Bạch Tư Tư đặt cái cốc trong tay xuống, đứng lên định giải thích, Hứa Nhận lại đi lên trước, kéo tay Trình Trì: "Chúng ta ra ngoài nói, được không?"
Trình Trì cố gắng kiềm nén tức giận, vốn định nói, đây là nhà của chúng ta, đi ra ngoài làm gì?
Nhưng khi cô nhìn về phía Hứa Nhận lần nữa, trước nay chưa từng thấy ánh mắt anh có cảm xúc như vậy, cảm xúc bất lực, mà lại cầu xin.
Cô mềm lòng, ánh mắt như dao, hung hăng trừng anh một cái, dùng sức tránh thoát khỏi tay anh, tự đi ra ngoài.
Rất nhanh, Hứa Nhận đuổi theo, Trình Trì đứng bên ngoài hành lang tối đen như mực, nhìn mưa to ngoài cửa sổ, tay cầm hộp thuốc, run rẩy lấy một điếu thuốc từ bên trong ra, tay cầm bật lửa cũng không nhịn được mà run rẩy, căn bản không thể bật ra lửa.
Hứa Nhận đi tới, lấy bật lửa trong tay cô, giúp cô châm điếu thuốc.
Trình Trì châm cháy thuốc, hít sâu một ngụm.
Hai người đứng cách nhau nửa mét, ai cũng yên lặng không nói gì.
Cô hút ba ngụm, đã bị Hứa Nhận rút điếu thuốc ra, anh nói: "Em ít hút..."
Trình Trì hơi ngẩn ra, sau đó mới giật mình nhớ ra gì đó, đôi mắt nâng lên, cười giận dỗi: "Em không mang thai, đùa anh chơi thôi."
Từng câu từng chữ, vô cùng nặng nề.
Khoé mắt Hứa Nhận run rẩy...
Tin tức này, anh tiêu hóa chừng mười giây, sau đó nheo mắt, cười khẽ một tiếng: "Thế à, vậy thì tốt rồi."
Cô không phải chịu khổ, vậy thì tốt rồi.
"Cảm thấy nhẹ nhõm đúng không?"
Hứa Nhận không hề che dấu mà gật đầu: "Ừ."
Lại im lặng không nói gì.
"Hứa Nhận, con người của em, trong mắt không chứa nổi một hạt cát nào."
Trình Trì cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, nhưng cô rất khó, rất khó bình tĩnh được dưới tình huống như vậy, cô cắn chặt khớp hàm, nói: "Tốt nhất, anh nên cho em một lời... Giải thích."
Hứa Nhận suy nghĩ, lẩm bẩm nói: "Em thấy được cả rồi, còn muốn giải thích gì chứ?"
"Em mẹ nó không tin!"
Cùng với tiêng sấm rền, cô chợt cao giọng, đồng thời lao lên phía trước, túm chặt cổ áo Hứa Nhận: "Em mẹ nó không tin anh sẽ làm chuyện này, cặp với phụ nữ sau lưng em!"
Tròng mắt cô rung lên kịch liệt, cơ bắp trên người gồng lên, cô kéo cổ áo anh, ghé sát vào mặt anh, sau đó hạ giọng, thoáng run rẩy, khe khẽ, khe khẽ hỏi: "Anh Nhận, em có gì không tốt? Anh nói đi, em có gì không tốt? Anh lại muốn tìm người khác."
Vẻ mặt cô trông vô cùng điên cuồng, không ngừng lặp lại câu nói kia.
Mà Hứa Nhận, chỉ biết im lặng với cô.
Chỉ có sự im lặng, vô biên vô hạn.
Cuối cùng, tay cũng mềm, sự im lặng của anh đã rút đi hơi thở cuối cùng của cô, cô run rẩy lùi về phía sau hai bước, sau đó tự ôm lấy mình dựa vào tường ngồi xổm xuống, sức lực trong cơ thể đã bị rút cạn, cô yêu anh, quá yêu, cho nên lúc này, cô giống như một cái xác không hồn, ôm đầu gối ngồi xổm xuống dưới đất.
Hứa Nhận đau đớn nhắm mắt, nói: "Trình Trì, em đi trước, được không? Coi như anh Nhận cầu xin em."
