(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 11
Hoảng nhược cách thế. [ tựa như bừng tỉnh sau một thời gian rất dài ]
Đây là câu đầu tiên ta nghĩ tới, khi có thể bước ra khỏi Tam vương phủ mà cả người vẫn còn nguyên vẹn, không mất miếng nào.
Bóng đêm cũng không lui đi, trái lại, càng lúc càng chìm sâu vào tăm tối trước bình minh. Con đường dài im ắng, cổ nhân có lệnh cấm đi lại ban đêm, làm cho một nơi vốn xa hoa trụy lạc bỗng mang màu thần bí. Đèn ***g vàng nhạt treo trước cửa Tam vương phủ, đung đưa trong gió nhẹ, tựa như trời xanh mờ mịt trên cao kia hoàn toàn không hiểu được những cái thở dài nơi nhân gian…
Lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, ta kỳ thực không nắm chắc được có thể cùng con cáo già Phạm Cửu Hâm kia cộng thức [ cùng chung nhận thức ] hay không, nhưng hiện tại, đáp án cũng chẳng hề quan trọng, chỉ cần có thể khiến những người khác tin tưởng vào mình là đủ rồi.
“Đường Mật, đi ra! Ta biết ngươi ở chỗ này.” Lạnh lùng thấp giọng quát, ta vốn không phải kẻ thâm trầm, hỉ nộ ái ố không hề lộ ra mặt, cho nên, khi vừa bị hắn vứt bỏ lại, trong lòng liền ghi hận, và giờ là lúc bùng nổ.
“A, không thể tin ngươi có thể còn sống đi ra a, Vương gia.” Không biết có phải ảo giác hay không, mà ta nghe cái từ “Vương gia” cuối cùng kia, thanh âm lại có chút châm chọc?
Thế nhưng, ta cũng chẳng có thời gian mà nghĩ nhiều như vậy. Nếu đã quyết định đi về phía trước, thì cũng chẳng nên lưu luyến ngoái lại sau lưng nữa.
“Bớt sàm ngôn đi, lập tức đưa ta ra khỏi thành hội hợp cùng Hình Huân, đến lúc đó, ta có nhiệm vụ khác muốn giao cho ngươi.”
“Ha hả, gấp cái gì? Ngươi cho là Hình tiểu ca kia sẽ ngồi yên chờ ngươi ở ngoài thành sao?”
Thanh âm mang theo chút ý vị cổ quái trêu chọc, Đường Mật chỉ chỉ tay về một phía, liếc mắt nhìn theo, liền thấy một cái bóng trắng dần lộ ra từ một con hẻm nhỏ, chính là Hình đại suất ca. “Ta thấy nếu ngươi không ra, sẽ liền có người ban đêm che mặt xông vào Tam vương phủ cướp người đấy, ha hả –”
“Hình Huân…” Nói không cảm động thì chính là nói dối, ngơ ngác quay sang nhìn Hình đại suất ca đang cố gắng tránh khỏi ánh mắt của ta, trước đây, ta chưa bao giờ tin một nam nhân vừa có năng lực, vừa có ngoại hình, lại có thể có nghĩa khí đến như vậy.
Theo lý thuyết, loại này chính là kiểu nhân vật chính có quá khứ bất hạnh, một tuấn nam bất kể trong hay ngoài TV đều chỉ coi đời là một trò du hí, đối thế nhân tràn ngập thất lạc, đối nam nữ luôn có cảnh giác, dù đã qua vạn bụi hoa nhưng cũng chẳng muốn lưu lại một nhánh cỏ hoang, nếu có kẻ đem tấm lòng chân thành đặt trước mặt hắn, thì hắn cũng chẳng ngại mà vứt nó vào đống rác, để mặc cho bị chà đạp… Thế mới đúng không phải sao?
Hình Huân, ta thật không nghĩ tới, ngươi dưới *** uy của *** long này thế mà vẫn có thể kiện khang truất tráng, chính trực nhiệt tình. Đồng thời, ta cũng không biết, ngươi đối Phạm Cửu Tiêu, là hận thấu xương, hay là ôm ấp tình cảm, thủy chung chờ đợi?
Ai… Tự thử tinh thần phi tạc dạ, vi thùy sương lộ lập trung tiêu?*
[*Câu này, mình search google thì ra :似此星辰非昨夜,为谁风露立中宵 : Tự thử tinh thần phi tạc dạ, vi thùy phong lộ lập trung tiêu. Mình thấy có thể hiểu là : Giống như sao trên trời đêm qua, vì ai mà đứng giữa sương gió. Còn câu trong truyện này, thì câu 2 có thể dịch thành “Vì ai mà đứng giữa đêm sương giá”, hoặc, đơn giản là bạn Đồ Lâm không nhớ được kỹ nên ngâm nhầm =.=]
Đây là điều mà ta đã ngẫm ra sau N đêm bị mấy nữ bằng hữu mê luyến mấy thứ truyện khoa huyễn thâu đêm suốt sáng lôi ra quán cà phê, ngửa mặt ngắm bầu trời giữa khói bụi ô tô, trong lòng đầy cảm thán mà ngâm nên.
Tuy rằng ta cũng là một sinh viên khoa văn, nhưng bảo ta tại nơi ăn mừng nhân vật anime nào đó XXX trong buổi sinh nhật thì cho dù phong nhã đến đâu cũng chẳng thể chịu nổi. Bất quá câu thơ này ta nhớ cũng chẳng kỹ, nhưng khi ta nhìn thấy Hình Huân đứng trong bóng đêm, mái tóc đen dài đã nhuốm một phần hơi sương, thì chẳng hiểu sao, trong nháy mắt, nó lại hiện lên trong đầu.
“Không phải nói ngươi không nên đi theo sao?” Mở miệng ra quở trách một câu, ta cố gắng đè thật thấp thanh âm, đến chính mình nghe còn thấy chút vị đạo oán giận. Rốt cuộc ngươi đã đứng trong bóng đêm bao lâu, mà sương lại ướt đẫm tóc thế kia?
“Chuyện Vương gia phân phó thuộc hạ đã làm thỏa đáng rồi, thấy vẫn còn sớm, nên mới tự mình đến đây tiếp ứng, hoàn thỉnh Vương gia thứ tội.” Hình Huân nói rất khách khí, nhưng rất ít đối “Phạm Cửu Tiêu” mà hành lễ. Ta đột nhiên phát hiện, hình như mấy người có thể cùng *** long kia giao lưu, thông thường cũng chẳng ai đem uy phong của hắn để vào mắt…
Đương nhiên, không cúi đầu trước cường quyền cũng là một trong những truyền thống quý báu của dân tộc Trung Hoa chúng ta.
Dời đi ánh mắt lúng túng, đột nhiên trong ngực trở nên ấm áp, không biết, ôn độ này là thuộc về ta, hay là chính ở sâu trong ký ức của “Phạm Cửu Tiêu”. Bất quá, có tài có mạo, trung thành tận tâm, lại thiện giải nhân ý [ hiểu lòng người khác ], nếu như ta mà thích nam nhân, thì khẳng định mẫu người của ta chắc chắn phải như Hình đại suất ca đi?
