Ngôn Chân Chân ngủ một đêm ở bệnh viện của trường, phát hiện thế giới thay đổi hẳn.
Bạn học khách khách khí khí, giáo viên tan học giữ cô lại hỏi xem cô có gì không hiểu, chủ nhiệm mới gặp có vài lần hỏi cô có muốn tham gia nhóm hỗ trợ của lưu học sinh không, có tiền hỗ trợ.
Trong lòng cô "..."
Toàn bộ từ chối rồi.
Nói thật, cô không nghĩ gì nhiều về tiền bạc, cũng không sợ hãi quyền thế, trái lại giữ được thái độ bình thường, lúc không cần hoàn toàn không hứng thú, dễ như bàn tay lấy cũng lười lấy.
Nhưng người khác đều là người thường, cần cơ hội và tiền bạc để lót đường cho mình trong tương lai.
Cô không lấy, người khác cũng không thiếu, cho dù không tính là ân tình thì cũng tính là tình người.
Thái độ bạn học trở nên hòa hoãn, có chút ý tứ tiếp nhận cô hòa nhập vào tập thể, biểu hiện cụ thể vào lúc phân công nhóm hỗ trợ có người nguyện ý chủ động mời cô vào.
Ngôn Chân Chân không từ chối.
Người ta chỉ dò hỏi quan hệ của cô và Lăng Hằng, dù sao thì kinh tế của Ngôn Chân Chân và tiểu thư nhà giàu khác xa rồi, trên lý thuyết là không mời nổi mấy đại Phật này xuất hiện.
"Tôi không có ba, mẹ cũng mất rồi." Ngôn Chân Chân khéo léo nói: "Nhà họ Lăng tài trợ cho tôi đi học."
Bạn học của cô giật mình hiểu ra.
Tài trợ học sinh khó khăn là sự nghiệp từ thiện nhà giàu thường làm, bao gồm tiền học bổng trong trường cũng lấy ra từ mấy vị chủ tịch lớn.
Ngôn Chân Chân không ba không mẹ, chỉ sợ gia đình khó khăn, được nhà họ Lăng tài trợ đi học, vì vậy quen biết Lăng thiếu gia, hoàn toàn nói rõ, nhưng nếu đã là nhà họ Lăng tài trợ thì Lăng Hằng bảo vệ cũng hợp tình hợp lý.
Tình tiết đều đúng rồi.
Nhân duyên của cô đón tiếp kỳ cao điểm sau khi nhập học.
Học sinh bình thường cảm thấy, cô không có chỗ dựa phía sau, lại không nịnh nọt ai, mỗi ngày thật thà đi học, giống như họ thuộc gia cấp bình dân tự lực cánh sinh, lại không tranh giành học bổng, tiếp nhận không chút áp lực.
Những học sinh giai cấp trung tầng lại cố ký mối quan hệ của cô và nhà họ Lăng, không dám tùy tiện đắc tội, cho nên thu liễm sự ngang ngược, gặp nhau liền khách khí, thỉnh thoảng còn làm đầu tư nhỏ trước --- Tương lai cô ấy mà vào nhà họ Lăng làm việc thì lãi to rồi.
Cùng chung nhưng nhận thức trên nên "bạn" của Ngôn Chân Chân trở nên nhiều hơn.
Có người đi học cùng cô, có người cùng cô đi căng tin, có người hẹn cô cùng làm bài tập, họ đều rất nhiệt tình thân thiện, nguyện ý giúp cô đóng gói bữa trưa, mua nước uống, mượn tài liệu.
Sắc màu rực rỡ, lửa cháy phừng phừng.
Nhưng mà, trong số những người này, lượng người nguyện ý kết bạn chẳng có bao nhiêu, đại đa số nịnh nọt cô chỉ muốn tìm cơ hội nói chuyện với Lăng Hằng mà thôi.
Họ biểu hiện rất rõ rệt, dường như không sợ cô sau khi phát hiện thì lật mặt.
Cái giá phải trả quá lớn rồi.
Cô không chỉ sẽ phá hủy "tình bạn" mới có, còn đắc tội rất nhiều người, còn sẽ mất đi đãi ngộ chúng tinh phủng nguyệt của cô cũng sẽ mất đi, rồi trở thành người qua đường không chút nổi bật như cũ.
Thử hỏi nữ sinh độ tuổi này, có ai không hư vinh?
Nhưng mà, có một cụm từ gọi là "trời xui đất khiến".
