Nhìn quy mô đoàn xe, đồ trong hòm hẳn là không hề nặng, toàn bộ hàng hóa của đoàn xe gộp lại cũng không thể tới hai ngàn lượng, ngay từ đầu hắn đã nói, chỉ cần hai phần hàng, không lí gì bọn họ lại nộp nhiều tiền như vậy cả, hơn nữa, hắn còn phát hiện ra, gã quản gia béo tròn vừa lau mồ hôi rỉ ra trên trán, vừa lén đánh mắt với hộ vệ đứng bên mấy chiếc hòm.
“Gượm đã.” Lâm Thiên Long khoát tay, chặn đoàn xe đang chuẩn bị xuất phát lại.
Đám hộ vệ thấy bọn họ đổi ý, lập tức căng thẳng. Nhìn chằm chằm bọn họ một cách đề phòng.
“Trong hòm chứa cái gì?” Lâm Thiên Long bình tĩnh hỏi.
“Không… không có gì cả…” Gã quản gia béo tròn đột nhiên ngắc ngứ. “Chỉ… chỉ là vài bộ quần áo mà thôi.”
“Vậy sao?” Ánh mắt tinh tường của Lâm Thiên Long nhìn gã béo chằm chặp, ánh mắt của gã lập tức dao động.
“Mở hòm ra.” Lâm Thiên Long trầm giọng ra lệnh.
“Vậy… vậy không ổn lắm đâu.” Gã quản gia béo tròn lau mồ hôi trên mặt, lúng túng nói.
“Đại Đầu!” Lâm Thiên Long vừa gọi, một người đàn ông cao to liền chạy ra từ giữa đám người. “Lão đại!”
“Đi! Mở cái hòm kia ra cho ta.” Lâm Thiên Long chỉ vào chiếc hòm gần hắn nhất.
“Rõ!” Đại Đầu nhận lệnh, rồi tiến về phía chiếc hòm.
“Lão Ngũ, Bàng Giải!” Lâm Thiên Long gọi một tiếng, lại có hai người chạy tới phía sau lưng hắn. “Lão đại!”
“Đi! Mở hai cái hòm kia ra cho ta.” Lâm Thiên Long chỉ vào hai chiếc hòm xa nhất.
“Không thành vấn đề!” Lão Ngũ và Bàng Giải lập tức chạy về phía hai chiếc hòm kia.
“Các huynh đệ, theo dõi chặt đám người này, ai dám động thủ, giết không tha!” Lâm thiên Long trợn mắt, đám hộ vệ đang rục rịch lập tức ngoan ngoãn không dám làm gì.
Đại Đầu là người đầu tiên đến bên cạnh chiếc hòm, đẩy tên hộ vệ đứng đó sang một bên, vung đao chém gãy khóa.
Cạch một tiếng, khóa hòm rơi xuống đất, sau đó lại vang lên hai tiếng phá khóa, Lão Ngũ và Bàng Giải cũng đã phá xong khóa của hai chiếc hòm còn lại.
“Cẩn thận một chút.” Lâm Thiên Long không khỏi dặn dò một câu.
“Yên tâm đi lão đại.” Đại Đầu nhếch mép cười. Sau đó mở nắp hòm.
Thoắt cái, vẻ mặt của Đại Đầu cứng lại, Lâm Thiên Long có thể thấy cánh tay cầm cây đao lớn của hắn run lên.
Sau phút ngỡ ngàng, Lâm Thiên Long ngẩng đầu nhìn về phía Lão Ngũ và Bàng Giải, hai người họ cũng mang vẻ mặt khiếp sợ như vậy.
“Súc sinh!” Đại Đầu cau có mặt mày, biểu hiện vô cùng phẫn nộ. Hắn cầm đao chém thẳng về phía tay hộ vệ đứng bên cạnh chiếc hòm.
Tay hộ vệ thất kinh, vội vàng rút kiếm ra đỡ, nhưng không ngờ rằng lực đạo của Đại Đầu lại mạnh đến vậy, một đao cứ như vậy chém tới, bổ thẳng xuống đầu gã. Máu phun ra như suối, cơ thể gã hộ vệ mềm nhũn, ngã xuống mặt đất, run rẩy dăm cái rồi bất động hẳn.
Chuyện vừa xảy ra khiến Lâm Thiên Long có thể ý thức được điểm đáng ngờ, hắn phi thân nhảy tới, mở chiếc hòm ban nãy bị đóng lại.
“Lão Đại! Đừng nhìn!” Bàng Giải cả kinh hét lên, Đại Đầu nghe vậy mới phản ứng lại, vội vàng quay đầu hòng ngăn Lâm Thiên Long lại, chỉ tiếc là đã muộn rồi.
