“Có lẽ là hết hy vọng với ta rồi.” Liễu Dịch Trần không chút để ý mà đáp lại, chú ý tới hàng bán bánh bao nhân thịt ở ven đường, vui vẻ chạy qua mua liền bốn chiếc.
“Hắn? Hứ, ta trông hắn hoàn toàn không có ý từ bỏ.” Nhận lấy bánh bao nhân thịt, cắn từng miếng lớn, mặt Lâm Thiên Long đầy vẻ khinh thường. Ngay đến vợ ta là nam hay nữ cũng nhìn không ra, vậy mà muốn cướp người, đúng thật ngu như bò.
“Kệ xác hắn đi.” trông thấy vết mỡ dây bên khóe miệng của Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần liền lấy giấy thấm dầu ra lau.
“Giữa đường giữa chợ mà…” Lâm Thiên Long đỏ phừng cả mặt, đẩy tay y ra.
“Sợ cái gì, giờ ta là “nương tử” của ngươi kia mà.” Đôi mắt dưới tấm khăn che mặt của Liễu Dịch Trần cười híp thành một đường thẳng.
Cầm hạt dẻ rang đường Liễu Dịch Trần mua cho, vừa đi vừa ăn, hai người thong thong thả thả đi tới con đường sầm uất nhất của huyện Quan Hà.
Đã tới rồi, chẳng bằng mua chút đồ làm quà cho mọi người trong sơn trại, ôm suy nghĩ này, Lâm Thiên Long thẳng thừng dạo quanh các cửa hàng.
“Vị đại ca này, đây là son sông Hoài thượng hạng, phu nhân của các bậc hoàng thân quốc thích ở kinh thành đều dùng loại son này đấy, ồ, phu nhân thật tinh tường, đây là ngọc bội do thợ thủ công nổi tiếng Thiểm Tây tỉ mỉ chế tác đó; bác gái kia ơi, vòng tay này đã được khai quang trước mặt Tòng tử nương nương*, mang chiếc vòng này, đảm bảo năm sau bác được bồng một cháu trai mập mạp…”
*Tòng tử nương nương tức Quan âm tòng tử (quan âm có con đi theo), theo phiên bản của Việt mình thì chính là Quan âm Thị Kính đó:”>
Một người bán hàng rong lanh lợi đang ba hoa về những món hàng của mình. Nghe tiếng rao bán của anh ta, Lâm Thiên Long cũng thấy hứng thú, nên tạt vào coi.
“Ha ha, vị đại ca này, vừa nhìn là biết huynh là người võ công cao cường, thích hành hiệp trượng nghĩa, chỗ tôi đây vừa lén chuyển tới một cuốn kiếm pháp của Khốn Long lão nhân, chỉ cần một lượng bạc, cuốn kiếm pháp này sẽ thuộc về huynh.” Người bán hàng rong vừa thấy dáng người cao lớn của Lâm Thiên Long, mắt liền sáng lên, lập tức rút ra một cuốn bí tịch rách bươm từ trong ngực áo, lén lén lút lút đưa cho Lâm Thiên Long xem.
Liễu Dịch Trần đứng bên cạnh nghe người bán hàng rong khoe khoang cuốn kiếm pháp của mình chính là bí tịch của Khốn Long lão nhân, thì không khỏi cười rộ lên, tay bán hàng rong này đúng là có gan lắm.
“Này, xú bộ khoái, ngươi tới coi xem.” Thấy Lâm Thiên Long ôm cuốn bí kíp rách bươm kia như bắt được vàng, kêu y qua xem, y cũng chỉ có thể gãi mũi mà qua xem thôi.
“Kiếm pháp của Khốn Long lão nhân hả, nghe nói ông ta rất lợi hại, ngươi nói xem nếu ta học kiếm pháp của ông ta, liệu có trở nên lợi hại hay không?” Lâm Thiên Long có vẻ rất phấn khởi.
Liễu Dịch Trần thực sự không nỡ đập tan niềm vui của hắn, ít nhất cũng cầm cuốn bí tịch nát bươm kia xem thử, lật lật vài cái, không ngờ, càng lật, vẻ mặt của y càng trở nên nghiêm túc, môi mím lại thành một đường.
