“Mẹ nó…” Hoa Hùng tức tối tự vả mình một cái, trầm giọng mắng.
Quan Nhạc Vũ vốn đang cười rạng rỡ, vẻ mặt thình lình trở nên kinh ngạc, sau đó con ngươi đen láy có phần tức giận.
“Ta…” Hoa Hùng vốn định mở lời thỉnh tội với Quan Nhạc Vũ, thế nhưng nhất thời lại không biết nên nói gì, chỉ có thể cứng họng mà nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
Thấy bộ dạng sượng sùng của Hoa Hùng, sự tức giận trong mắt Quan Nhạc Vũ dần tan đi, sau đó lại bỗng có chút xảo quyệt.
“Hoa đại ca. Hôm qua huynh quá chén… sau đó…” Mới nói được một nửa, Quan Nhạc Vũ, hơi cúi đầu, tựa như ngượng quá không dám nhìn ai, cúi đầu xuống, ở một góc độ Hoa Hùng không nhìn thấy được, lộ ra nụ cười tà ác.
“Ta xin lỗi…” Nghĩ đi nghĩ lại, Hoa Hùng không tìm được lý do nào để thoát tội, tuy có thể Quan Nhạc Vũ cũng thuận nước đẩy thuyền, nhưng người chủ động vẫn là hắn, còn đối phương chỉ phối hợp mà thôi, dẫu nói thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể che giấu sự thật mình là một tên cầm thú…
“Hoa đại ca… huynh nghĩ nhiều rồi, ta…” Quan Nhạc Vũ cắn môi dưới, đầy vẻ cố gắng nhẫn nhịn. Hành vi vô tình tối qua lại khiến Hoa Hùng hiểu nhầm, thế nhưng, kẻ thông minh như y đương nhiên không đâu đi bóc trần sự việc vào lúc này, dẫu sao y cũng có nói gì đâu, tất thảy đều là Hoa Hùng tự cho là thế. “Ta không để bụng đâu… cứ… cứ coi chuyện này chưa xảy ra đi…”
“Cái… cái gì?” Hoa Hùng ngẩn người, hắn hoàn toàn không ngờ Quan Nhạc Vũ lại nói như vậy, tuy hắn không hề có ý muốn ở bên Quan Nhạc Vũ, thế nhưng thái độ nhượng bộ của y thực khiến hắn hổ thẹn vô cùng.
“Ta… ta sẽ chịu trách nhiệm.” Đầu nóng hết cả lên, Hoa Hùng thốt lên lời hứa hẹn.
“Bỏ đi… Hoa đại ca.” Quan Nhạc Vụ đầy vẻ đau thương, “Không cần… không cần phải miễn cưỡng như vậy.”
“Không miễn cưỡng! Không hề miễn cưỡng chút nào.” Hoa Hùng vỗ ngực bảo đảm, hắn là đàn ông, đàn ông sao có thể bội bạc như vậy được, tuy tối qua hắn uống say không hay biết gì, thế nhưng nhìn vẻ mặt của Quan Nhạc Vũ không đủ rõ, không thể trốn tránh việc mình làm với y tối qua, dù nói thế nào đi nữa cũng không thể không chịu trách nhiệm.
“Vậy…” Quan Nhạc Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo mang theo vài phần ngượng nghịu, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, nâng cằm lên, rõ ràng là bộ dáng chờ đón một nụ hôn.
Lòng Hoa Hùng run lên, nếu lúc này lùi bước, chỉ e sẽ khiến người ta càng tổn thương sâu sắc hơn, bất đắc dĩ, Hoa Hùng chỉ đành nhắm nghiền mắt lại, mạnh mẽ hôn y.
Vừa tiếp xúc với bờ môi xinh đẹp ngọt ngào kia, Hoa Hùng không khỏi kích động, tuy hắn là một đại nam nhân đã ngoài ba mươi tuổi, thế nhưng trước giờ chưa từng hôn phụ nữ, chứ đừng nói tới đàn ông.
