(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 5
Sự việc đại náo kỹ viện cứ vậy nhờ Lưu Quan mềm mỏng nhu hòa mà dần biến thành hư không.
Trên đường hồi phủ, lòng ta trào dâng xúc cảm ngồi trong kiệu, Lưu Quan từ chối không được mà đành ngồi trong lòng ta, Hình Huân tuấn nhan vẫn băng lãnh như cũ giục ngựa theo sau kiệu, ba người ba suy nghĩ, trầm mặc không nói gì.
Ta lại không rõ hai người kia, một người ánh mắt cảm kích, người kia ánh mắt ôn nhu, đến tột cùng thì ta lo lắng cái gì a ? Ta chỉ biết là… Tứ đại lạc thú của một đời nam nhân — cật hát phiêu đổ [ ăn, uống, nữ nhân, đánh bạc], có một thứ đối với ta vô cùng xa vời…
Ai…
Vất vả lắm mới âm thác dương soa về được nơi cổ đại này, giấc mộng trái ôm mỹ nữ, phải ấp kiều oa cuối cùng lại thành mộng tưởng hão huyền. Đã không thể ôm mỹ nhân, lại không có bản lĩnh hoàn thành được thiên thu đại nghiệp, ta như vậy, bị lão Thiên Gia đá về thời cổ đại, lại còn đá vào trong thân thể của Phạm Cửu Tiêu, đại khái xem như là lãng phí tài nguyên rồi.
Bất quá, nếu như ta chịu bỏ chút tự trọng, nếm thử một chút cái tư vị của tiểu nam hài trong lòng đây…
“Không, không được ! Tuyệt đối không được — Ta sẽ không ôm nam nhân ! Tuyệt đối không –” Trong đầu một trận khuấy động suy nghĩ lung tung, ta quên mất chính mình đang ở trong kiệu, Lưu Quan vẫn tựa như tiểu miêu cuộn mình ngồi trong lòng ta, tay chân luống cuống vùng đứng lên, không biết làm thế nào để trục xuất cái ý niệm bất chính trong đầu đang chiếm cứ trong lòng.
Bị hù dọa vì khi không ta đột nhiên nổi loạn như vậy, Lưu Quan vội vàng vươn đôi tay gầy yếu nhẹ nhàng ôm lấy đầu ta, cả người dựa vào thân thể muốn áp chế lại cơn hoảng loạn của ta, con ngươi trong suốt ẩn chứa một tầng hơi nước mỏng, vừa thương xót vừa tránh cứ : “Vương gia… Người mấy ngày nay tâm phiền ý loạn… Người không làm chuyện có lỗi với Đồ ca ca, Đồ ca ca hiểu chuyện, nhất định sẽ không trách tội người !”
“…” Lưu Quan, ngươi sai rồi, kỳ thực hiện tại ta đang tự hỏi chính mình xem có lỗi hay không với mười chín năm cuộc đời dị tính luyến..
Trong lúc ta thân thể cứng ngắc ngoài cười nhưng trong không cười, không biết phải xử lý làm sao với thân thể thơm mát nhu mềm bên vai, thì lại nghe thấy bên ngoài kiệu Hình Huân lớn tiếng quát tháo gì đó, lập tức một trận rung lắc dữ dội, cỗ kiệu đang đi đột nhiên dừng khựng lại giữa đường.
“Chuyện gì xảy ra vậy ?” Tay trái chật vật ôm lấy Lưu Quan vừa mới ngã vào lòng, ta vươn tay phải nâng tấm mành kiệu nặng trịch vén ra nhìn một chút, ngỡ ngàng liếc qua hai bên trái phải tựa như lâm vào một rừng cường địch, Hình Huân tuấn nhan lãnh ngạo, theo tầm mắt của hắn nhìn về phía trước, lại thấy xuất hiện một đại kiệu văn long bát sĩ màu chàm ngăn đường. Dự cảm không tốt…
Không đáp lại ta, Hình Huân chăm chú nheo con ngươi lại, song nhãn lạnh băng nhìn chăm chăm vào đám thị vệ bảo hộ trước kiệu, thanh âm nhượng khiến xung quanh toàn bộ đều đóng băng, trầm giọng khiến trách : “Đây là kiệu của Nhiếp chính vương, ai dám cản ? Còn không mau tránh ra !”
Là lão Thiên Gia không nhìn ra cái tính *** loạn của Phạm Cửu Tiêu ? Hay là số phận của Đồ Lâm ta bị nguyền rủa ?
Tại sao cứ mỗi khi ta bắt đầu nghiêm túc, thì cuối cùng lại nhảy đâu ra cái đám giáp ất bính đinh không biết thức thời mà dập tắt dục hỏa của ta ?
Ai oán liếc mắt xuống tiểu thố tử đang thất kinh, ta dở khóc dở cười mà buông Lưu Quan ra, nỗi lòng phức tạp không chút cảm kích mà ngược lại còn căm hận bất mãn xuống kiệu, Hình Huân nhìn ta trừng trừng không chút tán thành mà cũng xuống ngựa.
Kí ức của Phạm Cửu Tiêu đại để nhắc nhở ta, không lâu nữa Hình Huân sẽ mở miệng quát mắng bất quá biết rõ nhưng cứ làm thôi. Toàn bộ Phạm quốc có ai là không nhìn ra, lam đoạn long văn kiệu kia chính là chiêu bài của lục đệ Linh Vương. Bất quá, ta tuy biết rằng đệ đệ của “mình” rắp tâm hại người, mơ ước địa vị cao đã lâu, nhưng lại không nghĩ rằng hắn lại dám trắng trợn ngay giữa đường cùng Nhiếp chính vương làm cái việc ngốc nghếch này. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, ta dù vô dụng nhưng cũng là Phạm Cửu Tiêu, không tới phiến hắn trước mặt ta trương cuồng.
Quay lại lúc này, lai giả bất thiện, Linh Vương cố ý giữa đường lớn mà ngăn kiệu hẳn cũng có dự tính từ trước.
