Nhưng Lưu Tân Hoa lại không đồng ý: “Chủ ý này không ổn thoả.”
Trâu Hành Tân, Từ Cửu Chiếu và Tương Vệ Quốc đều nhìn hắn.
Từ Cửu Chiếu khiêm tốn hỏi: “Vì sao?”
Lưu Tân Hoa tỉnh táo phân tích: “Đầu tiên là ban tổ chức sẽ không cho phép chuyện người tham quan bỏ phiếu quyết định giải vàng xuất hiện. Đây chẳng phải là nói giám khảo bọn họ vô năng sao?” Lưu Tân Hoa hoàn toàn là từ quan điểm chính trị mà suy ra, tuy Từ Cửu Chiếu cũng từng tranh đấu, nhưng chưa từng trải qua các dạng mưu mô như thế này.
Lưu Tân Hoa nói tiếp: “Mặt khác nếu như bỏ phiếu, cũng không thể bảo đảm là số phiếu của tiểu sư đệ nhiều hơn hay Lý Nham Tùng nhiều hơn. Như vậy không chỉ không giúp ích gì, trái lại còn tăng thêm rủi ro.”
Từ Cửu Chiếu nghe xong, hồi lâu mới gật đầu: “Lưu sư huynh nói rất đúng.”
Ban đầu Từ Cửu Chiếu còn chắc chắn thành công là rất lớn, thế nhưng khi nghe Lưu Tân Hoa nói như vậy, trong lòng cậu cũng không nắm chắc lắm.
Dù sao theo thẩm mỹ của cậu, dĩ nhiên là truyền thống càng phù hợp với sở thích của cậu hơn. Thế nhưng ba bốn trăm năm trôi qua, ai biết thẩm mỹ của người thời đại ngày nay như thế nào chứ, biết đâu người ta lại thích cái kiểu như Lý Nham Tùng thì sao?
Tuy rằng cậu nhìn không quen mắt, thế nhưng Lý Nham Tùng có thể ở Châu Âu giành được giải tác phẩm xuất sắc, nhất định là phù hợp với sở thích thẩm mỹ của người thời nay.
Từ Cửu Chiếu trong thâm tâm bừng tỉnh, đúng là cậu có điểm sơ suất, đồng thời bởi vì không phù hợp với thẩm mỹ của mình mà vô thức coi thường đối phương. Cậu tự hào là ngự diêu sư, nhưng nếu để phát triển biến hoá thành kiêu ngạo, thì cuối cùng chỉ hại chính mình thôi.
Trâu Hành Tân lúc này mới mở miệng: “Chưa hẳn, nếu như tiến hành loại hình thức bỏ phiếu này, ta nghĩ tỷ lệ Cửu Chiếu đạt được thắng lợi so với Lý Nham Tùng thì cao hơn nhiều.”
Mặc dù Tương Vệ Quốc không có tự mình đi nhìn trực tiếp, nhưng cũng đã thấy qua chén miệng hoa kia. Ông nói: “Ngươi dựa vào đâu mà chắc chắn như thế?”
Trâu Hành Tân đã hoàn toàn bình tĩnh lại, ông lãnh tĩnh phân tích: “Dựa vào những người đến tham quan triển lãm. Triển lãm liên kết toàn quốc không phải là triển lãm mang tính đại chúng đặc biệt gì, lần này người tới xem triển lãm đại bộ phận đều có trình độ nghệ thuật nhất định, bọn họ có thể dựa vào học thức của mình để phán đoán, hai tác phẩm rốt cuộc tác phẩm nào mới tốt hơn. Dù sao từ thai gốm đến mặt men còn có giá trị nghệ thuật mà nói thì chén miệng hoa của Cửu Chiếu so với tác phẩm kia vượt trội hơn. Những người này đến tham quan triển lãm chiếm số lượng rất nhiều, còn lại chính là người dân bình thường do tình cờ đi vào triển lãm, những người này dù sao đối với gốm sứ nghệ thuật hiện đại hiện nay cũng không hiểu rõ. Dựa vào sở thích cá nhân, tỷ lệ bỏ phiếu có thể chia ra phân nửa cho hai người, như vậy, tỷ lệ chiến thắng của chén miệng hoa vẫn tương đối lớn.”
Lưu Tân Hoa ngược lại không có xét đến phương diện này, hắn suy nghĩ một chút gật gật đầu nói: “Vẫn là thầy suy tính chu toàn.”
Trâu Hành Tân tiếp tục nói: “Cứ làm như vậy đi, tìm cách để cho các giám khảo chấp nhận phương án này. Kỳ thực chuyện khán giả bỏ phiếu ngay tại chỗ bây giờ cũng vô cùng phổ biến, có rất nhiều tiết mục nghệ thuật cũng để cho khán giả bỏ phiếu bình chọn đấy thôi. Thậm chí còn có gởi nhắn tin quyết định thắng bại, chúng ta không cần phiền phức như vậy, cứ để cho bọn họ trực tiếp dùng vé vào cổng quyết định đi.”