“Hửm? Sao vậy?” Thấy vẻ mặt của y có phần không ổn, Lâm Thiên Long khó hiểu gãi đầu mà hỏi.
“Không có gì.” Mặt vô biểu tình trả lại cuốn bí tịch cho Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần lại nở nụ cười dịu dàng. “Thiên Long đã thích, vậy chúng ta mua đi.” Dứt lời, liền rút một khối bạc vụn từ túi áo ra, không đợi Lâm Thiên Long phản ứng lại, liền vứt cho người bán hàng rong.
Lâm Thiên Long giận dữ trừng mắt nhìn Liễu Dịch Trần, làm cho y chẳng hiểu ra làm sao. Thiên Long chẳng rất thích thứ đó sao, mình mua tặng hắn rồi, mà sao hắn còn nổi giận? Liễu Dịch Trần không rõ.
Lâm Thiên Long mắng thầm trong lòng: Bại gia tử, người bán ra giá một lượng, cò kè mặc cả xong, thì có khi chỉ chín xu tiền đã mua được rồi. Vậy mà cái tên bại gia tử Liễu Dịch Trần này lại chẳng thèm mặc cả, thẳng tay đưa tiền. Quả là tội không thể tha!!!
Người bán hàng rong lòng vui phấp phới thu tiền về, đúng là không ngờ nổi, ban nãy có một ông già lén lén lút lút dúi cho hắn cuốn sách này, nói là để mình bán cho đôi phu thê đang đi về phía này, hơn nữa phải bán giá càng đắt càng tốt. Vốn cho rằng chẳng ai thèm mua cái thứ rách nát này đâu, nhưng nào ngờ đâu, lại bán được những một lượng bạc, lại bán được thật. Đây đúng là miếng bánh từ trên trời rớt xuống mà.
Khi hắn còn đang thích chí ì món tiền từ trên trời rơi xuống, thì đột nhiên phát hiện có chút lạnh, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Lâm Thiên long đang trợn mắt nhìn ngân lượng trong tay mình, không khỏi run cả tay, vội vàng cầm một chiếc vòng ngọc xanh biếc trên sạp hàng của mình đưa cho Lâm Thiên Long, nói là hàng tặng kèm khi mua sách, thế mới làm sắc mặt Lâm Thiên Long tốt lên chút đỉnh.
“Cái tên bại gia tử này, sao ngươi lại không thèm mặc cả mà đã trả tiền rồi.” Rời khỏi sạp bán hàng rong, Lâm Thiên Long nhịn không được mà mắng mỏ.
“Ơ…” Liễu Dịch Trần nghẹn lời, chưa xét chuyện mình không có thói quen mặc cả, cứ cho là có thói quen đó đi, thì về cuốn bí tịch này, đừng nói một lượng bạc, dù có là một vạn lượng bạc cũng hoàn toàn đáng giá. Đây chính xác là bí kíp không truyền ra ngoài của sư phụ y, Thập Lục Liên Hoàn Thích. Ngoài đại sư huynh ra, thì sư huynh đệ bọn họ chưa ai được học bộ kiếm pháp này, bởi những đệ tử khác, kể cả y, tất cả đều chọn trường phái linh hoạt, thư thái, bộ kiếm pháp này lại lấy sức mạnh làm nền tảng nên đương nhiên không phù hợp với bọn họ, thế nhưng… sao bộ kiếm pháp này lại lọt vào tay người bán hàng rong kia chứ?
Lẽ nào có người trộm từ chỗ sư phụ, khả năng này rất nhỏ, huống chi, dù cho là có người trộm thật, cũng không lí nào lại để ở một quán hàng rong, bán với giá một lượng bạc…
Nghĩ đi nghĩ lại, kết luận duy nhất đó là… lão sư phụ biến thái kia đang ở gần mình. Vừa nghĩ đến vô số dáng vẻ quỷ chỉnh người của sư phụ, Liễu Dịch Trần liền đau đầu muốn chết.