Học sinh Xuân Hòa đa số trưởng thành trước xã hội, còn Ngôn Chân Chân thì bị bệnh trung nhị giai đoạn cuối, mọi người căn bản không ở cùng một thế giới.
Đối mắt với sự nhiệt tình của bạn học, trên mặt Ngôn Chân Chân cười như hoa, nhưng trong lòng không hề có được sủng ái mà lo sợ chút nào.
Chỉ là nghĩ, mặc dù mọi người đều rất nhiệt tình, nhưng cuộc sống người bình thường và cô khác biệt quá lớn, Cho nên vô cùng đáng tiếc, họ không thể làm bạn với cô.
Vừa tan học cô đã không thấy bóng dáng đâu rồi.
Ờ, cũng không phải muốn trốn bạn học mà là có chuyện quan trọng hơn.
Ví dụ, tìm Dương Hiểu Chi hỏi thăm tin tức.
"Đây là ảnh mà mẹ tôi bảo tôi đưa cho cậu." Dương Hiểu Chi lấy ra phong bì thư, lấy ra từ bên trong không ít tấm ảnh, đại đa số đều là ảnh lâu năm, màu sắc đã nhạt, nhưng vô cùng sạch sẽ, giữ gìn vô cùng tốt.
Ngôn Chân Chân nhận lấy.
Trong ảnh, hai người phụ nữ trẻ tuổi đứng cạnh nhau trên bãi biển thành phố Margaret, chụp tư thế nhìn về phong cảnh phía xa, hoa văn gợn sóng váy dài kiểu cổ.
Những bức ảnh khác cũng không khác lắm, đại đa số là ảnh phong cảnh, chắc là chụp lúc họ vừa mới tới nước S.
Chỉ có một bức ảnh thu hút sự chú ý của cô.
Bức ảnh Dương Hiểu Chi đầy tháng.
Cậu nhỏ bé được quấn trong một cái tã lót màu đỏ, trên bàn bày ít đồ ăn, mấy người trẻ tuổi ngồi cùng nhau, nhìn về phía máy ảnh cười.
Đinh Tương là người ngồi thứ hai bên trái. Mặc váy dài sát người, hơn nữa không bị bàn tròn che mất, có thể thấy rõ vùng bụng gầy mà bằng phẳng của bà ấy.
"Cậu sinh tháng mấy vậy?" Cô hỏi hỏi Dương Hiểu Chi.
"Tháng 9." Dương Hiểu Chi hỏi: "Sao vậy?"
Dương Hiểu Chi không nói. Cô nhỏ hơn Dương Hiểu Chi một tuổi, hoặc là nói chỉ ít hơn 4 tháng, là tháng 2 năm sau sinh, mà ảnh thì chụp vào tháng 10.
Lúc đó Đinh Tương nên có bầu được tầm năm tháng mới đúng.
Nhưng trong bức ảnh Đinh Tương không giống người phụ nữ có thai chút nào.
"Ảnh tôi đều có thể lấy đi sao?" Cô hỏi.
"Đương nhiên, vốn dĩ là đưa cho cậu làm kỷ niệm." Dương Hiểu Chi nói.
"Thế thì thay tôi cảm ơn dì." Ngôn Chân Chân tự nhiên không từ chối: "Đúng rồi, cậu biết ba ruột của tôi là ai không?"
Dương Hiểu Chi sững người, một lúc sau cười khổ nói: "Tôi chưa từng nghe nói, mẹ tôi cũng không biết."
"Không có chút manh mối nào sao?" Cô không cam tâm.
Dương Hiểu Chi do dự một chút, nhưng rốt cuộc không hiểu tại sao mẹ mình giữ kín như bưng nên nhắc lại chuyện hôm trước, còn nói: "Có lẽ liên quan tới một số chuyện không tiện nói, cậu nhất định muốn tìm sao?"
"Mỗi người đều tò mò về ba mẹ ruột của mình." Ngôn Chân Chân nói: "Dì không chịu nói, tôi cũng không miễn cưỡng, cậu có thể giúp tôi nghe ngóng chút không? Tin gì cũng được."
Dương Hiểu Chi nghĩ nghĩ: "Được, nhưng thời gian ngắn chắc không được, đợi tôi tìm cơ hội hỏi."
Ngôn Chân Chân vui vẻ gật đầu: "Được, khi nào cậu hỏi được thì nói với tôi."
Sau đó Dương Hiểu Chi lại muốn nói rồi thôi.
