Tam Quốc Vương Giả

Chương 75 - Gặp Lại Thần Miếu

/107


Vương lão đi đến Thiên Hà trấn. Phái người đi gọi hai bát giai binh đang kéo level cho Phi Liệng Soái Heo về.

“Lão bá, ngươi tìm ta có chuyện gì không?” Phi Liệng Soái Heo vừa thấy Vương lão đã cao hứng nói.

Vương lão cười cười: “Tiểu Phi, hiện tại ngươi cấp bao nhiêu rồi?”

Phi Liệng Soái Heo đối với chuyện đẳng cấp với level từ trong miệng NPC bay ra thế này cũng không thấy có gì kỳ quái. Trải qua mấy ngày ngắn ngủi ở chung, hắn phát hiện NPC ở đây trí tuệ cực cao, không khác thường nhân là mấy. Mà trí tuệ đạt đến độ cao như Vương lão thì ngay cả hắn cũng tự nhận không bằng.

“Ta đã gần cấp 24 rồi. Từ level 20 trở đi, lên level vừa khó vừa lâu, cần nhiều kinh nghiệm vãi!”

Vương lão nói: “Này cũng là chuyện rất bình thường thôi. Muốn tăng thực lực lên thì phải đi từ từ rồi mới có ngày đạt đến. Vũ lực của ngươi đã đạt đến 50 điểm phải không? Hôm nay ta tới để mang ngươi đi chuyển chức võ tướng.”

Phi Liệng Soái Heo sững sờ, hắn vô cùng rõ ràng võ tướng và binh sĩ chênh lệch nhau cỡ nào. Cũng không phải hắn không muốn chuyển chức thành võ tướng, chỉ là hắn đã nghe muội muội hắn nói hiện tại chuyển chức thành võ tướng phi thường khó khăn. Danh ngạch chuyển chức võ tướng trong các thành thị hệ thống đã sớm sử dụng hết. Mà trong lãnh địa của người chơi thì võ tướng và quân doanh trên cơ bản đều là sơ cấp. Chỉ có một số nhỏ đạt tới quân doanh trung cấp. Thế nên số danh ngạch quay đi quay lại cũng chỉ có mấy cái. Bản thân mình còn ngại không đủ dùng thì thóc đâu mà đãi gà rừng, đưa cho người khác xài hộ a…. Ngoại trừ phương pháp này, muốn chuyển chức cũng chỉ có thể sử dụng võ tướng chuyển chức lệnh. Mà hiện tại còn chưa nghe ai nói qua có người đánh ra võ tướng chuyển chức lệnh. Đoán chừng cái đồ chơi này là rất khó đạt được. Muốn kiếm nhanh thì chỉ có đi mua thẳng từ trong shop hệ thống. Nhưng nếu mua trong shop hệ thống thì cái giá cả trên trời kia thật không phải thứ hắn có thể gánh nổi. Hắn mà nhiều tiền thế đã sớm làm giải phẫu cho muội muội rồi.

Giờ nghe ý tứ trong lời nói của Vương lão. Chính mình rõ ràng cũng có thể chuyển chức thành võ tướng, hơn nữa danh nghạch còn là free a! Bỗng nhiên Phi Liệng Soái Heo nghĩ đến một vấn đề, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng nói: “Thế nhưng mà...... Lão bá, chuyển chức thành sơ cấp võ tướng không phải cần 1000 tiền đồng sao? Hôm trước ta mua một kiện giáp da, hiện tại không còn nhiều tiền đồng như vậy. Nếu không chờ ta gom góp đủ tiền đã rồi mới tiến hành chuyển chức có được không?”

Vương lão cười nói: “Tí tiền lẻ ấy mà ngươi cũng phải xoắn à? Ngươi bây giờ là cư dân Thiên Hà trấn. Chỉ cần trưởng trấn đồng ý, dĩ nhiên là có thể chuyển chức thành võ tướng, không cần tiền.”

Phi Liệng Soái Heo đại hỉ, kích động hỏi: “Thật sự? Cảm ơn lão bá, cảm ơn lão bá. Tương lai chỉ cần có một ngày ta trở nên mạnh mẽ. Nhất định sẽ không quên ân tình của lão bá!”

Vương lão cười nói: “Ngươi cũng không cần cám ơn ta, chuyện của ngươi đều là chúa công ta phân phó, ngươi cám ơn chúa công là ok rồi.”

Phi Liệng Soái Heo sững sờ: “Lão bá, chúa công a? Lão bá ngươi không phải trưởng cái trấn này sao? như thế nào còn có chúa công?”

