Hơn nữa, võ công của y còn cao hơn mình rất nhiều, nếu tối qua dằn lòng làm một lần, có lẽ lúc này Liễu Dịch Trần đã không thể nhấc người dậy nổi rồi, hắn cũng không cần phải sợ sệt, nhưng dẫu sao đã mềm lòng thì hết cách, tuy rằng mông mình giờ không có vấn đề gì, nhưng e là chốc nữa thôi sẽ ra “vấn đề” đấy…
“Ta… ta… ta còn có chính sự…” Lâm Thiên Long lúc này vô cùng lo lắng, gắng sức giãy khỏi vòng tay Liễu Dịch Trần, đáng tiếc, chênh lệch võ công quá lớn, khiến nỗ lực của hắn hoàn toàn không có tác dụng.
“Tối qua, ngươi nói muốn tặng quà cho ta mà.” Liễu Dịch Trần chậm rãi nói.
“…” Lâm Thiên Long thực muốn chửi ầm lên, quà lão tử tặng chẳng nhẽ còn chưa đủ hoành tráng à, đã chủ động cưỡi để ngươi làm rồi đấy.
“Thế nhưng…” Giọng điểu chuyển đổi. “Tối qua bởi ‘loại thuốc nào đó’ can thiệp, ta làm không tận hứng được.”
“… Mẹ kiếp, ngươi muốn sao đây.” Lâm Thiên Long thẳng thừng lật bài ngửa, dẫu sao cũng không thoát được, giờ muốn sao cũng được.
“Chẳng sao hết.” Liễu Dịch Trần cười như hồ ly. “Chỉ là, tối thiểu, ngươi cũng phải cho ta làm đủ chứ.”
“… Làm thì làm, lão tử sợ ngươi chắc.” Lâm Thiên Long không thèm để ý gì nữa, dẫu sao tối qua mình hạ độc y cũng là sai, thẳng thừng lột đồ xuống, lõa thể trước mặt Liễu Dịch Trần, ra vẻ muốn sao cũng được.
“Vậy ta cũng không khách khí nữa.” Mắt Liễu Dịch Trần lóe sáng, liếm môi một cái, ánh mắt nhìn Lâm Thiên Long như muốn nuốt chửng hắn vậy.
Màn che bị người buông xuống, hai dáng người mơ hồ cuốn lấy nhau, tiếng rên rỉ đứt đoạn không ngừng vọng ra khỏi cửa sổ, sau đó bị một làn gió nhẹ thôi bay đi mất.
Một canh giờ sau…
“A… mẹ nó… vẫn chưa xong sao…”
Lại nửa canh giờ sau…
“Liễu Dịch Trần… a… cái đồ khốn kiệp này… đừng có quá chớn…”
Hết hai canh giờ…
“A a… không được… không chịu nổi nữa…”
Hai canh giờ có lẻ…
“…”
Nhìn khắp người Lâm Thiên Long chằng chịt dấu hôn xanh tím, giữa hai chân rối tinh rối mù, mắt phiếm lệ quang ngủ mê man, Liễu Dịch Trần mới nở điệu cười gian, để coi lần sau người còn dám nghĩ đến chuyện phản công nữa không!
——————
“Tỷ à, hình có gì đó không đúng.” Như Phi có phần khó xử nhìn Như Nguyệt.
Như Nguyệt nhíu mày, “Làm sao?”
Như Phi hơi ủy khuất mà rằng. “Tên Lâm Thiên Long kia… hình như không có hứng thú với đệ.”
Như Nguyệt nhíu mày càng chặt. “Đệ chẳng nói hắn muốn tiếp cận đệ sao?”
“Thì đúng là thế.” Như Phi bắt đầu than thở. “Thế nhưng mấy ngày gần đây, dù là ăn mặc hay cử chỉ, đệ cũng đã gắng sức bắt chước đám tiểu quan rồi, ấy mà chẳng hiểu sao, tên kia lại khó chịu ra mặt.”
“Có khi nào đệ đoán sai rồi không, hắn không thích nam nhân?” Có chút nghi ngờ hỏi.
“Chuyện này…” Như Phi bắt đầu do dự. “Hôm đó đệ, đệ chắc là hơi vội vàng, có khí nào… hắn không thích nam nhân thật?”
Nhìn vẻ do dự của Như Phi, Như Nguyệt thở dài, xem ra, hôm đó nhắc đến chuyện Hắc La điện làm y sợ quá, sinh ra làm việc hấp tấp.
“Đệ trước tiên hãy bình tĩnh lại… Chúng ta vẫn có cơ hội tiếp cận hắn mà…” Như Nguyệt nghiến răng, giờ nếu không dùng chút thủ đoạn thì khó lòng tiếp cận Lâm Thiên Long.