“Chiếc trâm này bao nhiêu tiền?” Liễu Dịch Trần đột nhiên tỉnh táo, không biết từ lúc nào, y lại cùng Lâm Thiên Long tới một cửa tiệm chuyên bán trang sức. Lúc này, Lâm Thiên Long đang chỉ vào một chiếc trâm bạc ngọc bích xanh biếc hỏi giá.
“Vị khách quan này thật tinh tường, chiếc trâm bạc này là sản phẩm thủ công tốt nhất của tiệm chúng tôi, ngài nhìn phượng thủ trên đầu cây trâm xem, sống động như thật, cứ như chuẩn bị tung cánh bay lượn vậy, ngọc bích khảm trên cây trâm cũng tuyệt đối là hàng thượng phẩm, ngài nhìn màu sắc mà xem, ánh sáng êm dịu, đầy vẻ sang trọng. Khi cài lên đầu, đảm bảo sẽ rất rực rỡ. Cây trâm bạc tinh xảo như thế này, tiệm nhỏ chúng tôi chỉ có một cây, vậy nên, tính giá hai mươi lượng.” Chủ tiệm cười ha ha nói.
“Hai mươi lượng, hơi đắt rồi.” Lâm Thiên Long miết cằm, nhìn vào mắt chủ tiệm, chậm rãi nói.
“Ờ? Vậy khách quan ra giá đi.” Mắt chủ tiệm lóe lên, vẫn cười híp cả mắt.
“Mười lượng.” Lâm Thiên Long chắc như đinh đóng cột.
“Mười lượng!” Chủ tiệm kinh hô, mặt đầy vẻ đau lòng. “Khách quan, cây trâm bạc tinh xảo thế này, chúng tôi không thể bán giá mười lượng được.”
“Thôi đi. Coi lại cây trâm bạc của ngươi cái, gia công tuy không thể nói là thô ráp, thế nhưng hoàn toàn không tỉ mỉ, ngươi coi đầu cây trâm, có tới tận vài chỗ đường khắc không hoàn chỉnh, lại nhìn ngọc bích kia, trông thì có vẻ đầy đặn, mượt mà, thế nhưng ở chỗ được khảm, nhìn kĩ có thể thấy đường đen mờ mờ, rõ ràng là hàng thứ phẩm.” Lâm Thiên Long cầm cây trâm bạc chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Hắn? Hứ, ta trông hắn hoàn toàn không có ý từ bỏ.” Nhận lấy bánh bao nhân thịt, cắn từng miếng lớn, mặt Lâm Thiên Long đầy vẻ khinh thường. Ngay đến vợ ta là nam hay nữ cũng nhìn không ra, vậy mà muốn cướp người, đúng thật ngu như bò.
“Kệ xác hắn đi.” trông thấy vết mỡ dây bên khóe miệng của Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần liền lấy giấy thấm dầu ra lau.
“Giữa đường giữa chợ mà…” Lâm Thiên Long đỏ phừng cả mặt, đẩy tay y ra.
“Sợ cái gì, giờ ta là “nương tử” của ngươi kia mà.” Đôi mắt dưới tấm khăn che mặt của Liễu Dịch Trần cười híp thành một đường thẳng.
Cầm hạt dẻ rang đường Liễu Dịch Trần mua cho, vừa đi vừa ăn, hai người thong thong thả thả đi tới con đường sầm uất nhất của huyện Quan Hà.
Đã tới rồi, chẳng bằng mua chút đồ làm quà cho mọi người trong sơn trại, ôm suy nghĩ này, Lâm Thiên Long thẳng thừng dạo quanh các cửa hàng.
“Vị đại ca này, đây là son sông Hoài thượng hạng, phu nhân của các bậc hoàng thân quốc thích ở kinh thành đều dùng loại son này đấy, ồ, phu nhân thật tinh tường, đây là ngọc bội do thợ thủ công nổi tiếng Thiểm Tây tỉ mỉ chế tác đó; bác gái kia ơi, vòng tay này đã được khai quang trước mặt Tòng tử nương nương*, mang chiếc vòng này, đảm bảo năm sau bác được bồng một cháu trai mập mạp…”
*Tòng tử nương nương tức Quan âm tòng tử (quan âm có con đi theo), theo phiên bản của Việt mình thì chính là Quan âm Thị Kính đó:”>
Một người bán hàng rong lanh lợi đang ba hoa về những món hàng của mình. Nghe tiếng rao bán của anh ta, Lâm Thiên Long cũng thấy hứng thú, nên tạt vào coi.
