Thấy Hạ Ngọc Hạm không tin, Lưu Dĩnh cười như không cười mà nhìn nàng, nói: Mẫu hậu đồng ý hay không thì sao? Ta là Hoàng đế, chẳng lẽ lại không xử phạt phi tử của mình được?
Vậy, chàng xử phạt nàng ta như vậy có phải nặng quá hay không? Hạ Ngọc Hạm cẩn thận hỏi. Nói thế nào thì Đặng Nhạc Lăng này cũng là biểu muội của hắn, thanh mai trúc mã hai người, không có khả năng không có tình ý.
Lần này Nhạc Lăng đúng là rất quá đáng, nếu ta không nghiêm trị nàng, nàng còn có chỗ đứng trong cung hay sao? Hoàng hậu nàng đây về sau còn không phải để người khác tùy ý bắt nạt sao? Lưu Dĩnh vẻ mặt căm giận mà nói.
Nghe Lưu Dĩnh nói thế, trong lòng Hạ Ngọc Hạm ấm áp vô cùng. Hóa ra, hắn làm như vậy là vì muốn lập uy trong cung giúp nàng. Hắn muốn mọi người trong cung đều biết, Hoàng hậu nàng đây có Hoàng đế chống lưng. Vì nàng, hắn lại có thể không lưu tình cháu gái ruột của Thái hậu, có được một phu quân như thế, Hạ Ngọc Hạm nàng còn có mong muốn gì nữa? Lúc này,trong lòng nàng cảm động đến tột đỉnh, nàng giữ chặt tay Lưu Dĩnh, nói: A Nguyên, chàng, chàng có thể đối xử với ta như thế, ta thật sự. . . . . . Thật sự. . . . . .
A Dư, ta và nàng là phu thê, đâu cần nói như vậy? Đây không phải là việc ta nên làm sao? Hắn nhẹ nhàng vuốt má nàng, ánh mắt ôn nhu như nước.
A Nguyên! Nàng nhìn hắn, trong mắt có ánh sáng trong vắt, Có thể được chàng đối đãi như thế, đời này kiếp này ta không còn mong muốn gì nữa.
A Dư. Giọng nói của hắn cũng có chút khàn khàn, Nàng phải nhớ kỹ lời nàng nói hôm nay. Cho dù sau này xảy ra chuyện gì, nàng cũng phải nhớ những lời đã nói hôm nay.
Được. Nàng bổ nhào vào trong lồng ngực hắn, tựa đầu.
Đúng lúc này, đột nhiên giọng thái giám vang lên: Thái Hậu đến! , Thục phi đến!
Giọng nói của thái giám kéo hai người Lưu Dĩnh và Hạ Ngọc Hạm đang chìm trong tình ý bừng tỉnh, hai người lưu luyến không rời tách ra, sau đó đứng lên, đi về phía cửa, chuẩn bị nghênh đón Đặng thái hậu.
Hai người mới vừa đi đến cửa, Đặng thái hậu đã vào trong phòng, theo sau là Thượng Quan Ánh Tuyết. Bây giờ phân vị của Đặng Nhạc Lăng quá thấp, ngay cả tư cách đi thỉnh an Thái hậu cũng không có, đừng nói đến cùng với Thái hậu đi đến Di Duyên cung.
Mẫu hậu. Lưu Dĩnh tiến lên, cúi người hành lễ với Đặng thái hậu.
Hạ Ngọc Hạm đang chuẩn bị cúi người hành lễ với Đặng thái hậu, chỉ thấy Đặng thái hậu tiến lên hai bước, đỡ Hạ Ngọc Hạm đang muốn quỳ xuống đứng lên, mỉm cười nói: Hoàng Hậu có thai, ở đây không có người ngoaì, mấy lễ nghi đó đều miễn đi.
Thấy Đặng thái hậu đối xử với mình ân cần như thế, Hạ Ngọc Hạm sửng sốt. Lúc trước Đặng thái hậu vì xả giận cho Đặng Nhạc Lăng, sai nô tài khỏe mạnh vả miệng mình, bây giờ Đặng Nhạc Lăng bị hàng mười cấp, biếm thành Quý nhân, nàng lại có thể đối xử ân cần với mình, đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Bốn người ngồi xuống, Lưu Dĩnh mở miệng hỏi: Mẫu hậu tới Di Duyên cung có chuyện gì sao?
Đặng thái hậu trừng mắt nhìn Lưu Dĩnh, quở trách: Mẫu hậu ta đây, một hai phải có việc mới có thể đến xem con dâu sao? Dứt lời, nàng quay mặt đi, cười cười với Hạ Ngọc Hạm, nói, Lại nói, Hoàng Hậu có thai, ta làm tổ mẫu, dĩ nhiên muốn tới thăm hài tử của nàng.
Đa tạ Thái Hậu. Hạ Ngọc Hạm cung kính nói cảm ơn.
Đặng thái hậu kéo tay Hạ Ngọc Hạm, mặt mang xấu hổ mà nói: Hoàng Hậu à, chuyện sáng nay là ai gia không suy xét kỹ. Ai gia không biết ngươi có thai, lại không hỏi đầu đuôi ngọn nguồn, chỉ thấy mặt Nhạc Lăng vừa đỏ vừa sưng. . . . . . Ngươi biết, ai gia vẫn luôn coi Nhạc Lăng như nữ nhi của mình mà, thấy nàng như vậy nhất thời trong lòng rối loạn, mới có thể làm ra việc hồ đồ như thế. Hoàng Hậu, ngươi đừng để trong lòng.