Sau khi nghe Trâu Hành Tân phân tích, trong lòng Từ Cửu Chiếu hơi chút yên ổn. Vì vậy cậu nói tiếp: “Nếu muốn có số phiếu chính xác thì phải phòng ngừa đối phương sử dụng thủ đoạn bỉ ổi, cho nên em nghĩ màu sắc của hai thùng bỏ phiếu nên khác nhau, đồng thời phải có người ở chỗ đó trông coi. Nếu như không có người canh giữ thì phải được niêm phong lại, để tránh cho đối phương gian lận.”
Lưu Tân Hoa tán thưởng nhìn Từ Cửu Chiếu: “Tiểu sư đệ suy tính rất toàn diện.”
Bốn người thương lượng thật lâu, xác định toàn bộ qui trình không có một chút sai sót mới ngừng lại.
Đến ngày hôm sau, quả nhiên có mấy người hôm qua còn ủng hộ chén miệng hoa thì hiện giờ đã thay đổi ý định.
Lưu Tân Hoa không đợi những người này mở miệng, trực tiếp liền nói: “Hiệp hội nghệ sĩ cũng như triển lãm nghệ thuật của chúng ta nếu muốn phát triển thì phải biết lắng nghe ý kiến của quần chúng. Nghệ thuật gia sáng tạo tác phẩm, không chỉ là để thỏa mãn bản thân, đồng thời cũng phải phục vụ người dân…”
Lưu Tân Hoa đột nhiên văn chương kiểu cách, giọng điệu cấp trên, làm cho các giám khảo có mặt ở đây không hiểu ra sao.
Thế nhưng hắn là cán bộ chuyên quản, người phụ trách bên dưới không đồng ý cũng phải hùa theo.
Sau khi Lưu Tân Hoa hoàn tất một phen diễn thuyết đầy màu sắc, lại đổi đề tài nói rằng: “Tôi thấy hiện tại có rất nhiều trận thi đấu để khán giả bỏ phiếu bầu chọn cũng rất tốt a. Hình thức bỏ phiếu này phản ánh đúng sở thích của dân chúng, cũng như để cho các nghệ thuật gia chúng ta làm việc không xa rời thực tế, phải phù hợp với mong muốn của dân chúng.”
Trong lòng Mã Tú Sơn liền căng thẳng.
Đêm qua khi hắn trở về, nhân lúc không có ai liền dựa vào quan hệ thuyết phục những người bất đồng ý kiến, cũng làm động tác phòng ngừa việc bỏ phiếu. Không nghĩ tới Trâu Hành Tân lại giảo hoạt hơn, trực tiếp bỏ qua khâu giám khảo bỏ phiếu, đổi thành dân chúng bỏ phiếu!
Trong lòng Mã Tú Sơn lo lắng, chính mắt hắn cũng thấy, chén miệng hoa kia ngoại trừ tư tưởng nội hàm còn khiếm khuyết một chút, những phương diện khác đều hơn hẳn《 Tam Nguyệt Hoa Đào 》.
Mã Tú Sơn suy đi nghĩ lại, trong khoảng thời gian ngắn lâm vào suy nghĩ của chính mình.
Các giám khảo nghị luận ầm ĩ, những người này trong lòng cũng không có tâm tư như Mã Tú Sơn, bọn họ thực sự không muốn gánh tiếng xấu trên lưng, lo lắng truyền thông chất vấn, mà nếu như để dân chúng tham gia bỏ phiếu, bọn họ có thể thoải mái nói mình trong sạch a.
“Pháp bất trách chúng” mà. (có nghĩa là khi một hành động có số lượng người làm theo nhiều hoặc sử dụng phổ biến, ngay cả khi đó hành động có chứa một số yếu tố bất hợp pháp hoặc bất hợp lý thì rất khó để trừng phạt theo pháp luật)
Dân chúng mắt sáng như tuyết, giám khảo bọn họ không cần phải thiên vị gì cả.
Mà người ủng hộ hai tác phẩm này, lại đều tràn đầy lòng tin, cho là tác phẩm mình ủng hộ nhất định có thể giành được thắng lợi.
Vì vậy, quyết định của Lưu Tân Hoa chiếm được phần lớn người tán thành.
Mắt thấy đề nghị này sẽ được thông qua, Mã Tú Sơn phục hồi tinh thần lại vội vàng chen một câu: “Chờ một chút.”
Lưu Tân Hoa tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, Mã Tú Sơn trong lòng thoáng cái run rẩy, hắn có loại cảm giác đang bị dã thú hung mãnh để mắt tới, hắn cố nặn ra một nụ cười nói: “Biện pháp này tốt vô cùng, tôi cũng tán thành.”