Thấy ta hạ kiệu, đối phương trong kiệu tất tất tốt tốt [ tiếng sột soạt ], mành kiệu lay động, bước ra một nam tử hẵng còn trẻ tuổi. Cùng Phạm Cửu Tiêu ba phần giống nhau, bất quá ngũ quan lại không đồng nhất tương xứng, rõ ràng là người, nhưng lại ẩn hiện sắc mặt sài lang. Đại khái có thể hiểu được vì sao tên *** long có tiếng bỏ qua tên đệ đệ trước mắt này… Đường Mật nói đúng một điểm, khẩu vị của Phạm Cửu Tiêu chính là rất kén…
Chẳng trách không ai tin tưởng hắn lại coi trọng cái thứ cỏ cây mọc dưới bùn đất suốt mười chín năm kia…
“Nghe nói đợt trước tứ ca trong lúc đi săn bắn gặp thích khách ? Thoạt nhìn tựa hồ không có vấn đề gì nha –” âm hiểm cười hai tiếng, Phạm thị hoàng tộc không hổ tất cả đều cầm tinh cầm thú, lão tam là hồ ly, lão tứ là mãnh hổ, còn lão lục… Tương đối giống mấy con kền kền chuyên rỉa thịt thối…
Hình ảnh tưởng tượng có phần thái quá hiện lên trong đầu, một nam tử hói đầu với cái dáng điệu tức cười, nhượng ta không để ý, lập tức thần kinh căng lên run rẩy không chịu được, trước mặt mọi người mà cười tràng. Cười cực độ… Tuấn nhan Hình Huân lập tức sát bạch, sắc mặt Linh Vương cũng tái đi vài phần.
“Lại nghe kẻ nào tung tin đồn đãi tứ ca trong lúc gặp hiểm nguy lại đánh mất ái nhân, thật sự khiến kẻ khác đau xót thay a…” Thua người nhưng không thể thua trận, cố gắng trấn định lại, Linh Vương kiên trì nói, chỉ sợ là có người không nhìn ra hắn đang đến thăm hỏi.
Vừa mở miệng, ta chau mày lại còn chưa nghĩ ra làm thế nào để lấp liếm, rốt cuộc Linh Vương chỉ chăm chăm đả kích ta mà không màng đến nhãn sát cảnh cáo của Hình Huân, đứng tại chỗ mà phát ngôn bừa bãi : “Ha ha ! Trông tứ ca còn có thể cười sướng như vậy thì đó hẳn là lời đồn đãi vớ vẩn rồi, người trong kinh thành bàn tán người lúc quay về có thồ theo một cỗ thi thể xấu xí vô cùng, ta nghĩ tứ ca mình là người nào chứ, sao có thể coi trọng cái loại qua đường được ! Ha ha ha ha –”
“…” Ngươi cứ thử bị bắn thành com nhím rồi ngã vào vũng bùn xem ? Xấu xí đến mức có mà đến mẹ ngươi cũng chả dám nhận ngươi luôn ! Hanh ! Không phải ngươi so với người khác còn soi gương nhiều hơn ấy chứ !? Giá trị nam nhân không phải ở khuôn mặt…
“Ha ha, tứ ca yên tâm, tiểu đệ ở trong triều đã sớm vì người mà bác bỏ mấy lời kia rồi. Đã nói rồi, trong nhà vương tôn quý trụ chúng ta, đến trù sư thô thiển cũng có chút lưỡng phần tư sắc, tứ ca có đói bụng ăn quàng cũng không thể lấy cái loại phế vật kia bỏ tạm vào miệng, có đúng không ? Ha ha ha ha — Lại còn nói tứ ca muốn dùng lễ táng phu thê để lo hậu sự cho hắn ? Ta xem chừng cứ vứt hắn ra bên sông phụ cận thành cho nhanh, không thì đem đi uy cẩu cũng được rồi…”
“Ngươi –” Mạo phạm đến Phạm Cửu Tiêu còn chưa tính, cư nhiên lại còn khi dễ cả “ta” !? Ngày hôm nay không giáo huấn cái tiểu tử thối mắt chó nhìn người này ta không phải họ Đồ ! Ta lớn lên có lỗi gì !? Không ăn gì của ngươi, uống gì của ngươi hay nợ nần ngươi cái gì, dựa vào cái gì mà ngươi châm chọc khích bác ta !? Phất mạnh tay áo, lông mày dựng ngược, mắt hổ trừng trừng. Ta quên mất xung quanh đây đều là người của vương phủ hắn, đang định lấy phương thức “nam nhân” ra cùng đệ đệ của Phạm Cửu Tiêu giao lưu cái, đã thấy sau lưng một đạo bạch ảnh bước vọt lên trước, sét đánh không kịp bưng tai, lập tức cho Phạm Cửu Sùng kiêu ngạo kia một cái bạt tai, tuy rằng đã thu bớt vài phần lực đạo, nhưng vấn đủ để khiến cho Vương gia quen thói sống an nhàn sung sướng kia lùi lại ba bước mới đứng vững — Hình Huân diện vô biểu tình, sóng lớn không kinh.
“Làm càn –! Ái nhân của Tứ Vương gia há có thể để người vũ nhục –”
Ngơ ngác nhìn chằm chằm vào thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị kia, bạch y mỹ nam tử trong ngực không rõ nguyên do kích động mà hơi phập phồng, giờ khắc này, lòng ta trào dâng kích động, nguyện ý vứt bỏ hết toàn bộ oán thầm trước đây với mỹ nam tử trước mắt, Hình Huân, tuy rằng ngươi lớn lên bị ta khi dễ, nhưng ngươi thực sự là một người bạn chí cốt !
Tiếp đó một loạt thanh âm đao kiếm rút khỏi vỏ vang lên không cho phép ta suy nghĩ luẩn quẩn nữa. Linh Vương sống ân nhàn sung sướng đã lâu, chưa từng nghiệm qua một lần giáo huấn như vậy ? Chỉ thấy gã tiểu tử kia bưng mặt lui về phía sau bọn hộ vệ, mở miệng dốt nát hô lên : “Hanh ! Cái gì ái nhân, bất quá cũng chả khác gì một tên nam sủng !Bản vương chính là muốn mắng chửi đấy, ngươi chỉ là một gã thị vệ nhỏ nhoi sao dám lớn mật làm vậy ? Lại nghĩ, ngươi chẳng phải cũng nhượng nam nhân thượng hay sao, thỏ tử hồ bi [ thỏ chết hồ ly khóc thương, giả nhân giả nghĩa ], còn giả bộ cái gì trung liệt !”