Hắn biết rõ xưng hô chúa công này là đại biểu cho cái gì. Cái này không giống như trong huyện thành, cư dân xưng hô với Huyện lệnh một tiếng “Đại nhân”. Đây là một loại biểu hiện của sự thuần phục, một loại vĩnh viễn truy tùy ý tứ (không nghĩ ra từ nào hay hơn, dịch sang thì thô, mọi người có góp ý post vào box thảo luận giúp ta nhé. Ta sẽ edit sau).

Vương lão cười nói: “Ta đã bao giờ nói qua ta là trưởng cái trấn này? Nơi đây chỉ là một lãnh địa phụ thuộc của chúa công thôi. Tương lai ngươi tự nhiên sẽ rõ. Chúa công hùng tài đại lược, coi như hắn muốn vấn đỉnh giang sơn cũng không phải nói chơi. Có thể đi theo chúa công như vậy chính là phúc khí của kẻ thân là thuộc hạ như ta”

Phi Liệng Soái Heo trầm tư hồi lâu, rồi nghiêm túc nói: “Lão bá, hiện tại có thể có ta gặp vị chúa công này được không?”

Vương lão cười nói: “Chúa công tạm thời chưa có thời gian gặp ngươi. Trước cứ mau chóng tăng lên thực lực đi đã! Cơ hội thế này là phi thường khó có được đây…. A… Sao mặt méo xẹo thế kia? Ngươi có chuyện gì khó xử phải không? Nếu như cần trợ giúp cái gì thì cứ nói thẳng với ta. May mắn được chúa công tín nhiệm. Trong toàn bộ lãnh địa, ta vẫn có thể làm chủ được vài phần.”

Phi liệng soái heo suy nghĩ một chút, sau đó cắn răng nói: “Ta có một muội muội. Trong một lần đi làm thêm, ngoài ý muốn gặp phải tai nạn, hai chân bị liệt. Mà ta đến bệnh viện hỏi qua, phí tổn trị liệu ít nhất cũng cần 50 vạn rmb...... Quy ra là khoảng 50 vạn tiền đồng. Nếu như lãnh chúa đại nhân có thể ứng trước cho ta phần phí tổn này, ta nguyện cả đời trở thành tùy tùng trung thành nhất của chúa công, tuyệt không hai lòng! Chúng ta là dị nhân nên có ưu thế của dị nhân. Đó là trong chiến đấu, chúng ta gần như có được Bất Tử Chi Thân. Hơn nữa có một chút hiểu biết đối với sự tình trong tương lai.Tin tưởng đối với nghiệp lớn của lãnh chúa đại nhân, nhất định sẽ giúp được phần nào.”

Lúc đầu, Phi Liệng Soái Heo nghĩ nơi đây là thế lực của hệ thống. Thực ra chuyện này cũng không kỳ quái. Trong cả lãnh địa, hắn chưa từng gặp qua bất cứ người chơi nào. Hơn nữa qua tìm hiểu tin tức, hiện tại làm gì đã có công hội nào có thực lực như vậy. Giờ biết được nơi này là lãnh địa của người chơi hắn mới mạo muội mở miệng hỏi. Nhưng nói thì nói vậy, trong lòng hắn cũng biết hắn không có bao nhiêu hi vọng. Dù sao thì cũng làm gì có ai vô duyên vô cớ, tự nhiên lại đưa 50 vạn đồng cho một người vốn không quen không biết cơ chứ! Hắn nói ra cũng không quá đáng vì trong thâm tâm vẫn nuôi một tia may mắn mà thôi.

Vương lão nhìn hắn, nói: “50 vạn tiền đồng a! Thực ra số tiền này cũng không lớn. Thế nhưng ngươi thực không hối hận chứ? Phải biết rằng chỉ cần thực lực của ngươi đạt tới trình độ đặc cấp võ tướng. Lúc ấy muốn kiếm được 50 vạn tiền đồng cũng không phải chuyện khó.”

Phi liệng soái heo nghe xong, tựa hồ thấy được hi vọng, kích động nói: “Tuyệt không hối hận, ta bây giờ có được thực lực như vậy, cũng là nhờ có lão bá giúp đỡ. Bằng không thì bây giờ có thể một mình giết chết một con chó hoang hay không cũng là việc rất khó nói. Về phần trở thành võ tướng đối với ta càng là hoa trong kính, trăng trong nước. Đừng nói đến đặc cấp võ tướng, cao cấp võ tướng cũng là rất khó rồi. Cái gì chưa nắm được trong tay thì vĩnh viễn chỉ là tính toán mà thôi. Hơn nữa ta và muội muội ta sống nương tựa vào nhau. Vì muội muội có thể sống mạnh khỏe, vui vẻ. Phận làm huynh trưởng như ta đây nguyện trả giá hết thảy.”

