Tầm Mộng Thái Hồ: Túy Cô Tô

Chương 28 - Chương 28

/53


Ở thế kỷ XXI, Vương Dao chỉ là một cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn. Điều không bình thường duy nhất, có lẽ là việc một cô gái sống đến hai mươi tuổi vẫn chưa có mảnh tình vắt vai, kiên định trường kỳ ở trong hội độc thân vui vẻ. Cũng không phải chưa tình âm thầm thích một ai, nhưng mà đó chỉ là cảm nắng thoáng qua, chẳng rõ là do tính cách vốn rụt rè nhút nhát, hay là bởi có một cái gì đấy luôn ngăn trở trong vô hình, Vương Dao cứ thế từ cấp hai lên cấp ba, từ cấp ba lên đại học, và cũng có thể là cho đến khi tốt nghiệp đại học, cô vẫn không có bạn trai.

Người ta đồn rằng, Vương Dao có mệnh sát phu. Chỉ bởi một sự trùng hợp kỳ lạ, hễ cậu bạn nào theo đuổi cô, thì y như rằng, chẳng mấy chốc sau, cậu ấy sẽ xảy ra chuyện, không bị tai nạn thì cũng bị ốm nặng, không ngã xe thì cũng té sông. Chính vì thế, một người không tin quỷ thần như Vương Dao, cũng bắt đầu nghĩ rằng, có lẽ mình cứ nên ở vậy đến già để không gây họa cho người khác nữa.

Là một trạch nữ điển hình, lại thêm những lời đồn ác ý, Vương Dao không có mấy bạn bè, bạn thân duy nhất chỉ có Lưu Diệu Nhi. Hoàn toàn khác với Vương Dao trầm lặng hướng nội, dù có chịu thiệt vẫn lười mở miệng tranh giành thắng thua, Lưu Diệu Nhi là cô gái độc lập, chủ động, mạnh mẽ, luôn đứng ra bảo vệ Vương Dao mỗi khi cô bị ức hiếp. Cũng không biết hai cô gái có tính cách trái ngược như vậy, làm sao có thể trở thành bạn bè.

Mùa hè năm đó, chẳng biết Lưu Diệu Nhi tìm ở đâu ra hai cái vé rẻ, liền rủ Vương Dao đến Tô Châu một chuyến. Vương Dao không chịu được sự dai dẳng lải nhải của cô bạn, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Ngày thứ nhất đến Tô Châu, hai cô gái tìm được một chỗ trọ gần Thái Hồ, tuy rằng có hơi ọp ẹp một tí, nhưng giá cũng rất dễ chịu.

Lưu Diệu Nhi loay hoay sắp xếp hành lí, chợt reo lên:

“Dao Dao, nhìn này! Ở đây có một cuốn sách!”

Vương Dao cũng cầm cuốn sách lên xem thử, chỉ thấy đó là một cuốn sách cũ, giấy đã ố vàng, bìa đề bốn chữ “Thái Hồ kỳ duyên”, được viết bằng chữ phồn thể.

“Chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi.” Cô không mấy hứng thú, lại đặt quyển sách xuống. Đọc phồn thể thật là đau mắt, cô cũng không nhàn rỗi đến mức tự tra tấn mình.

Lưu Diệu Nhi lại có vẻ rất tò mò với cuốn sách kia, lập tức say sưa đọc. Vương Dao thấy vậy, chỉ đành ra ngoài đi dạo một mình.

Loanh quanh trong mấy dãy phố cổ kính, Vương Dao bỗng gặp một ông lão bày cái quầy xem bói. Cô thầm nghĩ, thời đại nào rồi mà còn có người tin bói toán sao?

Ông lão nhìn thấy Vương Dao, nở một nụ cười bí hiểm, sau đó gọi cô lại, nói:

“Tiểu cô nương, cô có muốn xem một chút mệnh số của mình không?”

Vương Dao lắc lắc đầu, đáp:

“Xin lỗi ông, cháu không có mang theo tiền.”

Ông lão cười khà khà, bảo:

“Cô là người hữu duyên, không lấy tiền, không lấy tiền.”

Vương Dao vốn không giỏi từ chối người khác, chần chừ một lúc, cũng đành ngồi xuống.

Ông lão kia chăm chú nhìn đường chỉ tay của cô, sau đó chợt biến sắc mặt, vội nhấc ghế ngồi dịch ra xa cô một quãng, mới hỏi:

“Tiểu cô nương, có phải từ trước đến giờ, những người khác phái có tình cảm với cô đều gặp chuyện không may?”

Vương Dao kinh ngạc, đáp:

“Dạ phải, mà làm sao ông biết được?”

Ông lão không đáp, vẻ mặt lấm lét nhìn phía sau lưng cô, nhỏ giọng bảo:

“Duyên tiền kiếp, nợ tam sinh. Tiểu cô nương, lão khuyên thật lòng, hai ngày sau là rằm tháng bảy, cô nên tránh ra đường, nếu có ở bên ngoài thì tuyệt đối phải trở về

/53

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status