“Ta –” Hơi thở nghẹn lại trong lòng, Hình Huân bàn tay vung lên lần thứ hai xấu hổ mà cứng ngắc giữa không trung. Ta tin hắn không e ngại gì đám tay chân kia của Linh Vương, thế nhưng đối phương lại nói trúng tim đen khiến hắn không thể phản bác lại được. Qủa thực, Phạm Cửu Tiêu không phải kẻ thay người suy nghĩ cho hợp tình hợp lý, vẫn còn nhớ một lần hắn mặc kệ mọi lời khuyên can chống cự của Hình Huân, tại nơi hoa viên mà cưỡng bức Hình đại thị vệ thiếp thân hộ vệ của mình, hoàn hảo làm sao lại vừa vặn đúng lúc Linh Vương đi qua nhìn thấy.
Đến tận bây giờ trong trí óc Phạm Cửu Tiêu vẫn còn hiện rõ lên ánh mắt tuyệt vọng muốn tìm chỗ chết của Hình Huân lúc đó, nhượng ta hận không thể giơ tay chém xuống, tự mình thiến đi cái thứ cầm thú này, coi như công đức vô lượng !
Ách… Đương nhiên, hiện tại không phải lúc tự mình hại mình ! Về tình về lý, ta không thể để cho Linh vương tùy ý tiếp tục khi dễ người mà Đồ Lâm ta nhận định là bằng hữu được ! Làm như ở đây hắn là người có quyền cao chức trọng vây, ta lúc này nhất định phải làm cái gì đó !
Nhưng mà… Nếu như ta là tên *** long Phạm Cửu Tiêu kia, thì ta sẽ phải làm gì đây ?
Quay mặt đi tới giữa hai đội nhân mã, ta cố gắng tìm lại trong kí ức mấy kiểu cách hành vi hằng ngày của Phạm Cửu Tiêu, nỗ lực muốn giả trang ít cũng phải được tám, chín phần một Phạm quốc Nhiếp chính vương. Thế nhưng ta tột cùng lại quên mất một điểm trọng yếu. Nếu như “ta” chính là Phạm Cửu Tiêu, thì Linh Vương kia căn bản không dám đến sinh sự.
Tên Phạm Cửu Hâm đáng giận, chắc chắn chính hắn là người đã nói bóng nói gió gì đó… Bằng không với Phạm Cửu Tiêu thường thức, Linh Vương dù có lòng muông dạ thú đến mấy, cũng không dám giữa đường vuốt râu cọp để rồi bị diệt vong.
Nói cách khác… Ngày hôm nay linh Vương đến gây chuyện không hề sợ hãi, vì cho rằng hiện nay “Phạm Cửu Tiêu” trước mắt đã không còn như trước nữa ? Tốt, oan có đầu, nợ có chủ, đến để đánh đập Phạm Cửu Tiêu thì ta tán thành cả hai tay, thế nhưng Linh Vương nghìn lần không nên vạn lần lần không nên, không nên vũ nhục thân thể Đồ Lâm của ta, lại còn khinh nhờn phong cốt của Hình Huân.
Ánh mắt nghiêm nghị băng lãnh, nếu đã nhớ không được thủ đoạn mà Phạm Cửu Tiêu dùng để giải quyết vấn đề, thì ta sẽ dùng phương pháp của chính Đồ Lâm ta !
“Người đâu !” Hừ lạnh một tiếng, nhãn thần khổ đại cừu thâm trừng trừng nhìn Linh Vương nuốt nước bọt, ta mạnh mẽ cương quyết khoát tay áo, bọn thuộc hạ nhất tề đồng thanh ứng tiếng, ngoài cười trong không cười phân phó : “Khởi kiệu, hồi phủ.”
Ai cũng biết, hai tay khó địch lại bốn tay, đối mặt với đối phương nhân mã đông gấp bốn lần, tam thập lục kế tẩu vi chí thượng sách. Linh Vương… Ngươi đừng cho là Đồ Lâm ta sợ ngươi ! Nếu có dũng khí, về sau cũng đừng để ta tóm được tiểu tử ngươi ! Hanh hanh –
“Vương gia –” Quay đầu liếc mắt nhìn ta thất vọng cực điểm, Hình Huân mấp máy môi còn muốn mở miệng nói gì nữa, lại bị ta thình lình khoác tay kéo vào trong kiệu, nhét vào ngồi cạnh Lưu Quan.
“Khởi kiệu, đi.” Thành thật thứ lỗi với mấy sĩ kiệu cường tráng, ta chật vật tiến vào trong kiệu tay chân cùng lúc ép chế bạch y thị vệ cả người cứng ngắc, Lưu Quan còn ngay lập tức hiểu ý mà lấy tay bịt miệng Hình Huân, mặc người kia giãy dụa, bát sĩ đại kiệu tráng kiện đánh kiệu nhấc lên khỏi mặt đất, lách qua Linh Vương cuồng tiếu, bước chân nhanh chóng tiến lên phía trước.
Loáng thoáng qua, còn có thể nghe thấy được tiếng cười trào phúng mỉa mai của Linh Vương, theo sát đằng sau…
“Ô! Các ngươi — buông ra–” Thật vất vả, Hình đại hộ vệ rốt cục cũng nhớ đến chính mình nội công thượng thừa có thể đả thương ta cùng Lưu Quan nếu đánh văng cả hai ra, nhưng tiếc rằng khi hắn vùng được khỏi hai chúng ta, thì đã rời Linh Vương đủ xa. Nói cách khác, ngoại trừ trừng mắt oán hận nhìn ta ra, hắn chẳng thể tìm được chỗ nào để phát tiết nữa.
“Vương gia… Ta cho rằng vị Đồ công tử kia khiến người khiến người xót thương đau khổ, nhất định là ái nhân chân tình của người ! Không nghĩ tới…” Trầm mặc không nói mà sắc mặt trống rỗng nhìn ta hồi lâu, lại u ám, Hình Huân dời ánh mắt, con ngươi sâu thẳm, chẳng lẽ lại đúng như Linh Vương nói, người kia đau thương chính vì thỏ tử hồ bi : “Thì ra là vậy… A… Ái nhân của Vương gia, cũng không khác gì cái loại này.”