Cô coi như không nhìn thấy.
Qua một lúc, Dương Hiểu Chi lên tiếng: "Tháng 12 là thi cuối kỳ rồi, cậu có khả năng không rõ, kỳ thi đại học ở nước S ngoại trừ thành tích thi ra thì điểm thi cuối kỳ cũng được tính vào tham khảo."
Ngôn Chân Chân hít mạnh.
"Tôi có khả năng không thể dạy thêm giúp cậu như này rồi." Giọng nói của cậu mang theo sự áy náy: "Nếu cậu không ngại thì có thể tham gia nhóm học của tôi, cùng nhau ôn tập."
Ngôn Chân Chân: "..."
Quỷ mới ôn tập, cô đến học bù còn chưa xong đây.
Nhưng thành tích của Dương Hiểu Chi liên quan tới tương lai của cậu, không tiện níu kéo, cô bình tĩnh nói: "Được, hôm nay buổi cuối cùng."
Dương Hiểu Chi kín đáo thở nhẹ. Cậu nói nửa thật nửa giả, đúng là phải ôn tập thi cuối kỳ, nhưng chủ yếu là mối quan hệ gia đình như vậy, không tiện thu tiền của cô ấy.
Nhưng chỉ làm không thu tiền là không thể nào.
Cậu không có năng lực làm từ thiện, còn phải nghĩ cho gia đình, giảm bớt gánh nặng cho mẹ.
"Hôm nay là dạy bù vì tình bạn, không thu tiền cậu." Dương Hiểu Chi làm việc điêu luyện, hoàn toàn không giống học sinh cấp ba: "Đây là kiến thức trước đây tôi tổng hợp, cậu nhớ xem nhiều vào."
Ngôn Chân Chân nhận ơn của cậu: "Cảm ơn, cậu sẽ thi được thành tích tốt."
Dương Hiểu Chi cười cười, mở tài liệu ra, bắt đầu giảng cho cô. Hôm nay giảng không kỹ, chủ yếu là giảng mẫu đề thi một lượt để cho cô hiểu hết.
Đã là dạy bù vì tình bạn thì cũng không tranh thủ thời gian nên hiệu suất cao hơn ngày thường.
Đại khái mất một tiếng rưỡi cậu mới giảng xong đại cương, khô hết cả miệng, bèn đi lấy nước ở cạnh uống, kết quả vừa ngẩng đầu lên giật hết cả mình thấy một người đứng cạnh giá sách.
Đây là lần đầu tiên Dương Hiểu Chi gặp Lăng Hằng ở nơi công cộng.
Trong ấn tượng của cậu, đối phương chỉ là phù hiệu của tiền bạc và địa vị, cao cao tại thượng nhưng gương mặt mơ hồ, giống như thành viên hoàng gia trên ti vi, không có cảm giác chân thực.
Nhưng giờ này phút này, cậu ấy chỉ đứng cách cậu có vài bước, cảm giác xung đột khó mà nói nên lời.
Dường như nhìn thẳng mặt trời, hai mắt vừa đau vừa tự thẹn kém người, hận không thể trốn sang một bên.
Tóm lại, làm cho cậu như có gai trên lưng, ngũ vị tạp trần.
Cậu lấy lại tinh thần, lấy cốc đi rót nước, động tác quá mạnh làm cho ghế kéo ra âm thanh lớn.
Máu dồn lên não, giống như làm một việc mất mặt, cậu đi nhanh, vội vàng đi tới máy uống nước.
Nước rất nhanh liền rót đầy, cậu xoay người quay lại, thấy Lăng Hằng kéo ghế ra, ngồi cạnh Ngôn Chân Chân.
Cậu ấy chống đầu, nhìn qua bài tập của cô: "Chọn B."
"Tôi cảm thấy là C!" Cô phản bác.
"..."
Lăng Hằng nói: "Cậu đọc kỹ lại lần nữa."
Ngôn Chân Chân lại nhìn lại đoạn văn, rất chắc chắn nói: "..."
Lăng Hằng: -_-
Cậu ấy giữ thái độ giải cứu cô, nhắc nhở nói: "Cậu nhìn kỹ đi, bên trên đều là trích dẫn, câu cuối cùng là châm biếm, tác giả không tán thành quan điểm này."
"Tôi cảm thấy ý của ông ấy là'nói rất đúng nhưng cần thời gian kiểm nghiệm'." Ngôn Chân Chân buồn bực.