“Khụ — ” vội ho một tiếng, bị ý nghĩ của chính mình làm lạnh hết sống lưng, ta vội vàng đem nó vứt sang một bên, tập trung vào chuyện chính :”Ngươi đến vừa đúng lúc, Đường Mật, giờ chúng ta chia làm hai ngả, phía bên triều đình cứ để ta cùng Hình Huân lo, còn ngươi, hãy giải quyết hết phiền phức trên giang hồ đi. Quan phủ từ trước đến nay không nhúng tay vào chuyện của võ lâm…” Đúng không? Ta nhớ trong tiểu thuyết đều nói như vậy mà, “Cho nên, chuyện ở quan trường, ta cũng không hy vọng có người của võ lâm tham gia vào.”
“Hanh hanh, Vương gia xem chừng rất coi trọng ta a, chỉ bằng bản lĩnh của ta làm sao có thể thuyết phục được toàn bộ võ lâm đồng đạo chứ?”
“Ta cũng không muốn ngươi thuyết phục ai.” Đối với chiến tranh, kinh nghiệm của ta hoàn toàn bằng không, đấu trong đấu ngoài chẳng có chút thành tích, “Ta muốn ngươi theo chân bọn họ tìm dấu vết có liên quan. Nếu như tìm không được, hãy tự mình tạo lấy một cái, võ lâm minh chủ tương lai Đường đại hiệp nghe rõ rồi chứ?”
“Rõ thì rõ rồi, bất quá, ta hiện tại cùng lão già bảo thủ ở Đường môn không thể trở mặt, tứ cố vô thân sợ không làm nên được đại sự, Vương gia không phải nên phái quan binh hỗ trợ cho ta sao?”
“Binh thì không thể cho ngươi.” Tiếp nhận cái trừng mắt không tán thành của Hình Huân, ta lạnh lùng cự tuyệt ý nghĩ viển vông của Đường đại thiếu gia, “Thế nhưng, tiền, Tứ vương phủ có rất nhiều.” Một kẻ dưới một người trên vạn người không phải là giả, “Phạm Cửu Tiêu” mấy năm nay tuy không phải rất cố gắng, nhưng cơ hồ cũng moi ra được mỏ vàng mỏ bạc. “Ta nghĩ, có tiền là đủ rồi, những chuyện khác, ngươi hẳn phải có cách đi.”
“Yên tâm, tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ, người trong giang hồ thì cũng là người thôi, mà là người thì tất phải ăn chứ, ha hả.” Thật thương cho mấy thanh xuân niên thiếu si mê võ hiệp, bọn họ mà nghe những lời Đường Mật nói lúc này, chắc là sẽ ngã lăn ra đất cả đám mất.
Ở cái thời đại kia, chúng ta vẫn luôn tin tưởng, túi tiền của đại hiệp chắc chắn không bao giờ rỗng, với một thân võ công không khi nào phải lo nai lưng ra kiếm tiền sống qua ngày, mỗi ngày chỉ lo giang hồ không loạn, toàn tâm toàn lực ẩu đả, căn bản không cần quan tâm mấy thứ cơm áo gạo tiền. Thật vất vả mới đuổi được Đường đại thiếu gia được một tấc muốn lấn một thước đi, ta quay sang nhìn Hình Huân với ánh mắt đầy mong chờ, mà ánh mắt đối phương nhìn ta thì lại càng long lanh hơn nữa. Thấy thế, ta liền bỏ ngay cái ý nghĩ hắn sẽ thay ta bày mưu tính kế, đành ngồi lục lọi hết đống phim truyền hình cả trong nước lẫn nước ngoài ta đã từng xem qua, thêm cả đống kiến thức tích cóp từ nhà trẻ đến đại học, tất cả ra tra một lần, và đã rút ra một điều rất chi là quan trọng, đó là – nếu không thể làm một đại hiệp chỉ tay một cái núi đá nổ tung thì đem chiến thuật lấy thịt đè người ra cũng tương đối hảo.
Đánh nhau, chính là dựa vào số lượng.
Phân phó Hình đại suất ca tìm ra những thế lực đối địch với ta ở trong triều, kèm thêm với trí nhớ của Phạm Cửu Tiêu, rất nhanh, ta đã tìm ra nhân tài thích hợp lúc này, chính là Uông Hằng Nghiệp Uông tướng quân, trong tay nắm rất nhiều tinh binh, có công nhương ngoại an bang.
Suy đi tính lại một hồi, ta vẫn thấy mượn tay người khác chính là một ý hay. Trước nay vẫn thế, trâu chậm uống nước đục, mà chậm nữa thì đến cặn cũng chẳng còn. “Hình Huân, lập tức theo ta đến An Khánh đại doanh, cản Uông Hằng Nghiệp quy thuận Lục vương gia trước –”
“Thế nhưng…” Tuấn nhan đỏ hồng mất tự nhiên, Hình Huân cuối cùng cũng thốt ra một tiếng :”Ngài lẽ nào cho rằng, Uông tướng quân nếu không quy thuận Lục vương gia, là liền theo ngài ngay hay sao?! Hanh hanh, Uông tướng quân thâm minh đại nghĩa đương nhiên sẽ không theo Lục vương gia tác loạn, nhưng thuộc hạ cho rằng, hắn cũng không rộng lượng đến mức tương trợ cho một kẻ mà chính hắn hận không thể một đao đoạt mạng đi.”
“Hận không thể một đao đoạt mạng?” Bỗng thấy phía sau lành lạnh, ta có dự cảm bất hảo.
“Vương gia quý nhân hay quên, nói vậy, là từ lâu đã không còn nhớ chuyện mình đặt Uông tướng quân dưới thân mà phong lưu đi? Bất quá, với Uông tướng quân, chuyện này chắc chắn sỉ nhục hắn đến chết cũng không thể quên nổi —” ném cho ta một cái nhìn khinh thường, Hình Huân nhìn ta như nhìn vật gì bẩn thỉu, cố ý lùi lại vài bước, giữ khoảng cách giữa hai người.
Có lúc ta thật sự hoài nghi lão thiên gia, không biết đem ta nhập vào thân thể *** long này, nhưng vẫn để ta giữ lại kí ức của hắn là giúp ta hay làm hại ta nữa? Theo lời nhắc nhở của Hình Huân, mấy hình ảnh ít ỏi còn sót lại trong đầu dần dần hiện về trước mắt ta.
Năm ấy, Uông tướng quân thắng trận trở về, tuổi trẻ tài cao, tiền đồ rộng mở, hùng tư anh phát [ tư thế hào hùng lẫm liệt ], trong bữa khánh công yến uống vào mấy chén rượu, đã bẻ một cành đào làm kiếm, mà múa lên một vũ khúc sướng khoái lâm li [ vui sướng thỏa mãn ].
Khán giả bình thường chỉ giống như ta thán một tiếng “Hảo” mà thôi, nhưng về phần *** long Phạm Cửu Tiêu kia… Sự thật chứng minh, hắn so với mấy nữ bằng hữu kia của ta còn thú tính hơn — Khi kết thúc khánh công yến, tên cầm thú ỷ vào quyền thế, đem mấy vạn quan binh ra vừa dỗ dành vừa áp chế, buộc Uông tướng quân đường đường một thân nam nhi bảy thước dưới tán đào tại ngự hoa viên… Một lần xuân phong…
Hồi tưởng lại khi đó, cánh đào tán loạn, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, đôi mắt mang tia oán hận phủ một tầng sương, lại càng làm khao khát chinh phục của nam nhân thêm mãnh liệt, bầu không khí như đặc quánh lại, mồ hôi hòa cùng huyết thủy, xen vào đó là tiếng rên rỉ tiêu hồn — Dừng dừng dừng! Nguy hiểm thật, mới thoáng không chú ý mà đã suýt nữa rơi vào trong bóng đêm vạn kiếp bất phục. Ta là đang thay *** long này kiểm nghiệm, chứ không phải thay hắn làm mấy cái thứ đó!