“Hình Huân, ngươi cho rằng bản vương thực sự không tức giận ?” Hắn hô hấp mạnh mẽ, ánh mắt ngưng trọng nhìn không ra bất cứ suy nghĩ gì, việc ta khi nãy bỏ trốn trước rồi mới chuẩn bị sau thực bị Hình đại vệ khinh thường, mà khi chính bản thân đối mặt với biểu tình trống rỗng tuyệt vọng của hắn, trong lòng không hiểu sao lại trào lên một tia đau khổ không gọi được tên…
Thân thể bị Linh Vương vũ nhục như vậy, ta làm sao mà không tức giận cho được. Nhưng trên đời này bao giờ cũng có những người dù tức giận nhưng cũng vô lực thay đổi sự thật. Kẻ địch hẹp hòi, chúng cường ta yếu… Đánh không lại là đánh không lại ! Không có khí thế, không có lực lượng, Phạm Cửu Tiêu rơi vào tay Đồ Lâm ta rốt cuộc chỉ là một con cọp giấy. Coi như ta chết một lần rồi hồi sinh, từ chỗ chết quay về, ở trong thân thể của *** long để bị người giáo huấn, nhưng còn Lưu Quan đang ngồi trong kiệu thì sao? Dù Hình Huân có thể lấy một địch trăm nhưng rồi thì sao?
Ta luyến tiếc cho chính mình, mà cũng luyến tiếc cho người quan tâm ta a…
Vậy nên ta chấp nhận bị xem như nhu nhược, nhượng đường cho gã kia…
“Hình Huân, ngươi tin cũng tốt, không tin cũng được, Đồ công tử trong lòng bản vương, tuyệt đối cao hơn bất cứ ai.” Cười bất đắc dĩ, ta đã không thể quay về thế giới quen thuộc kia, cũng không thể quay về làm một người bình thường.
Vậy nên thứ mà ta có thể nắm bắt được, có thể giữ lại được, chỉ có những con người xa lạ trước mắt : “Chỉ là Đồ công tử đã đi rồi… Nhưng các ngươi thì vẫn còn đây. Tình thế vừa rồi hẳn các ngươi cũng nhìn ra được, miễn cưỡng động thủ, bản vương không thể bảo vệ được các ngươi. Nổi giận vì một người đã không còn, để rồi tiếp tục đánh mất những người khác… Nếu Đồ công tử biết, chắc chắn sẽ quở trách bản vương.”
“Vương gia…” Ta cảm thấy thực cô đơn, thần tình bi thương vô tình lại nhập mộc tam phân*. Không cần đến liếc mắt nhìn, Hình Huân liền cả tin vào lời giải thích của ta, càng không nói đến tiểu thố tử ngồi đa sầu đa cảm ngồi bên cạnh đã sớm khóc đến hai mắt sưng đỏ, tiếng khóc thút thít càng tô đậm thêm bầu không khí.
[ *: Đây là một câu thành ngữ. Dịch nghĩa chung là : Thấm sâu vào gỗ đến 3 phân. Ý nói lập luận chặt chẽ, ý kiến sắc xảo đi vào lòng người. Phân tích sự việc hết sức sâu sắc ]
Ai, không nghĩ tới nuôi binh nghìn ngày dùng trong một giờ, ta bình thường kích động muốn thổ huyết nhưng vẫn phải chịu đựng bồi lão mụ xem hết tám tiếng mấy vở kịch buồn nôn, không ngờ hôm nay lại có thu hoạch.
Nói chẳng hạn, lúc này đây, đối mặt với Hình Huân đã bị cảm động hóa, ta có thể mặt không biến sắc, tim không đập loạn nói ra mấy lời kịch thương tâm : “Hình Huân… Đồ công tử quả thực rất quan trọng, nhưng các ngươi đối với bản vương mà nói, mới là những người đáng quý trọng a ! A, tình quan là đau khổ, ái tự luôn là nhược điểm… Bản vương là như vậy, là nhu nhược ! Còn ngươi ? Có hay không cũng khinh thường ta…”
“Ta… Thuộc hạ… Ta…” Bị ta tiến công dỗ ngon dỗ ngọt thuyết phục làm cho ngơ ngác, hơn nữa Phạm Cửu Tiêu tuấn vĩ nam tử, hạo mục mười phân mị lực, Lưu Quan bổ nhào vào lòng ta, bất chấp hết thảy mà khóc. Mà Hình đại vệ diện lãnh tâm nhiệt [ vâng, bạn ý tsun ạ ) ] khóe miệng giật nhẹ một hồi, bên vai căng thẳng dần buông xuống thả lỏng, trong lòng dỡ xuống phòng bị.
“Vương gia người lấy đại cục làm trọng, mưu tính sâu xa, làm sao lại thành người nhu nhược được ?” Nhãn mâu khẽ động, nhàn nhạt cười nhẹ, Hình Huân đột nhiên vặn thắt lưng, dứt khoát nhanh nhẹn vọt người nhảy ra khỏi kiệu tám người khiêng, bạch y đón gió phấp phới, lại được ánh dương quang chiếu rọi mà thoáng có chút hoa mắt. Trong nháy mắt, ta cuối cùng không nhận ra được, ta cùng hắn, đến tột cùng là ai bị ai chinh phục…
“Thuộc hạ chưa bao giờ khinh thường Vương gia, cho dù không tán đồng với người rất nhiều quan điểm, nhưng ta vẫn luôn kính trọng người, như khi mới gặp nhau.”
Nhẹ giọng thản nhiên đáp lại, lại nhanh chóng quay đầu đi không để ta trông thấy khuôn mặt. Nhưng, bên ngoài kiệu kia, một dáng lưng đĩnh trực, ngạo như thương bách [ cao ngạo như cây bách ], ta biết hắn tin tưởng ta, một mực tin ta, vì ta mà làm mọi việc, cũng là một chữ tình…
Mà phải chăng chính ta cũng tin tưởng hắn, tin người này hận Phạm Cửu Tiêu, bầu bạn cùng Phạm Cửu Tiêu, nhưng cũng thầm lặng quan tâm lo lắng cho Phạm Cửu Tiêu. Trong phút chốc, là Phạm Cửu Tiêu ngày trước cảm động, hay chính là Đồ Lâm…
Hình Huân a Hình Huân, nụ cười của ngươi, sự tin cậy của ngươi, động tâm của ngươi, tột cùng có phải vì “ta” không ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
CHƯƠNG 5
Sự việc đại náo kỹ viện cứ vậy nhờ Lưu Quan mềm mỏng nhu hòa mà dần biến thành hư không.