Hạ Ngọc Hạm lắc lắc đầu, nói:
Vậy, chàng xử phạt nàng ta như vậy có phải nặng quá hay không? Hạ Ngọc Hạm cẩn thận hỏi. Nói thế nào thì Đặng Nhạc Lăng này cũng là biểu muội của hắn, thanh mai trúc mã hai người, không có khả năng không có tình ý.
Lần này Nhạc Lăng đúng là rất quá đáng, nếu ta không nghiêm trị nàng, nàng còn có chỗ đứng trong cung hay sao? Hoàng hậu nàng đây về sau còn không phải để người khác tùy ý bắt nạt sao? Lưu Dĩnh vẻ mặt căm giận mà nói.
Nghe Lưu Dĩnh nói thế, trong lòng Hạ Ngọc Hạm ấm áp vô cùng. Hóa ra, hắn làm như vậy là vì muốn lập uy trong cung giúp nàng. Hắn muốn mọi người trong cung đều biết, Hoàng hậu nàng đây có Hoàng đế chống lưng. Vì nàng, hắn lại có thể không lưu tình cháu gái ruột của Thái hậu, có được một phu quân như thế, Hạ Ngọc Hạm nàng còn có mong muốn gì nữa? Lúc này,trong lòng nàng cảm động đến tột đỉnh, nàng giữ chặt tay Lưu Dĩnh, nói: A Nguyên, chàng, chàng có thể đối xử với ta như thế, ta thật sự. . . . . . Thật sự. . . . . .
A Dư, ta và nàng là phu thê, đâu cần nói như vậy? Đây không phải là việc ta nên làm sao? Hắn nhẹ nhàng vuốt má nàng, ánh mắt ôn nhu như nước.
A Nguyên! Nàng nhìn hắn, trong mắt có ánh sáng trong vắt, Có thể được chàng đối đãi như thế, đời này kiếp này ta không còn mong muốn gì nữa.
A Dư. Giọng nói của hắn cũng có chút khàn khàn, Nàng phải nhớ kỹ lời nàng nói hôm nay. Cho dù sau này xảy ra chuyện gì, nàng cũng phải nhớ những lời đã nói hôm nay.
Được. Nàng bổ nhào vào trong lồng ngực hắn, tựa đầu.
Đúng lúc này, đột nhiên giọng thái giám vang lên: Thái Hậu đến! , Thục phi đến!
Giọng nói của thái giám kéo hai người Lưu Dĩnh và Hạ Ngọc Hạm đang chìm trong tình ý bừng tỉnh, hai người lưu luyến không rời tách ra, sau đó đứng lên, đi về phía cửa, chuẩn bị nghênh đón Đặng thái hậu.
Hai người mới vừa đi đến cửa, Đặng thái hậu đã vào trong phòng, theo sau là Thượng Quan Ánh Tuyết. Bây giờ phân vị của Đặng Nhạc Lăng quá thấp, ngay cả tư cách đi thỉnh an Thái hậu cũng không có, đừng nói đến cùng với Thái hậu đi đến Di Duyên cung.
Mẫu hậu. Lưu Dĩnh tiến lên, cúi người hành lễ với Đặng thái hậu.
Hạ Ngọc Hạm đang chuẩn bị cúi người hành lễ với Đặng thái hậu, chỉ thấy Đặng thái hậu tiến lên hai bước, đỡ Hạ Ngọc Hạm đang muốn quỳ xuống đứng lên, mỉm cười nói: Hoàng Hậu có thai, ở đây không có người ngoaì, mấy lễ nghi đó đều miễn đi.
Thấy Đặng thái hậu đối xử với mình ân cần như thế, Hạ Ngọc Hạm sửng sốt. Lúc trước Đặng thái hậu vì xả giận cho Đặng Nhạc Lăng, sai nô tài khỏe mạnh vả miệng mình, bây giờ Đặng Nhạc Lăng bị hàng mười cấp, biếm thành Quý nhân, nàng lại có thể đối xử ân cần với mình, đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Bốn người ngồi xuống, Lưu Dĩnh mở miệng hỏi: Mẫu hậu tới Di Duyên cung có chuyện gì sao?
Đặng thái hậu trừng mắt nhìn Lưu Dĩnh, quở trách: Mẫu hậu ta đây, một hai phải có việc mới có thể đến xem con dâu sao? Dứt lời, nàng quay mặt đi, cười cười với Hạ Ngọc Hạm, nói, Lại nói, Hoàng Hậu có thai, ta làm tổ mẫu, dĩ nhiên muốn tới thăm hài tử của nàng.
Đa tạ Thái Hậu. Hạ Ngọc Hạm cung kính nói cảm ơn.
Đặng thái hậu kéo tay Hạ Ngọc Hạm, mặt mang xấu hổ mà nói: Hoàng Hậu à, chuyện sáng nay là ai gia không suy xét kỹ. Ai gia không biết ngươi có thai, lại không hỏi đầu đuôi ngọn nguồn, chỉ thấy mặt Nhạc Lăng vừa đỏ vừa sưng. . . . . . Ngươi biết, ai gia vẫn luôn coi Nhạc Lăng như nữ nhi của mình mà, thấy nàng như vậy nhất thời trong lòng rối loạn, mới có thể làm ra việc hồ đồ như thế. Hoàng Hậu, ngươi đừng để trong lòng.
Hạ Ngọc Hạm lắc lắc đầu, nói:
/16
|