Hai mắt Lâm Thiên Long đỏ ngầu, vẻ mặt hung tợn, bàn tay đang giữ nắp hòm nổi đầy gân xanh, hòm gỗ bị hắn nắm chặt đến mức kêu răng rắc. Đôi mắt nhìn chòng chọc vào bên trong hòm.
Không gian trong hòm không lớn, nhưng bây giờ lại nhồi nhét hai bé gái ước chừng mười bốn tuổi, gương mặt non nớt xinh xắn dính đầy bùn đất, cơ thể trần trụi rặt những vết tích xanh xanh tím tím, vết bầm do bị cấu véo và dấu roi, giữa đôi cặp đùi gầy gò vô cùng hỗn độn, còn vẻ mặt thì đờ đẫn vô hồn.
Lâm Thiên Long im lặng không lên tiếng, xoay người bước đến trước một chiếc hòm khác, vung cây đao lớn, nháy mắt đã phá vỡ ổ khóa. Lại mở ra, tình hình bên trong cũng chẳng khác biệt gì, chẳng qua lần này là hai thiếu niên xinh đẹp, vẻ mặt chúng cũng đờ đẫn như vậy, đôi mắt không có chút sức sống, vết thương trên người còn nhiều hơn cả hai cô bé kia, ngay đến tính khí trắng nõn cũng có vết roi.
Mắt Lâm Thiên Long càng đỏ hơn, hiện trường lúc này không có một tiếng động nào, đám hộ vệ được thuê tạm thời xung quanh cũng kinh hãi đến ngây người, họ hoàn toàn không ngờ rằng trong hòm lại có người sống. Hơn nữa, còn là những cô bé cậu bé bị ngược đãi vô cùng đáng thương. Các hộ vệ bên cạnh hòm gỗ là người được gã quản gia béo dẫn theo, đám người bọn họ chỉ là đội ngũ tập trung ở phía trên hoặc cuối đoàn trở hàng, do đó trước giờ chưa từng tới gần mấy cái hòm đó.
Sắc mặt gã quan gia béo tròn xanh ngắt lại, cơ thể cứ như cái nong run rẩy không ngừng, chỉ nhìn biểu hiện của Lâm Thiên Long là biết tình hình lúc này vô cùng bất ổn.
Lâm Thiên Long xoay người, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm gã quản gia béo tròn. Người gã ta liền mềm nhũn ra, bịch một tiếng ngã nhào ra đất, liều mạng dập đầu như giã tỏi:
“Đại vương tha mạng, đại vương tha mạng.”
“Những người này… đều thuộc về huyện thái gia huyện Bình Dương?” Giọng nói khản đặc chất chứa cơn giận ngút trời.
“Phải… Phải… Không… Không phải tôi làm đâu!” Gã quản gia béo vừa nói vừa run lập cập. “Đều… đều là huyện thái gia… tôi… tôi chỉ nhận lệnh thôi…”
Lâm Thiên Long nhấc tay lên cũng chính là một đao chém xuống, giọng nói của tay quản gia béo liền im bặt, cái đầu to béo lăn ra phía xa.
“Á!…..” Gã kéo xe đứng bên cạnh tay quản gia béo tròn khắp người dính đầy máu, không khỏi hét lên. Ngẩng đầu lên gặp ngay phải đôi mắt đỏ ngầu của Lâm Thiên Long, gã gần như bị dọa chết khiếp, cuống cuồng nói:
“Tôi không biết! Tôi không biết gì hết! Tôi chỉ là người kéo xe mà thôi!”
Ánh mắt Lâm Thiên Long chậm rãi lướt ngang qua vài người kéo xe, bọn họ đồng loạt bị dọa cho còn nửa cái mạng, có người gắng gượng mở miệng nói được thì chỉ toàn là hô hoán rằng mình chẳng biết gì hết, phần còn lại thì chẳng thể nói ra lời.
Bàng Giải căng thẳng nhìn Lâm Thiên Long, mọi người trên núi Khốn Long đều là huynh đệ của Lâm Thiên Long, nhưng chỉ có Bàng Giải là đồng hương, vậy nên hắn biết rõ, Lâm Thiên Long đang nổi cơn thịnh nộ. Chỉ một phút mất kiểm soát thì sẽ trở nên điên dại.
Tình trạng hắn như thế này cũng bởi muội muội của mình, Lâm Thiên Long vốn có một muội muội rất đáng yêu, năm cô bé mười bảy tuổi chẳng may lọt vào mắt một tên công tử bột, Lâm Thiên Long đương nhiên không chấp nhận để muội muội mình gả cho hạng cặn bã đó làm tiểu thiếp thứ mười lăm, nào ngờ đâu thằng khốn ấy lại thừa lúc Lâm Thiên Long vắng nhà, kéo theo một đám cầm thú tới luân phiên làm nhục cô bé, sau khi Lâm Thiên Long về nhà thì phải đối mặt với thi thể muội muội đã không còn chút sức sống. Những dấu vết còn lưu lại trên cơ thể ấy, ngay đến Bàng Giải cũng không dám nhớ lại.
