Tại Giao Điểm Ta Gặp Nhau (Trót Yêu)

Chương 2: Gái tốt

/51


Giữa khuya, Trà My gặp ác mộng nên giật mình tỉnh giấc. Cô lau trán rịn đầy mồ hôi, thở hổn hển một lúc rồi mới mở mắt nhìn trần nhà. Trong đầu vẫn còn hiện rõ, hình ảnh cô ả Hà Trang và Hoài Văn đang quyện lấy nhau trên giường, mê đắm và vô cùng mãnh liệt.

Thất thần một lúc lâu, cô mới trùm chăn kín đầu, cố gắng nhắm mắt ngủ tiếp nhưng vô ích. Lăn qua lăn lại vài vòng, cô quyết định thay quần áo xuống dưới chung cư nhà mình tập thể dục. Thói quen này cô đã bỏ rất lâu rồi, kể từ sau khi tốt nghiệp đi làm, do quá bận rộn nên chẳng còn hứng thú chăm sóc bản thân, thường thì có thời gian cô chỉ dành để ngủ.

Buổi sáng tinh mơ còn mùi của sương dày đặc, Trà My hít thở một hơi thật dài để đón chào ngày mới. Sau đó, đưa mắt nhìn những người già đang tụ thành một nhóm tập thể dục quanh hồ bơi, gương mặt cô tỏ ra vô cùng thích thú.

Vừa thấy Trà My, một người phụ nữ trung niên liền nhanh chóng kéo tay cô vào tham gia cùng. Còn nói đủ điều rằng, giới trẻ thời nay mà chịu khó thức sớm như cô thì rất hiếm, rồi khuyên cô nên giữ thói quen tốt này. Trà My do dự suy nghĩ trong đầu, không biết cô có nên nói cho bác ấy biết, thật ra số lần cô thức sớm trong năm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay hay không? Kết quả cô quyết định giữ im lặng, dù sao người ta cũng có ý tốt, cô cũng không nên thẳng thắn đến vậy.

Sau khi tập xong hết động tác, cả người Trà My bủn rủn, bất giác nhận ra xương mình chẳng còn dẻo dai nữa. Trời ạ, cô chỉ mới hai mươi lăm tuổi mà có dấu hiệu lão hóa rồi, chả bù cho những bác những cụ ở đây, họ đều rất khỏe mạnh và tràn đầy nhựa sống. Thật đáng xấu hổ.

“Cháu gái, nhìn cậu thanh niên kia kìa.” Người phụ nữ trung niên vừa rồi đưa một chai nước suối đến trước mặt Trà My, nói nhỏ giọng bên tai cô.

Trà My nhìn theo ánh mắt của bác ấy, sắc mặt không đổi hỏi một câu nghi hoặc: “Anh ta có vấn đề gì ạ?”

Người phụ nữ trung niên đó nhìn cô như thể gặp hai lúa mới lên thành thị, chậc môi giải đáp: “Cháu không thấy cậu ta rất đẹp trai hả? Từ ngày có cậu ta, các cô gái trẻ trong chung cư này bỗng hăng say dậy sớm tập thể dục.”

“Bác nghĩ cháu vì anh ta nên mới thức sớm tập luyện hả?” Dù ngốc Trà My vẫn có thể đoán được, ý tứ và hành động của bác ấy đều muốn ám chỉ cô là kẻ mê trai.

Người phụ nữ trung niên đó cười hà hà, nhìn Trà My đánh giá một lượt cẩn thận. Tướng mạo xinh đẹp, lanh lợi thông minh, tính tình lại rất thân thiện và thật thà. Thật chẳng giống những đứa con gái thời nay, cáo già mà cứ đội lốp nai tơ, bà sống hơn nửa đời người nên có thể biết được ai thật ai giả. Vì thế, vô cùng có thiện cảm với Trà My.

“Bác thấy cậu ta cứ nhìn cháu, còn tưởng cả hai quen nhau đó chứ.”

Trà My không mấy ngạc nhiên, một cô gái trẻ tập thái cực quyền với người già nên bị chú ý cũng là chuyện thường. Còn về việc ngoại hình anh ta thế nào không liên quan gì đến cô.