Run rẩy quay sang lén nhìn Hình đại suất ca khí sắc bất thiện, tuy rằng không cam lòng, nhưng lý trí đã nhắc nhở ta, không nên chọc vào cái tên Uông tướng quân kia, nếu không muốn bị hắn xách kiếm chém cho thành một đống thịt vụn, mà đấy vẫn còn là nhân từ.
Bỏ cái tên Uông Hằng Nghiệp cùng đại quân trong tay hắn ra khỏi đầu, ta nghĩ, nhân vật thích hợp nhất lúc này, chính là chư hầu có thế lực lớn nhất lúc này, Mạc phái.
Đúng theo hiệu ứng quần chúng, mấy chư hầu lúc này đối với việc hoàng tộc tranh quyền đoạt lợi, thái độ đều rất là mong ngóng. Lúc này, nếu mà có thể thuyết phục được gia tộc lớn nhất, thì khả năng mấy gia tộc còn lại đi theo cũng là rất cao, cơ bản cũng y như là chơi cổ phiếu vậy — Đấy, tiện nói tới, mụ mụ ta ở nhà cũng chơi mấy cái cổ phiếu này, bất quá chưa từng kiếm bộn bao giờ, đủ thấy nhà ta không có di truyền cái vận khí tốt nào a…
Quả nhiên không ngoài sở liệu, khi ta vừa đưa ra cái tên Mạc gia, thì nụ cười nhạt của Hình Huân ngay lập tức đã khiến ta đông cứng:” Hanh, lúc này Vương gia nghĩ đến Mạc gia sao? Đương sơ đại công tử Mạc gia vào kinh học tập, ngươi đem người ta lăn qua lăn lại trên giường thế nào, còn không để chừa cho mình một đường lui đi? Hành một thư sinh chân yếu tay mềm đến chết đi sống lại, khiến một con người từ sáng láng nhanh nhẹn thành một kẻ u mê mà trở về phong địa. Có người nói Mạc đại công tử sau khi về liền trở nên điên điên dại dại, suốt ngày muốn đi tìm cái chết, ta xem, Mạc lão gia tử kia không lấy gậy đuổi đánh vương gia thừa sống thiếu chết là may lắm rồi… Muốn Mạc thị hỗ trợ, hanh hanh…”
Trước mắt liền biến thành một màu đen, nửa câu sau của Hình Huân, dù ta có dùng ngón chân cũng nghĩ ra được. Việc tới nước này, liệu có thể giải thích gì nữa đây? Ta thật muốn hỏi thẳng Hình đại suất ca…
Cái kia, tiếp theo, ngươi chẳng bằng nói cho ta biết, khắp Phạm quốc này, có ai là chưa bị Phạm Cửu Tiêu thượng qua đi…
Bị một người đánh so với bị một nhà đánh, cái nào đáng sợ hơn?
Dù sao đi chăng nữa, sáng sớm ngày thứ hai, ta vẫn đứng trước đại môn của An Khánh đại doanh… Cũng không biết binh sĩ canh cổng đem ta làm Vương gia thật hay chỉ là một thằng điên đứng lù lù ở đó, mà chỉ thấy, hắn dùng nhãn thần như thấy quái vật mà nhìn ta, rồi chạy ào vào bên trong, không hiểu để trốn hay để báo tin nữa. Thấy thế, Hình Huân tiêu sái ôm kiếm đứng thẳng, tuấn nhan thoáng hiện một tia bất an, nhưng cái miệng độc một điểm cũng không giảm :”Vương gia, chút nữa Uông tướng quân có rút kiếm chém ngài, thì tốt nhất hãy kiếm cái cột hay cái bàn nào mà núp, thuộc hạ cũng không bảo đảm có thể hộ ngài chu toàn.”
“… Ngươi cùng Uông tướng quân, ai võ nghệ cao hơn?”
“Luận hành quân hay bài binh bố trận, thuộc hạ tuyệt không phải là đối thủ của Uông tướng quân. Luận vũ đao lộng thương công phu cận thủ, Uông tướng quân muốn hạ gục thuộc hạ trong ba mươi hiệp cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.” Hình Huân trong câu nói không pha chút kiêu ngạo, hoàn toàn là phân tích sự thật. Nhưng mà nếu nói như vậy :”Đã thế, ngươi thế này chẳng lẽ không chế trụ nổi Uông Hằng Nghiệp hay sao?”
“Thuộc hạ sợ rằng, nếu là Uông tướng quân không muốn dừng lại, thì cũng phải chịu thôi. Phải biết, trong An Khánh doanh này có gần mười vạn tinh binh, đều là thiết can binh của Uông tướng quân, thuộc hạ dù có ba đầu sáu tay đi chăng nữa, cũng chẳng thể chống được vạn tay của vạn người đang phẫn nộ, Vương gia ngài nói có đúng không?”
“…” Ta hối hận rồi. Còn hơn bị một nhà đánh, bị cả một doanh trại quây lại mới chính là ác mộng a. Ai… sớm biết thế, đã đổi đường đi đến Mạc phủ rồi…
Phảng phất cảm nhận được ý nghĩ muốn chạy trốn, lòng ta vừa mới động, thì từ trong doanh trướng đã truyền ra tiếng ngựa phi, ngay sau đó, trước mắt liền xuất hiện một trận hồng vân cát bụi, một thanh niên mặc nho sam suất khí ngút trời từ trên lưng hồng mã nhảy xuống, lông mày dựng ngược, còn đôi mắt hổ thì như đang bốc hỏa.
Gặp nguy hiểm là phải chạy, đây là đạo lý mà ngay cả mấy con côn trùng cũng biết. Cho nên, lúc này, chẳng lẽ ta phải đứng lại cho tên cổ nhân kia chém hay sao? Nhưng so với bọn côn trùng, thì ta hơn chúng cả một cái đầu, ta biết, lùi thì một đao mà tiến cũng một đao, ngày hôm nay, nếu không thỉnh được Uông tướng quân, thì cũng tựa như Đường Mật đã nói đừng có mà tranh thiên hạ làm gì nữa, trực tiếp đến chỗ Lục Vương gia mà quy hàng cho rồi.
Chưng ra khuôn mặt thập phần khí phách của Phạm Cửu Tiêu, nhưng ta chân nhỏ bụng yếu đều đã run lên rồi. Ngũ quan của “hắn” tự nhiên cũng duy trì được khí phách duy ngã độc tôn, nhưng, chỉ là, chưa phô trương thanh thế được bao lâu, thì câu đầu tiên của Uông Hằng Nghiệp sau khi xuống ngựa đã khiến ta chút nữa ngã ngửa ra đất.
“Người đâu! Còn không mau bắt cái tên giả mạo Tứ Vương gia này lại! Đại hình tra khảo –” Không phải đâu không phải đâu không phải đâu —
Dựa theo kí ức của Phạm Cửu Tiêu, thì hắn cùng Uông Hằng Nghiệp tiếp xúc rất ít, dây dưa cũng chỉ có một lần dưới gốc đào kia thôi.
