độc ác, không hổ là nhân vật phản diện sừng sỏ trong nguyên tác, chẳng khác gì con gián đánh mãi không chết, đánh trận nào thua trận đó, nhưng càng thua đánh lại càng hăng, tuy rằng lần này cô cũng sẽ thất bại một cách rất đúng theo kịch bản yêu cầu mà thôi. Ai mà chẳng biết trong tiểu thuyết thì những mưu hèn kế bẩn của những nhân vật phản diện chưa bao giờ thành công cơ chứ.
Thời gian linh thú xuất hiện quá trùng hợp, cái thứ phiền phức như nàng lại xuất hiện ngay chỗ đó lúc đó để anh hùng cứu mỹ nhân. Ôn Hạc Miên không ngốc, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể hiểu được ý đồ của nàng.
Ninh Ninh tuy rằng đã biết trước cái kết cục thê thảm này nhưng không thể không làm theo lời hệ thống mà đi vào trong Thanh Hư cốc. Dù sao thì cô cũng chỉ là nhân viên, một khi sếp đã không hài lòng thì đừng nói đến tiền lương, có khi cái mạng nhỏ của cô cũng khó mà giữ được. Từ cổ chí kim, lời của sếp vĩnh viễn là thánh chỉ.
Thanh Hư Cốc có linh khí dồi dào, bốn mùa như xuân. Phóng mắt nhìn ra xa chỉ thấy cây cối xanh tươi hoa cỏ lộng lẫy, chim chóc hót ríu rít cả ngày. Khi mới đặt chân vào trong cốc, bóng cây còn thưa thớt, đầu cành cây và trên mặt đất chi chít những bông hoa nhỏ màu trắng và vàng, có màu xanh đậm của cây làm nền, trông chúng không khác gì những đốm sao rơi.
Nơi này cho dù có linh thú sinh sống cũng chỉ toàn mấy con thú be bé con con. Ninh Ninh cũng không ngốc đến mức bắt thỏ con hay linh miêu đi dọa người ta, nếu không vở diễn này sẽ không tên là “Nữ phụ độc ác tác oai tác quái” mà nên sửa thành: “Học sinh nhiệt tình mang pet đến thăm người thầy cô đơn, tiểu viện yên tĩnh thoáng chốc tràn ngập tiếng cười ấm áp.”
Nghĩ mà gai hết cả người.
Cô cố tình chọn con đường vừa nhỏ vừa hẻo lánh mà đi, tránh việc đang đi thì bỗng nhiên gặp phải Ôn Hạc Miên. Càng đi sâu vào trong, cây cối trong Thanh Hư Cốc càng rậm rạp, cuối cùng tán lá xanh che kín cả bầu trời, chỉ còn vài sợi nắng nhạt theo kẽ hở giữa các cành cây chiếu xuống. Bốn phía vắng lặng không một bóng người, rừng sâu hun hút, bước đi trong đó cảm giác như có một bàn tay vô hình lạnh lẽo đang áp lên sống lưng.
Ninh Ninh vốn tính hướng ngoại, cô ở trong cốc một lát đã cảm thấy vừa nhạt nhẽo vừa nhàm chán, Ôn Hạc Miên đã sống một mình ở nơi này lâu như vậy, cô không thể tưởng tượng ra được rốt cuộc hắn đã trải qua hết ngày này đến ngày khác kiểu gì. Bây giờ khó khăn lắm mới có một người đến đây với hắn, thế mà người này cũng một bụng xấu xa, lúc nào cũng chỉ chăm chăm vòi lợi ích từ hắn.
Ninh Ninh lặng lẽ thở dài trong lòng một cái, ngưng thần quan sát các chuyển động xung quanh. Bây giờ ánh nắng đột nhiên vụt tắt, gió nổi lên mang theo một loạt tiếng bước chân cực kỳ nhẹ. Cỏ dại phía sau lưng cô hơi hơi lay động.