Tạm biệt người phụ nữ trung niên nhiệt tình, Trà My trở về nhà. Đang ngáp dài chờ thang máy thì tiếng giầy truyền đến từ phía sau, theo phản xạ tự nhiên cô xoay lại nhìn, cả hai chạm mặt.

Đối phương là người thanh niên lúc nãy. Ở khoảng cách gần thế này, trông anh ta còn đẹp trai hút hồn hơn hẳn. Gương mặt mỏng với hai gò má như điêu khắc, chiếc cằm đầy đặn, đôi mắt to, sống mũi cao thẳng tắp... Trà My nín thở thu hồi ánh mắt, với nhan sắc của anh ta, có khi Bi Rain nhìn thấy còn phải nghiến răng ganh tỵ nữa đó chứ.

Cửa thang máy mở ra, đợi cô bước vào rồi anh ta mới theo sau, rất ga lăng, nhưng làm cô không mấy thoải mái.

Thang máy dừng lại ở lầu hai mươi, Trà My thoáng bất an khi anh ta vẫn cứ đi tò tò sau lưng mình. Trong lòng nghi ngờ anh ta đang bám đuôi. Nhưng rồi lại cười mỉa mai bản thân, đời thật không giống phim ảnh. Không chừng anh ta ở cùng khu nhà với cô cũng nên.

Quả đúng vậy, B2006 là nhà của cô, B2007 là nhà của anh ta. Chỉ sát một vách tường, sao cô chưa từng gặp qua anh ta nhỉ? Không lẽ trí nhớ cô lại tệ đến thế ư? Cũng may vừa rồi không thiếu "muối" hỏi anh ta có phải bám đuôi cô không, nếu không chắc mất mặt chết rồi.

Vừa tắm rửa xong, Trà My chộp lấy điện thoại đang rung liên hồi trên bàn trang điểm, tay vẫn còn cầm một chiếc khăn lau phần tóc ướt của mình. Nhìn số hiển thị trên màn hình, cô ngáp dài một cái rồi mới bắt máy trả lời: “Nghe nè Mai Trang.”

“Trà My, mày vẫn còn sống đó chứ?” Giọng của Mai Trang vang lớn trong điện thoại di động.

“Rất tiếc, thần chết chưa có dòm ngó tao mày ơi.” Trà My bật chế độ loa ngoài, tiếc rẻ đáp trả.

Mai Trang cười lớn tiếng, hài lòng nói tiếp: “Vậy thì tốt, mau chuẩn bị rồi xuống sân đi, tao đang trên đường đến đón mày đây.”

“Ôi, mày thật tốt tính quá xá.” Trà My dẻo miệng đáp nhanh, lấy lược chải đầu, rồi cầm điện thoại tiến lại phía tủ quần áo.

"Giờ mới biết bạn mày tốt đó hả?” Mai Trang nhìn đèn tín hiệu giao thông đã chuyển sang màu xanh, vội vàng ném cho một câu rồi tắt máy: “Tốn tiền điện thoại quá, lát nữa gặp.”

Trà My chưa kịp nói lời cảm ơn, thì phía bên kia đầu dây chỉ còn tiếng “bíp, bíp…” liên hồi. Cô trưng mặt ngốc nhìn cái điện thoại, thầm nghĩ đang gọi bằng Viber mà cũng có vụ tốn tiền điện thoại nữa hả trời?

Cô biết nhỏ bạn này đang lo lắng, sợ cô sẽ tự sát hoặc hủy hoại thân mình như nữ "bánh bèo" trên báo gần đây thường thấy. Một người phụ nữ vì một người đàn ông tồi mà vùi dập bản thân mình, không phải quá thiếu tương lai? Tuy muốn thử yếu đuối một lần, nhưng tương lai sáng sủa của cô không cho phép điều đó, đáng tiếc thật đó!

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Trà My khóa cửa nhà. Chợt, dừng chân nhìn vào cửa nhà B2007, không phải là cô quan tâm đến chủ nhà, mà đơn giản rất thích bức tranh đồng quê thanh bình được vẽ trên cánh cửa đó. Cô là nhà thiết kế, nên những thứ có nghệ thuật độc đáo luôn làm cô chú ý.