Trên đường hồi phủ, lòng ta trào dâng xúc cảm ngồi trong kiệu, Lưu Quan từ chối không được mà đành ngồi trong lòng ta, Hình Huân tuấn nhan vẫn băng lãnh như cũ giục ngựa theo sau kiệu, ba người ba suy nghĩ, trầm mặc không nói gì.
Ta lại không rõ hai người kia, một người ánh mắt cảm kích, người kia ánh mắt ôn nhu, đến tột cùng thì ta lo lắng cái gì a ? Ta chỉ biết là… Tứ đại lạc thú của một đời nam nhân — cật hát phiêu đổ [ ăn, uống, nữ nhân, đánh bạc], có một thứ đối với ta vô cùng xa vời…
Ai…
Vất vả lắm mới âm thác dương soa về được nơi cổ đại này, giấc mộng trái ôm mỹ nữ, phải ấp kiều oa cuối cùng lại thành mộng tưởng hão huyền. Đã không thể ôm mỹ nhân, lại không có bản lĩnh hoàn thành được thiên thu đại nghiệp, ta như vậy, bị lão Thiên Gia đá về thời cổ đại, lại còn đá vào trong thân thể của Phạm Cửu Tiêu, đại khái xem như là lãng phí tài nguyên rồi.
Bất quá, nếu như ta chịu bỏ chút tự trọng, nếm thử một chút cái tư vị của tiểu nam hài trong lòng đây…
“Không, không được ! Tuyệt đối không được — Ta sẽ không ôm nam nhân ! Tuyệt đối không –” Trong đầu một trận khuấy động suy nghĩ lung tung, ta quên mất chính mình đang ở trong kiệu, Lưu Quan vẫn tựa như tiểu miêu cuộn mình ngồi trong lòng ta, tay chân luống cuống vùng đứng lên, không biết làm thế nào để trục xuất cái ý niệm bất chính trong đầu đang chiếm cứ trong lòng.
Bị hù dọa vì khi không ta đột nhiên nổi loạn như vậy, Lưu Quan vội vàng vươn đôi tay gầy yếu nhẹ nhàng ôm lấy đầu ta, cả người dựa vào thân thể muốn áp chế lại cơn hoảng loạn của ta, con ngươi trong suốt ẩn chứa một tầng hơi nước mỏng, vừa thương xót vừa tránh cứ : “Vương gia… Người mấy ngày nay tâm phiền ý loạn… Người không làm chuyện có lỗi với Đồ ca ca, Đồ ca ca hiểu chuyện, nhất định sẽ không trách tội người !”
“…” Lưu Quan, ngươi sai rồi, kỳ thực hiện tại ta đang tự hỏi chính mình xem có lỗi hay không với mười chín năm cuộc đời dị tính luyến..
Trong lúc ta thân thể cứng ngắc ngoài cười nhưng trong không cười, không biết phải xử lý làm sao với thân thể thơm mát nhu mềm bên vai, thì lại nghe thấy bên ngoài kiệu Hình Huân lớn tiếng quát tháo gì đó, lập tức một trận rung lắc dữ dội, cỗ kiệu đang đi đột nhiên dừng khựng lại giữa đường.
“Chuyện gì xảy ra vậy ?” Tay trái chật vật ôm lấy Lưu Quan vừa mới ngã vào lòng, ta vươn tay phải nâng tấm mành kiệu nặng trịch vén ra nhìn một chút, ngỡ ngàng liếc qua hai bên trái phải tựa như lâm vào một rừng cường địch, Hình Huân tuấn nhan lãnh ngạo, theo tầm mắt của hắn nhìn về phía trước, lại thấy xuất hiện một đại kiệu văn long bát sĩ màu chàm ngăn đường. Dự cảm không tốt…
Không đáp lại ta, Hình Huân chăm chú nheo con ngươi lại, song nhãn lạnh băng nhìn chăm chăm vào đám thị vệ bảo hộ trước kiệu, thanh âm nhượng khiến xung quanh toàn bộ đều đóng băng, trầm giọng khiến trách : “Đây là kiệu của Nhiếp chính vương, ai dám cản ? Còn không mau tránh ra !”
Là lão Thiên Gia không nhìn ra cái tính *** loạn của Phạm Cửu Tiêu ? Hay là số phận của Đồ Lâm ta bị nguyền rủa ?
Tại sao cứ mỗi khi ta bắt đầu nghiêm túc, thì cuối cùng lại nhảy đâu ra cái đám giáp ất bính đinh không biết thức thời mà dập tắt dục hỏa của ta ?
Ai oán liếc mắt xuống tiểu thố tử đang thất kinh, ta dở khóc dở cười mà buông Lưu Quan ra, nỗi lòng phức tạp không chút cảm kích mà ngược lại còn căm hận bất mãn xuống kiệu, Hình Huân nhìn ta trừng trừng không chút tán thành mà cũng xuống ngựa.
Kí ức của Phạm Cửu Tiêu đại để nhắc nhở ta, không lâu nữa Hình Huân sẽ mở miệng quát mắng bất quá biết rõ nhưng cứ làm thôi. Toàn bộ Phạm quốc có ai là không nhìn ra, lam đoạn long văn kiệu kia chính là chiêu bài của lục đệ Linh Vương. Bất quá, ta tuy biết rằng đệ đệ của “mình” rắp tâm hại người, mơ ước địa vị cao đã lâu, nhưng lại không nghĩ rằng hắn lại dám trắng trợn ngay giữa đường cùng Nhiếp chính vương làm cái việc ngốc nghếch này. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, ta dù vô dụng nhưng cũng là Phạm Cửu Tiêu, không tới phiến hắn trước mặt ta trương cuồng.
Quay lại lúc này, lai giả bất thiện, Linh Vương cố ý giữa đường lớn mà ngăn kiệu hẳn cũng có dự tính từ trước.