Vương lão nhẹ gật đầu, nói: “Tốt! Lão bá ta đánh cược, tin tưởng ngươi một lần vậy. Lát nữa ta sẽ phái người đưa 50 vạn tiền đồng đến tận tay ngươi. Ngươi trước đi chữa trị muội muội mình cho tốt. Về phần chuyện sau đó, ta sẽ thỉnh chúa công định đoạt.”

Phi Liệng Soái Heo không có ngờ tới sự tình lại đơn giản như vậy. Hạnh phúc từ đâu đột ngột ùa đầy vào trong tim hắn. Ngày tháng ủy khuất cuối cùng cũng qua. Hắn lập tức khuỵu xuống, quỳ gối trên mặt đất, mặt đỏ bừng bừng như gà trống, gần như hét lên nói: “Ta Chu Thừa Hạo sinh thời, quyết không phụ ơn tri ngộ của lão bá!”

Vương lão không nghĩ tới tên này sẽ kích động như thế, liền nâng hắn dậy, cười an ủi: “Xem ra ngươi thật đúng là vô cùng quan tâm muội muội của ngươi a. Vậy còn đứng đây làm gì, mau đưa nàng đi chữa trị cho thật tốt đi thôi!”

......

Thành phố SZ, trong gian nhà cho thuê nho nhỏ. Hai thanh niên nam nữ đang nhìn dãy số chạy chạy trên màn hình máy tính. Thần tình cả hai đều choáng váng, tựa như đang ở trong mộng.

Nữ hài tử thì thào nói: “Ca ca, cái này là 50 vạn rmb sao?”

Nam thanh niên run rẩy nói: “Là 50 vạn. Muội muội, chân của ngươi được cứu rồi, ngươi rất nhanh có thể đứng lên rồi.”

Nữ hài tử vẫn còn có chút không thể tin được, nói: “Ca ca, ngươi không thấy kỳ lạ sao? Coi như là tiền trong trò chơi dễ kiếm, nhưng cũng không quá dễ dàng như vậy a! Ngươi chỉ nói mấy câu, người ta liền cho ngươi 50 vạn?”

Nam thanh niên tố chất tâm lý coi như không tệ. Kích động đã qua, trên cơ bản đã bình tĩnh lại, nghe muội muội nói như vậy, tức giận mà nói: “Cái gì chỉ là mấy câu? Đây chính là tiền ca ca ngươi của ta bán thân đó. Không phải ngươi cho rằng ca ca ngươi nói chuyện không thèm nghĩ gì hết chứ!”

Nữ hài tử hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn ca ca mình, nói: “Cảm ơn ca ca!”

Nam thanh niên quay đầu, lặng lẽ lau khóe mắt thoáng một phát, nói: “Tiểu nha đầu, ngươi là muội muội của ta a! Ngươi nói cảm ơn làm ca ca ta quá thương tâm rồi.”

Nhìn xem khuôn mặt đang tràn đầy chờ mong của nữ hài tử, nam thanh niên âm thầm nói: “Lão bá! Đa tạ rồi! Ta đến giờ còn chưa biết danh tính chúa công. Ngươi yên tâm, chỉ cần trò Thiên hạ này vẫn tồn tại một ngày, ta sẽ vĩnh viễn thuần phục ngươi một ngày. Ta - Chu Thừa Hạo nói một không hai!”

......

Lúc này Vương lão đang ngồi với Dương Thiên trong văn phòng trưởng trấn. Vừa kể lại sự tình vừa rồi cho Dương Thiên xong, bỗng nhiên hắt xì một cái, nói: “Chúa công, lần này thuộc hạ tự tiện vượt quyền, hi vọng chúa công không trách tội!”

Dương Thiên cười to, nói: “Vương lão có tội gì, hơn 50 vạn tiền đồng đối với chúng ta mà nói chỉ là chín trâu mất sợi lông. Muỗi! Nếu chỉ dùng 50 vạn mà có thể hiểu được tâm tính một người, ta phi thường cam tâm tình nguyện bỏ ra. Chỉ cần Phi Liệng Soái Heo lần nữa trở lại Bạch Vân trấn. Ta sẽ ủy thác trách nhiệm cho hắn. Giá trị trong đó không phải chỉ 50 vạn tiền đồng có thể đánh giá.”