Lăng Hằng: "Đây là hài đen."
Ngôn Chân Chân không nhìn ra.
Dương Hiểu Chi đi đến gần mở miệng nhưng không giông sự tưởng tượng của cậu, gặp được quý nhân biểu hiện không tệ, tranh thủ được cơ hội khó có được.
Cậu giống như kẻ ngốc, nhịn nửa ngày, chỉ nói: "Tôi có tiết, đi trước đây."
"Bye bye." Ngôn Chân Chân vẫy vẫy tay.
Lăng Hằng nhàn nhạt nhìn một cái, không chào hỏi.
Dương Hiểu Chi cư nhiên thở nhẹ, ôm cặp lên đi luôn.
Sau khi bóng dáng cậu biến mất, Lăng Hằng mới nói: "Cậu chọn người không được."
"Tôi cảm thấy vẫn được, giảng không tệ lắm." Ngôn Chân Chân bình tĩnh: "Người bình thường giảng người bình thường mới nghe hiểu, cậu xem cậu đi, đây là dáng vẻ của giảng đề sao?"
Lăng Hằng: "..."
Cô: "Tôi rất thất vọng về cậu."
"Không nghe thì thôi." Cậu cũng tức giận.
Ngôn Chân Chân không đáp, hỏi ngược lại: "Nói thật, tôi chưa thấy cậu làm bài tập bao giờ, cậu có bài tập không?"
"Không có."
"Tại sao?"
"Nếu như cậu có thể thi đứng đầu toàn trường." Cậu bình tĩnh nói: "Thì cũng có thể không làm bài tập chuyên cần."
Ngôn Chân Chân :(ˉ▽ ̄~) Hứ!
Cô kiên định ghi đáp án C trong ngoặc.
Lăng Hằng đỡ trán: [Cuộc sống không dễ, mèo con thở dài. Jpg]
Phía sau giá sách cách mười mấy mét, Nhiễm Nhiễm đặt sách về chỗ cũ, chặn lại chỗ nhìn trộm, im lặng rời đi.
Cô cũng không phải giám thị ai, hôm nay cô tới đây là để tìm tư liệu về Uông Ngải Lâm. Nếu như bà ấy là học sinh tốt nghiệp của Xuân Hòa thì sẽ có hồ sơ ở đây, không ngờ ngoài ý muốn nhìn thấy cảnh nam nữ chính ở cùng nhau.
Tiến triển còn nhanh hơn tên lửa, nhưng bây giờ cô không có tâm tình chê bai.
Sáng nay, cô nhận được lời mời của Trương Khinh Tự, cùng mấy tiểu thư đánh tennis một lúc.
Trong lúc nói chuyện phiếm, mọi người nói về nhà họ Nhiễm.
Có một nữ sinh vô tình nhắc đến trước đây nhà họ Nhiễm và nhà hõ Lăng đang hợp tác cái gì đó, ba cô ta định tham dự nhưng chậm một bước, không ngờ mới chớp mắt nhà họ Nhiễm đã rơi vào hoàn cảnh như này.
Cô ta nhân cơ hội chế nhạo, nhưng Nhiễm Nhiễm không tức giận mà lại nghĩ tới một vấn đề đáng sợ.
Sự sắp xếp của nhà họ Lăng với cô, quả thực vô cùng kỳ dị.
Cô còn vài tháng là thành niên, không phải đứa bé không có năng lực chăm sóc bản thân, thay cô tìm người thân ở Mỹ, hoặc định kỳ cho cô tiền tài trợ đều thích hợp hơn việc đưa cô về nhà.
Haizz, chỉ trách lúc cô mới xuyên tới, cho rằng ở cùng một nhà để triển khai kịch bản, không hề nghĩ sâu, nhưng lúc này nghĩ lại mới thấy sởn tóc gáy.
Nhiễm Hùng sau khi hợp tác lần nữa với nhà họ Lăng không được bao lâu thì phá sản nhảy lầu mất mạng.
Cô đến nhà họ Lăng không được vài năm cũng rơi vào kết cục phát điên vào trại tâm thần.
Nhiễm Nhiễm có lý do nghi ngờ, cái chết của Nhiễm Hùng không đơn giản như vậy, mà sau này cô phát điên có lẽ cũng có lý do sâu hơn --- Ít nhất cô không tin một người bình thường lại vì thích một người nhưng không được đáp lại mà phát điên.
Có mùi vị của âm mưu.