Từ nhỏ mẹ hắn đã luôn dạy dỗ là phải thương yêu vợ mình, cho nên hắn luôn kiên định phải giữ tấm thân đồng tử cho tới ngày đón tân nương, cũng vì lẽ ấy, một nam nhân chưa từng đến kĩ viện như hắn hoàn toàn không rõ chuyện giữa nam và nữ phải làm như thế nào!!
Khó khăn lắm mới dán được môi mình lên, Quan Nhạc Vũ đợi nửa ngày trời vẫn chẳng có phản ứng, đột nhiên mở trừng mắt, lại thấy Hoa Hùng đầy vẻ say sưa đang… “dán” vào mình.
Chính thế, là “dán”, hai đôi môi dán lại với nhau, không hề có bất kì hành động nào khác, thế mà Hoa Hùng vẫn cứ say sưa trong xúc cảm mềm mại đó.
Thầm thở dài trong lòng, Quan Nhạc Vũ nhắm mắt lại, hơi hé miệng ra, dùng chiếc lưỡi linh hoạt liếm nhẹ viền môi Hoa Hùng.
Môi đột nhiên cảm thấy ướt át, Hoa Hùng hơi giật mình một chút, vừa định động đậy, lại bị Quan Nhạc Vũ ghì chặt vai. Chiếc lưỡi linh hoạt nhanh chóng cậy hàm răng đang đóng chặt kia ra, dịu dàng liếm qua mọi chỗ trong khoang miệng.
Cảm thấy lưỡi Quan Nhạc Vũ đang khuấy đảo trong miệng mình, Hoa Hùng cũng có phần không chịu yếu thế mà vươn lưỡi mình ra. Dường như cảm nhận được hành động của hắn, Quan Nhạc Vũ lập tức ngậm lấy lưỡi của hắn, dùng răng cắn nhẹ một cái, sau đó mạnh mẽ mút lấy.
“Ư…” Lưỡi bị mút có chút tê dại, giữa lưỡi truyền tới cảm giác đau đớn tế nhị khiến Hoa Hùng càng thêm nhạy bén, vị giác nếm được thứ hương vị ngọt ngào dịu nhẹ, khiến hắn bất cẩn mà đắm chìm trong đó.
Hương vị ngọt ngào trong miệng mỗi lúc một nồng, bản năng của đấng nam nhi cũng bắt đầu chiếm thế thượng phong, Hoa Hùng bất giác ôm lấy vai Quan Nhạc Vũ, dường như hoàn toàn không màng tới việc người đang hôn dính lấy mình như keo là một nam nhân chân chính.
Hoa Hùng không ngừng học tập cách hôn của đối phương, cho tới khi môi lưỡi Quan Nhạc Vũ mềm nhũn, để mặc hắn khuấy đảo trong miệng, mới thỏa mãn mở mắt ra, sau đó, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương.
Lúc này, Quan Nhạc Vũ đang bị hắn đè xuống giường, gương mặt nhỏ thanh tú đỏ bừng lên, đôi mắt trong trẻo đang nhìn thẳng vào hắn. Y phục vừa mới mặc lại có chút xộc xệch, lộ ra làn da trắng ngần.
Hoa Hùng có phần bi phẫn, nếu nói lúc trước hắn chỉ hoài nghi bản thân tối qua đã gây ra chuyện không bằng cầm thú, thì bây giờ gần như hoàn toàn có thể khẳng định, đến bản thân lúc tỉnh táo còn có thể đè Quan Nhạc Vũ xuống thế này, thì lúc say chẳng cần nói tới nữa.
“Hoa đại ca? Huynh làm sao vậy?” Phát hiện động tác của Hoa Hùng đột nhiên ngưng lại, Quan Nhạc Vũ vội hỏi, khuôn mặt đầy vẻ hoài nghi khó hiểu.