Như vậy, lẽ ra khi nhìn thấy ta, bất luận thế nào thì dáng dấp phải y như trước đây mới đúng, ngay cả Hình Huân cũng không phát hiện sai biệt, vậy… Uông Hằng Nghiệp này là thần tiên phải không? Kể cả là giảo hoạt như Phạm Cửu Hâm, thì cũng phải chờ ta mở miệng mới phát hiện ta rất kỳ lạ cơ mà a a a a —-
“Uông tướng quân hà tất phải nói ra những lời ấy?!” Mắt hoa cả lên, một đống người lúc này đã vây ta cùng Hình Huân lại. Vốn ta định chiếu theo những gì tivi hay chiếu mà rống một câu “Uông Hằng Nghiệp lớn mật, chớ có nói bậy!”, nhưng, khi thấy đám này quây chúng ta lại, thì khí thế không hiểu sao mà rụng sạch… Lời đến miệng cũng trở nên chẳng còn chút khí thế…
Ai, cũng được, lời đe dọa muốn hiệu quả thì cần phải có uy nghi từ trong cốt tủy làm gốc, Phạm Cửu Tiêu cái tên này thuộc loại nhất vô phẩm nhị vô đức tam vô nhân vọng , đi cầu người thì cũng phải tỏ thái độ cầu người đi.
Thật là, trong trí nhớ thì Phạm Cửu Tiêu rõ ràng là một nhiếp chính vương bát diện uy phong rất là kiêu ngạo a, vì sao đến lượt ta làm thì ngày càng trở nên hèn nhát vậy?
Muốn trách thì phải trách lão thiên gia không có mắt, ngươi nói xem, ta từ nhỏ đến lớn ngay cả chức tiểu tổ trưởng cũng chưa từng làm, vào đại học ở kí túc xá cũng chạy vặt như osin, xuất môn thì xách túi cho lão mụ, về nhà thì dọn ghế cho lão ba, một ngày thuần túy là một tiểu lâu la giai cấp vô sản, ngươi xem có thể làm nổi một vương gia không? Ngươi phải tùy cơ mà ứng biến chứ! Lần sau, nếu cổ đại mà thiếu một mại thái [ người bán đồ ăn ] gõ mõ cầm canh thì hẵng gọi ta chẳng phải là rất tốt sao?
Ta tin chắc lúc này cả Uông Hằng Nghiệp lẫn Hình Huân đều không thể đoán ra sau vẻ mặt âm trầm, ánh mắt lóe lên của ta là suy nghĩ gì. Bọn họ phỏng chừng đem vẻ trầm ngâm của ta thành vẻ cam chịu, mặc kệ nói thế nào, tay Hình Huân siết chuôi kiếm ngày càng chặt, Uông Hằng Nghiệp cũng cho tả hữu lui đi, đến khi xung quanh không còn ai, mới lạnh lùng mở miệng :”Tặc nhân lớn mật, ai chẳng biết Tứ Vương gia hiện tại đang ở Giang Nam biệt quán nhã cư, cách hoàng thành đến cả trăm dặm, làm sao trong một đêm có thể về tới đây? Huống chi nếu Vương gia đại giá, thì chắc chắn phải có người biết, ngươi rốt cục giả mạo Vương gia có mục đích gì?”
Ra thế, tiểu tử Uông Hằng Nghiệp kia mặt không đổi sắc mà nói dối, nhân cơ hội Lục vương gia phong tỏa kinh thành, biến ta đây từ Vương gia “thật”, cừu nhân “thật” thành một tên giả mạo mà quang minh chính đại đâm một nhát, ai, dùng việc công trả thù riêng a.
Nếu như ta là Phạm Cửu Tiêu, thì lúc này nên làm thế nào? Trợn mắt há miệng nhìn đao quang kiếm ảnh, Hình đại suất ca cùng Uông tướng quân tương chiến, một người lương tâm vị mẫn [ vẫn còn chút lương tâm ] không hạ được đòn sát thủ, một người trong cơn giận dữ không thể đánh thắng đối phương. Ta thực sự không rõ, mấy vị đại hiệp làm thế nào để tính hiệp, lúc này so với ba mươi hiệp Hình Huân nói có xa lắm không, chỉ có thể như diễn viên quần chúng trong mấy phim võ hiệp, ngoại trừ hóa đá tại chỗ ra, thì chẳng thể làm được gì khác.
Kỳ thực, nếu đổi là cái tên *** long kia, chắc cũng chẳng làm được hơn gì. Phạm Cửu Tiêu hình như không có võ công, ít ra là trong trí nhớ hiện tại của ta là vậy. Bất quá, hình như Hình đại suất ca võ công cao cường cũng chẳng giống trong tivi tay phát ra lửa hay gì gì đó, chứng tỏ tu vi của Hình đại suất ca chưa đủ rồi.
Chờ một chút, bọn họ lúc này đang vì mạng của ta mà đánh nhau ngươi chết ta sống, mà ta lúc này sao lại có thể suy nghĩ lung tung được chứ?
Tam tuế khán tiểu, thất tuế khán lão, phán đoán kia quả thực chẳng sai chút nào, vì sao ta không chữa nổi cái bệnh vào thời khắc nguy cấp mà tâm cứ treo ngược cành cây đi?
“Dừng tay!” Rốt cục cũng mở được miệng, đáng tiếc thanh âm của ta tuy ngạo khí mười phần khiến chính mình còn thán phục, nhưng lại không thể lọt vào tai hai kẻ kia. Có lẽ phải nói, hai người kia từ đầu đã không để Phạm Cửu Tiêu vào trong mắt…
“Bản vương nói các ngươi dừng tay, có nghe không –” Hình Huân một nhát kiếm đâm thẳng phía Uông Hằng Nghiệp, dọa ta đến da đầu tê rần.
“Dừng! Đều dừng lại cho ta!” Uông Hằng Nghiệp xoay tay trả lại cho Hình Huân một chưởng.
“Các ngươi — Dừng hết lại! Có nghe không ?!” Hình Huân quả nhiên vô cùng điêu luyện, đem kiếm chặn lấy một chiêu kia của Uông Hằng Nghiệp.
“Hình Huân! Uông Hằng Nghiệp! Các ngươi dừng lại cho ta –” Uông Hằng Nghiệp sát khí ngút trời, ngay từ đầu đã không khách khí gì với Hình đại suất ca, mắt đã chẳng nhìn thấy gì, chỉ một lòng muốn đem cái tên trợ Trụ vi ngược một đao chém chết.
“Tốt lắm…” Các ngươi không nghe ta đúng không? Được, nam nhân mà đánh thì cũng chẳng khác nào dám dã cẩu, vậy cũng đừng trách ta không khách khí, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt mà!
Liếc mắt thấy bên cạnh đám binh sĩ có một thùng gỗ, nước bên trong thanh thanh triệt triệt [ trong vắt, thuần khiết ] phỏng chừng không có ô vật gì, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, ta thừa dịp mọi người không chú ý, bước tới bên cạnh, vươn tay đem nó nhấc lên, hướng về phía hai kẻ đang đánh bất phân thắng bại kia mà hắt thẳng xuống —
May mà hai kẻ kia cũng không như mấy đạo diễn thời nay bịa đặt nước dính không ướt đao đâm không thủng, một thùng nước hắt tới, hai nam nhân anh tuấn ngút trời giờ đều ướt nhẹp, tức khắc, toàn bộ doanh trướng yên tĩnh kì dị, đến một tiếng thở mạnh cũng không có.
