Nó dựa lưng vào tường, đôi mắt trống rỗng nhìn ra ngoài bầu trời đêm. Ánh trăng len lỏi qua lớp rèm mỏng nhẹ nhàng dát vàng lên khuôn mặt hoàn mĩ tường đường nét của nó. Hàng mi cong vút một cách tự nhiên trùng xuống che đi phần nào nỗi cô tịch trong con ngươi đen thẳm, sâu xa ấy. Mấy ngày ở nhà với nó, Dakie bỏ bê công việc nên hôm nay anh buộc phải ở lại công ty tăng ca thâu đêm. Một mình nó chìm trong căn phòng với bóng tối mờ ảo. Không gian yên tĩnh đến lạ kì….
*Soạt*
Âm thanh rất nhẹ, rất nhanh nhưng không thoát khỏi sự nhạy bén của nó. Nó nhíu mày đứng dậy dò xét xem có ai đột nhập không? Bước chân lặng lẽ đến không phát ra tiếng động. Nó từ từ di chuyển gần cửa sổ, tấm rèm bay tung như có cơn gió mạnh ào đến.
-A..- Nó “ a “ lên một tiếng khi bị ai đó bất ngờ bịt miệng, ôm trọn cơ thể nó lăn xuống sàn nhà.
Nó định dùng khuỷu tay chọc vào bụng hắn thì lập tức bị khóa lại. Nó nghiến răng, cố thoát khỏi sự khống chế khó chịu ấy, xem kẻ nào to gan đột nhập vào đây thì làn hơi ấm áp quen thuộc phả vào bên tai nó.
-Kĩ năng của em sao kém đi nhiều vậy?
Nó giật mình, mọi bộ phận trên cơ thể như tê liệt, đôi mắt căng tròn ngạc nhiên.
-Lâu quá không gặp nhỉ? - Hắn thả lỏng người nó, ngồi sang một bên, giữ khoảng cách nhất định.
-Sao … anh lại ở đây? – Nó lấy lại vẻ bình thản, lạnh lùng, lãnh đạm hỏi.
-Không muốn gặp anh thế cơ à? – Anh nhướn mày, cười khẩy.
-Không, nhưng … - Nó ắc ứ định nói gì thì có tiếng người ngoài gõ cửa.
*Cốc, cốc*
-Jasmin, ăn pizza không? –Sammy vừa gõ cửa vừa gọi
-Không. – Nó nói vọng ra.
-Sao thế? Đang làm gì à?
-Có chút việc thôi.
-Ừ. Vậy thôi …. ! - Nhỏ có chút nghi ngờ nhưng không nói gì thêm. Đợi bên ngoài, không có tiếng động nào khác nó mới quay sang nhìn hắn. Hắn chẳng biểu cảm gì, hờ hững khoanh tay ngả người dựa vào thành giường.
-Thái độ gì thế? – Nó chau mày, khó chịu nói.
-Em nói xem. Thái độ đối với con gái kẻ thù phải thế nào? – Mắt hắn sắc lạnh đến buốt xương thịt, nâng cằm nó gằn giọng.
Nó ngạc nhiên khi hắn nói về vấn đề này nhưng vẫn tỏ ra thản nhiên.
-Anh nghĩ chỉ mình gia đình em có lỗi thôi sao?
Hắn im lặng nhìn sâu vào mắt nó.
-Người giết bà em không phải là bố anh sao?
-Giờ em trách anh đấy à? - Hắn nhếch mép chua chát.
-Không phải anh cáo tội em trước sao? – Nó lạnh lủng nói.
-Nếu có thể - Hắn cời cợt, giọng lạnh không kém.
Nó nghe hắn nói mà tim thắt lại. Hắn có thể lạnh lùng với tất cả nhưng với nó, hắn chưa bao giờ thế cả? Hắn hết yêu nó rồi sao? Hắn hận nó đến vậy sao?
-Anh hết yêu em rồi. Phải không? – Nó vớt vát hi vọng, hỏi.