Cô hít sâu, trong mắt lướt qua vẻ lạnh lùng.
Bạn học khách khách khí khí, giáo viên tan học giữ cô lại hỏi xem cô có gì không hiểu, chủ nhiệm mới gặp có vài lần hỏi cô có muốn tham gia nhóm hỗ trợ của lưu học sinh không, có tiền hỗ trợ.
Trong lòng cô "..."
Toàn bộ từ chối rồi.
Nói thật, cô không nghĩ gì nhiều về tiền bạc, cũng không sợ hãi quyền thế, trái lại giữ được thái độ bình thường, lúc không cần hoàn toàn không hứng thú, dễ như bàn tay lấy cũng lười lấy.
Nhưng người khác đều là người thường, cần cơ hội và tiền bạc để lót đường cho mình trong tương lai.
Cô không lấy, người khác cũng không thiếu, cho dù không tính là ân tình thì cũng tính là tình người.
Thái độ bạn học trở nên hòa hoãn, có chút ý tứ tiếp nhận cô hòa nhập vào tập thể, biểu hiện cụ thể vào lúc phân công nhóm hỗ trợ có người nguyện ý chủ động mời cô vào.
Ngôn Chân Chân không từ chối.
Người ta chỉ dò hỏi quan hệ của cô và Lăng Hằng, dù sao thì kinh tế của Ngôn Chân Chân và tiểu thư nhà giàu khác xa rồi, trên lý thuyết là không mời nổi mấy đại Phật này xuất hiện.
"Tôi không có ba, mẹ cũng mất rồi." Ngôn Chân Chân khéo léo nói: "Nhà họ Lăng tài trợ cho tôi đi học."
Bạn học của cô giật mình hiểu ra.
Tài trợ học sinh khó khăn là sự nghiệp từ thiện nhà giàu thường làm, bao gồm tiền học bổng trong trường cũng lấy ra từ mấy vị chủ tịch lớn.
Ngôn Chân Chân không ba không mẹ, chỉ sợ gia đình khó khăn, được nhà họ Lăng tài trợ đi học, vì vậy quen biết Lăng thiếu gia, hoàn toàn nói rõ, nhưng nếu đã là nhà họ Lăng tài trợ thì Lăng Hằng bảo vệ cũng hợp tình hợp lý.
Tình tiết đều đúng rồi.
Nhân duyên của cô đón tiếp kỳ cao điểm sau khi nhập học.
Học sinh bình thường cảm thấy, cô không có chỗ dựa phía sau, lại không nịnh nọt ai, mỗi ngày thật thà đi học, giống như họ thuộc gia cấp bình dân tự lực cánh sinh, lại không tranh giành học bổng, tiếp nhận không chút áp lực.
Những học sinh giai cấp trung tầng lại cố ký mối quan hệ của cô và nhà họ Lăng, không dám tùy tiện đắc tội, cho nên thu liễm sự ngang ngược, gặp nhau liền khách khí, thỉnh thoảng còn làm đầu tư nhỏ trước --- Tương lai cô ấy mà vào nhà họ Lăng làm việc thì lãi to rồi.
Cùng chung nhưng nhận thức trên nên "bạn" của Ngôn Chân Chân trở nên nhiều hơn.
Có người đi học cùng cô, có người cùng cô đi căng tin, có người hẹn cô cùng làm bài tập, họ đều rất nhiệt tình thân thiện, nguyện ý giúp cô đóng gói bữa trưa, mua nước uống, mượn tài liệu.
Sắc màu rực rỡ, lửa cháy phừng phừng.
Nhưng mà, trong số những người này, lượng người nguyện ý kết bạn chẳng có bao nhiêu, đại đa số nịnh nọt cô chỉ muốn tìm cơ hội nói chuyện với Lăng Hằng mà thôi.
Họ biểu hiện rất rõ rệt, dường như không sợ cô sau khi phát hiện thì lật mặt.
Cái giá phải trả quá lớn rồi.
Cô không chỉ sẽ phá hủy "tình bạn" mới có, còn đắc tội rất nhiều người, còn sẽ mất đi đãi ngộ chúng tinh phủng nguyệt của cô cũng sẽ mất đi, rồi trở thành người qua đường không chút nổi bật như cũ.
Thử hỏi nữ sinh độ tuổi này, có ai không hư vinh?
Nhưng mà, có một cụm từ gọi là "trời xui đất khiến".