Đứng nhìn một lúc lâu, Trà My mới vội vàng xách guốc chạy về hướng thang máy. Cô quên mất là hôm nay mình có cuộc họp, thời gian suýt sao như thế mà còn tâm trạng đứng đây ngắm tranh? Thiệt là chập mạch mà...

Ra khỏi khu vực tiếp tân, cô liền thấy Mai Trang đang vẫy tay cười vui vẻ với mình. Lúc vừa định bước ra, thì một chiếc xe màu đen thương hiệu Jaguar XJL chạy lướt qua cô, tuy không biết người ngồi trong là ai, nhưng vẫn đủ khiến người khác phải ngưỡng mộ ngước nhìn. Oách thiệt nha.

Trà My mím môi, ước tính số tiền của chiếc xe, rồi cộng tiền lương hằng tháng của mình, xong tủi thân cúi đầu bước đi. Cô cần phải ăn nhiều bí đỏ, vẽ thật nhiều mẫu thiết kế thêm vài năm nữa thì mới may ra mua được một nửa chiếc xe. Con người với con người, sao mà khác xa đến thế không biết.

Đến lúc lên xe của Mai Trang, Trà My tiếp tục đau khổ hơn khi chợt nhớ mình đã đi trễ hai lần trong tháng, tiền chuyên cần chắc cũng không còn nữa. Không lẽ... cô đã bị bà phù thuỷ nào đó nguyền rủa rồi ư?

"Trà My, nghe nói công ty mày sắp hợp tác với công ty Toàn Cầu đúng không?” Mai Trang miệng gặm bánh mì sandwich do Trà My chuẩn bị, lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh.

Trà My dựa thẳng lưng vào ghế, ngắp dài một tiếng rồi mới đáp: "Ừ thì cũng có chuyện đó. Không thuộc phận sự, nên tao cũng không rõ lắm.”

Mai Trang chịu thua, cô quên mất nhỏ bạn này của cô chẳng bao giờ để ý đến những chuyện không liên quan đến mình. Còn nhớ có lần tin tức chấn động ở trường khi biết con nhỏ cùng lớp có thai hơn ba tháng, hầu như ai cũng xôn xao hỏi chuyện này nọ rồi bàn tán khắp nơi. Vậy mà nó lại hỏi một câu vô cùng ngây thơ vô tội, và khiến ai cũng câm nín hết bàn luận: “Nhỏ có thai là ai sao tao không biết vậy?” Là thế đó, rất lạnh lùng.

“Bộ mày ngủ không ngon hả?” Thấy Trà My cứ ngáp dài, Mai Trang lo lắng hỏi.

"Giữa khuya gặp ác mộng nên giật mình tỉnh giấc." Trà My nhíu lông mày khó chịu.

“Bé ngoan, cố gắng đến cuối tuần tao sẽ đưa mày đi đổi gió chịu không nè.” Mai Trang nhướng lông mày, an ủi Trà My.

Trà My mím môi cảm động, tuôn một hơi không kịp thở: “Mày chỉ cần dẫn tao đi ăn một bữa thật ngon, chuyện đổi gió thì khỏi cũng được. Tao muốn ăn ở tòa nhà Bitexco 68 tầng nè, nhà hàng đắt nhất nè, loại thức ăn ngon nhất nữa nè.”

Buông một tay lái gõ thẳng vào đầu Trà My, Mai Trang lườm cô bằng nửa con mắt: “Đừng đòi hỏi, tiền đâu ra mà vào đó hả.”

Bị gõ một cú đau điếng. Trà My hầm hực xoa vào chỗ đau, đáp trả bằng cái giọng Huế nhà nghề: “Đồ keo kiệt, ta ghét mi.”

“Cảm ơn, tránh xa một chút để ta khỏi phải mệt lòng lo lắng.” Mai Trang uống một ngụm cà phê, nói với một nụ cười hả hê.

Trà My khịt mũi, thần sắc vô cùng thiểu não: “Không ngờ đến mày cũng hắt hủi tao, đau lòng quá đi à.”