Lưu Tân Hoa kinh ngạc khiêu mi, nói rằng: “Vậy ông còn ý kiến gì nữa?”
Mã Tú Sơn cuộn chặt tay thành quả đấm, nói rằng: “Tôi là nghĩ, nếu như thời gian bỏ phiếu chỉ giới hạn trong vòng một ngày có phải quá ngắn hay không. Đổi thành ba ngày thì thế nào? Kết quả cuối cùng sẽ được đưa lên 《 Nghệ Thuật Hôm Nay 》đó, chỉ một ngày thì số lượng phiếu rất khó coi a, ba ngày bỏ phiếu không chỉ có thể khiến cho kết quả càng thêm đáng tin cậy, cũng để cho số liệu cuối cùng đẹp hơn một ít.”
Nhất thời Lưu Tân Hoa không nghĩ ra được Mã Tú Sơn có chủ ý gì, nhưng mà thời gian bỏ phiếu một ngày quả thực rất ngắn, hắn cũng không tìm được lý do phản bác.
Cuối cùng thời gian cũng được quyết định, cả ngày hôm nay phải làm công tác chuẩn bị, để ba ngày kia tiến hành bỏ phiếu.
Hết thảy đều làm theo quy định đã được đề ra, hai thùng bỏ phiếu có kiểu dáng giống nhau như màu sắc lại bất đồng, có người đứng canh ở đài trưng bày để phổ biến quy tắc bỏ phiếu cho du khách. Trước cửa triển lãm dựng lên một tấm biển, có tấm biển này, người đi vào xem triển lãm càng nhiều hơn.
Rất nhiều người tụ tập ở trước hai cái đài cao nhất, dùng ánh mắt bắt bẻ nhìn hai vật phẩm đang trưng bày.
Dù sao nếu như không được giải thích rõ ràng, những người tham quan cũng chỉ thấy hai vật phẩm này giống như những vật trưng bày khác thôi, nhiều lắm là cảm thấy đẹp mắt hơn một tí, mà không phải là nghiêm túc thưởng thức giống như bây giờ.
Điều này dẫn đến tình trạng có rất nhiều thành tựu nghệ thuật có trình độ không cao, mọi người cũng không quá chú ý đến chất lượng tác phẩm, đến khi thấy tấm biển nói rõ như vậy trái lại để ý những điểm này nhiều hơn.
Tuy rằng lượng người tăng thêm mang đến một chút biến động nhưng ảnh hưởng không lớn. Kết quả giống như là Trâu Hành Tân nói vậy, mặc dù không có mở thùng bỏ phiếu ra, thế nhưng chỉ cần hỏi hai người canh giữ ở bên cạnh là có thể biết tác phẩm nào được nhiều phiếu hơn.
Nên không có gì ngạc nhiên khi chén miệng hoa tạm thời dẫn đầu.
Đây cũng là điều hiển nhiên, người có năng lực thưởng thức tự nhiên nhìn ra được vật nào có phẩm chất cao hơn, mà không có năng lực thưởng thức lại chỉ dựa vào thẩm mỹ của mình để phán đoán. Những người này tự nhiên là thích phong cách hiện đại của《 Tam Nguyệt Hoa Đào 》 nên đã bỏ phiếu cho nó, vấn đề là triển lãm lần này là gốm sứ, cũng không có phân chia ra gốm sứ truyền thống hay gốm sứ hiện đại gì cả.
Nếu không phải là người trong giới thì căn bản không ý thức được sự khác biệt giữa gốm sứ truyền thống và gốm sứ hiện đại, tự nhiên là dựa theo phong cách nào gây cho cho người ấn tượng mạnh mà bỏ phiếu. Trong hai tác phẩm, đương nhiên là chén miệng hoa phù hợp hơn với hình ảnh gốm sứ nước mình. Nguồn :
Trâu Hành Tân, Lưu Tân Hoa đối với quá trình bỏ phiếu rất quan tâm, luôn luôn cảnh giác, lo lắng Mã Tú Sơn lại gây thêm rắc rối.
Thế nhưng Từ Cửu Chiếu ngược lại là bình tĩnh, không phải cậu không quan tâm kết quả, mà là ở cái giai đoạn này cậu nghĩ cũng không có thể làm gì được nữa. Chỉ có thể giao quyết định cho người tham quan đến nghiệm chứng giá trị tác phẩm của cậu mà thôi.
Buổi tối trở về, Trâu Hành Tân cùng Lưu Tân Hoa đều cảm thấy rất kỳ lạ, Tương Vệ Quốc cũng chú ý hỏi tiến triển sự việc hôm nay.
“Rất kỳ quái a, Mã Tú Sơn bên kia một chút động tĩnh cũng không có.” Lưu Tân Hoa cau mày, “Ngày đó hắn đề ra ba ngày kỳ hạn, không giống như là kẻ giãy dụa sắp chết, nhất định là có hậu chiêu.”