-Tại sao anh phải yêu em? Yêu em anh được gì chứ? Anh nhận lại được cái gì? Tại sao phải làm việc mà biết trước nó chẳng có kết quả gì. - Hắn tức giận lớn tiếng.
-Yêu em? - Hắn cười đểu cáng mà cay đắng – Em cũng biết hỏi câu đấy sao? Chuyện gì anh cũng không trách cứ em. Chỉ mong em nghĩ cho anh vài giây trong vài tỷ giờ em sống thôi. Em đã bao giờ làm chưa?
Tim nó vỡ vụn, cười buồn thê lương. Sao anh biết nó chưa bao giờ nghĩ cho anh? Sao anh biết nó chưa từng nhớ anh? Sao giờ anh có thể nói những lời ấy với nó? Nhưng, không phải chính nó nói là người xa lạ hay sao?
-Trả lời em đi.
Hắn ghì chặt hai vai nó ngã xuống sàn nhà.
-ANH CÒN HẬN EM HƠN LÀ YÊU NỮA. HẬN CẢ GIA TỘC EM ĐẾN XƯƠNG TỦY, HẬN TỪ ÔNG NỘI EM ĐẾN EM. ANH…. MUỐN GIẾT TẤT CẢ NGƯỜI TRONG GIA TỘC NÀY. - Hắn phẫn nộ, siết chặt vai nó làm nó muốn gãy nát xương nhưng nó chẳng quan tâm nữa rồi. Cảm giác lún sâu vào màu đen của bóng đêm ngự trị cơ thể nó. Đau quá …. Nó đau đớn nhìn anh, rồi bật cười để nước mắt không trào ra.
-Giết sao? Vậy thì làm đi. Anh giỏi thì làm đi. Giết luôn em đi cho hả giận này – Nó cũng tức giận không kém, liên tục đấm mạnh vào ngực hắn.
-Giết em tôi cũng chưa hả giận đâu. - Hắn vô cảm, giọng lạnh âm độ.
-À, vậy sao. Em rẻ mạt với anh thế à?
-So với 18 năm qua tôi sống, em – không – có – giá - trị. Vì sao hả? – Hắn nhếch mép – Vì gia tộc em đã giết cả bố anh lẫn anh luôn rồi. Giết sạch ngay cả một đứa trẻ mới sinh cũng không tha.
*Chát*
Mắt nó đỏ ngầu, thẳng tay tát mạnh vào mặt hắn.
-Anh nói đúng quá phải không? Anh làm theo tất cả những gì em muốn rồi? Em còn thích gì nữa? Người xa lạ à? Kẻ thù à? Đây. Đủ chưa? EM HÀI LÒNG CHƯA? -Hắn đau khổ gào lên.
-Anh đang diễn kịch thôi, phải không?
-Vậy thì vở kịch này diễn vì em.
Nó chết trong câm lặng, hai tay buông thõng, cúi gằm mặt xuống đất.
-Anh ước giá như đừng có gặp em, đừng có yêu em. Đừng có ngu ngốc vì em mà kẻ hại gia đình mình cũng không giết nổi. Đừng có điên dại yêu em mà quên cả em là con của kẻ anh muốn tự tay đâm nhất.
Nó vẫn thế, chỉ biết lặng im, nghe từng lời hắn nói mà như cứa sâu vào trái tim mình.
-Anh sẽ không vì em mà ngớ ngẩn vậy nữa đâu. - Hắn nâng cằm nó lên, ép nó nhìn thẳng vào mình – Nụ cười của em mỗi khi dẫm nát anh. Thật sự … rất đẹp! – Ánh mắt của hắn buồn đến vô tận, nó càng nhìn hắn, nó càng đau. Hắn như đang khiến nó phải cảm nhận nỗi đau của mình.
-Em … đừng thương hại. Cái thứ đó. Thật kinh tởm lắm ! Hãy giữ riêng cho em và hạnh phúc đi.
-Ai ở trong đó thế Jasmin? - Tiếng Sammy bên ngoài gõ cửa liên tục vang vọng vào.