"Vừa rồi anh còn nói yêu em." Cô vùi mặt vào đầu gối, giọng nức nở: "Anh chưa bao giờ nói dối, Hứa Nhận, anh cũng không lừa em."
"Trình Trì, em đứng lên." Hứa Nhận đi tới, không đợi anh chạm vào cô, cô đã tự đứng lên, lùi ra phía sau vài bước, đôi mắt cô rất đỏ, cưỡng ép bản thân không rơi nước mắt, hỏi anh: "Cho nên, như vậy là xong rồi?"
Cô còn đang hỏi anh, còn đang hỏi......
Cô không nỡ, rất rất không nỡ.
"Trình Trì, chúng ta chia tay đi." Hứa Nhận kìm nén nỗi chua xót đang cuồn cuộn trong lòng, quyết tuyệt.
"Có thể." Trình Trì cắn chặt răng, một chữ kia cô dùng hết sức lực: "Chia."
"Nhưng em chưa bao giờ làm chuyện hồ đồ, tình cảm cũng không hồ đồ." Cô đỏ mắt bình tĩnh nhìn anh: "Cho em một lý do."
"Ở bên em, anh cảm thấy bản thân rất vô dụng." Hứa Nhận cụp mắt, trầm giọng nói: "Giống như một thằng ngốc, cho dù làm cái gì, cho dù kiếm được bao nhiêu tiền, em cũng không quan tâm đúng không."
Bạn vẫn luôn từ chối chấp nhận, thật ra mọi thứ vẫn luôn ở đấy, ẩn giấu trong lòng bạn, cuối cùng có một ngày, nó sẽ chậm rãi trồi lên mặt nước, lấy tư thế gần như tàn nhẫn mà lại khách quan, lặng lẽ đối diện với bạn.
Tránh cũng không thể tránh.
Trình Trì chờ anh nói xong, ngừng một lái, mới phát hiện, mình còn chảy nước mắt.
Cô dùng mu bàn tay quyết tuyệt lau nước mắt, từng chút từng chút, vô cùng thô bạo, nhưng cũng không ngăn được nước mắt trào ra, làn da trắng nõn bị lau đến đỏ bừng.
"Vâng, em không quan tâm." Cô nói một lời trái lương tâm, cười trào phúng: "Mới nhìn, cô ấy rất quan tâm đúng không, cô ấy có thể cho anh cảm giác mình là đàn ông, có bản lĩnh đàn ông, nhỉ?"
Cô thất thểu đến gần anh, vốn định tặng anh một cái tát, nhưng đột nhiên, dường như phát hiện ra gì đó, vẻ mặt cô thoáng kì lạ, tay cô rơi xuống cổ áo anh, xoẹt một tiếng, thô bạo kéo ra, nhìn thấy trên cô anh, có một vết thương, phía trên còn dính vết máu khô.
Trình Trì nhíu mày, muốn xem kỹ, Hứa Nhận chợt lùi lại mấy bước, sửa sang lại cổ áo của mình.
"Anh bị thương khi nào?" Trình Trì trầm giọng truy vấn.
"Em đừng làm bản thân mình khó xử, đi thôi."
"Đây là vấn đề cuối cùng, anh trả lời, em sẽ đi."
"Vừa rồi." Hứa Nhận nói.
"Vừa rồi..." Trình Trì lẩm bẩm một tiếng, lại vội vàng hỏi: "Ở đâu? Ai làm?"
Hứa Nhận nhắm mắt lại, nói năm chữ: "Trên giường, cô ấy làm."
Lại có một tia chớp cắt qua phía chân trời, sấm rền từng tiếng, màng tai cô, bị rung đến đau đớn.
Đúng là, tự mình làm mình khó xử!
Hứa Nhận đứng trên tầng, nhìn bóng dáng cô, tay không kiềm chế được mà run lên, nhân lúc anh còn có thể kiểm soát bản thân mình, không đuổi theo, không thể ôm lấy cô, nói anh rất sợ, nói câu yêu cô kia là thật, nói có lẽ cuộc đời này của anh, có lẽ...
Xong rồi.
Hứa Nhận hít sâu một hơi, đè lại nỗi chua xót cùng nỗi khổ tâm đang dâng lên trong lòng, yên lặng lấy điện thoại ra, bấm 110.