Mấy người nhất thời không nghĩ ra, lúc này người giúp việc trong nhà Tương Vệ Quốc đem báo chiều trong ngày cầm đi vào.
Tương Vệ Quốc mở tờ báo ra, đột nhiên nói rằng: “Ta biết ý định của hắn rồi.”
Trâu Hành Tân nhanh chóng tiến tới cúi đầu nhìn, Tương Vệ Quốc đem tờ báo đưa cho hắn, Lưu Tân Hoa và Từ Cửu Chiếu cũng đi đến bên thầy mình.
Trên báo chiều hôm nay xuất hiện một đoạn phỏng vấn riêng Lý Nham Tùng, chiếm cả nửa trang báo!
Trong đoạn phỏng vấn Lý Nham Tùng, có giới thiệu những điểm nổi bật trong cuộc sống cũng như học tập của hắn, còn có cả quá trình khổ cực sống ở nước ngoài để nghiên cứu học hỏi. Trừ cái đó ra, không thể thiếu việc đề cập tới thành tựu nghệ thuật của hắn, tác phẩm giành được giải tác phẩm xuất sắc ở Châu Âu: 《 Tam Nguyệt Hoa Đào 》!
Phóng viên báo chiều ngược lại không có thổi phồng hắn, chỉ nói là hiện nay có thể ở đấu trường quốc tế đạt được thành tích như vậy, Lý Nham Tùng chính là người trẻ tuổi nhất. Phóng viên không khen ngợi tác phẩm, ngược lại là cực lực tán thưởng Lý Nham Tùng là một tài năng trẻ tuổi, trong tương lai sẽ rất phát triển.
Cuối phỏng vấn, dường như hời hợt nói ra một câu 《 Tam Nguyệt Hoa Đào 》 hiện đang được trưng bày ở Thượng Hải, hoan nghênh độc giả đến thưởng thức và cảm thụ.
“… ” Từ Cửu Chiếu nháy mắt mấy cái, nửa ngày không nói tiếng nào.
“Nước cờ này rất hay.” Lưu Tân Hoa lắc đầu, “Mã Tú Sơn tay này chơi rất đẹp. Ấn tượng ban đầu luôn giữ vai trò chủ đạo, người ta sẽ vì hâm mộ tiếng tăm mà đến, ngày mai số phiếu của Lý Nham Tùng chắc chắn sẽ tăng.”
Tương Vệ Quốc hừ lạnh một tiếng: “Bất quá chỉ là mánh khoé làm tăng phiếu lên, ai không biết chứ!”
Trâu Hành Tân thần tình phức tạp lắc đầu nói rằng: “Hắn có thể làm chuyện này, nhưng chúng ta làm không được.”
Từ Cửu Chiếu ngược lại hiểu ý tứ của ông, đối phương có thể tự hào, bọn họ bên này lại không thể.
Lý Nham Tùng so với Từ Cửu Chiếu thì xuất đạo sớm hơn, mà Từ Cửu Chiếu hiện tại là người vô danh không tiếng tăm, lại không có chút thành tựu nào. Cho dù có cho người viết về cậu, căn bản là không thể sánh bằng đối phương.
Trong phòng một trận ảm đạm mù sương, khiến Tương Hãn vừa tăng ca trở về bị dọa cho giật mình.
“Làm sao vậy?” Tương Hãn kỳ quái hỏi .
Hai ngày này hắn trở về muộn, không gặp được người trong nhà, căn bản cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Từ Cửu Chiếu thở dài, đem sự tình cặn kẽ kể lại cho hắn.
“A? Mã Tú Sơn thực sự làm như vậy?” Tương Hãn khiêu mi, khom lưng đem tờ báo cầm lên nhìn một chút .
Tương Hãn sau khi xem xong, cười một cái nói: “Tác phẩm của người này so sánh với chén miệng hoa của Cửu Chiếu thì ai hơn?”
Trâu Hành Tân trầm giọng nói rằng: “Lấy ánh mắt những lão gia hỏa chúng ta, nhất định là chén miệng hoa tốt hơn.”
Tương Hãn hiểu rõ, sau đó ung dung nói rằng: “Không phải là dùng dư luận để kéo thêm phiếu sao, cái này đơn giản, giao cho cháu đi!”
Từ Cửu Chiếu ngạc nhiên nhìn hắn: “Anh có biện pháp sao?”
Tương Hãn thần bí cười cười, lấy điện thoại di động ra soạn tin nhắn rồi gửi đi, quay sang Từ Cửu Chiếu nói: “Tạm thời giữ bí mật.”
Tương Hãn đối với người mình quan tâm luôn luôn vô ý thức đặt ở trong phạm vi bảo vệ của mình, hôm nay hắn lại rung động với Từ Cửu Chiếu, tự nhiên là đem phạm vi bảo hộ phóng đến trên người của đối phương rồi.