“Bản vương nói các ngươi dừng tay, giờ thì nghe rõ rồi chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
CHƯƠNG 11
Hoảng nhược cách thế. [ tựa như bừng tỉnh sau một thời gian rất dài ]
Đây là câu đầu tiên ta nghĩ tới, khi có thể bước ra khỏi Tam vương phủ mà cả người vẫn còn nguyên vẹn, không mất miếng nào.
Bóng đêm cũng không lui đi, trái lại, càng lúc càng chìm sâu vào tăm tối trước bình minh. Con đường dài im ắng, cổ nhân có lệnh cấm đi lại ban đêm, làm cho một nơi vốn xa hoa trụy lạc bỗng mang màu thần bí. Đèn ***g vàng nhạt treo trước cửa Tam vương phủ, đung đưa trong gió nhẹ, tựa như trời xanh mờ mịt trên cao kia hoàn toàn không hiểu được những cái thở dài nơi nhân gian…
Lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, ta kỳ thực không nắm chắc được có thể cùng con cáo già Phạm Cửu Hâm kia cộng thức [ cùng chung nhận thức ] hay không, nhưng hiện tại, đáp án cũng chẳng hề quan trọng, chỉ cần có thể khiến những người khác tin tưởng vào mình là đủ rồi.
“Đường Mật, đi ra! Ta biết ngươi ở chỗ này.” Lạnh lùng thấp giọng quát, ta vốn không phải kẻ thâm trầm, hỉ nộ ái ố không hề lộ ra mặt, cho nên, khi vừa bị hắn vứt bỏ lại, trong lòng liền ghi hận, và giờ là lúc bùng nổ.
“A, không thể tin ngươi có thể còn sống đi ra a, Vương gia.” Không biết có phải ảo giác hay không, mà ta nghe cái từ “Vương gia” cuối cùng kia, thanh âm lại có chút châm chọc?
Thế nhưng, ta cũng chẳng có thời gian mà nghĩ nhiều như vậy. Nếu đã quyết định đi về phía trước, thì cũng chẳng nên lưu luyến ngoái lại sau lưng nữa.
“Bớt sàm ngôn đi, lập tức đưa ta ra khỏi thành hội hợp cùng Hình Huân, đến lúc đó, ta có nhiệm vụ khác muốn giao cho ngươi.”
“Ha hả, gấp cái gì? Ngươi cho là Hình tiểu ca kia sẽ ngồi yên chờ ngươi ở ngoài thành sao?”
Thanh âm mang theo chút ý vị cổ quái trêu chọc, Đường Mật chỉ chỉ tay về một phía, liếc mắt nhìn theo, liền thấy một cái bóng trắng dần lộ ra từ một con hẻm nhỏ, chính là Hình đại suất ca. “Ta thấy nếu ngươi không ra, sẽ liền có người ban đêm che mặt xông vào Tam vương phủ cướp người đấy, ha hả –”
“Hình Huân…” Nói không cảm động thì chính là nói dối, ngơ ngác quay sang nhìn Hình đại suất ca đang cố gắng tránh khỏi ánh mắt của ta, trước đây, ta chưa bao giờ tin một nam nhân vừa có năng lực, vừa có ngoại hình, lại có thể có nghĩa khí đến như vậy.
Theo lý thuyết, loại này chính là kiểu nhân vật chính có quá khứ bất hạnh, một tuấn nam bất kể trong hay ngoài TV đều chỉ coi đời là một trò du hí, đối thế nhân tràn ngập thất lạc, đối nam nữ luôn có cảnh giác, dù đã qua vạn bụi hoa nhưng cũng chẳng muốn lưu lại một nhánh cỏ hoang, nếu có kẻ đem tấm lòng chân thành đặt trước mặt hắn, thì hắn cũng chẳng ngại mà vứt nó vào đống rác, để mặc cho bị chà đạp… Thế mới đúng không phải sao?
Hình Huân, ta thật không nghĩ tới, ngươi dưới *** uy của *** long này thế mà vẫn có thể kiện khang truất tráng, chính trực nhiệt tình. Đồng thời, ta cũng không biết, ngươi đối Phạm Cửu Tiêu, là hận thấu xương, hay là ôm ấp tình cảm, thủy chung chờ đợi?
Ai… Tự thử tinh thần phi tạc dạ, vi thùy sương lộ lập trung tiêu?*
[*Câu này, mình search google thì ra :似此星辰非昨夜,为谁风露立中宵 : Tự thử tinh thần phi tạc dạ, vi thùy phong lộ lập trung tiêu. Mình thấy có thể hiểu là : Giống như sao trên trời đêm qua, vì ai mà đứng giữa sương gió. Còn câu trong truyện này, thì câu 2 có thể dịch thành “Vì ai mà đứng giữa đêm sương giá”, hoặc, đơn giản là bạn Đồ Lâm không nhớ được kỹ nên ngâm nhầm =.=]
Đây là điều mà ta đã ngẫm ra sau N đêm bị mấy nữ bằng hữu mê luyến mấy thứ truyện khoa huyễn thâu đêm suốt sáng lôi ra quán cà phê, ngửa mặt ngắm bầu trời giữa khói bụi ô tô, trong lòng đầy cảm thán mà ngâm nên.
Tuy rằng ta cũng là một sinh viên khoa văn, nhưng bảo ta tại nơi ăn mừng nhân vật anime nào đó XXX trong buổi sinh nhật thì cho dù phong nhã đến đâu cũng chẳng thể chịu nổi. Bất quá câu thơ này ta nhớ cũng chẳng kỹ, nhưng khi ta nhìn thấy Hình Huân đứng trong bóng đêm, mái tóc đen dài đã nhuốm một phần hơi sương, thì chẳng hiểu sao, trong nháy mắt, nó lại hiện lên trong đầu.
“Không phải nói ngươi không nên đi theo sao?” Mở miệng ra quở trách một câu, ta cố gắng đè thật thấp thanh âm, đến chính mình nghe còn thấy chút vị đạo oán giận. Rốt cuộc ngươi đã đứng trong bóng đêm bao lâu, mà sương lại ướt đẫm tóc thế kia?
“Chuyện Vương gia phân phó thuộc hạ đã làm thỏa đáng rồi, thấy vẫn còn sớm, nên mới tự mình đến đây tiếp ứng, hoàn thỉnh Vương gia thứ tội.” Hình Huân nói rất khách khí, nhưng rất ít đối “Phạm Cửu Tiêu” mà hành lễ. Ta đột nhiên phát hiện, hình như mấy người có thể cùng *** long kia giao lưu, thông thường cũng chẳng ai đem uy phong của hắn để vào mắt…
Đương nhiên, không cúi đầu trước cường quyền cũng là một trong những truyền thống quý báu của dân tộc Trung Hoa chúng ta.
Dời đi ánh mắt lúng túng, đột nhiên trong ngực trở nên ấm áp, không biết, ôn độ này là thuộc về ta, hay là chính ở sâu trong ký ức của “Phạm Cửu Tiêu”. Bất quá, có tài có mạo, trung thành tận tâm, lại thiện giải nhân ý [ hiểu lòng người khác ], nếu như ta mà thích nam nhân, thì khẳng định mẫu người của ta chắc chắn phải như Hình đại suất ca đi?