Học sinh Xuân Hòa đa số trưởng thành trước xã hội, còn Ngôn Chân Chân thì bị bệnh trung nhị giai đoạn cuối, mọi người căn bản không ở cùng một thế giới.
Đối mắt với sự nhiệt tình của bạn học, trên mặt Ngôn Chân Chân cười như hoa, nhưng trong lòng không hề có được sủng ái mà lo sợ chút nào.
Chỉ là nghĩ, mặc dù mọi người đều rất nhiệt tình, nhưng cuộc sống người bình thường và cô khác biệt quá lớn, Cho nên vô cùng đáng tiếc, họ không thể làm bạn với cô.
Vừa tan học cô đã không thấy bóng dáng đâu rồi.
Ờ, cũng không phải muốn trốn bạn học mà là có chuyện quan trọng hơn.
Ví dụ, tìm Dương Hiểu Chi hỏi thăm tin tức.
"Đây là ảnh mà mẹ tôi bảo tôi đưa cho cậu." Dương Hiểu Chi lấy ra phong bì thư, lấy ra từ bên trong không ít tấm ảnh, đại đa số đều là ảnh lâu năm, màu sắc đã nhạt, nhưng vô cùng sạch sẽ, giữ gìn vô cùng tốt.
Ngôn Chân Chân nhận lấy.
Trong ảnh, hai người phụ nữ trẻ tuổi đứng cạnh nhau trên bãi biển thành phố Margaret, chụp tư thế nhìn về phong cảnh phía xa, hoa văn gợn sóng váy dài kiểu cổ.
Những bức ảnh khác cũng không khác lắm, đại đa số là ảnh phong cảnh, chắc là chụp lúc họ vừa mới tới nước S.
Chỉ có một bức ảnh thu hút sự chú ý của cô.
Bức ảnh Dương Hiểu Chi đầy tháng.
Cậu nhỏ bé được quấn trong một cái tã lót màu đỏ, trên bàn bày ít đồ ăn, mấy người trẻ tuổi ngồi cùng nhau, nhìn về phía máy ảnh cười.
Đinh Tương là người ngồi thứ hai bên trái. Mặc váy dài sát người, hơn nữa không bị bàn tròn che mất, có thể thấy rõ vùng bụng gầy mà bằng phẳng của bà ấy.
"Cậu sinh tháng mấy vậy?" Cô hỏi hỏi Dương Hiểu Chi.
"Tháng 9." Dương Hiểu Chi hỏi: "Sao vậy?"
Dương Hiểu Chi không nói. Cô nhỏ hơn Dương Hiểu Chi một tuổi, hoặc là nói chỉ ít hơn 4 tháng, là tháng 2 năm sau sinh, mà ảnh thì chụp vào tháng 10.
Lúc đó Đinh Tương nên có bầu được tầm năm tháng mới đúng.
Nhưng trong bức ảnh Đinh Tương không giống người phụ nữ có thai chút nào.
"Ảnh tôi đều có thể lấy đi sao?" Cô hỏi.
"Đương nhiên, vốn dĩ là đưa cho cậu làm kỷ niệm." Dương Hiểu Chi nói.
"Thế thì thay tôi cảm ơn dì." Ngôn Chân Chân tự nhiên không từ chối: "Đúng rồi, cậu biết ba ruột của tôi là ai không?"
Dương Hiểu Chi sững người, một lúc sau cười khổ nói: "Tôi chưa từng nghe nói, mẹ tôi cũng không biết."
"Không có chút manh mối nào sao?" Cô không cam tâm.
Dương Hiểu Chi do dự một chút, nhưng rốt cuộc không hiểu tại sao mẹ mình giữ kín như bưng nên nhắc lại chuyện hôm trước, còn nói: "Có lẽ liên quan tới một số chuyện không tiện nói, cậu nhất định muốn tìm sao?"
"Mỗi người đều tò mò về ba mẹ ruột của mình." Ngôn Chân Chân nói: "Dì không chịu nói, tôi cũng không miễn cưỡng, cậu có thể giúp tôi nghe ngóng chút không? Tin gì cũng được."
Dương Hiểu Chi nghĩ nghĩ: "Được, nhưng thời gian ngắn chắc không được, đợi tôi tìm cơ hội hỏi."
Ngôn Chân Chân vui vẻ gật đầu: "Được, khi nào cậu hỏi được thì nói với tôi."
Sau đó Dương Hiểu Chi lại muốn nói rồi thôi.
Cô coi như không nhìn thấy.