-Tôi vào đây - Nhỏ mở cửa bước vào, chỉ thấy nó đang ngồi bệt dưới đất. Nhỏ đảo mắt xung quanh, nhìn ra cửa sổ mở toang, rèm bay phất phớt. Trong khi, không hề có gió.
-Ai vừa vào? Đúng không? - Nhỏ bật điện lên, ngờ vực hỏi.
Nó không nói gì.
-Nói đi. Ai vừa vào thế? Bà không lừa được tôi đâu - Nhỏ ngồi xuống trước mặt nó, lay lay người tiếp tục tra khảo.
-Phòng tôi ngay cạnh phòng bà. Tôi biết chắc chắn có người vào. NÓI ĐI, AI?
Nó ngã gục vào lòng nhỏ. Nhỏ ngạc nhiên, chớp mắt liên tục, định hỏi nó làm sao thì áo nhỏ bắt đầu thấm ướt. Nhỏ thở dài, vuốt ve mái tóc nó.
-Được rồi. Biết ai rồi. Không hỏi nữa.
-Dakie sắp về rồi. Đừng để anh ấy nhìn thấy. Nếu tôi là Dakie, tôi sẽ rất tức giận đấy. Làm gì có ai chịu được, người con gái của mình khóc vì người con trai khác chứ. Được rồi. Nín đi cái con nhỏ trăng hoa….
…………..
*Xoảng …. Xoảng *
Hắn điên loạn đập vỡ hết các đồ đạc trong phòng. Âm thanh của đổ vỡ đáng sợ ấy dội đến tai dì Tanaka đang bước vào. Dì bấu chặt vào gấu váy, đau lòng nhìn hắn hết lần này đến lần khác hành hạ bản thân vì đứa con gái dơ bẩn, không ra gì ấy.
-Ken… Dừng lại đi con… Dì xin con… Dừng lại đi – Dì nghẹn ngào nói.
Hắn im lặng, cứ thế đập vỡ mọi thứ. Căn phòng gọn gàng trở nên bừa bãi, đổ nát kinh khủng, còn hơn cả một trận bão càn qua.
-Ken… Đừng thế mà con…. Đủ rồi… Quá đủ rồi ! -Nước mắt dì lã chã rơi, người gì yêu thương hơn cả bản thân đang như kẻ điên loạn trong tình yêu.
Hắn thở hồng hộc, giơ hai bàn tay đầy máu lên nhìn rồi bật cười. Hắn ngã phịch xuống đất, cơ thể mềm nhũn. Trái tim tàn tạ, héo úa đến vỡ nát.
Dì chậm rãi đến cạnh hắn, ôm chặt hắn vào lòng.
-Đến bao giờ nữa đây hả con? Đến bao giờ con mới chịu dừng lại đây? – Dì vừa khóc vừa nói.
-Nói dối, là nói dối, là con nói dối. Đó không phải sự thật đâu. Không phải - Hắn thẫn thờ, như kẻ mất hồn, miệng liên tục mấp máy.
Dì Tanaka không biết phải nói gì, không biết làm sao để hắn dừng lại. Chỉ ôm chặt hắn, nước mắt tuôn ra nóng ran.
-Con … không biết làm sao để hận… Phải làm sao để hận cô ấy… Phải làm sao để có thể ngừng yêu… Phải làm sao? …. - Hắn ôm mặt đau khổ, nỗi đau của hắn dường như không còn từ nào để diễn tả.
-Tại sao lại là bố cô ấy? Tại sao lại là mẹ cô ấy. Con …. chết mất dì ơi…. - Hằn òa khóc điên dại như đứa trẻ. Thứ nước ấy chảy vào trong khoang miệng khô rát mấy ngày không ăn uống ấy đắng chát.
Cô đơn vẽ uyên ương ngóng đợi. Thương ly cát bụi trước hoa mộng. Yêu là chi? Hận là chi? Thống khổ tâm can. Giọt lệ yên chi nhẹ rơi vào khóe miệng. Hồi ức khắc vào mảnh trăng khuyết…….