“Khụ — ” vội ho một tiếng, bị ý nghĩ của chính mình làm lạnh hết sống lưng, ta vội vàng đem nó vứt sang một bên, tập trung vào chuyện chính :”Ngươi đến vừa đúng lúc, Đường Mật, giờ chúng ta chia làm hai ngả, phía bên triều đình cứ để ta cùng Hình Huân lo, còn ngươi, hãy giải quyết hết phiền phức trên giang hồ đi. Quan phủ từ trước đến nay không nhúng tay vào chuyện của võ lâm…” Đúng không? Ta nhớ trong tiểu thuyết đều nói như vậy mà, “Cho nên, chuyện ở quan trường, ta cũng không hy vọng có người của võ lâm tham gia vào.”
“Hanh hanh, Vương gia xem chừng rất coi trọng ta a, chỉ bằng bản lĩnh của ta làm sao có thể thuyết phục được toàn bộ võ lâm đồng đạo chứ?”
“Ta cũng không muốn ngươi thuyết phục ai.” Đối với chiến tranh, kinh nghiệm của ta hoàn toàn bằng không, đấu trong đấu ngoài chẳng có chút thành tích, “Ta muốn ngươi theo chân bọn họ tìm dấu vết có liên quan. Nếu như tìm không được, hãy tự mình tạo lấy một cái, võ lâm minh chủ tương lai Đường đại hiệp nghe rõ rồi chứ?”
“Rõ thì rõ rồi, bất quá, ta hiện tại cùng lão già bảo thủ ở Đường môn không thể trở mặt, tứ cố vô thân sợ không làm nên được đại sự, Vương gia không phải nên phái quan binh hỗ trợ cho ta sao?”
“Binh thì không thể cho ngươi.” Tiếp nhận cái trừng mắt không tán thành của Hình Huân, ta lạnh lùng cự tuyệt ý nghĩ viển vông của Đường đại thiếu gia, “Thế nhưng, tiền, Tứ vương phủ có rất nhiều.” Một kẻ dưới một người trên vạn người không phải là giả, “Phạm Cửu Tiêu” mấy năm nay tuy không phải rất cố gắng, nhưng cơ hồ cũng moi ra được mỏ vàng mỏ bạc. “Ta nghĩ, có tiền là đủ rồi, những chuyện khác, ngươi hẳn phải có cách đi.”
“Yên tâm, tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ, người trong giang hồ thì cũng là người thôi, mà là người thì tất phải ăn chứ, ha hả.” Thật thương cho mấy thanh xuân niên thiếu si mê võ hiệp, bọn họ mà nghe những lời Đường Mật nói lúc này, chắc là sẽ ngã lăn ra đất cả đám mất.
Ở cái thời đại kia, chúng ta vẫn luôn tin tưởng, túi tiền của đại hiệp chắc chắn không bao giờ rỗng, với một thân võ công không khi nào phải lo nai lưng ra kiếm tiền sống qua ngày, mỗi ngày chỉ lo giang hồ không loạn, toàn tâm toàn lực ẩu đả, căn bản không cần quan tâm mấy thứ cơm áo gạo tiền. Thật vất vả mới đuổi được Đường đại thiếu gia được một tấc muốn lấn một thước đi, ta quay sang nhìn Hình Huân với ánh mắt đầy mong chờ, mà ánh mắt đối phương nhìn ta thì lại càng long lanh hơn nữa. Thấy thế, ta liền bỏ ngay cái ý nghĩ hắn sẽ thay ta bày mưu tính kế, đành ngồi lục lọi hết đống phim truyền hình cả trong nước lẫn nước ngoài ta đã từng xem qua, thêm cả đống kiến thức tích cóp từ nhà trẻ đến đại học, tất cả ra tra một lần, và đã rút ra một điều rất chi là quan trọng, đó là – nếu không thể làm một đại hiệp chỉ tay một cái núi đá nổ tung thì đem chiến thuật lấy thịt đè người ra cũng tương đối hảo.
Đánh nhau, chính là dựa vào số lượng.
Phân phó Hình đại suất ca tìm ra những thế lực đối địch với ta ở trong triều, kèm thêm với trí nhớ của Phạm Cửu Tiêu, rất nhanh, ta đã tìm ra nhân tài thích hợp lúc này, chính là Uông Hằng Nghiệp Uông tướng quân, trong tay nắm rất nhiều tinh binh, có công nhương ngoại an bang.
Suy đi tính lại một hồi, ta vẫn thấy mượn tay người khác chính là một ý hay. Trước nay vẫn thế, trâu chậm uống nước đục, mà chậm nữa thì đến cặn cũng chẳng còn. “Hình Huân, lập tức theo ta đến An Khánh đại doanh, cản Uông Hằng Nghiệp quy thuận Lục vương gia trước –”
“Thế nhưng…” Tuấn nhan đỏ hồng mất tự nhiên, Hình Huân cuối cùng cũng thốt ra một tiếng :”Ngài lẽ nào cho rằng, Uông tướng quân nếu không quy thuận Lục vương gia, là liền theo ngài ngay hay sao?! Hanh hanh, Uông tướng quân thâm minh đại nghĩa đương nhiên sẽ không theo Lục vương gia tác loạn, nhưng thuộc hạ cho rằng, hắn cũng không rộng lượng đến mức tương trợ cho một kẻ mà chính hắn hận không thể một đao đoạt mạng đi.”
“Hận không thể một đao đoạt mạng?” Bỗng thấy phía sau lành lạnh, ta có dự cảm bất hảo.
“Vương gia quý nhân hay quên, nói vậy, là từ lâu đã không còn nhớ chuyện mình đặt Uông tướng quân dưới thân mà phong lưu đi? Bất quá, với Uông tướng quân, chuyện này chắc chắn sỉ nhục hắn đến chết cũng không thể quên nổi —” ném cho ta một cái nhìn khinh thường, Hình Huân nhìn ta như nhìn vật gì bẩn thỉu, cố ý lùi lại vài bước, giữ khoảng cách giữa hai người.
Có lúc ta thật sự hoài nghi lão thiên gia, không biết đem ta nhập vào thân thể *** long này, nhưng vẫn để ta giữ lại kí ức của hắn là giúp ta hay làm hại ta nữa? Theo lời nhắc nhở của Hình Huân, mấy hình ảnh ít ỏi còn sót lại trong đầu dần dần hiện về trước mắt ta.
Năm ấy, Uông tướng quân thắng trận trở về, tuổi trẻ tài cao, tiền đồ rộng mở, hùng tư anh phát [ tư thế hào hùng lẫm liệt ], trong bữa khánh công yến uống vào mấy chén rượu, đã bẻ một cành đào làm kiếm, mà múa lên một vũ khúc sướng khoái lâm li [ vui sướng thỏa mãn ].
Khán giả bình thường chỉ giống như ta thán một tiếng “Hảo” mà thôi, nhưng về phần *** long Phạm Cửu Tiêu kia… Sự thật chứng minh, hắn so với mấy nữ bằng hữu kia của ta còn thú tính hơn — Khi kết thúc khánh công yến, tên cầm thú ỷ vào quyền thế, đem mấy vạn quan binh ra vừa dỗ dành vừa áp chế, buộc Uông tướng quân đường đường một thân nam nhi bảy thước dưới tán đào tại ngự hoa viên… Một lần xuân phong…
Hồi tưởng lại khi đó, cánh đào tán loạn, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, đôi mắt mang tia oán hận phủ một tầng sương, lại càng làm khao khát chinh phục của nam nhân thêm mãnh liệt, bầu không khí như đặc quánh lại, mồ hôi hòa cùng huyết thủy, xen vào đó là tiếng rên rỉ tiêu hồn — Dừng dừng dừng! Nguy hiểm thật, mới thoáng không chú ý mà đã suýt nữa rơi vào trong bóng đêm vạn kiếp bất phục. Ta là đang thay *** long này kiểm nghiệm, chứ không phải thay hắn làm mấy cái thứ đó!