Qua một lúc, Dương Hiểu Chi lên tiếng: "Tháng 12 là thi cuối kỳ rồi, cậu có khả năng không rõ, kỳ thi đại học ở nước S ngoại trừ thành tích thi ra thì điểm thi cuối kỳ cũng được tính vào tham khảo."
Ngôn Chân Chân hít mạnh.
"Tôi có khả năng không thể dạy thêm giúp cậu như này rồi." Giọng nói của cậu mang theo sự áy náy: "Nếu cậu không ngại thì có thể tham gia nhóm học của tôi, cùng nhau ôn tập."
Ngôn Chân Chân: "..."
Quỷ mới ôn tập, cô đến học bù còn chưa xong đây.
Nhưng thành tích của Dương Hiểu Chi liên quan tới tương lai của cậu, không tiện níu kéo, cô bình tĩnh nói: "Được, hôm nay buổi cuối cùng."
Dương Hiểu Chi kín đáo thở nhẹ. Cậu nói nửa thật nửa giả, đúng là phải ôn tập thi cuối kỳ, nhưng chủ yếu là mối quan hệ gia đình như vậy, không tiện thu tiền của cô ấy.
Nhưng chỉ làm không thu tiền là không thể nào.
Cậu không có năng lực làm từ thiện, còn phải nghĩ cho gia đình, giảm bớt gánh nặng cho mẹ.
"Hôm nay là dạy bù vì tình bạn, không thu tiền cậu." Dương Hiểu Chi làm việc điêu luyện, hoàn toàn không giống học sinh cấp ba: "Đây là kiến thức trước đây tôi tổng hợp, cậu nhớ xem nhiều vào."
Ngôn Chân Chân nhận ơn của cậu: "Cảm ơn, cậu sẽ thi được thành tích tốt."
Dương Hiểu Chi cười cười, mở tài liệu ra, bắt đầu giảng cho cô. Hôm nay giảng không kỹ, chủ yếu là giảng mẫu đề thi một lượt để cho cô hiểu hết.
Đã là dạy bù vì tình bạn thì cũng không tranh thủ thời gian nên hiệu suất cao hơn ngày thường.
Đại khái mất một tiếng rưỡi cậu mới giảng xong đại cương, khô hết cả miệng, bèn đi lấy nước ở cạnh uống, kết quả vừa ngẩng đầu lên giật hết cả mình thấy một người đứng cạnh giá sách.
Đây là lần đầu tiên Dương Hiểu Chi gặp Lăng Hằng ở nơi công cộng.
Trong ấn tượng của cậu, đối phương chỉ là phù hiệu của tiền bạc và địa vị, cao cao tại thượng nhưng gương mặt mơ hồ, giống như thành viên hoàng gia trên ti vi, không có cảm giác chân thực.
Nhưng giờ này phút này, cậu ấy chỉ đứng cách cậu có vài bước, cảm giác xung đột khó mà nói nên lời.
Dường như nhìn thẳng mặt trời, hai mắt vừa đau vừa tự thẹn kém người, hận không thể trốn sang một bên.
Tóm lại, làm cho cậu như có gai trên lưng, ngũ vị tạp trần.
Cậu lấy lại tinh thần, lấy cốc đi rót nước, động tác quá mạnh làm cho ghế kéo ra âm thanh lớn.
Máu dồn lên não, giống như làm một việc mất mặt, cậu đi nhanh, vội vàng đi tới máy uống nước.
Nước rất nhanh liền rót đầy, cậu xoay người quay lại, thấy Lăng Hằng kéo ghế ra, ngồi cạnh Ngôn Chân Chân.
Cậu ấy chống đầu, nhìn qua bài tập của cô: "Chọn B."
"Tôi cảm thấy là C!" Cô phản bác.
"..."
Lăng Hằng nói: "Cậu đọc kỹ lại lần nữa."
Ngôn Chân Chân lại nhìn lại đoạn văn, rất chắc chắn nói: "..."
Lăng Hằng: -_-
Cậu ấy giữ thái độ giải cứu cô, nhắc nhở nói: "Cậu nhìn kỹ đi, bên trên đều là trích dẫn, câu cuối cùng là châm biếm, tác giả không tán thành quan điểm này."
"Tôi cảm thấy ý của ông ấy là'nói rất đúng nhưng cần thời gian kiểm nghiệm'." Ngôn Chân Chân buồn bực.
Lăng Hằng: "Đây là hài đen."