Em như bông hồng có gai
Khiến con tim của anh dăm đầy những gai nhọn
Tự một hình xăm khắc trong tim
Xóa không bao giờ đi, thêm sẹo thêm vết thương….
……….
Sáng sớm hôm sau, hắn đã đến phòng của ba hắn tại căn cứ. Ba hắn đang quản lý công trình xây dựng lại hệ thống bảo mật nghe tin hắn đến rất ngạc nhiên, liền nhanh chóng về phòng.
-Mới sớm, tìm ta có chuyện gì thế? – Ba hắn chắp hai đằng sau, nghiêm nghị hỏi.
-Con sẽ đưa quân đi chiếm lại căn cứ và mở rộng địa bàn phía Nam. - Hắn vắt chân ngồi trên ghế nói thẳng vào vấn đề.
Ba hắn còn chưa hết ngạc nhiên này thì tới ngạc nhiên tiếp.
-Trong một ngày.
Ba hắn nhướn mày, gật gù hài lòng vô cùng. Trong một ngày chiếm lại căn cứ, còn mở rộng địa bàn phía Nam.
-Con thật làm ta bất ngờ.
-Gia tộc Wilson có thể chiếm căn cứ chưa đầy 2 giờ đồng hồ. Vậy cớ gì chúng ta không đoạt lại được trong thời gian như vậy?
-Đúng thế. Đúng thế. Ta sẽ cử cận vệ đi cùng con.
-Không cần. Người của bang Vũ Phong sẽ dẹp tất cả. - Hắn phẩy tay, dứt khoát nói.
-Được. Tốt lắm. Nhưng ta rất thắc mắc …..
-Chuyện gì?
-Sao con thay đổi quyết định nhanh vậy?
-Con không muốn theo vết xe đổ của bố - Hắn lạnh lùng, vô cảm đến cực độ vừa khinh miệt vừa hận thù nói.
Ba hắn chỉ ra sức gật đầu, nhìn theo bóng hắn ra ngoài. Dù hắn có khinh miệt thế nhưng ông không hề giận ngược lại còn rất vui. Chỉ cần hắn ra tay. Ông có thể thảnh thơi ngồi nhà đợi tin thắng trận.
Cất giấu hình ảnh vào sâu trong tim. Hắn nhất định sẽ xóa bỏ mọi thù hận này.
*Soạt*
Âm thanh rất nhẹ, rất nhanh nhưng không thoát khỏi sự nhạy bén của nó. Nó nhíu mày đứng dậy dò xét xem có ai đột nhập không? Bước chân lặng lẽ đến không phát ra tiếng động. Nó từ từ di chuyển gần cửa sổ, tấm rèm bay tung như có cơn gió mạnh ào đến.
-A..- Nó “ a “ lên một tiếng khi bị ai đó bất ngờ bịt miệng, ôm trọn cơ thể nó lăn xuống sàn nhà.
Nó định dùng khuỷu tay chọc vào bụng hắn thì lập tức bị khóa lại. Nó nghiến răng, cố thoát khỏi sự khống chế khó chịu ấy, xem kẻ nào to gan đột nhập vào đây thì làn hơi ấm áp quen thuộc phả vào bên tai nó.
-Kĩ năng của em sao kém đi nhiều vậy?
Nó giật mình, mọi bộ phận trên cơ thể như tê liệt, đôi mắt căng tròn ngạc nhiên.
-Lâu quá không gặp nhỉ? - Hắn thả lỏng người nó, ngồi sang một bên, giữ khoảng cách nhất định.
-Sao … anh lại ở đây? – Nó lấy lại vẻ bình thản, lạnh lùng, lãnh đạm hỏi.
-Không muốn gặp anh thế cơ à? – Anh nhướn mày, cười khẩy.
-Không, nhưng … - Nó ắc ứ định nói gì thì có tiếng người ngoài gõ cửa.
*Cốc, cốc*
-Jasmin, ăn pizza không? –Sammy vừa gõ cửa vừa gọi
-Không. – Nó nói vọng ra.