Run rẩy quay sang lén nhìn Hình đại suất ca khí sắc bất thiện, tuy rằng không cam lòng, nhưng lý trí đã nhắc nhở ta, không nên chọc vào cái tên Uông tướng quân kia, nếu không muốn bị hắn xách kiếm chém cho thành một đống thịt vụn, mà đấy vẫn còn là nhân từ.
Bỏ cái tên Uông Hằng Nghiệp cùng đại quân trong tay hắn ra khỏi đầu, ta nghĩ, nhân vật thích hợp nhất lúc này, chính là chư hầu có thế lực lớn nhất lúc này, Mạc phái.
Đúng theo hiệu ứng quần chúng, mấy chư hầu lúc này đối với việc hoàng tộc tranh quyền đoạt lợi, thái độ đều rất là mong ngóng. Lúc này, nếu mà có thể thuyết phục được gia tộc lớn nhất, thì khả năng mấy gia tộc còn lại đi theo cũng là rất cao, cơ bản cũng y như là chơi cổ phiếu vậy — Đấy, tiện nói tới, mụ mụ ta ở nhà cũng chơi mấy cái cổ phiếu này, bất quá chưa từng kiếm bộn bao giờ, đủ thấy nhà ta không có di truyền cái vận khí tốt nào a…
Quả nhiên không ngoài sở liệu, khi ta vừa đưa ra cái tên Mạc gia, thì nụ cười nhạt của Hình Huân ngay lập tức đã khiến ta đông cứng:” Hanh, lúc này Vương gia nghĩ đến Mạc gia sao? Đương sơ đại công tử Mạc gia vào kinh học tập, ngươi đem người ta lăn qua lăn lại trên giường thế nào, còn không để chừa cho mình một đường lui đi? Hành một thư sinh chân yếu tay mềm đến chết đi sống lại, khiến một con người từ sáng láng nhanh nhẹn thành một kẻ u mê mà trở về phong địa. Có người nói Mạc đại công tử sau khi về liền trở nên điên điên dại dại, suốt ngày muốn đi tìm cái chết, ta xem, Mạc lão gia tử kia không lấy gậy đuổi đánh vương gia thừa sống thiếu chết là may lắm rồi… Muốn Mạc thị hỗ trợ, hanh hanh…”
Trước mắt liền biến thành một màu đen, nửa câu sau của Hình Huân, dù ta có dùng ngón chân cũng nghĩ ra được. Việc tới nước này, liệu có thể giải thích gì nữa đây? Ta thật muốn hỏi thẳng Hình đại suất ca…
Cái kia, tiếp theo, ngươi chẳng bằng nói cho ta biết, khắp Phạm quốc này, có ai là chưa bị Phạm Cửu Tiêu thượng qua đi…
Bị một người đánh so với bị một nhà đánh, cái nào đáng sợ hơn?
Dù sao đi chăng nữa, sáng sớm ngày thứ hai, ta vẫn đứng trước đại môn của An Khánh đại doanh… Cũng không biết binh sĩ canh cổng đem ta làm Vương gia thật hay chỉ là một thằng điên đứng lù lù ở đó, mà chỉ thấy, hắn dùng nhãn thần như thấy quái vật mà nhìn ta, rồi chạy ào vào bên trong, không hiểu để trốn hay để báo tin nữa. Thấy thế, Hình Huân tiêu sái ôm kiếm đứng thẳng, tuấn nhan thoáng hiện một tia bất an, nhưng cái miệng độc một điểm cũng không giảm :”Vương gia, chút nữa Uông tướng quân có rút kiếm chém ngài, thì tốt nhất hãy kiếm cái cột hay cái bàn nào mà núp, thuộc hạ cũng không bảo đảm có thể hộ ngài chu toàn.”
“… Ngươi cùng Uông tướng quân, ai võ nghệ cao hơn?”
“Luận hành quân hay bài binh bố trận, thuộc hạ tuyệt không phải là đối thủ của Uông tướng quân. Luận vũ đao lộng thương công phu cận thủ, Uông tướng quân muốn hạ gục thuộc hạ trong ba mươi hiệp cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.” Hình Huân trong câu nói không pha chút kiêu ngạo, hoàn toàn là phân tích sự thật. Nhưng mà nếu nói như vậy :”Đã thế, ngươi thế này chẳng lẽ không chế trụ nổi Uông Hằng Nghiệp hay sao?”
“Thuộc hạ sợ rằng, nếu là Uông tướng quân không muốn dừng lại, thì cũng phải chịu thôi. Phải biết, trong An Khánh doanh này có gần mười vạn tinh binh, đều là thiết can binh của Uông tướng quân, thuộc hạ dù có ba đầu sáu tay đi chăng nữa, cũng chẳng thể chống được vạn tay của vạn người đang phẫn nộ, Vương gia ngài nói có đúng không?”
“…” Ta hối hận rồi. Còn hơn bị một nhà đánh, bị cả một doanh trại quây lại mới chính là ác mộng a. Ai… sớm biết thế, đã đổi đường đi đến Mạc phủ rồi…
Phảng phất cảm nhận được ý nghĩ muốn chạy trốn, lòng ta vừa mới động, thì từ trong doanh trướng đã truyền ra tiếng ngựa phi, ngay sau đó, trước mắt liền xuất hiện một trận hồng vân cát bụi, một thanh niên mặc nho sam suất khí ngút trời từ trên lưng hồng mã nhảy xuống, lông mày dựng ngược, còn đôi mắt hổ thì như đang bốc hỏa.
Gặp nguy hiểm là phải chạy, đây là đạo lý mà ngay cả mấy con côn trùng cũng biết. Cho nên, lúc này, chẳng lẽ ta phải đứng lại cho tên cổ nhân kia chém hay sao? Nhưng so với bọn côn trùng, thì ta hơn chúng cả một cái đầu, ta biết, lùi thì một đao mà tiến cũng một đao, ngày hôm nay, nếu không thỉnh được Uông tướng quân, thì cũng tựa như Đường Mật đã nói đừng có mà tranh thiên hạ làm gì nữa, trực tiếp đến chỗ Lục Vương gia mà quy hàng cho rồi.
Chưng ra khuôn mặt thập phần khí phách của Phạm Cửu Tiêu, nhưng ta chân nhỏ bụng yếu đều đã run lên rồi. Ngũ quan của “hắn” tự nhiên cũng duy trì được khí phách duy ngã độc tôn, nhưng, chỉ là, chưa phô trương thanh thế được bao lâu, thì câu đầu tiên của Uông Hằng Nghiệp sau khi xuống ngựa đã khiến ta chút nữa ngã ngửa ra đất.
“Người đâu! Còn không mau bắt cái tên giả mạo Tứ Vương gia này lại! Đại hình tra khảo –” Không phải đâu không phải đâu không phải đâu —
Dựa theo kí ức của Phạm Cửu Tiêu, thì hắn cùng Uông Hằng Nghiệp tiếp xúc rất ít, dây dưa cũng chỉ có một lần dưới gốc đào kia thôi.