Dám khi dễ Từ Cửu Chiếu, hắn đánh chết kẻ đó!
Trâu Hành Tân, Từ Cửu Chiếu và Tương Vệ Quốc đều nhìn hắn.
Từ Cửu Chiếu khiêm tốn hỏi: “Vì sao?”
Lưu Tân Hoa tỉnh táo phân tích: “Đầu tiên là ban tổ chức sẽ không cho phép chuyện người tham quan bỏ phiếu quyết định giải vàng xuất hiện. Đây chẳng phải là nói giám khảo bọn họ vô năng sao?” Lưu Tân Hoa hoàn toàn là từ quan điểm chính trị mà suy ra, tuy Từ Cửu Chiếu cũng từng tranh đấu, nhưng chưa từng trải qua các dạng mưu mô như thế này.
Lưu Tân Hoa nói tiếp: “Mặt khác nếu như bỏ phiếu, cũng không thể bảo đảm là số phiếu của tiểu sư đệ nhiều hơn hay Lý Nham Tùng nhiều hơn. Như vậy không chỉ không giúp ích gì, trái lại còn tăng thêm rủi ro.”
Từ Cửu Chiếu nghe xong, hồi lâu mới gật đầu: “Lưu sư huynh nói rất đúng.”
Ban đầu Từ Cửu Chiếu còn chắc chắn thành công là rất lớn, thế nhưng khi nghe Lưu Tân Hoa nói như vậy, trong lòng cậu cũng không nắm chắc lắm.
Dù sao theo thẩm mỹ của cậu, dĩ nhiên là truyền thống càng phù hợp với sở thích của cậu hơn. Thế nhưng ba bốn trăm năm trôi qua, ai biết thẩm mỹ của người thời đại ngày nay như thế nào chứ, biết đâu người ta lại thích cái kiểu như Lý Nham Tùng thì sao?
Tuy rằng cậu nhìn không quen mắt, thế nhưng Lý Nham Tùng có thể ở Châu Âu giành được giải tác phẩm xuất sắc, nhất định là phù hợp với sở thích thẩm mỹ của người thời nay.
Từ Cửu Chiếu trong thâm tâm bừng tỉnh, đúng là cậu có điểm sơ suất, đồng thời bởi vì không phù hợp với thẩm mỹ của mình mà vô thức coi thường đối phương. Cậu tự hào là ngự diêu sư, nhưng nếu để phát triển biến hoá thành kiêu ngạo, thì cuối cùng chỉ hại chính mình thôi.
Trâu Hành Tân lúc này mới mở miệng: “Chưa hẳn, nếu như tiến hành loại hình thức bỏ phiếu này, ta nghĩ tỷ lệ Cửu Chiếu đạt được thắng lợi so với Lý Nham Tùng thì cao hơn nhiều.”
Mặc dù Tương Vệ Quốc không có tự mình đi nhìn trực tiếp, nhưng cũng đã thấy qua chén miệng hoa kia. Ông nói: “Ngươi dựa vào đâu mà chắc chắn như thế?”
Trâu Hành Tân đã hoàn toàn bình tĩnh lại, ông lãnh tĩnh phân tích: “Dựa vào những người đến tham quan triển lãm. Triển lãm liên kết toàn quốc không phải là triển lãm mang tính đại chúng đặc biệt gì, lần này người tới xem triển lãm đại bộ phận đều có trình độ nghệ thuật nhất định, bọn họ có thể dựa vào học thức của mình để phán đoán, hai tác phẩm rốt cuộc tác phẩm nào mới tốt hơn. Dù sao từ thai gốm đến mặt men còn có giá trị nghệ thuật mà nói thì chén miệng hoa của Cửu Chiếu so với tác phẩm kia vượt trội hơn. Những người này đến tham quan triển lãm chiếm số lượng rất nhiều, còn lại chính là người dân bình thường do tình cờ đi vào triển lãm, những người này dù sao đối với gốm sứ nghệ thuật hiện đại hiện nay cũng không hiểu rõ. Dựa vào sở thích cá nhân, tỷ lệ bỏ phiếu có thể chia ra phân nửa cho hai người, như vậy, tỷ lệ chiến thắng của chén miệng hoa vẫn tương đối lớn.”
Lưu Tân Hoa ngược lại không có xét đến phương diện này, hắn suy nghĩ một chút gật gật đầu nói: “Vẫn là thầy suy tính chu toàn.”
Trâu Hành Tân tiếp tục nói: “Cứ làm như vậy đi, tìm cách để cho các giám khảo chấp nhận phương án này. Kỳ thực chuyện khán giả bỏ phiếu ngay tại chỗ bây giờ cũng vô cùng phổ biến, có rất nhiều tiết mục nghệ thuật cũng để cho khán giả bỏ phiếu bình chọn đấy thôi. Thậm chí còn có gởi nhắn tin quyết định thắng bại, chúng ta không cần phiền phức như vậy, cứ để cho bọn họ trực tiếp dùng vé vào cổng quyết định đi.”