Ngôn Chân Chân không nhìn ra.
Dương Hiểu Chi đi đến gần mở miệng nhưng không giông sự tưởng tượng của cậu, gặp được quý nhân biểu hiện không tệ, tranh thủ được cơ hội khó có được.
Cậu giống như kẻ ngốc, nhịn nửa ngày, chỉ nói: "Tôi có tiết, đi trước đây."
"Bye bye." Ngôn Chân Chân vẫy vẫy tay.
Lăng Hằng nhàn nhạt nhìn một cái, không chào hỏi.
Dương Hiểu Chi cư nhiên thở nhẹ, ôm cặp lên đi luôn.
Sau khi bóng dáng cậu biến mất, Lăng Hằng mới nói: "Cậu chọn người không được."
"Tôi cảm thấy vẫn được, giảng không tệ lắm." Ngôn Chân Chân bình tĩnh: "Người bình thường giảng người bình thường mới nghe hiểu, cậu xem cậu đi, đây là dáng vẻ của giảng đề sao?"
Lăng Hằng: "..."
Cô: "Tôi rất thất vọng về cậu."
"Không nghe thì thôi." Cậu cũng tức giận.
Ngôn Chân Chân không đáp, hỏi ngược lại: "Nói thật, tôi chưa thấy cậu làm bài tập bao giờ, cậu có bài tập không?"
"Không có."
"Tại sao?"
"Nếu như cậu có thể thi đứng đầu toàn trường." Cậu bình tĩnh nói: "Thì cũng có thể không làm bài tập chuyên cần."
Ngôn Chân Chân :(ˉ▽ ̄~) Hứ!
Cô kiên định ghi đáp án C trong ngoặc.
Lăng Hằng đỡ trán: [Cuộc sống không dễ, mèo con thở dài. Jpg]
Phía sau giá sách cách mười mấy mét, Nhiễm Nhiễm đặt sách về chỗ cũ, chặn lại chỗ nhìn trộm, im lặng rời đi.
Cô cũng không phải giám thị ai, hôm nay cô tới đây là để tìm tư liệu về Uông Ngải Lâm. Nếu như bà ấy là học sinh tốt nghiệp của Xuân Hòa thì sẽ có hồ sơ ở đây, không ngờ ngoài ý muốn nhìn thấy cảnh nam nữ chính ở cùng nhau.
Tiến triển còn nhanh hơn tên lửa, nhưng bây giờ cô không có tâm tình chê bai.
Sáng nay, cô nhận được lời mời của Trương Khinh Tự, cùng mấy tiểu thư đánh tennis một lúc.
Trong lúc nói chuyện phiếm, mọi người nói về nhà họ Nhiễm.
Có một nữ sinh vô tình nhắc đến trước đây nhà họ Nhiễm và nhà hõ Lăng đang hợp tác cái gì đó, ba cô ta định tham dự nhưng chậm một bước, không ngờ mới chớp mắt nhà họ Nhiễm đã rơi vào hoàn cảnh như này.
Cô ta nhân cơ hội chế nhạo, nhưng Nhiễm Nhiễm không tức giận mà lại nghĩ tới một vấn đề đáng sợ.
Sự sắp xếp của nhà họ Lăng với cô, quả thực vô cùng kỳ dị.
Cô còn vài tháng là thành niên, không phải đứa bé không có năng lực chăm sóc bản thân, thay cô tìm người thân ở Mỹ, hoặc định kỳ cho cô tiền tài trợ đều thích hợp hơn việc đưa cô về nhà.
Haizz, chỉ trách lúc cô mới xuyên tới, cho rằng ở cùng một nhà để triển khai kịch bản, không hề nghĩ sâu, nhưng lúc này nghĩ lại mới thấy sởn tóc gáy.
Nhiễm Hùng sau khi hợp tác lần nữa với nhà họ Lăng không được bao lâu thì phá sản nhảy lầu mất mạng.
Cô đến nhà họ Lăng không được vài năm cũng rơi vào kết cục phát điên vào trại tâm thần.
Nhiễm Nhiễm có lý do nghi ngờ, cái chết của Nhiễm Hùng không đơn giản như vậy, mà sau này cô phát điên có lẽ cũng có lý do sâu hơn --- Ít nhất cô không tin một người bình thường lại vì thích một người nhưng không được đáp lại mà phát điên.
Có mùi vị của âm mưu.
Cô hít sâu, trong mắt lướt qua vẻ lạnh lùng.
/52
|