“Không… không có gì…” Hoa Hùng ngượng ngùng nhổm người dậy, chột dạ nhìn sang chỗ khác. Tuy tối qua hắn đã làm việc gì đó với Quan Nhạc Vũ, nhưng không có nghĩa là lúc tỉnh lại cũng sẽ tiếp tục làm, mà dẫu sao đối phương cũng vẫn là nam nhân.
Im lặng chỉnh lý lại y phục của mình, Quan Nhạc Vũ ngồi dậy, mái tóc buông xuống phủ kín một bên mặt y, gương mặt lúc này hiện lên một nỗi xót xa khó nói thành lời.
Có chút phẫn hận nhìn thân hình cao lớn của Hoa Hùng, Quan Nhạc Vũ tức giận nghĩ: “Chết tiệt, sao tự dưng lại dừng lại chứ, nếu tiếp tục, y hoàn toàn có thể lật hắn lại, sau đó tiện đà ăn đứt hắn luôn, thế nhưng… hắn lại đột nhiên dừng tay, sớm biết thế này, chẳng bằng tôi qua ăn luôn cho rồi.”
Thầm thở dài một hơi, Quan Nhạc Vũ ổn định lại tâm tình mình, làm quân tử đúng không dễ mà… thôi bỏ đi, dẫu sao y đã đợi vài năm rồi, cũng không nóng vội nhất thời.
Quay mặt sang, bắt gặp Hoa Hùng đang nhìn trộm mình, bị y tóm trúng, mặt hắn đỏ hết cả lên, quay đầu sang chỗ khác, giả bộ như đang nhìn đăm đăm vào cành cây ngoài cửa sổ, Quan Nhạc Vũ không khỏi cười khổ trong lòng.
Đúng là ghen tị với sự ngọt ngào của Liễu Dịch Trần và Lâm Thiên Long thật đấy, bản thân không thể nhất thời kích động, mà chọc thủng cánh cửa sổ bằng giấy kia, vốn dĩ, dựa theo kế hoạch của y, là phải để Hoa Hùng quen với sự có mặt của mình đã rồi mới tiếp tục công kích, ai ngờ đâu…
—–
Quan Nhạc Vũ vốn đang cười rạng rỡ, vẻ mặt thình lình trở nên kinh ngạc, sau đó con ngươi đen láy có phần tức giận.
“Ta…” Hoa Hùng vốn định mở lời thỉnh tội với Quan Nhạc Vũ, thế nhưng nhất thời lại không biết nên nói gì, chỉ có thể cứng họng mà nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
Thấy bộ dạng sượng sùng của Hoa Hùng, sự tức giận trong mắt Quan Nhạc Vũ dần tan đi, sau đó lại bỗng có chút xảo quyệt.
“Hoa đại ca. Hôm qua huynh quá chén… sau đó…” Mới nói được một nửa, Quan Nhạc Vũ, hơi cúi đầu, tựa như ngượng quá không dám nhìn ai, cúi đầu xuống, ở một góc độ Hoa Hùng không nhìn thấy được, lộ ra nụ cười tà ác.
“Ta xin lỗi…” Nghĩ đi nghĩ lại, Hoa Hùng không tìm được lý do nào để thoát tội, tuy có thể Quan Nhạc Vũ cũng thuận nước đẩy thuyền, nhưng người chủ động vẫn là hắn, còn đối phương chỉ phối hợp mà thôi, dẫu nói thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể che giấu sự thật mình là một tên cầm thú…
“Hoa đại ca… huynh nghĩ nhiều rồi, ta…” Quan Nhạc Vũ cắn môi dưới, đầy vẻ cố gắng nhẫn nhịn. Hành vi vô tình tối qua lại khiến Hoa Hùng hiểu nhầm, thế nhưng, kẻ thông minh như y đương nhiên không đâu đi bóc trần sự việc vào lúc này, dẫu sao y cũng có nói gì đâu, tất thảy đều là Hoa Hùng tự cho là thế. “Ta không để bụng đâu… cứ… cứ coi chuyện này chưa xảy ra đi…”
“Cái… cái gì?” Hoa Hùng ngẩn người, hắn hoàn toàn không ngờ Quan Nhạc Vũ lại nói như vậy, tuy hắn không hề có ý muốn ở bên Quan Nhạc Vũ, thế nhưng thái độ nhượng bộ của y thực khiến hắn hổ thẹn vô cùng.