Thấy ta hạ kiệu, đối phương trong kiệu tất tất tốt tốt [ tiếng sột soạt ], mành kiệu lay động, bước ra một nam tử hẵng còn trẻ tuổi. Cùng Phạm Cửu Tiêu ba phần giống nhau, bất quá ngũ quan lại không đồng nhất tương xứng, rõ ràng là người, nhưng lại ẩn hiện sắc mặt sài lang. Đại khái có thể hiểu được vì sao tên *** long có tiếng bỏ qua tên đệ đệ trước mắt này… Đường Mật nói đúng một điểm, khẩu vị của Phạm Cửu Tiêu chính là rất kén…
Chẳng trách không ai tin tưởng hắn lại coi trọng cái thứ cỏ cây mọc dưới bùn đất suốt mười chín năm kia…
“Nghe nói đợt trước tứ ca trong lúc đi săn bắn gặp thích khách ? Thoạt nhìn tựa hồ không có vấn đề gì nha –” âm hiểm cười hai tiếng, Phạm thị hoàng tộc không hổ tất cả đều cầm tinh cầm thú, lão tam là hồ ly, lão tứ là mãnh hổ, còn lão lục… Tương đối giống mấy con kền kền chuyên rỉa thịt thối…
Hình ảnh tưởng tượng có phần thái quá hiện lên trong đầu, một nam tử hói đầu với cái dáng điệu tức cười, nhượng ta không để ý, lập tức thần kinh căng lên run rẩy không chịu được, trước mặt mọi người mà cười tràng. Cười cực độ… Tuấn nhan Hình Huân lập tức sát bạch, sắc mặt Linh Vương cũng tái đi vài phần.
“Lại nghe kẻ nào tung tin đồn đãi tứ ca trong lúc gặp hiểm nguy lại đánh mất ái nhân, thật sự khiến kẻ khác đau xót thay a…” Thua người nhưng không thể thua trận, cố gắng trấn định lại, Linh Vương kiên trì nói, chỉ sợ là có người không nhìn ra hắn đang đến thăm hỏi.
Vừa mở miệng, ta chau mày lại còn chưa nghĩ ra làm thế nào để lấp liếm, rốt cuộc Linh Vương chỉ chăm chăm đả kích ta mà không màng đến nhãn sát cảnh cáo của Hình Huân, đứng tại chỗ mà phát ngôn bừa bãi : “Ha ha ! Trông tứ ca còn có thể cười sướng như vậy thì đó hẳn là lời đồn đãi vớ vẩn rồi, người trong kinh thành bàn tán người lúc quay về có thồ theo một cỗ thi thể xấu xí vô cùng, ta nghĩ tứ ca mình là người nào chứ, sao có thể coi trọng cái loại qua đường được ! Ha ha ha ha –”
“…” Ngươi cứ thử bị bắn thành com nhím rồi ngã vào vũng bùn xem ? Xấu xí đến mức có mà đến mẹ ngươi cũng chả dám nhận ngươi luôn ! Hanh ! Không phải ngươi so với người khác còn soi gương nhiều hơn ấy chứ !? Giá trị nam nhân không phải ở khuôn mặt…
“Ha ha, tứ ca yên tâm, tiểu đệ ở trong triều đã sớm vì người mà bác bỏ mấy lời kia rồi. Đã nói rồi, trong nhà vương tôn quý trụ chúng ta, đến trù sư thô thiển cũng có chút lưỡng phần tư sắc, tứ ca có đói bụng ăn quàng cũng không thể lấy cái loại phế vật kia bỏ tạm vào miệng, có đúng không ? Ha ha ha ha — Lại còn nói tứ ca muốn dùng lễ táng phu thê để lo hậu sự cho hắn ? Ta xem chừng cứ vứt hắn ra bên sông phụ cận thành cho nhanh, không thì đem đi uy cẩu cũng được rồi…”
“Ngươi –” Mạo phạm đến Phạm Cửu Tiêu còn chưa tính, cư nhiên lại còn khi dễ cả “ta” !? Ngày hôm nay không giáo huấn cái tiểu tử thối mắt chó nhìn người này ta không phải họ Đồ ! Ta lớn lên có lỗi gì !? Không ăn gì của ngươi, uống gì của ngươi hay nợ nần ngươi cái gì, dựa vào cái gì mà ngươi châm chọc khích bác ta !? Phất mạnh tay áo, lông mày dựng ngược, mắt hổ trừng trừng. Ta quên mất xung quanh đây đều là người của vương phủ hắn, đang định lấy phương thức “nam nhân” ra cùng đệ đệ của Phạm Cửu Tiêu giao lưu cái, đã thấy sau lưng một đạo bạch ảnh bước vọt lên trước, sét đánh không kịp bưng tai, lập tức cho Phạm Cửu Sùng kiêu ngạo kia một cái bạt tai, tuy rằng đã thu bớt vài phần lực đạo, nhưng vấn đủ để khiến cho Vương gia quen thói sống an nhàn sung sướng kia lùi lại ba bước mới đứng vững — Hình Huân diện vô biểu tình, sóng lớn không kinh.
“Làm càn –! Ái nhân của Tứ Vương gia há có thể để người vũ nhục –”
Ngơ ngác nhìn chằm chằm vào thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị kia, bạch y mỹ nam tử trong ngực không rõ nguyên do kích động mà hơi phập phồng, giờ khắc này, lòng ta trào dâng kích động, nguyện ý vứt bỏ hết toàn bộ oán thầm trước đây với mỹ nam tử trước mắt, Hình Huân, tuy rằng ngươi lớn lên bị ta khi dễ, nhưng ngươi thực sự là một người bạn chí cốt !
Tiếp đó một loạt thanh âm đao kiếm rút khỏi vỏ vang lên không cho phép ta suy nghĩ luẩn quẩn nữa. Linh Vương sống ân nhàn sung sướng đã lâu, chưa từng nghiệm qua một lần giáo huấn như vậy ? Chỉ thấy gã tiểu tử kia bưng mặt lui về phía sau bọn hộ vệ, mở miệng dốt nát hô lên : “Hanh ! Cái gì ái nhân, bất quá cũng chả khác gì một tên nam sủng !Bản vương chính là muốn mắng chửi đấy, ngươi chỉ là một gã thị vệ nhỏ nhoi sao dám lớn mật làm vậy ? Lại nghĩ, ngươi chẳng phải cũng nhượng nam nhân thượng hay sao, thỏ tử hồ bi [ thỏ chết hồ ly khóc thương, giả nhân giả nghĩa ], còn giả bộ cái gì trung liệt !”