-Sao thế? Đang làm gì à?
-Có chút việc thôi.
-Ừ. Vậy thôi …. ! - Nhỏ có chút nghi ngờ nhưng không nói gì thêm. Đợi bên ngoài, không có tiếng động nào khác nó mới quay sang nhìn hắn. Hắn chẳng biểu cảm gì, hờ hững khoanh tay ngả người dựa vào thành giường.
-Thái độ gì thế? – Nó chau mày, khó chịu nói.
-Em nói xem. Thái độ đối với con gái kẻ thù phải thế nào? – Mắt hắn sắc lạnh đến buốt xương thịt, nâng cằm nó gằn giọng.
Nó ngạc nhiên khi hắn nói về vấn đề này nhưng vẫn tỏ ra thản nhiên.
-Anh nghĩ chỉ mình gia đình em có lỗi thôi sao?
Hắn im lặng nhìn sâu vào mắt nó.
-Người giết bà em không phải là bố anh sao?
-Giờ em trách anh đấy à? - Hắn nhếch mép chua chát.
-Không phải anh cáo tội em trước sao? – Nó lạnh lủng nói.
-Nếu có thể - Hắn cời cợt, giọng lạnh không kém.
Nó nghe hắn nói mà tim thắt lại. Hắn có thể lạnh lùng với tất cả nhưng với nó, hắn chưa bao giờ thế cả? Hắn hết yêu nó rồi sao? Hắn hận nó đến vậy sao?
-Anh hết yêu em rồi. Phải không? – Nó vớt vát hi vọng, hỏi.
-Tại sao anh phải yêu em? Yêu em anh được gì chứ? Anh nhận lại được cái gì? Tại sao phải làm việc mà biết trước nó chẳng có kết quả gì. - Hắn tức giận lớn tiếng.
-Yêu em? - Hắn cười đểu cáng mà cay đắng – Em cũng biết hỏi câu đấy sao? Chuyện gì anh cũng không trách cứ em. Chỉ mong em nghĩ cho anh vài giây trong vài tỷ giờ em sống thôi. Em đã bao giờ làm chưa?
Tim nó vỡ vụn, cười buồn thê lương. Sao anh biết nó chưa bao giờ nghĩ cho anh? Sao anh biết nó chưa từng nhớ anh? Sao giờ anh có thể nói những lời ấy với nó? Nhưng, không phải chính nó nói là người xa lạ hay sao?
-Trả lời em đi.
Hắn ghì chặt hai vai nó ngã xuống sàn nhà.
-ANH CÒN HẬN EM HƠN LÀ YÊU NỮA. HẬN CẢ GIA TỘC EM ĐẾN XƯƠNG TỦY, HẬN TỪ ÔNG NỘI EM ĐẾN EM. ANH…. MUỐN GIẾT TẤT CẢ NGƯỜI TRONG GIA TỘC NÀY. - Hắn phẫn nộ, siết chặt vai nó làm nó muốn gãy nát xương nhưng nó chẳng quan tâm nữa rồi. Cảm giác lún sâu vào màu đen của bóng đêm ngự trị cơ thể nó. Đau quá …. Nó đau đớn nhìn anh, rồi bật cười để nước mắt không trào ra.
-Giết sao? Vậy thì làm đi. Anh giỏi thì làm đi. Giết luôn em đi cho hả giận này – Nó cũng tức giận không kém, liên tục đấm mạnh vào ngực hắn.
-Giết em tôi cũng chưa hả giận đâu. - Hắn vô cảm, giọng lạnh âm độ.
-À, vậy sao. Em rẻ mạt với anh thế à?
-So với 18 năm qua tôi sống, em – không – có – giá - trị. Vì sao hả? – Hắn nhếch mép – Vì gia tộc em đã giết cả bố anh lẫn anh luôn rồi. Giết sạch ngay cả một đứa trẻ mới sinh cũng không tha.
*Chát*
Mắt nó đỏ ngầu, thẳng tay tát mạnh vào mặt hắn.