“Gượm đã.” Lâm Thiên Long khoát tay, chặn đoàn xe đang chuẩn bị xuất phát lại.
Đám hộ vệ thấy bọn họ đổi ý, lập tức căng thẳng. Nhìn chằm chằm bọn họ một cách đề phòng.
“Trong hòm chứa cái gì?” Lâm Thiên Long bình tĩnh hỏi.
“Không… không có gì cả…” Gã quản gia béo tròn đột nhiên ngắc ngứ. “Chỉ… chỉ là vài bộ quần áo mà thôi.”
“Vậy sao?” Ánh mắt tinh tường của Lâm Thiên Long nhìn gã béo chằm chặp, ánh mắt của gã lập tức dao động.
“Mở hòm ra.” Lâm Thiên Long trầm giọng ra lệnh.
“Vậy… vậy không ổn lắm đâu.” Gã quản gia béo tròn lau mồ hôi trên mặt, lúng túng nói.
“Đại Đầu!” Lâm Thiên Long vừa gọi, một người đàn ông cao to liền chạy ra từ giữa đám người. “Lão đại!”
“Đi! Mở cái hòm kia ra cho ta.” Lâm Thiên Long chỉ vào chiếc hòm gần hắn nhất.
“Rõ!” Đại Đầu nhận lệnh, rồi tiến về phía chiếc hòm.
“Lão Ngũ, Bàng Giải!” Lâm Thiên Long gọi một tiếng, lại có hai người chạy tới phía sau lưng hắn. “Lão đại!”
“Đi! Mở hai cái hòm kia ra cho ta.” Lâm Thiên Long chỉ vào hai chiếc hòm xa nhất.
“Không thành vấn đề!” Lão Ngũ và Bàng Giải lập tức chạy về phía hai chiếc hòm kia.
“Các huynh đệ, theo dõi chặt đám người này, ai dám động thủ, giết không tha!” Lâm thiên Long trợn mắt, đám hộ vệ đang rục rịch lập tức ngoan ngoãn không dám làm gì.
Đại Đầu là người đầu tiên đến bên cạnh chiếc hòm, đẩy tên hộ vệ đứng đó sang một bên, vung đao chém gãy khóa.
Cạch một tiếng, khóa hòm rơi xuống đất, sau đó lại vang lên hai tiếng phá khóa, Lão Ngũ và Bàng Giải cũng đã phá xong khóa của hai chiếc hòm còn lại.
“Cẩn thận một chút.” Lâm Thiên Long không khỏi dặn dò một câu.
“Yên tâm đi lão đại.” Đại Đầu nhếch mép cười. Sau đó mở nắp hòm.
Thoắt cái, vẻ mặt của Đại Đầu cứng lại, Lâm Thiên Long có thể thấy cánh tay cầm cây đao lớn của hắn run lên.
Sau phút ngỡ ngàng, Lâm Thiên Long ngẩng đầu nhìn về phía Lão Ngũ và Bàng Giải, hai người họ cũng mang vẻ mặt khiếp sợ như vậy.
“Súc sinh!” Đại Đầu cau có mặt mày, biểu hiện vô cùng phẫn nộ. Hắn cầm đao chém thẳng về phía tay hộ vệ đứng bên cạnh chiếc hòm.
Tay hộ vệ thất kinh, vội vàng rút kiếm ra đỡ, nhưng không ngờ rằng lực đạo của Đại Đầu lại mạnh đến vậy, một đao cứ như vậy chém tới, bổ thẳng xuống đầu gã. Máu phun ra như suối, cơ thể gã hộ vệ mềm nhũn, ngã xuống mặt đất, run rẩy dăm cái rồi bất động hẳn.
Chuyện vừa xảy ra khiến Lâm Thiên Long có thể ý thức được điểm đáng ngờ, hắn phi thân nhảy tới, mở chiếc hòm ban nãy bị đóng lại.
“Lão Đại! Đừng nhìn!” Bàng Giải cả kinh hét lên, Đại Đầu nghe vậy mới phản ứng lại, vội vàng quay đầu hòng ngăn Lâm Thiên Long lại, chỉ tiếc là đã muộn rồi.
Hai mắt Lâm Thiên Long đỏ ngầu, vẻ mặt hung tợn, bàn tay đang giữ nắp hòm nổi đầy gân xanh, hòm gỗ bị hắn nắm chặt đến mức kêu răng rắc. Đôi mắt nhìn chòng chọc vào bên trong hòm.