Nhìn vẻ mặt của tỷ tỷ, Như Phi ít nhiều cũng an tâm, chỉ cần chuyện tỷ tỷ nói, thì chắc chắn tỷ ấy đã có cách.
“Như Nguyệt.” Bên ngoài đột nhiên có tiếng gọi lớn. Sắc mặt Như Nguyệt thoáng khó chịu, thế nhưng lại lập tức mỉm cười.
“Tìm tôi có việc gì vậy.” Nhẹ mỉm cười, đầy sự ôn hòa, Như Nguyệt lúc này hoàn toàn mang tư thái của một thiếu nữ độ xuân thì.
Mặt Hầu Tử hơi đỏ lên, lấy ra một bọc đồ từ sau lưng, đưa cho Như Nguyệt, lắp bắp nói: “Hôm nay chúng ta xuống núi, ờ… vừa hay thấy chỗ vải này, cảm thấy rất hợp với muội… nên… nên mua về, muội cũng chưa có y phục mùa đông… cái này, để muội may bộ áo bông.”
Như Nguyệt nhận túi vải từ tay Hầu Tử, nhẹ cười, “Cảm ơn huynh. Thực may mà có huynh, tỷ đệ chúng tôi ở trong sơn trại, không thể thiếu sự quan tâm của huynh được. Tôi thực lòng không biết phải cảm ơn huynh ra làm sao.”
“Không có chi… ha ha, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Hầu Tử gãi đầu, cười ngốc nghếch.
“A, tôi sơ ý quá, Hầu Tử huynh muốn vào trong ngồi lát không?” Như Nguyệt như bừng tỉnh đại ngộ mà hỏi: “Huynh xem, đều phải trách tôi cứ chăm chăm làm thuốc, quên không tiếp đãi huynh.”
“Không sao… ta… ta chỉ đến tặng vải thôi, ờm, hai người cứ tiếp tục làm việc đi.” Qua cánh cửa để ngỏ, Hầu Tử trông thấy Như Phi đang ngồi quạt bếp lò, Như Phi đang tập trung tinh thần quan sát độ lửa, ánh mắt khi quay ra nhìn Hầu Tử, cũng chỉ là chào hỏi lấy lệ, không có chút ý hoan nghênh.
“Ấy… nhưng mà, huynh đã đến rồi, sao không ngồi lại uống chén nước.” Như Nguyệt hơi nhíu mày, ra vẻ rất ảo não, cứ như bực bội vì không thể tiếp đãi Hầu Tử vậy.”
“Không sao, thật sự không sao đâu.” Hầu Tử liên tục xua tay, “Ta… a, thực ra ta có việc, nên, ta phải đi trước đây.”
“Ồ? Huynh còn có việc à?” Như Nguyệt ra vẻ có lỗi, sau đó xịu xuống, cười cười. “Việc khiến huynh bận bịu đều là chính sự, vậy tôi cũng không giữ huynh nữa, có thời gian thì đến làm chén trà nhé.”
“Nhất định rồi, nhất định rồi.” Có chút thất thố mà nắm chặt tay mình, Hầu Tử đầy vẻ áy náy, mặt xem ra có hơi ửng đỏ.
“Vậy… vậy ta đi đây.” Lắp ba lắp bắp nói xong, Hầu Tử cứ đi một bước lại ngoái lại nhìn tiểu viện của Như Nguyệt một cái.
Nhìn bóng Hầu Tử rời đi, Như Nguyệt thầm cười lạnh trong lòng, sau đó đóng cửa lại.
“Hứ, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, hắn mà cũng đòi lấy tỷ tỷ của đệ sao.” Như Phi đầy vẻ khinh bỉ, dè bỉu hành động của Hầu Tử.
“Được rồi, hắn chỉ là kẻ tầm thường, không cần để ý tới, giờ chúng ta phải tập trung tiếp cận Lâm Thiên Long mới được, ít nhất đệ cũng cần phải nghe ngóng xem, hắn rốt cuộc đã vứt bản danh sách kia đi chưa.” Như Nguyệt tùy ý phất tay, thứ tình cảm ấu trĩ này của Hẩu Tử, nàng căn bản không để trong lòng. Nếu không phải cần người yểm trở trong lúc làm mật gián, thì nàng cũng chẳng thèm để mắt tới hắn, nói chi đến chuyện giả làm một thiếu nữ ngây thơ, hiền lương thục đức.
“Tỷ à… đệ có một cách, chỉ không biết có thể dùng được không.” Mắt Như Phi đột nhiên sáng lên, nảy ra một chủ ý.
“Nói.”