Sau khi nghe Trâu Hành Tân phân tích, trong lòng Từ Cửu Chiếu hơi chút yên ổn. Vì vậy cậu nói tiếp: “Nếu muốn có số phiếu chính xác thì phải phòng ngừa đối phương sử dụng thủ đoạn bỉ ổi, cho nên em nghĩ màu sắc của hai thùng bỏ phiếu nên khác nhau, đồng thời phải có người ở chỗ đó trông coi. Nếu như không có người canh giữ thì phải được niêm phong lại, để tránh cho đối phương gian lận.”
Lưu Tân Hoa tán thưởng nhìn Từ Cửu Chiếu: “Tiểu sư đệ suy tính rất toàn diện.”
Bốn người thương lượng thật lâu, xác định toàn bộ qui trình không có một chút sai sót mới ngừng lại.
Đến ngày hôm sau, quả nhiên có mấy người hôm qua còn ủng hộ chén miệng hoa thì hiện giờ đã thay đổi ý định.
Lưu Tân Hoa không đợi những người này mở miệng, trực tiếp liền nói: “Hiệp hội nghệ sĩ cũng như triển lãm nghệ thuật của chúng ta nếu muốn phát triển thì phải biết lắng nghe ý kiến của quần chúng. Nghệ thuật gia sáng tạo tác phẩm, không chỉ là để thỏa mãn bản thân, đồng thời cũng phải phục vụ người dân…”
Lưu Tân Hoa đột nhiên văn chương kiểu cách, giọng điệu cấp trên, làm cho các giám khảo có mặt ở đây không hiểu ra sao.
Thế nhưng hắn là cán bộ chuyên quản, người phụ trách bên dưới không đồng ý cũng phải hùa theo.
Sau khi Lưu Tân Hoa hoàn tất một phen diễn thuyết đầy màu sắc, lại đổi đề tài nói rằng: “Tôi thấy hiện tại có rất nhiều trận thi đấu để khán giả bỏ phiếu bầu chọn cũng rất tốt a. Hình thức bỏ phiếu này phản ánh đúng sở thích của dân chúng, cũng như để cho các nghệ thuật gia chúng ta làm việc không xa rời thực tế, phải phù hợp với mong muốn của dân chúng.”
Trong lòng Mã Tú Sơn liền căng thẳng.
Đêm qua khi hắn trở về, nhân lúc không có ai liền dựa vào quan hệ thuyết phục những người bất đồng ý kiến, cũng làm động tác phòng ngừa việc bỏ phiếu. Không nghĩ tới Trâu Hành Tân lại giảo hoạt hơn, trực tiếp bỏ qua khâu giám khảo bỏ phiếu, đổi thành dân chúng bỏ phiếu!
Trong lòng Mã Tú Sơn lo lắng, chính mắt hắn cũng thấy, chén miệng hoa kia ngoại trừ tư tưởng nội hàm còn khiếm khuyết một chút, những phương diện khác đều hơn hẳn《 Tam Nguyệt Hoa Đào 》.
Mã Tú Sơn suy đi nghĩ lại, trong khoảng thời gian ngắn lâm vào suy nghĩ của chính mình.
Các giám khảo nghị luận ầm ĩ, những người này trong lòng cũng không có tâm tư như Mã Tú Sơn, bọn họ thực sự không muốn gánh tiếng xấu trên lưng, lo lắng truyền thông chất vấn, mà nếu như để dân chúng tham gia bỏ phiếu, bọn họ có thể thoải mái nói mình trong sạch a.
“Pháp bất trách chúng” mà. (có nghĩa là khi một hành động có số lượng người làm theo nhiều hoặc sử dụng phổ biến, ngay cả khi đó hành động có chứa một số yếu tố bất hợp pháp hoặc bất hợp lý thì rất khó để trừng phạt theo pháp luật)
Dân chúng mắt sáng như tuyết, giám khảo bọn họ không cần phải thiên vị gì cả.
Mà người ủng hộ hai tác phẩm này, lại đều tràn đầy lòng tin, cho là tác phẩm mình ủng hộ nhất định có thể giành được thắng lợi.
Vì vậy, quyết định của Lưu Tân Hoa chiếm được phần lớn người tán thành.
Mắt thấy đề nghị này sẽ được thông qua, Mã Tú Sơn phục hồi tinh thần lại vội vàng chen một câu: “Chờ một chút.”
Lưu Tân Hoa tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, Mã Tú Sơn trong lòng thoáng cái run rẩy, hắn có loại cảm giác đang bị dã thú hung mãnh để mắt tới, hắn cố nặn ra một nụ cười nói: “Biện pháp này tốt vô cùng, tôi cũng tán thành.”
Lưu Tân Hoa kinh ngạc khiêu mi, nói rằng: “Vậy ông còn ý kiến gì nữa?”