“Ta… ta sẽ chịu trách nhiệm.” Đầu nóng hết cả lên, Hoa Hùng thốt lên lời hứa hẹn.
“Bỏ đi… Hoa đại ca.” Quan Nhạc Vụ đầy vẻ đau thương, “Không cần… không cần phải miễn cưỡng như vậy.”
“Không miễn cưỡng! Không hề miễn cưỡng chút nào.” Hoa Hùng vỗ ngực bảo đảm, hắn là đàn ông, đàn ông sao có thể bội bạc như vậy được, tuy tối qua hắn uống say không hay biết gì, thế nhưng nhìn vẻ mặt của Quan Nhạc Vũ không đủ rõ, không thể trốn tránh việc mình làm với y tối qua, dù nói thế nào đi nữa cũng không thể không chịu trách nhiệm.
“Vậy…” Quan Nhạc Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo mang theo vài phần ngượng nghịu, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, nâng cằm lên, rõ ràng là bộ dáng chờ đón một nụ hôn.
Lòng Hoa Hùng run lên, nếu lúc này lùi bước, chỉ e sẽ khiến người ta càng tổn thương sâu sắc hơn, bất đắc dĩ, Hoa Hùng chỉ đành nhắm nghiền mắt lại, mạnh mẽ hôn y.
Vừa tiếp xúc với bờ môi xinh đẹp ngọt ngào kia, Hoa Hùng không khỏi kích động, tuy hắn là một đại nam nhân đã ngoài ba mươi tuổi, thế nhưng trước giờ chưa từng hôn phụ nữ, chứ đừng nói tới đàn ông.
Từ nhỏ mẹ hắn đã luôn dạy dỗ là phải thương yêu vợ mình, cho nên hắn luôn kiên định phải giữ tấm thân đồng tử cho tới ngày đón tân nương, cũng vì lẽ ấy, một nam nhân chưa từng đến kĩ viện như hắn hoàn toàn không rõ chuyện giữa nam và nữ phải làm như thế nào!!
Khó khăn lắm mới dán được môi mình lên, Quan Nhạc Vũ đợi nửa ngày trời vẫn chẳng có phản ứng, đột nhiên mở trừng mắt, lại thấy Hoa Hùng đầy vẻ say sưa đang… “dán” vào mình.
Chính thế, là “dán”, hai đôi môi dán lại với nhau, không hề có bất kì hành động nào khác, thế mà Hoa Hùng vẫn cứ say sưa trong xúc cảm mềm mại đó.
Thầm thở dài trong lòng, Quan Nhạc Vũ nhắm mắt lại, hơi hé miệng ra, dùng chiếc lưỡi linh hoạt liếm nhẹ viền môi Hoa Hùng.
Môi đột nhiên cảm thấy ướt át, Hoa Hùng hơi giật mình một chút, vừa định động đậy, lại bị Quan Nhạc Vũ ghì chặt vai. Chiếc lưỡi linh hoạt nhanh chóng cậy hàm răng đang đóng chặt kia ra, dịu dàng liếm qua mọi chỗ trong khoang miệng.
Cảm thấy lưỡi Quan Nhạc Vũ đang khuấy đảo trong miệng mình, Hoa Hùng cũng có phần không chịu yếu thế mà vươn lưỡi mình ra. Dường như cảm nhận được hành động của hắn, Quan Nhạc Vũ lập tức ngậm lấy lưỡi của hắn, dùng răng cắn nhẹ một cái, sau đó mạnh mẽ mút lấy.