Như vậy, lẽ ra khi nhìn thấy ta, bất luận thế nào thì dáng dấp phải y như trước đây mới đúng, ngay cả Hình Huân cũng không phát hiện sai biệt, vậy… Uông Hằng Nghiệp này là thần tiên phải không? Kể cả là giảo hoạt như Phạm Cửu Hâm, thì cũng phải chờ ta mở miệng mới phát hiện ta rất kỳ lạ cơ mà a a a a —-
“Uông tướng quân hà tất phải nói ra những lời ấy?!” Mắt hoa cả lên, một đống người lúc này đã vây ta cùng Hình Huân lại. Vốn ta định chiếu theo những gì tivi hay chiếu mà rống một câu “Uông Hằng Nghiệp lớn mật, chớ có nói bậy!”, nhưng, khi thấy đám này quây chúng ta lại, thì khí thế không hiểu sao mà rụng sạch… Lời đến miệng cũng trở nên chẳng còn chút khí thế…
Ai, cũng được, lời đe dọa muốn hiệu quả thì cần phải có uy nghi từ trong cốt tủy làm gốc, Phạm Cửu Tiêu cái tên này thuộc loại nhất vô phẩm nhị vô đức tam vô nhân vọng , đi cầu người thì cũng phải tỏ thái độ cầu người đi.
Thật là, trong trí nhớ thì Phạm Cửu Tiêu rõ ràng là một nhiếp chính vương bát diện uy phong rất là kiêu ngạo a, vì sao đến lượt ta làm thì ngày càng trở nên hèn nhát vậy?
Muốn trách thì phải trách lão thiên gia không có mắt, ngươi nói xem, ta từ nhỏ đến lớn ngay cả chức tiểu tổ trưởng cũng chưa từng làm, vào đại học ở kí túc xá cũng chạy vặt như osin, xuất môn thì xách túi cho lão mụ, về nhà thì dọn ghế cho lão ba, một ngày thuần túy là một tiểu lâu la giai cấp vô sản, ngươi xem có thể làm nổi một vương gia không? Ngươi phải tùy cơ mà ứng biến chứ! Lần sau, nếu cổ đại mà thiếu một mại thái [ người bán đồ ăn ] gõ mõ cầm canh thì hẵng gọi ta chẳng phải là rất tốt sao?
Ta tin chắc lúc này cả Uông Hằng Nghiệp lẫn Hình Huân đều không thể đoán ra sau vẻ mặt âm trầm, ánh mắt lóe lên của ta là suy nghĩ gì. Bọn họ phỏng chừng đem vẻ trầm ngâm của ta thành vẻ cam chịu, mặc kệ nói thế nào, tay Hình Huân siết chuôi kiếm ngày càng chặt, Uông Hằng Nghiệp cũng cho tả hữu lui đi, đến khi xung quanh không còn ai, mới lạnh lùng mở miệng :”Tặc nhân lớn mật, ai chẳng biết Tứ Vương gia hiện tại đang ở Giang Nam biệt quán nhã cư, cách hoàng thành đến cả trăm dặm, làm sao trong một đêm có thể về tới đây? Huống chi nếu Vương gia đại giá, thì chắc chắn phải có người biết, ngươi rốt cục giả mạo Vương gia có mục đích gì?”
Ra thế, tiểu tử Uông Hằng Nghiệp kia mặt không đổi sắc mà nói dối, nhân cơ hội Lục vương gia phong tỏa kinh thành, biến ta đây từ Vương gia “thật”, cừu nhân “thật” thành một tên giả mạo mà quang minh chính đại đâm một nhát, ai, dùng việc công trả thù riêng a.
Nếu như ta là Phạm Cửu Tiêu, thì lúc này nên làm thế nào? Trợn mắt há miệng nhìn đao quang kiếm ảnh, Hình đại suất ca cùng Uông tướng quân tương chiến, một người lương tâm vị mẫn [ vẫn còn chút lương tâm ] không hạ được đòn sát thủ, một người trong cơn giận dữ không thể đánh thắng đối phương. Ta thực sự không rõ, mấy vị đại hiệp làm thế nào để tính hiệp, lúc này so với ba mươi hiệp Hình Huân nói có xa lắm không, chỉ có thể như diễn viên quần chúng trong mấy phim võ hiệp, ngoại trừ hóa đá tại chỗ ra, thì chẳng thể làm được gì khác.
Kỳ thực, nếu đổi là cái tên *** long kia, chắc cũng chẳng làm được hơn gì. Phạm Cửu Tiêu hình như không có võ công, ít ra là trong trí nhớ hiện tại của ta là vậy. Bất quá, hình như Hình đại suất ca võ công cao cường cũng chẳng giống trong tivi tay phát ra lửa hay gì gì đó, chứng tỏ tu vi của Hình đại suất ca chưa đủ rồi.
Chờ một chút, bọn họ lúc này đang vì mạng của ta mà đánh nhau ngươi chết ta sống, mà ta lúc này sao lại có thể suy nghĩ lung tung được chứ?
Tam tuế khán tiểu, thất tuế khán lão, phán đoán kia quả thực chẳng sai chút nào, vì sao ta không chữa nổi cái bệnh vào thời khắc nguy cấp mà tâm cứ treo ngược cành cây đi?
“Dừng tay!” Rốt cục cũng mở được miệng, đáng tiếc thanh âm của ta tuy ngạo khí mười phần khiến chính mình còn thán phục, nhưng lại không thể lọt vào tai hai kẻ kia. Có lẽ phải nói, hai người kia từ đầu đã không để Phạm Cửu Tiêu vào trong mắt…
“Bản vương nói các ngươi dừng tay, có nghe không –” Hình Huân một nhát kiếm đâm thẳng phía Uông Hằng Nghiệp, dọa ta đến da đầu tê rần.
“Dừng! Đều dừng lại cho ta!” Uông Hằng Nghiệp xoay tay trả lại cho Hình Huân một chưởng.
“Các ngươi — Dừng hết lại! Có nghe không ?!” Hình Huân quả nhiên vô cùng điêu luyện, đem kiếm chặn lấy một chiêu kia của Uông Hằng Nghiệp.
“Hình Huân! Uông Hằng Nghiệp! Các ngươi dừng lại cho ta –” Uông Hằng Nghiệp sát khí ngút trời, ngay từ đầu đã không khách khí gì với Hình đại suất ca, mắt đã chẳng nhìn thấy gì, chỉ một lòng muốn đem cái tên trợ Trụ vi ngược một đao chém chết.
“Tốt lắm…” Các ngươi không nghe ta đúng không? Được, nam nhân mà đánh thì cũng chẳng khác nào dám dã cẩu, vậy cũng đừng trách ta không khách khí, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt mà!
Liếc mắt thấy bên cạnh đám binh sĩ có một thùng gỗ, nước bên trong thanh thanh triệt triệt [ trong vắt, thuần khiết ] phỏng chừng không có ô vật gì, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, ta thừa dịp mọi người không chú ý, bước tới bên cạnh, vươn tay đem nó nhấc lên, hướng về phía hai kẻ đang đánh bất phân thắng bại kia mà hắt thẳng xuống —
May mà hai kẻ kia cũng không như mấy đạo diễn thời nay bịa đặt nước dính không ướt đao đâm không thủng, một thùng nước hắt tới, hai nam nhân anh tuấn ngút trời giờ đều ướt nhẹp, tức khắc, toàn bộ doanh trướng yên tĩnh kì dị, đến một tiếng thở mạnh cũng không có.
“Bản vương nói các ngươi dừng tay, giờ thì nghe rõ rồi chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
/23
|