“Cái tên vừa nãy chẳng phải thích tỷ sao.” Như Phi cười đến là âm hiểm.
Như Nguyệt nhướng mày, lờ mờ đoán ra được ý của Như Phi.
“Nói tiếp đi.”
“Ta… ta… ta còn có chính sự…” Lâm Thiên Long lúc này vô cùng lo lắng, gắng sức giãy khỏi vòng tay Liễu Dịch Trần, đáng tiếc, chênh lệch võ công quá lớn, khiến nỗ lực của hắn hoàn toàn không có tác dụng.
“Tối qua, ngươi nói muốn tặng quà cho ta mà.” Liễu Dịch Trần chậm rãi nói.
“…” Lâm Thiên Long thực muốn chửi ầm lên, quà lão tử tặng chẳng nhẽ còn chưa đủ hoành tráng à, đã chủ động cưỡi để ngươi làm rồi đấy.
“Thế nhưng…” Giọng điểu chuyển đổi. “Tối qua bởi ‘loại thuốc nào đó’ can thiệp, ta làm không tận hứng được.”
“… Mẹ kiếp, ngươi muốn sao đây.” Lâm Thiên Long thẳng thừng lật bài ngửa, dẫu sao cũng không thoát được, giờ muốn sao cũng được.
“Chẳng sao hết.” Liễu Dịch Trần cười như hồ ly. “Chỉ là, tối thiểu, ngươi cũng phải cho ta làm đủ chứ.”
“… Làm thì làm, lão tử sợ ngươi chắc.” Lâm Thiên Long không thèm để ý gì nữa, dẫu sao tối qua mình hạ độc y cũng là sai, thẳng thừng lột đồ xuống, lõa thể trước mặt Liễu Dịch Trần, ra vẻ muốn sao cũng được.
“Vậy ta cũng không khách khí nữa.” Mắt Liễu Dịch Trần lóe sáng, liếm môi một cái, ánh mắt nhìn Lâm Thiên Long như muốn nuốt chửng hắn vậy.
Màn che bị người buông xuống, hai dáng người mơ hồ cuốn lấy nhau, tiếng rên rỉ đứt đoạn không ngừng vọng ra khỏi cửa sổ, sau đó bị một làn gió nhẹ thôi bay đi mất.
Một canh giờ sau…
“A… mẹ nó… vẫn chưa xong sao…”
Lại nửa canh giờ sau…
“Liễu Dịch Trần… a… cái đồ khốn kiệp này… đừng có quá chớn…”
Hết hai canh giờ…
“A a… không được… không chịu nổi nữa…”
Hai canh giờ có lẻ…
“…”
Nhìn khắp người Lâm Thiên Long chằng chịt dấu hôn xanh tím, giữa hai chân rối tinh rối mù, mắt phiếm lệ quang ngủ mê man, Liễu Dịch Trần mới nở điệu cười gian, để coi lần sau người còn dám nghĩ đến chuyện phản công nữa không!
——————
“Tỷ à, hình có gì đó không đúng.” Như Phi có phần khó xử nhìn Như Nguyệt.
Như Nguyệt nhíu mày, “Làm sao?”
Như Phi hơi ủy khuất mà rằng. “Tên Lâm Thiên Long kia… hình như không có hứng thú với đệ.”
Như Nguyệt nhíu mày càng chặt. “Đệ chẳng nói hắn muốn tiếp cận đệ sao?”
“Thì đúng là thế.” Như Phi bắt đầu than thở. “Thế nhưng mấy ngày gần đây, dù là ăn mặc hay cử chỉ, đệ cũng đã gắng sức bắt chước đám tiểu quan rồi, ấy mà chẳng hiểu sao, tên kia lại khó chịu ra mặt.”
“Có khi nào đệ đoán sai rồi không, hắn không thích nam nhân?” Có chút nghi ngờ hỏi.
“Chuyện này…” Như Phi bắt đầu do dự. “Hôm đó đệ, đệ chắc là hơi vội vàng, có khí nào… hắn không thích nam nhân thật?”
Nhìn vẻ do dự của Như Phi, Như Nguyệt thở dài, xem ra, hôm đó nhắc đến chuyện Hắc La điện làm y sợ quá, sinh ra làm việc hấp tấp.
“Đệ trước tiên hãy bình tĩnh lại… Chúng ta vẫn có cơ hội tiếp cận hắn mà…” Như Nguyệt nghiến răng, giờ nếu không dùng chút thủ đoạn thì khó lòng tiếp cận Lâm Thiên Long.
Nhìn vẻ mặt của tỷ tỷ, Như Phi ít nhiều cũng an tâm, chỉ cần chuyện tỷ tỷ nói, thì chắc chắn tỷ ấy đã có cách.