Linh thú trong cốc hấp thụ tinh hoa của đất trời nên dần dần cũng có linh lực dư thừa, càng đi sâu vào trong thì cấp bậc của linh thù càng cao. Ninh Ninh không tàn nhẫn độc ác như nguyên chủ nên trước khi đến đã suy nghĩ đâu ra đấy rồi. Tuy rằng cốt truyện cần có tình tiết phải tấn công Ôn Hạc Miên, nhưng dù sao cô cũng là đoàn viên thanh niên cộng sản ưu tú trưởng thành dưới lá cờ đỏ sao vàng, ít nhiều cô cũng có lòng trắc ẩn, không muốn làm hệt như trong nguyên tác để cho hắn bị linh thú gặm nhấm đến mức mình đầy thương tích.
Cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng chỉ đi đến tầng ngoài của Thanh Hư Cốc, lẳng lặng chờ gió thổi cỏ lay để bắt một con linh thú không hung dữ lắm.
Con mồi đã tới.
Tiếng bước chân vừa vang lên, Ninh Ninh lập tức xoay chuyển cơ thể. Khi nhìn thấy một cái bóng màu xám đậm đang chạy như điên về phía mình thì vung xoẹt cho nó một kiếm. Cô dùng lực rất nhẹ, kiếm quyết va vào trán của đối phương, chỉ thấy cái bóng xám đó nhoáng lên một cái rồi mất ý thức ngất xỉu trên mặt đất.
Đó là một con sói khá to lớn nhưng hình như khá hiền lành, mới ăn có một chưởng đã xỉu ngang rồi. Ninh Ninh bước lên nhét nó vào trong túi đựng đồ giống như trong nguyên tác, sau đó chỉ cần tìm được Ôn Hạc Miên rồi thả nó ra là được. Trời cao phù hộ, lần này đừng để cô thất bại thảm hại như mấy lần trước nhé.
***
Phản diện không có hào quang của nhân vật chính, nguyên tác cũng không phải quyển sách hướng dẫn chinh phục họ, thế cho nên khi đề cập đến kế hoạch lần này, tác giả chỉ viết có vỏn vẹn một dòng vô cùng đơn giản: “Sau một hồi tìm kiếm, Ninh Ninh rốt cuộc tìm thấy Ôn Hạc Miên đang ngồi đọc sách trong rừng.” Chỉ vì một câu miêu tả này mà Ninh Ninh cứ đi đi lại lại trong rừng không biết bao nhiêu vòng.
Bây giờ Ôn Hạc Miên không đánh đàn nên không thể dựa vào tiếng đàn để xác định vị trị của hắn. Cô vừa đi về hướng bìa rừng vừa dáo dác nhìn quanh, cuối cùng nhìn thấy người nọ đang ngồi dưới gốc một cây cổ thụ. Giống như tác phẩm miêu tả, hắn đang ngồi dưới gốc cây yên lặng đọc sách.
Cổ thụ cao chọc trời, cành cây rễ cây chằng chịt, thân cây sẫm màu sần sùi nứt nẻ như nham thạch, rêu xanh bám thành từng mảng. Ôn Hạc Miên mặc một bộ quần áo trắng tinh, tóc dài đen như mực. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của hắn, nhuộm hàng mi đen nhánh của hắn thành màu bàng bạc. Hắn ngồi yên không nhúc nhích một chút nào, trông cực kỳ giống người trong tranh.
Ninh Ninh đang bận lo lắng nên không có tâm trạng nào mà ngắm mỹ nhân với thưởng thức mỹ cảnh. Cô lặng lẽ nói một câu xin lỗi Tương Tinh trưởng lão trong lòng sau đó ngồi xổm núp sau một bụi cây, mở túi đựng đồ thả con sói xám kia ra. Như vậy Ôn Hạc Miên sẽ không nhìn thấy cô mà thứ đầu tiên con sói nhìn thấy sau khi ra khỏi túi cũng chỉ có thể là thanh niên đang mặc bạch y ở đối diện với nó. Một loạt các động tác được thực hiện vô cùng suôn sẻ, không chê vào đâu được.