“Ha ha, vị đại ca này, vừa nhìn là biết huynh là người võ công cao cường, thích hành hiệp trượng nghĩa, chỗ tôi đây vừa lén chuyển tới một cuốn kiếm pháp của Khốn Long lão nhân, chỉ cần một lượng bạc, cuốn kiếm pháp này sẽ thuộc về huynh.” Người bán hàng rong vừa thấy dáng người cao lớn của Lâm Thiên Long, mắt liền sáng lên, lập tức rút ra một cuốn bí tịch rách bươm từ trong ngực áo, lén lén lút lút đưa cho Lâm Thiên Long xem.
Liễu Dịch Trần đứng bên cạnh nghe người bán hàng rong khoe khoang cuốn kiếm pháp của mình chính là bí tịch của Khốn Long lão nhân, thì không khỏi cười rộ lên, tay bán hàng rong này đúng là có gan lắm.
“Này, xú bộ khoái, ngươi tới coi xem.” Thấy Lâm Thiên Long ôm cuốn bí kíp rách bươm kia như bắt được vàng, kêu y qua xem, y cũng chỉ có thể gãi mũi mà qua xem thôi.
“Kiếm pháp của Khốn Long lão nhân hả, nghe nói ông ta rất lợi hại, ngươi nói xem nếu ta học kiếm pháp của ông ta, liệu có trở nên lợi hại hay không?” Lâm Thiên Long có vẻ rất phấn khởi.
Liễu Dịch Trần thực sự không nỡ đập tan niềm vui của hắn, ít nhất cũng cầm cuốn bí tịch nát bươm kia xem thử, lật lật vài cái, không ngờ, càng lật, vẻ mặt của y càng trở nên nghiêm túc, môi mím lại thành một đường.
“Hửm? Sao vậy?” Thấy vẻ mặt của y có phần không ổn, Lâm Thiên Long khó hiểu gãi đầu mà hỏi.
“Không có gì.” Mặt vô biểu tình trả lại cuốn bí tịch cho Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần lại nở nụ cười dịu dàng. “Thiên Long đã thích, vậy chúng ta mua đi.” Dứt lời, liền rút một khối bạc vụn từ túi áo ra, không đợi Lâm Thiên Long phản ứng lại, liền vứt cho người bán hàng rong.
Lâm Thiên Long giận dữ trừng mắt nhìn Liễu Dịch Trần, làm cho y chẳng hiểu ra làm sao. Thiên Long chẳng rất thích thứ đó sao, mình mua tặng hắn rồi, mà sao hắn còn nổi giận? Liễu Dịch Trần không rõ.
Lâm Thiên Long mắng thầm trong lòng: Bại gia tử, người bán ra giá một lượng, cò kè mặc cả xong, thì có khi chỉ chín xu tiền đã mua được rồi. Vậy mà cái tên bại gia tử Liễu Dịch Trần này lại chẳng thèm mặc cả, thẳng tay đưa tiền. Quả là tội không thể tha!!!
Người bán hàng rong lòng vui phấp phới thu tiền về, đúng là không ngờ nổi, ban nãy có một ông già lén lén lút lút dúi cho hắn cuốn sách này, nói là để mình bán cho đôi phu thê đang đi về phía này, hơn nữa phải bán giá càng đắt càng tốt. Vốn cho rằng chẳng ai thèm mua cái thứ rách nát này đâu, nhưng nào ngờ đâu, lại bán được những một lượng bạc, lại bán được thật. Đây đúng là miếng bánh từ trên trời rớt xuống mà.
Khi hắn còn đang thích chí ì món tiền từ trên trời rơi xuống, thì đột nhiên phát hiện có chút lạnh, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Lâm Thiên long đang trợn mắt nhìn ngân lượng trong tay mình, không khỏi run cả tay, vội vàng cầm một chiếc vòng ngọc xanh biếc trên sạp hàng của mình đưa cho Lâm Thiên Long, nói là hàng tặng kèm khi mua sách, thế mới làm sắc mặt Lâm Thiên Long tốt lên chút đỉnh.