“Như Nguyệt.” Bên ngoài đột nhiên có tiếng gọi lớn. Sắc mặt Như Nguyệt thoáng khó chịu, thế nhưng lại lập tức mỉm cười.
“Tìm tôi có việc gì vậy.” Nhẹ mỉm cười, đầy sự ôn hòa, Như Nguyệt lúc này hoàn toàn mang tư thái của một thiếu nữ độ xuân thì.
Mặt Hầu Tử hơi đỏ lên, lấy ra một bọc đồ từ sau lưng, đưa cho Như Nguyệt, lắp bắp nói: “Hôm nay chúng ta xuống núi, ờ… vừa hay thấy chỗ vải này, cảm thấy rất hợp với muội… nên… nên mua về, muội cũng chưa có y phục mùa đông… cái này, để muội may bộ áo bông.”
Như Nguyệt nhận túi vải từ tay Hầu Tử, nhẹ cười, “Cảm ơn huynh. Thực may mà có huynh, tỷ đệ chúng tôi ở trong sơn trại, không thể thiếu sự quan tâm của huynh được. Tôi thực lòng không biết phải cảm ơn huynh ra làm sao.”
“Không có chi… ha ha, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Hầu Tử gãi đầu, cười ngốc nghếch.
“A, tôi sơ ý quá, Hầu Tử huynh muốn vào trong ngồi lát không?” Như Nguyệt như bừng tỉnh đại ngộ mà hỏi: “Huynh xem, đều phải trách tôi cứ chăm chăm làm thuốc, quên không tiếp đãi huynh.”
“Không sao… ta… ta chỉ đến tặng vải thôi, ờm, hai người cứ tiếp tục làm việc đi.” Qua cánh cửa để ngỏ, Hầu Tử trông thấy Như Phi đang ngồi quạt bếp lò, Như Phi đang tập trung tinh thần quan sát độ lửa, ánh mắt khi quay ra nhìn Hầu Tử, cũng chỉ là chào hỏi lấy lệ, không có chút ý hoan nghênh.
“Ấy… nhưng mà, huynh đã đến rồi, sao không ngồi lại uống chén nước.” Như Nguyệt hơi nhíu mày, ra vẻ rất ảo não, cứ như bực bội vì không thể tiếp đãi Hầu Tử vậy.”
“Không sao, thật sự không sao đâu.” Hầu Tử liên tục xua tay, “Ta… a, thực ra ta có việc, nên, ta phải đi trước đây.”
“Ồ? Huynh còn có việc à?” Như Nguyệt ra vẻ có lỗi, sau đó xịu xuống, cười cười. “Việc khiến huynh bận bịu đều là chính sự, vậy tôi cũng không giữ huynh nữa, có thời gian thì đến làm chén trà nhé.”
“Nhất định rồi, nhất định rồi.” Có chút thất thố mà nắm chặt tay mình, Hầu Tử đầy vẻ áy náy, mặt xem ra có hơi ửng đỏ.
“Vậy… vậy ta đi đây.” Lắp ba lắp bắp nói xong, Hầu Tử cứ đi một bước lại ngoái lại nhìn tiểu viện của Như Nguyệt một cái.
Nhìn bóng Hầu Tử rời đi, Như Nguyệt thầm cười lạnh trong lòng, sau đó đóng cửa lại.
“Hứ, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, hắn mà cũng đòi lấy tỷ tỷ của đệ sao.” Như Phi đầy vẻ khinh bỉ, dè bỉu hành động của Hầu Tử.
“Được rồi, hắn chỉ là kẻ tầm thường, không cần để ý tới, giờ chúng ta phải tập trung tiếp cận Lâm Thiên Long mới được, ít nhất đệ cũng cần phải nghe ngóng xem, hắn rốt cuộc đã vứt bản danh sách kia đi chưa.” Như Nguyệt tùy ý phất tay, thứ tình cảm ấu trĩ này của Hẩu Tử, nàng căn bản không để trong lòng. Nếu không phải cần người yểm trở trong lúc làm mật gián, thì nàng cũng chẳng thèm để mắt tới hắn, nói chi đến chuyện giả làm một thiếu nữ ngây thơ, hiền lương thục đức.
“Tỷ à… đệ có một cách, chỉ không biết có thể dùng được không.” Mắt Như Phi đột nhiên sáng lên, nảy ra một chủ ý.
“Nói.”
“Cái tên vừa nãy chẳng phải thích tỷ sao.” Như Phi cười đến là âm hiểm.
Như Nguyệt nhướng mày, lờ mờ đoán ra được ý của Như Phi.
“Nói tiếp đi.”
/116
|