-Anh nói đúng quá phải không? Anh làm theo tất cả những gì em muốn rồi? Em còn thích gì nữa? Người xa lạ à? Kẻ thù à? Đây. Đủ chưa? EM HÀI LÒNG CHƯA? -Hắn đau khổ gào lên.
-Anh đang diễn kịch thôi, phải không?
-Vậy thì vở kịch này diễn vì em.
Nó chết trong câm lặng, hai tay buông thõng, cúi gằm mặt xuống đất.
-Anh ước giá như đừng có gặp em, đừng có yêu em. Đừng có ngu ngốc vì em mà kẻ hại gia đình mình cũng không giết nổi. Đừng có điên dại yêu em mà quên cả em là con của kẻ anh muốn tự tay đâm nhất.
Nó vẫn thế, chỉ biết lặng im, nghe từng lời hắn nói mà như cứa sâu vào trái tim mình.
-Anh sẽ không vì em mà ngớ ngẩn vậy nữa đâu. - Hắn nâng cằm nó lên, ép nó nhìn thẳng vào mình – Nụ cười của em mỗi khi dẫm nát anh. Thật sự … rất đẹp! – Ánh mắt của hắn buồn đến vô tận, nó càng nhìn hắn, nó càng đau. Hắn như đang khiến nó phải cảm nhận nỗi đau của mình.
-Em … đừng thương hại. Cái thứ đó. Thật kinh tởm lắm ! Hãy giữ riêng cho em và hạnh phúc đi.
-Ai ở trong đó thế Jasmin? - Tiếng Sammy bên ngoài gõ cửa liên tục vang vọng vào.
-Tôi vào đây - Nhỏ mở cửa bước vào, chỉ thấy nó đang ngồi bệt dưới đất. Nhỏ đảo mắt xung quanh, nhìn ra cửa sổ mở toang, rèm bay phất phớt. Trong khi, không hề có gió.
-Ai vừa vào? Đúng không? - Nhỏ bật điện lên, ngờ vực hỏi.
Nó không nói gì.
-Nói đi. Ai vừa vào thế? Bà không lừa được tôi đâu - Nhỏ ngồi xuống trước mặt nó, lay lay người tiếp tục tra khảo.
-Phòng tôi ngay cạnh phòng bà. Tôi biết chắc chắn có người vào. NÓI ĐI, AI?
Nó ngã gục vào lòng nhỏ. Nhỏ ngạc nhiên, chớp mắt liên tục, định hỏi nó làm sao thì áo nhỏ bắt đầu thấm ướt. Nhỏ thở dài, vuốt ve mái tóc nó.
-Được rồi. Biết ai rồi. Không hỏi nữa.
-Dakie sắp về rồi. Đừng để anh ấy nhìn thấy. Nếu tôi là Dakie, tôi sẽ rất tức giận đấy. Làm gì có ai chịu được, người con gái của mình khóc vì người con trai khác chứ. Được rồi. Nín đi cái con nhỏ trăng hoa….
…………..
*Xoảng …. Xoảng *
Hắn điên loạn đập vỡ hết các đồ đạc trong phòng. Âm thanh của đổ vỡ đáng sợ ấy dội đến tai dì Tanaka đang bước vào. Dì bấu chặt vào gấu váy, đau lòng nhìn hắn hết lần này đến lần khác hành hạ bản thân vì đứa con gái dơ bẩn, không ra gì ấy.
-Ken… Dừng lại đi con… Dì xin con… Dừng lại đi – Dì nghẹn ngào nói.
Hắn im lặng, cứ thế đập vỡ mọi thứ. Căn phòng gọn gàng trở nên bừa bãi, đổ nát kinh khủng, còn hơn cả một trận bão càn qua.
-Ken… Đừng thế mà con…. Đủ rồi… Quá đủ rồi ! -Nước mắt dì lã chã rơi, người gì yêu thương hơn cả bản thân đang như kẻ điên loạn trong tình yêu.