Vương lão cười cười, nói: “Xác thực là như vậy. Rất nhiều chuyện đúng là phải dựa vào dị nhân trợ giúp mới có thể làm được. Chuyện này ở các lãnh địa khác có thể không quá rõ ràng. Nhưng trong lãnh địa của chúng ta......, thật đúng là thiếu một người như vậy!”

Dương Thiên nói: “Đây cũng là tình huống tất nhiên!...... Vương lão, nếu như Phi Liệng Soái Heo trở về, nhớ đưa hắn đến gặp ta.”

Vương lão gật đầu đáp ứng.

Dương Thiên đoán chừng chờ Phi liệng soái heo đến thành thị của hệ thống, liên hệ người chơi để hoàn thành việc giao dịch tiền. Sau đó lại đưa muội muội đến bệnh viện chữa bệnh chắc ít nhất cũng phải mất thời gian một ngày.

Hiện tại sắc trời đã tối, Dương Thiên đi chiêu hàng giặc cỏ, sau đó tiến vào Thông Thiên các tu luyện nội công. Hắn hiện tại đang trong thời điểm mấu chốt đột phá trung cấp nội công. Không cố gắng là không được.

Sáng ngày hôm sau, từ trên đội thuyền vận chuyển hải tặc quy hàng trở về, Dương Thiên nhận được một cái tin tức tốt. Đó là ngày hôm qua, trên hòn đào vừa chiếm lĩnh phát hiện ra một tòa Thần miếu. Hoàn cảnh chung quanh cũng không quá ác liệt. Nhưng tuân theo phân phó của Dương Thiên, đám Hổ Sa còn chưa đi lên thăm dò.

Dương Thiên mừng rỡ, cười toét cả miệng. Nhưng hiện tại hắn cũng không thể cưỡi Tiểu Bạch trực tiếp bay qua. Bởi vì lãnh địa vừa chiếm lĩnh không có thuộc danh nghĩa sở hữu của Dương Thiên, do đó hắn còn chưa biết cái hòn đảo này đến cùng là ở địa phương nào.

Đội tàu đưa những này hải tặc đã đầu hàng này từ trên thuyền xuống. Sau đó vận chuyển lên đại lượng vật tư và số binh lính hải tặc đã hoàn thành mục tiêu huấn luyện, lúc này mới giương buồm xuất phát.

Đội thuyền này gồm có mười chiếc vận thâu thuyền cao cấp và ba chiếc thuyền buồm bốn cột tạo thành. Nhưng cái này ba chiếc thuyền buồm bốn cột này cũng không chở full quân số. Trên mỗi thuyền chỉ có 100 bát giai binh. Đám này có nhiệm vụ là hộ tống đội tàu.

Cả đội thuyền dần dần tiến sâu vào trong biển......

Thẳng đến buổi chiều, đội thuyền rốt cục tại dừng lại trên một hòn đảo. Nơi đây có một làng chài nhỏ. Bất quá hiện tại đã không còn ngư dân. Hải tặc ngược lại là có một đoàn.

Dương Thiên rời thuyền, đám người Hổ Sa đã nhận được tin tức, đã đứng đón từ lâu.

“Thuộc hạ nghênh tiếp chậm trễ, kính xin chúa công thứ tội!” Hổ Sa và Hải Báo khiêm cung nói.

Dương Thiên cười mắng: “Hai gia hỏa các ngươi, cái khác không có học được, ngược lại mấy cái củ thối quy này lại học được không ít nha. Cũng vài ngày rồi ta không ra biển, nói một chút tình huống của các ngươi xem nào?”

Hổ Sa cười hắc hắc, nói: “Được chúa công đại lực viện trợ, hiện tại Hổ Sa đoàn hải tặc chúng ta đã có 20 chiếc thuyền buồm ba cột. Vận thâu thuyền cao cấp 5 chiếc. Do hiện tại nhân thủ không đủ, bởi vậy chỉ sử dụng 5 chiếc ra biển. Nhưng coi như chỉ có năm chiếc này cũng thừa để cho chúng ta tung hoành trên biển, bách chiến bách thắng rồi.”

Dương Thiên đả kích nói: “Ngươi cũng đừng đắc ý, hải chiến không phải như lục chiến. Vạn nhất địch nhân chó cùng rào dứt dậu, quyết định đồng quy vu tận với ngươi, ta xem ngươi xử lý thế nào.”