Ninh Ninh không muốn làm Ôn Hạc Miên bị thương nên chỉ đành căng mắt nhìn xuyên qua khe hở của bụi cây, chăm chăm quan sát cảnh tượng bên kia. Thấy ánh sáng trong túi đựng đồ loé lên, vào khoảnh khắc lúc sói xám bị thả ra, người vốn đang chăm chú ngồi đọc sách không biết linh cảm được gì mà đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ninh Ninh giật thót một cái. Để có thể làm cho con sói nhìn thấy Ôn Hạc Miên đầu tiên, cô đã cố ý chọn vị trí ở đối diện hắn. Thế là Ôn Hạc Miên vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cái tay cầm túi đựng đồ đang hoảng loạn chưa kịp thu lại cộng thêm một đôi mắt đen nhánh tròn xoe.
Nguyên tác không phải như vậy mà! Không phải Ôn trưởng lão nên chăm chú đọc sách từ đầu đến cuối sao! Đi hãm hại người ta nhưng bị người ta bắt tận tay, đây là cảnh tượng đội quần mẫu mực như sách giáo khoa đấy có biết không hả!
Thế mà Ôn Hạc Miên hình như không nhìn ra cô đang xấu hổ, lại còn hướng về cái cánh tay đang quơ quơ bên ngoài bụi cây bình tĩnh nói: “Ninh tiểu hữu.”
Ninh Ninh nghe xong ba chữ này mà mém ngừng tim.
Bởi vì Tương Tinh trưởng lão đang cư ngụ chốn này nên các đệ tử của Huyền Hư kiếm phái đã coi Thanh Hư Cốc là khu vực cấm địa, bình thường sẽ không có ai dám bén mảng tới đây. Thêm nữa cái túi đựng đồ kia được thêu thùa tinh xảo, cộng thêm bàn tay trắng nõn của thiếu nữ, ngoại trừ Ninh Ninh ra thì không còn ai vào đây nữa.
Con sói xám kia hú lên một tràng dài nức nở, Ninh Ninh xấu hổ đến mức suýt xỉu ngang, chỉ muốn đào ngay một cái lỗ mà chôn mình xuống. Cũng may cô nhanh trí, trong lúc hoảng loạn vẫn kịp nghĩ ra biện pháp ứng phó, thế là cô đứng vụt dậy: “Ôn trưởng lão, hôm nay ta tới Thanh Hư Cốc nhìn thấy con chó sói này rất đáng yêu nên định đưa nó đến khoe với ngài.”
Bên tai cô vang lên một loạt tiếng rít gào đinh tai nhức óc, con sói xám kia tuy rằng tu vi không cao nhưng bộ dạng cứ như là bố đời mẹ thiên hạ. Ninh Ninh chịu đựng tiếng gầm rú dữ tợn và hàm răng sắc nhọn của nó, miễn cưỡng tiếp tục cười nói: “Thật là kỳ lạ, ban nãy nó vẫn rất ngoan, sao bây giờ lại hung dữ như vậy?”
Đúng rồi! Chính là như vậy!
Nếu Ôn Hạc Miên đã chính mắt nhìn thấy cô thả con sói này ra, nếu liều mạng biện minh thì chỉ có phản tác dụng, đã thế chi bằng thừa nhận sau đó dùng lý do nào đó qua mặt hắn là được. Ôn Hạc Miên nhất định sẽ đề phòng nó, đợi đến khi sói xám nhào lên tấn công hắn thì Ninh Ninh sẽ một chưởng đánh ngất nó. Nghĩ lại thì như vậy cũng khá giống tình tiết trong cốt truyện rồi còn gì.