“Cái tên bại gia tử này, sao ngươi lại không thèm mặc cả mà đã trả tiền rồi.” Rời khỏi sạp bán hàng rong, Lâm Thiên Long nhịn không được mà mắng mỏ.
“Ơ…” Liễu Dịch Trần nghẹn lời, chưa xét chuyện mình không có thói quen mặc cả, cứ cho là có thói quen đó đi, thì về cuốn bí tịch này, đừng nói một lượng bạc, dù có là một vạn lượng bạc cũng hoàn toàn đáng giá. Đây chính xác là bí kíp không truyền ra ngoài của sư phụ y, Thập Lục Liên Hoàn Thích. Ngoài đại sư huynh ra, thì sư huynh đệ bọn họ chưa ai được học bộ kiếm pháp này, bởi những đệ tử khác, kể cả y, tất cả đều chọn trường phái linh hoạt, thư thái, bộ kiếm pháp này lại lấy sức mạnh làm nền tảng nên đương nhiên không phù hợp với bọn họ, thế nhưng… sao bộ kiếm pháp này lại lọt vào tay người bán hàng rong kia chứ?
Lẽ nào có người trộm từ chỗ sư phụ, khả năng này rất nhỏ, huống chi, dù cho là có người trộm thật, cũng không lí nào lại để ở một quán hàng rong, bán với giá một lượng bạc…
Nghĩ đi nghĩ lại, kết luận duy nhất đó là… lão sư phụ biến thái kia đang ở gần mình. Vừa nghĩ đến vô số dáng vẻ quỷ chỉnh người của sư phụ, Liễu Dịch Trần liền đau đầu muốn chết.
“Chiếc trâm này bao nhiêu tiền?” Liễu Dịch Trần đột nhiên tỉnh táo, không biết từ lúc nào, y lại cùng Lâm Thiên Long tới một cửa tiệm chuyên bán trang sức. Lúc này, Lâm Thiên Long đang chỉ vào một chiếc trâm bạc ngọc bích xanh biếc hỏi giá.
“Vị khách quan này thật tinh tường, chiếc trâm bạc này là sản phẩm thủ công tốt nhất của tiệm chúng tôi, ngài nhìn phượng thủ trên đầu cây trâm xem, sống động như thật, cứ như chuẩn bị tung cánh bay lượn vậy, ngọc bích khảm trên cây trâm cũng tuyệt đối là hàng thượng phẩm, ngài nhìn màu sắc mà xem, ánh sáng êm dịu, đầy vẻ sang trọng. Khi cài lên đầu, đảm bảo sẽ rất rực rỡ. Cây trâm bạc tinh xảo như thế này, tiệm nhỏ chúng tôi chỉ có một cây, vậy nên, tính giá hai mươi lượng.” Chủ tiệm cười ha ha nói.
“Hai mươi lượng, hơi đắt rồi.” Lâm Thiên Long miết cằm, nhìn vào mắt chủ tiệm, chậm rãi nói.
“Ờ? Vậy khách quan ra giá đi.” Mắt chủ tiệm lóe lên, vẫn cười híp cả mắt.
“Mười lượng.” Lâm Thiên Long chắc như đinh đóng cột.
“Mười lượng!” Chủ tiệm kinh hô, mặt đầy vẻ đau lòng. “Khách quan, cây trâm bạc tinh xảo thế này, chúng tôi không thể bán giá mười lượng được.”
“Thôi đi. Coi lại cây trâm bạc của ngươi cái, gia công tuy không thể nói là thô ráp, thế nhưng hoàn toàn không tỉ mỉ, ngươi coi đầu cây trâm, có tới tận vài chỗ đường khắc không hoàn chỉnh, lại nhìn ngọc bích kia, trông thì có vẻ đầy đặn, mượt mà, thế nhưng ở chỗ được khảm, nhìn kĩ có thể thấy đường đen mờ mờ, rõ ràng là hàng thứ phẩm.” Lâm Thiên Long cầm cây trâm bạc chỉ chỉ trỏ trỏ.
/116
|