Mã Tú Sơn cuộn chặt tay thành quả đấm, nói rằng: “Tôi là nghĩ, nếu như thời gian bỏ phiếu chỉ giới hạn trong vòng một ngày có phải quá ngắn hay không. Đổi thành ba ngày thì thế nào? Kết quả cuối cùng sẽ được đưa lên 《 Nghệ Thuật Hôm Nay 》đó, chỉ một ngày thì số lượng phiếu rất khó coi a, ba ngày bỏ phiếu không chỉ có thể khiến cho kết quả càng thêm đáng tin cậy, cũng để cho số liệu cuối cùng đẹp hơn một ít.”
Nhất thời Lưu Tân Hoa không nghĩ ra được Mã Tú Sơn có chủ ý gì, nhưng mà thời gian bỏ phiếu một ngày quả thực rất ngắn, hắn cũng không tìm được lý do phản bác.
Cuối cùng thời gian cũng được quyết định, cả ngày hôm nay phải làm công tác chuẩn bị, để ba ngày kia tiến hành bỏ phiếu.
Hết thảy đều làm theo quy định đã được đề ra, hai thùng bỏ phiếu có kiểu dáng giống nhau như màu sắc lại bất đồng, có người đứng canh ở đài trưng bày để phổ biến quy tắc bỏ phiếu cho du khách. Trước cửa triển lãm dựng lên một tấm biển, có tấm biển này, người đi vào xem triển lãm càng nhiều hơn.
Rất nhiều người tụ tập ở trước hai cái đài cao nhất, dùng ánh mắt bắt bẻ nhìn hai vật phẩm đang trưng bày.
Dù sao nếu như không được giải thích rõ ràng, những người tham quan cũng chỉ thấy hai vật phẩm này giống như những vật trưng bày khác thôi, nhiều lắm là cảm thấy đẹp mắt hơn một tí, mà không phải là nghiêm túc thưởng thức giống như bây giờ.
Điều này dẫn đến tình trạng có rất nhiều thành tựu nghệ thuật có trình độ không cao, mọi người cũng không quá chú ý đến chất lượng tác phẩm, đến khi thấy tấm biển nói rõ như vậy trái lại để ý những điểm này nhiều hơn.
Tuy rằng lượng người tăng thêm mang đến một chút biến động nhưng ảnh hưởng không lớn. Kết quả giống như là Trâu Hành Tân nói vậy, mặc dù không có mở thùng bỏ phiếu ra, thế nhưng chỉ cần hỏi hai người canh giữ ở bên cạnh là có thể biết tác phẩm nào được nhiều phiếu hơn.
Nên không có gì ngạc nhiên khi chén miệng hoa tạm thời dẫn đầu.
Đây cũng là điều hiển nhiên, người có năng lực thưởng thức tự nhiên nhìn ra được vật nào có phẩm chất cao hơn, mà không có năng lực thưởng thức lại chỉ dựa vào thẩm mỹ của mình để phán đoán. Những người này tự nhiên là thích phong cách hiện đại của《 Tam Nguyệt Hoa Đào 》 nên đã bỏ phiếu cho nó, vấn đề là triển lãm lần này là gốm sứ, cũng không có phân chia ra gốm sứ truyền thống hay gốm sứ hiện đại gì cả.
Nếu không phải là người trong giới thì căn bản không ý thức được sự khác biệt giữa gốm sứ truyền thống và gốm sứ hiện đại, tự nhiên là dựa theo phong cách nào gây cho cho người ấn tượng mạnh mà bỏ phiếu. Trong hai tác phẩm, đương nhiên là chén miệng hoa phù hợp hơn với hình ảnh gốm sứ nước mình. Nguồn :
Trâu Hành Tân, Lưu Tân Hoa đối với quá trình bỏ phiếu rất quan tâm, luôn luôn cảnh giác, lo lắng Mã Tú Sơn lại gây thêm rắc rối.
Thế nhưng Từ Cửu Chiếu ngược lại là bình tĩnh, không phải cậu không quan tâm kết quả, mà là ở cái giai đoạn này cậu nghĩ cũng không có thể làm gì được nữa. Chỉ có thể giao quyết định cho người tham quan đến nghiệm chứng giá trị tác phẩm của cậu mà thôi.
Buổi tối trở về, Trâu Hành Tân cùng Lưu Tân Hoa đều cảm thấy rất kỳ lạ, Tương Vệ Quốc cũng chú ý hỏi tiến triển sự việc hôm nay.
“Rất kỳ quái a, Mã Tú Sơn bên kia một chút động tĩnh cũng không có.” Lưu Tân Hoa cau mày, “Ngày đó hắn đề ra ba ngày kỳ hạn, không giống như là kẻ giãy dụa sắp chết, nhất định là có hậu chiêu.”