Tiểu cô nương thích thú suy nghĩ trong lòng, đôi mắt hạnh hiện ra ý cười đắc ý. Nhưng nụ cười này chưa kịp lan đến khóe miệng thì cô đột nhiên nghe thấy Ôn Hạc Miên dịu dàng nói: “Tiểu Cửu trời sinh nhút nhát sợ người, có lẽ là nhìn thấy người lạ thì hơi sợ một chút thôi.”
Ninh Ninh:?
Thấy nàng vẻ mặt hoang mang, Ôn Hạc Miên tiếp tục cười nói: “Con sói con này do một tay ta nuôi lớn, nó trước nay tính tình hoà nhã, nhưng hơi nghịch ngợm một chút, thích bám lấy người ta. Trước khi Thanh Hư Cốc có người đến, nó là người bạn duy nhất của ta.”
Duyên phận trên thế gian này đúng là một thứ kỳ lạ.
Ồ, thì ra con sói này là do ngài nuôi hả? Vậy thì không việc gì...
Không việc gì mới là lạ!
Vẻ hoảng sợ tràn ra trong mắt Ninh Ninh, cô ra vẻ trấn định mà liếc cái thứ màu xám bên lùm cây bên kia.
Gòi xong. Con sói xám phiên bản cuồng bạo kia vẫn còn nhớ mối thù bị đánh ngất xỉu lúc nãy, giờ đang nhe răng trừng mắt nhìn cô một cách dữ tợn.
Một cục chà bá như vậy mà ngài bảo là “sói con tính tình hoà nhã nhưng hơi nghịch ngợm một chút” ấy hả?
Nhưng nó là người bạn duy nhất của Ôn Hạc Miên, Ninh Ninh cũng vừa nói nó rất đáng yêu. Nếu cô vẫn đánh ngất nó như kế hoạch ban đầu thì vị Ôn trưởng lão vốn nha nhã hiềnn hoà này nói không chừng sẽ lập tức lật mặt, trở mặt thành thù với cô.
- Ôn trưởng lão.
Ninh Ninh hít vào một hơi, giọng hơi run run: “Sao nó cứ nhìn chằm chằm vào ta vậy?”
Ôn Hạc Miên vô cùng vui mừng: “Hay quá! Tiểu Cửu vốn rất nhạy bén, nó có thể cảm nhận được người nào thiện người nào ác. Lúc trước khi ta muốn thân cận với nó cũng phải phí sức chín trâu hai hổ, bây giờ nhất định là nó với tiểu hữu vừa gặp đã thân, nhất thời quên cả sợ hãi đấy.”
Đây đâu phải vừa gặp đã thân đâu, đây rõ ràng là kẻ thù gặp nhau mắt long sòng sọc mà.
Con sói xám tên là “Tiểu Cửu” kia ra sức trừng mắt với cô, dần dần bước về phía trước, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ nhè nhẹ..
- Nó nó nó... cứ bước về phía ta là sao thế?
Ninh Ninh lui về phía sau một bước: “Ôn trưởng lão, nó còn đang nhe răng với ta nữa kìa!”
Nào biết Ôn Hạc Miên lại càng thêm thích thú, hắn đứng một bên cười dịu dàng như mọi sự chẳng liên quan gì đến mình: “Ninh tiểu hữu đừng sợ, nhất định là nó muốn làm quen với ngươi. Không phải ngươi cũng rất thích nó hay sao? Hai vị quả thật là có duyên.”
Ninh Ninh:...
Có duyên cái con khỉ khô.
Huyền Hư kiếm phái nhiều người như vậy, chỉ có mỗi vị Ôn trưởng lão này lúc nào cũng một mình một đường, cũng là người duy nhất có thể làm cô tức giận đến mức muốn chửi thề.