"Tôi muốn tự thú." Anh nói: "Tôi tên là Hứa Nhận, vừa mới giết người."
Trong khoảnh khắc, một tia chớp chói lọi lướt qua đôi mắt tối tăm lạnh lẽo của anh.
Dường như anh đã nhìn thấy quỹ đạo cuộc đời, bất kể nỗ lực hay giãy giụa như thế nào, vĩnh viễn không thể chạy thoát, từ nhỏ, anh đã là nợ.
----
Vào ngày thứ bảy Trình Trì mới biết được tin, Hứa Nhận bị bắt vào tù. Bảy ngày này, cô làm gì?
Ba ngày trước, vì dính mưa nên sốt cao, vẫn luôn rơi vào trạng thái hôn mê, ý thức mơ mơ màng màng, không được tỉnh táo, ngày thứ tư, sốt hạ dần, tinh thần tốt lên, nhưng trong đầu trống rỗng, phản ứng chậm nửa nhịp, buổi chiều đã bị Chu Đạm kéo đi thi cấp sáu, sau khi thi xong lại cùng các cô ấy đi uống rượu ca hát, bởi cô rất vui, say suốt một đêm.
Ngày thứ năm trực tiếp ngủ tới chiều tối, dưới ký túc xá nữ, Dương Tĩnh ngồi trong Porsche bóp còi, ấn suốt nửa giờ, rốt cuộc cũng kéo được Trình Trì từ trên giường lên, cô tùy tiện mặc một bộ quần áo rộng rãi màu đen, lười nhác đi xuống dưới tầng, do say rượu, mắt sưng đỏ rất to.
Dương Tĩnh trực tiếp kéo cô vào trong Porsche, đề cao tốc độ lái ra khỏi trường học đại, Trình Trì đần người dựa vào ghế, hỏi cậu: "Tìm tớ làm gì?"
"Trình Trì." Dương Tĩnh dừng Porsche ở bên đường, sau đó rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc ra đưa cho cô: "Cậu bình tĩnh đã, rồi chúng ta lại nói."
Trình Trì ho khan vài tiếng, đẩy thuốc lá ra: "Tối hôm qua, hút bảy bao, khàn giọng rồi."
Giọng cô quả thật rất khàn, nhưng không phải khàn do thuốc lá, mà do sau khi say rượu, khóc đến khàn giọng, khi nói chuyện còn hơi run, làm người khác nghe cảm thấy rất đau lòng.
"Trình Trì......"
Dương Tĩnh muốn nói lại thôi, lại châm điếu thuốc.
Trình Trì rất kiên nhẫn chờ cậu hút xong, đã đến lúc này, cô không vội gì cả, cũng không muốn quan tâm đến chuyện gì.
"Trình Trì." Cậu lại gọi tên cô, hiếm khi cậu nghiêm túc đứng đắn như vậy: "Cậu phải chịu đựng."
"......"
Dương Tĩnh lại ấp úng thật lâu, rốt cuộc quyết định, dí tàn thuốc vào gạt tàn, sau đó khởi động động cơ.
Trình Trì cũng không vội, lười nhác hỏi: "Đi đâu?"
"Về trường."
"Cậu lên cơn thần kinh à!" Trình Trì nhìn cậu một cái: "Kéo tớ ra, rít xong điếu thuốc lại đưa về, cậu nghĩ bà đây..."
"Trình Trì, cậu sẽ đi ra, đúng không?" Cậu cắt ngang lời nói của cô: "Một ngày nào đó, cậu sẽ quên Hứa Nhận, bắt đầu cuộc sống mới, đúng không?"
Trình Trì không có lời gì để nói.
Sẽ có một ngày như thế ư?
"Mẹ kiếp." Trình Trì mắng một tiếng: "Muốn tốt cho tớ, cũng đừng nói cái tên này ra với tớ."
Đừng nhắc tới, đương mùa hè không thể nhắc tới thứ lạnh lẽo.
Dương Tĩnh gật đầu, lái xe trở về trường, đỗ dưới ký túc xá của cô, nói: "Không có việc gì, tớ chỉ muốn kéo cậu ra giải sầu thôi."