Mai Trang quan sát biểu cảm của Trà My, sau đó đưa một tay vỗ đầu cô như mẹ hiền chiều con: “Được rồi bé cưng, chị sẽ dẫn cưng vào Bitexco ăn kem được chưa hả?”

Trà My ném cho Mai Trang cái nhìn ghê rợn: "Tao nghĩ lại rồi, mày là thánh keo kiệt mới đúng."

Vào đến công ty, thấy mọi người bận rộn chạy tớ chạy lui vô cùng náo nhiệt. Trà My khó hiểu nhìn đồng hồ, 7 giờ 45 phút, vẫn chưa đến giờ làm việc mà? Không lẽ hôm nay sếp già mới cấp thuốc tăng lực, nên mọi người mới hăng say như vậy?

“Trà My, đây là tất cả mẫu thiết kế trong tháng, em xem mẫu nào ổn thì lựa ra mười mẫu, của em hai mẫu, sau đó nộp lại cho chị.” Chị Lan, trưởng phòng thiết kế nói trong hối hả rồi biến mất như gió mùa đông năm ấy. Để lại Trà My đang đứng một chỗ, ôm đống tài liệu nặng trĩu như kẻ thủng não chưa hiểu chuyện gì.

Sải chân bước lại vị trí bàn làm việc của mình, Trà My nhìn một lượt hơn năm mươi mẫu thiết kế trong tháng, sau đó chọn ra vài mẫu nổi bật một cách kỹ càng. Đây là công việc bên lề của cô, những mẫu thiết kế được chọn sẽ được cấp trên kiểm duyệt thêm một lần nữa, rồi mới may thành phẩm, sau đó quảng bá rộng rãi qua những chương trình thời trang. Nhưng hôm nay vẫn chưa đến ngày, sao chị Lan lại bắt cô làm gấp vậy chứ?

“Minh Anh, có chuyện gì mà mọi người hối hả vậy?” Trà My cất tiếng hỏi cô bạn thiết kế viên ngồi đối diện bàn mình.

Minh Anh đầu tóc rối xù, mắt thâm hụt vì thiếu ngủ, miệng ngáp dài đáp: “Bồ không biết hôm nay người bên phía Toàn Cầu đến hả? Họ đến xem xét tình hình công ty, để tiện bàn về việc hợp tác luôn.” Nói một câu Minh Anh ngáp một cái.

Trà My gật đầu hiểu chuyện, mắt dán vào màn hình vi tính trước mặt không góp thêm lời nào. Công ty Toàn Cầu do hai người đứng ra thành lập, là một doanh nghiệp mở với nhiều chuyên ngành đa dạng, nhưng chủ yếu vẫn là tin học ứng dụng. Chỉ vài năm ngắn ngủi mà họ đã cấm rễ rất sâu và đứng vững trên thương trường. Não của họ đều làm bằng chất xám đúng chất, chả bù với não gà như cô.

“Bồ đang làm gì thế?” Trà My nhìn Minh Anh đang lấy đồ trang điểm, rồi tự tô vẽ lên mặt của mình nên cô khó hiểu hỏi.

Minh Anh cười dịu hiền, bật dậy nói nhỏ với Trà My: “Nghe nói nhân viên bên đó đều là những người tài, chỉ cần được một trong số họ để ý thì đời chúng ta sẽ lên hương luôn đó.”

Trà My trề môi một cái. Điều này cô cũng có nghe báo chí nhắc tới, Toàn Cầu ngày một lớn mạnh cũng một phần là do họ biết cách trọng dụng nhân tài. Một công ty muốn phát triển, ông chủ tài giỏi thôi chưa đủ. Trợ thủ đắc lực vẫn là không thể thiếu.

Không lo tám chuyện nữa, Trà My tiếp tục làm công việc của mình. Thay vì cứ ngồi mơ cưới một ông chồng giàu để đổi đời, thì cô thà bỏ sức kiếm tiền vẫn tốt hơn. Cô là người "thực dụng"? Ừ, thì cứ cho là vậy!


/51

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status