Hắn thở hồng hộc, giơ hai bàn tay đầy máu lên nhìn rồi bật cười. Hắn ngã phịch xuống đất, cơ thể mềm nhũn. Trái tim tàn tạ, héo úa đến vỡ nát.
Dì chậm rãi đến cạnh hắn, ôm chặt hắn vào lòng.
-Đến bao giờ nữa đây hả con? Đến bao giờ con mới chịu dừng lại đây? – Dì vừa khóc vừa nói.
-Nói dối, là nói dối, là con nói dối. Đó không phải sự thật đâu. Không phải - Hắn thẫn thờ, như kẻ mất hồn, miệng liên tục mấp máy.
Dì Tanaka không biết phải nói gì, không biết làm sao để hắn dừng lại. Chỉ ôm chặt hắn, nước mắt tuôn ra nóng ran.
-Con … không biết làm sao để hận… Phải làm sao để hận cô ấy… Phải làm sao để có thể ngừng yêu… Phải làm sao? …. - Hắn ôm mặt đau khổ, nỗi đau của hắn dường như không còn từ nào để diễn tả.
-Tại sao lại là bố cô ấy? Tại sao lại là mẹ cô ấy. Con …. chết mất dì ơi…. - Hằn òa khóc điên dại như đứa trẻ. Thứ nước ấy chảy vào trong khoang miệng khô rát mấy ngày không ăn uống ấy đắng chát.
Cô đơn vẽ uyên ương ngóng đợi. Thương ly cát bụi trước hoa mộng. Yêu là chi? Hận là chi? Thống khổ tâm can. Giọt lệ yên chi nhẹ rơi vào khóe miệng. Hồi ức khắc vào mảnh trăng khuyết…….
Em như bông hồng có gai
Khiến con tim của anh dăm đầy những gai nhọn
Tự một hình xăm khắc trong tim
Xóa không bao giờ đi, thêm sẹo thêm vết thương….
……….
Sáng sớm hôm sau, hắn đã đến phòng của ba hắn tại căn cứ. Ba hắn đang quản lý công trình xây dựng lại hệ thống bảo mật nghe tin hắn đến rất ngạc nhiên, liền nhanh chóng về phòng.
-Mới sớm, tìm ta có chuyện gì thế? – Ba hắn chắp hai đằng sau, nghiêm nghị hỏi.
-Con sẽ đưa quân đi chiếm lại căn cứ và mở rộng địa bàn phía Nam. - Hắn vắt chân ngồi trên ghế nói thẳng vào vấn đề.
Ba hắn còn chưa hết ngạc nhiên này thì tới ngạc nhiên tiếp.
-Trong một ngày.
Ba hắn nhướn mày, gật gù hài lòng vô cùng. Trong một ngày chiếm lại căn cứ, còn mở rộng địa bàn phía Nam.
-Con thật làm ta bất ngờ.
-Gia tộc Wilson có thể chiếm căn cứ chưa đầy 2 giờ đồng hồ. Vậy cớ gì chúng ta không đoạt lại được trong thời gian như vậy?
-Đúng thế. Đúng thế. Ta sẽ cử cận vệ đi cùng con.
-Không cần. Người của bang Vũ Phong sẽ dẹp tất cả. - Hắn phẩy tay, dứt khoát nói.
-Được. Tốt lắm. Nhưng ta rất thắc mắc …..
-Chuyện gì?
-Sao con thay đổi quyết định nhanh vậy?
-Con không muốn theo vết xe đổ của bố - Hắn lạnh lùng, vô cảm đến cực độ vừa khinh miệt vừa hận thù nói.
Ba hắn chỉ ra sức gật đầu, nhìn theo bóng hắn ra ngoài. Dù hắn có khinh miệt thế nhưng ông không hề giận ngược lại còn rất vui. Chỉ cần hắn ra tay. Ông có thể thảnh thơi ngồi nhà đợi tin thắng trận.
Cất giấu hình ảnh vào sâu trong tim. Hắn nhất định sẽ xóa bỏ mọi thù hận này.
/100
|