Ban đầu Ninh Ninh nghĩ rằng hắn bụng dạ đen tối, ai ngờ người này hoá ra lại là một kẻ đơn thuần không rành thế sự, mạch não không hề giống với người bình thường. Ngũ quan đẹp đẽ nhường kia cũng không thể che giấu được chỉ số thông minh có hạn của hắn. Tương Tinh trưởng lão Ôn Hạc Miên đại danh vang xa hoàn toàn xứng đáng với ba chữ “vua tưởng bở“.
Tưởng bở tầm cỡ như này, ai dám so với hắn? Chỉ cần ta tưởng bở đủ nhiều thì kịch bản của nữ phụ ác độc sẽ không theo kịp ta. Không hổ là ngài.
Tuyệt vọng, Ninh Ninh bây giờ đang rất tuyệt vọng.
Con sói xám kia đang hùng hổ xông lại đây, Ôn Hạc Miên, người duy nhất Ninh Ninh có thể dựa vào hiện tại - Ôn Hạc Miên bắt đầu sử dụng tuyệt chiêu “tưởng bở thần công”, bắt đầu tự biên tự diễn một tiểu phẩm mang tên “Trung Lang Cửu Công“.
Ninh Ninh đánh cũng không được mà không đánh cũng không được, chỉ có thể nhanh bọn lui về sau, bỏ chạy té khói trước khi móng vuốt của con sói xám vồ đến mình.
Ánh mặt trời ấm áp, cỏ xanh đung đưa.
Giữa bãi bỏ ngát hương thơm, thiếu nữ hoạt bát xinh đẹp và sói con thật thà nghịch ngợm anh đuổi tôi rượt, đúng là nhìn mà lòng rộn ràng vui sướng. Ôn Hạc Miên vô cùng hân hoan, sau khi họ khan một tiếng thì nhìn xuống cuốn sách cổ trong tay. Trên cuốn sách cổ đã ố vàng có một bức thư chữ xấu như gà bới.
“Tương Tinh trưởng lão thân mến!
Sư tỷ Trịnh Vi Ỷ, môn hạ của Thiên Tiện Tử lại bày sạp bán hàng trước cửa sơn môn. Ta đi ngang qua nhìn thấy cái kính vạn hoa này rất thú vị nên bèn mua gửi cho ngài. Chỉ cần đặt mắt ở một đầu, sau đó dùng tay xoay vòng tròn là có thể nhìn thấy hình ảnh rất xinh đẹp.
Ta đã học xong kiếm pháp nhập môn thức thứ chín, như vậy không bao lâu nữa là có thể được học một chút kiếm pháp cấp cao, đến lúc đó ta cũng có thể xuống núi rèn luyện như sư huynh sư tỷ được rồi.
Ta cũng sắp phải thi viết nữa, mong là có thể thi đỗ!
Tương Tinh trưởng lão xin hãy giữ gìn sức khoẻ nhé.”
Hoá ra ban nãy hắn không phải đang đọc sách mà đang nghiền ngẫm bức thư này. Nội dung bức thư vẫn là cô bé này kể lể về đủ thứ chuyện. Ôn Hạc Miên cùng ngón tay thon dài khẽ mân mê tờ giấy viết thư. Hắn hơi mím môi cười nhẹ.
Ninh Ninh vẫn luôn gửi thư nặc danh cho hắn, đều như vắt tranh. Nàng ngụy trang thành tiểu đệ tử vừa mới vào trong môn phái, thế nên trong thư vẫn chưa đề cập đến việc nàng xuống núi rèn luyện. Thỉnh thoảng khi Thiên Tiện Tử đến Thanh Hư Cốc thăm hỏi hắn, Ôn Hạc Miên sẽ nói bóng nói gió, lúc đó mới biết được nàng đã vào thành cổ Già Lan, đánh bại ma quân Huyền Diệp.
Cô bé kia đang tuổi thiếu niên, vốn nên sống vui vẻ vô lo vô nghĩ. Giống như bây giờ vậy.