“Ư…” Lưỡi bị mút có chút tê dại, giữa lưỡi truyền tới cảm giác đau đớn tế nhị khiến Hoa Hùng càng thêm nhạy bén, vị giác nếm được thứ hương vị ngọt ngào dịu nhẹ, khiến hắn bất cẩn mà đắm chìm trong đó.
Hương vị ngọt ngào trong miệng mỗi lúc một nồng, bản năng của đấng nam nhi cũng bắt đầu chiếm thế thượng phong, Hoa Hùng bất giác ôm lấy vai Quan Nhạc Vũ, dường như hoàn toàn không màng tới việc người đang hôn dính lấy mình như keo là một nam nhân chân chính.
Hoa Hùng không ngừng học tập cách hôn của đối phương, cho tới khi môi lưỡi Quan Nhạc Vũ mềm nhũn, để mặc hắn khuấy đảo trong miệng, mới thỏa mãn mở mắt ra, sau đó, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương.
Lúc này, Quan Nhạc Vũ đang bị hắn đè xuống giường, gương mặt nhỏ thanh tú đỏ bừng lên, đôi mắt trong trẻo đang nhìn thẳng vào hắn. Y phục vừa mới mặc lại có chút xộc xệch, lộ ra làn da trắng ngần.
Hoa Hùng có phần bi phẫn, nếu nói lúc trước hắn chỉ hoài nghi bản thân tối qua đã gây ra chuyện không bằng cầm thú, thì bây giờ gần như hoàn toàn có thể khẳng định, đến bản thân lúc tỉnh táo còn có thể đè Quan Nhạc Vũ xuống thế này, thì lúc say chẳng cần nói tới nữa.
“Hoa đại ca? Huynh làm sao vậy?” Phát hiện động tác của Hoa Hùng đột nhiên ngưng lại, Quan Nhạc Vũ vội hỏi, khuôn mặt đầy vẻ hoài nghi khó hiểu.
“Không… không có gì…” Hoa Hùng ngượng ngùng nhổm người dậy, chột dạ nhìn sang chỗ khác. Tuy tối qua hắn đã làm việc gì đó với Quan Nhạc Vũ, nhưng không có nghĩa là lúc tỉnh lại cũng sẽ tiếp tục làm, mà dẫu sao đối phương cũng vẫn là nam nhân.
Im lặng chỉnh lý lại y phục của mình, Quan Nhạc Vũ ngồi dậy, mái tóc buông xuống phủ kín một bên mặt y, gương mặt lúc này hiện lên một nỗi xót xa khó nói thành lời.
Có chút phẫn hận nhìn thân hình cao lớn của Hoa Hùng, Quan Nhạc Vũ tức giận nghĩ: “Chết tiệt, sao tự dưng lại dừng lại chứ, nếu tiếp tục, y hoàn toàn có thể lật hắn lại, sau đó tiện đà ăn đứt hắn luôn, thế nhưng… hắn lại đột nhiên dừng tay, sớm biết thế này, chẳng bằng tôi qua ăn luôn cho rồi.”
Thầm thở dài một hơi, Quan Nhạc Vũ ổn định lại tâm tình mình, làm quân tử đúng không dễ mà… thôi bỏ đi, dẫu sao y đã đợi vài năm rồi, cũng không nóng vội nhất thời.
Quay mặt sang, bắt gặp Hoa Hùng đang nhìn trộm mình, bị y tóm trúng, mặt hắn đỏ hết cả lên, quay đầu sang chỗ khác, giả bộ như đang nhìn đăm đăm vào cành cây ngoài cửa sổ, Quan Nhạc Vũ không khỏi cười khổ trong lòng.
Đúng là ghen tị với sự ngọt ngào của Liễu Dịch Trần và Lâm Thiên Long thật đấy, bản thân không thể nhất thời kích động, mà chọc thủng cánh cửa sổ bằng giấy kia, vốn dĩ, dựa theo kế hoạch của y, là phải để Hoa Hùng quen với sự có mặt của mình đã rồi mới tiếp tục công kích, ai ngờ đâu…
—–
/116
|