"......" Trình Trì cầm túi, mở cửa đi thẳng.
Dương Tĩnh ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, hô với cô một tiếng từ xa: "Trình Trì, cậu nhớ, Hứa Nhận đã không còn bất cứ liên quan gì đến cậu."
Trình Trì đưa lưng về phía cậu, giơ tay lên.
Đã chết, hay còn sống, sống tốt, hay không tốt.
Kể từ khi anh nói ra câu đó: "Chúng ta chia tay đi."
Đã không còn bất cứ liên quan gì đến cô.
----
Biết được tin của Hứa Nhận, là vào hai ngày sau, Ngô Sương nói cho cô.
"Vì ôn tập cuối kỳ, tôi xin nhận lương nửa tháng với công ty, sáng nay đi lĩnh tiền lương, mới biết được."
"Anh ấy bị bắt, cảnh sát còn tới công ty điều tra lấy chứng cứ, nói là vô ý gây chết người, trước mắt tình huống còn chưa rõ ràng lắm."
"Trình Trì, tại sao cô không có phản ứng gì? Cô đừng làm tôi sợ."
"Trình Trì, Trình Trì cô đi đâu?!"
Dương Tĩnh đón Trình Trì ở trước cổng trường, đánh vô lăng, lao thẳng đến hướng nhà giam.
Rốt cuộc cô cùng biết, cậu chỉ hy vọng khi cô biết, không nên quá đau khổ.
Dương Tĩnh vừa lái xe, vừa không nhịn được mà liếc cô, cô mặc một cái đầm viền ren, rất tươi sáng, khuỷu tay mịn màng chống bên cạnh cửa sổ, đôi mắt bình thản như nước, nhìn quang cảnh lướt qua cửa sổ, không có cảm xúc gì.
"Tớ cho rằng khi cậu biết việc này, nhất định sẽ khóc, không ngờ..."
Không ngờ cô sẽ bình tĩnh như vậy, lúc gọi điện thoại cho cậu, còn nói thẳng: "Đưa tớ đi gặp Hứa Nhận."
Dương Tĩnh muốn an ủi, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, dường như cô cũng không cần an ủi, chỉ cần biết chân tướng mọi việc.
"Người chết tên là Trương Cường, bị dao rạch vào cổ họng, máu chảy khắp mặt đất, chết ngay tại chỗ."
"Trương Cường là tên cho vay nặng lãi, vô cùng ác ôn, mấy tên thủ hạ của gã sau khi bị sa lưới nói, do gã động thủ trước, đánh đập Hứa Nhận, sau đó... Sau đó lại cưỡng hiếp..." Dương Tĩnh liếc Trình Trì một cái, tiếp tục nói: "Lại cưỡng hiếp bạn gái anh ấy, cô ta tên là Bạch Tư Tư, khẩu cung của cô ta cũng có thể chứng thực, dù sao vẫn chưa phán quyết, cậu đừng lo lắng, việc này... Biết đâu lại có thể xoay chuyển."
Trình Trì tỉ mỉ nghe từng câu từng chữ Dương Tĩnh nói, không nói một lời...
Thật lâu sau, cô mới thở dài.
Một tiếng thở dài này, rất dài rất sâu, cũng rất nhẹ, Dương Tĩnh nghe thấy rất rõ, nghe mà sợ run.
Cô ngước mắt, nhìn bản thân qua gương chiếu hậu, quầng thâm mắt rất rõ ràng, mấy ngày nay, giấc ngủ của cô, hoặc say rượu ngủ tới lúc trời đen kịt, hoặc tỉnh táo trong đêm dài vô biên.
Suốt mấy ngày, giống như đã già đi vài thập niên.
Chỉ vì một lời chia tay, nam nam nữ nữ, tình tình yêu yêu, Trình Trì đột nhiên muốn cười.
Trong cơn phong ba bão táp thật sự tới, những thứ này... Có là gì đâu?
Anh nói dối đã phản bội cô, đối với cô mà nói cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, cô chỉ muốn gặp anh, muốn gặp anh đến phát điên, muốn ôm lấy mặt anh, muốn có với anh một nụ hôn đậm mùi thuốc lá, muốn nói với anh.
Hứa Nhận, anh đừng sợ.
Hết chương 56
/81
|