Mấy người nhất thời không nghĩ ra, lúc này người giúp việc trong nhà Tương Vệ Quốc đem báo chiều trong ngày cầm đi vào.
Tương Vệ Quốc mở tờ báo ra, đột nhiên nói rằng: “Ta biết ý định của hắn rồi.”
Trâu Hành Tân nhanh chóng tiến tới cúi đầu nhìn, Tương Vệ Quốc đem tờ báo đưa cho hắn, Lưu Tân Hoa và Từ Cửu Chiếu cũng đi đến bên thầy mình.
Trên báo chiều hôm nay xuất hiện một đoạn phỏng vấn riêng Lý Nham Tùng, chiếm cả nửa trang báo!
Trong đoạn phỏng vấn Lý Nham Tùng, có giới thiệu những điểm nổi bật trong cuộc sống cũng như học tập của hắn, còn có cả quá trình khổ cực sống ở nước ngoài để nghiên cứu học hỏi. Trừ cái đó ra, không thể thiếu việc đề cập tới thành tựu nghệ thuật của hắn, tác phẩm giành được giải tác phẩm xuất sắc ở Châu Âu: 《 Tam Nguyệt Hoa Đào 》!
Phóng viên báo chiều ngược lại không có thổi phồng hắn, chỉ nói là hiện nay có thể ở đấu trường quốc tế đạt được thành tích như vậy, Lý Nham Tùng chính là người trẻ tuổi nhất. Phóng viên không khen ngợi tác phẩm, ngược lại là cực lực tán thưởng Lý Nham Tùng là một tài năng trẻ tuổi, trong tương lai sẽ rất phát triển.
Cuối phỏng vấn, dường như hời hợt nói ra một câu 《 Tam Nguyệt Hoa Đào 》 hiện đang được trưng bày ở Thượng Hải, hoan nghênh độc giả đến thưởng thức và cảm thụ.
“… ” Từ Cửu Chiếu nháy mắt mấy cái, nửa ngày không nói tiếng nào.
“Nước cờ này rất hay.” Lưu Tân Hoa lắc đầu, “Mã Tú Sơn tay này chơi rất đẹp. Ấn tượng ban đầu luôn giữ vai trò chủ đạo, người ta sẽ vì hâm mộ tiếng tăm mà đến, ngày mai số phiếu của Lý Nham Tùng chắc chắn sẽ tăng.”
Tương Vệ Quốc hừ lạnh một tiếng: “Bất quá chỉ là mánh khoé làm tăng phiếu lên, ai không biết chứ!”
Trâu Hành Tân thần tình phức tạp lắc đầu nói rằng: “Hắn có thể làm chuyện này, nhưng chúng ta làm không được.”
Từ Cửu Chiếu ngược lại hiểu ý tứ của ông, đối phương có thể tự hào, bọn họ bên này lại không thể.
Lý Nham Tùng so với Từ Cửu Chiếu thì xuất đạo sớm hơn, mà Từ Cửu Chiếu hiện tại là người vô danh không tiếng tăm, lại không có chút thành tựu nào. Cho dù có cho người viết về cậu, căn bản là không thể sánh bằng đối phương.
Trong phòng một trận ảm đạm mù sương, khiến Tương Hãn vừa tăng ca trở về bị dọa cho giật mình.
“Làm sao vậy?” Tương Hãn kỳ quái hỏi .
Hai ngày này hắn trở về muộn, không gặp được người trong nhà, căn bản cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Từ Cửu Chiếu thở dài, đem sự tình cặn kẽ kể lại cho hắn.
“A? Mã Tú Sơn thực sự làm như vậy?” Tương Hãn khiêu mi, khom lưng đem tờ báo cầm lên nhìn một chút .
Tương Hãn sau khi xem xong, cười một cái nói: “Tác phẩm của người này so sánh với chén miệng hoa của Cửu Chiếu thì ai hơn?”
Trâu Hành Tân trầm giọng nói rằng: “Lấy ánh mắt những lão gia hỏa chúng ta, nhất định là chén miệng hoa tốt hơn.”
Tương Hãn hiểu rõ, sau đó ung dung nói rằng: “Không phải là dùng dư luận để kéo thêm phiếu sao, cái này đơn giản, giao cho cháu đi!”
Từ Cửu Chiếu ngạc nhiên nhìn hắn: “Anh có biện pháp sao?”
Tương Hãn thần bí cười cười, lấy điện thoại di động ra soạn tin nhắn rồi gửi đi, quay sang Từ Cửu Chiếu nói: “Tạm thời giữ bí mật.”
Tương Hãn đối với người mình quan tâm luôn luôn vô ý thức đặt ở trong phạm vi bảo vệ của mình, hôm nay hắn lại rung động với Từ Cửu Chiếu, tự nhiên là đem phạm vi bảo hộ phóng đến trên người của đối phương rồi.
Dám khi dễ Từ Cửu Chiếu, hắn đánh chết kẻ đó!
/130
|