Thân ảnh của thiếu nữ dần dần khuất sau bóng cây, có lẽ vì nàng đang rất vui vẻ nên thỉnh thoảng hưng phấn hét lên vài tiếng. Tuy rằng nghe không rõ lắm nhưng nhờ giờ truyền đi, Ôn Hạc Miên vẫn nghe được mấy chữ mơ hồ.
“Cửu”, “đuổi, “ta”, “không được”, “mau đến đây đi!”, “Nhanh!”, “kẹo“.
Nhất định là nàng và Tiểu Cửu chơi quá hăng, Ôn Hạc Miên tuy không nhìn thấy bọn họ nhưng trong đầu đã phác hoạ ra hình ảnh ấm áp hài hoà của một người một sói rồi. Cô bé cười rạng rỡ, khi quay đầu lại tóc đen phấp phới theo gió:
- Tiểu Cửu, mau đuổi theo ta đi! Mi có đuổi kịp được không đấy? Mau đến đây đi!
Nàng dừng lại một chút rồi như đột nhiên nhận ra gì đó: “Do ta chạy quá nhanh rồi sao? Mi mà đuổi kịp thì ta sẽ cho mi ăn kẹo! Ha ha ha!”
Sói con tung tăng nhảy nhót, nghịch ngợm đáp lại: “Gâu gâu gâu!”
Tuổi trẻ đẹp đẽ thật đấy.
Ninh Ninh nào biết đâu rằng người này đang suy nghĩ lung tung loạn xạ cái gì. Cô chỉ biết duy nhất một điều là con chó sói sát khí đằng đằng kia có thể bổ nhào vào cô bất cứ lúc nào. Nếu như bọn họ có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào như lời Ôn Hạc Miên nói thì thật xin lỗi, chỉ có dyu nhất một khả năng là nó sẽ dùng hàm răng sắc bén của nó hỏi thăm thân mật cái cổ của cô, sau đó cắn cho đứt ngoéo, khoảng cách giữa hai người sẽ là âm 5cm.
Tuy rằng Ninh Ninh có thể lực tốt nhưng chạy một hồi cũng không có kiên nhẫn nữa. Trong lúc hoảng hốt cô chỉ có thể gân cổ lên xin sự giúp đỡ của Ôn Hạc Miên:
- Ôn trưởng lão cứu mạng! Con chó sói này đuổi theo ta từ này đến giờ, ta sắp không chạy nổi nữa rồi! Ngài mau đến đây đi! Ta thật sự không có siro* cho ngươi đâu!”
(*Nguyên văn: “我真的没有太极急支糖浆”, trong đó “急支糖浆” là tên của một loại siro trị ho bên đó. Joke này đến từ cái quảng cáo của hãng này. Trong video quảng cáo, một con báo đang ra sức đuổi theo một cô gái. Cô gái chạy hết nổi bèn dừng lại hỏi con báo: “Tại sao lại đuổi theo tôi?” Con báo đáp vì muốn uống siro, thế là cô gái bèn cho con báo uống một thìa siro. Chiếc quảng cáo này rất nổi tiếng và được liệt vào hàng kinh điển vì độ vô tri của nó, tương tự như quảng cáo Điện Máy Xanh của Việt Nam chúng ta vậy. Ở đây Ninh Ninh đang ví von tình cảnh của mình như chiếc quảng cáo này, các từ rời rạc mà Ôn Hạc Miên nghe thấy từ câu của Ninh Ninh tách ra sẽ có ý nghĩa khác nên hắn mới tưởng tượng lố lăng ô dề như thế.)
***
Ninh Ninh kiệt sức quay về núi. Cô và con sói điên kia giằng co một hồi lâu, Ôn Hạc Miên từ đầu đến cuối vẫn giả chết. Cuối cùng cô thừa dịp hắn không có mặt ở đấy mà dùng một chút linh khí làm cho con sói đen kia bất tỉnh. Cô đưa con sói về cho Ôn Hạc Miên, chỉ nói là con sói chạy nhanh quá vô tình tông vào thân cây ngất xỉu luôn.