“Ta –” Hơi thở nghẹn lại trong lòng, Hình Huân bàn tay vung lên lần thứ hai xấu hổ mà cứng ngắc giữa không trung. Ta tin hắn không e ngại gì đám tay chân kia của Linh Vương, thế nhưng đối phương lại nói trúng tim đen khiến hắn không thể phản bác lại được. Qủa thực, Phạm Cửu Tiêu không phải kẻ thay người suy nghĩ cho hợp tình hợp lý, vẫn còn nhớ một lần hắn mặc kệ mọi lời khuyên can chống cự của Hình Huân, tại nơi hoa viên mà cưỡng bức Hình đại thị vệ thiếp thân hộ vệ của mình, hoàn hảo làm sao lại vừa vặn đúng lúc Linh Vương đi qua nhìn thấy.
Đến tận bây giờ trong trí óc Phạm Cửu Tiêu vẫn còn hiện rõ lên ánh mắt tuyệt vọng muốn tìm chỗ chết của Hình Huân lúc đó, nhượng ta hận không thể giơ tay chém xuống, tự mình thiến đi cái thứ cầm thú này, coi như công đức vô lượng !
Ách… Đương nhiên, hiện tại không phải lúc tự mình hại mình ! Về tình về lý, ta không thể để cho Linh vương tùy ý tiếp tục khi dễ người mà Đồ Lâm ta nhận định là bằng hữu được ! Làm như ở đây hắn là người có quyền cao chức trọng vây, ta lúc này nhất định phải làm cái gì đó !
Nhưng mà… Nếu như ta là tên *** long Phạm Cửu Tiêu kia, thì ta sẽ phải làm gì đây ?
Quay mặt đi tới giữa hai đội nhân mã, ta cố gắng tìm lại trong kí ức mấy kiểu cách hành vi hằng ngày của Phạm Cửu Tiêu, nỗ lực muốn giả trang ít cũng phải được tám, chín phần một Phạm quốc Nhiếp chính vương. Thế nhưng ta tột cùng lại quên mất một điểm trọng yếu. Nếu như “ta” chính là Phạm Cửu Tiêu, thì Linh Vương kia căn bản không dám đến sinh sự.
Tên Phạm Cửu Hâm đáng giận, chắc chắn chính hắn là người đã nói bóng nói gió gì đó… Bằng không với Phạm Cửu Tiêu thường thức, Linh Vương dù có lòng muông dạ thú đến mấy, cũng không dám giữa đường vuốt râu cọp để rồi bị diệt vong.
Nói cách khác… Ngày hôm nay linh Vương đến gây chuyện không hề sợ hãi, vì cho rằng hiện nay “Phạm Cửu Tiêu” trước mắt đã không còn như trước nữa ? Tốt, oan có đầu, nợ có chủ, đến để đánh đập Phạm Cửu Tiêu thì ta tán thành cả hai tay, thế nhưng Linh Vương nghìn lần không nên vạn lần lần không nên, không nên vũ nhục thân thể Đồ Lâm của ta, lại còn khinh nhờn phong cốt của Hình Huân.
Ánh mắt nghiêm nghị băng lãnh, nếu đã nhớ không được thủ đoạn mà Phạm Cửu Tiêu dùng để giải quyết vấn đề, thì ta sẽ dùng phương pháp của chính Đồ Lâm ta !
“Người đâu !” Hừ lạnh một tiếng, nhãn thần khổ đại cừu thâm trừng trừng nhìn Linh Vương nuốt nước bọt, ta mạnh mẽ cương quyết khoát tay áo, bọn thuộc hạ nhất tề đồng thanh ứng tiếng, ngoài cười trong không cười phân phó : “Khởi kiệu, hồi phủ.”
Ai cũng biết, hai tay khó địch lại bốn tay, đối mặt với đối phương nhân mã đông gấp bốn lần, tam thập lục kế tẩu vi chí thượng sách. Linh Vương… Ngươi đừng cho là Đồ Lâm ta sợ ngươi ! Nếu có dũng khí, về sau cũng đừng để ta tóm được tiểu tử ngươi ! Hanh hanh –
“Vương gia –” Quay đầu liếc mắt nhìn ta thất vọng cực điểm, Hình Huân mấp máy môi còn muốn mở miệng nói gì nữa, lại bị ta thình lình khoác tay kéo vào trong kiệu, nhét vào ngồi cạnh Lưu Quan.
“Khởi kiệu, đi.” Thành thật thứ lỗi với mấy sĩ kiệu cường tráng, ta chật vật tiến vào trong kiệu tay chân cùng lúc ép chế bạch y thị vệ cả người cứng ngắc, Lưu Quan còn ngay lập tức hiểu ý mà lấy tay bịt miệng Hình Huân, mặc người kia giãy dụa, bát sĩ đại kiệu tráng kiện đánh kiệu nhấc lên khỏi mặt đất, lách qua Linh Vương cuồng tiếu, bước chân nhanh chóng tiến lên phía trước.
Loáng thoáng qua, còn có thể nghe thấy được tiếng cười trào phúng mỉa mai của Linh Vương, theo sát đằng sau…
“Ô! Các ngươi — buông ra–” Thật vất vả, Hình đại hộ vệ rốt cục cũng nhớ đến chính mình nội công thượng thừa có thể đả thương ta cùng Lưu Quan nếu đánh văng cả hai ra, nhưng tiếc rằng khi hắn vùng được khỏi hai chúng ta, thì đã rời Linh Vương đủ xa. Nói cách khác, ngoại trừ trừng mắt oán hận nhìn ta ra, hắn chẳng thể tìm được chỗ nào để phát tiết nữa.
“Vương gia… Ta cho rằng vị Đồ công tử kia khiến người khiến người xót thương đau khổ, nhất định là ái nhân chân tình của người ! Không nghĩ tới…” Trầm mặc không nói mà sắc mặt trống rỗng nhìn ta hồi lâu, lại u ám, Hình Huân dời ánh mắt, con ngươi sâu thẳm, chẳng lẽ lại đúng như Linh Vương nói, người kia đau thương chính vì thỏ tử hồ bi : “Thì ra là vậy… A… Ái nhân của Vương gia, cũng không khác gì cái loại này.”