Hổ Sa thần kinh vừa thô vừa to, cũng không để ý việc Dương Thiên đả kích, cười hắc hắc nói: “Chúa công yên tâm đi, thuộc hạ hiện tại cũng có hơn 700 thuỷ binh thất giai, không hề yếu ớt như lúc trước đâu nha.”

Dương Thiên cũng không ý kiến thêm nữa. Hắn biết những này hải tặc xác thực mỗi người đều là thân kinh bách chiến. Thực lực khá mạnh. Hơn nữa chiến đấu trên biển giai đoạn này cũng chỉ là mấy đoàn hải tặc đánh qua đánh lại, cũng không có thế lực nào quá lớn tham gia. Thế nên nói vậy chứ Dương Thiên rất yên tâm về đám Hổ Sa

“Chu Ảnh và quân đội sở thuộc của hắn bây giờ đang ở chỗ nào rồi?”

Hổ Sa vội nói: “Chu tướng quân hiện tại đang tự mình lĩnh binh canh giữ Thần miếu để tránh có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra nên không có ở đây.”

Chuyện ngoài ý muốn? Cái Thần miếu này ít nhất cũng sừng sững ở đây mấy ngàn năm rồi cũng chả sảy ra chuyện gì. Vừa gặp được có một hai ngày lại sợ có chuyện gì ngoài ý muốn. Đúng là cái thằng đầu đất.

Nhưng Dương Thiên cũng không nói rõ, miễn cho việc lại đả kích tính tích cực của bọn hắn.

Hòn đảo nhỏ này diện tích ước chừng chỉ khoảng 500 km². Dương Thiên mang theo Hổ Sa, cưỡi Tiểu Bạch bay lên không, rất nhanh đã tìm được Chu Ảnh.

“Chúa công, ngươi đã tới!” Chu Ảnh hân hoan nói.

“Ân, mấy ngày nay ngươi vất vả rồi.”

Dương Thiên bước tới, ngẩng đầu quan sát quần thể công trình kiến trúc cách đó không xa. Quần thể kiến trúc này tọa lạc trên hai ngọn núi, diện tích cũng tương đương với tòa Thủy Thần miếu Dương Thiên gặp lúc trước. hiện tại vị trí bọn hắn đang đứng là trên một đỉnh núi phía đối diện, có thể nhìn được bao quát toàn cảnh.

Khu trung tâm đồng dạng cũng có một tòa kiến trúc cực lớn, toàn bộ làm bằng đá. Tuy nhiên, phong cách thiết kế và kiểu dáng xây dựng hơi khác với Thủy Thần miếu. Không biết Thần miếu nơi đây là cái dạng miếu đường gì đây!

Dương Thiên quay qua Chu Ảnh, hỏi: “Chu Ảnh, ngươi đã điều tra chút nào khu vực này chưa?”

Chu Ảnh nói: “Chúa công đã từng nói qua với chúng thuộc hạ rằng Thần miếu là nơi nguy cơ trùng trùng. Bởi vậy thuộc hạ không dám tùy tiện xuống dưới. Đối với tình huống bên trong cũng không quá rõ ràng.”

Dương Thiên nhẹ gật đầu, không có hỏi thêm.

Nhảy lên lưng Tiểu Bạch, Dương Thiên quay đầu lại nói: “Các ngươi ở chỗ này chờ lệnh, ta đi xuống trước nhìn xem.”

Nói xong, Dương Thiên vỗ vỗ Tiểu Bạch, để nó bay thẳng về phía tòa kiến trúc trong trung tâm thần miếu.

Tòa kiến trúc này cũng không cao lắm, nhưng chiếm diện tích lớn hơn rất nhiều so với Thủy Thần miếu. Dương Thiên từ trên đỉnh tháp phát hiện được một thông đạo duy nhất có thể ra vào, bên trên thông đạo lại có vòm che. Xem ra muốn đột kích đường không, đi vào từ bên trên là không được.

Dương Thiên dạo qua bốn phía một vòng, xác thực không có phát hiện bất luận điểm nào khả nghi.

Chẳng lẽ tòa Thần miếu này không có bất luận cái gì thủ vệ?

Theo lời Nguyên Cát trưởng lão nói lúc trước. Loại Thần miếu mà không có bất kỳ ai thủ vệ cũng không phải không tồn tại. Chỉ là số lượng Thần miếu lại này cực nhỏ. Dương Thiên không tin vận khí cứt chó của mình lại có thể tốt như vậy.

/107

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status