Ôn Hạc Miên gật đầu ho nhẹ một tiếng, hình như đã sớm nhìn quen cảnh tượng như vậy, bình thản đáp lại: “Không sao, Tiểu Cửu cũng hay như thế. Chỉ tiếc là hôm nay Ninh tiểu hữu không thể chơi với nó được nữa rồi, chi rằng ngày khác lại đến.”
Ninh Ninh ngoài cười nhưng trong không cười. Vậy ta đa tạ ngài ha! Lần chơi đùa này đúng là cả đời không thể quên được.
Tối hôm đó, Lâm Tầm sau khi ăn tối trở về vô tình chạm mặt Ninh Ninh, thế là bị bộ dạng của Ninh Ninh dọa cho khiếp hồn khiếp vía.
Tiểu sư tỷ xinh đẹp rạng ngời của hắn quần áo tả tơi, giày dép tung toé, tóc tai tán loạn, nhìn không khác gì sợi mì bị trương phềnh lên, hắn nhìn mà còn thấy đói bụng. Khuôn mặt nàng trắng bệch, cả người thất thểu đi một mình dưới bóng cây, trông như nữ quỷ oán khí sâu đậm muốn đi đòi mạng người ta.
- Tiểu, tiểu sư tỷ...
Tiểu bạch long sợ run cả giọng, vỏ dưa hấu đang cầm trong tay rơi lộp bộp trên mặt đất: “Tỷ vừa đi xin cơm về sao?”
HẾT HỒI BỐN.
_____
Meo: Lại một hồi nữa kết thúc rồi, tung hoa tung hoa! Bởi vì lại sắp bước vào thời kỳ ở ẩn cho đến khi hồi mới hoàn thành, tôi muốn thông báo đến các mỹ nữ mỹ nam một vài điều cho mọi người yên lòng nhé!
1. Hồi mới tôi đang làm rồi, rạp xiếc trung ương Tiểu Trùng Sơn lại teamwork với nhau, tôi đang edit và đang cười ẻ.
2. Cho ai chưa biết thì tôi đã hốt được đủ bộ bản sách giấy của cháu nó về rồi, nhìn sơ qua thì không có quá nhiều thay đổi so với bản online ở trên Tấn Giang nhưng cách chia các phần thì có khác một chút cộng thêm có vài ngoại truyện (tôi chưa đọc nên không biết đây có phải ngoại truyện độc quyền không) và phụ kiện khá thú vị, tôi quyết định sẽ cập nhật những thứ đó (sẽ có thông báo sau) và chỉnh sửa bản chuyển ngữ của mình cả thể sau khi lấp hố (vì đọc lại thấy mấy khúc mình edit cũng si đa quá đọc không chấp nhận được:))
3. Ý là tôi chấp nhận việc truyện mình làm bị bê đi chỗ khác rồi, nhưng mà bắt đầu từ hồi năm tôi sẽ add thêm mark (cái dòng chúc mấy đứa đọc lậu ẻ chảy suốt đời ấy) vào trong mỗi chương, mong mọi người thông cảm cho sự bất tiện này nếu nó ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc của mọi người.
4. Các bản chỉnh sửa và cập nhật sau này đều sẽ được tiến hành trên các chương đăng ở wattpad @xiao_ming_ming nên mọi người muốn đọc bản chuẩn chỉnh trau chuốt nhất thì hãy đọc trên wattpad nha. Các nền tảng khác tôi tạm thời chưa có kế hoạch gì.
5. Quên không bảo dạo này mạng Việt Nam lại cấm wattpad rồi nên có thể tình hình update trên wattpad sẽ hơi chậm so với trên fb xíu, mọi người ráng chờ nha!
/56
|