“Hình Huân, ngươi cho rằng bản vương thực sự không tức giận ?” Hắn hô hấp mạnh mẽ, ánh mắt ngưng trọng nhìn không ra bất cứ suy nghĩ gì, việc ta khi nãy bỏ trốn trước rồi mới chuẩn bị sau thực bị Hình đại vệ khinh thường, mà khi chính bản thân đối mặt với biểu tình trống rỗng tuyệt vọng của hắn, trong lòng không hiểu sao lại trào lên một tia đau khổ không gọi được tên…
Thân thể bị Linh Vương vũ nhục như vậy, ta làm sao mà không tức giận cho được. Nhưng trên đời này bao giờ cũng có những người dù tức giận nhưng cũng vô lực thay đổi sự thật. Kẻ địch hẹp hòi, chúng cường ta yếu… Đánh không lại là đánh không lại ! Không có khí thế, không có lực lượng, Phạm Cửu Tiêu rơi vào tay Đồ Lâm ta rốt cuộc chỉ là một con cọp giấy. Coi như ta chết một lần rồi hồi sinh, từ chỗ chết quay về, ở trong thân thể của *** long để bị người giáo huấn, nhưng còn Lưu Quan đang ngồi trong kiệu thì sao? Dù Hình Huân có thể lấy một địch trăm nhưng rồi thì sao?
Ta luyến tiếc cho chính mình, mà cũng luyến tiếc cho người quan tâm ta a…
Vậy nên ta chấp nhận bị xem như nhu nhược, nhượng đường cho gã kia…
“Hình Huân, ngươi tin cũng tốt, không tin cũng được, Đồ công tử trong lòng bản vương, tuyệt đối cao hơn bất cứ ai.” Cười bất đắc dĩ, ta đã không thể quay về thế giới quen thuộc kia, cũng không thể quay về làm một người bình thường.
Vậy nên thứ mà ta có thể nắm bắt được, có thể giữ lại được, chỉ có những con người xa lạ trước mắt : “Chỉ là Đồ công tử đã đi rồi… Nhưng các ngươi thì vẫn còn đây. Tình thế vừa rồi hẳn các ngươi cũng nhìn ra được, miễn cưỡng động thủ, bản vương không thể bảo vệ được các ngươi. Nổi giận vì một người đã không còn, để rồi tiếp tục đánh mất những người khác… Nếu Đồ công tử biết, chắc chắn sẽ quở trách bản vương.”
“Vương gia…” Ta cảm thấy thực cô đơn, thần tình bi thương vô tình lại nhập mộc tam phân*. Không cần đến liếc mắt nhìn, Hình Huân liền cả tin vào lời giải thích của ta, càng không nói đến tiểu thố tử ngồi đa sầu đa cảm ngồi bên cạnh đã sớm khóc đến hai mắt sưng đỏ, tiếng khóc thút thít càng tô đậm thêm bầu không khí.
[ *: Đây là một câu thành ngữ. Dịch nghĩa chung là : Thấm sâu vào gỗ đến 3 phân. Ý nói lập luận chặt chẽ, ý kiến sắc xảo đi vào lòng người. Phân tích sự việc hết sức sâu sắc ]
Ai, không nghĩ tới nuôi binh nghìn ngày dùng trong một giờ, ta bình thường kích động muốn thổ huyết nhưng vẫn phải chịu đựng bồi lão mụ xem hết tám tiếng mấy vở kịch buồn nôn, không ngờ hôm nay lại có thu hoạch.
Nói chẳng hạn, lúc này đây, đối mặt với Hình Huân đã bị cảm động hóa, ta có thể mặt không biến sắc, tim không đập loạn nói ra mấy lời kịch thương tâm : “Hình Huân… Đồ công tử quả thực rất quan trọng, nhưng các ngươi đối với bản vương mà nói, mới là những người đáng quý trọng a ! A, tình quan là đau khổ, ái tự luôn là nhược điểm… Bản vương là như vậy, là nhu nhược ! Còn ngươi ? Có hay không cũng khinh thường ta…”
“Ta… Thuộc hạ… Ta…” Bị ta tiến công dỗ ngon dỗ ngọt thuyết phục làm cho ngơ ngác, hơn nữa Phạm Cửu Tiêu tuấn vĩ nam tử, hạo mục mười phân mị lực, Lưu Quan bổ nhào vào lòng ta, bất chấp hết thảy mà khóc. Mà Hình đại vệ diện lãnh tâm nhiệt [ vâng, bạn ý tsun ạ ) ] khóe miệng giật nhẹ một hồi, bên vai căng thẳng dần buông xuống thả lỏng, trong lòng dỡ xuống phòng bị.
“Vương gia người lấy đại cục làm trọng, mưu tính sâu xa, làm sao lại thành người nhu nhược được ?” Nhãn mâu khẽ động, nhàn nhạt cười nhẹ, Hình Huân đột nhiên vặn thắt lưng, dứt khoát nhanh nhẹn vọt người nhảy ra khỏi kiệu tám người khiêng, bạch y đón gió phấp phới, lại được ánh dương quang chiếu rọi mà thoáng có chút hoa mắt. Trong nháy mắt, ta cuối cùng không nhận ra được, ta cùng hắn, đến tột cùng là ai bị ai chinh phục…
“Thuộc hạ chưa bao giờ khinh thường Vương gia, cho dù không tán đồng với người rất nhiều quan điểm, nhưng ta vẫn luôn kính trọng người, như khi mới gặp nhau.”
Nhẹ giọng thản nhiên đáp lại, lại nhanh chóng quay đầu đi không để ta trông thấy khuôn mặt. Nhưng, bên ngoài kiệu kia, một dáng lưng đĩnh trực, ngạo như thương bách [ cao ngạo như cây bách ], ta biết hắn tin tưởng ta, một mực tin ta, vì ta mà làm mọi việc, cũng là một chữ tình…
Mà phải chăng chính ta cũng tin tưởng hắn, tin người này hận Phạm Cửu Tiêu, bầu bạn cùng Phạm Cửu Tiêu, nhưng cũng thầm lặng quan tâm lo lắng cho Phạm Cửu Tiêu. Trong phút chốc, là Phạm Cửu Tiêu ngày trước cảm động, hay chính là Đồ Lâm…
Hình Huân a Hình Huân, nụ cười của ngươi, sự tin cậy của ngươi, động tâm của ngươi, tột cùng có phải vì “ta” không ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
/23
|