Không gian trong hòm không lớn, nhưng bây giờ lại nhồi nhét hai bé gái ước chừng mười bốn tuổi, gương mặt non nớt xinh xắn dính đầy bùn đất, cơ thể trần trụi rặt những vết tích xanh xanh tím tím, vết bầm do bị cấu véo và dấu roi, giữa đôi cặp đùi gầy gò vô cùng hỗn độn, còn vẻ mặt thì đờ đẫn vô hồn.
Lâm Thiên Long im lặng không lên tiếng, xoay người bước đến trước một chiếc hòm khác, vung cây đao lớn, nháy mắt đã phá vỡ ổ khóa. Lại mở ra, tình hình bên trong cũng chẳng khác biệt gì, chẳng qua lần này là hai thiếu niên xinh đẹp, vẻ mặt chúng cũng đờ đẫn như vậy, đôi mắt không có chút sức sống, vết thương trên người còn nhiều hơn cả hai cô bé kia, ngay đến tính khí trắng nõn cũng có vết roi.
Mắt Lâm Thiên Long càng đỏ hơn, hiện trường lúc này không có một tiếng động nào, đám hộ vệ được thuê tạm thời xung quanh cũng kinh hãi đến ngây người, họ hoàn toàn không ngờ rằng trong hòm lại có người sống. Hơn nữa, còn là những cô bé cậu bé bị ngược đãi vô cùng đáng thương. Các hộ vệ bên cạnh hòm gỗ là người được gã quản gia béo dẫn theo, đám người bọn họ chỉ là đội ngũ tập trung ở phía trên hoặc cuối đoàn trở hàng, do đó trước giờ chưa từng tới gần mấy cái hòm đó.
Sắc mặt gã quan gia béo tròn xanh ngắt lại, cơ thể cứ như cái nong run rẩy không ngừng, chỉ nhìn biểu hiện của Lâm Thiên Long là biết tình hình lúc này vô cùng bất ổn.
Lâm Thiên Long xoay người, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm gã quản gia béo tròn. Người gã ta liền mềm nhũn ra, bịch một tiếng ngã nhào ra đất, liều mạng dập đầu như giã tỏi:
“Đại vương tha mạng, đại vương tha mạng.”
“Những người này… đều thuộc về huyện thái gia huyện Bình Dương?” Giọng nói khản đặc chất chứa cơn giận ngút trời.
“Phải… Phải… Không… Không phải tôi làm đâu!” Gã quản gia béo vừa nói vừa run lập cập. “Đều… đều là huyện thái gia… tôi… tôi chỉ nhận lệnh thôi…”
Lâm Thiên Long nhấc tay lên cũng chính là một đao chém xuống, giọng nói của tay quản gia béo liền im bặt, cái đầu to béo lăn ra phía xa.
“Á!…..” Gã kéo xe đứng bên cạnh tay quản gia béo tròn khắp người dính đầy máu, không khỏi hét lên. Ngẩng đầu lên gặp ngay phải đôi mắt đỏ ngầu của Lâm Thiên Long, gã gần như bị dọa chết khiếp, cuống cuồng nói:
“Tôi không biết! Tôi không biết gì hết! Tôi chỉ là người kéo xe mà thôi!”
Ánh mắt Lâm Thiên Long chậm rãi lướt ngang qua vài người kéo xe, bọn họ đồng loạt bị dọa cho còn nửa cái mạng, có người gắng gượng mở miệng nói được thì chỉ toàn là hô hoán rằng mình chẳng biết gì hết, phần còn lại thì chẳng thể nói ra lời.
Bàng Giải căng thẳng nhìn Lâm Thiên Long, mọi người trên núi Khốn Long đều là huynh đệ của Lâm Thiên Long, nhưng chỉ có Bàng Giải là đồng hương, vậy nên hắn biết rõ, Lâm Thiên Long đang nổi cơn thịnh nộ. Chỉ một phút mất kiểm soát thì sẽ trở nên điên dại.
Tình trạng hắn như thế này cũng bởi muội muội của mình, Lâm Thiên Long vốn có một muội muội rất đáng yêu, năm cô bé mười bảy tuổi chẳng may lọt vào mắt một tên công tử bột, Lâm Thiên Long đương nhiên không chấp nhận để muội muội mình gả cho hạng cặn bã đó làm tiểu thiếp thứ mười lăm, nào ngờ đâu thằng khốn ấy lại thừa lúc Lâm Thiên Long vắng nhà, kéo theo một đám cầm thú tới luân phiên làm nhục cô bé, sau khi Lâm Thiên Long về nhà thì phải đối mặt với thi thể muội muội đã không còn chút sức sống. Những dấu vết còn lưu lại trên cơ thể ấy, ngay đến Bàng Giải cũng không dám nhớ lại.
/116
|